Tác giả:

Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…

Chương 170: Thạch Quan Âm

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Hai vấn đề đầu tiên đã giải quyết được một nửa, trước tiên là làm rõ đượchàng hóa là gì. Nếu chỉ đơn thuần là một viên bảo thạch thì cho dù là KiếmCầm cũng không tin nó sẽ dẫn đến hành động quy mô lớn đến thế. Tiếp theo làgiám sát của bầy diều hâu, hai ngày qua, ba người bị hành hạ vất vả, cho dù đãphát hiện g**t ch*t được hai mục tiêu, nhưng rõ ràng còn có nhiều diều hâu baytrên trời tuần tra. Mỗi ngày ba người chỉ có thể đi được vài giờ đồng hồ, rồi phảichôn mình trong cát nghỉ ngơi đánh rắm.Điểm thứ ba là hoàn toàn không hiểu nổi, ban đầu nghĩ đến là hạ độc, nhưngHồ Thiết Hoa lập tức bác bỏ, cho dù đệ tử ba mươi đệ tử Hoa Sơn lấy thân thửđộc, Sở và Cơ cũng tuyệt đối không ngu ngốc đến thế.Tiếp theo, nghĩ đến thuốc mê, người vừa bước vào phòng, thuốc mê lập tứcrơi từ trần nhà xuống, nhưng lập tức cũng bị bác bỏ. Lý do rất đơn giản, cănphòng rất sạch sẽ, không có một hạt bột thuốc nào. Quan trọng nhất là Sở LưuHương vẫn duy trì trạng thái miễn dịch với tất cả các thứ thuốc mê trên đời.Vậy chỉ còn một lời giải thích cuối cùng, tất cả ba mươi người này đều bịđánh bại bằng tay chân, điểm này rất phù hợp với dấu vết tại hiện trường.Nhưng đánh bại ba mươi người này... là chuyện rất khó tưởng tượng, đặc biệt làsau khi đăng xuất tra xét lại, phát hiện ra nơi này vốn không phải là cạm bẫy màlà nơi bắt Bán Thiên Phong ngược đãi.Tiếp theo, võ công Lưu Hương của Sở Lưu Hương tuy không bằng ThạchQuan Âm nhưng cũng tuyệt đối không thể bị hạ trong thời gian ngắn như vậy.Cuối cùng, kết luận Pháo Thiên Minh đưa ra là không biết lũ thiết kế không biếtđã tìm ra sơ hở nào trong nguyên tác nên mới làm ra chuyện này.Dù vậy, sau khi đăng xuất tìm hiểu, cả ba đều biết chắc chắn viên bảo thạchgọi là Cực Lạc Tinh. Viên bảo thạch này liên quan đến một vị quốc vương tiểuquốc bị phế truất có thể phục hồi vương vị hay không, tất nhiên chi tiết bêntrong chắc chắn đã bị thay đổi hoàn toàn khác xưa. Điều khiến người ta kinhngạc nhất là... vương phi của vị quốc vương đó chính là Thạch Quan Âm. Dĩnhiên những chi tiết có vẻ sẽ giúp ích thì cơ bản đã bị sửa đổi, có thể thấy mứcđộ đê tiện của những kẻ thiết kế không phải người bình thường có thể hiểuđược, nếu không thì mọi người chỉ đơn giản cầm kịch bản chơi trò chơi làđược?Rốt cuộc sau mười ngày, ba người cũng đến được ốc đảo."Kiếm Cầm, ngươi ở lại đây. Hoa ca, trước tiên chúng ta đi xem xét có phảiâm mưu quỷ kế của Thạch Quan Âm hay không." Trên mặt Pháo Thiên Minhmang vẻ nghiêm trang, trong lòng cười đê tiện. Y đã xem nguyên tác, mặc thấycó phần đầu voi đuôi chuột nhưng có hai chi tiết y nhớ rõ. Ốcc đảo này có mộtnữ nhân tr*n tr**ng đang tắm, còn có một chi tiết Thạch Quan Âm thích tựsướng trước gương.Kiếm Cầm gật đầu nói: "Hai vị khinh công tốt, cứ đi trước xem sao, nhưngngàn vạn lần không được biến mất vô thanh vô tức. Ta sẽ lo sợ lắm đấy.""Không có vấn đề gì đâu, ha ha! Hoa huynh, chúng ta đi thôi." Loại chuyệnnày kéo bằng hữu cùng làm tương đối thú vị, cũng tương đối có dũng khí.Hai người nhón chân đi vào, trong ốc đảo chưa đầy nửa phút đã nghe thấytrên những chiếc lá xanh thỉnh thoảng văng vẳng tiếng cười như chuông bạc."Tađoán Thạch Quan Âm lại đặt cạm bẫy gì đó." Pháo Thiên Minh nghiêm mặt rútkiếm, âm thầm nói với Hồ Thiết Hoa.Hồ Thiết Hoa gật đầu cẩn thận, hai người lại đi thêm vài bước nữa, bỗngthấy một tấm màn đơn sơ làm bằng vải xanh che chắn lối đi của hai người. PháoThiên Minh liếc nhìn Hồ Thiết Hoa, cả hai nằm sấp xuống đất, nhẹ nhàng vénmàn lên...Chỉ liếc nhìn thoáng qua, cả hai đồng loạt lăn người la ó: "Chết tiệt!" Khôngthấy gì khác, chỉ thấy trăm mũi tên lóe lên dưới ánh mặt trời bắn thẳng vào mắthai người."Giết!" Tiếng hét này không phải từ một người mà là từ ngàn người cùnghô, như tiếng sấm vang rền. Pháo Thiên Minh đứng dậy liếc mắt nhìn xungquanh phát hiện ra, hai người bọn họ bị bao vây. Gần ngàn binh sĩ mặc giápvàng bao vây rừng cây ba trăm mét vuông bên trái bên phải bọn họ. Lúc ở TửCấm thành Pháo Thiên Minh khi đã thử kiếm với cấm vệ quân, y phát hiện thiênhạ ghét nhất chính là những người mặc giáp này. Võ công tuy không ra gì,nhưng có sức phòng ngự rất cao. Ngoài mắt ra, tất cả điểm yếu đều bị bao bọckín mít."Đi ngược dòng nước, không tiến thất lui. Xông vào đi!" Hồ Thiết Hoa nóimột câu, hai người trực tiếp xé rách màn che... rơi xuống hồ nước.Quá âm hiểm, thật sự là quá âm hiểm. Trong hồ nước quả thật có nữ nhân,chỉ là không phải nữ nhân tr*n tr**ng cũng không phải một người, mà là nămmươi nữ binh mặc giáp chỉnh tề. Pháo Thiên Minh chỉ muốn tự thịt mình, cònHồ Thiết Hoa thì không biết coi như thôi. Rõ ràng bản thân y biết đây là hồnước, sao lại chui xuống làm thuyền!Trong tay nữ binh không phải kiếm mà là nỏ, hơn nữa nhìn bộ dáng còn làloại bắn liên tiếp. Đáng ghét nhất là đây không thuần túy là hồ nước, mà là aobùn, bùn đã ngập tới đùi hai người. Cho dù là Thủy Thượng Phiêu của Nga Mi,e rằng cũng chỉ có thể lặn xuống nước mà thôi."Chuối chín thành dưa thối, lần sau ai còn nói với ông đây về nguyên tác,ông đây sẽ trực tiếp chém chết hắn." Trong lòng Pháo Thiên Minh hung hăngmắng một câu."Các ngươi là ai?" Một nữ nhân mỹ mạo mặc sa y ngồi xuống ghế bên cạnhhồ nước hỏi."... Nam nhân!" Pháo Thiên Minh rất kỳ quái, còn Hồ Thiết Hoa thì có phầnphẫn nộ nói không nên lời, nhưng lập tức giật mình, người ta tưởng bị ám toán,nào ngờ Pháo Thiên Minh tư tưởng xấu xa, cho rằng mình đang chịu trừng phạtđúng tội."Ha ha... Ngươi to gan thật đấy, ngươi có biết ta là ai không?" Nữ tử hỏi."Nữ nhân!" Pháo Thiên Minh trả lời rất chính xác."Nghe cho kỹ, ta là Công chúa Tỳ Bà..."Hồ Thiết Hoa hít một hơi lạnh hỏi: "Trong sa mạc có động Bàn Tơ?"Pháo Thiên Minh nói: "Vớ vẩn! Động Bàn Tơ là Bạch Cốt Tinh. Tỳ Bàtinh... chắc là ở động Tỳ Bà chứ." Rõ ràng hai người này cũng chẳng thông thạoTây Du Ký."Im miệng, ta là Công chúa xứ Quy Từ, mau nói đi, các ngươi là ai?"Pháo Thiên Minh nhìn sang Hồ Thiết Hoa trong vũng bùn nói: "Lão Hồ! Đócó vẻ là con gái của người nhận tiêu đấy."Hồ Thiết Hoa nhe răng nói: "Chúng ta là... người giao hàng cho Bành Vântiêu cục... hàng đỏ đã tới." Chỉ thấy Pháo Thiên Minh móc ra một cái hộp đỏ,mặt không đổi sắc, như thể bên trong chính là hàng hóa. Lúc này Hồ Thiết Hoakính phục vô cùng, cái mặt già của mình thật sự không bằng người ta, có câusông Trường Giang sóng sau xuống sóng trước, sóng sau chết trên bờ cát.Ba người đã bàn bạc kỹ càng, có lẽ Thạch Quan Âm sẽ không cải trangthành Vương phi như nguyên tác, nhưng chắc chắn đang nấp ở đây. Trước khibắt đầu kế hoạch, nhất định phải nhử Thạch Quan Âm ra mặt. Sau đó mượn taycô giết người khác, xem xem có tìm ra đáp án của vấn đề thứ ba hay không. Rồiquyết định là cùng nhau chạy trốn hay đi hy sinh cứu người."Ồ? Vậy ra là người của Bành Vân tiêu cục, đưa cái hộp lại đây!"Pháo Thiên Minh nói: "Chờ đã! Cái này còn phải gặp ông già nhà cô mớiđược đưa.""... Thu hồi vũ khí, để bọn họ lên đây."... Cách hồ là một quảng trường nhỏ."Gặp bản vương, sao còn không hành lễ?" Trước mặt Pháo Thiên Minhkhông xa, một người trung niên béo như heo đang ngồi, bên cạnh là một mỹnhân phong tình vạn chủng. Nghe nói con heo chính là Quốc chủ, còn bên cạnhlà Vương phi.Pháo Thiên Minh kéo Hồ Thiết Hoa định quỳ lạy hỏi: "Có chứng minh thưkhông?" Rồi dùng giọng Quốc chủ có thể nghe thấy nói với Hồ Thiết Hoa:"Khó mà đảm bảo không phải là giả!""Sao có thể!" Hồ Thiết Hoa nói: "Bách tính ăn còn không đủ no, vẫn có thểbéo như thế này, chắc chắn không thể giả được!""Bản vương chính là bản vương. Còn cần bằng chứng gì?""... Vương gì đó kia nín giận! Là thế này, dọc đường chúng ta đã gặp khôngít truy sát. Thôi thì thế này, chúng ta xem có phải là Vương phi dịch dung haykhông là được, bởi vì trong số mỹ nhân trước kia ta từng gặp không ai có thểđẹp hơn nhan sắc của Vương phi. Chỉ cần chứng minh được Vương phi khônghề dịch dung, thế thì Quốc chủ đương nhiên là thật. Các ngươi thấy điều kiệnnày thế nào?""To gan, người đâu...""Mẹ ngươi, dám cho người ta làm thịt ta, đến lúc đó các ngươi chỉ còn cáchđi núi Võ Đang lấy hàng!" Pháo Thiên Minh rất tức giận, rượu mời không uốngmuốn uống rượu phạt, đồ đang trong túi ta. Ngươi ra vẻ cái chiêm!"Ngươi làm vậy có phải lưu manh quá không?" Hồ Thiết Hoa thì thầm bêntai Pháo Thiên Minh."