Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…
Chương 186: Cực tốc bão táp
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Đoạn trên kể lại Tinh Ảnh thuyết phục Pháo Thiên Minh tặng thi thể làmquà cho đệ tử Võ Đang. Ngay khi Pháo Thiên Minh vừa đồng ý thì Kiếm Cầmbên cạnh đã đưa ra nghi vấn: "Đối phương có thể dịch chuyển tức thời, hìnhnhư hai người bọn họ có thể dùng vô hạn lần, còn có thể xác định vị trí muốnđến. Các ngươi làm thế nào giữ chân được bọn họ?""... Vậy thì giữ canh thi thể đi!" Tinh Ảnh quyết đoán đáp. Pháo Thiên Minhkhông quan tâm, lần này không những được đầy túi tiền mà điểm tích lũy cũngtăng vọt, đã vững vàng đứng đầu Võ Đang. Cho dù chết y cũng không thấy cógì đáng tiếc. Hiện giờ y cho rằng nhà thiết kế sắp xếp quá ác liệt, loại nhiệm vụnày chỉ cho điểm tích lũy mà không tăng võ công hay kinh nghiệm. Như vậy sẽhình thành một vòng luẩn quẩn, càng làm nhiệm vụ nhiều thì cấp độ càng thấp,nhưng người nổi danh trong giang hồ, phần lớn là người thường xuyên làmnhiệm vụ.Tinh Ảnh thấy các môn phái khác đã chết gần một nửa, ai nấy đều có ý địnhrút lui, vây quanh đại điện mà không dám xông vào, bèn ra lệnh: "Võ Đangchuẩn bị đi, ta và Chử Trà sẽ che chở cho các ngươi."Cửa gỗ và tường gỗ bốn phía đại điện đã bị hư hại trong cuộc chiến vừa rồi,gần ba ngàn đệ tử Võ Đang vây quanh đại điện chật như nêm cối. Chỉ chờ lệnhcủa Tinh Ảnh, ba thi thể thì có hai ở giữa, được Dương Đỉnh Thiên dùng làmmồi nhử. Một thi thể khác ở phía đông nam do Trương Vô Kỵ phụ trách câu cá.Đám đệ tử Võ Đang đều rõ: thứ gì ai cướp được gì thì thuộc về người đó,mỗi người một số phận, không ai yêu cầu người khác nhường lại cho mình."Tấn công!" Tinh Ảnh ra lệnh, đồng thời lao xuống cùng với Pháo ThiênMinh.Pháo Thiên Minh trực tiếp từ trên cao lao xuống hai thi thể. Đầu úp xuống,thanh kiếm mỏng nhắm thẳng đỉnh đầu Dương Đỉnh Thiên. Dương Đỉnh Thiênkhông dám khinh suất, di chuyển tức thời ra ngoài ba trượng, xoay người chụptới. Pháo Thiên Minh xoay mình tránh đi, trực tiếp đối đầu với Dương ĐỉnhThiên. Cả hai đều là song tuyệt học, mặc dù có chênh lệch về trình độ võ côngnhưng Vo Danh khoái kiếm cộng 20% tốc độ xuất thủ của Pháo Thiên Minh đãrút ngắn không ít khoảng cách. Pháo Thiên Minh vốn không nghĩ sẽ toàn thântrở ra, chỉ mong trước khi chết có thể cùng đối phương đồng quy vu tận, khôngthể thì cũng phải khiến đối phương dính máu.Dương Đỉnh Thiên không điên cuồng như Pháo Thiên Minh, thấy tốc độkiếm pháp là khẽ cau mày, thân hình biến mất trong không trung, rồi xuất hiệnsau lưng Pháo Thiên Minh bốn trượng. Chỉ trong khoảnh khắc đó đã có hơn haimươi đệ tử Võ Đang lao tới hai bên thi thể.Do người đẩy người, người chen người Pháo Thiên Minh vội vàng né sangmột bên, hai mươi đồ đệ cũng không kịp s* s**ng thi thể, đột nhiên chỉ nghemột tiếng vải rách, hai thi thể trên đất bỗng nhiên biến mất. Pháo Thiên Minhchớp mắt, quả thật không nhìn lầm, xác chết đã biến mất mà không có ánh sángphục sinh xuất hiện. Điều