Tác giả:

Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…

Chương 118: XX lại gặp XX

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Trong phòng quán trọ Vô Gian, những người quen biết đều đã tới, mọingười bàn tán nhiều nhất vẫn là vụ buôn bán trẻ sơ sinh. Ba người liên quanngồi run sợ nghe thiên hạ phê phán, mặc dù có bằng chứng Pháo Thiên Minh vàCầm nhạc đã đả thương người khác ở Không Động, nhưng không có bằngchứng họ có liên quan gì đến vụ mất trộm trẻ con. Hai người Xa Mã biết PháoThiên Minh đủ tàn nhẫn để làm chuyện này, nhưng có được mưu lược đấu giátinh vi như thế thì vượt quá trí thông minh hiện tại của y, hoặc ít nhất y cũngkhông xấu xa đến thế.Đợt đấu giá lần này chủ yếu là các sản phẩm quân sự. Thứ nhất là chiếnthuyền... Gọi là chiến thuyền có phần khen ngợi, thực chất chỉ là thuyền đánhcá, được lấy đi bằng cách ăn trộm và cướp bóc. Vùng ven biển có rất nhiềuthuyền đánh cá gần bờ, chỉ cần bang hội ra tay là có thể cướp đoạt thành công.Loại việc này không thuộc Hắc Bạch hay Tứ Bộ quản lý, mà do các quan địaphương trông nom. Theo thực lực người chơi tăng dần, các xưởng đóng tàu dầnbị đóng cửa. Tất nhiên cũng có chuyện cười ra nước mắt, như một bang nhỏnhắm vào thuyền đậu hũ của Hoàng Dược Sư, chỉ đi được vài dặm là cả ngườithuê lẫn thủy thủ NPC đã chìm nghỉm.Vai trò của thuyền trong chiến tranh Tương Dương không nhỏ, nước sôngHán ở đây chảy từ nam ra bắc, với khoảng trăm người chơi Đường Môn, trên đóchất đầy ám khí, thuyền chiến cơ bản giống như một t** ch**n cỡ nhỏ. Tấn côngtừ bờ bên kia, vừa an toàn vừa hiệu quả.Tiếp theo là những chướng ngại vật chống ngựa do người chơi tự làm, kỵbinh Mông Cổ xung phong không thể chống đỡ bằng nội công cấp một trăm, chỉcó thể dựa vào vũ khí. Cự lộc mã là sản phẩm rẻ nhất, chỉ cần một ít gỗ nhọnbuộc thành hình chữ X là xong.Ngoài ra, việc chế tác tấm khiên cũng có thể nhìn ra trí tuệ của dân tộcTrung Hoa. Có NPC lấy nắp nồi nhà mình mang đi thêm tấm sắt ở lò rèn, cóngười đẽo gỗ thành tấm khiên cao bằng một người, có tấm khiên đá mài phẳngtừ đá hoa cương. Thậm chí còn có kẻ làm khiên tre theo phương pháp thời TamQuốc.Tất nhiên còn có bình xăng, chông sắt gai... các loại vũ khí khác không liệtkê ra...Cuối cùng cũng đến phần quan trọng nhất, đấu giá hài nhi với điều kiện antoàn, khỏe mạnh và linh tính...Trong cuộc tranh đấu quyết liệt... càng quyết liệt... rất quyết liệt... vô cùngquyết liệt... cuối cùng thành giao, với giá cả khủng khiếp... Cụ thể là bao nhiêu?Dù sao giá cả cũng rất chấn động, dù sao Pháo Thiên Minh cũng không lấyđược tiền, nên cần gì phải lảm nhảm con số hão huyền.Võ Đang sơn, Tử Tiêu cung...Pháo Thiên Minh run rẩy đưa một tờ ngân phiếu cho Phong ca... Pháo ThiênMinh và Tinh Ảnh vừa nhận được tiền liền lập tức nhận được tin nhắn, yêu cầuhai người lập tức quay về Võ Đang giải thích hành động trái với tinh thần hiệpnghĩa này. Kiếm Cầm thì ở quán rượu đợi hai người hành động sang bước tiếptheo. Hai người nhìn số tiền kia, có ý định phản chính nhập tà, nhưng phát hiệntrên phiếu viết là vật phẩm nhiệm vụ, không thể rút tiền được.Trương Tam Phong nhận ngân phiếu thở dài: "Không phải ta nghiêm khắcvới các ngươi đâu, nhưng số tiền này thực sự đủ ảnh hưởng đến cân bằng tròchơi. Hơn nữa thu nhập ngoài nhiệm vụ phải nộp cho môn phái. Về phần cácngươi làm liều, thôi ta cũng không trách móc nữa. Các ngươi đang trẻ tuổi dẫusao cũng không thể không làm mà hưởng đúng không? Dù sao ngân phiếu nàycũng coi như là vật chứng hoàn thành giai đoạn đầu nhiệm vụ của các ngươi.Giờ cuối cùng cơn thịnh nộ của ta cũng lắng xuống được một phần ba, ta cũngcó thể ngủ ngon được rồi. Các ngươi xuống đi!"Pháo Thiên Minh nhìn Đạo Đức 31 điểm khóc lóc: "Tổ sư gia, đó là khoảntiền lớn lắm, đủ để mua ba phòng một sảnh cơ đấy. Ngài không thể thụt két làthụt liền được chứ.""Thụt? Ta lấy tiền thì dùng vào việc gì? Thôi được, ta sẽ dùng danh nghĩacác ngươi để quyên tặng nhé.""