Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…
Chương 98: Uyên Ương Hồng Nhuận tán
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… "Bây giờ phải làm sao? Đinh Xuân Thu sắp ra rồi!""Không còn cách nào!" Pháo Thiên Minh lấy một cái bình lớn nói: "Đổ tấtcả bốn mươi lăm loại độc dược vào đây, rồi sẽ có loại chúng ta cần.""... Nhiều thuốc trộn lẫn như vậy, không sợ mất tác dụng sao?" Vụ Lý Hoavừa hỏi vừa dùng muỗng nhỏ múc các loại độc từ các bình có số đổ vào bìnhlớn."Ai biết được chứ, nếu không một lúc nữa ngươi thử xem, may mắn thì nộilực tăng vọt lên 100 cấp, trực tiếp phá toái hư không cũng khó nói.""Hừ!" Vụ Lý Hoa nhăn mũi về phía Pháo Thiên Minh.Trong 45 cái bình có thuốc viên, thuốc nước, thuốc bột, sau khi pha chếthành một chất nhão nửa đặc nửa lỏng, phát ra mùi hôi thối nồng nặc."... Chỉ có kẻ ngốc mới ăn thứ này." Vụ Lý Hoa chia số chất đó ra làm haibình nhỏ, cô với Pháo Thiên Minh mỗi người một bình."Khó nói lắm, lỡ mục tiêu của ngươi thích ăn kiểu này." Hệ thống nhắc đặttên cho thuốc mới. Pháo Thiên Minh nói luôn: "Sữa bột Tam Lộc.""Cái tên kém cỏi quá, của ta gọi là Uyên Ương Hồng Nhuận tán. Nghe haykhông?""Còn không bằng gọi là dầu thần Ấn Độ.""... Đi thôi!" Vụ Lý Hoa giậm mạnh lên chân Pháo Thiên Minh rồi đẩy cửabước ra, rõ ràng cũng là người đã trải sự đời, ít nhất là lý thuyết. Hai người vừabước ra thì thấy cửa trái cũng mở, một ông lão tóc bạc râu dài đi ra, Chân HánTử vội tiến lại gần nói: "Bái kiến sư phụ, mỗi lần sư phụ tu luyện là trẻ lại đượcmười tuổi..."Đinh Xuân Thu gật đầu hỏi nghi ngờ: "Hai người kia là ai?""À! Họ nghe danh sư phụ nên ngưỡng mộ mà đến..." Chân Hán Tử vừa nóivừa tiến lại gần hơn."Không đúng! Sao trên người bọn họ lại có mùi độc dược, bắt lại rồi hãynói." Nói xong, vạt áo vung lên, lao tới bắt Pháo Thiên Minh.Pháo Thiên Minh lâm nguy không sợ, giơ tay lên hô: "Cẩn thận!" ĐinhXuân Thu giật mình quay đầu lại, một thanh độc kiếm xuyên ngực bay tới, vộivã lăn người né tránh nhưng vẫn bị đâm thủng bụng dưới. Pháo Thiên Minhcười khẩy nói: "A Tử! Thật ra sao chúng ta sao phải tự tàn sát lẫn nhau? TiểuHoa, chúng ta chuồn trước đã." Nói xong, kéo tay Vụ Lý Hoa chạy thục mạng.BOSS cấp thấp cũng là BOSS, dù bị trọng thương nhưng vẫn rất nhanhnhẹn. Từ xa liên tiếp xuất chưởng, Chân Hán Tử chỉ cảm thấy một luồng giótanh bay tới, ngực cực kỳ buồn nôn, vận bốn thành nội lực hộ thể. Chân Hán Tửvô cùng do dự, có vẻ nếu tăng thêm sức mạnh là sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhưngdường như không thể thắng được. Trong lòng chửi Pháo Thiên Minh muôn vànlần. Y sớm không nói, muộn không nói, nhất định phải đợi tới thời khắc thenchốt mới lên tiếng, khiến bản thân vô cùng khó xử...Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa chạy thoát khỏi sơn môn, Thiên Hạ và TứHải chưa kịp hỏi đã thấy hai người lao ra như điên. Bởi vì Pháo Thiên Minh nóivới Vụ Lý Hoa: "Tin ta đi, năm Pháo Thiên Minh cũng không đủ để người tagọi món."Tây Hạ đô thành, Đại Hạ châu...Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa đang xếp hàng ứng tuyển người làm thuêcho hoàng cung, mỗi giờ một vàng, mỗi ngày ba giờ. Ở Khai Phong, hoàngcung Đại Lý cũng có tuyển dụng như vậy. Nam thường là vác nước chặt củidưới giám sát của quản gia. Còn nữ thì giặt đồ, nấu cơm. Dù sao cũng là ngườilàm thuê tạp dịch thôi. Mỗi ngày tuyển 50 nam nữ. Yêu cầu cũng không cao, chỉcần nội lực trung cấp là được.Sau khi khuyên bảo không hiệu quả, và bác bỏ đề nghị của Vụ Lý Hoa dùngtiền mua chuộc, Pháo Thiên Minh rút kiếm g**t ch*t 5 người phía trước, cuốicùng lấy hai suất 49,50 mà ứng tuyển thành công."Bây giờ phải làm sao?" Vụ Lý Hoa hoàn toàn bỡ ngỡ."Trước tiên phải tìm ra mục tiêu của chúng ta, không phải ngươi được sắpxếp đi đun nước tắm sao? Lát nữa cứ cầm đuốc châm lửa đốt chung quanh. Nếukhông xuất hiện, chúng ta sẽ nghĩ cách khác. Một khi xuất hiện, lập tức ẩn nấprồi bàn kế hoạch.Vụ Lý Hoa xúc động nói: "Trà Trà, đời này của ta... ta đời này...""Đời này cái gì?""Đời này ta chưa từng thấy người xấu xa như ngươi.""... Lời khen của ngươi nghe thật khó chịu."Pháo Thiên Minh và ba mươi người chơi nam bị một hoạn quan giám sátchặt củi, giọng cao vút cực kỳ khó nghe: "Dùng sức thêm vào, động tác chậmvậy, tối qua chắc thức khuya đọc tiểu thuyết hả?"Sau một giờ, Pháo Thiên Minh thấy vẫn chưa có động tĩnh gì, đang định gửitin hỏi thăm thì một hoạn quan vội vã chạy tới thì thầm vài câu với quản gia.Quản gia hắng giọng: "Cần một người đi kho đá mang đá, ai đi thì tiền công gấpđôi."Pháo Thiên Minh và ba nam người chơi cùng giơ tay: "Ta!" Pháo ThiênMinh liếc mắt, đao bổ củi trong tay vung thành Thái Cực, một người chơi nambên cạnh hóa thành ánh sáng trắng. Hai người kia lập tức hạ tay xuống."Thế thì ngươi!"Pháo Thiên Minh đi theo hoạn quan tới kho đá, hoạn quan dặn: "Ngươimang ba khối đá lớn tới chỗ Thiên Bình công chúa, ra khỏi kho rẽ trái. Có haicung nữ đứng gác cửa là đúng." Nói xong bỏ đi.Pháo Thiên Minh thấy khối đá to bằng nửa người, rút kiếm chặt nhỏ xuốngbằng lòng bàn tay rồi thở hổn hển ra khỏi kho. Tới chỗ Thiên Bình công chúa,cung nữ thấy y cầm khối đá nhỏ bèn thắc mắc: "Sao đá hôm nay nhỏ thế?""Đây không phải đá bình thường, là đá trong đá, còn gọi là đá đá. Cô sờ thửxem có lạnh không?"Cung nữ sờ theo lời nói: "Đúng là rất lạnh, đưa vào đi! Nhưng đừng vàotrong bình phong, chỉ cần để ngoài thùng là được." Pháo Thiên Minh khinhthường trí thông minh NPC cấp thấp.