“Không!” Thẩm Tu Lâm thét lên một tiếng, đột nhiên tỉnh dậy… Sau đó, nhìn căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, kinh ngạc lẫn lộn. Đây… là phòng của hắn? Cách sắp xếp đồ đạc quen thuộc, không gian sáng ngời, rèm cửa sổ mà hắn yêu thích… Đây chính là phòng của hắn. Chỉ là, căn phòng này thuộc về trước mạt thế. Đúng vậy… Chính là trước mạt thế. Nhưng mà, hắn Thẩm Tu Lâm bây giờ không phải đang trong miệng tang thi hay sao? Hắn không phải đã chết không toàn thây sao? Sao có thể… Trong giây lát, trái tim của Thẩm Tu Lâm đập điên cuồng. Hắn mơ hồ biết được cái gì, thế nhưng không có cách nào tin được… Ngay đúng lúc này, một tiếng chuông vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn. Hắn nhìn về phía tủ đầu giường, đó là chiếc điện thoại di động mà hắn vẫn luôn dùng trước mạt thế, hiện tại, tiếng chuông là từ nó phát ra. Mím chặt môi, Thẩm Tu Lâm nhìn chiếc điện thoại kia giống như đang nhìn quái vật, giống như là… nhìn cái gì đó không cách nào có thể tin tưởng được. Mấy giây…

Chương 45: Chậm rãi buông tay

Trở Lại Mạt Thế Hung HăngTác giả: Sa Mạc Cuồng VânTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Trọng Sinh“Không!” Thẩm Tu Lâm thét lên một tiếng, đột nhiên tỉnh dậy… Sau đó, nhìn căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, kinh ngạc lẫn lộn. Đây… là phòng của hắn? Cách sắp xếp đồ đạc quen thuộc, không gian sáng ngời, rèm cửa sổ mà hắn yêu thích… Đây chính là phòng của hắn. Chỉ là, căn phòng này thuộc về trước mạt thế. Đúng vậy… Chính là trước mạt thế. Nhưng mà, hắn Thẩm Tu Lâm bây giờ không phải đang trong miệng tang thi hay sao? Hắn không phải đã chết không toàn thây sao? Sao có thể… Trong giây lát, trái tim của Thẩm Tu Lâm đập điên cuồng. Hắn mơ hồ biết được cái gì, thế nhưng không có cách nào tin được… Ngay đúng lúc này, một tiếng chuông vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn. Hắn nhìn về phía tủ đầu giường, đó là chiếc điện thoại di động mà hắn vẫn luôn dùng trước mạt thế, hiện tại, tiếng chuông là từ nó phát ra. Mím chặt môi, Thẩm Tu Lâm nhìn chiếc điện thoại kia giống như đang nhìn quái vật, giống như là… nhìn cái gì đó không cách nào có thể tin tưởng được. Mấy giây… Ba người kia bàn bạc xong không bao lâu liền rời đi.Thẩm Tu Lâm cũng thu hồi tinh thần lực, ánh mắt lạnh lẽo.Sau đó, Thẩm Tu Lâm cười lạnh rồi rời khỏi chỗ kia.Không thay đổi kế hoạch, Thẩm Tu Lâm tiếp tục đi gặp Bạch Lâm.Hẹn Bạch Lâm ra, Thẩm Tu Lâm gặp đối phương trong phòng riêng của một tiệm cà phê.Tuy rằng đời trước Bạch Lâm không có biến thành tang thi, thế nhưng cũng không có dị năng. Hoặc là, chưa kịp xuất hiện dị năng.Đời này, Thẩm Tu Lâm quyết định cần chắc chắn hơn một chút.Cho nên, sau khi nói xong việc chính, Thẩm Tu Lâm nhân tiện nói “Ngươi tới đây, ngồi xếp bằng xuống.”Bạch Lâm mặc dù không hiểu gì nhưng cũng làm theo.“Không nên cử động, nhắm mắt lại.”Bạch Lâm dừng một chút, tiếp tục làm theo.Thẩm Tu Lâm đặt tay sau lưng của Bạch Lâm, sau đó dùng linh lực cùng tinh thần lực của mình vận chuyển vào cơ thể đối phương.Bạch Lâm chỉ cảm thấy sau khi tay Thẩm Tu Lâm đặt ở trên lưng, toàn thân đều ấm lên.Bạch Lâm không nhịn được đỏ mặt, không khống chế được suy nghĩ lung tung.Bạch Lâm yêu Thẩm Tu Lâm, từ cấp ba đã yêu.Thế nhưng Bạch Lâm biết được, Thẩm Tu Lâm không có tâm tư này.Cho nên, phần tâm tư này luôn được giấu rất kỹ, dù là trước mặt Thẩm Tu Lâm hay trước mặt người khác đều không thể hiện ra.Một lát sau, Thẩm Tu Lâm tu chỉnh cơ thể cho đối phương kết thúc “Được rồi.”Bạch Lâm đỏ mặt che giấu tâm tình, ho khan “Ân, Thẩm tổng, ngài làm gì vậy?”Thẩm Tu Lâm dừng một chút, nhìn Bạch Lâm đỏ mặt cùng lúng túng, thế nhưng hắn không biểu hiện ra.Có mấy người, hắn có thể đối xử tốt, thế nhưng mong muốn của đối phương thì hắn lại không cho được.Nếu không cho được thì không nên để lại bất cứ hi vọng nào, miễn cho người kia sai, chính mình cũng sai.Vì vậy, Thẩm Tu Lâm có chút lạnh nhạt nói “Đang kiểm tra thân thể cho ngươi. Nếu là thân thể của ngươi không thích hợp, có một số việc không thể làm được, ta cũng không yên tâm giao cho ngươi.”Bạch Lâm nghe vậy, sắc mặt hơi đổi một chút, sau đó đối phương vội vàng nói “Ta sẽ cố gắng.”Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt gật đầu “Ngoại trừ kiểm tra, ta cũng tu bổ cho ngươi một chút. Ngươi không cần biết tại sao ta lại biết y thuật, tiếp theo sáu ngày, chúng ta đều hẹn gặp ở đây. Kéo dài bảy ngày là được.”Bạch Lâm trầm mặc, không hỏi nhiều, gật đầu “Được, ta biết rồi.”“Vậy cứ tiến hành theo kế hoạch, ta đi trước.”Bạch Lâm há miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng lại không nói gì.Thẩm Tu Lâm trực tiếp rời đi, quyết tuyệt xoay người.Trong mắt Bạch Lâm chậm rãi tràn đầy hàm xúc đắng chát.Từ cấp ba tới bây giờ, yên lặng yêu nhiều năm như vậy, có lẽ cần phải chân chính buông tay?Thế nhưng, vừa nghĩ tới buông tay, tâm vẫn không nhịn được đau đớn.Chỉ là Bạch Lâm hiểu được người này không thuộc về chính mình. Tuy rằng Bạch Lâm không thích Lãnh Truyện Phong, cũng không phải là do đố kỵ, chỉ là bản năng không thích.Mà Lãnh Truyện Phong kia là do chính Thẩm Tu Lâm lựa chọn, cho nên, điều bản thân có thể làm, chỉ là nhìn mà thôi…Chỉ là nhìn…Chậm rãi nhắm hai mắt lại, Bạch Lâm đem đau thương trong mắt che đi…

