1    Tôi xuyên không rồi, tỉnh dậy trên giường của trùm phản diện.    Ông trời ơi, Còn gì tuyệt vọng hơn!!!   Tôi mới chỉ yêu đương với tám cậu trai nhỏ thôi mà.    "Hu hu hu, chó con ngoan ngoãn của tôi, chó sói nhỏ, daddy bảo bối của tôi…huhuhuhu"    "Hửm?"    Trùm phản diện lật người đè tôi xuống: "Em còn đang nhớ nhung con mèo con ch.ó nào nữa đấy?!"    Không hổ danh là trùm phản diện.    Thể lực tốt thật.    Cái eo của tôi chính thức "bỏ nhà ra đi" luôn rồi.    Kệ tôi đi, ha ha.        Tôi lần nữa tỉnh lại, đã  ba giờ chiều hôm sau.    Nhìn lên trần nhà, tôi bất lực tiếp nhận ký ức không thuộc về mình.    Tôi đã xuyên không rồi, xuyên vào cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo.    Tối qua là đêm tân hôn của tôi và trùm phản diện.    Tôi chính là nữ phụ độc ác aka người vợ liên hôn của trùm phản diện Yến Minh Thanh.    Bởi vì tôi không thích trùm phản diện, người mà tôi thích chính là nam chính Văn Thiều.    Trong khi đó Yến Minh Thanh cũng chẳng thích tôi, trong lòng người ta đã có…