này chỉ có thể nói lên một vấn đề: hệ thống gian lệnh.Nhưng rõ ràng Pháo Thiên Minh đã bỏ qua chỉ số d*m d*c của phái VõĐang, một giây sau y sững sờ há hốc mồm. Một nữ đồ đệ dáng dấp xinh đẹpthét lên: "Phát tài rồi! Ưng thủ trác, nội công tăng thêm 2 cấp." Bọn người chơinghe thế nhỏ nước miếng, đây là tăng cường của trang bị phụ kiện chứ khôngchiếm chỗ trong bộ trang phục."A- kinh quá!" Một cô gái bên cạnh vừa run rẩy,vừa ném một cánh tay từ trong túi ra.Một diễn viên quần chúng A hô lớn: "Bạch Hồng kiếm, sắc bén cao cấp,phẩm chất cao cấp!" rồi ném hai chân ra.Một tên khác lẩm bẩm: "Ba cái bánh bao đang tiêu hóa, vẫn ăn được..." rồiquăng một cái xác ra.Một tên khác gào lên: "Thiên Ưng Kiếm Pháp không trọn vẹn, ô hô hô hô...Con mẹ nó!" Hắn vốn đang mừng rỡ, nhưng phát hiện xác chết bị xé nát là rơithẳng xuống địa ngục: không biết bao giờ mới tập hợp đủ bản hoàn chỉnh. Theotốc độ nửa năm hồi sinh một lần ít nhất còn một năm nữa. Hơn nữa mỗi lần cònphải mò được tới tay. Bán thì tiếc không nỡ bán, không bán lại lỗ vốn. Thật aioán!Hai thi thể bị chia thành nhiều phần: Bạch Hồng kiếm, Thiên Ưng KiếmPháp, Ưng Thủ Trạc, võ công cao cấp Ưng Trảo cầm nã thủ, Thiên Ưng bộ. Cònbánh bao rau xanh thì kệ. Ngoài cầm nã thủ hơi kém, phần còn lại khiến chongay cả Tinh Ảnh cũng ganh tị.Pháo Thiên Minh chỉ có thể thở dài: Sóng sau đè sóng trước. Mình chỉ mòmẫm trên xác chết, người ta đã bắt đầu chia nhỏ ra mò, không cam lòng cũng vôích. Đối thủ Dương Đỉnh Thiên đã trở lại ghế, im lặng nhìn đám người cuồngloạn phía dưới, không hề ra tay.Bên này Tinh Ảnh dựa vào Thái Cực quyền mượn lực đánh lực, bất chấptrọng thương đá bay thi thể về phía đám người Võ Đang. Chiến lợi phẩm là mộttuyệt học, tên Hàn Băng Miên Chưởng. Tuy là võ công cao cấp nhưng lại có đặctính rất tàn nhẫn: có thể ép hàn khí vào người địch, lượng hàn khí tỷ lệ thuậnvới nội lực bản thân và tỷ lệ nghịch với nội lực địch. Người chiến thắng là diễnviên quần chúng E bị ủ lò hai lần ở hội nghị Võ Đang.BOSS nhỏ còn được nhiều như thế, tất cả đám người Võ Đang trợn trừngnhìn vào hai BOSS siêu cấp trong đại điện.Tinh Ảnh gầm lên trong kênh bang phái: "Dừng dừng dừng! Đi bao nhiêu đichết bấy nhiêu, tất cả lui khỏi đại điện!" Đám người chen lấn nhau lao ra, chắcchắn đi ba ngàn, chết một ngàn năm trăm.Mấy vị đại sư huynh lại tụ tập với nhau."Mẹ nó, Võ Đang phái các ngươi rõ là xấu bụng! Dể bọn ta làm thế thân chocác ngươi!" Ba đại môn phái cùng chỉ trích Tinh Ảnh. Hiện giờ tam đại mônphái vây quét Ngũ Hành kỳ, cộng thêm vụ thảm sát vừa rồi, toàn bộ chỉ còn sótlại vạn người. Đặc biệt là vây giết Ngũ Tán Nhân, dưới sự khích lệ của thi thể,người trước ngã xuống, người sau tiếp tục xông lên, người chết theo tiếng hôhào liên tiếp bị đánh gục. Cuối cùng vẫn phải nhờ vào ám khí đồng loạt tấncông, cộng thêm ba vị đại sư huynh ra tay mới bắt được. Nhưng vừa xuất hiệnxác chết, Hoa Sơn, Nga Mi, Thiếu Lâm lập tức trở mặt đánh lẫn nhau, thươngvong vô cùng thảm khốc, không thua kém đợt tấn công đầu tiên dưới chân núi."