"Kính gửi quý hành khách! Chúc mừng bạn đã trở thành một phần trong chuyến tàu lần thứ 10,000 của K104. Để kỷ niệm ngày đặc biệt này, hãy quét mã QR trên vé để vào nhóm chat. Chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều bất ngờ, trong đó có cả trò chơi nhận lì xì!" Ngày 4 tháng 12 năm 2022, lúc 18 giờ, hoàng hôn dần bị bóng đêm nuốt chửng, đoàn tàu khởi hành đúng giờ,... 1 Hai mẹ con tôi vội vã chạy lên tàu, vừa kịp lúc cánh cửa đóng lại. Một nữ tiếp viên mặc đồng phục xanh mỉm cười thân thiện với chúng tôi. Vừa ngồi xuống ghế, còn chưa kịp thở ra thì tàu đã bắt đầu lăn bánh. Cùng lúc đó, loa phát thanh trên tàu vang lên. "Ồ hố, có vụ này thật à?" Anh trai ngồi hàng ghế trước hào hứng la lên: "Mau vào nhóm giật lì xì thôi!" Cũng có người đập đùi cười: "Đùa à? Mã QR trên vé tàu thường là thông tin vé thôi, sao lại quét vào được nhóm lì xì... Á đù, thật sự vào được này!" "Tôi cũng vào rồi nè!" Tôi vội lấy điện thoại và vé tàu ra. Mẹ tôi nhanh tay hơn, vui vẻ nói: "Nhanh lên con! Nghe lời con đi chơi…
Chương 11: Chương 11
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết ChócTác giả: Quạ Đen và cộng sựTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Kính gửi quý hành khách! Chúc mừng bạn đã trở thành một phần trong chuyến tàu lần thứ 10,000 của K104. Để kỷ niệm ngày đặc biệt này, hãy quét mã QR trên vé để vào nhóm chat. Chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều bất ngờ, trong đó có cả trò chơi nhận lì xì!" Ngày 4 tháng 12 năm 2022, lúc 18 giờ, hoàng hôn dần bị bóng đêm nuốt chửng, đoàn tàu khởi hành đúng giờ,... 1 Hai mẹ con tôi vội vã chạy lên tàu, vừa kịp lúc cánh cửa đóng lại. Một nữ tiếp viên mặc đồng phục xanh mỉm cười thân thiện với chúng tôi. Vừa ngồi xuống ghế, còn chưa kịp thở ra thì tàu đã bắt đầu lăn bánh. Cùng lúc đó, loa phát thanh trên tàu vang lên. "Ồ hố, có vụ này thật à?" Anh trai ngồi hàng ghế trước hào hứng la lên: "Mau vào nhóm giật lì xì thôi!" Cũng có người đập đùi cười: "Đùa à? Mã QR trên vé tàu thường là thông tin vé thôi, sao lại quét vào được nhóm lì xì... Á đù, thật sự vào được này!" "Tôi cũng vào rồi nè!" Tôi vội lấy điện thoại và vé tàu ra. Mẹ tôi nhanh tay hơn, vui vẻ nói: "Nhanh lên con! Nghe lời con đi chơi… Cả người anh ta run rẩy, trên mặt toàn là nỗi sợ hãi dáo dác nhìn quanh, lắp bắp hỏi: "Không… không phải chứ? Chỉ mình tôi thôi à?"Trong nỗi sợ hãi của anh ta, tôi đứng dậy… mỉm cười với anh ta.Anh ta thở phào một hơi dài, trông như sắp bật khóc đến nơi: "Anh em… đi… đi! Cùng đi!"Tôi gật đầu, không nói gì.Hai chúng tôi một trước một sau, anh ta kéo vali hành lý, tôi xách túi vải rời khỏi toa 12 đi về phía trước.Chúng tôi đi ngang qua toa 11.Tôi nhìn thấy chỗ ngồi của tôi và mẹ trước kia… giờ đã trống không.Chúng tôi đi thẳng tới toa số 2 phía đầu tàu.Toa số 2 là toa ăn của tàu.Tôi nhớ rất rõ, trong tình huống bình thường K104 kết thúc ở toa số 2 - đó là toa đầu tiên.Thậm chí, nếu nhìn qua cửa sổ khi tàu rẽ sẽ phát hiện ra… K104 hoàn toàn không hề có toa số 1!Nhưng tôi cũng biết… K104 có toa số 1.Lúc này, toa ăn số 2 hoàn toàn không một bóng người.Không có hành khách ăn uống cũng chẳng có nhân viên phục vụ.Cuối toa, trên quầy để rất nhiều chai nước khoáng… nhưng thứ nước khoáng đó lại có màu đỏ. Không rõ là màu của chai hay của nước bên trong.Bên cạnh còn có hai nồi điện khổng lồ… bên trong đầy ắp "lẩu lòng"…Đúng lúc đó, cánh cửa tự động ở cuối toa số 2 mở ra.Giống hệt trong ký ức của tôi.