Được! Ta cho ngươi xem một chút cũng không sao." Vương phi tươi cườiđứng dậy nói: "Quốc vương, hai vị anh hùng này chắc chắn đã chịu nhiều khổcực, thận trọng như thế cũng là bình thường, cho dù để họ kiểm tra một chútcũng có gì ngại?""Giả!" Trong lòng Pháo Thiên Minh và Hồ Thiết Hoa đồng thời hô lên. Làmgì có chuyện Vương phi vui vẻ để người ta s* s**ng như vậy, mà còn ngaytrước mặt chồng mình. Lý do đồng ý chỉ có một: bắt lấy huyệt đạo của PháoThiên Minh."Lên đi lão Hồ!" Pháo Thiên Minh đẩy người lui về phía sau năm trượng,còn Hồ Thiết Hoa thì tiến lên hai bước, lúc này sắc mặt Vương phi mới thayđổi.Vương phi mỉm cười, bước từng bước một tiến lại gần, Pháo Thiên Minh lùithêm hai bước, Hồ Thiết Hoa lại tiến thêm một bước đến chỗ Vương phi, bangười dừng lại. Tay phải Hồ Thiết Hoa vận lực chực chờ phát động, tay trái nhẹnhàng vuốt lên mặt Vương phi. Thuật dịch dung khác với mặt nạ dịch dung.Cao thủ dịch dung nhìn bề ngoài căn bản là không nhận ra được, nhưng chỉ cầnchạm vào làn da là có thể cảm nhận được khác biệt.Pháo Thiên Minh đã dồn mười thành lực xuống chân, chỉ cần thấy khôngđúng là bảo đảm y sẽ quay người chạy thục mạng mà không hề quay đầu lại.Căng thẳng, ngoài căng thẳng ra chỉ có căng thẳng. Không khí này thậm chí cònkhiến cả Vương phi cũng phải căng thẳng theo. Khi Hồ Thiết Hoa vuốt tay lênda Vương phi, chợt Vương phi ho nhẹ một tiếng, Hồ Thiết Hoa đang trong trạngthái sẵn sàng phát động, lập tức phản ứng lại, đưa tay phải đánh ra..."Dừng tay!" Hồ Thiết Hoa vung quyền nửa đường, nghe thấy lời này, vộivàng thu lực lại, nhẹ nhàng ấn một cái lên bụng Vương phi, sau đó lùi lại vàibước rồi phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng đã bị thương nặng do nội lực phảnchấn. Không phải Hồ Thiết Hoa không biết làm như vậy sẽ tổn thương bản thân,nhưng trước lời nói của người kia, hắn không thể không nghe theo. Pháo ThiênMinh nhìn về phía lều bên vải trái. Đứng dưới tấm rèm quả nhiên là Sở LưuHương.Pháo Thiên Minh tiến lên đỡ lấy Hồ Thiết Hoa, vừa vặn lúc đó Kiếm Cầmđem thuốc trị thương tới, hỏi: "Người này thật hay giả?""Thật, tuyệt đối là hắn." Hồ Thiết Hoa trả lời khẳng định. Thuật dịch dungcao cường nhất cũng không thể che giấu được trước người thân cận nhất. Bởi vìhọ quen thuộc với động tác, thói quen, thậm chí cả đi đứng của đối phương, chỉcần một chút không hợp nhịp, Hồ Thiết Hoa sẽ không khẳng định như vậy. Vậynên người này chính là Sở Lưu Hương."Người của Hoa Sơn đâu?" Pháo Thiên Minh hỏi."Hoa Sơn nào cơ? Ta không biết ngươi đang nói gì?" Sở Lưu Hương vừa trảlời vừa đến gần Hồ Thiết Hoa hỏi: "Hàng hóa ở đâu?"Lúc này Hồ Thiết Hoa không khách khí, một tay túm lấy mặt Sở LưuHương. Sở Lưu Hương như đã biết trước, không hề nhúc nhích. Hồ Thiết Hoanắn xong, gật đầu với Pháo Thiên Minh. Bốn con mắt đối diện, trong lòng nghihoặc vô cùng.Phải biết Sở Lưu Hương thật ít nhất cũng phải quan tâm đến vết thương củabằng hữu, chứ không phải chỉ lo đến hàng hóa trước. Nhưng Hồ Thiết Hoa lạihoàn toàn khẳng định người trước mắt chính là Sở Lưu Hương. Hơn nữa, hắncòn khẳng định một điều, Vương phi kia cũng là thật."Để ta nói một hai câu với lão Hồ trước đã." Pháo Thiên Minh ngăn HồThiết Hoa lại, bước sang một bên nói: "Tình thế lúc này rất rắc rối, ngươi có thểkhẳng định chắc chắn người này là Sở Lưu Hương không?""Hoàn toàn khẳng định, tuyệt đối là hắn.""Vậy thì chỉ có một khả năng, hắn đang bị ép buộc! Lấy tính mạng của CơBăng Nhạn ra uy h**p.""Vậy phải làm thế nào bây giờ?""Để ta thử xem!" Pháo Thiên Minh cười ha hả nói: "Đây há chẳng phải SởLưu Hương Sở đại hiệp đó ư? Mấy bằng hữu kia của ta đang ở đâu?""Bằng hữu nào?" Tuy miệng nói như vậy, nhưng Sở Lưu Hương dường nhưtheo bản năng nghiêng đầu sang trái một chút. Pháo Thiên Minh thấy phối hợpcũng không tồi, bên trái có năm người, Quốc vương, Vương phi, Công chúa,một người áo xanh da mặt tái mét, còn có một văn sĩ gầy gò bệnh tật. ThạchQuan Âm chắc chắn nằm trong năm người này. Nhìn bề ngoài có thể khẳngđịnh Thạch Quan Âm là nữ nhân, nhưng Pháo Thiên Minh không dám xemthường chỉ số d*m đ*ng của đám nhà thiết kế, biến thành nam nhân cũng khôngphải chuyện không thể. Huống hồ, dịch dung không có cực hạn.Hồ Thiết Hoa thì thầm: "Ta nhớ ra một phương pháp giả dạng có thể hoàntoàn chân thật, dù là bằng hữu thân thiết cũng không thể phát hiện ra được.""Cái gì?""Dùng da người thật, giết người lột da.""Xin ngươi đừng nói những lời kinh tởm như vậy được không.""Kẻ xấu chắc sẽ không cảm thấy kinh tởm, đây là lời ngươi nói...""Ta bảo ta thấy kinh tởm. Ngươi vừa nói như vậy, ta cũng nhớ tới chuyệnđổi não." Pháo Thiên Minh mặc thân cười hí hí nói: "Lão Sở, chính ra là mộtvài bằng hữu phái Hoa Sơn của ta, là nghe nói cùng Sở đại hiệp lên thuyền giặc,không rõ đã bị bán mấy đồng? Bán được bao nhiêu thì chia cho ta chút đi nào?""Hẳn rồi, hẳn rồi." Sở Lưu Hương lấy ra một tờ ngân phiếu nói: "Chỉ cónăm mươi lượng bạc còn mong thứ lỗi cho.""Các ngươi đang diễn tuồng gì vậy? Giao hàng hóa ra đây, bằng không hômnay đừng hòng sống sót ra khỏi đây." Người áo xanh lên tiếng, bầu không khílập tức trở nên u ám."Vị huynh đài này tên là Đỗ Hoàn, thành tích giết người của kẻ này, nghenói rất ít người có thể sánh bằng, mọi người sợ hãi như rắn rết, chính hắn cũngtự lấy làm đắc ý. Vị huynh đài kia ăn nói khác thường, tên rất bình thường, gọilà Vương Xung." Sở Lưu Hương chỉ vào văn sĩ kia."Xin lỗi, lỗi lỗi, ông đây là đệ tử Võ Đang." Pháo Thiên Minh nhận lấy ngânphiếu, trong khoảnh khắc cảm nhận được ngón tay Sở Lưu Hương cử động dướitờ ngân phiếu, dùng ngón tay viết lên một chữ "Chạy!""Trời ơi, đĩa bay!" Pháo Thiên Minh giả bộ chỉ ra sau lưng mọi người, chínphần mười nội lực bật lên khỏi mặt đất. Nhảy qua đầu Công chúa Tỳ Bà, baynhanh về hướng ao nước, chỉ cần nhảy qua khoảng đất trống nhỏ với ngọn núigiả, đám tay chân kia không đáng cho y để vào mắt."Đồ nham hiểm chạy đâu thoát." Công chúa Tỳ Bà ở gần nhất nhón chânđuổi theo. Mặc dù khởi động chậm, tuy khinh công của Công chúa Tỳ Bà thậtsự kém Pháo Thiên Minh, nhưng người ta chặn đường giữa đường. Hơn nữaPháo Thiên Minh lại bay ngang, kết quả bị bắt được vạt áo."Muốn chết!" Pháo Thiên Minh không quay đầu lại, vung tay đâm một kiếmra sau. Y không quan tâm đối phương là công chúa hay bất cứ ai, nhưng nhátđâm này khiến hắn giật mình, nội lực của hắn còn lại... hai phần mười. Cho dùnội công Võ Đang liên miên không ngừng nhưng cũng phải giữ được bốn phầnmười nội lực mới được(Tác giả: Đọc tiểu thuyết võ hiệp sẽ thấy, sau khi đánh ra mười thành nội lựcvẫn có thể tụ nội lực trở lại. Vậy nên sử dụng mấy phần nội lực và còn baonhiêu phần nội lực là hai khái niệm khác nhau. Ví dụ như mười thành liên tụcxuất ra thì nội lực bổ sung không kịp, thành ra khô kiệt. Nhưng dùng tám thành,giữ lại hai thành lực, thì có thể bổ sung liên tục, thực ra cũng lộn xộn. Ý là nhưvậy, nếu không hiểu rõ, về sau sẽ giải thích. )Pháo Thiên Minh không còn nội lực đành rơi xuống đất, Công chúa Tỳ Bàlạnh lùng cười một tiếng, vung tay tóm lấy. Pháo Thiên Minh đang muốn liềuchết dùng phần nội lực còn lại thử một phen, bỗng nghe âm thanh vang lên từtrên trời: "Độc Cô Cửu Kiếm tổng quyết!" Từ sau ngọn giả sơn, một thanh kiếmbay tới, tốc độ của kiếm không nhanh, nhưng khóa chặt mọi hướng tiến côngcủa Công chúa, buộc người ta hoặc lui lại hoặc bị thương nặng.Công chúa Tỳ Bà lùi một bước, Kiếm Cầm cũng theo đó tiến lên một bước,liên tiếp ba kiếm ép lui Công chúa ba bước. Pháo Thiên Minh hiểu rõ uy lực vàdi chứng của tổng quyết này. Uy lực thì khỏi phải nói, đây là kiếm pháp mạnhnhất thiên hạ, lão Kim tự xưng đệ nhất kiếm pháp. Chỉ cần tấn công là không aicó thể đối đầu trực diện. Nhưng dù sao đây cũng là trò chơi, cần một chút côngbằng, nên di chứng xuất hiện. Một kiếm của Tổng Quyết chịu thương tích nhẹ,hai kiếm thương tích vừa, ba kiếm trọng thương, bốn kiếm liên tiếp tử vong,năm kiếm không thể sử dụng. Vì vậy, Pháo Thiên Minh sử dụng Du Nhận HữuDư đổ đầy nội lực, vác Kiếm Cầm trên vai trực tiếp chạy trốn.Lúc này Pháo Thiên Minh đang rất thắc mắc một chuyện, nếu nói là Côngchúa Tỳ Bà có võ công và động tác đặc thù gì đó áp chế nội lực của mình, giảmbớt tình trạng của mình. Nhưng tại sao Kiếm Cầm lại không có việc gì? Nghĩtới điều này, hắn quay đầu thoáng nhìn về phía rừng cây, đã thấy Hồ Thiết Hoađã đánh về phía Công chúa Tỳ Bà. Nhưng trong nháy mắt này, Pháo ThiênMinh thấy Công chúa Tỳ Bà bắt lấy huyệt đạo Hồ Thiết Hoa. Chỉ một chiêu,ngay khi Hồ Thiết Hoa tiếp cận Công chúa Tỳ Bà khoảng hai thước, đột nhiêntrở nên không biết dùng võ công, tay chân toàn bộ mềm nhũn. Nhưng cũng vìHồ Thiết Hoa dây dưa, Công chúa Tỳ Bà từ bỏ truy kích hai người Võ ThiênMinh.Đầu óc Pháo Thiên Minh vận hành còn nhanh hơn so với Pentium 5, đầutiên có thể xác định, ba mươi người bị bắt ở quán trọ Thiên Phong chắc chắnphải là do Công chúa Tỳ Bà có chiêu thức kỳ diệu này. Tiếp theo Công chúa TỳBà này chín thành chính là Thạch Quan Âm. Cuối cùng biết Sở Lưu Hương bảomình chạy là vì hàng hóa đang ở trên tay mình, chỉ cần một ngày hàng hóakhông bị mất, vậy an toàn của Hồ Thiết Hoa có thể được đảm bảo.Đúng lúc này, Nhất Kiếm Đoạt Tâm không được tự do bắt đầu đánh ngượclại...

