Ta đã g.i.ế.c heo trong cung bốn năm. Lưỡi rìu đi tới đâu, đều không còn đường sống. Mỗi lần g.i.ế.c một con heo, ta lại niệm một tiếng Phật. Kỹ năng g.i.ế.c heo thuần thục của ta được một vị hoàng tử để mắt đến, hắn thu nhận ta làm tâm phúc. Ta làm lưỡi đao đoạt mạng, hắn làm kẻ đồ tể vung đao. Giết người c.h.é.m đầu, A Di Đà Phật; chôn xác tại chỗ, thiện tai thiện tai. --- Trên đời ai ai cũng mang bệnh. Dịch bệnh hoành hành khắp thiên hạ, nhưng nhìn quanh, không ai bệnh nặng hơn Yến Đế. Yến Đế bệnh nan y quấn thân, dược dẫn cho hắn là óc người còn trinh. Quân vương có câu: Mỹ thực không bằng mỹ khí. Mà đầu lâu đựng óc người, chính là đồ đựng thức ăn. Mắt hạnh, mũi ngọc, môi anh đào, da tuyết, người đẹp, chính là khí đẹp. Trên bàn gỗ đàn hương khảm vàng được khoét một lỗ vừa vặn với đầu người. Cung nữ ra lệnh cho mỹ nhân chui xuống gầm bàn, thò đầu lên. Kích thước lỗ khoét vừa đủ kẹt nửa đầu mỹ nhân. Ma Ma vung rìu bổ xuống, dược đồng dùng kìm bẩy ra, Yến Đế bước ra sau bình phong,…
Chương 23: Chương 23
Có Bệnh - Nhân Gian Phế LiệuTác giả: Nhân Gian Phế LiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Nữ CườngTa đã g.i.ế.c heo trong cung bốn năm. Lưỡi rìu đi tới đâu, đều không còn đường sống. Mỗi lần g.i.ế.c một con heo, ta lại niệm một tiếng Phật. Kỹ năng g.i.ế.c heo thuần thục của ta được một vị hoàng tử để mắt đến, hắn thu nhận ta làm tâm phúc. Ta làm lưỡi đao đoạt mạng, hắn làm kẻ đồ tể vung đao. Giết người c.h.é.m đầu, A Di Đà Phật; chôn xác tại chỗ, thiện tai thiện tai. --- Trên đời ai ai cũng mang bệnh. Dịch bệnh hoành hành khắp thiên hạ, nhưng nhìn quanh, không ai bệnh nặng hơn Yến Đế. Yến Đế bệnh nan y quấn thân, dược dẫn cho hắn là óc người còn trinh. Quân vương có câu: Mỹ thực không bằng mỹ khí. Mà đầu lâu đựng óc người, chính là đồ đựng thức ăn. Mắt hạnh, mũi ngọc, môi anh đào, da tuyết, người đẹp, chính là khí đẹp. Trên bàn gỗ đàn hương khảm vàng được khoét một lỗ vừa vặn với đầu người. Cung nữ ra lệnh cho mỹ nhân chui xuống gầm bàn, thò đầu lên. Kích thước lỗ khoét vừa đủ kẹt nửa đầu mỹ nhân. Ma Ma vung rìu bổ xuống, dược đồng dùng kìm bẩy ra, Yến Đế bước ra sau bình phong,… Kết thúc điệu nhảy tiễn Yến Trạm xuống suối vàng, ta không có thời gian để ý đến Yến Từ.Ta ngồi xổm xuống, tìm thấy trên t.h.i t.h.ể không đầu của Yến Trạm bốn miếng hổ phù, còn có ấn ngọc điền rồng do phụ vương đích thân khắc.Cởi sợi tua đỏ buộc trên cán rìu, buộc vào răng ngọc rồng được chạm khắc tinh xảo.Ta cẩn thận nâng ấn ngọc này lên, nhìn ánh chiều tà tuôn ra từ phía sau nó, hoàng hôn buông xuống, nó tỏa sáng rực rỡ.