Tác giả:

Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…

Chương 135: Bị chim chơi

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Tương Dương...Ba người chuẩn bị lên đường, Pháo Thiên Minh bỗng nhận điện thoại: "Alô, Đường Đường à, chuyện gì vậy?... Đúng rồi, ta ở thành phố A đây.""Chử Trà à, chuyện là thế này. Ta rất khó mở miệng... ngươi biết ta lớn lêntừ nhỏ trong quân đội, lần này điều trị ở A thành, cái đó... ta...""Có phải hôm nay là sinh nhật của cô không?""A!" Đường Đường kêu lên: "Sao ngươi biết được?""... Ta đoán thôi." Pháo Thiên Minh đang đọc lời thoại."Ngươi chờ chút, lát nữa ta gọi lại cho ngươi." Đường Đường hơi hoảng hốtnói với Xa: "Không ngờ hắn đoán được ta sắp nói sinh nhật.""Hả?" Xa cũng kinh ngạc, sững sờ một lúc thì điện thoại của mình đổchuông.Trong điện thoại, Pháo Thiên Minh nói: "Xa à! Hôm nay sinh nhật ĐườngĐường đấy. Ta đã đặt trọn tầng một quán rượu của mình rồi. Những người khácta cũng đã báo tin. Nhưng hôm nay ta phải đi hoàn thành nhiệm vụ cùng KiếmCầm, vậy nên ngươi chủ trì thay ta nhé. Tiêu phí bao nhiêu tính vào ta. Dù saongươi cũng là bang chủ của cô ấy mà. Được rồi, vậy thôi nhé, ta cúp máy đây,cô ấy còn đang đợi ta."Xa ngơ ngác cúp máy, nói: "Trí thông minh của thằng nhóc này tăng cao từlúc nào nhỉ... Không đúng! Nó ứng biến tình huống rất giỏi, nhưng rõ ràng lầnnày là chuẩn bị sẵn sàng từ trước.""Xa tỷ tỷ, tỷ nói gì vậy?" Đường Đường vẫn còn lúng túng, khó khăn lắmmới dốc hết can đảm nói dối một lần, không ngờ bị một câu đánh về nguyênhình.Xa nghiến răng nói: "Thằng Mã chết tiệt kia, vì nữ nhân mà dám mưu hại cảbà đây. Hừ!" Cô lập tức đoán ra bảy tám thành."Hay là thôi đi." Đường Đường đỏ mặt, cũng đoán ra tâm tư của mình bịngười ta xem thấu, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.Xa gật đầu: "Cũng không tính là vậy, chẳng qua hôm nay thua một ván. Cócơ hội, miễn sao cô có thể hẹn hắn ra ngoài, ta cam đoan sẽ giúp cô hạ gục hắn.Nếu không được, ta sẽ cho hắn uống hai cân xuân dược cũng được, dám chơitrò đó với ta. Hừ!... Đường Đường, cho dù bây giờ cô không thích hắn, cũngphải câu dẫn hắn trước đã, rồi sau mới đạp đi, hiểu chưa?"Đường Đường gật đầu, vẻ mặt đờ đẫn...Ba người Pháo Thiên Minh theo gợi ý trên bảng gỗ, men theo hướng đôngTương Dương. Đi được gần trăm dặm cuối cùng tới một thung lũng hoangvắng. Tiếp tục đi thêm hai mươi dặm nữa, xuất hiện một vách đá dựng đứngnhư một bức bình phong khổng lồ, vươn cao đến tận trời. Giữa vách đá cáchmặt đất khoảng hai mươi trượng là một tảng đá rộng khoảng ba bốn trượng,giống như một bình đài. Trên tảng đá khắc lờ mờ những chữ. Nhìn lên trên cao,rõ ràng là hai chữ lớn "Kiếm Trủng".Pháo Thiên Minh kinh hãi nhìn hai người nói: "Đại ca, đại tỷ có chắc không,chỗ này trơn bóng. Chính ta leo lên còn khó khăn nữa là."Kiếm Cầm vừa thấy Kiếm Trủng, trong lòng vui mừng vô hạn. Cô nói: "Takhông quan tâm! Đưa ta lên đó.""Ta thử trước, nếu được sẽ thả dây xuống cho các ngươi." Pháo Thiên Minhhít sâu một hơi, đúng là không có cách nào đối phó với vách đá trơn bóng hoàntoàn này. Mặc dù Ma Thiên nhai cao thật nhưng có chỗ đặt chân, vẫn dễ leohơn. Chân đạp nhẹ, Pháo Thiên Minh nhảy lên hướng về phía bình đài. Sau khidùng hết sức, cuối cùng y nắm được mép bình đài. Pháo Thiên Minh thở phàonhẹ nhõm, hai tay dùng sức kéo mình lên. Đầu anh đã ló ra khỏi bình đài...Chân Hán Tử và Kiếm Cầm tràn đầy hy vọng chờ đợi tin