Chương 7: Chương 7

Phản Diện Đáng Yêu Của TôiTác giả: Hôm nay tôi gội đầu chưaTruyện Hệ Thống 1    Tôi xuyên không rồi, tỉnh dậy trên giường của trùm phản diện.    Ông trời ơi, Còn gì tuyệt vọng hơn!!!   Tôi mới chỉ yêu đương với tám cậu trai nhỏ thôi mà.    "Hu hu hu, chó con ngoan ngoãn của tôi, chó sói nhỏ, daddy bảo bối của tôi…huhuhuhu"    "Hửm?"    Trùm phản diện lật người đè tôi xuống: "Em còn đang nhớ nhung con mèo con ch.ó nào nữa đấy?!"    Không hổ danh là trùm phản diện.    Thể lực tốt thật.    Cái eo của tôi chính thức "bỏ nhà ra đi" luôn rồi.    Kệ tôi đi, ha ha.        Tôi lần nữa tỉnh lại, đã  ba giờ chiều hôm sau.    Nhìn lên trần nhà, tôi bất lực tiếp nhận ký ức không thuộc về mình.    Tôi đã xuyên không rồi, xuyên vào cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo.    Tối qua là đêm tân hôn của tôi và trùm phản diện.    Tôi chính là nữ phụ độc ác aka người vợ liên hôn của trùm phản diện Yến Minh Thanh.    Bởi vì tôi không thích trùm phản diện, người mà tôi thích chính là nam chính Văn Thiều.    Trong khi đó Yến Minh Thanh cũng chẳng thích tôi, trong lòng người ta đã có… 8.  Nếu không phải vì Yến Minh Thanh nhận được cuộc điện thoại nước ngoài, tôi suýt nữa đã quên mất sự tồn tại của "bạch nguyệt quang".  Hôm đó, tôi đến văn phòng đưa tài liệu, đúng lúc Yến Minh Thanh đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại.   "Về rồi à?"  "Được, hôm nào gặp." "Lần này còn đi nữa không?"  "Không vấn đề, lần sau hẹn." "Thế nhé, cúp máy đây."  Giọng điệu quen thuộc này khiến tôi có chút khó chịu.  Ai lại có thể khiến anh ấy quan t@m đến vậy?  Yến Minh Thanh quay người thấy tôi: "Em vào lúc nào thế? Sao không lên tiếng? Đứng đó lâu chưa, mau ngồi nghỉ đi."  Hừ, chắc sợ tôi làm phiền "chuyện tốt" của anh ấy chứ gì.  "Em đến đưa tài liệu."  Tôi vẫy xấp tài liệu trên tay, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Anh đang nói chuyện với ai vậy?"  Yến Minh Thanh hứng thú nhìn tôi cười: "Em đang thẩm vấn anh hả?"  "Không nói thì thôi..."  "Đừng giận mà."  Anh ấy nắm lấy tay tôi: "Là một người bạn cũ, Thẩm Doanh. Cô ấy vừa từ nước ngoài trở về, chuẩn bị định cư trong nước."  Thẩm Doanh!  Bạch nguyệt quang của Yến Minh Thanh!  Tôi vô thức siết chặt xấp tài liệu trong tay.  Thời gian qua, quả thực tôi đã thực sự muốn cùng Yến Minh Thanh sống thật tốt quảng đời còn lại.  Nhưng sự xuất hiện của Thẩm Doanh đã làm đảo lộn tất cả kế hoạch của tôi.  Tôi có thể thắng được bạch nguyệt quang của anh ấy không?  Tôi chỉ mất cả buổi chiều để điều chỉnh lại tâm trạng.  Tôi tuyệt đối không thể chịu đựng sự tồn tại của thứ gọi là "bạch nguyệt quang" này.  Ly hôn!  Phải ly hôn ngay!  Chia đôi Yến thị!  Giữa tình cảm và tiền bạc, tôi ít nhất cũng phải giành được một thứ!  Thế là, tôi quyết định nói thẳng với Yến Minh Thanh.  "Bạch nguyệt quang của anh đã trở lại, đến lúc em phải nhường chỗ rồi."  Nghĩ đến việc sắp được sống những ngày rung đùi tiền vẫn từ trên trời rơi xuống, tôi không kìm được mà bật cười.  Tôi cúi đầu, vai khẽ run rẩy, giơ tay cấu mạnh vào đùi mình.  Không được.  Tình huống nghiêm túc thế này, không thể cười!  "Bạch nguyệt quang?"  Yến Minh Thanh nhíu mày: "Em nói ai?"  Tôi cố gắng ép ra hai giọt nước mắt: "Thẩm Doanh."  Yến Minh Thanh im lặng một lúc, rồi bỗng nhiên cười lạnh:  "Hừ, hôm nay em lại định chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi à?"  Ánh mắt anh ấy  ba phần chế nhạo, ba phần lạnh lùng, bốn phần thờ ơ.  Yến Minh Thanh lặng lẽ dịch bước: "Nữ nhân, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn đấy."  Tôi ngẩng đầu, nhìn tình huống trước mắt, không biết nên nói gì: "Ờ..."  Yến Minh Thanh cắt ngang lời tôi: "Lần sau em đổi trò nào mới lạ hơn đi."  "À thì..."  "Tôi không mắc bẫy đâu."  Tôi thực sự không nhịn nổi nữa: "Anh có thể đứng lên khỏi tấm ván giặt đồ trước được không?!"  Yến Minh Thanh nghển cổ, lớn tiếng quát:  "Tôi là chủ gia đình, tôi thích quỳ ở đâu thì quỳ! Em quản được chắc?!"  Để chứng minh sự trong sạch của mình, Yến Minh Thanh giận dữ gọi hơn chục cuộc điện thoại cho Thẩm Doanh.  "Đại ca, anh nhìn xem giờ là mấy giờ rồi?" Giọng nói đầy bất lực của Thẩm Doanh vang lên từ bên kia đầu dây. "Tôi còn phải ngủ để dưỡng da nữa đấy."  "Giờ cô đến nhà tôi ngay. Khu Ngự Thủy Uyển." Giọng điệu của Yến Minh Thanh nghiêm túc. "Ngay bây giờ, lập tức, có ngồi tên lửa cũng phải đến cho tôi."  "Vội thế đại ca? Có chuyện gì à?"  Thẩm Doanh thấy vậy cũng trở nên nghiêm túc: "Tôi đến ngay."  Yến Minh Thanh cúp máy, vẫn quỳ trên tấm giặt đồ không chịu đứng dậy, còn tỏ vẻ lấy lòng: "Vợ ơi, em yên tâm, anh sẽ chứng minh sự trong sạch của mình ngay bây giờ."  Tôi rất muốn biết anh ấy định chứng minh thế nào.   Khi Thẩm Doanh đến, cô ấy chào tôi trước:  "Chị dâu đúng không? Chào chị, tôi là Thẩm Doanh, lần đầu gặp mặt có chút thất lễ. Chị với Minh Thanh có chuyện gì vậy?"  Minh Thanh.  Tôi chua chát nghĩ, gọi thân mật thật đấy.  Yến Minh Thanh đứng phía sau tôi: "Vợ tôi nói..."  Anh ấy nhìn Thẩm Doanh một cái, rồi không phụ sự mong đợi…ói ra.  Tôi: ???  Thẩm Doanh: ???  "Vợ anh nói... ọe... nói... cô là... ọe..."  Rõ ràng, Thẩm Doanh lúc này rất muốn đánh chồng tôi một trận tơi tả. 

8. 

 

Nếu không phải vì Yến Minh Thanh nhận được cuộc điện thoại nước ngoài, tôi suýt nữa đã quên mất sự tồn tại của "bạch nguyệt quang". 