Ánh sáng lấp lánh chuyển động trên từng lớp vảy ngọc của rồng, thật chói mắt, thật mê hoặc.Quyền lực, quyền lực. Thứ xứng đáng được Yến Thiên Thu ta nâng niu trong tay, chỉ có quyền lực có thể hô phong hoán vũ!Bước ra khỏi Kim Loan điện, cung nhân và binh lính đang bận rộn dọn dẹp chiến trường không hề chú ý đến ta.Đặt hai ngón tay vào miệng, ta huýt một tiếng sáo bồ câu chói tai, chúng sinh đang bận rộn trước điện mới ngẩng đầu nhìn ta.Bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên mặt là vẻ mệt mỏi vừa trải qua trận chiến sinh tử và đầy hoang mang.Ta nhấc đầu lâu bị ta chặt đứt của Yến Trạm lên, nắm chặt tóc hắn, lấy cái cổ đầy m.á.u của hắn làm bút.Ta từ nhỏ đã luyện viết theo các bậc thầy thư pháp thiên hạ, từng nét từng nét, mạnh mẽ, sắc bén.Đầu người làm bút, tường cung làm giấy, m.á.u làm mực, chấm m.á.u đóng ấn, ánh tà dương chiếu vào thánh chỉ đầy m.á.u của ta, thánh chỉ đầu tiên.【Trẫm là con gái ruột của tiên đế Yến Thiên Thu, hiện đang nắm giữ hổ phù, ra lệnh cho tứ quân, nắm giữ ngọc tỷ, cai trị bát phương.】-Sau khi lên ngôi, ta phản đối xa hoa lãng phí, mở rộng đường ngôn luận.Kế thừa chí khí của bậc hiền tài, phát dương di ân của tiên đế.Khuyên người dân trồng trọt, dệt tơ, giảm bớt lao dịch, thuế nhẹ, để dân chúng được nghỉ ngơi, an cư lạc nghiệp.Trừng trị tham quan ô lại, chỉnh đốn lại triều cương.Mặc dù ngày đêm cần cù chăm chỉ, vẫn có người nhắc đến chuyện cũ ta soán ngôi.Sợ sự tàn nhẫn của ta, gọi ta là thú đội lốt người.Quan văn mặc triều phục thêu chim muông, quan võ mặc triều phục thêu mãnh thú. Còn ta, đứng trên muôn quan văn võ, là kẻ mà chim muông mãnh thú trong thiên hạ đều phải thần phục.Ta đương nhiên là chúa tể của cầm thú, là cầm thú nhất.Ta đến phòng bếp gặp Ngân Đào, ta muốn nàng làm nữ quan của ta, định tiến lên nắm tay nàng, nàng lại hoảng sợ quỳ xuống.Nàng nói, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.Ta vốn định nói, ngươi nói cuộc sống rất khổ, bây giờ ta đến rồi, ta có thể cho ngươi tất cả, ngươi không cần phải chịu khổ nữa.Ta còn muốn hỏi, ngươi còn muốn đếm lông mi của ai nữa?Ta không nói gì cả, ta nhìn thấy bóng mình dưới ánh đèn, thật dài, thật cô đơn, thật đáng sợ.Ta mệt mỏi vẫy tay: "Trẫm cho phép ngươi xuất cung về quê."-Yến Từ bị ta chặt đứt hai tay, cổ hắn bị xích sắt nặng trĩu, bị giam cầm trong thâm cung.Cổ độc của ta rất khó giải, nên Yến Từ không thể chết.Ta không cố chấp tìm thầy thuốc, ta không muốn vì chữa bệnh mà trở nên cố chấp như Yến Khang.Có lẽ là, ta muốn tìm một lý do không g.i.ế.c Yến Từ.Đôi khi, ta cũng không biết mình có muốn hắn c.h.ế.t hay không. Hắn sống dở c.h.