Hai vấn đề đầu tiên đã giải quyết được một nửa, trước tiên là làm rõ được

hàng hóa là gì. Nếu chỉ đơn thuần là một viên bảo thạch thì cho dù là Kiếm

Cầm cũng không tin nó sẽ dẫn đến hành động quy mô lớn đến thế. Tiếp theo là

giám sát của bầy diều hâu, hai ngày qua, ba người bị hành hạ vất vả, cho dù đã

phát hiện g**t ch*t được hai mục tiêu, nhưng rõ ràng còn có nhiều diều hâu bay

trên trời tuần tra. Mỗi ngày ba người chỉ có thể đi được vài giờ đồng hồ, rồi phải

chôn mình trong cát nghỉ ngơi đánh rắm.

Điểm thứ ba là hoàn toàn không hiểu nổi, ban đầu nghĩ đến là hạ độc, nhưng

Hồ Thiết Hoa lập tức bác bỏ, cho dù đệ tử ba mươi đệ tử Hoa Sơn lấy thân thử

độc, Sở và Cơ cũng tuyệt đối không ngu ngốc đến thế.

Tiếp theo, nghĩ đến thuốc mê, người vừa bước vào phòng, thuốc mê lập tức

rơi từ trần nhà xuống, nhưng lập tức cũng bị bác bỏ. Lý do rất đơn giản, căn

phòng rất sạch sẽ, không có một hạt bột thuốc nào. Quan trọng nhất là Sở Lưu

Hương vẫn duy trì trạng thái miễn dịch với tất cả các thứ thuốc mê trên đời.

Vậy chỉ còn một lời giải thích cuối cùng, tất cả ba mươi người này đều bị

đánh bại bằng tay chân, điểm này rất phù hợp với dấu vết tại hiện trường.

Nhưng đánh bại ba mươi người này... là chuyện rất khó tưởng tượng, đặc biệt là

sau khi đăng xuất tra xét lại, phát hiện ra nơi này vốn không phải là cạm bẫy mà

là nơi bắt Bán Thiên Phong ngược đãi.

Tiếp theo, võ công Lưu Hương của Sở Lưu Hương tuy không bằng Thạch

Quan Âm nhưng cũng tuyệt đối không thể bị hạ trong thời gian ngắn như vậy.

Cuối cùng, kết luận Pháo Thiên Minh đưa ra là không biết lũ thiết kế không biết

đã tìm ra sơ hở nào trong nguyên tác nên mới làm ra chuyện này.

Dù vậy, sau khi đăng xuất tìm hiểu, cả ba đều biết chắc chắn viên bảo thạch

gọi là Cực Lạc Tinh. Viên bảo thạch này liên quan đến một vị quốc vương tiểu

quốc bị phế truất có thể phục hồi vương vị hay không, tất nhiên chi tiết bên

trong chắc chắn đã bị thay đổi hoàn toàn khác xưa. Điều khiến người ta kinh

ngạc nhất là... vương phi của vị quốc vương đó chính là Thạch Quan Âm. Dĩ

nhiên những chi tiết có vẻ sẽ giúp ích thì cơ bản đã bị sửa đổi, có thể thấy mức

độ đê tiện của những kẻ thiết kế không phải người bình thường có thể hiểu

được, nếu không thì mọi người chỉ đơn giản cầm kịch bản chơi trò chơi là

được?

Rốt cuộc sau mười ngày, ba người cũng đến được ốc đảo.