Ăn may, ăn may thôi. Bây giờ thì sao? Hai người này cũng không phải làdễ đối phó đâu." Tinh Ảnh cười ha hả nói."Ta thấy Dương Đỗ Thiên vốn đã là người chết, cho nên trong nhiệm vụnhất định phải chết. Còn Trương Vô Kỵ ta nghĩ hắn sẽ không chết, cũng khôngthể chết được. Bởi vì Tiểu Trương còn dính líu tới rất nhiều nhiệm vụ khác,không giống những người khác rảnh rỗi không việc gì mà ở cái nơi hoang vunày. Cho nên ta cho rằng chỉ cần có thể g**t ch*t Dương Đỗ Thiên, Trương VôKỵ sẽ bỏ trốn. Đương nhiên nếu hắn thực sự muốn đi, bọn ta ai cũng khôngngăn nổi." Tử Phi Tử đột nhiên nói một câu."Có bằng chứng không?" Xa hỏi."Không có, đó chỉ là một người bằng hữu của ta đoán thế. Tên là ThiênNhãn, Chử Trà. Ngươi biết chứ?""Ừm! Có biết, trước kia từng thiết kế trò chơi, có chút hiểu biết về nhữngchuyện này, đề xuất của cô ấy có thể tham khảo." Trong tay Pháo Thiên Minhvẫn cầm cuốn cẩm nang chiến thuật cho trò chơi Tam Độ mà Thiên Nhãn đưa.Theo y, Thiên Nhãn thực sự có tài, không những suy tính được mức độ đê tiệncủa nhà thiết và những chuyện có thể xảy ra, mà còn liệt kê chi tiết mọi cáchthức và điều kiện; còn có thể suy luận ra vài khả năng khác.Tinh Ảnh tổng kết: "Vậy bây giờ chỉ còn một vấn đề là giết Dương ĐỉnhThiên. Có vẻ việc này chỉ dễ dàng hơn chế tạo vệ tinh một chút thôi."Xa tiếp lời: "Nói rất đúng! Ủ lò thì không có tác dụng rồi, ai nấy không thểphát huy thân pháp, dễ đả thương người mình chứ chẳng nói làm được gì, hơnnữa chỉ là hy sinh vô ích mà thôi. Hắn không biết mệt mỏi. Cho nên ta nghĩ ramột biện pháp!""Biện pháp gì?""Đơn đấu!"Pháo Thiên Minh lập tức nói: "Ta có việc đi trước! Hẹn gặp lại mọi người."Nhưng Xa lại giống như đã sớm biết, nắm chặt lấy tay áo Pháo Thiên Minhtiếp tục nói: "Chúng ta lợi dụng xa luân chiến, chọn ra cao thủ so chiêu với hắn,chỉ cần mỗi cao thủ có thể lưu lại một vết thương trên người hắn, như vậy là đủrồi. Cứ như vậy, ta nghĩ Trương Vô Kỵ cũng không ngại lấy hai chọi một.""Ý kiến hay!" Ba người còn lại trầm trồ khen ngợi. Trong lòng đồng thời nóithêm một câu: Nếu cao thủ chết sạch, mọi người cùng nhau chạy trốn, lúc vềcũng bàn giáo được.Pháo Thiên Minh trừng mắt nhìn Xa, Xa xoay người cúi đầu nhìn ngựcPháo Thiên Minh, giống như tiểu cô nương vừa làm sai chuyện gì, vừa mân mênút thắt áo của Pháo Thiên Minh vừa nhỏ giọng nói: "Chử Trà, ta biết ngươi vẫnnguyện chết vì ta mà. Lần này người ta thật sự rất tức giận, không làm thịt tênkhốn kiếp kia thì trong lòng sẽ khó chịu. Một khi khó chịu, người ta sẽ mất ngủ,một mất ngủ sẽ già nua, một khi già nua sẽ không ai lấy, không ai lấy buộc phảigả cho ngươi hoặc Thương Tâm, nhưng Thương Tâm đã có người...""Dừng dừng dừng! Ta nói này, ngươi có thể không khiến ta kéo xuống nướcđược không, nước này sâu lắm, không chịu nổi đâu!"Lúc này Xa đột nhiên nói với giọng càng nhẹ nhàng: "Nếu ngươi thật sựkhông muốn đi thì thôi, thật ra ta cũng không nỡ...""Ngao..." Pháo Thiên Minh như chuột bị mèo cắn, xuất hiện trong đại điệnbằng tốc độ ánh sáng: "Dương Đỉnh Thiên, có gan cùng ta đơn đấu.""