"Kính gửi quý hành khách! Chúc mừng bạn đã trở thành một phần trong chuyến tàu lần thứ 10,000 của K104. Để kỷ niệm ngày đặc biệt này, hãy quét mã QR trên vé để vào nhóm chat. Chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều bất ngờ, trong đó có cả trò chơi nhận lì xì!" Ngày 4 tháng 12 năm 2022, lúc 18 giờ, hoàng hôn dần bị bóng đêm nuốt chửng, đoàn tàu khởi hành đúng giờ,... 1 Hai mẹ con tôi vội vã chạy lên tàu, vừa kịp lúc cánh cửa đóng lại. Một nữ tiếp viên mặc đồng phục xanh mỉm cười thân thiện với chúng tôi. Vừa ngồi xuống ghế, còn chưa kịp thở ra thì tàu đã bắt đầu lăn bánh. Cùng lúc đó, loa phát thanh trên tàu vang lên. "Ồ hố, có vụ này thật à?" Anh trai ngồi hàng ghế trước hào hứng la lên: "Mau vào nhóm giật lì xì thôi!" Cũng có người đập đùi cười: "Đùa à? Mã QR trên vé tàu thường là thông tin vé thôi, sao lại quét vào được nhóm lì xì... Á đù, thật sự vào được này!" "Tôi cũng vào rồi nè!" Tôi vội lấy điện thoại và vé tàu ra. Mẹ tôi nhanh tay hơn, vui vẻ nói: "Nhanh lên con! Nghe lời con đi chơi…

Chương 9: Chương 9

Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết ChócTác giả: Quạ Đen và cộng sựTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Kính gửi quý hành khách! Chúc mừng bạn đã trở thành một phần trong chuyến tàu lần thứ 10,000 của K104. Để kỷ niệm ngày đặc biệt này, hãy quét mã QR trên vé để vào nhóm chat. Chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều bất ngờ, trong đó có cả trò chơi nhận lì xì!" Ngày 4 tháng 12 năm 2022, lúc 18 giờ, hoàng hôn dần bị bóng đêm nuốt chửng, đoàn tàu khởi hành đúng giờ,... 1 Hai mẹ con tôi vội vã chạy lên tàu, vừa kịp lúc cánh cửa đóng lại. Một nữ tiếp viên mặc đồng phục xanh mỉm cười thân thiện với chúng tôi. Vừa ngồi xuống ghế, còn chưa kịp thở ra thì tàu đã bắt đầu lăn bánh. Cùng lúc đó, loa phát thanh trên tàu vang lên. "Ồ hố, có vụ này thật à?" Anh trai ngồi hàng ghế trước hào hứng la lên: "Mau vào nhóm giật lì xì thôi!" Cũng có người đập đùi cười: "Đùa à? Mã QR trên vé tàu thường là thông tin vé thôi, sao lại quét vào được nhóm lì xì... Á đù, thật sự vào được này!" "Tôi cũng vào rồi nè!" Tôi vội lấy điện thoại và vé tàu ra. Mẹ tôi nhanh tay hơn, vui vẻ nói: "Nhanh lên con! Nghe lời con đi chơi… Tôi thấy đôi chân trong bộ đồng phục đỏ kia từ từ ngồi xổm xuống, một cánh tay cũng gầy guộc như vậy cầm lấy một cái túi rác màu đen to tướng.Người đang thu dọn "rác" đó, động tác vô cùng chậm chạp, bởi vì bàn tay của cô ấy quá nhỏ, cánh tay cũng mảnh khảnh, sức lực rất yếu.Phải một lúc lâu sau, cô ấy mới dọn sạch ba đống "rác" lớn.Rồi tôi thấy đôi chân ấy chậm rãi di chuyển, vì cô ta đang gắng sức kéo lê ba cái túi rác đi.Cô ta lôi ba túi rác, đi đến trước giường tôi… rồi dừng lại!Trái tim tôi như ngừng đập!Tôi nhìn thấy rồi!Tôi thấy… cô ấy lại ngồi xổm xuống!Thân hình nhỏ xíu của cô ấy… ngồi xổm xuống!Cho đến khi… một gương mặt xuất hiện trên màn hình điện thoại của tôi!Vì khe hở tôi kéo ra rất hẹp, hình ảnh trên màn hình điện thoại không rộng quá hai ngón tay nên tôi không nhìn rõ toàn bộ gương mặt cô ấy.Nhưng tôi vẫn có thể chắc chắn, đó là gương mặt non nớt của một bé gái, trông tầm năm, sáu tuổi!Cô bé đang chăm chú nhìn vào khe hở chăn của tôi!Cũng chính là… thông qua camera điện thoại của tôi… nhìn chằm chằm vào tôi!"Là… mẹ sao?"Tôi nghe thấy giọng cô bé… nhẹ nhàng, mềm mại vang lên.Lúc này, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất – hối hận!Tôi vội vàng đè mạnh mép chăn xuống, giữ thật chặt, thậm chí nín thở không dám thở mạnh!Tôi phải đợi hơn một phút, cho đến khi lồ ng n.g.ự.c như sắp nổ tung, cuối cùng mới lại nghe thấy tiếng túi rác bị kéo lê trên sàn…Cô ta… đi rồi.Tôi cuối cùng cũng có thể há to miệng thở d ốc trong không khí ngột ngạt dưới lớp chăn.12Âm thanh của đoàn tàu vẫn đều đều như cũ.Mọi người đều chôn mình trong sự im lặng tuyệt đối, giống như cả thế giới đã dừng lại.Cho đến khi trong nhóm chat lại hiện ra một thông báo mới.Người ẩn danh: "Chúc mừng, mọi người đã sống sót qua cơn rét!"Tôi nhìn vào số người trong nhóm "K104-12", chỉ còn lại 34 người.Tôi lập tức hất tung chăn, ngồi bật dậy thở hồng hộc.Cùng lúc đó, những hành khách khác trên các giường tầng cũng lần lượt bật dậy."Mẹ nó, sắp nghẹt thở c.h.ế.t rồi!""Má nó, dọa c.h.ế.t người!""Lần này c.h.ế.t ba đứa à?""Cái con tàu quỷ quái gì vậy, ông đây gây tội gì mà lên phải chuyến này chứ…""Chịu hết nổi rồi, phải làm một điếu thôi!"Một ông anh mặc áo khoác da từ giường tầng trên nhảy xuống: "Tôi hiểu rồi, chỉ cần ngoan ngoãn làm theo quy tắc sẽ không chết."Tôi hoàn toàn đồng ý với anh ta.Tôi nói với anh ta: "Anh đi trước đi, tới lượt tôi sau.""Được rồi!"Ông anh áo da hí hửng đi về phía cuối toa, mở cửa nhà vệ sinh vào trong hút thuốc.Cậu anh em nằm đối diện tôi nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu rồi gật đầu nói: "Ông may đấy.""Sao cơ?" – Tôi thắc mắc.Anh ta chỉ vào giường của tôi: "Cái giường đó, trước có người đấy.""Hả?"Tôi lập tức cảnh giác.Anh ta nhếch mép cười: "Nhưng… biến thành rác rồi."Ngay lập tức, tôi cảm giác như m.ô.n.g mình bị lửa đốt, bật dậy khỏi giường, cả người nổi da gà.Tôi nhanh chóng đi về phía cuối toa, đứng chờ trước cửa nhà vệ sinh.Phải hơn hai phút sau cửa nhà vệ sinh mới mở ra.Ông anh áo da đi vào hút thuốc lúc nãy… mặt trắng bệch đi ra.Tôi nhìn anh ta đầy nghi ngờ.Anh ta… có gì đó rất lạ!Anh ta quay người bước đi.Đi được hai bước, anh ta bỗng dừng lại quay đầu nhìn tôi nói: "Anh em, tốt nhất… đừng vào.""Sao cơ?"