Đây là một căn phòng rộng lớn, ước chừng 300 m2, một tấm bình phongchia căn phòng thành hai phần trong ngoài. Pháo Thiên Minh chỉ thoáng thấybên trong có hai nữ nhân đứng bên cửa sổ nói chuyện, nhưng nghe không rõ họnói gì. Pháo Thiên Minh gửi tin nhắn: "Tiểu Hoa, phía ngươi thế nào rồi?""Ta... đang đun nước ngoài trời, muốn gây ra chút hỏa hoạn nhưng rất khókhăn. Ta đã đun ba nồi nước rồi... hu hu...""Vậy ta sẽ nghĩ cách." Mắt Pháo Thiên Minh quay một vòng, bước ra cửa vàrút kiếm giết hai cung nữ, rồi tự đấm mình một quyền vào ngực đả thương: "Bắtthích khách!" Đây là câu học được từ phim ảnh.Lời vừa dứt, một luồng gió thổi bay tấm bình phong, Pháo Thiên Minh nhìnkỹ thấy bên cạnh xuất hiện thêm một người phụ nữ trong trang phục cungđình."Thích khách ở đâu?" Pháo Thiên Minh nghe giọng nói dịu dàng, thấydáng người mảnh mai uyển chuyển, chỉ có khuôn mặt che bằng một tấm khăntrắng nên không nhìn thấy dung nhan, nhưng biết là đã tìm đúng người."Hắn... Hắn... Hắn đánh ta bị thương rồi chạy mất.""Nhìn rõ mặt không?""Không! Nhưng... nhưng hắn nói tên là Âu Dương Phong." Pháo ThiênMinh xem thử có thể lợi dụng người này để tiêu diệt kẻ thù lớn nhất của mìnhkhông."Âu Dương Phong trong Ngũ Tuyệt ư? Ngươi nói bậy!" Giọng điệu ngườiphụ nữ mang theo sát khí."Ta không hề! Hắn nói là người Thổ Phiên quốc, Minh Vương, Quốc sư họCưu gì đó mời hắn đến." Pháo Thiên Minh liệt kê những NPC mà mình có hiềmkhích, xem có may mắn không."Cưu Ma Trí? Tại sao hắn lại muốn giết ta? Hay là thăm dò võ công TiêuDao phái của ta?... Ngươi có nói sai không?""Không thể nào, chính là hắn!" Ánh mắt Pháo Thiên Minh lộ rõ vẻ chânthành."Tin rằng ngươi cũng không thể bịa đặt ra được." Nương nương đã tin đượcvài phần, bàn tay trái duỗi về phía Pháo Thiên Minh như muốn đỡ hắn đứngdậy.Pháo Thiên Minh lập tức toát mồ hôi lạnh, từ khi Thái Cực kiếm biến mất, ynhìn rõ võ công của người khác hơn hẳn bình thường. Nhưng y lại không hiểuchiêu thức này là gì? Chỉ cảm nhận được sát khí ẩn giấu. Cho dù bản thân tránhthế nào cũng không thể tránh khỏi, huống hồ là đang bị thương. Y lập tức hiểura vị nương nương này đã động sát tâm, mắt thấy bộ trang bị cấp 50 của cũngsắp giã từ...
"Bây giờ phải làm sao? Đinh Xuân Thu sắp ra rồi!"
"Không còn cách nào!" Pháo Thiên Minh lấy một cái bình lớn nói: "Đổ tất
cả bốn mươi lăm loại độc dược vào đây, rồi sẽ có loại chúng ta cần."
"... Nhiều thuốc trộn lẫn như vậy, không sợ mất tác dụng sao?" Vụ Lý Hoa
vừa hỏi vừa dùng muỗng nhỏ múc các loại độc từ các bình có số đổ vào bình
lớn.
"Ai biết được chứ, nếu không một lúc nữa ngươi thử xem, may mắn thì nội
lực tăng vọt lên 100 cấp, trực tiếp phá toái hư không cũng khó nói."
"Hừ!" Vụ Lý Hoa nhăn mũi về phía Pháo Thiên Minh.
Trong 45 cái bình có thuốc viên, thuốc nước, thuốc bột, sau khi pha chế
thành một chất nhão nửa đặc nửa lỏng, phát ra mùi hôi thối nồng nặc.
"... Chỉ có kẻ ngốc mới ăn thứ này." Vụ Lý Hoa chia số chất đó ra làm hai
bình nhỏ, cô với Pháo Thiên Minh mỗi người một bình.
"Khó nói lắm, lỡ mục tiêu của ngươi thích ăn kiểu này." Hệ thống nhắc đặt
tên cho thuốc mới. Pháo Thiên Minh nói luôn: "Sữa bột Tam Lộc."