tức từ Pháo ThiênMinh, bỗng nghe một tiếng hét thảm thiết của anh: "Con mẹ nhà... nó... a... a...a..."Sau đó y rơi xuống như một quả đạn pháo, có cả tiếng rít lùng bùng. ChânHán Tử phản ứng nhanh nhất, cùng Kiếm Cầm giật mình đoán được điểm rơi.Mỗi người một cước nhắm ngay b* m*ng của Pháo Thiên Minh mà đá thậtmạnh. Pháo Thiên Minh đang rơi thẳng đứng bỗng chuyển thành bay ngang,kêu lên một tiếng rồi văng ra xa hơn mười trượng, lăn lông lốc vài vòng rồi nằmbất động.Sau khi hai người bôi thuốc giúp y, Pháo Thiên Minh mới có sức la hét: "Đávào mông ta? Mẹ nó!"Chân Hán Tử cười gượng nói: "Trà ca, đây là để cứu mạng ngươi mà! Saongươi lại rơi xuống? Không phải đã leo lên bình đài rồi sao?"Chân Hán Tử hiểu rõ Pháo Thiên Minh, việc nhỏ như cứu mạng y sẽ khôngđể trong lòng; nhưng chuyện bị đá vào mông thì chắc chắn sẽ tìm cách trả thù.Về phần Kiếm Cầm, miễn không bị đá vào chỗ đó thì y vẫn khá sẵn lòngtiếp xúc với mỹ nhân.Vậy nên, người bị thương sau cùng chắc chắn là Chân Hán Tử.Pháo Thiên Minh "hừ" một tiếng, kể lại rằng vừa nhảy lên thì bị tập kích bởimột con chim xấu xí.Con chim thân hình khổng lồ, cao ngang ngửa người, lông vũ thưa thớt rụngrời, như thể bị nhổ đi phân nửa. Màu lông vàng đen, trông rất bẩn thỉu. Mỏ chimcong queo, đỉnh đầu mọc cục u đỏ như máu.Thật ra nó cũng chẳng làm gì, chỉ vồ lấy tay Pháo Thiên Minh đang bámvào bình đài, rồi đập cánh đuổi y ra nửa vời. Chính điều này đã khiến PháoThiên Minh bị trượt khỏi bình đài.Pháo Thiên Minh nói: "Con chim đó rất dữ tợn, còn hơn cả con vượn đen ởsau núi Võ Đang. Ánh mắt nó coi trời bằng vung, cực kỳ phách lối."Chân Hán Tử nín cười hỏi: "Bây giờ... phải làm sao đây?"Pháo Thiên Minh dang tay: "Không biết nữa.""Vậy ngươi mời ngươi thông minh kia giúp đỡ đi." Rõ ràng Kiếm Cầm đãnghe về quá trình hai người lăn lộn ở Trùng Dương cung.Pháo Thiên Minh nghiêm nét mặt nói: "Không thể cứ động chút chuyện lànhờ người trợ giúp." Lý do thực sự là vấn đề tự ái, kể từ khi quen biết ĐườngĐường, tự ái của y liên tục bị tổn thương, y phải lấy lại bản lĩnh đàn ông, cho dùbị truy đuổi như một con chó hoang.Pháo Thiên Minh rút đàn ra gảy một cái, triệu hồi hai mươi con sói conxung quanh, rồi gầm lên trên: "Con chim ngốc kia, dưới này có thức ăn, mauxuống đây." Chỉ thấy con chim thật sự thò đầu ra... liếc mắt khinh bỉ một cái rồilại rút vào.Kiếm Cầm vừa v**t v* sói con vừa quở trách: "Đồ vô nhân tính, động vậtdễ thương như vậy mà cũng cho chim ăn à?"Pháo Thiên Minh nổi điên lên, lại bị động vật khinh bỉ. Y gầm lên: "Conchim ngốc kia, có bản lĩnh thì xuống đây đơn đấu với ta." Đáp lại y là một tảngđá lớn...Một tiếng đồng hồ sau, Kiếm Cầm nhìn Pháo Thiên Minh với vẻ thương hại.Pháo Thiên Minh đành lấy điện thoại ra: "Đường Đường à... Chúc mừng sinhnhật nhé!""Có phải lại gặp vấn đề gì đó không?"Sắc mặt Pháo Thiên Minh tối sầm, nói: "Không, chỉ chúc mừng thôi. Tạmbiệt!"Cúp máy, y thở dài: "Không được rồi! Thôi thì cẩn thận đánh cược một lầnvậy vậy, nếu thật sự không được thì quay lại làm thang mây với và máy bắnđá."...Kiếm Cầm vung tay, Thiên Ngoại Phi Long, một thanh kiếm sắt đâm thẳngvào 1/3 độ cao vách đá. Pháo Thiên Minh kéo Chân Hán Tử leo lên kiếm. ChânHán Tử cũng rút bảo kiếm, đâm vào vách đá để giảm bớt trọng lượng trên thanhkiếm sắt. Tiếp đó, Pháo Thiên Minh dùng thanh kiếm khác... Rồi lại leo thêm1/3 nữa."Sẵn sàng chưa?" Còn 1/3 nữa là tới nơi."Sẵn sàng!" "Sẵn sàng!"

