Tác giả:

Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…

Chương 180: Phá sản đến nơi

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Những ngày qua, Pháo Thiên Minh cảm nhận được rằng hệ thống bang pháithật sự rất thú vị. Trước tiên là việc luyện cấp, hệ thống sẽ vẽ ra một địa bàn chomỗi người, tùy theo thân phận bang phái của họ. Chẳng hạn như vị trí của PháoThiên Minh là một thung lũng nhỏ ở phía đông Tương Dương. Nếu cần, ta cóthể đề nghị với bang phái cử người đem thuốc men, lương thực đến hằng ngày.Bang phái sẽ công bố nhiệm vụ mỗi bốn giờ tại trụ sở, mỗi thành thị đều có mộtngười chuyên đem cơm đến từng nhà. Kế đến, bang hội còn có dịch vụ mua bánvà đấu giá đồ đạc, ta có thể vào hệ thống bất cứ lúc nào để mua sắm, các vậtphẩm thông thường đều có ghi rõ sẽ giao hàng trong vòng vài giờ.Lại nữa, nếu bị người của bang phái khác g**t ch*t, bang hội sẽ bồi thường.Từ cấp 40 trở lên là 50 vàng/cấp. Về nguồn tài chính của bang hội, trang webchính thức cũng đã nêu rõ: số tiền ban đầu của các bang là cố định, về sau tùythuộc vào khả năng kinh doanh của mỗi người. Thí dụ, bang hội sẽ đưa ranhững nhiệm vụ như: thu phí quản lý 5 vàng/tháng ở các quán rượu, quán trọ,quán trà trong hệ thống.Hay như bán bảo hiểm: khi người ngoài bang bị ám sát, nếu không tự bảo vệđược, họ có thể thương lượng giá cả với bang phái để được bảo kê, rồi bang sẽđăng nhiệm vụ cho người chơi, hưởng 50% tiền công. Nếu thất bại, bang pháisẽ bồi thường toàn bộ, với điều kiện người bảo vệ phải chết; nếu không, kẻđược bảo vệ chết mà người bảo vệ còn sống, người bảo vệ sẽ bị truy sát hai lần.Ám sát: Bang phái muốn mở rộng địa bàn kinh doanh, cần chiếm đất củahàng xóm. Có thể giao nhiệm vụ cho người chơi giết sạch cả nhà người ta, kể cảnhững NPC bình thường trong nhiệm vụ cũng không được bảo vệ. Hoặc mộtNPC hay người chơi muốn giết người trong vùng chiếm đóng của đối phương,họ có thể thương lượng với bang phái rồi nhận nhiệm vụ, bang sẽ hưởng hoahồng. Ví dụ, Pháo Thiên Minh nhận được thông tin là Cái Bang và Kim Tiềnbang treo như vậy giết mình, tổng cộng có 180 cái, cao nhất là 50 lượng, nhưngcho đến nay vẫn chưa ai nhận.Phía quan phủ cũng thấy rõ thủ đoạn của các bang chủ. Chẳng hạn, kẻ ámsát thành công nhưng để lại nhân chứng, trong vòng hai ngày phải dẹp yên, nếukhông sẽ bị tố giác lên Tứ Đại Danh Bổ. Làm thế nào bây giờ? Thượng QuanKim Hồng đích thân làm gương, sai Kinh Vô Mệnh đeo mặt nạ vào quan phủgiết sạch 63 người. Tôn Ngọc Bá dâng 500 lượng vàng để chuyện lớn hóa nhỏ.Còn Lý Trầm Chu thì đăng nhiệm vụ: trả 50 lượng vàng cho bang chúng cấp 3gánh tội thay.Đây chính là giang hồ, hay nên nói là một xã hội thu nhỏ, muốn làm bá chủgiang hồ thì có hắc đạo cũng phải có trắng, bạch đạo cũng cần có đen. Ngườichơi như phát hiện ra một thế giới mới, rất háo hức với những nhiệm vụ này.Chẳng hạn như Tinh Ảnh, hắn gia nhập Kim Tiền bang, chỉ nhận nhiệm vụ ámsát. Nhờ khinh công và tuyệt học Thái Cực quyền, hắn đã ám sát thành côngliên tiếp 13 lần. Thượng Quan Kim Hồng không những tặng thưởng mà cònđích thân tiếp kiến, trò chuyện thân mật suốt 10 phút. Lương của Tinh Ảnh tăngtừ 80 lên 150 lượng vàng mỗi tháng.Vô Song Ngư chủ yếu nhận nhiệm vụ thu phí bảo kê. Theo lời tên này nóithì từ hồi cấp hai đã bị bắt nộp phí bảo kê, cho tới tốt nghiệp đại học mới thoátkhỏi cảnh ngộ đáng xấu hổ ấy.Vụ Lý Hoa gia nhập Thiên Hạ bang, cô thích nhất là nhiệm vụ đàm phánthương lượng. Bởi lẽ cô phát hiện cuối cùng cũng có người chịu nghe mình nói.Với NPC là đưa ra lý do tăng phí bảo kê, với người chơi là nâng cao tinh thần dĩhòa vi quý. Nhờ tài ăn nói, gần như không có việc gì cô không thương lượngđược, thậm chí có vụ người bị giết còn phải bồi thường cho kẻ giết người. Tấtnhiên cũng có trường hợp gặp phải kẻ ngoan cố, lúc đó Vụ Lý Hoa buộc phảidùng võ lực, một bạt tai là chết...Mỗi người đều có nhiệm vụ thích hợp, Pháo Thiên Minh cũng vậy, y thíchnhất làm bảo tiêu... Không phải bảo vệ người, mà bảo vệ tài vật. Y có một thếmạnh mà không ai sánh bằng, cũng chính từ một nhiệm vụ bảo tiêu mà y pháthiện ra ưu thế của mình...Nói tới ngày thứ tam, Pháo Thiên Minh lại tiếp nhận nhiệm vụ, nhiệm vụlần này sẽ được lựa chọn nhiều hơn rất nhiều. Ngay từ đầu Pháo Thiên Minh đãbị một nhiệm vụ mê hoặc: bảo tiêu, áp tải một nhóm tài vật đến Kinh Châu,nhiệm vụ do bốn người thực hiện. Tài vật chia làm bốn phần. Nếu như chết mộtnhân, tài vật mang về toàn bộ, vậy người chết coi như là thành công. Nếu nhưtài vật thiếu một phần, bốn người còn sống tới nơi, vậy sẽ phải đổ xúc xắc, xemai đi chết.Hấp dẫn ánh mắt của Pháo Thiên Minh tự nhiên là hai chữ tài vật, y lập tứchạ quyết tâm nửa đường chém ba người khác. Hắn biết quy củ của bang hội.Bảo tiêu chết giữa đường coi như là chết miệng. NPC có thể nghe lời nói saukhi phục sinh, nhưng không thể làm chứng cứ.Nhưng điều rất khiến Pháo Thiên Minh của chúng ta thương tâm là sau khixác nhận nhiệm vụ y lại phát hiện một chuyện rất buồn nôn: Nhắc nhở của hệthống, vật này là vật phẩm nhiệm vụ, không cách nào giao dịch hay sử dụng, cómuốn lấy hay không? Cái này là y tính sai, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy,vừa bảo tiêu vừa cướp tiêu mà vẫn hoàn thành nhiệm vụ trăm phần trăm.Bốn chiếc xe ngựa đi ra ngoài, A, B C với võ công đều thuộc dạng trungbình trong người chơi. Mỗi người có một loại lên đến cấp, một loại khác làtrung cấp. Ba người vốn tiếp nhận nhiệm vụ này đều có phần thấp thỏm bất an,tuy bảo tiêu thu vào cao nhưng phải biết rằng sau khi bọn họ tiếp nhận tốtnhiệm vụ, bang hội đối địch sẽ xuất hiện một nhiệm vụ cướp tiêu. Nhưng vừathấy Pháo Thiên Minh cùng bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ, ai nấy đã hoàn toàn yêntâm. Thanh Mai ác ma này chính là thanh kiếm hai lưỡi, trừ phi thật sự ăn norửng mỡ, nếu không tuyệt đối không có ai muốn gây sự với hắn.Ba người có ý muốn tiếp xúc với Pháo Thiên Minh, lại nhìn thấy bộ dạngPháo Thiên Minh như vừa mất năm trăm đồng tiền, đều không dám đi lên trước.Theo truyền thuyết người này làm nhiệm vụ nhập ma, không có việc gì cũnggiết người góp công đức.Pháo Thiên Minh ngồi ở trong chiếc xe thứ tứ liên tục than thở trong lòng.Lũ thiết kế khốn nạn này, no rửng mỡ à! Làm bảo tiêu thế này một lần mất thờigian nửa ngày mới trả tiền thù lao 10 vàng, mà mình không phải là không cóchuyện gì gây chuyện sao? Khi nào nhàm chán thì làm gì? Chơi bài thôi? PháoThiên Minh vận nội lực ném từng lá bài tú lơ khơ ra. Đây cũng là chỗ tốt của tròchơi, ném đi không xa sẽ tự động trở về, đổi lại thực tế còn phải tự mình xử lý."Núi này là ta mở, đường này là ta trồng, muốn đi đường này, lưu lại tiềnmua đường." Pháo Thiên Minh ngẩng đầu, hít một hơi lạnh, cách 30 mét có mộtnam nhân cụt một tay dẫn theo một nữ nhân, phía sau đó còn có hơn mười nữnhân... Dương Quá thê thảm như vậy từ bao giờ! Bàn chân y lập tức bôi dầuđịnh chạy, đây chính là kẻ thù của y, tám chín phần mười là nhằm vào mình."Chử Trà huynh!" Nam nhân đột nhiên thấy Pháo Thiên Minh, hơi ngây ramột chút.Pháo Thiên Minh đưa mắt nhìn lại: "A, không phải Dương Quá, ai vậy? Cóvẻ quen mặt!"Chử Trà huynh, kính xin qua đây nói chuyện một lát!""