Đơn đấu? Ha ha. Ngươi muốn chết, ta sẽ tác thành cho ngươi." DươngĐỉnh Thiên bay xuống sảnh."Ta muốn chết? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết võ học đệ nhất thiên hạ.Dương Mạch Phong Tẫn" Pháo Thiên Minh dứt lời, một vệt tàn ảnh bắn thẳngđến Dương Đính Thiên cách đó mười mét. Dương Đỉnh vừa thấy kinh hãi, miễncưỡng khởi động Càn Khôn Đại Na Di trước khi mũi kiếm đâm vào ngực. PháoThiên Minh đâm hụt, dường như ngay cả bước chân cũng không chuyển, lập tứclại một tàn ảnh xuất hiện, đánh thẳng tới Dương Đính Thiên cách đó mười mét.Lúc này Dương Đỉnh Thiên đang sợ hãi, hắn vốn nghĩ rằng tốc độ như vậychỉ là một loại quán tính, không ngờ Pháo Thiên Minh cứ như toàn thể mềmdẻo, không động thì thôi, động là thay đổi tùy ý: xoay người, trượt bước, rútkiếm liền mạch lưu loát. Tốc độ được diễn hóa đến cực hạn."Ta dịch chuyển!" Dương Đỉnh Thiên miễn cưỡng lùi lại mười trượng.Nhưng kiếm của Pháo Thiên Minh cũng theo sát tới."Ta dịch chuyển... tiếptục... dịch chuyển... dịch ... dịch..."Đám người chơi ngây người đứng nhìn, khắp đại điện đầy ảnh tàn của PháoThiên Minh, như trăm người cùng rút kiếm, chật kín cả đại điện. Cảnh giới nàylà thứ bọn họ không bao giờ có thể cảm nhận được. Lúc này Kiếm Cầm lại lậttay một cái, nói nói với bốn vị đại sư huynh: "Trả tiền đi! Một người một ngànlượng. Ta đã nói Chử Trà có át chủ bài không đành lòng lấy ra mà."Xa thận trọng nói: "Ta không cho, ta đã dùng mỹ nhân kế rồi, hi sinh rấtlớn.""Thôi đi!" Pháo Thiên Minh và Dương Đỉnh Thiên chơi trò mèo vờn chuộtđược ba phút, Dương Đỉnh Thiên bỗng dưng di chuyển sang một bên kêu: "Tađếm một, hai, ba cùng dừng lại."Tinh Ảnh lắc lắc đầu nói: "Dương Đỉnh Thiên sắp bị hại chết rồi. Muốn ChửTrà dừng tay trong lúc đang chiếm ưu thế, độ khó không kém chế tạo hai vệtinh." Những người khác đồng loạt gật đầu, rõ ràng không nghi ngờ gì nhânphẩm của Pháo Thiên Minh. Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc hơn là sau khiDương Đỉnh Thiên đếm một hai ba, Pháo Thiên Minh thực sự dừng lại. Haingười cách nhau mười mét, sắc mặt tái mét, có vẻ như đang đằng đằng sát khínhìn chòng chọc vào đối phương."Ọe..." Ba giây sau Dương Đỉnh Thiên ói ra một ngụm. Pháo Thiên Minhcũng chẳng khá hơn là bao, trực tiếp nắm cổ xoay người nôn khan tại chỗ. Haingười cuối cùng đã sụp đổ trong cuộc rượt đuổi với tốc độ hàng ngàn dặm mỗigiờ. Dương Đỉnh Thiên chỉ lo di chuyển tức thời, một cái hoa mắt, lập tức hoamắt nữa, lại đổi cảnh khác, rồi tiếp tục...Còn Pháo Thiên Minh chỉ là một bộ binh, cùng lắm chỉ lên xe bọc thép .Bình thường dù là tốc độ cao cũng chỉ ổn định trong vòng trăm dặm mỗi giờ.Đương nhiên không chỉ bộ binh, mà phi công và phi hành gia cũng chịu khôngnổi tra tấn như thế này. Gió thổi ào ào, quay đầu choáng váng! Dừng bướcchoáng váng! Tóm lại chỉ một chữ: Choáng váng!"