Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…
Chương 183: Trọng thương
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Quang Minh đỉnh hai bên vách đá dựng đứng, độ cao so với mặt biểnkhoảng 800 mét. Bốn phái vừa tới chân núi đã thấy Ngũ Hành kỳ tung bay,khắp núi đầy người. Một NPC nữ không mang vũ khí, cung kính đứng chờ dướichân núi.Bốn môn phái dừng quân trên một bãi đất trống dưới chân núi, chờ NPC nóinhảm xong sẽ tấn công. Quả nhiên, Diệt Tuyệt sư thái tiến lên một bước quáthỏi: "Ngươi là ai? Mau kêu Dương Tiêu xuống đây chịu chết!"Tinh Ảnh và Pháo Thiên Minh đồng loạt lườm sang khinh bỉ: Quả nhiên lànói nhảm."Tiện nữ chỉ là một tì nữ, tiện danh không đáng nhắc tới. Giáo chủ củachúng ta nói, các vị từ Trung Nguyên xa xôi đến Tây Vực, dọc đường ngựa xevất vả. Đã sắp đặt chút lễ vật mọn, kính xin nhận lấy." Theo tiếng cười vui vẻcủa nữ tử kết thúc, một tiếng nổ long trời vang lên, phía sau Diệt Tuyệt vang lêntiếng kêu thảm thiết, quay đầu nhìn lại, số lượng người chơi vốn đang nghỉ ngơibỗng nhiên giảm đi một phần ba.Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh chỉ cảm thấy bàn chân trống rỗng, thân thểrơi thẳng xuống, cúi xuống nhìn, dưới chân xuất hiện lỗ thủng 10x10x10. Chínhgiữa hố nhồi đầy thương, trong động khói vàng cuồn cuộn, còn có mười mấyNPC dùng khăn lông che miệng mũi, cầm đao tựa vào bốn thành vách tườnglớn..."Hồng Thủy Kỳ!" Cô gái hét lên một tiếng, bên sườn núi đột ngột b*n r*ngàn vòi phun Thủy Long nghiêng 15 độ. Nước phun ra có màu đen kịt, rơixuống đất còn phát ra tiếng xèo xèo, rõ ràng là chất lỏng có khả năng ăn mòncực mạnh. Không ít người không rơi vào hang động, trong lúc hoảng hốt bịvăng trúng, một nửa ngay lập tức ngồi xuống ép độc, hiển nhiên là những ngườicó nội công thâm hậu. Còn một nửa người còn lại có nội lực trung bình, chỉtrong ba giây đã hóa thành ánh sáng trắng bay lên."Duệ Kim kỳ!" Một lệnh hiệu, hơn vạn trường thương từ giữa sườn núi bayra, động năng kết hợp thế năng, vạn trường thương phát ra tiếng xé gió sắc bén.Người chơi đều kinh hãi, không ai có lực lượng đánh trả những cây trườngthương này, chỉ có thân pháp và khinh công cao siêu mới lẩn tránh thoát thân,nhưng sơ sẩy một chút thôi là lại rơi vào cạm bẫy bên cạnh, càng tệ hại là khôngít người vốn đứng chỗ an toàn lại bị đẩy vào mũi thương, chết oan vô số."Liệt Hỏa..." Chữ kỳ của nữ nhân kia còn chưa kịp thốt ra thì đã bị phi đaoc*m v** miệng, cô ả phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức mang thương tích thươnglui về núi. Hàng ngàn binh lính Hồng Thủy kỳ vứt bỏ vũ khí, rút đao kiếm xôngra.Pháo Thiên Minh hoàn toàn không thể phân thân truy kích, vội vã vận khinhcông bắt đầu cứu người. Vừa rồi y sa vào bẫy, Tinh Ảnh xuất quyền giữa khôngtrung đánh văng y vào vách đá. Nhưng do lực phản chấn không đủ mạnh, TinhẢnh chỉ tới được mép rừng thương, kết quả đùi bị một mũi trường thương đâmthủng.Còn mười mấy NPC trong hang, dù có thêm khói độc cũng chỉ hao tổn mộtthành nội lực của Pháo Thiên Minh, dễ dàng giết sạch. Tinh Ảnh thấy PháoThiên Minh thoát ra bèn hô thêm: "Cứu Võ Đang trước đã!"Các đệ tử Võ Đang không có Tinh Ảnh ở bên cạnh che chở, người phản ứngnhanh chóng đối chưởng với nhau, tránh khỏi bẫy; người phản ứng chậm mộtchút vẫn kịp kêu lên: "Trời ơi!" Còn không có phản ứng gì, thì đã xuất hiện ởđiểm hồi sinh, ngây ngốc nói: "Núi Võ Đang? Chẳng lẽ đây là Càn Khôn ĐạiNa Di?"Pháo Thiên Minh liên tục nhảy xuống hang giết người, khói độc chỉ có uylực hạn chế, bất kỳ ai có nội công trung cấp đều dễ dàng đối phó. Về phần ngaycả nội công trung cấp cũng không có, Pháo Thiên Minh cho rằng không cứu cònhơn.Sau ba đợt tấn công của nữ tử kia, ngoại trừ những tử sĩ trong hang và HồngThủy kỳ, tất cả NPC đối thủ đều biến mất như hòa tan vào không khí. Đòn tấncông quá đột ngột khiến người chơi kinh ngạc. Ban đầu họ bị cờ hiệu trên núilừa gạt, tưởng mọi người đều ở trên núi, tiếp đến là nữ tử kia, ai cũng cho rằngđây là bút tích của NPC, ít nhất cũng phải nói chuyện với Diệt Tuyệt sư thái nửagiờ. Trong ba đợt tấn công, đợt thứ hai là trí mạng nhất, không phải nước độcđáng sợ đến đâu, mà là bản năng tránh né tai họa của người chơi.Mười vạn người chen chúc dưới chân núi, không gian vốn chật hẹp, cách đóvài mét lại có hố sâu. Lúc ấy nước độc ập tới, dù không hướng về phía ai, ngườichơi cũng vô thức tránh né, kết quả... khỏi phải bàn cãi. Hơn nữa, trườngthương ném thẳng tới, phạm vi bao trùm cả hàng ngũ trước sau, ai cũng dichuyển theo bản năng...Thêm nữa, cả ngàn người Hồng Thủy kỳ lợi dụng hỗn loạn xông chém giết,người chơi uống cạn chén đắng."Còn hơn bốn ngàn người, chết đến bảy ngàn, chết tiệt!" Tinh Ảnh buồn bựcmắng một câu.Pháo Thiên Minh an ủi: "Ta có tin tốt, có thể khiến ngươi bớt buồn mộtchút.""Có tin tốt gì?""Theo thống kê, Thiếu Lâm còn lại hơn một vạn người, Nga Mi còn bangàn, Hoa Sơn còn bốn ngàn.""Đây là tin tốt ư?""Đúng vậy! Theo tỷ lệ thì chúng ta phải chết đến một ngàn người mới được.Không thì bắt hơn một ngàn người dư ra đi tự sát à?""