Tương Dương...

Ba người chuẩn bị lên đường, Pháo Thiên Minh bỗng nhận điện thoại: "A

lô, Đường Đường à, chuyện gì vậy?... Đúng rồi, ta ở thành phố A đây."

"Chử Trà à, chuyện là thế này. Ta rất khó mở miệng... ngươi biết ta lớn lên

từ nhỏ trong quân đội, lần này điều trị ở A thành, cái đó... ta..."

"Có phải hôm nay là sinh nhật của cô không?"

"A!" Đường Đường kêu lên: "Sao ngươi biết được?"

"... Ta đoán thôi." Pháo Thiên Minh đang đọc lời thoại.

"Ngươi chờ chút, lát nữa ta gọi lại cho ngươi." Đường Đường hơi hoảng hốt

nói với Xa: "Không ngờ hắn đoán được ta sắp nói sinh nhật."

"Hả?" Xa cũng kinh ngạc, sững sờ một lúc thì điện thoại của mình đổ

chuông.

Trong điện thoại, Pháo Thiên Minh nói: "Xa à! Hôm nay sinh nhật Đường

Đường đấy. Ta đã đặt trọn tầng một quán rượu của mình rồi. Những người khác

ta cũng đã báo tin. Nhưng hôm nay ta phải đi hoàn thành nhiệm vụ cùng Kiếm

Cầm, vậy nên ngươi chủ trì thay ta nhé. Tiêu phí bao nhiêu tính vào ta. Dù sao

ngươi cũng là bang chủ của cô ấy mà. Được rồi, vậy thôi nhé, ta cúp máy đây,

cô ấy còn đang đợi ta."

Xa ngơ ngác cúp máy, nói: "Trí thông minh của thằng nhóc này tăng cao từ

lúc nào nhỉ... Không đúng! Nó ứng biến tình huống rất giỏi, nhưng rõ ràng lần

này là chuẩn bị sẵn sàng từ trước."

"Xa tỷ tỷ, tỷ nói gì vậy?" Đường Đường vẫn còn lúng túng, khó khăn lắm

mới dốc hết can đảm nói dối một lần, không ngờ bị một câu đánh về nguyên

hình.

Xa nghiến răng nói: "Thằng Mã chết tiệt kia, vì nữ nhân mà dám mưu hại cả

bà đây. Hừ!" Cô lập tức đoán ra bảy tám thành.

"Hay là thôi đi." Đường Đường đỏ mặt, cũng đoán ra tâm tư của mình bị

người ta xem thấu, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Xa gật đầu: "Cũng không tính là vậy, chẳng qua hôm nay thua một ván. Có

cơ hội, miễn sao cô có thể hẹn hắn ra ngoài, ta cam đoan sẽ giúp cô hạ gục hắn.

Nếu không được, ta sẽ cho hắn uống hai cân xuân dược cũng được, dám chơi

trò đó với ta. Hừ!... Đường Đường, cho dù bây giờ cô không thích hắn, cũng

phải câu dẫn hắn trước đã, rồi sau mới đạp đi, hiểu chưa?"