"Kiếm Cầm, ngươi ở lại đây. Hoa ca, trước tiên chúng ta đi xem xét có phải

âm mưu quỷ kế của Thạch Quan Âm hay không." Trên mặt Pháo Thiên Minh

mang vẻ nghiêm trang, trong lòng cười đê tiện. Y đã xem nguyên tác, mặc thấy

có phần đầu voi đuôi chuột nhưng có hai chi tiết y nhớ rõ. Ốcc đảo này có một

nữ nhân tr*n tr**ng đang tắm, còn có một chi tiết Thạch Quan Âm thích tự

sướng trước gương.

Kiếm Cầm gật đầu nói: "Hai vị khinh công tốt, cứ đi trước xem sao, nhưng

ngàn vạn lần không được biến mất vô thanh vô tức. Ta sẽ lo sợ lắm đấy."

"Không có vấn đề gì đâu, ha ha! Hoa huynh, chúng ta đi thôi." Loại chuyện

này kéo bằng hữu cùng làm tương đối thú vị, cũng tương đối có dũng khí.

Hai người nhón chân đi vào, trong ốc đảo chưa đầy nửa phút đã nghe thấy

trên những chiếc lá xanh thỉnh thoảng văng vẳng tiếng cười như chuông bạc."Ta

đoán Thạch Quan Âm lại đặt cạm bẫy gì đó." Pháo Thiên Minh nghiêm mặt rút

kiếm, âm thầm nói với Hồ Thiết Hoa.

Hồ Thiết Hoa gật đầu cẩn thận, hai người lại đi thêm vài bước nữa, bỗng

thấy một tấm màn đơn sơ làm bằng vải xanh che chắn lối đi của hai người. Pháo

Thiên Minh liếc nhìn Hồ Thiết Hoa, cả hai nằm sấp xuống đất, nhẹ nhàng vén

màn lên...

Chỉ liếc nhìn thoáng qua, cả hai đồng loạt lăn người la ó: "Chết tiệt!" Không

thấy gì khác, chỉ thấy trăm mũi tên lóe lên dưới ánh mặt trời bắn thẳng vào mắt

hai người.

"Giết!" Tiếng hét này không phải từ một người mà là từ ngàn người cùng

hô, như tiếng sấm vang rền. Pháo Thiên Minh đứng dậy liếc mắt nhìn xung

quanh phát hiện ra, hai người bọn họ bị bao vây. Gần ngàn binh sĩ mặc giáp

vàng bao vây rừng cây ba trăm mét vuông bên trái bên phải bọn họ. Lúc ở Tử

Cấm thành Pháo Thiên Minh khi đã thử kiếm với cấm vệ quân, y phát hiện thiên

hạ ghét nhất chính là những người mặc giáp này. Võ công tuy không ra gì,

nhưng có sức phòng ngự rất cao. Ngoài mắt ra, tất cả điểm yếu đều bị bao bọc

kín mít.

"Đi ngược dòng nước, không tiến thất lui. Xông vào đi!" Hồ Thiết Hoa nói

một câu, hai người trực tiếp xé rách màn che... rơi xuống hồ nước.

Quá âm hiểm, thật sự là quá âm hiểm. Trong hồ nước quả thật có nữ nhân,

chỉ là không phải nữ nhân tr*n tr**ng cũng không phải một người, mà là năm

mươi nữ binh mặc giáp chỉnh tề. Pháo Thiên Minh chỉ muốn tự thịt mình, còn

Hồ Thiết Hoa thì không biết coi như thôi. Rõ ràng bản thân y biết đây là hồ

nước, sao lại chui xuống làm thuyền!

Trong tay nữ binh không phải kiếm mà là nỏ, hơn nữa nhìn bộ dáng còn là

loại bắn liên tiếp. Đáng ghét nhất là đây không thuần túy là hồ nước, mà là ao

bùn, bùn đã ngập tới đùi hai người. Cho dù là Thủy Thượng Phiêu của Nga Mi,

e rằng cũng chỉ có thể lặn xuống nước mà thôi.

"Chuối chín thành dưa thối, lần sau ai còn nói với ông đây về nguyên tác,

ông đây sẽ trực tiếp chém chết hắn." Trong lòng Pháo Thiên Minh hung hăng

mắng một câu.

"Các ngươi là ai?" Một nữ nhân mỹ mạo mặc sa y ngồi xuống ghế bên cạnh

hồ nước hỏi.

"... Nam nhân!" Pháo Thiên Minh rất kỳ quái, còn Hồ Thiết Hoa thì có phần

phẫn nộ nói không nên lời, nhưng lập tức giật mình, người ta tưởng bị ám toán,

nào ngờ Pháo Thiên Minh tư tưởng xấu xa, cho rằng mình đang chịu trừng phạt

đúng tội.

"Ha ha... Ngươi to gan thật đấy, ngươi có biết ta là ai không?" Nữ tử hỏi.

"Nữ nhân!" Pháo Thiên Minh trả lời rất chính xác.

"Nghe cho kỹ, ta là Công chúa Tỳ Bà..."

Hồ Thiết Hoa hít một hơi lạnh hỏi: "Trong sa mạc có động Bàn Tơ?"

Pháo Thiên Minh nói: "Vớ vẩn! Động Bàn Tơ là Bạch Cốt Tinh. Tỳ Bà

tinh... chắc là ở động Tỳ Bà chứ." Rõ ràng hai người này cũng chẳng thông thạo

Tây Du Ký.

"Im miệng, ta là Công chúa xứ Quy Từ, mau nói đi, các ngươi là ai?"

Pháo Thiên Minh nhìn sang Hồ Thiết Hoa trong vũng bùn nói: "Lão Hồ! Đó

có vẻ là con gái của người nhận tiêu đấy."

Hồ Thiết Hoa nhe răng nói: "Chúng ta là... người giao hàng cho Bành Vân

tiêu cục... hàng đỏ đã tới." Chỉ thấy Pháo Thiên Minh móc ra một cái hộp đỏ,

mặt không đổi sắc, như thể bên trong chính là hàng hóa. Lúc này Hồ Thiết Hoa

kính phục vô cùng, cái mặt già của mình thật sự không bằng người ta, có câu

sông Trường Giang sóng sau xuống sóng trước, sóng sau chết trên bờ cát.

Ba người đã bàn bạc kỹ càng, có lẽ Thạch Quan Âm sẽ không cải trang

thành Vương phi như nguyên tác, nhưng chắc chắn đang nấp ở đây. Trước khi

bắt đầu kế hoạch, nhất định phải nhử Thạch Quan Âm ra mặt. Sau đó mượn tay

cô giết người khác, xem xem có tìm ra đáp án của vấn đề thứ ba hay không. Rồi

quyết định là cùng nhau chạy trốn hay đi hy sinh cứu người.

"Ồ? Vậy ra là người của Bành Vân tiêu cục, đưa cái hộp lại đây!"

Pháo Thiên Minh nói: "Chờ đã! Cái này còn phải gặp ông già nhà cô mới

được đưa."

"... Thu hồi vũ khí, để bọn họ lên đây."... Cách hồ là một quảng trường nhỏ.

"Gặp bản vương, sao còn không hành lễ?" Trước mặt Pháo Thiên Minh

không xa, một người trung niên béo như heo đang ngồi, bên cạnh là một mỹ

nhân phong tình vạn chủng. Nghe nói con heo chính là Quốc chủ, còn bên cạnh

là Vương phi.

Pháo Thiên Minh kéo Hồ Thiết Hoa định quỳ lạy hỏi: "Có chứng minh thư

không?" Rồi dùng giọng Quốc chủ có thể nghe thấy nói với Hồ Thiết Hoa:

"Khó mà đảm bảo không phải là giả!"

"Sao có thể!" Hồ Thiết Hoa nói: "Bách tính ăn còn không đủ no, vẫn có thể

béo như thế này, chắc chắn không thể giả được!"

"Bản vương chính là bản vương. Còn cần bằng chứng gì?"

"... Vương gì đó kia nín giận! Là thế này, dọc đường chúng ta đã gặp không

ít truy sát. Thôi thì thế này, chúng ta xem có phải là Vương phi dịch dung hay

không là được, bởi vì trong số mỹ nhân trước kia ta từng gặp không ai có thể

đẹp hơn nhan sắc của Vương phi. Chỉ cần chứng minh được Vương phi không

hề dịch dung, thế thì Quốc chủ đương nhiên là thật. Các ngươi thấy điều kiện

này thế nào?"

"To gan, người đâu..."

"Mẹ ngươi, dám cho người ta làm thịt ta, đến lúc đó các ngươi chỉ còn cách

đi núi Võ Đang lấy hàng!" Pháo Thiên Minh rất tức giận, rượu mời không uống

muốn uống rượu phạt, đồ đang trong túi ta. Ngươi ra vẻ cái chiêm!

"Ngươi làm vậy có phải lưu manh quá không?" Hồ Thiết Hoa thì thầm bên

tai Pháo Thiên Minh.

"Được! Ta cho ngươi xem một chút cũng không sao." Vương phi tươi cười

đứng dậy nói: "Quốc vương, hai vị anh hùng này chắc chắn đã chịu nhiều khổ

cực, thận trọng như thế cũng là bình thường, cho dù để họ kiểm tra một chút

cũng có gì ngại?"

"Giả!" Trong lòng Pháo Thiên Minh và Hồ Thiết Hoa đồng thời hô lên. Làm

gì có chuyện Vương phi vui vẻ để người ta s* s**ng như vậy, mà còn ngay

trước mặt chồng mình. Lý do đồng ý chỉ có một: bắt lấy huyệt đạo của Pháo

Thiên Minh.