ế.t dở, vậy cũng tốt.Tự phụ như hắn, sống mà không có tôn nghiêm, còn đau khổ hơn chết.Những đêm mưa gió bão bùng, ta sẽ đi gặp Yến Từ. Nhìn khuôn mặt diễm lệ đáng thương của hắn, thật nguy hiểm.Thật mê người.Hắn ngồi trên ghế không buồn không vui, nên ta tiến lại gần hắn, lại cảm thấy hai người cách xa nhau rất.Gió lùa qua khiến đèn cầy lay động, bóng người khổng lồ lay động trong phòng.Người tâm sự bí mật lại trở thành ta, ta dùng ngôn ngữ ký hiệu, nói cho hắn biết ta đang tính toán gì gần đây.Ta biết hắn nguyện ý nghe, khi ta giơ tay lên, hắn không bao giờ nhắm mắt lại.Những bí mật kinh tởm đó, giống như một sợi dây rốn dính máu, nối ta và hắn lại với nhau, thật chặt chẽ.Trên đời có biết bao nhiêu đôi uyên ương đẹp đôi. Nhưng đôi tiện nhân đẹp đôi, chỉ có chúng ta.-Sau đó, có một ngày, ta nói với Yến Từ, ta sắp nghênh thú quân hậu.Con trai dòng dõi thư hương môn đăng hộ đối với ta, ta và quân hậu sẽ chẳng còn là cặp ti tiện nào do trời định, mà sẽ là một cặp uyên ương đẹp đôi.Đây là khoảnh khắc quan trọng trong đời ta, ta mời Yến Từ lên tường thành xem lễ.Yến Từ mỉm cười với ta, hắn nói được. Vậy nên ta hỏi hắn, đêm mẫu phi chết, rốt cuộc bà đã nói gì."Bà ấy nói, bà ấy thật sự có tội." Yến Từ đáp, "Bà ấy cố ý hạ độc Hoàng hậu."
Kết thúc điệu nhảy tiễn Yến Trạm xuống suối vàng, ta không có thời gian để ý đến Yến Từ.
Ta ngồi xổm xuống, tìm thấy trên t.h.i t.h.ể không đầu của Yến Trạm bốn miếng hổ phù, còn có ấn ngọc điền rồng do phụ vương đích thân khắc.
Cởi sợi tua đỏ buộc trên cán rìu, buộc vào răng ngọc rồng được chạm khắc tinh xảo.
Ta cẩn thận nâng ấn ngọc này lên, nhìn ánh chiều tà tuôn ra từ phía sau nó, hoàng hôn buông xuống, nó tỏa sáng rực rỡ.
Ánh sáng lấp lánh chuyển động trên từng lớp vảy ngọc của rồng, thật chói mắt, thật mê hoặc.
Quyền lực, quyền lực. Thứ xứng đáng được Yến Thiên Thu ta nâng niu trong tay, chỉ có quyền lực có thể hô phong hoán vũ!
Bước ra khỏi Kim Loan điện, cung nhân và binh lính đang bận rộn dọn dẹp chiến trường không hề chú ý đến ta.
Đặt hai ngón tay vào miệng, ta huýt một tiếng sáo bồ câu chói tai, chúng sinh đang bận rộn trước điện mới ngẩng đầu nhìn ta.
Bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên mặt là vẻ mệt mỏi vừa trải qua trận chiến sinh tử và đầy hoang mang.
Ta nhấc đầu lâu bị ta chặt đứt của Yến Trạm lên, nắm chặt tóc hắn, lấy cái cổ đầy m.á.u của hắn làm bút.
Ta từ nhỏ đã luyện viết theo các bậc thầy thư pháp thiên hạ, từng nét từng nét, mạnh mẽ, sắc bén.
Đầu người làm bút, tường cung làm giấy, m.á.u làm mực, chấm m.á.u đóng ấn, ánh tà dương chiếu vào thánh chỉ đầy m.á.u của ta, thánh chỉ đầu tiên.
【Trẫm là con gái ruột của tiên đế Yến Thiên Thu, hiện đang nắm giữ hổ phù, ra lệnh cho tứ quân, nắm giữ ngọc tỷ, cai trị bát phương.】
-
Sau khi lên ngôi, ta phản đối xa hoa lãng phí, mở rộng đường ngôn luận.
Kế thừa chí khí của bậc hiền tài, phát dương di ân của tiên đế.