Tôi thấy đôi chân trong bộ đồng phục đỏ kia từ từ ngồi xổm xuống, một cánh tay cũng gầy guộc như vậy cầm lấy một cái túi rác màu đen to tướng.

Người đang thu dọn "rác" đó, động tác vô cùng chậm chạp, bởi vì bàn tay của cô ấy quá nhỏ, cánh tay cũng mảnh khảnh, sức lực rất yếu.

Phải một lúc lâu sau, cô ấy mới dọn sạch ba đống "rác" lớn.

Rồi tôi thấy đôi chân ấy chậm rãi di chuyển, vì cô ta đang gắng sức kéo lê ba cái túi rác đi.

Cô ta lôi ba túi rác, đi đến trước giường tôi… rồi dừng lại!

Trái tim tôi như ngừng đập!

Tôi nhìn thấy rồi!

Tôi thấy… cô ấy lại ngồi xổm xuống!

Thân hình nhỏ xíu của cô ấy… ngồi xổm xuống!

Cho đến khi… một gương mặt xuất hiện trên màn hình điện thoại của tôi!

Vì khe hở tôi kéo ra rất hẹp, hình ảnh trên màn hình điện thoại không rộng quá hai ngón tay nên tôi không nhìn rõ toàn bộ gương mặt cô ấy.

Nhưng tôi vẫn có thể chắc chắn, đó là gương mặt non nớt của một bé gái, trông tầm năm, sáu tuổi!

Cô bé đang chăm chú nhìn vào khe hở chăn của tôi!

Cũng chính là… thông qua camera điện thoại của tôi… nhìn chằm chằm vào tôi!

"Là… mẹ sao?"

Tôi nghe thấy giọng cô bé… nhẹ nhàng, mềm mại vang lên.