Ông anh áo da dừng lại một chút rồi là người đầu tiên bước vào.Tôi cũng đứng lại, thuận tay với lấy một con d.a.o cắt thịt trên quầy của toa ăn giấu vào tay áo.Rồi tôi mới bước vào toa số 1.Toa số 1… chính là phòng nghỉ dành cho nhân viên tàu K104.Hai bên toa, mỗi bên là một dãy ghế ngồi.Trên những chiếc ghế đó… đã ngồi kín người.Dãy ghế bên trái là một hàng nhân viên mặc đồng phục xanh lam!Ai nấy đều mặt lạnh như băng… giống như… không phải người sống.Còn dãy bên phải… là một số hành khách.Tít——Loa phát thanh trong toa số 1 vang lên!"Hành khách có mặt tại toa số 1, hãy mở hành lý ra, thay đồng phục vào!""Soạt!"Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người quay sang nhìn nhau sững sờ."Thay đồ?""Không đúng… nói là thay 'đồng phục'…""Tôi lấy đâu ra đồng phục mà thay?!""Nói vớ vẩn cái gì thế—ơ… mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Sao lại có cái này trong vali của tôi?!"Một hành khách kéo vali ra, kinh hãi phát hiện bên trong được xếp gọn gàng… một bộ đồng phục!Đồng phục nhân viên phục vụ tàu!Màu xanh lam!"Hành khách tại toa số 1, bây giờ là thời gian đặc biệt trưng dụng!""Do tại trạm dừng trước, một số nhân viên phục vụ trên tàu bị nhiễm virus lạ… xin mọi người yên tâm, những người bị nhiễm đã được 'xử lý' xong. Hiện tại, đặc biệt trưng dụng những người may mắn các bạn, bổ sung vào đội ngũ phục vụ cho hành trình tiếp theo!""Khi các bạn khoác lên bộ đồng phục này, các bạn chính thức trở thành một thành viên vinh dự của K104, vui lòng tuân theo quy định của nhân viên phục vụ!""Mẹ kiếp! Ông đây không mặc! Không làm nhân viên cho cái tàu quỷ này đâu!"Người đầu tiên bật dậy chính là ông anh áo khoác da!Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên tôi chưa từng gặp cũng hốt hoảng đứng bật dậy, liên tục xua tay: "Tôi không! Tôi không! Tôi không muốn!"Bà ta còn nhanh hơn cả ông áo khoác da, quay người lao thẳng về phía cửa nối sang toa số 2."Onggg—"Một rung động vô thanh, bất chợt truyền khắp đoàn tàu, lan từ lòng bàn chân lên toàn thân mọi người.Một tia sáng đỏ lóe lên ngay tại cửa nối sang toa số 2.
Cả người anh ta run rẩy, trên mặt toàn là nỗi sợ hãi dáo dác nhìn quanh, lắp bắp hỏi: "Không… không phải chứ? Chỉ mình tôi thôi à?"
Trong nỗi sợ hãi của anh ta, tôi đứng dậy… mỉm cười với anh ta.
Anh ta thở phào một hơi dài, trông như sắp bật khóc đến nơi: "Anh em… đi… đi! Cùng đi!"
Tôi gật đầu, không nói gì.
Hai chúng tôi một trước một sau, anh ta kéo vali hành lý, tôi xách túi vải rời khỏi toa 12 đi về phía trước.
Chúng tôi đi ngang qua toa 11.
Tôi nhìn thấy chỗ ngồi của tôi và mẹ trước kia… giờ đã trống không.
Chúng tôi đi thẳng tới toa số 2 phía đầu tàu.
Toa số 2 là toa ăn của tàu.
Tôi nhớ rất rõ, trong tình huống bình thường K104 kết thúc ở toa số 2 - đó là toa đầu tiên.
Thậm chí, nếu nhìn qua cửa sổ khi tàu rẽ sẽ phát hiện ra… K104 hoàn toàn không hề có toa số 1!
Nhưng tôi cũng biết… K104 có toa số 1.
Lúc này, toa ăn số 2 hoàn toàn không một bóng người.
Không có hành khách ăn uống cũng chẳng có nhân viên phục vụ.
Cuối toa, trên quầy để rất nhiều chai nước khoáng… nhưng thứ nước khoáng đó lại có màu đỏ. Không rõ là màu của chai hay của nước bên trong.