Khuyên người dân trồng trọt, dệt tơ, giảm bớt lao dịch, thuế nhẹ, để dân chúng được nghỉ ngơi, an cư lạc nghiệp.
Trừng trị tham quan ô lại, chỉnh đốn lại triều cương.
Mặc dù ngày đêm cần cù chăm chỉ, vẫn có người nhắc đến chuyện cũ ta soán ngôi.
Sợ sự tàn nhẫn của ta, gọi ta là thú đội lốt người.
Quan văn mặc triều phục thêu chim muông, quan võ mặc triều phục thêu mãnh thú. Còn ta, đứng trên muôn quan văn võ, là kẻ mà chim muông mãnh thú trong thiên hạ đều phải thần phục.
Ta đương nhiên là chúa tể của cầm thú, là cầm thú nhất.
Ta đến phòng bếp gặp Ngân Đào, ta muốn nàng làm nữ quan của ta, định tiến lên nắm tay nàng, nàng lại hoảng sợ quỳ xuống.
Nàng nói, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Ta vốn định nói, ngươi nói cuộc sống rất khổ, bây giờ ta đến rồi, ta có thể cho ngươi tất cả, ngươi không cần phải chịu khổ nữa.
Ta còn muốn hỏi, ngươi còn muốn đếm lông mi của ai nữa?
Ta không nói gì cả, ta nhìn thấy bóng mình dưới ánh đèn, thật dài, thật cô đơn, thật đáng sợ.
Ta mệt mỏi vẫy tay: "Trẫm cho phép ngươi xuất cung về quê."
-
Yến Từ bị ta chặt đứt hai tay, cổ hắn bị xích sắt nặng trĩu, bị giam cầm trong thâm cung.
Cổ độc của ta rất khó giải, nên Yến Từ không thể chết.
Ta không cố chấp tìm thầy thuốc, ta không muốn vì chữa bệnh mà trở nên cố chấp như Yến Khang.
Có lẽ là, ta muốn tìm một lý do không g.i.ế.c Yến Từ.
Đôi khi, ta cũng không biết mình có muốn hắn c.h.ế.t hay không. Hắn sống dở c.h.ế.t dở, vậy cũng tốt.
Tự phụ như hắn, sống mà không có tôn nghiêm, còn đau khổ hơn chết.
Những đêm mưa gió bão bùng, ta sẽ đi gặp Yến Từ. Nhìn khuôn mặt diễm lệ đáng thương của hắn, thật nguy hiểm.
Thật mê người.
Hắn ngồi trên ghế không buồn không vui, nên ta tiến lại gần hắn, lại cảm thấy hai người cách xa nhau rất.
Gió lùa qua khiến đèn cầy lay động, bóng người khổng lồ lay động trong phòng.
Người tâm sự bí mật lại trở thành ta, ta dùng ngôn ngữ ký hiệu, nói cho hắn biết ta đang tính toán gì gần đây.
Ta biết hắn nguyện ý nghe, khi ta giơ tay lên, hắn không bao giờ nhắm mắt lại.
Những bí mật kinh tởm đó, giống như một sợi dây rốn dính máu, nối ta và hắn lại với nhau, thật chặt chẽ.
Trên đời có biết bao nhiêu đôi uyên ương đẹp đôi. Nhưng đôi tiện nhân đẹp đôi, chỉ có chúng ta.
-
Sau đó, có một ngày, ta nói với Yến Từ, ta sắp nghênh thú quân hậu.
Con trai dòng dõi thư hương môn đăng hộ đối với ta, ta và quân hậu sẽ chẳng còn là cặp ti tiện nào do trời định, mà sẽ là một cặp uyên ương đẹp đôi.
Đây là khoảnh khắc quan trọng trong đời ta, ta mời Yến Từ lên tường thành xem lễ.
Yến Từ mỉm cười với ta, hắn nói được. Vậy nên ta hỏi hắn, đêm mẫu phi chết, rốt cuộc bà đã nói gì.
"Bà ấy nói, bà ấy thật sự có tội." Yến Từ đáp, "Bà ấy cố ý hạ độc Hoàng hậu."