... Thôi đừng đùa nữa!" Tinh Ảnh vẫn cười một tiếng nhưng lập tức nghiêmmặt hỏi: "Bây giờ phải làm sao?"Pháo Thiên Minh lắc đầu nói: "Không biết, mới đến chân núi đã mất cảđống người, chi tiết về người ta còn chưa thăm dò rõ ràng."Lúc này Nhất Kiếm Đoạt Tâm, Xa và Tử Phi Tử lại gần, Xa cười khổ nói:"Tinh Ảnh, phía ngươi thế nào? Phía ta tổng điểm tích lũy là âm hơn bốn vạn.Phần thưởng cơ bản là vô vọng rồi.""Ta âm hơn hai vạn!" Tử Phi Tử thở dài nói: "Tính ra cho dù giết sạch trênnúi, chúng ta không chết đi một ai cũng không thể bù đắp được khoản âm này.""Ta âm mười tám ngàn!" Nhất Kiếm Đoạt Tâm vốn rất buồn bực, nhưng vừanghe thành tích của Thiếu Lâm và Nga Mi là tâm trạng lập tức bình thường.Tinh Ảnh cười nói: "Tình hình của chúng ta tốt nhất, hiện còn hơn một ngànđiểm tích lũy."Xa nhìn Nhất Kiếm Đoạt Tâm một cái rồi nói: "Chúng ta thương lượng nhé,địa hình rừng rậm, có thể bố trí vô số cạm bẫy, thực tế là không thích hợp chođại đội cưỡng ép tấn công. Mặc dù chúng ta không có cơ hội lật bàn, nhưngkhông trút giận chẳng phải uất ức bằng chết à?"Tinh Ảnh hỏi: "Ý các ngươi là gì?"Xa đáp: "Chúng ta sẽ tập hợp một nhóm cao thủ ưu tú lẻn lên, như vậy vũkhí của địch sẽ không thể sử dụng được. Sau khi xông vào tổng đàn, chắc chắnNgũ Hành kỳ sẽ điều động toàn lực bảo vệ. Chỉ cần tiêu diệt được một vài NPCcó tên riêng, đội hình của chúng sẽ rối loạn. Lúc đó, chúng ta sẽ tổng tấn công.Ngươi thấy thế nào?"Tinh Ảnh suy nghĩ một chút rồi đáp: "Có lý đó, chúng ta phải làm cho địchrối loạn trận cước. Ý tưởng này rất hay, dù không thể tiêu diệt NPC then chốtcũng có thể thu thập nhiều tin tức hữu ích."Pháo Thiên Minh ló đầu hỏi: "Ta hỏi một câu! Việc này rõ ràng là tự sát, aidám đi?"Lời này không sai. Ví dụ như Dương Tiêu, Pháo Thiên Minh từng giao thủ,với thực lực hiện giờ của mình cho dù có phục kích cùng lắm chỉ là bất bại. CònTrương Vô Kỵ? Ai đủ sức đối đầu? Ngũ Tán Nhân? Ông ngoại với cậu củaTrương Vô Kỵ? Tất cả đều phải dựa vào ủ lò mới có hy vọng. Chỉ với mộtnhóm nhỏ, khỏi nói tới việc người ta không thèm giảng luật lệ giang hồ vớingươi, dù tuân theo luật lệ một chọi một, ai có đủ thực lực?Xa nghiêng đầu nhìn Đoạt Tâm Kiếm nói: "Thấy chưa! Lừa hắn làm saođược. Nhìn đây!"Xa quay đầu lại nhìn Pháo Thiên Minh, đột nhiên giơ tay đặt lên vai hắn làmnũng: "Đi đi mà. Người ta muốn ngươi đi cơ!"Pháo Thiên Minh đứng dậy nói: "Được được được. Ta đi là được! Ta thà bịNPC bắt đi đốt đèn trời, còn hơn bị ngươi làm cho nôn mửa chết!"Pháo Thiên Minh nhìn Kiếm Cầm và Thiên Thiên trước mặt, cố áp chế cụctức dâng lên trong lòng, quay đầu sang nhìn về phía bốn đại sư huynh: "Tiểu độichỉ có ba người thôi à? Ba người ban ngày ban mặt lẻn vào tổng bộ Ma Giáo ámsát?"Tử Phi Tử nhún vai đáp: "Dẫu sao thì Nga Mi bên ta, không có cao thủ tuyệthọc nào, các ngươi còn đối đầu với đám BOSS cao cấp cả, không huy động caothủ tuyệt học trở lên, đến đó làm gì? Còn ta thì phải ở lại chỉ huy phản kích theotin tức các phản hồi, không thể đi được."Xa cũng bất đắc dĩ nói: "Long Thành và Trùng ngỏm rồi, bên này ta cũngtìm không ra cao thủ tuyệt học nào cả!"Chuyện này Pháo Thiên Minh biết rõ. Lúc hỗn chiến hôm trước, y đã thấyLong Thành và Trùng nhảy thoát khỏi cạm bẫy, Xa nhắm ngay hai tên này chomột chưởng đánh về."Hoa Sơn quả thực có một người, ngươi cũng biết đó, là Khoai Lang. Chỉ cóđiều khinh công và nội công của cô ấy đều ở mức trung bình, ngươi có muốnhay không?""Ha ha! Tình huống của Võ Đang ngươi hiểu rõ hơn ta, ngoại trừ hai chúngta, tất cả đều là loại đà điểu." Tinh Ảnh cười ha hả nói.Pháo Thiên Minh cười ha ha với Pháo Thiên Minh, nói thật y gặp ThiênThiên vẫn tương đối xấu hổ. Nếu nói Tử Phi Tử thì người ta là nam nhân, nhiệmvụ Diệp Cổ Thành là xung đột nhau rõ ràng, nhưng nữ nhân thì chưa biết được."Không sao, đó là xung đột nhiệm vụ, ta hiểu!" Thiên Thiên thì thầm mộtcâu: "Cho dù xung đột nhưng cũng quá hẹp hòi."Pháo Thiên Minh coi như không nghe thấy, ba người hiện giờ đang ở trênvách núi bên trái. Pháo Thiên Minh hoàn toàn phủ định ý tưởng ngu ngốc củabốn tên đại sư huynh: lợi dụng ưu thế võ công giết ra một con đường máu đithẳng tới tổng đàn. Y cho rằng bản thân luôn luôn rất kín tiếng, đặc biệt là lúclàm việc trộm cắp cần rất kín đáo. Vì thế đi vòng tới vị trí hiểm yếu. Dùng dâythừng và thiết kiếm làm công cụ trợ giúp, hỗ trợ hai nữ nhân lặng lẽ lẻn lên trên.Quá trình cũng rất đơn giản, Pháo Thiên Minh vận khinh công, nhìn thấykhe hở thì cắm kiếm vào bên trong, sau đó buộc dây thừng vào thân kiếm... Tấtnhiên là trên chuôi kiếm, nếu không sẽ ngã chết người. Còn hai nữ nhân thì mộttrước một sau trèo dọc theo sợi dây là được.Bên vách núi là một bụi hoa đỗ quyên, so với hoa đỗ quyên bình thường thìthấp hơn, chỉ cao đến đầu gối, rõ ràng không thể che được người. Nhưng rấtmay cách đó trăm thước có một loạt kiến trúc thấp bé, chỉ cần nhìn là biết đó làkhu vực tạp viện của tổng đàn, chỉ có vài NPC chặt củi."Nơi này có nhà bếp! Ai có độc dược?" Thiên Thiên hỏi sau khi giết người."Có..." Pháo Thiên Minh nghĩ tới Thập Tương Nhyễn Cân tán là lập tức sửalại: "Không có!""Có hay không có?""Không có!"Kiếm Cầm bổ sung một câu: "Lần này có thể có!"Pháo Thiên Minh lắc đầu: "Lần này thật sự không có!"Kiếm Cầm lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao?"Pháo Thiên Minh suy nghĩ: "Theo những bộ phim võ hiệp, bây giờ chúng tanên lén lút leo lên nóc tổng đàn nhà người ta, rình nghe xem người ta đang bànbạc điều gì?"Kiếm Cầm kinh ngạc nói: "Giữa ban ngày ban mặt?"Pháo Thiên Minh nói: "Nếu ngươi có chủ ý hay hơn thì cứ nói?"Kiếm Cầm im lặng không đáp.Pháo Thiên Minh mới phát hiện