 

Hôm đó, tôi đến văn phòng đưa tài liệu, đúng lúc Yến Minh Thanh đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại. 

 

 "Về rồi à?" 

 "Được, hôm nào gặp." 

"Lần này còn đi nữa không?" 

 "Không vấn đề, lần sau hẹn." 

"Thế nhé, cúp máy đây." 

 

Giọng điệu quen thuộc này khiến tôi có chút khó chịu. 

 

Ai lại có thể khiến anh ấy quan t@m đến vậy? 

 

Yến Minh Thanh quay người thấy tôi: "Em vào lúc nào thế? Sao không lên tiếng? Đứng đó lâu chưa, mau ngồi nghỉ đi." 

 

Hừ, chắc sợ tôi làm phiền "chuyện tốt" của anh ấy chứ gì. 

 

"Em đến đưa tài liệu." 

 

Tôi vẫy xấp tài liệu trên tay, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Anh đang nói chuyện với ai vậy?" 

 

Yến Minh Thanh hứng thú nhìn tôi cười: "Em đang thẩm vấn anh hả?" 

 

"Không nói thì thôi..." 

 

"Đừng giận mà." 

 

Anh ấy nắm lấy tay tôi: "Là một người bạn cũ, Thẩm Doanh. Cô ấy vừa từ nước ngoài trở về, chuẩn bị định cư trong nước." 

 

Thẩm Doanh! 

 

Bạch nguyệt quang của Yến Minh Thanh! 

 

Tôi vô thức siết chặt xấp tài liệu trong tay. 

 

Thời gian qua, quả thực tôi đã thực sự muốn cùng Yến Minh Thanh sống thật tốt quảng đời còn lại. 

 

Nhưng sự xuất hiện của Thẩm Doanh đã làm đảo lộn tất cả kế hoạch của tôi. 

 

Tôi có thể thắng được bạch nguyệt quang của anh ấy không? 

 

Tôi chỉ mất cả buổi chiều để điều chỉnh lại tâm trạng. 

 

Tôi tuyệt đối không thể chịu đựng sự tồn tại của thứ gọi là "bạch nguyệt quang" này. 

 

Ly hôn! 

 

Phải ly hôn ngay! 

 

Chia đôi Yến thị! 

 

Giữa tình cảm và tiền bạc, tôi ít nhất cũng phải giành được một thứ! 

 

Thế là, tôi quyết định nói thẳng với Yến Minh Thanh. 

 

"Bạch nguyệt quang của anh đã trở lại, đến lúc em phải nhường chỗ rồi." 

 

Nghĩ đến việc sắp được sống những ngày rung đùi tiền vẫn từ trên trời rơi xuống, tôi không kìm được mà bật cười. 

 

Tôi cúi đầu, vai khẽ run rẩy, giơ tay cấu mạnh vào đùi mình. 

 

Không được. 

 

Tình huống nghiêm túc thế này, không thể cười! 

 

"Bạch nguyệt quang?" 

 

Yến Minh Thanh nhíu mày: "Em nói ai?" 

 

Tôi cố gắng ép ra hai giọt nước mắt: "Thẩm Doanh." 

 

Yến Minh Thanh im lặng một lúc, rồi bỗng nhiên cười lạnh: 

 

"Hừ, hôm nay em lại định chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi à?" 

 

Ánh mắt anh ấy  ba phần chế nhạo, ba phần lạnh lùng, bốn phần thờ ơ. 

 

Yến Minh Thanh lặng lẽ dịch bước: "Nữ nhân, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn đấy." 

 

Tôi ngẩng đầu, nhìn tình huống trước mắt, không biết nên nói gì: "Ờ..." 

 

Yến Minh Thanh cắt ngang lời tôi: "Lần sau em đổi trò nào mới lạ hơn đi." 

 

"À thì..." 

 

"Tôi không mắc bẫy đâu." 

 

Tôi thực sự không nhịn nổi nữa: "Anh có thể đứng lên khỏi tấm ván giặt đồ trước được không?!" 

 

Yến Minh Thanh nghển cổ, lớn tiếng quát: 

 

"Tôi là chủ gia đình, tôi thích quỳ ở đâu thì quỳ! Em quản được chắc?!" 

 

Để chứng minh sự trong sạch của mình, Yến Minh Thanh giận dữ gọi hơn chục cuộc điện thoại cho Thẩm Doanh. 

 

"Đại ca, anh nhìn xem giờ là mấy giờ rồi?" Giọng nói đầy bất lực của Thẩm Doanh vang lên từ bên kia đầu dây. "Tôi còn phải ngủ để dưỡng da nữa đấy." 