Có Bệnh - Nhân Gian Phế LiệuTác giả: Nhân Gian Phế LiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Nữ CườngTa đã g.i.ế.c heo trong cung bốn năm. Lưỡi rìu đi tới đâu, đều không còn đường sống. Mỗi lần g.i.ế.c một con heo, ta lại niệm một tiếng Phật. Kỹ năng g.i.ế.c heo thuần thục của ta được một vị hoàng tử để mắt đến, hắn thu nhận ta làm tâm phúc. Ta làm lưỡi đao đoạt mạng, hắn làm kẻ đồ tể vung đao. Giết người c.h.é.m đầu, A Di Đà Phật; chôn xác tại chỗ, thiện tai thiện tai. --- Trên đời ai ai cũng mang bệnh. Dịch bệnh hoành hành khắp thiên hạ, nhưng nhìn quanh, không ai bệnh nặng hơn Yến Đế. Yến Đế bệnh nan y quấn thân, dược dẫn cho hắn là óc người còn trinh. Quân vương có câu: Mỹ thực không bằng mỹ khí. Mà đầu lâu đựng óc người, chính là đồ đựng thức ăn. Mắt hạnh, mũi ngọc, môi anh đào, da tuyết, người đẹp, chính là khí đẹp. Trên bàn gỗ đàn hương khảm vàng được khoét một lỗ vừa vặn với đầu người. Cung nữ ra lệnh cho mỹ nhân chui xuống gầm bàn, thò đầu lên. Kích thước lỗ khoét vừa đủ kẹt nửa đầu mỹ nhân. Ma Ma vung rìu bổ xuống, dược đồng dùng kìm bẩy ra, Yến Đế bước ra sau bình phong,… Kết thúc điệu nhảy tiễn Yến Trạm xuống suối vàng, ta không có thời gian để ý đến Yến Từ.Ta ngồi xổm xuống, tìm thấy trên t.h.i t.h.ể không đầu của Yến Trạm bốn miếng hổ phù, còn có ấn ngọc điền rồng do phụ vương đích thân khắc.Cởi sợi tua đỏ buộc trên cán rìu, buộc vào răng ngọc rồng được chạm khắc tinh xảo.Ta cẩn thận nâng ấn ngọc này lên, nhìn ánh chiều tà tuôn ra từ phía sau nó, hoàng hôn buông xuống, nó tỏa sáng rực rỡ.Ánh sáng lấp lánh chuyển động trên từng lớp vảy ngọc của rồng, thật chói mắt, thật mê hoặc.Quyền lực, quyền lực. Thứ xứng đáng được Yến Thiên Thu ta nâng niu trong tay, chỉ có quyền lực có thể hô phong hoán vũ!Bước ra khỏi Kim Loan điện, cung nhân và binh lính đang bận rộn dọn dẹp chiến trường không hề chú ý đến ta.Đặt hai ngón tay vào miệng, ta huýt một tiếng sáo bồ câu chói tai, chúng sinh đang bận rộn trước điện mới ngẩng đầu nhìn ta.Bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên mặt là vẻ mệt mỏi vừa trải qua trận chiến sinh tử và đầy hoang mang.Ta nhấc đầu lâu bị ta chặt đứt của Yến Trạm lên, nắm chặt tóc hắn, lấy cái cổ đầy m.á.u của hắn làm bút.Ta từ nhỏ đã luyện viết theo các bậc thầy thư pháp thiên hạ, từng nét từng nét, mạnh mẽ, sắc bén.Đầu người làm bút, tường cung làm giấy, m.á.u làm mực, chấm m.á.u đóng ấn, ánh tà dương chiếu vào thánh chỉ đầy m.á.u của ta, thánh chỉ đầu tiên.【Trẫm là con gái ruột của tiên đế Yến Thiên Thu, hiện đang nắm giữ hổ phù, ra lệnh cho tứ quân, nắm giữ ngọc tỷ, cai trị bát phương.】