Bên cạnh còn có hai nồi điện khổng lồ… bên trong đầy ắp "lẩu lòng"…
Đúng lúc đó, cánh cửa tự động ở cuối toa số 2 mở ra.
Giống hệt trong ký ức của tôi.
Ông anh áo da dừng lại một chút rồi là người đầu tiên bước vào.
Tôi cũng đứng lại, thuận tay với lấy một con d.a.o cắt thịt trên quầy của toa ăn giấu vào tay áo.
Rồi tôi mới bước vào toa số 1.
Toa số 1… chính là phòng nghỉ dành cho nhân viên tàu K104.
Hai bên toa, mỗi bên là một dãy ghế ngồi.
Trên những chiếc ghế đó… đã ngồi kín người.
Dãy ghế bên trái là một hàng nhân viên mặc đồng phục xanh lam!
Ai nấy đều mặt lạnh như băng… giống như… không phải người sống.
Còn dãy bên phải… là một số hành khách.
Tít——
Loa phát thanh trong toa số 1 vang lên!
"Hành khách có mặt tại toa số 1, hãy mở hành lý ra, thay đồng phục vào!"
"Soạt!"
Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người quay sang nhìn nhau sững sờ.
"Thay đồ?"
"Không đúng… nói là thay 'đồng phục'…"
"Tôi lấy đâu ra đồng phục mà thay?!"
"Nói vớ vẩn cái gì thế—ơ… mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Sao lại có cái này trong vali của tôi?!"
Một hành khách kéo vali ra, kinh hãi phát hiện bên trong được xếp gọn gàng… một bộ đồng phục!
Đồng phục nhân viên phục vụ tàu!
Màu xanh lam!
"Hành khách tại toa số 1, bây giờ là thời gian đặc biệt trưng dụng!"
"Do tại trạm dừng trước, một số nhân viên phục vụ trên tàu bị nhiễm virus lạ… xin mọi người yên tâm, những người bị nhiễm đã được 'xử lý' xong. Hiện tại, đặc biệt trưng dụng những người may mắn các bạn, bổ sung vào đội ngũ phục vụ cho hành trình tiếp theo!"
"Khi các bạn khoác lên bộ đồng phục này, các bạn chính thức trở thành một thành viên vinh dự của K104, vui lòng tuân theo quy định của nhân viên phục vụ!"
"Mẹ kiếp! Ông đây không mặc! Không làm nhân viên cho cái tàu quỷ này đâu!"
Người đầu tiên bật dậy chính là ông anh áo khoác da!
Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên tôi chưa từng gặp cũng hốt hoảng đứng bật dậy, liên tục xua tay: "Tôi không! Tôi không! Tôi không muốn!"
Bà ta còn nhanh hơn cả ông áo khoác da, quay người lao thẳng về phía cửa nối sang toa số 2.
"Onggg—"
Một rung động vô thanh, bất chợt truyền khắp đoàn tàu, lan từ lòng bàn chân lên toàn thân mọi người.
Một tia sáng đỏ lóe lên ngay tại cửa nối sang toa số 2.
Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết ChócTác giả: Quạ Đen và cộng sựTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị"Kính gửi quý hành khách! Chúc mừng bạn đã trở thành một phần trong chuyến tàu lần thứ 10,000 của K104. Để kỷ niệm ngày đặc biệt này, hãy quét mã QR trên vé để vào nhóm chat. Chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều bất ngờ, trong đó có cả trò chơi nhận lì xì!" Ngày 4 tháng 12 năm 2022, lúc 18 giờ, hoàng hôn dần bị bóng đêm nuốt chửng, đoàn tàu khởi hành đúng giờ,... 1 Hai mẹ con tôi vội vã chạy lên tàu, vừa kịp lúc cánh cửa đóng lại. Một nữ tiếp viên mặc đồng phục xanh mỉm cười thân thiện với chúng tôi. Vừa ngồi xuống ghế, còn chưa kịp thở ra thì tàu đã bắt đầu lăn bánh. Cùng lúc đó, loa phát thanh trên tàu vang lên. "Ồ hố, có vụ này thật à?" Anh trai ngồi hàng ghế trước hào hứng la lên: "Mau vào nhóm giật lì xì thôi!" Cũng có người đập đùi cười: "Đùa à? Mã QR trên vé tàu thường là thông tin vé thôi, sao lại quét vào được nhóm lì xì... Á đù, thật sự vào được này!" "Tôi cũng vào rồi nè!" Tôi vội lấy điện thoại và vé tàu