ra, leo lên nóc nhà người ta thật sự là mộtkỹ năng. Giống như chơi trò đột kích, vừa lẩn tránh đệ tử tuần tra, vừa tiếp cậnmục tiêu. May mắn thay khu kiến trúc này đều là nơi ở liền kề, ba người chỉ cầntrèo qua mái nhà là có thể đến được đại điện. Có điều ba người chưa hề làmnghề này, nên mặc dù không đạp vỡ ngói, nhưng vẫn gây ra không ít động tĩnh.Nguyên nhân chính là do chất lượng ngói kém, nhiều viên cao viên thấp khácnhau, nên mỗi bước đi đều có tiếng động. Hơn nữa, dẫu sao ba người cũngkhông phải là dân trộm cắp chuyên nghiệp.Lúc mò tới gần đại điện, Pháo Thiên Minh kéo hai nữ nhân sang, sau khinhẹ nhàng vạch mấy viên ngói, cảnh tượng trong đại điện hiện ra trước mắt bangười. Ngồi ở chính giữa trên ghế chủ tọa là một thiếu niên, tám chín phầnmười chính là Trương Vô Kỵ. Bên trái sảnh là người quen của Pháo Thiên Minh- Dương Tiêu, xét bề ngoài như vậy thì tám chín phần mười là JJ đã hồi phụcrồi.Bên trái đại điện có bốn vị trí, hai vị trí đầu đều trống không, vị trí thứ ba làmột ông lão tóc bạc râu bạc, hẳn là Bạch Mi Ưng vương Ân Thiên Chính, saulưng lão là con trai Ân Dã Vương. Vị trí thứ tư cũng là người quen, đó là ViNhất Tiếu.Phía bên trái đại sảnh có năm chỗ trống không, tám chín phần là chỗ ngồicủa Ngũ Tán Nhân.Trong điện yên tĩnh, vài NPC đứng đó ngây ngốc không nhúc nhích, khôngnói một lời, Pháo Thiên Minh cập nhật tình hình cho Tinh Ảnh qua kênh độingũ rồi hỏi: "Chúng làm gì đó?""Chịu!" Hai thiếu nữ đồng thanh đáp: "Xem trước đã!"Lại qua năm phút, ngay lúc Pháo Thiên Minh sắp ngủ gục, Vi Nhất Tiếubỗng cử động ngón trỏ, các NPC khác lập tức gào lên: "Cử động rồi, Vi NhấtTiếu, ngươi thua rồi!"Ba người khác phun máu: "Người ta đang chơi tượng gỗ!""Chán quá đi!" Trương Vô Kỵ thở dài nói: "Ngũ Tán Nhân và Tiểu Chiêu ởbên ngoài chỉ huy huynh đệ, tuy vất vả nhưng dù sao cũng hơn chúng ta ngồingây ra ở đây.""Thôi... Có cách nào chứ, tiếp theo chơi gì?" Dương Tiêu cũng thở dài.Trương Vô Kỵ nói: "Đương nhiên là tiếp tục chơi tượng gỗ, các vị nói cónên mời Thái Thượng giáo chủ cùng ra không, ngài ấy ẩn nấp trong địa đạo làmkỳ binh đã mười mấy ngày, không biết có nhàm chán tới mức thối rữa haykhông.""Thái Thượng giáo chủ là ai?" Pháo Thiên Minh hỏi.Thiên Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hình như tên là Dương Đỉnh Thiên,nhưng mười mấy năm trước vì mụ vợ hồng hạnh vượt tường nên tự sát rồi.Chẳng lẽ xác chết vùng dậy?"Kiếm Cầm tiếp lời: "Cái này không phải không thể! Ta nhớ trong nguyên táccòn nói, bọn họ bị một hòa thượng hạ gục toàn bộ, ta nghĩ nếu quả thật có hòathượng xuất hiện cũng hạ gục chúng ta."Thiên Thiên đứng bên nhìn động tĩnh trong điện, hỏi: "Hiện giờ vấn đề làlàm thế nào để thu hút sự chú ý của Ngũ Hành kỳ đến tổng điện. Chử Trà, ngươicó cách nào không?"Pháo Thiên Minh có vẻ rất khó xử, đáp: "Có thì cũng có, nhưng ta khôngdám dùng.""Không sao, dù sao ba chúng ta đến đây cũng chẳng hy vọng sống sót rangoài.""Được rồi! Nếu đã thế..." Pháo Thiên Minh giơ tay vận nội lực vỗ lên vaiThiên Thiên một cái. Ngói dưới chân cô vỡ vụn, Thiên Thiên kêu lên rồi rơixuống.Kiếm Cầm không hài lòng hỏi: "Này! Sao ngươi lại làm thế?"Pháo Thiên Minh đáp: "Hiện tại đây là cách tốt nhất để dò xét thực lực đốiphương. Hơn nữa, Thiên Thiên cũng là người thích hợp nhất, cô ấy không sợchết. Ta vẫn hơi sợ! Còn cô thì sao?"Kiếm Cầm nói: "Ta... ta vẫn bình thường, bình thường thôi."
Quang Minh đỉnh hai bên vách đá dựng đứng, độ cao so với mặt biển
khoảng 800 mét. Bốn phái vừa tới chân núi đã thấy Ngũ Hành kỳ tung bay,
khắp núi đầy người. Một NPC nữ không mang vũ khí, cung kính đứng chờ dưới
chân núi.
Bốn môn phái dừng quân trên một bãi đất trống dưới chân núi, chờ NPC nói
nhảm xong sẽ tấn công. Quả nhiên, Diệt Tuyệt sư thái tiến lên một bước quát
hỏi: "Ngươi là ai? Mau kêu Dương Tiêu xuống đây chịu chết!"
Tinh Ảnh và Pháo Thiên Minh đồng loạt lườm sang khinh bỉ: Quả nhiên là
nói nhảm.
"Tiện nữ chỉ là một tì nữ, tiện danh không đáng nhắc tới. Giáo chủ của
chúng ta nói, các vị từ Trung Nguyên xa xôi đến Tây Vực, dọc đường ngựa xe
vất vả. Đã sắp đặt chút lễ vật mọn, kính xin nhận lấy." Theo tiếng cười vui vẻ
của nữ tử kết thúc, một tiếng nổ long trời vang lên, phía sau Diệt Tuyệt vang lên
tiếng kêu thảm thiết, quay đầu nhìn lại, số lượng người chơi vốn đang nghỉ ngơi
bỗng nhiên giảm đi một phần ba.
Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh chỉ cảm thấy bàn chân trống rỗng, thân thể
rơi thẳng xuống, cúi xuống nhìn, dưới chân xuất hiện lỗ thủng 10x10x10. Chính
giữa hố nhồi đầy thương, trong động khói vàng cuồn cuộn, còn có mười mấy
NPC dùng khăn lông che miệng mũi, cầm đao tựa vào bốn thành vách tường
lớn...
"Hồng Thủy Kỳ!" Cô gái hét lên một tiếng, bên sườn núi đột ngột b*n r*
ngàn vòi phun Thủy Long nghiêng 15 độ. Nước phun ra có màu đen kịt, rơi
xuống đất còn phát ra tiếng xèo xèo, rõ ràng là chất lỏng có khả năng ăn mòn
cực mạnh. Không ít người không rơi vào hang động, trong lúc hoảng hốt bị
văng trúng, một nửa ngay lập tức ngồi xuống ép độc, hiển nhiên là những người
có nội công thâm hậu. Còn một nửa người còn lại có nội lực trung bình, chỉ
trong ba giây đã hóa thành ánh sáng trắng bay lên.
"Duệ Kim kỳ!" Một lệnh hiệu, hơn vạn trường thương từ giữa sườn núi bay
ra, động năng kết hợp thế năng, vạn trường thương phát ra tiếng xé gió sắc bén.