Đừng... Đừng! Lão nhân gia nên quyên góp vô danh thì hơn." Pháo ThiênMinh lau mồ hôi, việc này mà loan truyền, về sau trong giang hồ gặp ai cũng bịđánh. Mặc dù bản thân có tiềm năng trở thành chuột, nhưng chưa có ý định trởthành chuột. Lời này của Phong ca này rõ ràng là đe dọa trắng trợn.Tinh Ảnh lấy sách ra đọc: "Trang thứ hai: Mục tiêu Thiếu Lâm Không Văn,Không Trí, Không Tính."Pháo Thiên Minh liên lạc Xa: "Xa, chữ Không ở đẳng cấp nào trong mônphái các ngươi vậy?""À há! Nhiệm vụ gì thế này? Quá đỉnh. Đệm chữ Không chỉ đứng sau tứ đạiđệ tử của Đạt Ma mà thôi, lão đại thì không rõ tung tích..."Pháo Thiên Minh u uất nhìn Trương Tam Phong: "Tổ sư gia, dù chúng takhông phải đệ tử yêu quý của ngài, nhưng dù sao cũng thật lòng làm việc vìngài phải không? Ngài không thể cứ đẩy chúng ta xuống hố lửa được chứ? Chodù chúng ta có độc ác như Tần Cối, thông minh như Gia Cát, thì ngay cả đánhlén hay tập kích chúng ta cũng hạ sao nổi?"Trương Tam Phong ôn hòa nói: "Mấy người này còn tốt, ít ra sẽ nói đạo lývới các ngươi, hay là các ngươi thử với kẻ không màng đạo lý trước? Hình nhưhắn ta cũng là nhân vật chỉ đứng sau tổ sư khai phái? Các ngươi xem, ta đã giúpcác ngươi gian lận rồi, chọn những kẻ xấu nhẹ nhàng để luyện tay nghề trước!Đúng rồi! Các ngươi phải đi mau về mau, kẻo không kịp hoạt động đó."Tinh Ảnh cảm động nói: "Ngài có thể trở thành Tổ sư gia quả thực khôngphải nhờ may mắn."Ba người cùng đi Thiếu Lâm, tuy lòng như tro tàn, nhưng ít ra cũng phải đixem thử, biết đâu ba Không đột nhiên bị ngộ độc thức ăn... chắc chắn chưa chếtngay được. Cũng khó nói biết đâu Tam Không đột nhiên ngu xuẩn, muốn luyệnlại võ Thiếu Lâm mà phế bỏ hết nội lực...Ba người đi được nửa đường, bỗng nghe từ bên rừng cây nhỏ văng vẳnggiọng nữ oanh vàng cực kỳ quyến rũ: "Thả ta ra, tên giặc ác nhà ngươi, ngươiđịnh làm gì? Ta kêu lên bây giờ!""He he! Dù có kêu rát cổ họng cũng chẳng ai nghe thấy đâu." Lời thoại củanam nhân cả ngàn năm rồi vẫn không thay đổi.Tiếp theo chỉ nghe một tiếng "xoẹt"..."Chắc là váy, âm thanh của quần áo sẽ nặng hơn." Pháo Thiên Minh có kinhnghiệm nói trong kênh đội ngũ."Ban ngày ban mặt mà cũng dám cưỡng gian à?" Kiếm Cầm rút kiếm ra nói:"Ta sẽ cho hắn biết thế nào là chung thân bất lực."Tinh Ảnh khinh bỉ: "Bây giờ là ban ngày, lấy đâu ra ban mặt chứ? Người tavội vàng thế kia mà." Nói xong cũng đeo bao tay võ.Pháo Thiên Minh vội vàng ngăn lại: "Đừng đừng! Nghe ta nói đã, lần trướcta vì ngăn cản mà bị làm phiền, suýt bị Tứ Đại Danh Bổ bắt về tân thủ thôn. Tanghi ngờ mỗi lần gặp chuyện cản đường kiểu này trong trò chơi, chúng ta nêntránh xa... Thậm chí ta nghĩ có nên lên giúp ấn tay bóp chân không, như vậymới có thể được thưởng." Pháo Thiên Minh thật sự đau xót."Thật à?" Kiếm Cầm do dự hỏi: "Vậy các ngươi làm đi, ta là đại cô nương...ngại lắm.""Được!" Tinh Ảnh ngay lập tức nổi hứng.Trong bụi cây, chỉ thấy một nữ đồ đệ xinh đẹp trong trang phục nữ hiệp...Trang phục nằm dưới đất, bị rách khá nặng, cô gái đang dùng nắm đấm yếu ớtđánh vào người đàn ông đang cưỡi trên người mình. Toàn thân đã tr*n tr**ngsạch sẽ, mặc dù đã làm mờ... Thấy cô gái không còn vùng vẫy, gã đàn ông đứngdậy kéo quần xuống..."Huynh đệ, cần giúp không nào?" Nam nhân kia giật mình trước câu nói bấtngờ loa. Bốn tấc ngay lập tức teo xuống còn một tấc. Quay đầu lại, hai cái đầuđang nhìn chằm chằm vào bộ phận kia của hắn."d*m t*c vô sỉ..." Tên nam nhân kia gầm lên, rồi nhanh chóng vớ lấy mộtmiếng vải..."d*m t*c?" Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh rất bối rối, hai người thật sựmuốn giúp đỡ việc làm của gã, sao lại bị mắng là d*m t*c? Lúc này cô gái nằmtrên đất cuộn mình lại hỏi: "Là Ân Lê Đình sai các ngươi đến cứu ta phảikhông?"Hai người liếc nhau, họ hiểu một chút về Ân Lê Đình, là đồ đệ chân truyềnthứ sáu của Lão Trương (từ khi số tiền khổng lồ bị giữ lại, hắn ta đã thay đổicách gọi riêng). Thường ngày trong môn phái, họ cũng không thấy hắn ta phụtrách công việc gì cụ thể. Nhưng nếu nói như vậy, có vẻ như quả thật không thểngắm nữa, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, trừ phi là bịt miệng."Ngươilà ai của lão lục?"Cô gái kéo một quần áo bên cạnh ôm lên người, hai tên sói cảm thán: Ngựcthật đầy đặn, dù đã làm mờ nhưng rãnh sâu như biển."Ta là Kỷ Hiểu Phù, là thê tử chưa qua cửa của chàng ấy."