"Lên đi lão Hồ!" Pháo Thiên Minh đẩy người lui về phía sau năm trượng,

còn Hồ Thiết Hoa thì tiến lên hai bước, lúc này sắc mặt Vương phi mới thay

đổi.

Vương phi mỉm cười, bước từng bước một tiến lại gần, Pháo Thiên Minh lùi

thêm hai bước, Hồ Thiết Hoa lại tiến thêm một bước đến chỗ Vương phi, ba

người dừng lại. Tay phải Hồ Thiết Hoa vận lực chực chờ phát động, tay trái nhẹ

nhàng vuốt lên mặt Vương phi. Thuật dịch dung khác với mặt nạ dịch dung.

Cao thủ dịch dung nhìn bề ngoài căn bản là không nhận ra được, nhưng chỉ cần

chạm vào làn da là có thể cảm nhận được khác biệt.

Pháo Thiên Minh đã dồn mười thành lực xuống chân, chỉ cần thấy không

đúng là bảo đảm y sẽ quay người chạy thục mạng mà không hề quay đầu lại.

Căng thẳng, ngoài căng thẳng ra chỉ có căng thẳng. Không khí này thậm chí còn

khiến cả Vương phi cũng phải căng thẳng theo. Khi Hồ Thiết Hoa vuốt tay lên

da Vương phi, chợt Vương phi ho nhẹ một tiếng, Hồ Thiết Hoa đang trong trạng

thái sẵn sàng phát động, lập tức phản ứng lại, đưa tay phải đánh ra...

"Dừng tay!" Hồ Thiết Hoa vung quyền nửa đường, nghe thấy lời này, vội

vàng thu lực lại, nhẹ nhàng ấn một cái lên bụng Vương phi, sau đó lùi lại vài

bước rồi phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng đã bị thương nặng do nội lực phản

chấn. Không phải Hồ Thiết Hoa không biết làm như vậy sẽ tổn thương bản thân,

nhưng trước lời nói của người kia, hắn không thể không nghe theo. Pháo Thiên

Minh nhìn về phía lều bên vải trái. Đứng dưới tấm rèm quả nhiên là Sở Lưu

Hương.

Pháo Thiên Minh tiến lên đỡ lấy Hồ Thiết Hoa, vừa vặn lúc đó Kiếm Cầm

đem thuốc trị thương tới, hỏi: "Người này thật hay giả?"

"Thật, tuyệt đối là hắn." Hồ Thiết Hoa trả lời khẳng định. Thuật dịch dung

cao cường nhất cũng không thể che giấu được trước người thân cận nhất. Bởi vì

họ quen thuộc với động tác, thói quen, thậm chí cả đi đứng của đối phương, chỉ

cần một chút không hợp nhịp, Hồ Thiết Hoa sẽ không khẳng định như vậy. Vậy

nên người này chính là Sở Lưu Hương.

"Người của Hoa Sơn đâu?" Pháo Thiên Minh hỏi.

"Hoa Sơn nào cơ? Ta không biết ngươi đang nói gì?" Sở Lưu Hương vừa trả

lời vừa đến gần Hồ Thiết Hoa hỏi: "Hàng hóa ở đâu?"

Lúc này Hồ Thiết Hoa không khách khí, một tay túm lấy mặt Sở Lưu

Hương. Sở Lưu Hương như đã biết trước, không hề nhúc nhích. Hồ Thiết Hoa

nắn xong, gật đầu với Pháo Thiên Minh. Bốn con mắt đối diện, trong lòng nghi

hoặc vô cùng.

Phải biết Sở Lưu Hương thật ít nhất cũng phải quan tâm đến vết thương của

bằng hữu, chứ không phải chỉ lo đến hàng hóa trước. Nhưng Hồ Thiết Hoa lại

hoàn toàn khẳng định người trước mắt chính là Sở Lưu Hương. Hơn nữa, hắn

còn khẳng định một điều, Vương phi kia cũng là thật.

"Để ta nói một hai câu với lão Hồ trước đã." Pháo Thiên Minh ngăn Hồ

Thiết Hoa lại, bước sang một bên nói: "Tình thế lúc này rất rắc rối, ngươi có thể

khẳng định chắc chắn người này là Sở Lưu Hương không?"

"Hoàn toàn khẳng định, tuyệt đối là hắn."

"Vậy thì chỉ có một khả năng, hắn đang bị ép buộc! Lấy tính mạng của Cơ

Băng Nhạn ra uy h**p."

"Vậy phải làm thế nào bây giờ?"

"Để ta thử xem!" Pháo Thiên Minh cười ha hả nói: "Đây há chẳng phải Sở

Lưu Hương Sở đại hiệp đó ư? Mấy bằng hữu kia của ta đang ở đâu?"

"Bằng hữu nào?" Tuy miệng nói như vậy, nhưng Sở Lưu Hương dường như

theo bản năng nghiêng đầu sang trái một chút. Pháo Thiên Minh thấy phối hợp

cũng không tồi, bên trái có năm người, Quốc vương, Vương phi, Công chúa,

một người áo xanh da mặt tái mét, còn có một văn sĩ gầy gò bệnh tật. Thạch

Quan Âm chắc chắn nằm trong năm người này. Nhìn bề ngoài có thể khẳng

định Thạch Quan Âm là nữ nhân, nhưng Pháo Thiên Minh không dám xem

thường chỉ số d*m đ*ng của đám nhà thiết kế, biến thành nam nhân cũng không

phải chuyện không thể. Huống hồ, dịch dung không có cực hạn.

Hồ Thiết Hoa thì thầm: "Ta nhớ ra một phương pháp giả dạng có thể hoàn

toàn chân thật, dù là bằng hữu thân thiết cũng không thể phát hiện ra được."

"Cái gì?"

"Dùng da người thật, giết người lột da."

"Xin ngươi đừng nói những lời kinh tởm như vậy được không."

"Kẻ xấu chắc sẽ không cảm thấy kinh tởm, đây là lời ngươi nói..."

"Ta bảo ta thấy kinh tởm. Ngươi vừa nói như vậy, ta cũng nhớ tới chuyện

đổi não." Pháo Thiên Minh mặc thân cười hí hí nói: "Lão Sở, chính ra là một

vài bằng hữu phái Hoa Sơn của ta, là nghe nói cùng Sở đại hiệp lên thuyền giặc,

không rõ đã bị bán mấy đồng? Bán được bao nhiêu thì chia cho ta chút đi nào?"

"Hẳn rồi, hẳn rồi." Sở Lưu Hương lấy ra một tờ ngân phiếu nói: "Chỉ có

năm mươi lượng bạc còn mong thứ lỗi cho."

"Các ngươi đang diễn tuồng gì vậy? Giao hàng hóa ra đây, bằng không hôm

nay đừng hòng sống sót ra khỏi đây." Người áo xanh lên tiếng, bầu không khí

lập tức trở nên u ám.

"Vị huynh đài này tên là Đỗ Hoàn, thành tích giết người của kẻ này, nghe

nói rất ít người có thể sánh bằng, mọi người sợ hãi như rắn rết, chính hắn cũng

tự lấy làm đắc ý. Vị huynh đài kia ăn nói khác thường, tên rất bình thường, gọi

là Vương Xung." Sở Lưu Hương chỉ vào văn sĩ kia.

"Xin lỗi, lỗi lỗi, ông đây là đệ tử Võ Đang." Pháo Thiên Minh nhận lấy ngân

phiếu, trong khoảnh khắc cảm nhận được ngón tay Sở Lưu Hương cử động dưới

tờ ngân phiếu, dùng ngón tay viết lên một chữ "Chạy!"

"Trời ơi, đĩa bay!" Pháo Thiên Minh giả bộ chỉ ra sau lưng mọi người, chín

phần mười nội lực bật lên khỏi mặt đất. Nhảy qua đầu Công chúa Tỳ Bà, bay

nhanh về hướng ao nước, chỉ cần nhảy qua khoảng đất trống nhỏ với ngọn núi

giả, đám tay chân kia không đáng cho y để vào mắt.

"Đồ nham hiểm chạy đâu thoát." Công chúa Tỳ Bà ở gần nhất nhón chân

đuổi theo. Mặc dù khởi động chậm, tuy khinh công của Công chúa Tỳ Bà thật

sự kém Pháo Thiên Minh, nhưng người ta chặn đường giữa đường. Hơn nữa

Pháo Thiên Minh lại bay ngang, kết quả bị bắt được vạt áo.

"Muốn chết!" Pháo Thiên Minh không quay đầu lại, vung tay đâm một kiếm

ra sau. Y không quan tâm đối phương là công chúa hay bất cứ ai, nhưng nhát

đâm này khiến hắn giật mình, nội lực của hắn còn lại... hai phần mười. Cho dù

nội công Võ Đang liên miên không ngừng nhưng cũng phải giữ được bốn phần

mười nội lực mới được

(Tác giả: Đọc tiểu thuyết võ hiệp sẽ thấy, sau khi đánh ra mười thành nội lực

vẫn có thể tụ nội lực trở lại. Vậy nên sử dụng mấy phần nội lực và còn bao

nhiêu phần nội lực là hai khái niệm khác nhau. Ví dụ như mười thành liên tục

xuất ra thì nội lực bổ sung không kịp, thành ra khô kiệt. Nhưng dùng tám thành,

giữ lại hai thành lực, thì có thể bổ sung liên tục, thực ra cũng lộn xộn. Ý là như

vậy, nếu không hiểu rõ, về sau sẽ giải thích. )

Pháo Thiên Minh không còn nội lực đành rơi xuống đất, Công chúa Tỳ Bà

lạnh lùng cười một tiếng, vung tay tóm lấy. Pháo Thiên Minh đang muốn liều

chết dùng phần nội lực còn lại thử một phen, bỗng nghe âm thanh vang lên từ

trên trời: "Độc Cô Cửu Kiếm tổng quyết!" Từ sau ngọn giả sơn, một thanh kiếm

bay tới, tốc độ của kiếm không nhanh, nhưng khóa chặt mọi hướng tiến công

của Công chúa, buộc người ta hoặc lui lại hoặc bị thương nặng.