Người chơi đều kinh hãi, không ai có lực lượng đánh trả những cây trường
thương này, chỉ có thân pháp và khinh công cao siêu mới lẩn tránh thoát thân,
nhưng sơ sẩy một chút thôi là lại rơi vào cạm bẫy bên cạnh, càng tệ hại là không
ít người vốn đứng chỗ an toàn lại bị đẩy vào mũi thương, chết oan vô số.
"Liệt Hỏa..." Chữ kỳ của nữ nhân kia còn chưa kịp thốt ra thì đã bị phi đao
c*m v** miệng, cô ả phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức mang thương tích thương
lui về núi. Hàng ngàn binh lính Hồng Thủy kỳ vứt bỏ vũ khí, rút đao kiếm xông
ra.
Pháo Thiên Minh hoàn toàn không thể phân thân truy kích, vội vã vận khinh
công bắt đầu cứu người. Vừa rồi y sa vào bẫy, Tinh Ảnh xuất quyền giữa không
trung đánh văng y vào vách đá. Nhưng do lực phản chấn không đủ mạnh, Tinh
Ảnh chỉ tới được mép rừng thương, kết quả đùi bị một mũi trường thương đâm
thủng.
Còn mười mấy NPC trong hang, dù có thêm khói độc cũng chỉ hao tổn một
thành nội lực của Pháo Thiên Minh, dễ dàng giết sạch. Tinh Ảnh thấy Pháo
Thiên Minh thoát ra bèn hô thêm: "Cứu Võ Đang trước đã!"
Các đệ tử Võ Đang không có Tinh Ảnh ở bên cạnh che chở, người phản ứng
nhanh chóng đối chưởng với nhau, tránh khỏi bẫy; người phản ứng chậm một
chút vẫn kịp kêu lên: "Trời ơi!" Còn không có phản ứng gì, thì đã xuất hiện ở
điểm hồi sinh, ngây ngốc nói: "Núi Võ Đang? Chẳng lẽ đây là Càn Khôn Đại
Na Di?"
Pháo Thiên Minh liên tục nhảy xuống hang giết người, khói độc chỉ có uy
lực hạn chế, bất kỳ ai có nội công trung cấp đều dễ dàng đối phó. Về phần ngay
cả nội công trung cấp cũng không có, Pháo Thiên Minh cho rằng không cứu còn
hơn.
Sau ba đợt tấn công của nữ tử kia, ngoại trừ những tử sĩ trong hang và Hồng
Thủy kỳ, tất cả NPC đối thủ đều biến mất như hòa tan vào không khí. Đòn tấn
công quá đột ngột khiến người chơi kinh ngạc. Ban đầu họ bị cờ hiệu trên núi
lừa gạt, tưởng mọi người đều ở trên núi, tiếp đến là nữ tử kia, ai cũng cho rằng
đây là bút tích của NPC, ít nhất cũng phải nói chuyện với Diệt Tuyệt sư thái nửa
giờ. Trong ba đợt tấn công, đợt thứ hai là trí mạng nhất, không phải nước độc
đáng sợ đến đâu, mà là bản năng tránh né tai họa của người chơi.
Mười vạn người chen chúc dưới chân núi, không gian vốn chật hẹp, cách đó
vài mét lại có hố sâu. Lúc ấy nước độc ập tới, dù không hướng về phía ai, người
chơi cũng vô thức tránh né, kết quả... khỏi phải bàn cãi. Hơn nữa, trường
thương ném thẳng tới, phạm vi bao trùm cả hàng ngũ trước sau, ai cũng di
chuyển theo bản năng...
Thêm nữa, cả ngàn người Hồng Thủy kỳ lợi dụng hỗn loạn xông chém giết,
người chơi uống cạn chén đắng.
"Còn hơn bốn ngàn người, chết đến bảy ngàn, chết tiệt!" Tinh Ảnh buồn bực
mắng một câu.
Pháo Thiên Minh an ủi: "Ta có tin tốt, có thể khiến ngươi bớt buồn một
chút."
"Có tin tốt gì?"
"Theo thống kê, Thiếu Lâm còn lại hơn một vạn người, Nga Mi còn ba
ngàn, Hoa Sơn còn bốn ngàn."
"Đây là tin tốt ư?"
"Đúng vậy! Theo tỷ lệ thì chúng ta phải chết đến một ngàn người mới được.
Không thì bắt hơn một ngàn người dư ra đi tự sát à?"
"... Thôi đừng đùa nữa!" Tinh Ảnh vẫn cười một tiếng nhưng lập tức nghiêm
mặt hỏi: "Bây giờ phải làm sao?"
Pháo Thiên Minh lắc đầu nói: "Không biết, mới đến chân núi đã mất cả
đống người, chi tiết về người ta còn chưa thăm dò rõ ràng."
Lúc này Nhất Kiếm Đoạt Tâm, Xa và Tử Phi Tử lại gần, Xa cười khổ nói:
"Tinh Ảnh, phía ngươi thế nào? Phía ta tổng điểm tích lũy là âm hơn bốn vạn.
Phần thưởng cơ bản là vô vọng rồi."
"Ta âm hơn hai vạn!" Tử Phi Tử thở dài nói: "Tính ra cho dù giết sạch trên
núi, chúng ta không chết đi một ai cũng không thể bù đắp được khoản âm này."
"Ta âm mười tám ngàn!" Nhất Kiếm Đoạt Tâm vốn rất buồn bực, nhưng vừa
nghe thành tích của Thiếu Lâm và Nga Mi là tâm trạng lập tức bình thường.
Tinh Ảnh cười nói: "Tình hình của chúng ta tốt nhất, hiện còn hơn một ngàn
điểm tích lũy."
Xa nhìn Nhất Kiếm Đoạt Tâm một cái rồi nói: "Chúng ta thương lượng nhé,
địa hình rừng rậm, có thể bố trí vô số cạm bẫy, thực tế là không thích hợp cho
đại đội cưỡng ép tấn công. Mặc dù chúng ta không có cơ hội lật bàn, nhưng
không trút giận chẳng phải uất ức bằng chết à?"
Tinh Ảnh hỏi: "Ý các ngươi là gì?"
Xa đáp: "Chúng ta sẽ tập hợp một nhóm cao thủ ưu tú lẻn lên, như vậy vũ
khí của địch sẽ không thể sử dụng được. Sau khi xông vào tổng đàn, chắc chắn
Ngũ Hành kỳ sẽ điều động toàn lực bảo vệ. Chỉ cần tiêu diệt được một vài NPC
có tên riêng, đội hình của chúng sẽ rối loạn. Lúc đó, chúng ta sẽ tổng tấn công.
Ngươi thấy thế nào?"
Tinh Ảnh suy nghĩ một chút rồi đáp: "Có lý đó, chúng ta phải làm cho địch
rối loạn trận cước. Ý tưởng này rất hay, dù không thể tiêu diệt NPC then chốt
cũng có thể thu thập nhiều tin tức hữu ích."
Pháo Thiên Minh ló đầu hỏi: "Ta hỏi một câu! Việc này rõ ràng là tự sát, ai
dám đi?"
Lời này không sai. Ví dụ như Dương Tiêu, Pháo Thiên Minh từng giao thủ,
với thực lực hiện giờ của mình cho dù có phục kích cùng lắm chỉ là bất bại. Còn
Trương Vô Kỵ? Ai đủ sức đối đầu? Ngũ Tán Nhân? Ông ngoại với cậu của
Trương Vô Kỵ? Tất cả đều phải dựa vào ủ lò mới có hy vọng. Chỉ với một
nhóm nhỏ, khỏi nói tới việc người ta không thèm giảng luật lệ giang hồ với
ngươi, dù tuân theo luật lệ một chọi một, ai có đủ thực lực?