Trong phòng quán trọ Vô Gian, những người quen biết đều đã tới, mọi

người bàn tán nhiều nhất vẫn là vụ buôn bán trẻ sơ sinh. Ba người liên quan

ngồi run sợ nghe thiên hạ phê phán, mặc dù có bằng chứng Pháo Thiên Minh và

Cầm nhạc đã đả thương người khác ở Không Động, nhưng không có bằng

chứng họ có liên quan gì đến vụ mất trộm trẻ con. Hai người Xa Mã biết Pháo

Thiên Minh đủ tàn nhẫn để làm chuyện này, nhưng có được mưu lược đấu giá

tinh vi như thế thì vượt quá trí thông minh hiện tại của y, hoặc ít nhất y cũng

không xấu xa đến thế.

Đợt đấu giá lần này chủ yếu là các sản phẩm quân sự. Thứ nhất là chiến

thuyền... Gọi là chiến thuyền có phần khen ngợi, thực chất chỉ là thuyền đánh

cá, được lấy đi bằng cách ăn trộm và cướp bóc. Vùng ven biển có rất nhiều

thuyền đánh cá gần bờ, chỉ cần bang hội ra tay là có thể cướp đoạt thành công.

Loại việc này không thuộc Hắc Bạch hay Tứ Bộ quản lý, mà do các quan địa

phương trông nom. Theo thực lực người chơi tăng dần, các xưởng đóng tàu dần

bị đóng cửa. Tất nhiên cũng có chuyện cười ra nước mắt, như một bang nhỏ

nhắm vào thuyền đậu hũ của Hoàng Dược Sư, chỉ đi được vài dặm là cả người

thuê lẫn thủy thủ NPC đã chìm nghỉm.