Được!" Pháo Thiên Minh nhảy vài cái tới bên cạnh nam nhân cụt một ta.Người ta khách khí như vậy, sao không đi qua xem có được không?"Lão Thích? Thích Thiếu Thương?" Pháo Thiên Minh thử thăm dò một câu."Ta biết ngay ngươi vẫn còn nhớ đến ta, ngươi có còn nhớ Tức Đại Nươngkhông?" Thích Thiếu Thương vui mừng khôn xiết, kéo cô nương bên cạnh mộtcái."Biết chứ! Đại Nương vẫn xinh đẹp tuyệt trần như xưa, làm sao có thể quênđược." Trong lòng Pháo Thiên Minh thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn khôngbỏ trốn, nếu không e là thiệt thòi.Ba vị người chơi đang cảnh giác bên cạnh cũng đồng thanh thở phào: "Chỉlà báo động giả, chỉ là báo động giả!""Ngươi làm hắn vậy, thành cướp đường từ bao giờ?""... Ta vốn là cướp đường, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Liên Vân trại củachúng ta chuyên làm nghề nà." Thích Thiếu Gia cũng vô cùng ngượng ngùng,cướp đường lại cướp cả bằng hữu, chuyện này mà truyền ra, làm sao dám nhìnmặt anh hùng thiên hạ nữa."Đúng rồi, ta quên mất! Ngươi cướp cái này làm gì? Có giao dịch đượcđâu.""Các ngươi không được, nhưng chúng ta là sơn tặc! Chỉ cần bán hàng chohệ thống cửa hàng là có thể đổi tiền. Ài... lâu rồi không làm việc này, chỉ vìđang mưu tính một việc trọng đại, không có tiền thì không được. Hôm nay thậtsự đã làm phiền Chử Trà huynh rồi, chúng ta đi trước đây, ngày khác sẽ tới cửaxin lỗi.""Đừng đi! Đã tới nơi rồi, sao lại để các ngươi trở về tay không được." Ánhmắt Pháo Thiên Minh lóe lên ánh sao: "Ta để hàng của ta lại, các ngươi cầm đi.""Làm sao... sao lại không biết xấu hổ làm vậy chứ?""Mọi người đều là huynh đệ, có gì phải ngại? Chỗ khó xử của ngươi chínhlà chỗ khó xử của ta, ta không giúp ngươi thì giúp ai?" Pháo Thiên Minh nói rấtnghiêm túc.Thích Thiếu Thương còn định nói thêm điều gì đó. Tức Đại Nương vội vãnói ngay sau đó: "Nếu vậy thì Chử Trà à, chúng ta là người một nhà, chúng tamang đi ba xe. Sau này ta sẽ cho ngươi tiền hai xe, ít thì hơi ít, đại khái cũngkhoảng hai ngàn vàng."Pháo Thiên Minh đáp lại: "Không! Tiền là một xe đủ rồi." Y quay người bayra ngoài, thanh kiếm sáng lấp lánh trong tay. Trực tiếp tước đoạt tính mệnh củaba người chơi rồi nói: "Cứ lấy đi. Các ngươi hoạt động ở đâu? Ta sẽ quay lạikéo thêm vài xe nữa.""Cái này... nhiều thì ngại lắm!" Thích Thiếu Thương xoa tay, cảm thấy vôcùng hổ thẹn. Bản thân hắn là thủ lĩnh cường đạo lâu năm, nhưng vì cướpđường thuận lợi, còn phải nhờ bằng hữu mạo hiểm làm nội ứng.Tức Đại Nương lại che miệng cười khúc khích, đưa cho Pháo Thiên Minhmột ống tre rồi nói: "Chỉ cần kéo cái ống tre này ở ngoài trời là được. Trongvòng một nén hương, chúng ta sẽ chuẩn bị xong. Tiền hàng này chúng ta sẽ giaocho ngươi."Pháo Thiên Minh im lặng cầm lấy ống tre, Thích Thiếu Thương càng thấyhối hận, trừng mắt nhìn Tức Đại Nương. Người ta đã tử tế giúp một lần rồi, saocó thể cứ quấy rầy như thế được, gia sản lớn đến đâu cũng chỉ mấy ngày là tantành mất."Các ngươi có đủ người không? Nếu đủ, ta sẽ dẫn theo mười mấy tên, bảotiêu khắp nơi trong Trung Hoa... Ta nói trước, các ngươi chỉ cần vận chuyểnhàng là được rồi. Giết người thì bọn ta tự lo liệu.""Nhân thủ cũng có thể ứng phó thêm hai tuyến nữa... Chỉ có điều, như vậythật ngại ngùng quá!""Không sao cả, bằng hữu của bằng hữu là bằng hữu của ta! Có tiền thì aicũng giàu có! Hơn nữa, các ngươi cũng biết đây là tài sản bất chính của giới hắcđạo, chúng ta nên thay trời hành đạo, dẹp bỏ lũ tay chân kiêu ngạo kia. Vì sựnghiệp chính nghĩa, vì hạnh phúc của dân chúng, vì đất nước thanh bình, vì hòabình thế giới, chúng ta không nên chần chừ nữa."Thích Thiếu Thương hết sức phấn khởi, nắm lấy tay Pháo Thiên Minh:"Huynh đệ à, cùng ta đi xông pha lang bạt đi! Chức Đại đương gia sẽ thuộc vềngươi."Nhắn tín với bằng hữu: "Thu nhận hai người trong Thiên Hạ bang hoặcQuyền Lợi bang, mỗi ngày kiếm được hai ngàn vàng.""Ta!" Toàn bộ tin nhắn sáng lên, mỗi ngày kiếm được hai ngàn lượng vàngcơ mà!"Không cần Kim Tiền bang!""Tại sao?" Tinh Ảnh bị loại bỏ rất không hài lòng."Toàn bộ cổ phiếu của ta là của Kim Tiền bang, người muốn ta phá sản ư?"Sau khi trải qua một hồi bàn bạc Vụ Lý Hoa đảm nhiệm việc mở tuyếnđường từ Quảng Châu đến Hàng Châu, Vô Song Ngư mở tuyến đường từ ThànhĐô đến Vân Nam. Bị cướp mười lượt tiêu xa, tổng cộng tổn thất 30 chiếc tiêuxa.Theo điều tra, việc này do Thanh Mai ác ma cùng đại sư huynh trước kiacủa Ma Giáo Vô Song Ngư móc nối với sơn tặc gây ra.Thiên Hạ bang trong vòng ba ngày có bốn lần bị cướp tiêu xa, mất 12 chiếctiêu xa. Nghe nói, chuyện này do Vụ Lý Hoa móc nối với sơn tặc gây ra.Nhưng thực ra đây đều chỉ là vỏ ngoài, sau khi điều tra kỹ, chúng ta pháthiện ra tất cả đều do Thanh Mai ác ma đứng đầu gây ra, thậm chí còn công khaitreo giải 100 vàng mua một mạng để tìm người bảo tiêu. Do ảnh hưởng củachuyện này, cổ phiếu của Quyền Lợi bang đã rớt giá 5 ngày liên tiếp, tài sảnthâm hụt. Tổng đàn đã đóng cửa một nửa phân đà, còn giải tán hai phần bangchúng để cắt giảm chi phí. Mặc dù cổ phiếu Thiên Hạ bang cũng giảm giá 2ngày liên tiếp, nhưng khi được phỏng vấn, bang chủ Tôn Ngọc Bá tuyên bố đâychỉ là bề ngoài, ông tự tin khẳng định năm nay bang hội sẽ tăng trưởng rấtnhanh. Trong khi đó, Bang chủ Kim Tiền tuyên bố năm nay Kim Tiền bang sẽtăng trưởng 1000%. Cuối cùng, còn nói thêm: Cổ phiếu Tiền Nguyên bang đãphá trần 5 ngày liên tiếp."Làm sao đây?" Liễu Nhược Phong mặt ngươi ưu sầu nói: "Chắc chỉ có thểcầm cự được nửa tháng nữa là chúng ta phải phá sản. Bây giờ cổ phiếu cònkhông bằng giấy xì mũi. Không đáng tiền thì thôi, giờ còn bị ép ngừng giaodịch, có muốn ném đi cũng không được."Triệu Sư Dung thở dài: "Ta đã điều tra. Nghe nói Thanh Mai Chử Trà cấukết với sơn tặc, trong đó có đại đương gia Thích Thiếu Thương của Liêu Vântrại, và Tức Đại Nương của Toái Vân uyên."Đương nhiên Lý Trầm Chu biết nguyên nhân cô thở dài: "Không có bằngchứng thì tuyệt đối không được động đến Thanh Mai Chử Trà. Chưa nói tới viphạm luật chơi, bản thân bằng hữu của hắn đều là tinh anh hay phó bang chủcủa bang ta. Nếu kết tội mà không có bằng chứng, e rằng không đầy nửa thángQuyền Lợi bang sẽ tan rã. Huống hồ Thích Thiếu Thương lại càng không thểđộng vào, người này quan hệ rộng, chưa kể được Lôi Môn ủng hộ hết mình,ngay cả Tứ Đại Danh Bộ và Gia Cát tiên sinh cũng thân thiết với hắn. Hơn nữa,võ công của hắn đấu với bất cứ ai trong chúng ta, chúng ta không có ưu thế gìnhưng cũng chẳng chiếm được lợi thế. Huống hồ Lưu Vân trại, Toái Vân uyênđịa thế hiểm trở, dễ thủ khó công... Cho dù chúng ta hạ được thì thế nào?Nguyên khí tổn thất nặng nề, Kim Tiền bang và Thiên Hạ bang có thể dễ dàngdiệt trừ chúng ta.""Vậy bây giờ phải làm sao? Vừa rồi, ta đã cử Lý Đại, Lý Nhị, Lý Tam cùngThanh Mai Chử Trà đi áp tiêu, nhưng đi bốn người trở về chỉ còn một, ba ngườitử trận. Thật sự không được, ta sẽ đích thân đi một chuyến." Người nói là LiễuTùy Phong, hắn thật sự nôn nóngLúc này, Triệu Sư Dung lại mỉm cười: "Các ngươi cứ nghĩ cách phòng bịhắn làm gì? Ta cho rằng đây là nhân tài hiếm có, ta định sẽ trọng dụng hắn."