Xa nghiêng đầu nhìn Đoạt Tâm Kiếm nói: "Thấy chưa! Lừa hắn làm sao
được. Nhìn đây!"
Xa quay đầu lại nhìn Pháo Thiên Minh, đột nhiên giơ tay đặt lên vai hắn làm
nũng: "Đi đi mà. Người ta muốn ngươi đi cơ!"
Pháo Thiên Minh đứng dậy nói: "Được được được. Ta đi là được! Ta thà bị
NPC bắt đi đốt đèn trời, còn hơn bị ngươi làm cho nôn mửa chết!"
Pháo Thiên Minh nhìn Kiếm Cầm và Thiên Thiên trước mặt, cố áp chế cục
tức dâng lên trong lòng, quay đầu sang nhìn về phía bốn đại sư huynh: "Tiểu đội
chỉ có ba người thôi à? Ba người ban ngày ban mặt lẻn vào tổng bộ Ma Giáo ám
sát?"
Tử Phi Tử nhún vai đáp: "Dẫu sao thì Nga Mi bên ta, không có cao thủ tuyệt
học nào, các ngươi còn đối đầu với đám BOSS cao cấp cả, không huy động cao
thủ tuyệt học trở lên, đến đó làm gì? Còn ta thì phải ở lại chỉ huy phản kích theo
tin tức các phản hồi, không thể đi được."
Xa cũng bất đắc dĩ nói: "Long Thành và Trùng ngỏm rồi, bên này ta cũng
tìm không ra cao thủ tuyệt học nào cả!"
Chuyện này Pháo Thiên Minh biết rõ. Lúc hỗn chiến hôm trước, y đã thấy
Long Thành và Trùng nhảy thoát khỏi cạm bẫy, Xa nhắm ngay hai tên này cho
một chưởng đánh về.
"Hoa Sơn quả thực có một người, ngươi cũng biết đó, là Khoai Lang. Chỉ có
điều khinh công và nội công của cô ấy đều ở mức trung bình, ngươi có muốn
hay không?"
"Ha ha! Tình huống của Võ Đang ngươi hiểu rõ hơn ta, ngoại trừ hai chúng
ta, tất cả đều là loại đà điểu." Tinh Ảnh cười ha hả nói.
Pháo Thiên Minh cười ha ha với Pháo Thiên Minh, nói thật y gặp Thiên
Thiên vẫn tương đối xấu hổ. Nếu nói Tử Phi Tử thì người ta là nam nhân, nhiệm
vụ Diệp Cổ Thành là xung đột nhau rõ ràng, nhưng nữ nhân thì chưa biết được.
"Không sao, đó là xung đột nhiệm vụ, ta hiểu!" Thiên Thiên thì thầm một
câu: "Cho dù xung đột nhưng cũng quá hẹp hòi."
Pháo Thiên Minh coi như không nghe thấy, ba người hiện giờ đang ở trên
vách núi bên trái. Pháo Thiên Minh hoàn toàn phủ định ý tưởng ngu ngốc của
bốn tên đại sư huynh: lợi dụng ưu thế võ công giết ra một con đường máu đi
thẳng tới tổng đàn. Y cho rằng bản thân luôn luôn rất kín tiếng, đặc biệt là lúc
làm việc trộm cắp cần rất kín đáo. Vì thế đi vòng tới vị trí hiểm yếu. Dùng dây
thừng và thiết kiếm làm công cụ trợ giúp, hỗ trợ hai nữ nhân lặng lẽ lẻn lên trên.
Quá trình cũng rất đơn giản, Pháo Thiên Minh vận khinh công, nhìn thấy
khe hở thì cắm kiếm vào bên trong, sau đó buộc dây thừng vào thân kiếm... Tất
nhiên là trên chuôi kiếm, nếu không sẽ ngã chết người. Còn hai nữ nhân thì một
trước một sau trèo dọc theo sợi dây là được.
Bên vách núi là một bụi hoa đỗ quyên, so với hoa đỗ quyên bình thường thì
thấp hơn, chỉ cao đến đầu gối, rõ ràng không thể che được người. Nhưng rất
may cách đó trăm thước có một loạt kiến trúc thấp bé, chỉ cần nhìn là biết đó là
khu vực tạp viện của tổng đàn, chỉ có vài NPC chặt củi.
"Nơi này có nhà bếp! Ai có độc dược?" Thiên Thiên hỏi sau khi giết người.
"Có..." Pháo Thiên Minh nghĩ tới Thập Tương Nhyễn Cân tán là lập tức sửa
lại: "Không có!"
"Có hay không có?"
"Không có!"
Kiếm Cầm bổ sung một câu: "Lần này có thể có!"
Pháo Thiên Minh lắc đầu: "Lần này thật sự không có!"
Kiếm Cầm lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
Pháo Thiên Minh suy nghĩ: "Theo những bộ phim võ hiệp, bây giờ chúng ta
nên lén lút leo lên nóc tổng đàn nhà người ta, rình nghe xem người ta đang bàn
bạc điều gì?"
Kiếm Cầm kinh ngạc nói: "Giữa ban ngày ban mặt?"
Pháo Thiên Minh nói: "Nếu ngươi có chủ ý hay hơn thì cứ nói?"
Kiếm Cầm im lặng không đáp.
Pháo Thiên Minh mới phát hiện ra, leo lên nóc nhà người ta thật sự là một
kỹ năng. Giống như chơi trò đột kích, vừa lẩn tránh đệ tử tuần tra, vừa tiếp cận
mục tiêu. May mắn thay khu kiến trúc này đều là nơi ở liền kề, ba người chỉ cần
trèo qua mái nhà là có thể đến được đại điện. Có điều ba người chưa hề làm
nghề này, nên mặc dù không đạp vỡ ngói, nhưng vẫn gây ra không ít động tĩnh.
Nguyên nhân chính là do chất lượng ngói kém, nhiều viên cao viên thấp khác
nhau, nên mỗi bước đi đều có tiếng động. Hơn nữa, dẫu sao ba người cũng
không phải là dân trộm cắp chuyên nghiệp.
Lúc mò tới gần đại điện, Pháo Thiên Minh kéo hai nữ nhân sang, sau khi
nhẹ nhàng vạch mấy viên ngói, cảnh tượng trong đại điện hiện ra trước mắt ba
người. Ngồi ở chính giữa trên ghế chủ tọa là một thiếu niên, tám chín phần
mười chính là Trương Vô Kỵ. Bên trái sảnh là người quen của Pháo Thiên Minh
- Dương Tiêu, xét bề ngoài như vậy thì tám chín phần mười là JJ đã hồi phục
rồi.
Bên trái đại điện có bốn vị trí, hai vị trí đầu đều trống không, vị trí thứ ba là
một ông lão tóc bạc râu bạc, hẳn là Bạch Mi Ưng vương Ân Thiên Chính, sau
lưng lão là con trai Ân Dã Vương. Vị trí thứ tư cũng là người quen, đó là Vi
Nhất Tiếu.
Phía bên trái đại sảnh có năm chỗ trống không, tám chín phần là chỗ ngồi
của Ngũ Tán Nhân.
Trong điện yên tĩnh, vài NPC đứng đó ngây ngốc không nhúc nhích, không
nói một lời, Pháo Thiên Minh cập nhật tình hình cho Tinh Ảnh qua kênh đội
ngũ rồi hỏi: "Chúng làm gì đó?"
"Chịu!" Hai thiếu nữ đồng thanh đáp: "Xem trước đã!"
Lại qua năm phút, ngay lúc Pháo Thiên Minh sắp ngủ gục, Vi Nhất Tiếu
bỗng cử động ngón trỏ, các NPC khác lập tức gào lên: "Cử động rồi, Vi Nhất
Tiếu, ngươi thua rồi!"