Vai trò của thuyền trong chiến tranh Tương Dương không nhỏ, nước sông

Hán ở đây chảy từ nam ra bắc, với khoảng trăm người chơi Đường Môn, trên đó

chất đầy ám khí, thuyền chiến cơ bản giống như một t** ch**n cỡ nhỏ. Tấn công

từ bờ bên kia, vừa an toàn vừa hiệu quả.

Tiếp theo là những chướng ngại vật chống ngựa do người chơi tự làm, kỵ

binh Mông Cổ xung phong không thể chống đỡ bằng nội công cấp một trăm, chỉ

có thể dựa vào vũ khí. Cự lộc mã là sản phẩm rẻ nhất, chỉ cần một ít gỗ nhọn

buộc thành hình chữ X là xong.

Ngoài ra, việc chế tác tấm khiên cũng có thể nhìn ra trí tuệ của dân tộc

Trung Hoa. Có NPC lấy nắp nồi nhà mình mang đi thêm tấm sắt ở lò rèn, có

người đẽo gỗ thành tấm khiên cao bằng một người, có tấm khiên đá mài phẳng

từ đá hoa cương. Thậm chí còn có kẻ làm khiên tre theo phương pháp thời Tam

Quốc.

Tất nhiên còn có bình xăng, chông sắt gai... các loại vũ khí khác không liệt

kê ra...

Cuối cùng cũng đến phần quan trọng nhất, đấu giá hài nhi với điều kiện an

toàn, khỏe mạnh và linh tính...

Trong cuộc tranh đấu quyết liệt... càng quyết liệt... rất quyết liệt... vô cùng

quyết liệt... cuối cùng thành giao, với giá cả khủng khiếp... Cụ thể là bao nhiêu?

Dù sao giá cả cũng rất chấn động, dù sao Pháo Thiên Minh cũng không lấy

được tiền, nên cần gì phải lảm nhảm con số hão huyền.

Võ Đang sơn, Tử Tiêu cung...

Pháo Thiên Minh run rẩy đưa một tờ ngân phiếu cho Phong ca... Pháo Thiên

Minh và Tinh Ảnh vừa nhận được tiền liền lập tức nhận được tin nhắn, yêu cầu

hai người lập tức quay về Võ Đang giải thích hành động trái với tinh thần hiệp

nghĩa này. Kiếm Cầm thì ở quán rượu đợi hai người hành động sang bước tiếp

theo. Hai người nhìn số tiền kia, có ý định phản chính nhập tà, nhưng phát hiện

trên phiếu viết là vật phẩm nhiệm vụ, không thể rút tiền được.

Trương Tam Phong nhận ngân phiếu thở dài: "Không phải ta nghiêm khắc

với các ngươi đâu, nhưng số tiền này thực sự đủ ảnh hưởng đến cân bằng trò

chơi. Hơn nữa thu nhập ngoài nhiệm vụ phải nộp cho môn phái. Về phần các

ngươi làm liều, thôi ta cũng không trách móc nữa. Các ngươi đang trẻ tuổi dẫu

sao cũng không thể không làm mà hưởng đúng không? Dù sao ngân phiếu này

cũng coi như là vật chứng hoàn thành giai đoạn đầu nhiệm vụ của các ngươi.

Giờ cuối cùng cơn thịnh nộ của ta cũng lắng xuống được một phần ba, ta cũng

có thể ngủ ngon được rồi. Các ngươi xuống đi!"

Pháo Thiên Minh nhìn Đạo Đức 31 điểm khóc lóc: "Tổ sư gia, đó là khoản

tiền lớn lắm, đủ để mua ba phòng một sảnh cơ đấy. Ngài không thể thụt két là

thụt liền được chứ."

"Thụt? Ta lấy tiền thì dùng vào việc gì? Thôi được, ta sẽ dùng danh nghĩa

các ngươi để quyên tặng nhé."

"Đừng... Đừng! Lão nhân gia nên quyên góp vô danh thì hơn." Pháo Thiên

Minh lau mồ hôi, việc này mà loan truyền, về sau trong giang hồ gặp ai cũng bị

đánh. Mặc dù bản thân có tiềm năng trở thành chuột, nhưng chưa có ý định trở

thành chuột. Lời này của Phong ca này rõ ràng là đe dọa trắng trợn.