ra. Mẹ tôi nhanh tay hơn, vui vẻ nói: "Nhanh lên con! Nghe lời con đi chơi… Cả người anh ta run rẩy, trên mặt toàn là nỗi sợ hãi dáo dác nhìn quanh, lắp bắp hỏi: "Không… không phải chứ? Chỉ mình tôi thôi à?"Trong nỗi sợ hãi của anh ta, tôi đứng dậy… mỉm cười với anh ta.Anh ta thở phào một hơi dài, trông như sắp bật khóc đến nơi: "Anh em… đi… đi! Cùng đi!"Tôi gật đầu, không nói gì.Hai chúng tôi một trước một sau, anh ta kéo vali hành lý, tôi xách túi vải rời khỏi toa 12 đi về phía trước.Chúng tôi đi ngang qua toa 11.Tôi nhìn thấy chỗ ngồi của tôi và mẹ trước kia… giờ đã trống không.Chúng tôi đi thẳng tới toa số 2 phía đầu tàu.Toa số 2 là toa ăn của tàu.Tôi nhớ rất rõ, trong tình huống bình thường K104 kết thúc ở toa số 2 - đó là toa đầu tiên.Thậm chí, nếu nhìn qua cửa sổ khi tàu rẽ sẽ phát hiện ra… K104 hoàn toàn không hề có toa số 1!Nhưng tôi cũng biết… K104 có toa số 1.Lúc này, toa ăn số 2 hoàn toàn không một bóng người.Không có hành khách ăn uống cũng chẳng có nhân viên phục vụ.Cuối toa, trên quầy để rất nhiều chai nước khoáng… nhưng thứ nước khoáng đó lại có màu đỏ. Không rõ là màu của chai hay của nước bên trong.Bên cạnh còn có hai nồi điện khổng lồ… bên trong đầy ắp "lẩu lòng"…Đúng lúc đó, cánh cửa tự động ở cuối toa số 2 mở ra.Giống hệt trong ký ức của tôi.Ông anh áo da dừng lại một chút rồi là người đầu tiên bước vào.Tôi cũng đứng lại, thuận tay với lấy một con d.a.o cắt thịt trên quầy của toa ăn giấu vào tay áo.Rồi tôi mới bước vào toa số 1.Toa số 1… chính là phòng nghỉ dành cho nhân viên tàu K104.Hai bên toa, mỗi bên là một dãy ghế ngồi.Trên những chiếc ghế đó… đã ngồi kín người.Dãy ghế bên trái là một hàng nhân viên mặc đồng phục xanh lam!Ai nấy đều mặt lạnh như băng… giống như… không phải người sống.Còn dãy bên phải… là một số hành khách.Tít——Loa phát thanh trong toa số 1 vang lên!"Hành khách có mặt tại toa số 1, hãy mở hành lý ra, thay đồng phục vào!""Soạt!"Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người quay sang nhìn nhau sững sờ."Thay đồ?""Không đúng… nói là thay 'đồng phục'…""Tôi lấy đâu ra đồng phục mà thay?!""Nói vớ vẩn cái gì thế—ơ… mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Sao lại có cái này trong vali của tôi?!"Một hành khách kéo vali ra, kinh hãi phát hiện bên trong được xếp gọn gàng… một bộ đồng phục!Đồng phục nhân viên phục vụ tàu!Màu xanh lam!"Hành khách tại toa số 1, bây giờ là thời gian đặc biệt trưng dụng!""Do tại trạm dừng trước, một số nhân viên phục vụ trên tàu bị nhiễm virus lạ… xin mọi người yên tâm, những người bị nhiễm đã được 'xử lý' xong. Hiện tại, đặc biệt trưng dụng những người may mắn các bạn, bổ sung vào đội ngũ phục vụ cho hành trình tiếp theo!""Khi các bạn khoác lên bộ đồng phục này, các bạn chính thức trở thành một thành viên vinh dự của K104, vui lòng tuân theo quy định của nhân viên phục vụ!""Mẹ kiếp! Ông đây không mặc! Không làm nhân viên cho cái tàu quỷ này đâu!"Người đầu tiên bật dậy chính là ông anh áo khoác da!Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên tôi chưa từng gặp cũng hốt hoảng đứng bật dậy, liên tục xua tay: "Tôi không! Tôi không! Tôi không muốn!"Bà ta còn nhanh hơn cả ông áo khoác da, quay người lao thẳng về phía cửa nối sang toa số 2."Onggg—"Một rung động vô thanh, bất chợt truyền khắp đoàn tàu, lan từ lòng bàn chân lên toàn thân mọi người.Một tia sáng đỏ lóe lên ngay tại cửa nối sang toa số 2.