-Sau khi lên ngôi, ta phản đối xa hoa lãng phí, mở rộng đường ngôn luận.Kế thừa chí khí của bậc hiền tài, phát dương di ân của tiên đế.Khuyên người dân trồng trọt, dệt tơ, giảm bớt lao dịch, thuế nhẹ, để dân chúng được nghỉ ngơi, an cư lạc nghiệp.Trừng trị tham quan ô lại, chỉnh đốn lại triều cương.Mặc dù ngày đêm cần cù chăm chỉ, vẫn có người nhắc đến chuyện cũ ta soán ngôi.Sợ sự tàn nhẫn của ta, gọi ta là thú đội lốt người.Quan văn mặc triều phục thêu chim muông, quan võ mặc triều phục thêu mãnh thú. Còn ta, đứng trên muôn quan văn võ, là kẻ mà chim muông mãnh thú trong thiên hạ đều phải thần phục.Ta đương nhiên là chúa tể của cầm thú, là cầm thú nhất.Ta đến phòng bếp gặp Ngân Đào, ta muốn nàng làm nữ quan của ta, định tiến lên nắm tay nàng, nàng lại hoảng sợ quỳ xuống.Nàng nói, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.Ta vốn định nói, ngươi nói cuộc sống rất khổ, bây giờ ta đến rồi, ta có thể cho ngươi tất cả, ngươi không cần phải chịu khổ nữa.Ta còn muốn hỏi, ngươi còn muốn đếm lông mi của ai nữa?Ta không nói gì cả, ta nhìn thấy bóng mình dưới ánh đèn, thật dài, thật cô đơn, thật đáng sợ.Ta mệt mỏi vẫy tay: "Trẫm cho phép ngươi xuất cung về quê."-Yến Từ bị ta chặt đứt hai tay, cổ hắn bị xích sắt nặng trĩu, bị giam cầm trong thâm cung.Cổ độc của ta rất khó giải, nên Yến Từ không thể chết.Ta không cố chấp tìm thầy thuốc, ta không muốn vì chữa bệnh mà trở nên cố chấp như Yến Khang.Có lẽ là, ta muốn tìm một lý do không g.i.ế.c Yến Từ.Đôi khi, ta cũng không biết mình có muốn hắn c.h.ế.t hay không. Hắn sống dở c.h.ế.t dở, vậy cũng tốt.Tự phụ như hắn, sống mà không có tôn nghiêm, còn đau khổ hơn chết.Những đêm mưa gió bão bùng, ta sẽ đi gặp Yến Từ. Nhìn khuôn mặt diễm lệ đáng thương của hắn, thật nguy hiểm.Thật mê người.Hắn ngồi trên ghế không buồn không vui, nên ta tiến lại gần hắn, lại cảm thấy hai người cách xa nhau rất.Gió lùa qua khiến đèn cầy lay động, bóng người khổng lồ lay động trong phòng.Người tâm sự bí mật lại trở thành ta, ta dùng ngôn ngữ ký hiệu, nói cho hắn biết ta đang tính toán gì gần đây.Ta biết hắn nguyện ý nghe, khi ta giơ tay lên, hắn không bao giờ nhắm mắt lại.Những bí mật kinh tởm đó, giống như một sợi dây rốn dính máu, nối ta và hắn lại với nhau, thật chặt chẽ.Trên đời có biết bao nhiêu đôi uyên ương đẹp đôi. Nhưng đôi tiện nhân đẹp đôi, chỉ có chúng ta.-Sau đó, có một ngày, ta nói với Yến Từ, ta sắp nghênh thú quân hậu.Con trai dòng dõi thư hương môn đăng hộ đối với ta, ta và quân hậu sẽ chẳng còn là cặp ti tiện nào do trời định, mà sẽ là một cặp uyên ương đẹp đôi.Đây là khoảnh khắc quan trọng trong đời ta, ta mời Yến Từ lên tường thành xem lễ.Yến Từ mỉm cười với ta, hắn nói được. Vậy nên ta hỏi hắn, đêm mẫu phi chết, rốt cuộc bà đã nói gì."Bà ấy nói, bà ấy thật sự có tội." Yến Từ đáp, "Bà ấy cố ý hạ độc Hoàng hậu."