"Cái tên kém cỏi quá, của ta gọi là Uyên Ương Hồng Nhuận tán. Nghe hay
không?"
"Còn không bằng gọi là dầu thần Ấn Độ."
"... Đi thôi!" Vụ Lý Hoa giậm mạnh lên chân Pháo Thiên Minh rồi đẩy cửa
bước ra, rõ ràng cũng là người đã trải sự đời, ít nhất là lý thuyết. Hai người vừa
bước ra thì thấy cửa trái cũng mở, một ông lão tóc bạc râu dài đi ra, Chân Hán
Tử vội tiến lại gần nói: "Bái kiến sư phụ, mỗi lần sư phụ tu luyện là trẻ lại được
mười tuổi..."
Đinh Xuân Thu gật đầu hỏi nghi ngờ: "Hai người kia là ai?"
"À! Họ nghe danh sư phụ nên ngưỡng mộ mà đến..." Chân Hán Tử vừa nói
vừa tiến lại gần hơn.
"Không đúng! Sao trên người bọn họ lại có mùi độc dược, bắt lại rồi hãy
nói." Nói xong, vạt áo vung lên, lao tới bắt Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh lâm nguy không sợ, giơ tay lên hô: "Cẩn thận!" Đinh
Xuân Thu giật mình quay đầu lại, một thanh độc kiếm xuyên ngực bay tới, vội
vã lăn người né tránh nhưng vẫn bị đâm thủng bụng dưới. Pháo Thiên Minh
cười khẩy nói: "A Tử! Thật ra sao chúng ta sao phải tự tàn sát lẫn nhau? Tiểu
Hoa, chúng ta chuồn trước đã." Nói xong, kéo tay Vụ Lý Hoa chạy thục mạng.
BOSS cấp thấp cũng là BOSS, dù bị trọng thương nhưng vẫn rất nhanh
nhẹn. Từ xa liên tiếp xuất chưởng, Chân Hán Tử chỉ cảm thấy một luồng gió
tanh bay tới, ngực cực kỳ buồn nôn, vận bốn thành nội lực hộ thể. Chân Hán Tử
vô cùng do dự, có vẻ nếu tăng thêm sức mạnh là sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng
dường như không thể thắng được. Trong lòng chửi Pháo Thiên Minh muôn vàn
lần. Y sớm không nói, muộn không nói, nhất định phải đợi tới thời khắc then
chốt mới lên tiếng, khiến bản thân vô cùng khó xử...
Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa chạy thoát khỏi sơn môn, Thiên Hạ và Tứ
Hải chưa kịp hỏi đã thấy hai người lao ra như điên. Bởi vì Pháo Thiên Minh nói
với Vụ Lý Hoa: "Tin ta đi, năm Pháo Thiên Minh cũng không đủ để người ta
gọi món."
Tây Hạ đô thành, Đại Hạ châu...
Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa đang xếp hàng ứng tuyển người làm thuê
cho hoàng cung, mỗi giờ một vàng, mỗi ngày ba giờ. Ở Khai Phong, hoàng
cung Đại Lý cũng có tuyển dụng như vậy. Nam thường là vác nước chặt củi
dưới giám sát của quản gia. Còn nữ thì giặt đồ, nấu cơm. Dù sao cũng là người
làm thuê tạp dịch thôi. Mỗi ngày tuyển 50 nam nữ. Yêu cầu cũng không cao, chỉ
cần nội lực trung cấp là được.
Sau khi khuyên bảo không hiệu quả, và bác bỏ đề nghị của Vụ Lý Hoa dùng
tiền mua chuộc, Pháo Thiên Minh rút kiếm g**t ch*t 5 người phía trước, cuối
cùng lấy hai suất 49,50 mà ứng tuyển thành công.
"Bây giờ phải làm sao?" Vụ Lý Hoa hoàn toàn bỡ ngỡ.
"Trước tiên phải tìm ra mục tiêu của chúng ta, không phải ngươi được sắp
xếp đi đun nước tắm sao? Lát nữa cứ cầm đuốc châm lửa đốt chung quanh. Nếu
không xuất hiện, chúng ta sẽ nghĩ cách khác. Một khi xuất hiện, lập tức ẩn nấp
rồi bàn kế hoạch.