Tinh Ảnh lấy sách ra đọc: "Trang thứ hai: Mục tiêu Thiếu Lâm Không Văn,

Không Trí, Không Tính."

Pháo Thiên Minh liên lạc Xa: "Xa, chữ Không ở đẳng cấp nào trong môn

phái các ngươi vậy?"

"À há! Nhiệm vụ gì thế này? Quá đỉnh. Đệm chữ Không chỉ đứng sau tứ đại

đệ tử của Đạt Ma mà thôi, lão đại thì không rõ tung tích..."

Pháo Thiên Minh u uất nhìn Trương Tam Phong: "Tổ sư gia, dù chúng ta

không phải đệ tử yêu quý của ngài, nhưng dù sao cũng thật lòng làm việc vì

ngài phải không? Ngài không thể cứ đẩy chúng ta xuống hố lửa được chứ? Cho

dù chúng ta có độc ác như Tần Cối, thông minh như Gia Cát, thì ngay cả đánh

lén hay tập kích chúng ta cũng hạ sao nổi?"

Trương Tam Phong ôn hòa nói: "Mấy người này còn tốt, ít ra sẽ nói đạo lý

với các ngươi, hay là các ngươi thử với kẻ không màng đạo lý trước? Hình như

hắn ta cũng là nhân vật chỉ đứng sau tổ sư khai phái? Các ngươi xem, ta đã giúp

các ngươi gian lận rồi, chọn những kẻ xấu nhẹ nhàng để luyện tay nghề trước!

Đúng rồi! Các ngươi phải đi mau về mau, kẻo không kịp hoạt động đó."

Tinh Ảnh cảm động nói: "Ngài có thể trở thành Tổ sư gia quả thực không

phải nhờ may mắn."

Ba người cùng đi Thiếu Lâm, tuy lòng như tro tàn, nhưng ít ra cũng phải đi

xem thử, biết đâu ba Không đột nhiên bị ngộ độc thức ăn... chắc chắn chưa chết

ngay được. Cũng khó nói biết đâu Tam Không đột nhiên ngu xuẩn, muốn luyện

lại võ Thiếu Lâm mà phế bỏ hết nội lực...

Ba người đi được nửa đường, bỗng nghe từ bên rừng cây nhỏ văng vẳng

giọng nữ oanh vàng cực kỳ quyến rũ: "Thả ta ra, tên giặc ác nhà ngươi, ngươi

định làm gì? Ta kêu lên bây giờ!"

"He he! Dù có kêu rát cổ họng cũng chẳng ai nghe thấy đâu." Lời thoại của

nam nhân cả ngàn năm rồi vẫn không thay đổi.

Tiếp theo chỉ nghe một tiếng "xoẹt"...

"Chắc là váy, âm thanh của quần áo sẽ nặng hơn." Pháo Thiên Minh có kinh

nghiệm nói trong kênh đội ngũ.

"Ban ngày ban mặt mà cũng dám cưỡng gian à?" Kiếm Cầm rút kiếm ra nói:

"Ta sẽ cho hắn biết thế nào là chung thân bất lực."

Tinh Ảnh khinh bỉ: "Bây giờ là ban ngày, lấy đâu ra ban mặt chứ? Người ta

vội vàng thế kia mà." Nói xong cũng đeo bao tay võ.

Pháo Thiên Minh vội vàng ngăn lại: "Đừng đừng! Nghe ta nói đã, lần trước

ta vì ngăn cản mà bị làm phiền, suýt bị Tứ Đại Danh Bổ bắt về tân thủ thôn. Ta

nghi ngờ mỗi lần gặp chuyện cản đường kiểu này trong trò chơi, chúng ta nên

tránh xa... Thậm chí ta nghĩ có nên lên giúp ấn tay bóp chân không, như vậy

mới có thể được thưởng." Pháo Thiên Minh thật sự đau xót.

"Thật à?" Kiếm Cầm do dự hỏi: "Vậy các ngươi làm đi, ta là đại cô nương...

ngại lắm."

"Được!" Tinh Ảnh ngay lập tức nổi hứng.

Trong bụi cây, chỉ thấy một nữ đồ đệ xinh đẹp trong trang phục nữ hiệp...

Trang phục nằm dưới đất, bị rách khá nặng, cô gái đang dùng nắm đấm yếu ớt

đánh vào người đàn ông đang cưỡi trên người mình. Toàn thân đã tr*n tr**ng

sạch sẽ, mặc dù đã làm mờ... Thấy cô gái không còn vùng vẫy, gã đàn ông đứng

dậy kéo quần xuống...