Đường Đường gật đầu, vẻ mặt đờ đẫn...

Ba người Pháo Thiên Minh theo gợi ý trên bảng gỗ, men theo hướng đông

Tương Dương. Đi được gần trăm dặm cuối cùng tới một thung lũng hoang

vắng. Tiếp tục đi thêm hai mươi dặm nữa, xuất hiện một vách đá dựng đứng

như một bức bình phong khổng lồ, vươn cao đến tận trời. Giữa vách đá cách

mặt đất khoảng hai mươi trượng là một tảng đá rộng khoảng ba bốn trượng,

giống như một bình đài. Trên tảng đá khắc lờ mờ những chữ. Nhìn lên trên cao,

rõ ràng là hai chữ lớn "Kiếm Trủng".

Pháo Thiên Minh kinh hãi nhìn hai người nói: "Đại ca, đại tỷ có chắc không,

chỗ này trơn bóng. Chính ta leo lên còn khó khăn nữa là."

Kiếm Cầm vừa thấy Kiếm Trủng, trong lòng vui mừng vô hạn. Cô nói: "Ta

không quan tâm! Đưa ta lên đó."

"Ta thử trước, nếu được sẽ thả dây xuống cho các ngươi." Pháo Thiên Minh

hít sâu một hơi, đúng là không có cách nào đối phó với vách đá trơn bóng hoàn

toàn này. Mặc dù Ma Thiên nhai cao thật nhưng có chỗ đặt chân, vẫn dễ leo

hơn. Chân đạp nhẹ, Pháo Thiên Minh nhảy lên hướng về phía bình đài. Sau khi

dùng hết sức, cuối cùng y nắm được mép bình đài. Pháo Thiên Minh thở phào

nhẹ nhõm, hai tay dùng sức kéo mình lên. Đầu anh đã ló ra khỏi bình đài...

Chân Hán Tử và Kiếm Cầm tràn đầy hy vọng chờ đợi tin tức từ Pháo Thiên

Minh, bỗng nghe một tiếng hét thảm thiết của anh: "Con mẹ nhà... nó... a... a...

a..."

Sau đó y rơi xuống như một quả đạn pháo, có cả tiếng rít lùng bùng. Chân

Hán Tử phản ứng nhanh nhất, cùng Kiếm Cầm giật mình đoán được điểm rơi.

Mỗi người một cước nhắm ngay b* m*ng của Pháo Thiên Minh mà đá thật

mạnh. Pháo Thiên Minh đang rơi thẳng đứng bỗng chuyển thành bay ngang,

kêu lên một tiếng rồi văng ra xa hơn mười trượng, lăn lông lốc vài vòng rồi nằm

bất động.

Sau khi hai người bôi thuốc giúp y, Pháo Thiên Minh mới có sức la hét: "Đá

vào mông ta? Mẹ nó!"

Chân Hán Tử cười gượng nói: "Trà ca, đây là để cứu mạng ngươi mà! Sao

ngươi lại rơi xuống? Không phải đã leo lên bình đài rồi sao?"

Chân Hán Tử hiểu rõ Pháo Thiên Minh, việc nhỏ như cứu mạng y sẽ không

để trong lòng; nhưng chuyện bị đá vào mông thì chắc chắn sẽ tìm cách trả thù.

Về phần Kiếm Cầm, miễn không bị đá vào chỗ đó thì y vẫn khá sẵn lòng

tiếp xúc với mỹ nhân.

Vậy nên, người bị thương sau cùng chắc chắn là Chân Hán Tử.

Pháo Thiên Minh "hừ" một tiếng, kể lại rằng vừa nhảy lên thì bị tập kích bởi

một con chim xấu xí.

Con chim thân hình khổng lồ, cao ngang ngửa người, lông vũ thưa thớt rụng

rời, như thể bị nhổ đi phân nửa. Màu lông vàng đen, trông rất bẩn thỉu. Mỏ chim

cong queo, đỉnh đầu mọc cục u đỏ như máu.

Thật ra nó cũng chẳng làm gì, chỉ vồ lấy tay Pháo Thiên Minh đang bám

vào bình đài, rồi đập cánh đuổi y ra nửa vời. Chính điều này đã khiến Pháo

Thiên Minh bị trượt khỏi bình đài.