Những ngày qua, Pháo Thiên Minh cảm nhận được rằng hệ thống bang phái

thật sự rất thú vị. Trước tiên là việc luyện cấp, hệ thống sẽ vẽ ra một địa bàn cho

mỗi người, tùy theo thân phận bang phái của họ. Chẳng hạn như vị trí của Pháo

Thiên Minh là một thung lũng nhỏ ở phía đông Tương Dương. Nếu cần, ta có

thể đề nghị với bang phái cử người đem thuốc men, lương thực đến hằng ngày.

Bang phái sẽ công bố nhiệm vụ mỗi bốn giờ tại trụ sở, mỗi thành thị đều có một

người chuyên đem cơm đến từng nhà. Kế đến, bang hội còn có dịch vụ mua bán

và đấu giá đồ đạc, ta có thể vào hệ thống bất cứ lúc nào để mua sắm, các vật

phẩm thông thường đều có ghi rõ sẽ giao hàng trong vòng vài giờ.

Lại nữa, nếu bị người của bang phái khác g**t ch*t, bang hội sẽ bồi thường.

Từ cấp 40 trở lên là 50 vàng/cấp. Về nguồn tài chính của bang hội, trang web

chính thức cũng đã nêu rõ: số tiền ban đầu của các bang là cố định, về sau tùy

thuộc vào khả năng kinh doanh của mỗi người. Thí dụ, bang hội sẽ đưa ra

những nhiệm vụ như: thu phí quản lý 5 vàng/tháng ở các quán rượu, quán trọ,

quán trà trong hệ thống.

Hay như bán bảo hiểm: khi người ngoài bang bị ám sát, nếu không tự bảo vệ

được, họ có thể thương lượng giá cả với bang phái để được bảo kê, rồi bang sẽ

đăng nhiệm vụ cho người chơi, hưởng 50% tiền công. Nếu thất bại, bang phái

sẽ bồi thường toàn bộ, với điều kiện người bảo vệ phải chết; nếu không, kẻ

được bảo vệ chết mà người bảo vệ còn sống, người bảo vệ sẽ bị truy sát hai lần.

Ám sát: Bang phái muốn mở rộng địa bàn kinh doanh, cần chiếm đất của

hàng xóm. Có thể giao nhiệm vụ cho người chơi giết sạch cả nhà người ta, kể cả

những NPC bình thường trong nhiệm vụ cũng không được bảo vệ. Hoặc một

NPC hay người chơi muốn giết người trong vùng chiếm đóng của đối phương,

họ có thể thương lượng với bang phái rồi nhận nhiệm vụ, bang sẽ hưởng hoa

hồng. Ví dụ, Pháo Thiên Minh nhận được thông tin là Cái Bang và Kim Tiền

bang treo như vậy giết mình, tổng cộng có 180 cái, cao nhất là 50 lượng, nhưng

cho đến nay vẫn chưa ai nhận.