Ba người kia bàn bạc xong không bao lâu liền rời đi.

Thẩm Tu Lâm cũng thu hồi tinh thần lực, ánh mắt lạnh lẽo.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm cười lạnh rồi rời khỏi chỗ kia.

Không thay đổi kế hoạch, Thẩm Tu Lâm tiếp tục đi gặp Bạch Lâm.

Hẹn Bạch Lâm ra, Thẩm Tu Lâm gặp đối phương trong phòng riêng của một tiệm cà phê.

Tuy rằng đời trước Bạch Lâm không có biến thành tang thi, thế nhưng cũng không có dị năng. Hoặc là, chưa kịp xuất hiện dị năng.

Đời này, Thẩm Tu Lâm quyết định cần chắc chắn hơn một chút.

Cho nên, sau khi nói xong việc chính, Thẩm Tu Lâm nhân tiện nói “Ngươi tới đây, ngồi xếp bằng xuống.”

Bạch Lâm mặc dù không hiểu gì nhưng cũng làm theo.

“Không nên cử động, nhắm mắt lại.”

Bạch Lâm dừng một chút, tiếp tục làm theo.

Thẩm Tu Lâm đặt tay sau lưng của Bạch Lâm, sau đó dùng linh lực cùng tinh thần lực của mình vận chuyển vào cơ thể đối phương.

Bạch Lâm chỉ cảm thấy sau khi tay Thẩm Tu Lâm đặt ở trên lưng, toàn thân đều ấm lên.

Bạch Lâm không nhịn được đỏ mặt, không khống chế được suy nghĩ lung tung.