Công chúa Tỳ Bà lùi một bước, Kiếm Cầm cũng theo đó tiến lên một bước,

liên tiếp ba kiếm ép lui Công chúa ba bước. Pháo Thiên Minh hiểu rõ uy lực và

di chứng của tổng quyết này. Uy lực thì khỏi phải nói, đây là kiếm pháp mạnh

nhất thiên hạ, lão Kim tự xưng đệ nhất kiếm pháp. Chỉ cần tấn công là không ai

có thể đối đầu trực diện. Nhưng dù sao đây cũng là trò chơi, cần một chút công

bằng, nên di chứng xuất hiện. Một kiếm của Tổng Quyết chịu thương tích nhẹ,

hai kiếm thương tích vừa, ba kiếm trọng thương, bốn kiếm liên tiếp tử vong,

năm kiếm không thể sử dụng. Vì vậy, Pháo Thiên Minh sử dụng Du Nhận Hữu

Dư đổ đầy nội lực, vác Kiếm Cầm trên vai trực tiếp chạy trốn.

Lúc này Pháo Thiên Minh đang rất thắc mắc một chuyện, nếu nói là Công

chúa Tỳ Bà có võ công và động tác đặc thù gì đó áp chế nội lực của mình, giảm

bớt tình trạng của mình. Nhưng tại sao Kiếm Cầm lại không có việc gì? Nghĩ

tới điều này, hắn quay đầu thoáng nhìn về phía rừng cây, đã thấy Hồ Thiết Hoa

đã đánh về phía Công chúa Tỳ Bà. Nhưng trong nháy mắt này, Pháo Thiên

Minh thấy Công chúa Tỳ Bà bắt lấy huyệt đạo Hồ Thiết Hoa. Chỉ một chiêu,

ngay khi Hồ Thiết Hoa tiếp cận Công chúa Tỳ Bà khoảng hai thước, đột nhiên

trở nên không biết dùng võ công, tay chân toàn bộ mềm nhũn. Nhưng cũng vì

Hồ Thiết Hoa dây dưa, Công chúa Tỳ Bà từ bỏ truy kích hai người Võ Thiên

Minh.

Đầu óc Pháo Thiên Minh vận hành còn nhanh hơn so với Pentium 5, đầu

tiên có thể xác định, ba mươi người bị bắt ở quán trọ Thiên Phong chắc chắn

phải là do Công chúa Tỳ Bà có chiêu thức kỳ diệu này. Tiếp theo Công chúa Tỳ

Bà này chín thành chính là Thạch Quan Âm. Cuối cùng biết Sở Lưu Hương bảo

mình chạy là vì hàng hóa đang ở trên tay mình, chỉ cần một ngày hàng hóa

không bị mất, vậy an toàn của Hồ Thiết Hoa có thể được đảm bảo.

Đúng lúc này, Nhất Kiếm Đoạt Tâm không được tự do bắt đầu đánh ngược

lại...