Vụ Lý Hoa xúc động nói: "Trà Trà, đời này của ta... ta đời này..."
"Đời này cái gì?"
"Đời này ta chưa từng thấy người xấu xa như ngươi."
"... Lời khen của ngươi nghe thật khó chịu."
Pháo Thiên Minh và ba mươi người chơi nam bị một hoạn quan giám sát
chặt củi, giọng cao vút cực kỳ khó nghe: "Dùng sức thêm vào, động tác chậm
vậy, tối qua chắc thức khuya đọc tiểu thuyết hả?"
Sau một giờ, Pháo Thiên Minh thấy vẫn chưa có động tĩnh gì, đang định gửi
tin hỏi thăm thì một hoạn quan vội vã chạy tới thì thầm vài câu với quản gia.
Quản gia hắng giọng: "Cần một người đi kho đá mang đá, ai đi thì tiền công gấp
đôi."
Pháo Thiên Minh và ba nam người chơi cùng giơ tay: "Ta!" Pháo Thiên
Minh liếc mắt, đao bổ củi trong tay vung thành Thái Cực, một người chơi nam
bên cạnh hóa thành ánh sáng trắng. Hai người kia lập tức hạ tay xuống.
"Thế thì ngươi!"
Pháo Thiên Minh đi theo hoạn quan tới kho đá, hoạn quan dặn: "Ngươi
mang ba khối đá lớn tới chỗ Thiên Bình công chúa, ra khỏi kho rẽ trái. Có hai
cung nữ đứng gác cửa là đúng." Nói xong bỏ đi.
Pháo Thiên Minh thấy khối đá to bằng nửa người, rút kiếm chặt nhỏ xuống
bằng lòng bàn tay rồi thở hổn hển ra khỏi kho. Tới chỗ Thiên Bình công chúa,
cung nữ thấy y cầm khối đá nhỏ bèn thắc mắc: "Sao đá hôm nay nhỏ thế?"
"Đây không phải đá bình thường, là đá trong đá, còn gọi là đá đá. Cô sờ thử
xem có lạnh không?"
Cung nữ sờ theo lời nói: "Đúng là rất lạnh, đưa vào đi! Nhưng đừng vào
trong bình phong, chỉ cần để ngoài thùng là được." Pháo Thiên Minh khinh
thường trí thông minh NPC cấp thấp.
Đây là một căn phòng rộng lớn, ước chừng 300 m2, một tấm bình phong
chia căn phòng thành hai phần trong ngoài. Pháo Thiên Minh chỉ thoáng thấy
bên trong có hai nữ nhân đứng bên cửa sổ nói chuyện, nhưng nghe không rõ họ
nói gì. Pháo Thiên Minh gửi tin nhắn: "Tiểu Hoa, phía ngươi thế nào rồi?"
"Ta... đang đun nước ngoài trời, muốn gây ra chút hỏa hoạn nhưng rất khó
khăn. Ta đã đun ba nồi nước rồi... hu hu..."
"Vậy ta sẽ nghĩ cách." Mắt Pháo Thiên Minh quay một vòng, bước ra cửa và
rút kiếm giết hai cung nữ, rồi tự đấm mình một quyền vào ngực đả thương: "Bắt
thích khách!" Đây là câu học được từ phim ảnh.
Lời vừa dứt, một luồng gió thổi bay tấm bình phong, Pháo Thiên Minh nhìn
kỹ thấy bên cạnh xuất hiện thêm một người phụ nữ trong trang phục cung
đình."Thích khách ở đâu?" Pháo Thiên Minh nghe giọng nói dịu dàng, thấy
dáng người mảnh mai uyển chuyển, chỉ có khuôn mặt che bằng một tấm khăn
trắng nên không nhìn thấy dung nhan, nhưng biết là đã tìm đúng người.
"Hắn... Hắn... Hắn đánh ta bị thương rồi chạy mất."
"Nhìn rõ mặt không?"
"Không! Nhưng... nhưng hắn nói tên là Âu Dương Phong." Pháo Thiên
Minh xem thử có thể lợi dụng người này để tiêu diệt kẻ thù lớn nhất của mình
không.