Bạch Lâm yêu Thẩm Tu Lâm, từ cấp ba đã yêu.

Thế nhưng Bạch Lâm biết được, Thẩm Tu Lâm không có tâm tư này.

Cho nên, phần tâm tư này luôn được giấu rất kỹ, dù là trước mặt Thẩm Tu Lâm hay trước mặt người khác đều không thể hiện ra.

Một lát sau, Thẩm Tu Lâm tu chỉnh cơ thể cho đối phương kết thúc “Được rồi.”

Bạch Lâm đỏ mặt che giấu tâm tình, ho khan “Ân, Thẩm tổng, ngài làm gì vậy?”

Thẩm Tu Lâm dừng một chút, nhìn Bạch Lâm đỏ mặt cùng lúng túng, thế nhưng hắn không biểu hiện ra.

Có mấy người, hắn có thể đối xử tốt, thế nhưng mong muốn của đối phương thì hắn lại không cho được.

Nếu không cho được thì không nên để lại bất cứ hi vọng nào, miễn cho người kia sai, chính mình cũng sai.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm có chút lạnh nhạt nói “Đang kiểm tra thân thể cho ngươi. Nếu là thân thể của ngươi không thích hợp, có một số việc không thể làm được, ta cũng không yên tâm giao cho ngươi.”

Bạch Lâm nghe vậy, sắc mặt hơi đổi một chút, sau đó đối phương vội vàng nói “Ta sẽ cố gắng.”

Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt gật đầu “Ngoại trừ kiểm tra, ta cũng tu bổ cho ngươi một chút. Ngươi không cần biết tại sao ta lại biết y thuật, tiếp theo sáu ngày, chúng ta đều hẹn gặp ở đây. Kéo dài bảy ngày là được.”

Bạch Lâm trầm mặc, không hỏi nhiều, gật đầu “Được, ta biết rồi.”

“Vậy cứ tiến hành theo kế hoạch, ta đi trước.”

Bạch Lâm há miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Thẩm Tu Lâm trực tiếp rời đi, quyết tuyệt xoay người.

Trong mắt Bạch Lâm chậm rãi tràn đầy hàm xúc đắng chát.

Từ cấp ba tới bây giờ, yên lặng yêu nhiều năm như vậy, có lẽ cần phải chân chính buông tay?

Thế nhưng, vừa nghĩ tới buông tay, tâm vẫn không nhịn được đau đớn.

Chỉ là Bạch Lâm hiểu được người này không thuộc về chính mình. Tuy rằng Bạch Lâm không thích Lãnh Truyện Phong, cũng không phải là do đố kỵ, chỉ là bản năng không thích.

Mà Lãnh Truyện Phong kia là do chính Thẩm Tu Lâm lựa chọn, cho nên, điều bản thân có thể làm, chỉ là nhìn mà thôi…