Ba người khác phun máu: "Người ta đang chơi tượng gỗ!"
"Chán quá đi!" Trương Vô Kỵ thở dài nói: "Ngũ Tán Nhân và Tiểu Chiêu ở
bên ngoài chỉ huy huynh đệ, tuy vất vả nhưng dù sao cũng hơn chúng ta ngồi
ngây ra ở đây."
"Thôi... Có cách nào chứ, tiếp theo chơi gì?" Dương Tiêu cũng thở dài.
Trương Vô Kỵ nói: "Đương nhiên là tiếp tục chơi tượng gỗ, các vị nói có
nên mời Thái Thượng giáo chủ cùng ra không, ngài ấy ẩn nấp trong địa đạo làm
kỳ binh đã mười mấy ngày, không biết có nhàm chán tới mức thối rữa hay
không."
"Thái Thượng giáo chủ là ai?" Pháo Thiên Minh hỏi.
Thiên Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hình như tên là Dương Đỉnh Thiên,
nhưng mười mấy năm trước vì mụ vợ hồng hạnh vượt tường nên tự sát rồi.
Chẳng lẽ xác chết vùng dậy?"
Kiếm Cầm tiếp lời: "Cái này không phải không thể! Ta nhớ trong nguyên tác
còn nói, bọn họ bị một hòa thượng hạ gục toàn bộ, ta nghĩ nếu quả thật có hòa
thượng xuất hiện cũng hạ gục chúng ta."
Thiên Thiên đứng bên nhìn động tĩnh trong điện, hỏi: "Hiện giờ vấn đề là
làm thế nào để thu hút sự chú ý của Ngũ Hành kỳ đến tổng điện. Chử Trà, ngươi
có cách nào không?"
Pháo Thiên Minh có vẻ rất khó xử, đáp: "Có thì cũng có, nhưng ta không
dám dùng."
"Không sao, dù sao ba chúng ta đến đây cũng chẳng hy vọng sống sót ra
ngoài."
"Được rồi! Nếu đã thế..." Pháo Thiên Minh giơ tay vận nội lực vỗ lên vai
Thiên Thiên một cái. Ngói dưới chân cô vỡ vụn, Thiên Thiên kêu lên rồi rơi
xuống.
Kiếm Cầm không hài lòng hỏi: "Này! Sao ngươi lại làm thế?"
Pháo Thiên Minh đáp: "Hiện tại đây là cách tốt nhất để dò xét thực lực đối
phương. Hơn nữa, Thiên Thiên cũng là người thích hợp nhất, cô ấy không sợ
chết. Ta vẫn hơi sợ! Còn cô thì sao?"
Kiếm Cầm nói: "Ta... ta vẫn bình thường, bình thường thôi."
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Quang Minh đỉnh hai bên vách đá dựng đứng, độ cao so với mặt biểnkhoảng 800 mét. Bốn phái vừa tới chân núi đã thấy Ngũ Hành kỳ tung bay,khắp núi đầy người. Một NPC nữ không mang vũ khí, cung kính đứng chờ dướichân núi.Bốn môn phái dừng quân trên một bãi đất trống dưới chân núi, chờ NPC nóinhảm xong sẽ tấn công. Quả nhiên, Diệt Tuyệt sư thái tiến lên một bước quáthỏi: "Ngươi là ai? Mau kêu Dương Tiêu xuống đây chịu chết!"Tinh Ảnh và Pháo Thiên Minh đồng loạt lườm sang khinh bỉ: Quả nhiên lànói nhảm."Tiện nữ chỉ là một tì nữ, tiện danh không đáng nhắc tới. Giáo chủ củachúng ta nói, các vị từ Trung Nguyên xa xôi đến Tây Vực, dọc đường ngựa xevất vả. Đã sắp đặt chút lễ vật mọn, kính xin nhận lấy." Theo tiếng cười vui vẻcủa nữ tử kết thúc, một tiếng nổ long trời vang lên, phía sau Diệt Tuyệt vang lêntiếng kêu thảm thiết, quay đầu nhìn lại, số lượng người chơi vốn đang nghỉ ngơibỗng nhiên giảm đi một phần ba.Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh chỉ cảm thấy bàn chân trống rỗng, thân thểrơi thẳng xuống, cúi xuống nhìn, dưới chân xuất hiện lỗ thủng 10x10x10. Chínhgiữa hố nhồi đầy thương, trong động khói vàng cuồn cuộn, còn có mười mấyNPC dùng khăn lông che miệng mũi, cầm đao tựa vào bốn thành vách tườnglớn..."Hồng Thủy Kỳ!" Cô gái hét lên một tiếng, bên sườn núi đột ngột b*n r*ngàn vòi phun Thủy Long nghiêng 15 độ. Nước phun ra có màu đen kịt, rơixuống đất còn phát ra tiếng xèo xèo, rõ ràng là chất lỏng có khả năng ăn mòncực mạnh. Không ít người không rơi vào hang động, trong lúc hoảng hốt bịvăng trúng, một nửa ngay lập tức ngồi xuống ép độc, hiển nhiên là những ngườicó nội công thâm hậu. Còn một nửa người còn lại có nội lực trung bình, chỉtrong ba giây đã hóa thành ánh sáng trắng bay lên."Duệ Kim kỳ!" Một lệnh hiệu, hơn vạn trường thương từ giữa sườn núi bayra, động năng kết hợp thế năng, vạn trường thương phát ra tiếng xé gió sắc bén.Người chơi đều kinh hãi, không ai có lực lượng đánh trả những cây trườngthương này, chỉ có thân pháp và khinh công cao siêu mới lẩn tránh thoát thân,nhưng sơ sẩy một chút thôi là lại rơi vào cạm bẫy bên cạnh, càng tệ hại là khôngít người vốn đứng chỗ an toàn lại bị đẩy vào mũi thương, chết oan vô số."Liệt Hỏa..." Chữ kỳ của nữ nhân kia còn chưa kịp thốt ra thì đã bị phi đaoc*m v** miệng, cô ả phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức mang thương tích thươnglui về núi. Hàng ngàn binh lính Hồng Thủy kỳ vứt bỏ vũ khí, rút đao kiếm xôngra.Pháo Thiên Minh hoàn toàn không thể phân thân truy kích, vội vã vận khinhcông bắt đầu cứu người. Vừa rồi y sa vào bẫy, Tinh Ảnh xuất quyền giữa khôngtrung đánh văng y vào vách đá. Nhưng do lực phản chấn không đủ mạnh, TinhẢnh chỉ tới được mép rừng thương, kết quả đùi bị một mũi trường thương đâmthủng.Còn mười mấy NPC trong hang, dù có thêm khói độc cũng chỉ hao tổn mộtthành nội lực của Pháo Thiên Minh, dễ dàng giết sạch. Tinh Ảnh thấy PháoThiên Minh thoát ra bèn hô thêm: "Cứu Võ Đang trước đã!"Các đệ tử Võ Đang không có Tinh Ảnh ở bên cạnh che chở, người phản ứngnhanh chóng đối chưởng với nhau, tránh khỏi bẫy; người phản ứng chậm mộtchút vẫn kịp kêu lên: "Trời ơi!" Còn không có phản ứng gì, thì đã xuất hiện ởđiểm hồi sinh, ngây ngốc nói: "Núi Võ Đang? Chẳng lẽ đây là Càn Khôn ĐạiNa Di?"Pháo Thiên Minh liên tục nhảy xuống hang giết người, khói độc chỉ có uylực hạn chế, bất kỳ ai có nội công trung cấp đều dễ dàng đối phó. Về