"Âu Dương Phong trong Ngũ Tuyệt ư? Ngươi nói bậy!" Giọng điệu người
phụ nữ mang theo sát khí.
"Ta không hề! Hắn nói là người Thổ Phiên quốc, Minh Vương, Quốc sư họ
Cưu gì đó mời hắn đến." Pháo Thiên Minh liệt kê những NPC mà mình có hiềm
khích, xem có may mắn không.
"Cưu Ma Trí? Tại sao hắn lại muốn giết ta? Hay là thăm dò võ công Tiêu
Dao phái của ta?... Ngươi có nói sai không?"
"Không thể nào, chính là hắn!" Ánh mắt Pháo Thiên Minh lộ rõ vẻ chân
thành.
"Tin rằng ngươi cũng không thể bịa đặt ra được." Nương nương đã tin được
vài phần, bàn tay trái duỗi về phía Pháo Thiên Minh như muốn đỡ hắn đứng
dậy.
Pháo Thiên Minh lập tức toát mồ hôi lạnh, từ khi Thái Cực kiếm biến mất, y
nhìn rõ võ công của người khác hơn hẳn bình thường. Nhưng y lại không hiểu
chiêu thức này là gì? Chỉ cảm nhận được sát khí ẩn giấu. Cho dù bản thân tránh
thế nào cũng không thể tránh khỏi, huống hồ là đang bị thương. Y lập tức hiểu
ra vị nương nương này đã động sát tâm, mắt thấy bộ trang bị cấp 50 của cũng
sắp giã từ...
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… "Bây giờ phải làm sao? Đinh Xuân Thu sắp ra rồi!""Không còn cách nào!" Pháo Thiên Minh lấy một cái bình lớn nói: "Đổ tấtcả bốn mươi lăm loại độc dược vào đây, rồi sẽ có loại chúng ta cần.""... Nhiều thuốc trộn lẫn như vậy, không sợ mất tác dụng sao?" Vụ Lý Hoavừa hỏi vừa dùng muỗng nhỏ múc các loại độc từ các bình có số đổ vào bìnhlớn."Ai biết được chứ, nếu không một lúc nữa ngươi thử xem, may mắn thì nộilực tăng vọt lên 100 cấp, trực tiếp phá toái hư không cũng khó nói.""Hừ!" Vụ Lý Hoa nhăn mũi về phía Pháo Thiên Minh.Trong 45 cái bình có thuốc viên, thuốc nước, thuốc bột, sau khi pha chếthành một chất nhão nửa đặc nửa lỏng, phát ra mùi hôi thối nồng nặc."... Chỉ có kẻ ngốc mới ăn thứ này." Vụ Lý Hoa chia số chất đó ra làm haibình nhỏ, cô với Pháo Thiên Minh mỗi người một bình."Khó nói lắm, lỡ mục tiêu của ngươi thích ăn kiểu này." Hệ thống nhắc đặttên cho thuốc mới. Pháo Thiên Minh nói luôn: "Sữa bột Tam Lộc.""Cái tên kém cỏi quá, của ta gọi là Uyên Ương Hồng Nhuận tán. Nghe haykhông?""Còn không bằng gọi là dầu thần Ấn Độ.""... Đi thôi!" Vụ Lý Hoa giậm mạnh lên chân Pháo Thiên Minh rồi đẩy cửabước ra, rõ ràng cũng là người đã trải sự đời, ít nhất là lý thuyết. Hai người vừabước ra thì thấy cửa trái cũng mở, một ông lão tóc bạc râu dài đi ra, Chân HánTử vội tiến lại gần nói: "Bái kiến sư phụ, mỗi lần sư phụ tu luyện là trẻ lại đượcmười tuổi..."Đinh Xuân Thu gật đầu hỏi nghi ngờ: "Hai người kia là ai?""