 

"Giờ cô đến nhà tôi ngay. Khu Ngự Thủy Uyển." Giọng điệu của Yến Minh Thanh nghiêm túc. "Ngay bây giờ, lập tức, có ngồi tên lửa cũng phải đến cho tôi." 

 

"Vội thế đại ca? Có chuyện gì à?" 

 

Thẩm Doanh thấy vậy cũng trở nên nghiêm túc: "Tôi đến ngay." 

 

Yến Minh Thanh cúp máy, vẫn quỳ trên tấm giặt đồ không chịu đứng dậy, còn tỏ vẻ lấy lòng: "Vợ ơi, em yên tâm, anh sẽ chứng minh sự trong sạch của mình ngay bây giờ." 

 

Tôi rất muốn biết anh ấy định chứng minh thế nào.  

 

Khi Thẩm Doanh đến, cô ấy chào tôi trước: 

 

"Chị dâu đúng không? Chào chị, tôi là Thẩm Doanh, lần đầu gặp mặt có chút thất lễ. Chị với Minh Thanh có chuyện gì vậy?" 

 

Minh Thanh. 

 

Tôi chua chát nghĩ, gọi thân mật thật đấy. 

 

Yến Minh Thanh đứng phía sau tôi: "Vợ tôi nói..." 

 

Anh ấy nhìn Thẩm Doanh một cái, rồi không phụ sự mong đợi…ói ra. 

 

Tôi: ??? 

 

Thẩm Doanh: ??? 

 

"Vợ anh nói... ọe... nói... cô là... ọe..." 

 

Rõ ràng, Thẩm Doanh lúc này rất muốn đánh chồng tôi một trận tơi tả. 