phần ngaycả nội công trung cấp cũng không có, Pháo Thiên Minh cho rằng không cứu cònhơn.Sau ba đợt tấn công của nữ tử kia, ngoại trừ những tử sĩ trong hang và HồngThủy kỳ, tất cả NPC đối thủ đều biến mất như hòa tan vào không khí. Đòn tấncông quá đột ngột khiến người chơi kinh ngạc. Ban đầu họ bị cờ hiệu trên núilừa gạt, tưởng mọi người đều ở trên núi, tiếp đến là nữ tử kia, ai cũng cho rằngđây là bút tích của NPC, ít nhất cũng phải nói chuyện với Diệt Tuyệt sư thái nửagiờ. Trong ba đợt tấn công, đợt thứ hai là trí mạng nhất, không phải nước độcđáng sợ đến đâu, mà là bản năng tránh né tai họa của người chơi.Mười vạn người chen chúc dưới chân núi, không gian vốn chật hẹp, cách đóvài mét lại có hố sâu. Lúc ấy nước độc ập tới, dù không hướng về phía ai, ngườichơi cũng vô thức tránh né, kết quả... khỏi phải bàn cãi. Hơn nữa, trườngthương ném thẳng tới, phạm vi bao trùm cả hàng ngũ trước sau, ai cũng dichuyển theo bản năng...Thêm nữa, cả ngàn người Hồng Thủy kỳ lợi dụng hỗn loạn xông chém giết,người chơi uống cạn chén đắng."Còn hơn bốn ngàn người, chết đến bảy ngàn, chết tiệt!" Tinh Ảnh buồn bựcmắng một câu.Pháo Thiên Minh an ủi: "Ta có tin tốt, có thể khiến ngươi bớt buồn mộtchút.""Có tin tốt gì?""Theo thống kê, Thiếu Lâm còn lại hơn một vạn người, Nga Mi còn bangàn, Hoa Sơn còn bốn ngàn.""Đây là tin tốt ư?""Đúng vậy! Theo tỷ lệ thì chúng ta phải chết đến một ngàn người mới được.Không thì bắt hơn một ngàn người dư ra đi tự sát à?""... Thôi đừng đùa nữa!" Tinh Ảnh vẫn cười một tiếng nhưng lập tức nghiêmmặt hỏi: "Bây giờ phải làm sao?"Pháo Thiên Minh lắc đầu nói: "Không biết, mới đến chân núi đã mất cảđống người, chi tiết về người ta còn chưa thăm dò rõ ràng."Lúc này Nhất Kiếm Đoạt Tâm, Xa và Tử Phi Tử lại gần, Xa cười khổ nói:"Tinh Ảnh, phía ngươi thế nào? Phía ta tổng điểm tích lũy là âm hơn bốn vạn.Phần thưởng cơ bản là vô vọng rồi.""Ta âm hơn hai vạn!" Tử Phi Tử thở dài nói: "Tính ra cho dù giết sạch trênnúi, chúng ta không chết đi một ai cũng không thể bù đắp được khoản âm này.""Ta âm mười tám ngàn!" Nhất Kiếm Đoạt Tâm vốn rất buồn bực, nhưng vừanghe thành tích của Thiếu Lâm và Nga Mi là tâm trạng lập tức bình thường.Tinh Ảnh cười nói: "Tình hình của chúng ta tốt nhất, hiện còn hơn một ngànđiểm tích lũy."Xa nhìn Nhất Kiếm Đoạt Tâm một cái rồi nói: "Chúng ta thương lượng nhé,địa hình rừng rậm, có thể bố trí vô số cạm bẫy, thực tế là không thích hợp chođại đội cưỡng ép tấn công. Mặc dù chúng ta không có cơ hội lật bàn, nhưngkhông trút giận chẳng phải uất ức bằng chết à?"Tinh Ảnh hỏi: "Ý các ngươi là gì?"Xa đáp: "Chúng ta sẽ tập hợp một nhóm cao thủ ưu tú lẻn lên, như vậy vũkhí của địch sẽ không thể sử dụng được. Sau khi xông vào tổng đàn, chắc chắnNgũ Hành kỳ sẽ điều động toàn lực bảo vệ. Chỉ cần tiêu diệt được một vài NPCcó tên riêng, đội hình của chúng sẽ rối loạn. Lúc đó, chúng ta sẽ tổng tấn công.Ngươi thấy thế nào?"Tinh Ảnh suy nghĩ một chút rồi đáp: "Có lý đó, chúng ta phải làm cho địchrối loạn trận cước. Ý tưởng này rất hay, dù không thể tiêu diệt NPC then chốtcũng có thể thu thập nhiều tin tức hữu ích."Pháo Thiên Minh ló đầu hỏi: "Ta hỏi một câu! Việc này rõ ràng là tự sát, aidám đi?"Lời này không sai. Ví dụ như Dương Tiêu, Pháo Thiên Minh từng giao thủ,với thực lực hiện giờ của mình cho dù có phục kích cùng lắm chỉ là bất bại. CònTrương Vô Kỵ? Ai đủ sức đối đầu? Ngũ Tán Nhân? Ông ngoại với cậu củaTrương Vô Kỵ? Tất cả đều phải dựa vào ủ lò mới có hy vọng. Chỉ với mộtnhóm nhỏ, khỏi nói tới việc người ta không thèm giảng luật lệ giang hồ vớingươi, dù tuân theo luật lệ một chọi một, ai có đủ thực lực?Xa nghiêng đầu nhìn Đoạt Tâm Kiếm nói: "Thấy chưa! Lừa hắn làm saođược. Nhìn đây!"Xa quay đầu lại nhìn Pháo Thiên Minh, đột nhiên giơ tay đặt lên vai hắn làmnũng: "Đi đi mà. Người ta muốn ngươi đi cơ!"Pháo Thiên Minh đứng dậy nói: "Được được được. Ta đi là được! Ta thà bịNPC bắt đi đốt đèn trời, còn hơn bị ngươi làm cho nôn mửa chết!"Pháo Thiên Minh nhìn Kiếm Cầm và Thiên Thiên trước mặt, cố áp chế cụctức dâng lên trong lòng, quay đầu sang nhìn về phía bốn đại sư huynh: "Tiểu độichỉ có ba người thôi à? Ba người ban ngày ban mặt lẻn vào tổng bộ Ma Giáo ámsát?"Tử Phi Tử nhún vai đáp: "Dẫu sao thì Nga Mi bên ta, không có cao thủ tuyệthọc nào, các ngươi còn đối đầu với đám BOSS cao cấp cả, không huy động caothủ tuyệt học trở lên, đến đó làm gì? Còn ta thì phải ở lại chỉ huy phản kích theotin tức các phản hồi, không thể đi được."Xa cũng bất đắc dĩ nói: "Long Thành và Trùng ngỏm rồi, bên này ta cũngtìm không ra cao thủ tuyệt học nào cả!"Chuyện này Pháo Thiên Minh biết rõ. Lúc hỗn chiến hôm trước, y đã thấyLong Thành và Trùng nhảy thoát khỏi cạm bẫy, Xa nhắm ngay hai tên này chomột chưởng đánh về."Hoa Sơn quả thực có một người, ngươi cũng biết đó, là Khoai Lang. Chỉ cóđiều khinh công và nội công của cô ấy đều ở mức trung bình, ngươi có muốnhay không?""Ha ha! Tình huống của Võ Đang ngươi hiểu rõ hơn ta, ngoại trừ hai chúngta, tất cả đều là loại đà điểu." Tinh Ảnh cười ha hả nói.Pháo Thiên Minh cười ha ha với Pháo Thiên Minh, nói thật y gặp ThiênThiên vẫn tương đối xấu hổ. Nếu nói Tử Phi Tử thì người ta là nam nhân, nhiệmvụ Diệp Cổ Thành là xung đột nhau rõ ràng, nhưng nữ nhân thì