À! Họ nghe danh sư phụ nên ngưỡng mộ mà đến..." Chân Hán Tử vừa nóivừa tiến lại gần hơn."Không đúng! Sao trên người bọn họ lại có mùi độc dược, bắt lại rồi hãynói." Nói xong, vạt áo vung lên, lao tới bắt Pháo Thiên Minh.Pháo Thiên Minh lâm nguy không sợ, giơ tay lên hô: "Cẩn thận!" ĐinhXuân Thu giật mình quay đầu lại, một thanh độc kiếm xuyên ngực bay tới, vộivã lăn người né tránh nhưng vẫn bị đâm thủng bụng dưới. Pháo Thiên Minhcười khẩy nói: "A Tử! Thật ra sao chúng ta sao phải tự tàn sát lẫn nhau? TiểuHoa, chúng ta chuồn trước đã." Nói xong, kéo tay Vụ Lý Hoa chạy thục mạng.BOSS cấp thấp cũng là BOSS, dù bị trọng thương nhưng vẫn rất nhanhnhẹn. Từ xa liên tiếp xuất chưởng, Chân Hán Tử chỉ cảm thấy một luồng giótanh bay tới, ngực cực kỳ buồn nôn, vận bốn thành nội lực hộ thể. Chân Hán Tửvô cùng do dự, có vẻ nếu tăng thêm sức mạnh là sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhưngdường như không thể thắng được. Trong lòng chửi Pháo Thiên Minh muôn vànlần. Y sớm không nói, muộn không nói, nhất định phải đợi tới thời khắc thenchốt mới lên tiếng, khiến bản thân vô cùng khó xử...Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa chạy thoát khỏi sơn môn, Thiên Hạ và TứHải chưa kịp hỏi đã thấy hai người lao ra như điên. Bởi vì Pháo Thiên Minh nóivới Vụ Lý Hoa: "Tin ta đi, năm Pháo Thiên Minh cũng không đủ để người tagọi món."Tây Hạ đô thành, Đại Hạ châu...Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa đang xếp hàng ứng tuyển người làm thuêcho hoàng cung, mỗi giờ một vàng, mỗi ngày ba giờ. Ở Khai Phong, hoàngcung Đại Lý cũng có tuyển dụng như vậy. Nam thường là vác nước chặt củidưới giám sát của quản gia. Còn nữ thì giặt đồ, nấu cơm. Dù sao cũng là ngườilàm thuê tạp dịch thôi. Mỗi ngày tuyển 50 nam nữ. Yêu cầu cũng không cao, chỉcần nội lực trung cấp là được.Sau khi khuyên bảo không hiệu quả, và bác bỏ đề nghị của Vụ Lý Hoa dùngtiền mua chuộc, Pháo Thiên Minh rút kiếm g**t ch*t 5 người phía trước, cuốicùng lấy hai suất 49,50 mà ứng tuyển thành công."Bây giờ phải làm sao?" Vụ Lý Hoa hoàn toàn bỡ ngỡ."Trước tiên phải tìm ra mục tiêu của chúng ta, không phải ngươi được sắpxếp đi đun nước tắm sao? Lát nữa cứ cầm đuốc châm lửa đốt chung quanh. Nếukhông xuất hiện, chúng ta sẽ nghĩ cách khác. Một khi xuất hiện, lập tức ẩn nấprồi bàn kế hoạch.Vụ Lý Hoa xúc động nói: "Trà Trà, đời này của ta... ta đời này...""Đời này cái gì?""Đời này ta chưa từng thấy người xấu xa như ngươi.""... Lời khen của ngươi nghe thật khó chịu."Pháo Thiên Minh và ba mươi người chơi nam bị một hoạn quan giám sátchặt củi, giọng cao vút cực kỳ khó nghe: "Dùng sức thêm vào, động tác chậmvậy, tối qua chắc thức khuya đọc tiểu thuyết hả?"Sau một giờ, Pháo Thiên Minh thấy vẫn chưa có động tĩnh gì, đang định gửitin hỏi thăm thì một hoạn quan vội vã chạy tới thì thầm vài câu với quản gia.Quản gia hắng giọng: "Cần một người đi kho đá mang đá, ai đi thì tiền công gấpđôi."Pháo Thiên Minh và ba nam người chơi cùng giơ tay: "Ta!" Pháo ThiênMinh liếc mắt, đao bổ củi trong tay vung thành Thái Cực, một người chơi nambên cạnh hóa thành ánh sáng trắng. Hai người kia lập tức hạ tay xuống."Thế thì ngươi!"Pháo Thiên Minh đi theo hoạn quan tới kho đá, hoạn quan dặn: "Ngươimang ba khối đá lớn tới chỗ Thiên Bình công chúa, ra khỏi kho rẽ trái. Có haicung nữ đứng gác cửa là đúng." Nói xong bỏ đi.Pháo Thiên Minh thấy khối đá to bằng nửa người, rút kiếm chặt nhỏ xuốngbằng lòng bàn tay rồi thở hổn hển ra khỏi kho. Tới chỗ Thiên Bình công chúa,cung nữ thấy y cầm khối đá nhỏ bèn thắc mắc: "Sao đá hôm nay nhỏ thế?""