Pháo Thiên Minh nói: "Con chim đó rất dữ tợn, còn hơn cả con vượn đen ở

sau núi Võ Đang. Ánh mắt nó coi trời bằng vung, cực kỳ phách lối."

Chân Hán Tử nín cười hỏi: "Bây giờ... phải làm sao đây?"

Pháo Thiên Minh dang tay: "Không biết nữa."

"Vậy ngươi mời ngươi thông minh kia giúp đỡ đi." Rõ ràng Kiếm Cầm đã

nghe về quá trình hai người lăn lộn ở Trùng Dương cung.

Pháo Thiên Minh nghiêm nét mặt nói: "Không thể cứ động chút chuyện là

nhờ người trợ giúp." Lý do thực sự là vấn đề tự ái, kể từ khi quen biết Đường

Đường, tự ái của y liên tục bị tổn thương, y phải lấy lại bản lĩnh đàn ông, cho dù

bị truy đuổi như một con chó hoang.

Pháo Thiên Minh rút đàn ra gảy một cái, triệu hồi hai mươi con sói con

xung quanh, rồi gầm lên trên: "Con chim ngốc kia, dưới này có thức ăn, mau

xuống đây." Chỉ thấy con chim thật sự thò đầu ra... liếc mắt khinh bỉ một cái rồi

lại rút vào.

Kiếm Cầm vừa v**t v* sói con vừa quở trách: "Đồ vô nhân tính, động vật

dễ thương như vậy mà cũng cho chim ăn à?"

Pháo Thiên Minh nổi điên lên, lại bị động vật khinh bỉ. Y gầm lên: "Con

chim ngốc kia, có bản lĩnh thì xuống đây đơn đấu với ta." Đáp lại y là một tảng

đá lớn...

Một tiếng đồng hồ sau, Kiếm Cầm nhìn Pháo Thiên Minh với vẻ thương hại.

Pháo Thiên Minh đành lấy điện thoại ra: "Đường Đường à... Chúc mừng sinh

nhật nhé!"

"Có phải lại gặp vấn đề gì đó không?"

Sắc mặt Pháo Thiên Minh tối sầm, nói: "Không, chỉ chúc mừng thôi. Tạm

biệt!"

Cúp máy, y thở dài: "Không được rồi! Thôi thì cẩn thận đánh cược một lần

vậy vậy, nếu thật sự không được thì quay lại làm thang mây với và máy bắn

đá."...

Kiếm Cầm vung tay, Thiên Ngoại Phi Long, một thanh kiếm sắt đâm thẳng

vào 1/3 độ cao vách đá. Pháo Thiên Minh kéo Chân Hán Tử leo lên kiếm. Chân

Hán Tử cũng rút bảo kiếm, đâm vào vách đá để giảm bớt trọng lượng trên thanh

kiếm sắt. Tiếp đó, Pháo Thiên Minh dùng thanh kiếm khác... Rồi lại leo thêm

1/3 nữa.

"Sẵn sàng chưa?" Còn 1/3 nữa là tới nơi.

"Sẵn sàng!" "Sẵn sàng!"