Phía quan phủ cũng thấy rõ thủ đoạn của các bang chủ. Chẳng hạn, kẻ ám

sát thành công nhưng để lại nhân chứng, trong vòng hai ngày phải dẹp yên, nếu

không sẽ bị tố giác lên Tứ Đại Danh Bổ. Làm thế nào bây giờ? Thượng Quan

Kim Hồng đích thân làm gương, sai Kinh Vô Mệnh đeo mặt nạ vào quan phủ

giết sạch 63 người. Tôn Ngọc Bá dâng 500 lượng vàng để chuyện lớn hóa nhỏ.

Còn Lý Trầm Chu thì đăng nhiệm vụ: trả 50 lượng vàng cho bang chúng cấp 3

gánh tội thay.

Đây chính là giang hồ, hay nên nói là một xã hội thu nhỏ, muốn làm bá chủ

giang hồ thì có hắc đạo cũng phải có trắng, bạch đạo cũng cần có đen. Người

chơi như phát hiện ra một thế giới mới, rất háo hức với những nhiệm vụ này.

Chẳng hạn như Tinh Ảnh, hắn gia nhập Kim Tiền bang, chỉ nhận nhiệm vụ ám

sát. Nhờ khinh công và tuyệt học Thái Cực quyền, hắn đã ám sát thành công

liên tiếp 13 lần. Thượng Quan Kim Hồng không những tặng thưởng mà còn

đích thân tiếp kiến, trò chuyện thân mật suốt 10 phút. Lương của Tinh Ảnh tăng

từ 80 lên 150 lượng vàng mỗi tháng.

Vô Song Ngư chủ yếu nhận nhiệm vụ thu phí bảo kê. Theo lời tên này nói

thì từ hồi cấp hai đã bị bắt nộp phí bảo kê, cho tới tốt nghiệp đại học mới thoát

khỏi cảnh ngộ đáng xấu hổ ấy.

Vụ Lý Hoa gia nhập Thiên Hạ bang, cô thích nhất là nhiệm vụ đàm phán

thương lượng. Bởi lẽ cô phát hiện cuối cùng cũng có người chịu nghe mình nói.

Với NPC là đưa ra lý do tăng phí bảo kê, với người chơi là nâng cao tinh thần dĩ

hòa vi quý. Nhờ tài ăn nói, gần như không có việc gì cô không thương lượng

được, thậm chí có vụ người bị giết còn phải bồi thường cho kẻ giết người. Tất

nhiên cũng có trường hợp gặp phải kẻ ngoan cố, lúc đó Vụ Lý Hoa buộc phải

dùng võ lực, một bạt tai là chết...

Mỗi người đều có nhiệm vụ thích hợp, Pháo Thiên Minh cũng vậy, y thích

nhất làm bảo tiêu... Không phải bảo vệ người, mà bảo vệ tài vật. Y có một thế

mạnh mà không ai sánh bằng, cũng chính từ một nhiệm vụ bảo tiêu mà y phát

hiện ra ưu thế của mình...

Nói tới ngày thứ tam, Pháo Thiên Minh lại tiếp nhận nhiệm vụ, nhiệm vụ

lần này sẽ được lựa chọn nhiều hơn rất nhiều. Ngay từ đầu Pháo Thiên Minh đã

bị một nhiệm vụ mê hoặc: bảo tiêu, áp tải một nhóm tài vật đến Kinh Châu,

nhiệm vụ do bốn người thực hiện. Tài vật chia làm bốn phần. Nếu như chết một

nhân, tài vật mang về toàn bộ, vậy người chết coi như là thành công. Nếu như

tài vật thiếu một phần, bốn người còn sống tới nơi, vậy sẽ phải đổ xúc xắc, xem

ai đi chết.

Hấp dẫn ánh mắt của Pháo Thiên Minh tự nhiên là hai chữ tài vật, y lập tức

hạ quyết tâm nửa đường chém ba người khác. Hắn biết quy củ của bang hội.

Bảo tiêu chết giữa đường coi như là chết miệng. NPC có thể nghe lời nói sau

khi phục sinh, nhưng không thể làm chứng cứ.

Nhưng điều rất khiến Pháo Thiên Minh của chúng ta thương tâm là sau khi

xác nhận nhiệm vụ y lại phát hiện một chuyện rất buồn nôn: Nhắc nhở của hệ

thống, vật này là vật phẩm nhiệm vụ, không cách nào giao dịch hay sử dụng, có

muốn lấy hay không? Cái này là y tính sai, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy,

vừa bảo tiêu vừa cướp tiêu mà vẫn hoàn thành nhiệm vụ trăm phần trăm.

Bốn chiếc xe ngựa đi ra ngoài, A, B C với võ công đều thuộc dạng trung

bình trong người chơi. Mỗi người có một loại lên đến cấp, một loại khác là

trung cấp. Ba người vốn tiếp nhận nhiệm vụ này đều có phần thấp thỏm bất an,

tuy bảo tiêu thu vào cao nhưng phải biết rằng sau khi bọn họ tiếp nhận tốt

nhiệm vụ, bang hội đối địch sẽ xuất hiện một nhiệm vụ cướp tiêu. Nhưng vừa

thấy Pháo Thiên Minh cùng bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ, ai nấy đã hoàn toàn yên

tâm. Thanh Mai ác ma này chính là thanh kiếm hai lưỡi, trừ phi thật sự ăn no

rửng mỡ, nếu không tuyệt đối không có ai muốn gây sự với hắn.

Ba người có ý muốn tiếp xúc với Pháo Thiên Minh, lại nhìn thấy bộ dạng

Pháo Thiên Minh như vừa mất năm trăm đồng tiền, đều không dám đi lên trước.

Theo truyền thuyết người này làm nhiệm vụ nhập ma, không có việc gì cũng

giết người góp công đức.

Pháo Thiên Minh ngồi ở trong chiếc xe thứ tứ liên tục than thở trong lòng.

Lũ thiết kế khốn nạn này, no rửng mỡ à! Làm bảo tiêu thế này một lần mất thời

gian nửa ngày mới trả tiền thù lao 10 vàng, mà mình không phải là không có

chuyện gì gây chuyện sao? Khi nào nhàm chán thì làm gì? Chơi bài thôi? Pháo

Thiên Minh vận nội lực ném từng lá bài tú lơ khơ ra. Đây cũng là chỗ tốt của trò

chơi, ném đi không xa sẽ tự động trở về, đổi lại thực tế còn phải tự mình xử lý.

"Núi này là ta mở, đường này là ta trồng, muốn đi đường này, lưu lại tiền

mua đường." Pháo Thiên Minh ngẩng đầu, hít một hơi lạnh, cách 30 mét có một

nam nhân cụt một tay dẫn theo một nữ nhân, phía sau đó còn có hơn mười nữ

nhân... Dương Quá thê thảm như vậy từ bao giờ! Bàn chân y lập tức bôi dầu

định chạy, đây chính là kẻ thù của y, tám chín phần mười là nhằm vào mình.

"Chử Trà huynh!" Nam nhân đột nhiên thấy Pháo Thiên Minh, hơi ngây ra

một chút.

Pháo Thiên Minh đưa mắt nhìn lại: "A, không phải Dương Quá, ai vậy? Có

vẻ quen mặt!

"Chử Trà huynh, kính xin qua đây nói chuyện một lát!"

"Được!" Pháo Thiên Minh nhảy vài cái tới bên cạnh nam nhân cụt một ta.

Người ta khách khí như vậy, sao không đi qua xem có được không?