Đây không phải đá bình thường, là đá trong đá, còn gọi là đá đá. Cô sờ thửxem có lạnh không?"Cung nữ sờ theo lời nói: "Đúng là rất lạnh, đưa vào đi! Nhưng đừng vàotrong bình phong, chỉ cần để ngoài thùng là được." Pháo Thiên Minh khinhthường trí thông minh NPC cấp thấp.Đây là một căn phòng rộng lớn, ước chừng 300 m2, một tấm bình phongchia căn phòng thành hai phần trong ngoài. Pháo Thiên Minh chỉ thoáng thấybên trong có hai nữ nhân đứng bên cửa sổ nói chuyện, nhưng nghe không rõ họnói gì. Pháo Thiên Minh gửi tin nhắn: "Tiểu Hoa, phía ngươi thế nào rồi?""Ta... đang đun nước ngoài trời, muốn gây ra chút hỏa hoạn nhưng rất khókhăn. Ta đã đun ba nồi nước rồi... hu hu...""Vậy ta sẽ nghĩ cách." Mắt Pháo Thiên Minh quay một vòng, bước ra cửa vàrút kiếm giết hai cung nữ, rồi tự đấm mình một quyền vào ngực đả thương: "Bắtthích khách!" Đây là câu học được từ phim ảnh.Lời vừa dứt, một luồng gió thổi bay tấm bình phong, Pháo Thiên Minh nhìnkỹ thấy bên cạnh xuất hiện thêm một người phụ nữ trong trang phục cungđình."Thích khách ở đâu?" Pháo Thiên Minh nghe giọng nói dịu dàng, thấydáng người mảnh mai uyển chuyển, chỉ có khuôn mặt che bằng một tấm khăntrắng nên không nhìn thấy dung nhan, nhưng biết là đã tìm đúng người."Hắn... Hắn... Hắn đánh ta bị thương rồi chạy mất.""Nhìn rõ mặt không?""Không! Nhưng... nhưng hắn nói tên là Âu Dương Phong." Pháo ThiênMinh xem thử có thể lợi dụng người này để tiêu diệt kẻ thù lớn nhất của mìnhkhông."Âu Dương Phong trong Ngũ Tuyệt ư? Ngươi nói bậy!" Giọng điệu ngườiphụ nữ mang theo sát khí."Ta không hề! Hắn nói là người Thổ Phiên quốc, Minh Vương, Quốc sư họCưu gì đó mời hắn đến." Pháo Thiên Minh liệt kê những NPC mà mình có hiềmkhích, xem có may mắn không."Cưu Ma Trí? Tại sao hắn lại muốn giết ta? Hay là thăm dò võ công TiêuDao phái của ta?... Ngươi có nói sai không?""Không thể nào, chính là hắn!" Ánh mắt Pháo Thiên Minh lộ rõ vẻ chânthành."Tin rằng ngươi cũng không thể bịa đặt ra được." Nương nương đã tin đượcvài phần, bàn tay trái duỗi về phía Pháo Thiên Minh như muốn đỡ hắn đứngdậy.Pháo Thiên Minh lập tức toát mồ hôi lạnh, từ khi Thái Cực kiếm biến mất, ynhìn rõ võ công của người khác hơn hẳn bình thường. Nhưng y lại không hiểuchiêu thức này là gì? Chỉ cảm nhận được sát khí ẩn giấu. Cho dù bản thân tránhthế nào cũng không thể tránh khỏi, huống hồ là đang bị thương. Y lập tức hiểura vị nương nương này đã động sát tâm, mắt thấy bộ trang bị cấp 50 của cũngsắp giã từ...