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Hai vấn đề đầu tiên đã giải quyết được một nửa, trước tiên là làm rõ đượchàng hóa là gì. Nếu chỉ đơn thuần là một viên bảo thạch thì cho dù là KiếmCầm cũng không tin nó sẽ dẫn đến hành động quy mô lớn đến thế. Tiếp theo làgiám sát của bầy diều hâu, hai ngày qua, ba người bị hành hạ vất vả, cho dù đãphát hiện g**t ch*t được hai mục tiêu, nhưng rõ ràng còn có nhiều diều hâu baytrên trời tuần tra. Mỗi ngày ba người chỉ có thể đi được vài giờ đồng hồ, rồi phảichôn mình trong cát nghỉ ngơi đánh rắm.Điểm thứ ba là hoàn toàn không hiểu nổi, ban đầu nghĩ đến là hạ độc, nhưngHồ Thiết Hoa lập tức bác bỏ, cho dù đệ tử ba mươi đệ tử Hoa Sơn lấy thân thửđộc, Sở và Cơ cũng tuyệt đối không ngu ngốc đến thế.Tiếp theo, nghĩ đến thuốc mê, người vừa bước vào phòng, thuốc mê lập tứcrơi từ trần nhà xuống, nhưng lập tức cũng bị bác bỏ. Lý do rất đơn giản, cănphòng rất sạch sẽ, không có một hạt bột thuốc nào. Quan trọng nhất là Sở LưuHương vẫn duy trì trạng thái miễn dịch với tất cả các thứ thuốc mê trên đời.Vậy chỉ còn một lời giải thích cuối cùng, tất cả ba mươi người này đều bịđánh bại bằng tay chân, điểm này rất phù hợp với dấu vết tại hiện trường.Nhưng đánh bại ba mươi người này... là chuyện rất khó tưởng tượng, đặc biệt làsau khi đăng xuất tra xét lại, phát hiện ra nơi này vốn không phải là cạm bẫy màlà nơi bắt Bán Thiên Phong ngược đãi.Tiếp theo, võ công Lưu Hương của Sở Lưu Hương tuy không bằng ThạchQuan Âm nhưng cũng tuyệt đối không thể bị hạ trong thời gian ngắn như vậy.Cuối cùng, kết luận Pháo Thiên Minh đưa ra là không biết lũ thiết kế không biếtđã tìm ra sơ hở nào trong nguyên tác nên mới làm ra chuyện này.Dù vậy, sau khi đăng xuất tìm hiểu, cả ba đều biết chắc chắn viên bảo thạchgọi là Cực Lạc Tinh. Viên bảo thạch này liên quan đến một vị quốc vương tiểuquốc bị phế truất có thể phục hồi vương vị hay không, tất nhiên chi tiết bêntrong chắc chắn đã bị thay đổi hoàn toàn khác xưa. Điều khiến người ta kinhngạc nhất là... vương phi của vị quốc vương đó chính là Thạch Quan Âm. Dĩnhiên những chi tiết có vẻ sẽ giúp ích thì cơ bản đã bị sửa đổi, có thể thấy mứcđộ đê tiện của những kẻ thiết kế không phải người bình thường có thể hiểuđược, nếu không thì mọi người chỉ đơn giản cầm kịch bản chơi trò chơi làđược?Rốt cuộc sau mười ngày, ba người cũng đến được ốc đảo."Kiếm Cầm, ngươi ở lại đây. Hoa ca, trước tiên chúng ta đi xem xét có phảiâm mưu quỷ kế của Thạch Quan Âm hay không." Trên mặt Pháo Thiên Minhmang vẻ nghiêm trang, trong lòng cười đê tiện. Y đã xem nguyên tác, mặc thấycó phần đầu voi đuôi chuột nhưng có hai chi tiết y nhớ rõ. Ốcc đảo này có mộtnữ nhân tr*n tr**ng đang tắm, còn có một chi tiết Thạch Quan Âm thích tựsướng trước gương.Kiếm Cầm gật đầu nói: "Hai vị khinh công tốt, cứ đi trước xem sao, nhưngngàn vạn lần không được biến mất vô thanh vô tức. Ta sẽ lo sợ lắm đấy.""Không có vấn đề gì đâu, ha ha! Hoa huynh, chúng ta đi thôi." Loại chuyệnnày kéo bằng hữu cùng làm tương đối thú vị, cũng tương đối có dũng khí.Hai người nhón chân đi vào, trong ốc đảo chưa đầy nửa phút đã nghe thấytrên những chiếc lá xanh thỉnh thoảng văng vẳng tiếng cười như chuông bạc."Tađoán Thạch Quan Âm lại đặt cạm bẫy gì đó." Pháo Thiên Minh nghiêm mặt rútkiếm, âm thầm nói với Hồ Thiết Hoa.Hồ Thiết Hoa gật đầu cẩn thận, hai người lại đi thêm vài bước nữa, bỗngthấy một tấm màn đơn sơ làm bằng vải xanh che chắn lối đi của hai người. PháoThiên Minh liếc nhìn Hồ Thiết Hoa, cả hai nằm sấp xuống đất, nhẹ nhàng vénmàn lên...Chỉ liếc nhìn thoáng qua, cả hai đồng loạt lăn người la ó: "Chết tiệt!" Khôngthấy gì khác, chỉ thấy trăm mũi tên lóe lên dưới ánh mặt trời bắn thẳng vào mắthai người."Giết!" Tiếng hét này không phải từ một người mà là từ ngàn người cùnghô, như tiếng sấm vang rền. Pháo Thiên Minh đứng dậy liếc mắt nhìn xungquanh phát hiện ra, hai người bọn họ bị bao vây. Gần ngàn binh sĩ mặc giápvàng bao vây rừng cây ba trăm mét vuông bên trái bên phải bọn họ. Lúc ở TửCấm thành Pháo Thiên Minh khi đã thử kiếm với cấm vệ quân, y phát hiện thiênhạ ghét nhất chính là những người mặc giáp này. Võ công tuy không ra gì,nhưng có sức phòng ngự rất cao. Ngoài mắt ra, tất cả điểm yếu đều bị bao bọckín mít."Đi ngược dòng nước, không tiến thất lui. Xông vào đi!" Hồ Thiết Hoa nóimột câu, hai người trực tiếp xé rách màn che... rơi xuống hồ nước.Quá âm hiểm, thật sự là quá âm hiểm. Trong hồ nước quả thật có nữ nhân,chỉ là không phải nữ nhân tr*n tr**ng cũng không phải một người, mà là nămmươi nữ binh mặc giáp chỉnh tề. Pháo Thiên Minh chỉ muốn tự thịt mình, cònHồ Thiết Hoa thì không biết coi như thôi. Rõ ràng bản thân y biết đây là hồnước, sao lại chui xuống làm thuyền!Trong tay nữ binh không phải kiếm mà là nỏ, hơn nữa nhìn bộ dáng còn làloại bắn liên tiếp. Đáng ghét nhất là đây không thuần túy là hồ nước, mà là aobùn, bùn đã ngập tới đùi hai người. Cho dù là Thủy Thượng Phiêu của Nga Mi,e rằng cũng chỉ có thể lặn xuống nước mà thôi."Chuối chín thành dưa thối, lần sau ai còn nói với ông đây về nguyên tác,ông đây sẽ trực tiếp chém chết hắn." Trong lòng Pháo Thiên Minh hung hăngmắng một câu."Các ngươi là ai?" Một nữ nhân mỹ mạo mặc sa y ngồi xuống ghế bên cạnhhồ nước hỏi."... Nam nhân!" Pháo Thiên Minh rất kỳ quái, còn Hồ Thiết Hoa thì có phầnphẫn nộ nói không nên lời, nhưng lập tức giật mình, người ta tưởng bị ám toán,nào ngờ Pháo Thiên Minh tư tưởng xấu xa, cho rằng mình đang chịu trừng phạtđúng tội."Ha ha... Ngươi to gan thật đấy, ngươi có biết ta là ai không?" Nữ tử hỏi."Nữ nhân!" Pháo Thiên Minh trả lời rất chính xác."Nghe cho kỹ, ta là Công chúa Tỳ Bà..."Hồ Thiết Hoa hít một hơi lạnh hỏi: "Trong sa mạc có động Bàn Tơ?"Pháo Thiên Minh nói: "Vớ vẩn! Động Bàn Tơ là Bạch Cốt Tinh. Tỳ Bàtinh... chắc là ở động Tỳ Bà chứ." Rõ ràng hai người này cũng chẳng thông thạoTây Du Ký."Im miệng, ta là Công chúa xứ Quy Từ, mau nói đi, các ngươi là ai?"Pháo Thiên Minh nhìn sang Hồ Thiết Hoa trong vũng bùn nói: "Lão Hồ! Đócó vẻ là con gái của người nhận tiêu đấy."Hồ Thiết Hoa nhe răng nói: "Chúng ta là... người giao hàng cho Bành Vântiêu cục... hàng đỏ đã tới." Chỉ thấy Pháo Thiên Minh móc ra một cái hộp đỏ,mặt không đổi sắc, như thể bên trong chính là hàng hóa. Lúc này Hồ Thiết Hoakính phục vô cùng, cái mặt già của mình thật sự không bằng người ta, có câusông Trường Giang sóng sau xuống sóng trước, sóng sau chết trên bờ cát.Ba người đã bàn bạc kỹ càng, có lẽ Thạch Quan Âm sẽ không cải trangthành Vương phi như nguyên tác, nhưng chắc chắn đang nấp ở đây. Trước khibắt đầu kế hoạch, nhất định phải nhử Thạch Quan Âm ra mặt. Sau đó mượn taycô giết người khác, xem xem có tìm ra đáp án của vấn đề thứ ba hay không. Rồiquyết định là cùng nhau chạy trốn hay đi hy sinh cứu người."Ồ? Vậy ra là người của Bành Vân tiêu cục, đưa cái hộp lại đây!"Pháo Thiên Minh nói: "Chờ đã! Cái này còn phải gặp ông già nhà cô mớiđược đưa.""... Thu hồi vũ khí, để bọn họ lên đây."... Cách hồ là một quảng trường nhỏ."Gặp bản vương, sao còn không hành lễ?" Trước mặt Pháo Thiên Minhkhông xa, một người trung niên béo như heo đang ngồi, bên cạnh là một mỹnhân phong tình vạn chủng. Nghe nói con heo chính là Quốc chủ, còn bên cạnhlà Vương phi.Pháo Thiên Minh kéo Hồ Thiết Hoa định quỳ lạy hỏi: "Có chứng minh thưkhông?" Rồi dùng giọng Quốc chủ có thể nghe thấy nói với Hồ Thiết Hoa:"Khó mà đảm bảo không phải là giả!""Sao có thể!" Hồ Thiết Hoa nói: "Bách tính ăn còn không đủ no, vẫn có thểbéo như thế này, chắc chắn không thể giả được!""Bản vương chính là bản vương. Còn cần bằng chứng gì?""... Vương gì đó kia nín giận! Là thế này, dọc đường chúng ta đã gặp khôngít truy sát. Thôi thì thế này, chúng ta xem có phải là Vương phi dịch dung haykhông là được, bởi vì trong số mỹ nhân trước kia ta từng gặp không ai có thểđẹp hơn nhan sắc của Vương phi. Chỉ cần chứng minh được Vương phi khônghề dịch dung, thế thì Quốc chủ đương nhiên là thật. Các ngươi thấy điều kiệnnày thế nào?""To gan, người đâu...""Mẹ ngươi, dám cho người ta làm thịt ta, đến lúc đó các ngươi chỉ còn cáchđi núi Võ Đang lấy hàng!" Pháo Thiên Minh rất tức giận, rượu mời không uốngmuốn uống rượu phạt, đồ đang trong túi ta. Ngươi ra vẻ cái chiêm!"Ngươi làm vậy có phải lưu manh quá không?" Hồ Thiết Hoa thì thầm bêntai Pháo Thiên Minh."