"Lão Thích? Thích Thiếu Thương?" Pháo Thiên Minh thử thăm dò một câu.

"Ta biết ngay ngươi vẫn còn nhớ đến ta, ngươi có còn nhớ Tức Đại Nương

không?" Thích Thiếu Thương vui mừng khôn xiết, kéo cô nương bên cạnh một

cái.

"Biết chứ! Đại Nương vẫn xinh đẹp tuyệt trần như xưa, làm sao có thể quên

được." Trong lòng Pháo Thiên Minh thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn không

bỏ trốn, nếu không e là thiệt thòi.

Ba vị người chơi đang cảnh giác bên cạnh cũng đồng thanh thở phào: "Chỉ

là báo động giả, chỉ là báo động giả!"

"Ngươi làm hắn vậy, thành cướp đường từ bao giờ?"

"... Ta vốn là cướp đường, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Liên Vân trại của

chúng ta chuyên làm nghề nà." Thích Thiếu Gia cũng vô cùng ngượng ngùng,

cướp đường lại cướp cả bằng hữu, chuyện này mà truyền ra, làm sao dám nhìn

mặt anh hùng thiên hạ nữa.

"Đúng rồi, ta quên mất! Ngươi cướp cái này làm gì? Có giao dịch được

đâu."

"Các ngươi không được, nhưng chúng ta là sơn tặc! Chỉ cần bán hàng cho

hệ thống cửa hàng là có thể đổi tiền. Ài... lâu rồi không làm việc này, chỉ vì

đang mưu tính một việc trọng đại, không có tiền thì không được. Hôm nay thật

sự đã làm phiền Chử Trà huynh rồi, chúng ta đi trước đây, ngày khác sẽ tới cửa

xin lỗi."

"Đừng đi! Đã tới nơi rồi, sao lại để các ngươi trở về tay không được." Ánh

mắt Pháo Thiên Minh lóe lên ánh sao: "Ta để hàng của ta lại, các ngươi cầm đi."

"Làm sao... sao lại không biết xấu hổ làm vậy chứ?"

"Mọi người đều là huynh đệ, có gì phải ngại? Chỗ khó xử của ngươi chính

là chỗ khó xử của ta, ta không giúp ngươi thì giúp ai?" Pháo Thiên Minh nói rất

nghiêm túc.

Thích Thiếu Thương còn định nói thêm điều gì đó. Tức Đại Nương vội vã

nói ngay sau đó: "Nếu vậy thì Chử Trà à, chúng ta là người một nhà, chúng ta

mang đi ba xe. Sau này ta sẽ cho ngươi tiền hai xe, ít thì hơi ít, đại khái cũng

khoảng hai ngàn vàng."

Pháo Thiên Minh đáp lại: "Không! Tiền là một xe đủ rồi." Y quay người bay

ra ngoài, thanh kiếm sáng lấp lánh trong tay. Trực tiếp tước đoạt tính mệnh của

ba người chơi rồi nói: "Cứ lấy đi. Các ngươi hoạt động ở đâu? Ta sẽ quay lại

kéo thêm vài xe nữa."

"Cái này... nhiều thì ngại lắm!" Thích Thiếu Thương xoa tay, cảm thấy vô

cùng hổ thẹn. Bản thân hắn là thủ lĩnh cường đạo lâu năm, nhưng vì cướp

đường thuận lợi, còn phải nhờ bằng hữu mạo hiểm làm nội ứng.

Tức Đại Nương lại che miệng cười khúc khích, đưa cho Pháo Thiên Minh

một ống tre rồi nói: "Chỉ cần kéo cái ống tre này ở ngoài trời là được. Trong

vòng một nén hương, chúng ta sẽ chuẩn bị xong. Tiền hàng này chúng ta sẽ giao

cho ngươi."

Pháo Thiên Minh im lặng cầm lấy ống tre, Thích Thiếu Thương càng thấy

hối hận, trừng mắt nhìn Tức Đại Nương. Người ta đã tử tế giúp một lần rồi, sao

có thể cứ quấy rầy như thế được, gia sản lớn đến đâu cũng chỉ mấy ngày là tan

tành mất.

"Các ngươi có đủ người không? Nếu đủ, ta sẽ dẫn theo mười mấy tên, bảo

tiêu khắp nơi trong Trung Hoa... Ta nói trước, các ngươi chỉ cần vận chuyển

hàng là được rồi. Giết người thì bọn ta tự lo liệu."

"Nhân thủ cũng có thể ứng phó thêm hai tuyến nữa... Chỉ có điều, như vậy

thật ngại ngùng quá!"

"Không sao cả, bằng hữu của bằng hữu là bằng hữu của ta! Có tiền thì ai

cũng giàu có! Hơn nữa, các ngươi cũng biết đây là tài sản bất chính của giới hắc

đạo, chúng ta nên thay trời hành đạo, dẹp bỏ lũ tay chân kiêu ngạo kia. Vì sự

nghiệp chính nghĩa, vì hạnh phúc của dân chúng, vì đất nước thanh bình, vì hòa

bình thế giới, chúng ta không nên chần chừ nữa."

Thích Thiếu Thương hết sức phấn khởi, nắm lấy tay Pháo Thiên Minh:

"Huynh đệ à, cùng ta đi xông pha lang bạt đi! Chức Đại đương gia sẽ thuộc về

ngươi."

Nhắn tín với bằng hữu: "Thu nhận hai người trong Thiên Hạ bang hoặc

Quyền Lợi bang, mỗi ngày kiếm được hai ngàn vàng."

"Ta!" Toàn bộ tin nhắn sáng lên, mỗi ngày kiếm được hai ngàn lượng vàng

cơ mà!

"Không cần Kim Tiền bang!"

"Tại sao?" Tinh Ảnh bị loại bỏ rất không hài lòng.

"Toàn bộ cổ phiếu của ta là của Kim Tiền bang, người muốn ta phá sản ư?"

Sau khi trải qua một hồi bàn bạc Vụ Lý Hoa đảm nhiệm việc mở tuyến

đường từ Quảng Châu đến Hàng Châu, Vô Song Ngư mở tuyến đường từ Thành

Đô đến Vân Nam. Bị cướp mười lượt tiêu xa, tổng cộng tổn thất 30 chiếc tiêu

xa.

Theo điều tra, việc này do Thanh Mai ác ma cùng đại sư huynh trước kia

của Ma Giáo Vô Song Ngư móc nối với sơn tặc gây ra.

Thiên Hạ bang trong vòng ba ngày có bốn lần bị cướp tiêu xa, mất 12 chiếc

tiêu xa. Nghe nói, chuyện này do Vụ Lý Hoa móc nối với sơn tặc gây ra.

Nhưng thực ra đây đều chỉ là vỏ ngoài, sau khi điều tra kỹ, chúng ta phát

hiện ra tất cả đều do Thanh Mai ác ma đứng đầu gây ra, thậm chí còn công khai

treo giải 100 vàng mua một mạng để tìm người bảo tiêu. Do ảnh hưởng của

chuyện này, cổ phiếu của Quyền Lợi bang đã rớt giá 5 ngày liên tiếp, tài sản

thâm hụt. Tổng đàn đã đóng cửa một nửa phân đà, còn giải tán hai phần bang

chúng để cắt giảm chi phí. Mặc dù cổ phiếu Thiên Hạ bang cũng giảm giá 2

ngày liên tiếp, nhưng khi được phỏng vấn, bang chủ Tôn Ngọc Bá tuyên bố đây

chỉ là bề ngoài, ông tự tin khẳng định năm nay bang hội sẽ tăng trưởng rất

nhanh. Trong khi đó, Bang chủ Kim Tiền tuyên bố năm nay Kim Tiền bang sẽ

tăng trưởng 1000%. Cuối cùng, còn nói thêm: Cổ phiếu Tiền Nguyên bang đã

phá trần 5 ngày liên tiếp.