chưa biết được."Không sao, đó là xung đột nhiệm vụ, ta hiểu!" Thiên Thiên thì thầm mộtcâu: "Cho dù xung đột nhưng cũng quá hẹp hòi."Pháo Thiên Minh coi như không nghe thấy, ba người hiện giờ đang ở trênvách núi bên trái. Pháo Thiên Minh hoàn toàn phủ định ý tưởng ngu ngốc củabốn tên đại sư huynh: lợi dụng ưu thế võ công giết ra một con đường máu đithẳng tới tổng đàn. Y cho rằng bản thân luôn luôn rất kín tiếng, đặc biệt là lúclàm việc trộm cắp cần rất kín đáo. Vì thế đi vòng tới vị trí hiểm yếu. Dùng dâythừng và thiết kiếm làm công cụ trợ giúp, hỗ trợ hai nữ nhân lặng lẽ lẻn lên trên.Quá trình cũng rất đơn giản, Pháo Thiên Minh vận khinh công, nhìn thấykhe hở thì cắm kiếm vào bên trong, sau đó buộc dây thừng vào thân kiếm... Tấtnhiên là trên chuôi kiếm, nếu không sẽ ngã chết người. Còn hai nữ nhân thì mộttrước một sau trèo dọc theo sợi dây là được.Bên vách núi là một bụi hoa đỗ quyên, so với hoa đỗ quyên bình thường thìthấp hơn, chỉ cao đến đầu gối, rõ ràng không thể che được người. Nhưng rấtmay cách đó trăm thước có một loạt kiến trúc thấp bé, chỉ cần nhìn là biết đó làkhu vực tạp viện của tổng đàn, chỉ có vài NPC chặt củi."Nơi này có nhà bếp! Ai có độc dược?" Thiên Thiên hỏi sau khi giết người."Có..." Pháo Thiên Minh nghĩ tới Thập Tương Nhyễn Cân tán là lập tức sửalại: "Không có!""Có hay không có?""Không có!"Kiếm Cầm bổ sung một câu: "Lần này có thể có!"Pháo Thiên Minh lắc đầu: "Lần này thật sự không có!"Kiếm Cầm lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao?"Pháo Thiên Minh suy nghĩ: "Theo những bộ phim võ hiệp, bây giờ chúng tanên lén lút leo lên nóc tổng đàn nhà người ta, rình nghe xem người ta đang bànbạc điều gì?"Kiếm Cầm kinh ngạc nói: "Giữa ban ngày ban mặt?"Pháo Thiên Minh nói: "Nếu ngươi có chủ ý hay hơn thì cứ nói?"Kiếm Cầm im lặng không đáp.Pháo Thiên Minh mới phát hiện ra, leo lên nóc nhà người ta thật sự là mộtkỹ năng. Giống như chơi trò đột kích, vừa lẩn tránh đệ tử tuần tra, vừa tiếp cậnmục tiêu. May mắn thay khu kiến trúc này đều là nơi ở liền kề, ba người chỉ cầntrèo qua mái nhà là có thể đến được đại điện. Có điều ba người chưa hề làmnghề này, nên mặc dù không đạp vỡ ngói, nhưng vẫn gây ra không ít động tĩnh.Nguyên nhân chính là do chất lượng ngói kém, nhiều viên cao viên thấp khácnhau, nên mỗi bước đi đều có tiếng động. Hơn nữa, dẫu sao ba người cũngkhông phải là dân trộm cắp chuyên nghiệp.Lúc mò tới gần đại điện, Pháo Thiên Minh kéo hai nữ nhân sang, sau khinhẹ nhàng vạch mấy viên ngói, cảnh tượng trong đại điện hiện ra trước mắt bangười. Ngồi ở chính giữa trên ghế chủ tọa là một thiếu niên, tám chín phầnmười chính là Trương Vô Kỵ. Bên trái sảnh là người quen của Pháo Thiên Minh- Dương Tiêu, xét bề ngoài như vậy thì tám chín phần mười là JJ đã hồi phụcrồi.Bên trái đại điện có bốn vị trí, hai vị trí đầu đều trống không, vị trí thứ ba làmột ông lão tóc bạc râu bạc, hẳn là Bạch Mi Ưng vương Ân Thiên Chính, saulưng lão là con trai Ân Dã Vương. Vị trí thứ tư cũng là người quen, đó là ViNhất Tiếu.Phía bên trái đại sảnh có năm chỗ trống không, tám chín phần là chỗ ngồicủa Ngũ Tán Nhân.Trong điện yên tĩnh, vài NPC đứng đó ngây ngốc không nhúc nhích, khôngnói một lời, Pháo Thiên Minh cập nhật tình hình cho Tinh Ảnh qua kênh độingũ rồi hỏi: "Chúng làm gì đó?""Chịu!" Hai thiếu nữ đồng thanh đáp: "Xem trước đã!"Lại qua năm phút, ngay lúc Pháo Thiên Minh sắp ngủ gục, Vi Nhất Tiếubỗng cử động ngón trỏ, các NPC khác lập tức gào lên: "Cử động rồi, Vi NhấtTiếu, ngươi thua rồi!"Ba người khác phun máu: "Người ta đang chơi tượng gỗ!""Chán quá đi!" Trương Vô Kỵ thở dài nói: "Ngũ Tán Nhân và Tiểu Chiêu ởbên ngoài chỉ huy huynh đệ, tuy vất vả nhưng dù sao cũng hơn chúng ta ngồingây ra ở đây.""Thôi... Có cách nào chứ, tiếp theo chơi gì?" Dương Tiêu cũng thở dài.Trương Vô Kỵ nói: "Đương nhiên là tiếp tục chơi tượng gỗ, các vị nói cónên mời Thái Thượng giáo chủ cùng ra không, ngài ấy ẩn nấp trong địa đạo làmkỳ binh đã mười mấy ngày, không biết có nhàm chán tới mức thối rữa haykhông.""Thái Thượng giáo chủ là ai?" Pháo Thiên Minh hỏi.Thiên Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hình như tên là Dương Đỉnh Thiên,nhưng mười mấy năm trước vì mụ vợ hồng hạnh vượt tường nên tự sát rồi.Chẳng lẽ xác chết vùng dậy?"Kiếm Cầm tiếp lời: "Cái này không phải không thể! Ta nhớ trong nguyên táccòn nói, bọn họ bị một hòa thượng hạ gục toàn bộ, ta nghĩ nếu quả thật có hòathượng xuất hiện cũng hạ gục chúng ta."Thiên Thiên đứng bên nhìn động tĩnh trong điện, hỏi: "Hiện giờ vấn đề làlàm thế nào để thu hút sự chú ý của Ngũ Hành kỳ đến tổng điện. Chử Trà, ngươicó cách nào không?"Pháo Thiên Minh có vẻ rất khó xử, đáp: "Có thì cũng có, nhưng ta khôngdám dùng.""Không sao, dù sao ba chúng ta đến đây cũng chẳng hy vọng sống sót rangoài.""Được rồi! Nếu đã thế..." Pháo Thiên Minh giơ tay vận nội lực vỗ lên vaiThiên Thiên một cái. Ngói dưới chân cô vỡ vụn, Thiên Thiên kêu lên rồi rơixuống.Kiếm Cầm không hài lòng hỏi: "Này! Sao ngươi lại làm thế?"Pháo Thiên Minh đáp: "Hiện tại đây là cách tốt nhất để dò xét thực lực đốiphương. Hơn nữa, Thiên Thiên cũng là người thích hợp nhất, cô ấy không sợchết. Ta vẫn hơi sợ! Còn cô thì sao?"Kiếm Cầm nói: "Ta... ta vẫn bình thường, bình thường thôi."