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Tương Dương...Ba người chuẩn bị lên đường, Pháo Thiên Minh bỗng nhận điện thoại: "Alô, Đường Đường à, chuyện gì vậy?... Đúng rồi, ta ở thành phố A đây.""Chử Trà à, chuyện là thế này. Ta rất khó mở miệng... ngươi biết ta lớn lêntừ nhỏ trong quân đội, lần này điều trị ở A thành, cái đó... ta...""Có phải hôm nay là sinh nhật của cô không?""A!" Đường Đường kêu lên: "Sao ngươi biết được?""... Ta đoán thôi." Pháo Thiên Minh đang đọc lời thoại."Ngươi chờ chút, lát nữa ta gọi lại cho ngươi." Đường Đường hơi hoảng hốtnói với Xa: "Không ngờ hắn đoán được ta sắp nói sinh nhật.""Hả?" Xa cũng kinh ngạc, sững sờ một lúc thì điện thoại của mình đổchuông.Trong điện thoại, Pháo Thiên Minh nói: "Xa à! Hôm nay sinh nhật ĐườngĐường đấy. Ta đã đặt trọn tầng một quán rượu của mình rồi. Những người khácta cũng đã báo tin. Nhưng hôm nay ta phải đi hoàn thành nhiệm vụ cùng KiếmCầm, vậy nên ngươi chủ trì thay ta nhé. Tiêu phí bao nhiêu tính vào ta. Dù saongươi cũng là bang chủ của cô ấy mà. Được rồi, vậy thôi nhé, ta cúp máy đây,cô ấy còn đang đợi ta."Xa ngơ ngác cúp máy, nói: "Trí thông minh của thằng nhóc này tăng cao từlúc nào nhỉ... Không đúng! Nó ứng biến tình huống rất giỏi, nhưng rõ ràng lầnnày là chuẩn bị sẵn sàng từ trước.""Xa tỷ tỷ, tỷ nói gì vậy?" Đường Đường vẫn còn lúng túng, khó khăn lắmmới dốc hết can đảm nói dối một lần, không ngờ bị một câu đánh về nguyênhình.Xa nghiến răng nói: "Thằng Mã chết tiệt kia, vì nữ nhân mà dám mưu hại cảbà đây. Hừ!" Cô lập tức đoán ra bảy tám thành."Hay là thôi đi." Đường Đường đỏ mặt, cũng đoán ra tâm tư của mình bịngười ta xem thấu, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.Xa gật đầu: "Cũng không tính là vậy, chẳng qua hôm nay thua một ván. Cócơ hội, miễn sao cô có thể hẹn hắn ra ngoài, ta cam đoan sẽ giúp cô hạ gục hắn.Nếu không được, ta sẽ cho hắn uống hai cân xuân dược cũng được, dám chơitrò đó với ta. Hừ!... Đường Đường, cho dù bây giờ cô không thích hắn, cũngphải câu dẫn hắn trước đã, rồi sau mới đạp đi, hiểu chưa?"Đường Đường gật đầu, vẻ mặt đờ đẫn...Ba người Pháo Thiên Minh theo gợi ý trên bảng gỗ, men theo hướng đôngTương Dương. Đi được gần trăm dặm cuối cùng tới một thung lũng hoangvắng. Tiếp tục đi thêm hai mươi dặm nữa, xuất hiện một vách đá dựng đứngnhư một bức bình phong khổng lồ, vươn cao đến tận trời. Giữa vách đá cáchmặt đất khoảng hai mươi trượng là một tảng đá rộng khoảng ba bốn trượng,giống như một bình đài. Trên tảng đá khắc lờ mờ những chữ. Nhìn lên trên cao,rõ ràng là hai chữ lớn "Kiếm Trủng".Pháo Thiên Minh kinh hãi nhìn hai người nói: "Đại ca, đại tỷ có chắc không,chỗ này trơn bóng. Chính ta leo lên còn khó khăn nữa là."Kiếm Cầm vừa thấy Kiếm Trủng, trong lòng vui mừng vô hạn. Cô nói: "Takhông quan tâm! Đưa ta lên đó.""Ta thử trước, nếu được sẽ thả dây xuống cho các ngươi." Pháo Thiên Minhhít sâu một hơi, đúng là không có cách nào đối phó với vách đá trơn bóng hoàntoàn này. Mặc dù Ma Thiên nhai cao thật nhưng có chỗ đặt chân, vẫn dễ leohơn. Chân đạp nhẹ, Pháo Thiên Minh nhảy lên hướng về phía bình đài. Sau khidùng hết sức, cuối cùng y nắm được mép bình đài. Pháo Thiên Minh thở phàonhẹ nhõm, hai tay dùng sức kéo mình lên. Đầu anh đã ló ra khỏi bình đài...Chân Hán Tử và Kiếm Cầm tràn đầy hy vọng chờ đợi tin tức từ Pháo ThiênMinh, bỗng nghe một tiếng hét thảm thiết