"Làm sao đây?" Liễu Nhược Phong mặt ngươi ưu sầu nói: "Chắc chỉ có thể

cầm cự được nửa tháng nữa là chúng ta phải phá sản. Bây giờ cổ phiếu còn

không bằng giấy xì mũi. Không đáng tiền thì thôi, giờ còn bị ép ngừng giao

dịch, có muốn ném đi cũng không được."

Triệu Sư Dung thở dài: "Ta đã điều tra. Nghe nói Thanh Mai Chử Trà cấu

kết với sơn tặc, trong đó có đại đương gia Thích Thiếu Thương của Liêu Vân

trại, và Tức Đại Nương của Toái Vân uyên."

Đương nhiên Lý Trầm Chu biết nguyên nhân cô thở dài: "Không có bằng

chứng thì tuyệt đối không được động đến Thanh Mai Chử Trà. Chưa nói tới vi

phạm luật chơi, bản thân bằng hữu của hắn đều là tinh anh hay phó bang chủ

của bang ta. Nếu kết tội mà không có bằng chứng, e rằng không đầy nửa tháng

Quyền Lợi bang sẽ tan rã. Huống hồ Thích Thiếu Thương lại càng không thể

động vào, người này quan hệ rộng, chưa kể được Lôi Môn ủng hộ hết mình,

ngay cả Tứ Đại Danh Bộ và Gia Cát tiên sinh cũng thân thiết với hắn. Hơn nữa,

võ công của hắn đấu với bất cứ ai trong chúng ta, chúng ta không có ưu thế gì

nhưng cũng chẳng chiếm được lợi thế. Huống hồ Lưu Vân trại, Toái Vân uyên

địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công... Cho dù chúng ta hạ được thì thế nào?

Nguyên khí tổn thất nặng nề, Kim Tiền bang và Thiên Hạ bang có thể dễ dàng

diệt trừ chúng ta."

"Vậy bây giờ phải làm sao? Vừa rồi, ta đã cử Lý Đại, Lý Nhị, Lý Tam cùng

Thanh Mai Chử Trà đi áp tiêu, nhưng đi bốn người trở về chỉ còn một, ba người

tử trận. Thật sự không được, ta sẽ đích thân đi một chuyến." Người nói là Liễu

Tùy Phong, hắn thật sự nôn nóng

Lúc này, Triệu Sư Dung lại mỉm cười: "Các ngươi cứ nghĩ cách phòng bị

hắn làm gì? Ta cho rằng đây là nhân tài hiếm có, ta định sẽ trọng dụng hắn."