Phản Diện Đáng Yêu Của TôiTác giả: Hôm nay tôi gội đầu chưaTruyện Hệ Thống 1    Tôi xuyên không rồi, tỉnh dậy trên giường của trùm phản diện.    Ông trời ơi, Còn gì tuyệt vọng hơn!!!   Tôi mới chỉ yêu đương với tám cậu trai nhỏ thôi mà.    "Hu hu hu, chó con ngoan ngoãn của tôi, chó sói nhỏ, daddy bảo bối của tôi…huhuhuhu"    "Hửm?"    Trùm phản diện lật người đè tôi xuống: "Em còn đang nhớ nhung con mèo con ch.ó nào nữa đấy?!"    Không hổ danh là trùm phản diện.    Thể lực tốt thật.    Cái eo của tôi chính thức "bỏ nhà ra đi" luôn rồi.    Kệ tôi đi, ha ha.        Tôi lần nữa tỉnh lại, đã  ba giờ chiều hôm sau.    Nhìn lên trần nhà, tôi bất lực tiếp nhận ký ức không thuộc về mình.    Tôi đã xuyên không rồi, xuyên vào cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo.    Tối qua là đêm tân hôn của tôi và trùm phản diện.    Tôi chính là nữ phụ độc ác aka người vợ liên hôn của trùm phản diện Yến Minh Thanh.    Bởi vì tôi không thích trùm phản diện, người mà tôi thích chính là nam chính Văn Thiều.    Trong khi đó Yến Minh Thanh cũng chẳng thích tôi, trong lòng người ta đã có… 8.  Nếu không phải vì Yến Minh Thanh nhận được cuộc điện thoại nước ngoài, tôi suýt nữa đã quên mất sự tồn tại của "bạch nguyệt quang".  Hôm đó, tôi đến văn phòng đưa tài liệu, đúng lúc Yến Minh Thanh đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại.   "Về rồi à?"  "Được, hôm nào gặp." "Lần này còn đi nữa không?"  "Không vấn đề, lần sau hẹn." "Thế nhé, cúp máy đây."  Giọng điệu quen thuộc này khiến tôi có chút khó chịu.  Ai lại có thể khiến anh ấy quan t@m đến vậy?  Yến Minh Thanh quay người thấy tôi: "Em vào lúc nào thế? Sao không lên tiếng? Đứng đó lâu chưa, mau ngồi nghỉ đi."  Hừ, chắc sợ tôi làm phiền "chuyện tốt" của anh ấy chứ gì.  "Em đến đưa tài liệu."  Tôi vẫy xấp tài liệu trên tay, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Anh đang nói chuyện với ai vậy?"  Yến Minh Thanh hứng thú nhìn tôi cười: "Em đang thẩm vấn anh hả?"  "Không nói thì thôi..."  "Đừng giận mà."  Anh ấy nắm lấy tay tôi: "Là một người bạn cũ, Thẩm Doanh. Cô ấy vừa từ nước ngoài trở về, chuẩn bị định cư trong nước."  Thẩm Doanh!  Bạch nguyệt quang của Yến Minh Thanh!  Tôi vô thức siết chặt xấp tài liệu trong tay.  Thời gian qua, quả thực tôi đã thực sự muốn cùng Yến Minh Thanh sống thật tốt quảng đời còn lại.  Nhưng sự xuất hiện của Thẩm Doanh đã làm đảo lộn tất cả kế hoạch của tôi.  Tôi có thể thắng được bạch nguyệt quang của anh ấy không?  Tôi chỉ mất cả buổi chiều để điều chỉnh lại tâm trạng.  Tôi tuyệt đối không thể chịu đựng sự tồn tại của thứ gọi là "bạch nguyệt quang" này.  Ly hôn!  Phải ly hôn ngay!  Chia đôi Yến thị!  Giữa tình cảm và tiền bạc, tôi ít nhất cũng phải giành được một thứ!  Thế là, tôi quyết định nói thẳng với Yến Minh Thanh.  "Bạch nguyệt quang của anh đã trở lại, đến lúc em phải nhường chỗ rồi."  Nghĩ đến việc sắp được sống những ngày rung đùi tiền vẫn từ trên trời rơi xuống, tôi không kìm được mà bật cười.  Tôi cúi đầu, vai khẽ run rẩy, giơ tay cấu mạnh vào đùi mình.  Không được.  Tình huống nghiêm túc thế này, không thể cười!  "Bạch nguyệt quang?"  Yến Minh Thanh nhíu mày: "Em nói ai?"  Tôi cố gắng ép ra hai giọt nước mắt: "Thẩm Doanh."  Yến Minh Thanh im lặng một lúc, rồi bỗng nhiên cười lạnh:  "Hừ, hôm nay em lại định chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi à?"  Ánh mắt anh ấy  ba phần chế nhạo, ba phần lạnh lùng, bốn phần thờ ơ.  Yến Minh Thanh lặng lẽ dịch bước: "Nữ nhân, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn đấy."  Tôi ngẩng đầu, nhìn tình huống trước mắt, không biết nên nói gì: "Ờ..."  Yến Minh Thanh cắt ngang lời tôi: "Lần sau em đổi trò nào mới lạ hơn đi."  "À thì..."  "Tôi không mắc bẫy đâu."  Tôi thực sự không nhịn nổi nữa: "Anh có thể đứng lên khỏi tấm ván giặt đồ trước được không?!"  Yến Minh Thanh nghển cổ, lớn tiếng quát:  "Tôi là chủ gia đình, tôi thích quỳ ở đâu thì quỳ! Em quản được chắc?!"  Để chứng minh sự trong sạch của mình, Yến Minh Thanh giận dữ gọi hơn chục cuộc điện thoại cho Thẩm Doanh.  "Đại ca, anh nhìn xem giờ là mấy giờ rồi?" Giọng nói đầy bất lực của Thẩm Doanh vang lên từ bên kia đầu dây. "Tôi còn phải ngủ để dưỡng da nữa đấy."  "Giờ cô đến nhà tôi ngay. Khu Ngự Thủy Uyển." Giọng điệu của Yến Minh Thanh nghiêm túc. "Ngay bây giờ, lập tức, có ngồi tên lửa cũng phải đến cho tôi."  "Vội thế đại ca? Có chuyện gì à?"  Thẩm Doanh thấy vậy cũng trở nên nghiêm túc: "Tôi đến ngay."  Yến Minh Thanh cúp máy, vẫn quỳ trên tấm giặt đồ không chịu đứng dậy, còn tỏ vẻ lấy lòng: "Vợ ơi, em yên tâm, anh sẽ chứng minh sự trong sạch của mình ngay bây giờ."  Tôi rất muốn biết anh ấy định chứng minh thế nào.   Khi Thẩm Doanh đến, cô ấy chào tôi trước:  "Chị dâu đúng không? Chào chị, tôi là Thẩm Doanh, lần đầu gặp mặt có chút thất lễ. Chị với Minh Thanh có chuyện gì vậy?"  Minh Thanh.  Tôi chua chát nghĩ, gọi thân mật thật đấy.  Yến Minh Thanh đứng phía sau tôi: "Vợ tôi nói..."  Anh ấy nhìn Thẩm Doanh một cái, rồi không phụ sự mong đợi…ói ra.  Tôi: ???  Thẩm Doanh: ???  "Vợ anh nói... ọe... nói... cô là... ọe..."  Rõ ràng, Thẩm Doanh lúc này rất muốn đánh chồng tôi một trận tơi tả. 

Chương 7: Chương 7