"Huynh đệ, cần giúp không nào?" Nam nhân kia giật mình trước câu nói bất

ngờ loa. Bốn tấc ngay lập tức teo xuống còn một tấc. Quay đầu lại, hai cái đầu

đang nhìn chằm chằm vào bộ phận kia của hắn.

"d*m t*c vô sỉ..." Tên nam nhân kia gầm lên, rồi nhanh chóng vớ lấy một

miếng vải...

"d*m t*c?" Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh rất bối rối, hai người thật sự

muốn giúp đỡ việc làm của gã, sao lại bị mắng là d*m t*c? Lúc này cô gái nằm

trên đất cuộn mình lại hỏi: "Là Ân Lê Đình sai các ngươi đến cứu ta phải

không?"

Hai người liếc nhau, họ hiểu một chút về Ân Lê Đình, là đồ đệ chân truyền

thứ sáu của Lão Trương (từ khi số tiền khổng lồ bị giữ lại, hắn ta đã thay đổi

cách gọi riêng). Thường ngày trong môn phái, họ cũng không thấy hắn ta phụ

trách công việc gì cụ thể. Nhưng nếu nói như vậy, có vẻ như quả thật không thể

ngắm nữa, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, trừ phi là bịt miệng."Ngươi

là ai của lão lục?"

Cô gái kéo một quần áo bên cạnh ôm lên người, hai tên sói cảm thán: Ngực

thật đầy đặn, dù đã làm mờ nhưng rãnh sâu như biển.

"Ta là Kỷ Hiểu Phù, là thê tử chưa qua cửa của chàng ấy."