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Những ngày qua, Pháo Thiên Minh cảm nhận được rằng hệ thống bang pháithật sự rất thú vị. Trước tiên là việc luyện cấp, hệ thống sẽ vẽ ra một địa bàn chomỗi người, tùy theo thân phận bang phái của họ. Chẳng hạn như vị trí của PháoThiên Minh là một thung lũng nhỏ ở phía đông Tương Dương. Nếu cần, ta cóthể đề nghị với bang phái cử người đem thuốc men, lương thực đến hằng ngày.Bang phái sẽ công bố nhiệm vụ mỗi bốn giờ tại trụ sở, mỗi thành thị đều có mộtngười chuyên đem cơm đến từng nhà. Kế đến, bang hội còn có dịch vụ mua bánvà đấu giá đồ đạc, ta có thể vào hệ thống bất cứ lúc nào để mua sắm, các vậtphẩm thông thường đều có ghi rõ sẽ giao hàng trong vòng vài giờ.Lại nữa, nếu bị người của bang phái khác g**t ch*t, bang hội sẽ bồi thường.Từ cấp 40 trở lên là 50 vàng/cấp. Về nguồn tài chính của bang hội, trang webchính thức cũng đã nêu rõ: số tiền ban đầu của các bang là cố định, về sau tùythuộc vào khả năng kinh doanh của mỗi người. Thí dụ, bang hội sẽ đưa ranhững nhiệm vụ như: thu phí quản lý 5 vàng/tháng ở các quán rượu, quán trọ,quán trà trong hệ thống.Hay như bán bảo hiểm: khi người ngoài bang bị ám sát, nếu không tự bảo vệđược, họ có thể thương lượng giá cả với bang phái để được bảo kê, rồi bang sẽđăng nhiệm vụ cho người chơi, hưởng 50% tiền công. Nếu thất bại, bang pháisẽ bồi thường toàn bộ, với điều kiện người bảo vệ phải chết; nếu không, kẻđược bảo vệ chết mà người bảo vệ còn sống, người bảo vệ sẽ bị truy sát hai lần.Ám sát: Bang phái muốn mở rộng địa bàn kinh doanh, cần chiếm đất củahàng xóm. Có thể giao nhiệm vụ cho người chơi giết sạch cả nhà người ta, kể cảnhững NPC bình thường trong nhiệm vụ cũng không được bảo vệ. Hoặc mộtNPC hay người chơi muốn giết người trong vùng chiếm đóng của đối phương,họ có thể thương lượng với bang phái rồi nhận nhiệm vụ, bang sẽ hưởng hoahồng. Ví dụ, Pháo Thiên Minh nhận được thông tin là Cái Bang và Kim Tiềnbang treo như vậy giết mình, tổng cộng có 180 cái, cao nhất là 50 lượng, nhưngcho đến nay vẫn chưa ai nhận.Phía quan phủ cũng thấy rõ thủ đoạn của các bang chủ. Chẳng hạn, kẻ ámsát thành công nhưng để lại nhân chứng, trong vòng hai ngày phải dẹp yên, nếukhông sẽ bị tố giác lên Tứ Đại Danh Bổ. Làm thế nào bây giờ? Thượng QuanKim Hồng đích thân làm gương, sai Kinh Vô Mệnh đeo mặt nạ vào quan phủgiết sạch 63 người. Tôn Ngọc Bá dâng 500 lượng vàng để chuyện lớn hóa nhỏ.Còn Lý Trầm Chu thì đăng nhiệm vụ: trả 50 lượng vàng cho bang chúng cấp 3gánh tội thay.Đây chính là giang hồ, hay nên nói là một xã hội thu nhỏ, muốn làm bá chủgiang hồ thì có hắc đạo cũng phải có trắng, bạch đạo cũng cần có đen. Ngườichơi như phát hiện ra một thế giới mới, rất háo hức với những nhiệm vụ này.Chẳng hạn như Tinh Ảnh, hắn gia nhập Kim Tiền bang, chỉ nhận nhiệm vụ ámsát. Nhờ khinh công và tuyệt học Thái Cực quyền, hắn đã ám sát thành côngliên tiếp 13 lần. Thượng Quan Kim Hồng không những tặng thưởng mà cònđích thân tiếp kiến, trò chuyện thân mật suốt 10 phút. Lương của Tinh Ảnh tăngtừ 80 lên 150 lượng vàng mỗi tháng.Vô Song Ngư chủ yếu nhận nhiệm vụ thu phí bảo kê. Theo lời tên này nóithì từ hồi cấp hai đã bị bắt nộp phí bảo kê, cho tới tốt nghiệp đại học mới thoátkhỏi cảnh ngộ đáng xấu hổ ấy.Vụ Lý Hoa gia nhập Thiên Hạ bang, cô thích nhất là nhiệm vụ đàm phánthương lượng. Bởi lẽ cô phát hiện cuối cùng cũng có người chịu nghe mình nói.Với NPC là đưa ra lý do tăng phí bảo kê, với người chơi là nâng cao tinh thần dĩhòa vi quý. Nhờ tài ăn nói, gần như không có việc gì cô không thương lượngđược, thậm chí có vụ người bị giết còn phải bồi thường cho kẻ giết người. Tấtnhiên cũng có trường hợp gặp phải kẻ ngoan cố, lúc đó Vụ Lý Hoa buộc phảidùng võ lực, một bạt tai là chết...Mỗi người đều có nhiệm vụ thích hợp, Pháo Thiên Minh cũng vậy, y thíchnhất làm bảo tiêu... Không phải bảo vệ người, mà bảo vệ tài vật. Y có một thếmạnh mà không ai sánh bằng, cũng chính từ một nhiệm vụ bảo tiêu mà y pháthiện ra ưu thế của mình...Nói tới ngày thứ tam, Pháo Thiên Minh lại tiếp nhận nhiệm vụ, nhiệm vụlần này sẽ được lựa chọn nhiều hơn rất nhiều. Ngay từ đầu Pháo Thiên Minh đãbị một nhiệm vụ mê hoặc: bảo tiêu, áp tải một nhóm tài vật đến Kinh Châu,nhiệm vụ do bốn người thực hiện. Tài vật chia làm bốn phần. Nếu như chết mộtnhân, tài vật mang về toàn bộ, vậy người chết coi như là thành công. Nếu nhưtài vật thiếu một phần, bốn người còn sống tới nơi, vậy sẽ phải đổ xúc xắc, xemai đi chết.Hấp dẫn ánh mắt của Pháo Thiên Minh tự nhiên là hai chữ tài vật, y lập tứchạ quyết tâm nửa đường chém ba người khác. Hắn biết quy củ của bang hội.Bảo tiêu chết giữa đường coi như là chết miệng. NPC có thể nghe lời nói saukhi phục sinh, nhưng không thể làm chứng cứ.Nhưng điều rất khiến Pháo Thiên Minh của chúng ta thương tâm là sau khixác nhận nhiệm vụ y lại phát hiện một chuyện rất buồn nôn: Nhắc nhở của hệthống, vật này là vật phẩm nhiệm vụ, không cách nào giao dịch hay sử dụng, cómuốn lấy hay không? Cái này là y tính sai, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy,vừa bảo tiêu vừa cướp tiêu mà vẫn hoàn thành nhiệm vụ trăm phần trăm.Bốn chiếc xe ngựa đi ra ngoài, A, B C với võ công đều thuộc dạng trungbình trong người chơi. Mỗi người có một loại lên đến cấp, một loại khác làtrung cấp. Ba người vốn tiếp nhận nhiệm vụ này đều có phần thấp thỏm bất an,tuy bảo tiêu thu vào cao nhưng phải biết rằng sau khi bọn họ tiếp nhận tốtnhiệm vụ, bang hội đối địch sẽ xuất hiện một nhiệm vụ cướp tiêu. Nhưng vừathấy Pháo Thiên Minh cùng bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ, ai nấy đã hoàn toàn yêntâm. Thanh Mai ác ma này chính là thanh kiếm hai lưỡi, trừ phi thật sự ăn norửng mỡ, nếu không tuyệt đối không có ai muốn gây sự với hắn.Ba người có ý muốn tiếp xúc với Pháo Thiên Minh, lại nhìn thấy bộ dạngPháo Thiên Minh như vừa mất năm trăm đồng tiền, đều không dám đi lên trước.Theo truyền thuyết người này làm nhiệm vụ nhập ma, không có việc gì cũnggiết người góp công đức.Pháo Thiên Minh ngồi ở trong chiếc xe thứ tứ liên tục than thở trong lòng.Lũ thiết kế khốn nạn này, no rửng mỡ à! Làm bảo tiêu thế này một lần mất thờigian nửa ngày mới trả tiền thù lao 10 vàng, mà mình không phải là không cóchuyện gì gây chuyện sao? Khi nào nhàm chán thì làm gì? Chơi bài thôi? PháoThiên Minh vận nội lực ném từng lá bài tú lơ khơ ra. Đây cũng là chỗ tốt của tròchơi, ném đi không xa sẽ tự động trở về, đổi lại thực tế còn phải tự mình xử lý."Núi này là ta mở, đường này là ta trồng, muốn đi đường này, lưu lại tiềnmua đường." Pháo Thiên Minh ngẩng đầu, hít một hơi lạnh, cách 30 mét có mộtnam nhân cụt một tay dẫn theo một nữ nhân, phía sau đó còn có hơn mười nữnhân... Dương Quá thê thảm như vậy từ bao giờ! Bàn chân y lập tức bôi dầuđịnh chạy, đây chính là kẻ thù của y, tám chín phần mười là nhằm vào mình."Chử Trà huynh!" Nam nhân đột nhiên thấy Pháo Thiên Minh, hơi ngây ramột chút.Pháo Thiên Minh đưa mắt nhìn lại: "A, không phải Dương Quá, ai vậy? Cóvẻ quen mặt!"Chử Trà huynh, kính xin qua đây nói chuyện một lát!""