Lúc này, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất – hối hận!

Tôi vội vàng đè mạnh mép chăn xuống, giữ thật chặt, thậm chí nín thở không dám thở mạnh!

Tôi phải đợi hơn một phút, cho đến khi lồ ng n.g.ự.c như sắp nổ tung, cuối cùng mới lại nghe thấy tiếng túi rác bị kéo lê trên sàn…

Cô ta… đi rồi.

Tôi cuối cùng cũng có thể há to miệng thở d ốc trong không khí ngột ngạt dưới lớp chăn.

12

Âm thanh của đoàn tàu vẫn đều đều như cũ.

Mọi người đều chôn mình trong sự im lặng tuyệt đối, giống như cả thế giới đã dừng lại.

Cho đến khi trong nhóm chat lại hiện ra một thông báo mới.

Người ẩn danh: "Chúc mừng, mọi người đã sống sót qua cơn rét!"

Tôi nhìn vào số người trong nhóm "K104-12", chỉ còn lại 34 người.

Tôi lập tức hất tung chăn, ngồi bật dậy thở hồng hộc.

Cùng lúc đó, những hành khách khác trên các giường tầng cũng lần lượt bật dậy.

"Mẹ nó, sắp nghẹt thở c.h.ế.t rồi!"

"Má nó, dọa c.h.ế.t người!"

"Lần này c.h.ế.t ba đứa à?"

"Cái con tàu quỷ quái gì vậy, ông đây gây tội gì mà lên phải chuyến này chứ…"

"Chịu hết nổi rồi, phải làm một điếu thôi!"

Một ông anh mặc áo khoác da từ giường tầng trên nhảy xuống: "Tôi hiểu rồi, chỉ cần ngoan ngoãn làm theo quy tắc sẽ không chết."

Tôi hoàn toàn đồng ý với anh ta.

Tôi nói với anh ta: "Anh đi trước đi, tới lượt tôi sau."

"Được rồi!"

Ông anh áo da hí hửng đi về phía cuối toa, mở cửa nhà vệ sinh vào trong hút thuốc.

Cậu anh em nằm đối diện tôi nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu rồi gật đầu nói: "Ông may đấy."

"Sao cơ?" – Tôi thắc mắc.

Anh ta chỉ vào giường của tôi: "Cái giường đó, trước có người đấy."

"Hả?"

Tôi lập tức cảnh giác.

Anh ta nhếch mép cười: "Nhưng… biến thành rác rồi."

Ngay lập tức, tôi cảm giác như m.ô.n.g mình bị lửa đốt, bật dậy khỏi giường, cả người nổi da gà.

Tôi nhanh chóng đi về phía cuối toa, đứng chờ trước cửa nhà vệ sinh.

Phải hơn hai phút sau cửa nhà vệ sinh mới mở ra.

Ông anh áo da đi vào hút thuốc lúc nãy… mặt trắng bệch đi ra.

Tôi nhìn anh ta đầy nghi ngờ.

Anh ta… có gì đó rất lạ!

Anh ta quay người bước đi.

Đi được hai bước, anh ta bỗng dừng lại quay đầu nhìn tôi nói: "Anh em, tốt nhất… đừng vào."

"Sao cơ?"

Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết ChócTác giả: Quạ Đen và cộng sựTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Kính gửi quý hành khách! Chúc mừng bạn đã trở thành một phần trong chuyến tàu lần thứ 10,000 của K104. Để kỷ niệm ngày đặc biệt này, hãy quét mã QR trên vé để vào nhóm chat. Chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều bất ngờ, trong đó có cả trò chơi nhận lì xì!" Ngày 4 tháng 12 năm 2022, lúc 18 giờ, hoàng hôn dần bị bóng đêm nuốt chửng, đoàn tàu khởi hành đúng giờ,... 1 Hai mẹ con tôi vội vã chạy lên tàu, vừa kịp lúc cánh cửa đóng lại. Một nữ tiếp viên mặc đồng phục xanh mỉm cười thân thiện với chúng tôi. Vừa ngồi xuống ghế, còn chưa kịp thở ra thì tàu đã bắt đầu lăn bánh. Cùng lúc đó, loa phát thanh trên tàu vang lên. "Ồ hố, có vụ này thật à?" Anh trai ngồi hàng ghế trước hào hứng la lên: "Mau vào nhóm giật lì xì thôi!" Cũng có người đập đùi cười: "Đùa à? Mã QR trên vé tàu thường là thông tin vé thôi, sao lại quét vào được nhóm lì xì... Á đù, thật sự vào được này!" "Tôi cũng vào rồi nè!" Tôi vội lấy điện thoại và vé tàu ra. Mẹ tôi nhanh tay hơn, vui vẻ nói: "Nhanh lên con! Nghe lời con đi chơi… Tôi thấy đôi chân trong bộ đồng phục đỏ kia từ từ ngồi xổm xuống, một cánh tay cũng gầy guộc như vậy cầm lấy một cái túi rác màu đen to tướng.Người đang thu dọn "rác" đó, động tác vô cùng chậm chạp, bởi vì bàn tay của cô ấy quá nhỏ, cánh tay cũng mảnh khảnh, sức lực rất yếu.Phải một lúc lâu sau, cô ấy mới dọn sạch ba đống "rác" lớn.Rồi tôi thấy đôi chân ấy chậm rãi di chuyển, vì cô ta đang gắng sức kéo lê ba cái túi rác đi.Cô ta lôi ba túi rác, đi đến trước giường tôi… rồi dừng lại!Trái tim tôi như ngừng đập!Tôi nhìn thấy rồi!Tôi thấy… cô ấy lại ngồi xổm xuống!Thân hình nhỏ xíu của cô ấy… ngồi xổm xuống!Cho đến khi… một gương mặt xuất hiện trên màn hình điện thoại của tôi!Vì khe hở tôi kéo ra rất hẹp, hình ảnh trên màn hình điện thoại không rộng quá hai ngón tay nên tôi không nhìn rõ toàn bộ gương mặt cô ấy.Nhưng tôi vẫn có thể chắc chắn, đó là gương mặt non nớt của một bé gái, trông tầm năm, sáu tuổi!Cô bé đang chăm chú nhìn vào khe hở chăn của tôi!Cũng chính là… thông qua camera điện thoại của tôi… nhìn chằm chằm vào tôi!"Là… mẹ sao?"Tôi nghe thấy giọng cô bé… nhẹ nhàng, mềm mại vang lên.Lúc này, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất – hối hận!Tôi vội vàng đè mạnh mép chăn xuống, giữ thật chặt, thậm chí nín thở không dám thở mạnh!Tôi phải đợi hơn một phút, cho đến khi lồ ng n.g.ự.c như sắp nổ tung, cuối cùng mới lại nghe thấy tiếng túi rác bị kéo lê trên sàn…Cô ta… đi rồi.Tôi cuối cùng cũng có thể há to miệng thở d ốc trong không khí ngột ngạt dưới lớp chăn.12Âm thanh của đoàn tàu vẫn đều đều như cũ.Mọi người đều chôn mình trong sự im lặng tuyệt đối, giống như cả thế giới đã dừng lại.Cho đến khi trong nhóm chat lại hiện ra một thông báo mới.Người ẩn danh: "Chúc mừng, mọi người đã sống sót qua cơn rét!"Tôi nhìn vào số người trong nhóm "K104-12", chỉ còn lại 34 người.Tôi lập tức hất tung chăn, ngồi bật dậy thở hồng hộc.Cùng lúc đó, những hành khách khác trên các giường tầng cũng lần lượt bật dậy."Mẹ nó, sắp nghẹt thở c.h.ế.t rồi!""Má nó, dọa c.h.ế.t người!""Lần này c.h.ế.t ba đứa à?""Cái con tàu quỷ quái gì vậy, ông đây gây tội gì mà lên phải chuyến này chứ…""Chịu hết nổi rồi, phải làm một điếu thôi!"Một ông anh mặc áo khoác da từ giường tầng trên nhảy xuống: "Tôi hiểu rồi, chỉ cần ngoan ngoãn làm theo quy tắc sẽ không chết."Tôi hoàn toàn đồng ý với anh ta.Tôi nói với anh ta: "Anh đi trước đi, tới lượt tôi sau.""Được rồi!"Ông anh áo da hí hửng đi về phía cuối toa, mở cửa nhà vệ sinh vào trong hút thuốc.Cậu anh em nằm đối diện tôi nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu rồi gật đầu nói: "Ông may đấy.""Sao cơ?" – Tôi thắc mắc.Anh ta chỉ vào giường của tôi: "Cái giường đó, trước có người đấy.""Hả?"Tôi lập tức cảnh giác.Anh ta nhếch mép cười: "Nhưng… biến thành rác rồi."Ngay lập tức, tôi cảm giác như m.ô.n.g mình bị lửa đốt, bật dậy khỏi giường, cả người nổi da gà.Tôi nhanh chóng đi về phía cuối toa, đứng chờ trước cửa nhà vệ sinh.Phải hơn hai phút sau cửa nhà vệ sinh mới mở ra.Ông anh áo da đi vào hút thuốc lúc nãy… mặt trắng bệch đi ra.Tôi nhìn anh ta đầy nghi ngờ.Anh ta… có gì đó rất lạ!Anh ta quay người bước đi.Đi được hai bước, anh ta bỗng dừng lại quay đầu nhìn tôi nói: "Anh em, tốt nhất… đừng vào.""Sao cơ?"

Chương 9: Chương 9