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Trong phòng quán trọ Vô Gian, những người quen biết đều đã tới, mọingười bàn tán nhiều nhất vẫn là vụ buôn bán trẻ sơ sinh. Ba người liên quanngồi run sợ nghe thiên hạ phê phán, mặc dù có bằng chứng Pháo Thiên Minh vàCầm nhạc đã đả thương người khác ở Không Động, nhưng không có bằngchứng họ có liên quan gì đến vụ mất trộm trẻ con. Hai người Xa Mã biết PháoThiên Minh đủ tàn nhẫn để làm chuyện này, nhưng có được mưu lược đấu giátinh vi như thế thì vượt quá trí thông minh hiện tại của y, hoặc ít nhất y cũngkhông xấu xa đến thế.Đợt đấu giá lần này chủ yếu là các sản phẩm quân sự. Thứ nhất là chiếnthuyền... Gọi là chiến thuyền có phần khen ngợi, thực chất chỉ là thuyền đánhcá, được lấy đi bằng cách ăn trộm và cướp bóc. Vùng ven biển có rất nhiềuthuyền đánh cá gần bờ, chỉ cần bang hội ra tay là có thể cướp đoạt thành công.Loại việc này không thuộc Hắc Bạch hay Tứ Bộ quản lý, mà do các quan địaphương trông nom. Theo thực lực người chơi tăng dần, các xưởng đóng tàu dầnbị đóng cửa. Tất nhiên cũng có chuyện cười ra nước mắt, như một bang nhỏnhắm vào thuyền đậu hũ của Hoàng Dược Sư, chỉ đi được vài dặm là cả ngườithuê lẫn thủy thủ NPC đã chìm nghỉm.Vai trò của thuyền trong chiến tranh Tương Dương không nhỏ, nước sôngHán ở đây chảy từ nam ra bắc, với khoảng trăm người chơi Đường Môn, trên đóchất đầy ám khí, thuyền chiến cơ bản giống như một t** ch**n cỡ nhỏ. Tấn côngtừ bờ bên kia, vừa an toàn vừa hiệu quả.Tiếp theo là những chướng ngại vật chống ngựa do người chơi tự làm, kỵbinh Mông Cổ xung phong không thể chống đỡ bằng nội công cấp một trăm, chỉcó thể dựa vào vũ khí. Cự lộc mã là sản phẩm rẻ nhất, chỉ cần một ít gỗ nhọnbuộc thành hình chữ X là xong.Ngoài ra, việc chế tác tấm khiên cũng có thể nhìn ra trí tuệ của dân tộcTrung Hoa. Có NPC lấy nắp nồi nhà mình mang đi thêm tấm sắt ở lò rèn, cóngười đẽo gỗ thành tấm khiên cao bằng một người, có tấm khiên đá mài phẳngtừ đá hoa cương. Thậm chí còn có kẻ làm khiên tre theo phương pháp thời TamQuốc.Tất nhiên còn có bình xăng, chông sắt gai... các loại vũ khí khác không liệtkê ra...Cuối cùng cũng đến phần quan trọng nhất, đấu giá hài nhi với điều kiện antoàn, khỏe mạnh và linh tính...Trong cuộc tranh đấu quyết liệt... càng quyết liệt... rất quyết liệt... vô cùngquyết liệt... cuối cùng thành giao, với giá cả khủng khiếp... Cụ thể là bao nhiêu?Dù sao giá cả cũng rất chấn động, dù sao Pháo Thiên Minh cũng không lấyđược tiền, nên cần gì phải lảm nhảm con số hão huyền.Võ Đang sơn, Tử Tiêu cung...Pháo Thiên Minh run rẩy đưa một tờ ngân phiếu cho Phong ca... Pháo ThiênMinh và Tinh Ảnh vừa nhận được tiền liền lập tức nhận được tin nhắn, yêu cầuhai người lập tức quay về Võ Đang giải thích hành động trái với tinh thần hiệpnghĩa này. Kiếm Cầm thì ở quán rượu đợi hai người hành động sang bước tiếptheo. Hai người nhìn số tiền kia, có ý định phản chính nhập tà, nhưng phát hiệntrên phiếu viết là vật phẩm nhiệm vụ, không thể rút tiền được.Trương Tam Phong nhận ngân phiếu thở dài: "Không phải ta nghiêm khắcvới các ngươi đâu, nhưng số tiền này thực sự đủ ảnh hưởng đến cân bằng tròchơi. Hơn nữa thu nhập ngoài nhiệm vụ phải nộp cho môn phái. Về phần cácngươi làm liều, thôi ta cũng không trách móc nữa. Các ngươi đang trẻ tuổi dẫusao cũng không thể không làm mà hưởng đúng không? Dù sao ngân phiếu nàycũng coi như là vật chứng hoàn thành giai đoạn đầu nhiệm vụ của các ngươi.Giờ cuối cùng cơn thịnh nộ của ta cũng lắng xuống được một phần ba, ta cũngcó thể ngủ ngon được rồi. Các ngươi xuống đi!"Pháo Thiên Minh nhìn Đạo Đức 31 điểm khóc lóc: "Tổ sư gia, đó là khoảntiền lớn lắm, đủ để mua ba phòng một sảnh cơ đấy. Ngài không thể thụt két làthụt liền được chứ.""Thụt? Ta lấy tiền thì dùng vào việc gì? Thôi được, ta sẽ dùng danh nghĩacác ngươi để quyên tặng nhé.""Đừng... Đừng! Lão nhân gia nên quyên góp vô danh thì hơn." Pháo ThiênMinh lau mồ hôi, việc này mà loan truyền, về sau trong giang hồ gặp ai cũng bịđánh. Mặc dù bản thân có tiềm năng trở thành chuột, nhưng chưa có ý định trởthành chuột. Lời này của Phong ca này rõ ràng là đe dọa trắng trợn.Tinh Ảnh lấy sách ra đọc: "Trang thứ hai: Mục tiêu Thiếu Lâm Không Văn,Không Trí, Không Tính."Pháo Thiên Minh liên lạc Xa: "Xa, chữ Không ở đẳng cấp nào trong mônphái các ngươi vậy?""