Được!" Pháo Thiên Minh nhảy vài cái tới bên cạnh nam nhân cụt một ta.Người ta khách khí như vậy, sao không đi qua xem có được không?"Lão Thích? Thích Thiếu Thương?" Pháo Thiên Minh thử thăm dò một câu."Ta biết ngay ngươi vẫn còn nhớ đến ta, ngươi có còn nhớ Tức Đại Nươngkhông?" Thích Thiếu Thương vui mừng khôn xiết, kéo cô nương bên cạnh mộtcái."Biết chứ! Đại Nương vẫn xinh đẹp tuyệt trần như xưa, làm sao có thể quênđược." Trong lòng Pháo Thiên Minh thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn khôngbỏ trốn, nếu không e là thiệt thòi.Ba vị người chơi đang cảnh giác bên cạnh cũng đồng thanh thở phào: "Chỉlà báo động giả, chỉ là báo động giả!""Ngươi làm hắn vậy, thành cướp đường từ bao giờ?""... Ta vốn là cướp đường, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Liên Vân trại củachúng ta chuyên làm nghề nà." Thích Thiếu Gia cũng vô cùng ngượng ngùng,cướp đường lại cướp cả bằng hữu, chuyện này mà truyền ra, làm sao dám nhìnmặt anh hùng thiên hạ nữa."Đúng rồi, ta quên mất! Ngươi cướp cái này làm gì? Có giao dịch đượcđâu.""Các ngươi không được, nhưng chúng ta là sơn tặc! Chỉ cần bán hàng chohệ thống cửa hàng là có thể đổi tiền. Ài... lâu rồi không làm việc này, chỉ vìđang mưu tính một việc trọng đại, không có tiền thì không được. Hôm nay thậtsự đã làm phiền Chử Trà huynh rồi, chúng ta đi trước đây, ngày khác sẽ tới cửaxin lỗi.""Đừng đi! Đã tới nơi rồi, sao lại để các ngươi trở về tay không được." Ánhmắt Pháo Thiên Minh lóe lên ánh sao: "Ta để hàng của ta lại, các ngươi cầm đi.""Làm sao... sao lại không biết xấu hổ làm vậy chứ?""Mọi người đều là huynh đệ, có gì phải ngại? Chỗ khó xử của ngươi chínhlà chỗ khó xử của ta, ta không giúp ngươi thì giúp ai?" Pháo Thiên Minh nói rấtnghiêm túc.Thích Thiếu Thương còn định nói thêm điều gì đó. Tức Đại Nương vội vãnói ngay sau đó: "Nếu vậy thì Chử Trà à, chúng ta là người một nhà, chúng tamang đi ba xe. Sau này ta sẽ cho ngươi tiền hai xe, ít thì hơi ít, đại khái cũngkhoảng hai ngàn vàng."Pháo Thiên Minh đáp lại: "Không! Tiền là một xe đủ rồi." Y quay người bayra ngoài, thanh kiếm sáng lấp lánh trong tay. Trực tiếp tước đoạt tính mệnh củaba người chơi rồi nói: "Cứ lấy đi. Các ngươi hoạt động ở đâu? Ta sẽ quay lạikéo thêm vài xe nữa.""Cái này... nhiều thì ngại lắm!" Thích Thiếu Thương xoa tay, cảm thấy vôcùng hổ thẹn. Bản thân hắn là thủ lĩnh cường đạo lâu năm, nhưng vì cướpđường thuận lợi, còn phải nhờ bằng hữu mạo hiểm làm nội ứng.Tức Đại Nương lại che miệng cười khúc khích, đưa cho Pháo Thiên Minhmột ống tre rồi nói: "Chỉ cần kéo cái ống tre này ở ngoài trời là được. Trongvòng một nén hương, chúng ta sẽ chuẩn bị xong. Tiền hàng này chúng ta sẽ giaocho ngươi."Pháo Thiên Minh im lặng cầm lấy ống tre, Thích Thiếu Thương càng thấyhối hận, trừng mắt nhìn Tức Đại Nương. Người ta đã tử tế giúp một lần rồi, saocó thể cứ quấy rầy như thế được, gia sản lớn đến đâu cũng chỉ mấy ngày là tantành mất."Các ngươi có đủ người không? Nếu đủ, ta sẽ dẫn theo mười mấy tên, bảotiêu khắp nơi trong Trung Hoa... Ta nói trước, các ngươi chỉ cần vận chuyểnhàng là được rồi. Giết người thì bọn ta tự lo liệu.""Nhân thủ cũng có thể ứng phó thêm hai tuyến nữa... Chỉ có điều, như vậythật ngại ngùng quá!""Không sao cả, bằng hữu của bằng hữu là bằng hữu của ta! Có tiền thì aicũng giàu có! Hơn nữa, các ngươi cũng biết đây là tài sản bất chính của giới hắcđạo, chúng ta nên thay trời hành đạo, dẹp bỏ lũ tay chân kiêu ngạo kia. Vì sựnghiệp chính nghĩa, vì hạnh phúc của dân chúng, vì đất nước thanh bình, vì hòabình thế giới, chúng ta không nên chần chừ nữa."Thích Thiếu Thương hết sức phấn khởi, nắm lấy tay Pháo Thiên Minh:"Huynh đệ à, cùng ta đi xông pha lang bạt đi! Chức Đại đương gia sẽ thuộc vềngươi."Nhắn tín với bằng hữu: "Thu nhận hai người trong Thiên Hạ bang hoặcQuyền Lợi bang, mỗi ngày kiếm được hai ngàn vàng.""Ta!" Toàn bộ tin nhắn sáng lên, mỗi ngày kiếm được hai ngàn lượng vàngcơ mà!"Không cần Kim Tiền bang!""Tại sao?" Tinh Ảnh bị loại bỏ rất không hài lòng."Toàn bộ cổ phiếu của ta là của Kim Tiền bang, người muốn ta phá sản ư?"Sau khi trải qua một hồi bàn bạc Vụ Lý Hoa đảm nhiệm việc mở tuyếnđường từ Quảng Châu đến Hàng Châu, Vô Song Ngư mở tuyến đường từ ThànhĐô đến Vân Nam. Bị cướp mười lượt tiêu xa, tổng cộng tổn thất 30 chiếc tiêuxa.Theo điều tra, việc này do Thanh Mai ác ma cùng đại sư huynh trước kiacủa Ma Giáo Vô Song Ngư móc nối với sơn tặc gây ra.Thiên Hạ bang trong vòng ba ngày có bốn lần bị cướp tiêu xa, mất 12 chiếctiêu xa. Nghe nói, chuyện này do Vụ Lý Hoa móc nối với sơn tặc gây ra.Nhưng thực ra đây đều chỉ là vỏ ngoài, sau khi điều tra kỹ, chúng ta pháthiện ra tất cả đều do Thanh Mai ác ma đứng đầu gây ra, thậm chí còn công khaitreo giải 100 vàng mua một mạng để tìm người bảo tiêu. Do ảnh hưởng củachuyện này, cổ phiếu của Quyền Lợi bang đã rớt giá 5 ngày liên tiếp, tài sảnthâm hụt. Tổng đàn đã đóng cửa một nửa phân đà, còn giải tán hai phần bangchúng để cắt giảm chi phí. Mặc dù cổ phiếu Thiên Hạ bang cũng giảm giá 2ngày liên tiếp, nhưng khi được phỏng vấn, bang chủ Tôn Ngọc Bá tuyên bố đâychỉ là bề ngoài, ông tự tin khẳng định năm nay bang hội sẽ tăng trưởng rấtnhanh. Trong khi đó, Bang chủ Kim Tiền tuyên bố năm nay Kim Tiền bang sẽtăng trưởng 1000%. Cuối cùng, còn nói thêm: Cổ phiếu Tiền Nguyên bang đãphá trần 5 ngày liên tiếp."Làm sao đây?" Liễu Nhược Phong mặt ngươi ưu sầu nói: "Chắc chỉ có thểcầm cự được nửa tháng nữa là chúng ta phải phá sản. Bây giờ cổ phiếu cònkhông bằng giấy xì mũi. Không đáng tiền thì thôi, giờ còn bị ép ngừng giaodịch, có muốn ném đi cũng không được."Triệu Sư Dung thở dài: "Ta đã điều tra. Nghe nói Thanh Mai Chử Trà cấukết với sơn tặc, trong đó có đại đương gia Thích Thiếu Thương của Liêu Vântrại, và Tức Đại Nương của Toái Vân uyên."Đương nhiên Lý Trầm Chu biết nguyên nhân cô thở dài: "Không có bằngchứng thì tuyệt đối không được động đến Thanh Mai Chử Trà. Chưa nói tới viphạm luật chơi, bản thân bằng hữu của hắn đều là tinh anh hay phó bang chủcủa bang ta. Nếu kết tội mà không có bằng chứng, e rằng không đầy nửa thángQuyền Lợi bang sẽ tan rã. Huống hồ Thích Thiếu Thương lại càng không thểđộng vào, người này quan hệ rộng, chưa kể được Lôi Môn ủng hộ hết mình,ngay cả Tứ Đại Danh Bộ và Gia Cát tiên sinh cũng thân thiết với hắn. Hơn nữa,võ công của hắn đấu với bất cứ ai trong chúng ta, chúng ta không có ưu thế gìnhưng cũng chẳng chiếm được lợi thế. Huống hồ Lưu Vân trại, Toái Vân uyênđịa thế hiểm trở, dễ thủ khó công... Cho dù chúng ta hạ được thì thế nào?Nguyên khí tổn thất nặng nề, Kim Tiền bang và Thiên Hạ bang có thể dễ dàngdiệt trừ chúng ta.""Vậy bây giờ phải làm sao? Vừa rồi, ta đã cử Lý Đại, Lý Nhị, Lý Tam cùngThanh Mai Chử Trà đi áp tiêu, nhưng đi bốn người trở về chỉ còn một, ba ngườitử trận. Thật sự không được, ta sẽ đích thân đi một chuyến." Người nói là LiễuTùy Phong, hắn thật sự nôn nóngLúc này, Triệu Sư Dung lại mỉm cười: "Các ngươi cứ nghĩ cách phòng bịhắn làm gì? Ta cho rằng đây là nhân tài hiếm có, ta định sẽ trọng dụng hắn."

Chương 180: Phá sản đến nơi