Chỉ là nhìn…

Chậm rãi nhắm hai mắt lại, Bạch Lâm đem đau thương trong mắt che đi…

Trở Lại Mạt Thế Hung HăngTác giả: Sa Mạc Cuồng VânTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Trọng Sinh“Không!” Thẩm Tu Lâm thét lên một tiếng, đột nhiên tỉnh dậy… Sau đó, nhìn căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, kinh ngạc lẫn lộn. Đây… là phòng của hắn? Cách sắp xếp đồ đạc quen thuộc, không gian sáng ngời, rèm cửa sổ mà hắn yêu thích… Đây chính là phòng của hắn. Chỉ là, căn phòng này thuộc về trước mạt thế. Đúng vậy… Chính là trước mạt thế. Nhưng mà, hắn Thẩm Tu Lâm bây giờ không phải đang trong miệng tang thi hay sao? Hắn không phải đã chết không toàn thây sao? Sao có thể… Trong giây lát, trái tim của Thẩm Tu Lâm đập điên cuồng. Hắn mơ hồ biết được cái gì, thế nhưng không có cách nào tin được… Ngay đúng lúc này, một tiếng chuông vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn. Hắn nhìn về phía tủ đầu giường, đó là chiếc điện thoại di động mà hắn vẫn luôn dùng trước mạt thế, hiện tại, tiếng chuông là từ nó phát ra. Mím chặt môi, Thẩm Tu Lâm nhìn chiếc điện thoại kia giống như đang nhìn quái vật, giống như là… nhìn cái gì đó không cách nào có thể tin tưởng được. Mấy giây… Ba người kia bàn bạc xong không bao lâu liền rời đi.Thẩm Tu Lâm cũng thu hồi tinh thần lực, ánh mắt lạnh lẽo.Sau đó, Thẩm Tu Lâm cười lạnh rồi rời khỏi chỗ kia.Không thay đổi kế hoạch, Thẩm Tu Lâm tiếp tục đi gặp Bạch Lâm.Hẹn Bạch Lâm ra, Thẩm Tu Lâm gặp đối phương trong phòng riêng của một tiệm cà phê.Tuy rằng đời trước Bạch Lâm không có biến thành tang thi, thế nhưng cũng không có dị năng. Hoặc là, chưa kịp xuất hiện dị năng.Đời này, Thẩm Tu Lâm quyết định cần chắc chắn hơn một chút.Cho nên, sau khi nói xong việc chính, Thẩm Tu Lâm nhân tiện nói “Ngươi tới đây, ngồi xếp bằng xuống.”Bạch Lâm mặc dù không hiểu gì nhưng cũng làm theo.“Không nên cử động, nhắm mắt lại.”Bạch Lâm dừng một chút, tiếp tục làm theo.Thẩm Tu Lâm đặt tay sau lưng của Bạch Lâm, sau đó dùng linh lực cùng tinh thần lực của mình vận chuyển vào cơ thể đối phương.Bạch Lâm chỉ cảm thấy sau khi tay Thẩm Tu Lâm đặt ở trên lưng, toàn thân đều ấm lên.Bạch Lâm không nhịn được đỏ mặt, không khống chế được suy nghĩ lung tung.Bạch Lâm yêu Thẩm Tu Lâm, từ cấp ba đã yêu.Thế nhưng Bạch Lâm biết được, Thẩm Tu Lâm không có tâm tư này.Cho nên, phần tâm tư này luôn được giấu rất kỹ, dù là trước mặt Thẩm Tu Lâm hay trước mặt người khác đều không thể hiện ra.Một lát sau, Thẩm Tu Lâm tu chỉnh cơ thể cho đối phương kết thúc “Được rồi.”Bạch Lâm đỏ mặt che giấu tâm tình, ho khan “Ân, Thẩm tổng, ngài làm gì vậy?”Thẩm Tu Lâm dừng một chút, nhìn Bạch Lâm đỏ mặt cùng lúng túng, thế nhưng hắn không biểu hiện ra.Có mấy người, hắn có thể đối xử tốt, thế nhưng mong muốn của đối phương thì hắn lại không cho được.Nếu không cho được thì không nên để lại bất cứ hi vọng nào, miễn cho người kia sai, chính mình cũng sai.Vì vậy, Thẩm Tu Lâm có chút lạnh nhạt nói “Đang kiểm tra thân thể cho ngươi. Nếu là thân thể của ngươi không thích hợp, có một số việc không thể làm được, ta cũng không yên tâm giao cho ngươi.”Bạch Lâm nghe vậy, sắc mặt hơi đổi một chút, sau đó đối phương vội vàng nói “Ta sẽ cố gắng.”Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt gật đầu “Ngoại trừ kiểm tra, ta cũng tu bổ cho ngươi một chút. Ngươi không cần biết tại sao ta lại biết y thuật, tiếp theo sáu ngày, chúng ta đều hẹn gặp ở đây. Kéo dài bảy ngày là được.”Bạch Lâm trầm mặc, không hỏi nhiều, gật đầu “Được, ta biết rồi.”“Vậy cứ tiến hành theo kế hoạch, ta đi trước.”Bạch Lâm há miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng lại không nói gì.Thẩm Tu Lâm trực tiếp rời đi, quyết tuyệt xoay người.Trong mắt Bạch Lâm chậm rãi tràn đầy hàm xúc đắng chát.Từ cấp ba tới bây giờ, yên lặng yêu nhiều năm như vậy, có lẽ cần phải chân chính buông tay?Thế nhưng, vừa nghĩ tới buông tay, tâm vẫn không nhịn được đau đớn.Chỉ là Bạch Lâm hiểu được người này không thuộc về chính mình. Tuy rằng Bạch Lâm không thích Lãnh Truyện Phong, cũng không phải là do đố kỵ, chỉ là bản năng không thích.Mà Lãnh Truyện Phong kia là do chính Thẩm Tu Lâm lựa chọn, cho nên, điều bản thân có thể làm, chỉ là nhìn mà thôi…Chỉ là nhìn…Chậm rãi nhắm hai mắt lại, Bạch Lâm đem đau thương trong mắt che đi…

Chương 45: Chậm rãi buông tay