À há! Nhiệm vụ gì thế này? Quá đỉnh. Đệm chữ Không chỉ đứng sau tứ đạiđệ tử của Đạt Ma mà thôi, lão đại thì không rõ tung tích..."Pháo Thiên Minh u uất nhìn Trương Tam Phong: "Tổ sư gia, dù chúng takhông phải đệ tử yêu quý của ngài, nhưng dù sao cũng thật lòng làm việc vìngài phải không? Ngài không thể cứ đẩy chúng ta xuống hố lửa được chứ? Chodù chúng ta có độc ác như Tần Cối, thông minh như Gia Cát, thì ngay cả đánhlén hay tập kích chúng ta cũng hạ sao nổi?"Trương Tam Phong ôn hòa nói: "Mấy người này còn tốt, ít ra sẽ nói đạo lývới các ngươi, hay là các ngươi thử với kẻ không màng đạo lý trước? Hình nhưhắn ta cũng là nhân vật chỉ đứng sau tổ sư khai phái? Các ngươi xem, ta đã giúpcác ngươi gian lận rồi, chọn những kẻ xấu nhẹ nhàng để luyện tay nghề trước!Đúng rồi! Các ngươi phải đi mau về mau, kẻo không kịp hoạt động đó."Tinh Ảnh cảm động nói: "Ngài có thể trở thành Tổ sư gia quả thực khôngphải nhờ may mắn."Ba người cùng đi Thiếu Lâm, tuy lòng như tro tàn, nhưng ít ra cũng phải đixem thử, biết đâu ba Không đột nhiên bị ngộ độc thức ăn... chắc chắn chưa chếtngay được. Cũng khó nói biết đâu Tam Không đột nhiên ngu xuẩn, muốn luyệnlại võ Thiếu Lâm mà phế bỏ hết nội lực...Ba người đi được nửa đường, bỗng nghe từ bên rừng cây nhỏ văng vẳnggiọng nữ oanh vàng cực kỳ quyến rũ: "Thả ta ra, tên giặc ác nhà ngươi, ngươiđịnh làm gì? Ta kêu lên bây giờ!""He he! Dù có kêu rát cổ họng cũng chẳng ai nghe thấy đâu." Lời thoại củanam nhân cả ngàn năm rồi vẫn không thay đổi.Tiếp theo chỉ nghe một tiếng "xoẹt"..."Chắc là váy, âm thanh của quần áo sẽ nặng hơn." Pháo Thiên Minh có kinhnghiệm nói trong kênh đội ngũ."Ban ngày ban mặt mà cũng dám cưỡng gian à?" Kiếm Cầm rút kiếm ra nói:"Ta sẽ cho hắn biết thế nào là chung thân bất lực."Tinh Ảnh khinh bỉ: "Bây giờ là ban ngày, lấy đâu ra ban mặt chứ? Người tavội vàng thế kia mà." Nói xong cũng đeo bao tay võ.Pháo Thiên Minh vội vàng ngăn lại: "Đừng đừng! Nghe ta nói đã, lần trướcta vì ngăn cản mà bị làm phiền, suýt bị Tứ Đại Danh Bổ bắt về tân thủ thôn. Tanghi ngờ mỗi lần gặp chuyện cản đường kiểu này trong trò chơi, chúng ta nêntránh xa... Thậm chí ta nghĩ có nên lên giúp ấn tay bóp chân không, như vậymới có thể được thưởng." Pháo Thiên Minh thật sự đau xót."Thật à?" Kiếm Cầm do dự hỏi: "Vậy các ngươi làm đi, ta là đại cô nương...ngại lắm.""Được!" Tinh Ảnh ngay lập tức nổi hứng.Trong bụi cây, chỉ thấy một nữ đồ đệ xinh đẹp trong trang phục nữ hiệp...Trang phục nằm dưới đất, bị rách khá nặng, cô gái đang dùng nắm đấm yếu ớtđánh vào người đàn ông đang cưỡi trên người mình. Toàn thân đã tr*n tr**ngsạch sẽ, mặc dù đã làm mờ... Thấy cô gái không còn vùng vẫy, gã đàn ông đứngdậy kéo quần xuống..."Huynh đệ, cần giúp không nào?" Nam nhân kia giật mình trước câu nói bấtngờ loa. Bốn tấc ngay lập tức teo xuống còn một tấc. Quay đầu lại, hai cái đầuđang nhìn chằm chằm vào bộ phận kia của hắn."d*m t*c vô sỉ..." Tên nam nhân kia gầm lên, rồi nhanh chóng vớ lấy mộtmiếng vải..."d*m t*c?" Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh rất bối rối, hai người thật sựmuốn giúp đỡ việc làm của gã, sao lại bị mắng là d*m t*c? Lúc này cô gái nằmtrên đất cuộn mình lại hỏi: "Là Ân Lê Đình sai các ngươi đến cứu ta phảikhông?"Hai người liếc nhau, họ hiểu một chút về Ân Lê Đình, là đồ đệ chân truyềnthứ sáu của Lão Trương (từ khi số tiền khổng lồ bị giữ lại, hắn ta đã thay đổicách gọi riêng). Thường ngày trong môn phái, họ cũng không thấy hắn ta phụtrách công việc gì cụ thể. Nhưng nếu nói như vậy, có vẻ như quả thật không thểngắm nữa, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, trừ phi là bịt miệng."Ngươilà ai của lão lục?"Cô gái kéo một quần áo bên cạnh ôm lên người, hai tên sói cảm thán: Ngựcthật đầy đặn, dù đã làm mờ nhưng rãnh sâu như biển."Ta là Kỷ Hiểu Phù, là thê tử chưa qua cửa của chàng ấy."

Chương 118: XX lại gặp XX