Được! Ta cho ngươi xem một chút cũng không sao." Vương phi tươi cườiđứng dậy nói: "Quốc vương, hai vị anh hùng này chắc chắn đã chịu nhiều khổcực, thận trọng như thế cũng là bình thường, cho dù để họ kiểm tra một chútcũng có gì ngại?""Giả!" Trong lòng Pháo Thiên Minh và Hồ Thiết Hoa đồng thời hô lên. Làmgì có chuyện Vương phi vui vẻ để người ta s* s**ng như vậy, mà còn ngaytrước mặt chồng mình. Lý do đồng ý chỉ có một: bắt lấy huyệt đạo của PháoThiên Minh."Lên đi lão Hồ!" Pháo Thiên Minh đẩy người lui về phía sau năm trượng,còn Hồ Thiết Hoa thì tiến lên hai bước, lúc này sắc mặt Vương phi mới thayđổi.Vương phi mỉm cười, bước từng bước một tiến lại gần, Pháo Thiên Minh lùithêm hai bước, Hồ Thiết Hoa lại tiến thêm một bước đến chỗ Vương phi, bangười dừng lại. Tay phải Hồ Thiết Hoa vận lực chực chờ phát động, tay trái nhẹnhàng vuốt lên mặt Vương phi. Thuật dịch dung khác với mặt nạ dịch dung.Cao thủ dịch dung nhìn bề ngoài căn bản là không nhận ra được, nhưng chỉ cầnchạm vào làn da là có thể cảm nhận được khác biệt.Pháo Thiên Minh đã dồn mười thành lực xuống chân, chỉ cần thấy khôngđúng là bảo đảm y sẽ quay người chạy thục mạng mà không hề quay đầu lại.Căng thẳng, ngoài căng thẳng ra chỉ có căng thẳng. Không khí này thậm chí cònkhiến cả Vương phi cũng phải căng thẳng theo. Khi Hồ Thiết Hoa vuốt tay lênda Vương phi, chợt Vương phi ho nhẹ một tiếng, Hồ Thiết Hoa đang trong trạngthái sẵn sàng phát động, lập tức phản ứng lại, đưa tay phải đánh ra..."Dừng tay!" Hồ Thiết Hoa vung quyền nửa đường, nghe thấy lời này, vộivàng thu lực lại, nhẹ nhàng ấn một cái lên bụng Vương phi, sau đó lùi lại vàibước rồi phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng đã bị thương nặng do nội lực phảnchấn. Không phải Hồ Thiết Hoa không biết làm như vậy sẽ tổn thương bản thân,nhưng trước lời nói của người kia, hắn không thể không nghe theo. Pháo ThiênMinh nhìn về phía lều bên vải trái. Đứng dưới tấm rèm quả nhiên là Sở LưuHương.Pháo Thiên Minh tiến lên đỡ lấy Hồ Thiết Hoa, vừa vặn lúc đó Kiếm Cầmđem thuốc trị thương tới, hỏi: "Người này thật hay giả?""Thật, tuyệt đối là hắn." Hồ Thiết Hoa trả lời khẳng định. Thuật dịch dungcao cường nhất cũng không thể che giấu được trước người thân cận nhất. Bởi vìhọ quen thuộc với động tác, thói quen, thậm chí cả đi đứng của đối phương, chỉcần một chút không hợp nhịp, Hồ Thiết Hoa sẽ không khẳng định như vậy. Vậynên người này chính là Sở Lưu Hương."Người của Hoa Sơn đâu?" Pháo Thiên Minh hỏi."Hoa Sơn nào cơ? Ta không biết ngươi đang nói gì?" Sở Lưu Hương vừa trảlời vừa đến gần Hồ Thiết Hoa hỏi: "Hàng hóa ở đâu?"Lúc này Hồ Thiết Hoa không khách khí, một tay túm lấy mặt Sở LưuHương. Sở Lưu Hương như đã biết trước, không hề nhúc nhích. Hồ Thiết Hoanắn xong, gật đầu với Pháo Thiên Minh. Bốn con mắt đối diện, trong lòng nghihoặc vô cùng.Phải biết Sở Lưu Hương thật ít nhất cũng phải quan tâm đến vết thương củabằng hữu, chứ không phải chỉ lo đến hàng hóa trước. Nhưng Hồ Thiết Hoa lạihoàn toàn khẳng định người trước mắt chính là Sở Lưu Hương. Hơn nữa, hắncòn khẳng định một điều, Vương phi kia cũng là thật."Để ta nói một hai câu với lão Hồ trước đã." Pháo Thiên Minh ngăn HồThiết Hoa lại, bước sang một bên nói: "Tình thế lúc này rất rắc rối, ngươi có thểkhẳng định chắc chắn người này là Sở Lưu Hương không?""Hoàn toàn khẳng định, tuyệt đối là hắn.""Vậy thì chỉ có một khả năng, hắn đang bị ép buộc! Lấy tính mạng của CơBăng Nhạn ra uy h**p.""Vậy phải làm thế nào bây giờ?""Để ta thử xem!" Pháo Thiên Minh cười ha hả nói: "Đây há chẳng phải SởLưu Hương Sở đại hiệp đó ư? Mấy bằng hữu kia của ta đang ở đâu?""Bằng hữu nào?" Tuy miệng nói như vậy, nhưng Sở Lưu Hương dường nhưtheo bản năng nghiêng đầu sang trái một chút. Pháo Thiên Minh thấy phối hợpcũng không tồi, bên trái có năm người, Quốc vương, Vương phi, Công chúa,một người áo xanh da mặt tái mét, còn có một văn sĩ gầy gò bệnh tật. ThạchQuan Âm chắc chắn nằm trong năm người này. Nhìn bề ngoài có thể khẳngđịnh Thạch Quan Âm là nữ nhân, nhưng Pháo Thiên Minh không dám xemthường chỉ số d*m đ*ng của đám nhà thiết kế, biến thành nam nhân cũng khôngphải chuyện không thể. Huống hồ, dịch dung không có cực hạn.Hồ Thiết Hoa thì thầm: "Ta nhớ ra một phương pháp giả dạng có thể hoàntoàn chân thật, dù là bằng hữu thân thiết cũng không thể phát hiện ra được.""Cái gì?""Dùng da người thật, giết người lột da.""Xin ngươi đừng nói những lời kinh tởm như vậy được không.""Kẻ xấu chắc sẽ không cảm thấy kinh tởm, đây là lời ngươi nói...""Ta bảo ta thấy kinh tởm. Ngươi vừa nói như vậy, ta cũng nhớ tới chuyệnđổi não." Pháo Thiên Minh mặc thân cười hí hí nói: "Lão Sở, chính ra là mộtvài bằng hữu phái Hoa Sơn của ta, là nghe nói cùng Sở đại hiệp lên thuyền giặc,không rõ đã bị bán mấy đồng? Bán được bao nhiêu thì chia cho ta chút đi nào?""Hẳn rồi, hẳn rồi." Sở Lưu Hương lấy ra một tờ ngân phiếu nói: "Chỉ cónăm mươi lượng bạc còn mong thứ lỗi cho.""Các ngươi đang diễn tuồng gì vậy? Giao hàng hóa ra đây, bằng không hômnay đừng hòng sống sót ra khỏi đây." Người áo xanh lên tiếng, bầu không khílập tức trở nên u ám."Vị huynh đài này tên là Đỗ Hoàn, thành tích giết người của kẻ này, nghenói rất ít người có thể sánh bằng, mọi người sợ hãi như rắn rết, chính hắn cũngtự lấy làm đắc ý. Vị huynh đài kia ăn nói khác thường, tên rất bình thường, gọilà Vương Xung." Sở Lưu Hương chỉ vào văn sĩ kia."Xin lỗi, lỗi lỗi, ông đây là đệ tử Võ Đang." Pháo Thiên Minh nhận lấy ngânphiếu, trong khoảnh khắc cảm nhận được ngón tay Sở Lưu Hương cử động dướitờ ngân phiếu, dùng ngón tay viết lên một chữ "Chạy!""Trời ơi, đĩa bay!" Pháo Thiên Minh giả bộ chỉ ra sau lưng mọi người, chínphần mười nội lực bật lên khỏi mặt đất. Nhảy qua đầu Công chúa Tỳ Bà, baynhanh về hướng ao nước, chỉ cần nhảy qua khoảng đất trống nhỏ với ngọn núigiả, đám tay chân kia không đáng cho y để vào mắt."Đồ nham hiểm chạy đâu thoát." Công chúa Tỳ Bà ở gần nhất nhón chânđuổi theo. Mặc dù khởi động chậm, tuy khinh công của Công chúa Tỳ Bà thậtsự kém Pháo Thiên Minh, nhưng người ta chặn đường giữa đường. Hơn nữaPháo Thiên Minh lại bay ngang, kết quả bị bắt được vạt áo."Muốn chết!" Pháo Thiên Minh không quay đầu lại, vung tay đâm một kiếmra sau. Y không quan tâm đối phương là công chúa hay bất cứ ai, nhưng nhátđâm này khiến hắn giật mình, nội lực của hắn còn lại... hai phần mười. Cho dùnội công Võ Đang liên miên không ngừng nhưng cũng phải giữ được bốn phầnmười nội lực mới được(Tác giả: Đọc tiểu thuyết võ hiệp sẽ thấy, sau khi đánh ra mười thành nội lựcvẫn có thể tụ nội lực trở lại. Vậy nên sử dụng mấy phần nội lực và còn baonhiêu phần nội lực là hai khái niệm khác nhau. Ví dụ như mười thành liên tụcxuất ra thì nội lực bổ sung không kịp, thành ra khô kiệt. Nhưng dùng tám thành,giữ lại hai thành lực, thì có thể bổ sung liên tục, thực ra cũng lộn xộn. Ý là nhưvậy, nếu không hiểu rõ, về sau sẽ giải thích. )Pháo Thiên Minh không còn nội lực đành rơi xuống đất, Công chúa Tỳ Bàlạnh lùng cười một tiếng, vung tay tóm lấy. Pháo Thiên Minh đang muốn liềuchết dùng phần nội lực còn lại thử một phen, bỗng nghe âm thanh vang lên từtrên trời: "Độc Cô Cửu Kiếm tổng quyết!" Từ sau ngọn giả sơn, một thanh kiếmbay tới, tốc độ của kiếm không nhanh, nhưng khóa chặt mọi hướng tiến côngcủa Công chúa, buộc người ta hoặc lui lại hoặc bị thương nặng.Công chúa Tỳ Bà lùi một bước, Kiếm Cầm cũng theo đó tiến lên một bước,liên tiếp ba kiếm ép lui Công chúa ba bước. Pháo Thiên Minh hiểu rõ uy lực vàdi chứng của tổng quyết này. Uy lực thì khỏi phải nói, đây là kiếm pháp mạnhnhất thiên hạ, lão Kim tự xưng đệ nhất kiếm pháp. Chỉ cần tấn công là không aicó thể đối đầu trực diện. Nhưng dù sao đây cũng là trò chơi, cần một chút côngbằng, nên di chứng xuất hiện. Một kiếm của Tổng Quyết chịu thương tích nhẹ,hai kiếm thương tích vừa, ba kiếm trọng thương, bốn kiếm liên tiếp tử vong,năm kiếm không thể sử dụng. Vì vậy, Pháo Thiên Minh sử dụng Du Nhận HữuDư đổ đầy nội lực, vác Kiếm Cầm trên vai trực tiếp chạy trốn.Lúc này Pháo Thiên Minh đang rất thắc mắc một chuyện, nếu nói là Côngchúa Tỳ Bà có võ công và động tác đặc thù gì đó áp chế nội lực của mình, giảmbớt tình trạng của mình. Nhưng tại sao Kiếm Cầm lại không có việc gì? Nghĩtới điều này, hắn quay đầu thoáng nhìn về phía rừng cây, đã thấy Hồ Thiết Hoađã đánh về phía Công chúa Tỳ Bà. Nhưng trong nháy mắt này, Pháo ThiênMinh thấy Công chúa Tỳ Bà bắt lấy huyệt đạo Hồ Thiết Hoa. Chỉ một chiêu,ngay khi Hồ Thiết Hoa tiếp cận Công chúa Tỳ Bà khoảng hai thước, đột nhiêntrở nên không biết dùng võ công, tay chân toàn bộ mềm nhũn. Nhưng cũng vìHồ Thiết Hoa dây dưa, Công chúa Tỳ Bà từ bỏ truy kích hai người Võ ThiênMinh.Đầu óc Pháo Thiên Minh vận hành còn nhanh hơn so với Pentium 5, đầutiên có thể xác định, ba mươi người bị bắt ở quán trọ Thiên Phong chắc chắnphải là do Công chúa Tỳ Bà có chiêu thức kỳ diệu này. Tiếp theo Công chúa TỳBà này chín thành chính là Thạch Quan Âm. Cuối cùng biết Sở Lưu Hương bảomình chạy là vì hàng hóa đang ở trên tay mình, chỉ cần một ngày hàng hóakhông bị mất, vậy an toàn của Hồ Thiết Hoa có thể được đảm bảo.Đúng lúc này, Nhất Kiếm Đoạt Tâm không được tự do bắt đầu đánh ngượclại...

Chương 170: Thạch Quan Âm