của anh: "Con mẹ nhà... nó... a... a...a..."Sau đó y rơi xuống như một quả đạn pháo, có cả tiếng rít lùng bùng. ChânHán Tử phản ứng nhanh nhất, cùng Kiếm Cầm giật mình đoán được điểm rơi.Mỗi người một cước nhắm ngay b* m*ng của Pháo Thiên Minh mà đá thậtmạnh. Pháo Thiên Minh đang rơi thẳng đứng bỗng chuyển thành bay ngang,kêu lên một tiếng rồi văng ra xa hơn mười trượng, lăn lông lốc vài vòng rồi nằmbất động.Sau khi hai người bôi thuốc giúp y, Pháo Thiên Minh mới có sức la hét: "Đávào mông ta? Mẹ nó!"Chân Hán Tử cười gượng nói: "Trà ca, đây là để cứu mạng ngươi mà! Saongươi lại rơi xuống? Không phải đã leo lên bình đài rồi sao?"Chân Hán Tử hiểu rõ Pháo Thiên Minh, việc nhỏ như cứu mạng y sẽ khôngđể trong lòng; nhưng chuyện bị đá vào mông thì chắc chắn sẽ tìm cách trả thù.Về phần Kiếm Cầm, miễn không bị đá vào chỗ đó thì y vẫn khá sẵn lòngtiếp xúc với mỹ nhân.Vậy nên, người bị thương sau cùng chắc chắn là Chân Hán Tử.Pháo Thiên Minh "hừ" một tiếng, kể lại rằng vừa nhảy lên thì bị tập kích bởimột con chim xấu xí.Con chim thân hình khổng lồ, cao ngang ngửa người, lông vũ thưa thớt rụngrời, như thể bị nhổ đi phân nửa. Màu lông vàng đen, trông rất bẩn thỉu. Mỏ chimcong queo, đỉnh đầu mọc cục u đỏ như máu.Thật ra nó cũng chẳng làm gì, chỉ vồ lấy tay Pháo Thiên Minh đang bámvào bình đài, rồi đập cánh đuổi y ra nửa vời. Chính điều này đã khiến PháoThiên Minh bị trượt khỏi bình đài.Pháo Thiên Minh nói: "Con chim đó rất dữ tợn, còn hơn cả con vượn đen ởsau núi Võ Đang. Ánh mắt nó coi trời bằng vung, cực kỳ phách lối."Chân Hán Tử nín cười hỏi: "Bây giờ... phải làm sao đây?"Pháo Thiên Minh dang tay: "Không biết nữa.""Vậy ngươi mời ngươi thông minh kia giúp đỡ đi." Rõ ràng Kiếm Cầm đãnghe về quá trình hai người lăn lộn ở Trùng Dương cung.Pháo Thiên Minh nghiêm nét mặt nói: "Không thể cứ động chút chuyện lànhờ người trợ giúp." Lý do thực sự là vấn đề tự ái, kể từ khi quen biết ĐườngĐường, tự ái của y liên tục bị tổn thương, y phải lấy lại bản lĩnh đàn ông, cho dùbị truy đuổi như một con chó hoang.Pháo Thiên Minh rút đàn ra gảy một cái, triệu hồi hai mươi con sói conxung quanh, rồi gầm lên trên: "Con chim ngốc kia, dưới này có thức ăn, mauxuống đây." Chỉ thấy con chim thật sự thò đầu ra... liếc mắt khinh bỉ một cái rồilại rút vào.Kiếm Cầm vừa v**t v* sói con vừa quở trách: "Đồ vô nhân tính, động vậtdễ thương như vậy mà cũng cho chim ăn à?"Pháo Thiên Minh nổi điên lên, lại bị động vật khinh bỉ. Y gầm lên: "Conchim ngốc kia, có bản lĩnh thì xuống đây đơn đấu với ta." Đáp lại y là một tảngđá lớn...Một tiếng đồng hồ sau, Kiếm Cầm nhìn Pháo Thiên Minh với vẻ thương hại.Pháo Thiên Minh đành lấy điện thoại ra: "Đường Đường à... Chúc mừng sinhnhật nhé!""Có phải lại gặp vấn đề gì đó không?"Sắc mặt Pháo Thiên Minh tối sầm, nói: "Không, chỉ chúc mừng thôi. Tạmbiệt!"Cúp máy, y thở dài: "Không được rồi! Thôi thì cẩn thận đánh cược một lầnvậy vậy, nếu thật sự không được thì quay lại làm thang mây với và máy bắnđá."...Kiếm Cầm vung tay, Thiên Ngoại Phi Long, một thanh kiếm sắt đâm thẳngvào 1/3 độ cao vách đá. Pháo Thiên Minh kéo Chân Hán Tử leo lên kiếm. ChânHán Tử cũng rút bảo kiếm, đâm vào vách đá để giảm bớt trọng lượng trên thanhkiếm sắt. Tiếp đó, Pháo Thiên Minh dùng thanh kiếm khác... Rồi lại leo thêm1/3 nữa."Sẵn sàng chưa?" Còn 1/3 nữa là tới nơi."Sẵn sàng!" "Sẵn sàng!"

Chương 135: Bị chim chơi