Đau đầu quá, đau đầu quá!" Sau khi ói ra thỏa thích, Dương Đỉnh Thiêncuối cùng cũng lấy hết sức ép ra được vài câu, khuôn mặt tái mét vắng bóngngười."Chúng ta... ọe... sao phải như vậy chứ?" Pháo Thiên Minh với tư cáchngười chơi chỉ biết nôn khan, trong lòng chửi rủa Diệp Cô Thành, Sở LưuHương, còn cả cái tên dạy mình Nhạn Phi nữa, tiện thể thăm hỏi tổ tông mườitám đời của họ."Chử Trà thật đáng thương!" Tinh Ảnh và Kiếm Cầm đồng thời cảm thántrong lòng: Ép đáy hòm là ép đáy hòm, không nói võ công trâu bò, tác dụng phụcũng không phải trâu bò bình thường.Dương Đỉnh Thiên lau khóe miệng nói: "Đến đây... tiếp tục! Hôm nay taliều mạng với ngươi, xem ai chơi tàn ai?""Còn tới?" Pháo Thiên Minh than khổ một tiếng nói: "Ngươi chờ một chút!"Lấy ra một nén hương đốt lên rồi nói: "Ta đến đây!""Chậm đã! Đốt hương làm gì?""Cái này gọi là Đè Thần Tỉnh Não Thanh Lương hương, dùng chút đạo cụnhỏ cũng không được à? Ai nào cần nói nhảm nhiều như vậy. Rốt cuộc có đánhhay không?" Pháo Thiên Minh bên cạnh thở hổn hển quát hỏi."Đánh chứ! Vì sao không đánh? Ta đếm mười ba, cùng bắt đầu đi!"
Đoạn trên kể lại Tinh Ảnh thuyết phục Pháo Thiên Minh tặng thi thể làm
quà cho đệ tử Võ Đang. Ngay khi Pháo Thiên Minh vừa đồng ý thì Kiếm Cầm
bên cạnh đã đưa ra nghi vấn: "Đối phương có thể dịch chuyển tức thời, hình
như hai người bọn họ có thể dùng vô hạn lần, còn có thể xác định vị trí muốn
đến. Các ngươi làm thế nào giữ chân được bọn họ?"
"... Vậy thì giữ canh thi thể đi!" Tinh Ảnh quyết đoán đáp. Pháo Thiên Minh
không quan tâm, lần này không những được đầy túi tiền mà điểm tích lũy cũng
tăng vọt, đã vững vàng đứng đầu Võ Đang. Cho dù chết y cũng không thấy có
gì đáng tiếc. Hiện giờ y cho rằng nhà thiết kế sắp xếp quá ác liệt, loại nhiệm vụ
này chỉ cho điểm tích lũy mà không tăng võ công hay kinh nghiệm. Như vậy sẽ
hình thành một vòng luẩn quẩn, càng làm nhiệm vụ nhiều thì cấp độ càng thấp,
nhưng người nổi danh trong giang hồ, phần lớn là người thường xuyên làm
nhiệm vụ.
Tinh Ảnh thấy các môn phái khác đã chết gần một nửa, ai nấy đều có ý định
rút lui, vây quanh đại điện mà không dám xông vào, bèn ra lệnh: "Võ Đang
chuẩn bị đi, ta và Chử Trà sẽ che chở cho các ngươi."
Cửa gỗ và tường gỗ bốn phía đại điện đã bị hư hại trong cuộc chiến vừa rồi,
gần ba ngàn đệ tử Võ Đang vây quanh đại điện chật như nêm cối. Chỉ chờ lệnh
của Tinh Ảnh, ba thi thể thì có hai ở giữa, được Dương Đỉnh Thiên dùng làm
mồi nhử. Một thi thể khác ở phía đông nam do Trương Vô Kỵ phụ trách câu cá.
Đám đệ tử Võ Đang đều rõ: thứ gì ai cướp được gì thì thuộc về người đó,
mỗi người một số phận, không ai yêu cầu người khác nhường lại cho mình.
"Tấn công!" Tinh Ảnh ra lệnh, đồng thời lao xuống cùng với Pháo Thiên
Minh.
Pháo Thiên Minh trực tiếp từ trên cao lao xuống hai thi thể. Đầu úp xuống,
thanh kiếm mỏng nhắm thẳng đỉnh đầu Dương Đỉnh Thiên. Dương Đỉnh Thiên
không dám khinh suất, di chuyển tức thời ra ngoài ba trượng, xoay người chụp
tới. Pháo Thiên Minh xoay mình tránh đi, trực tiếp đối đầu với Dương Đỉnh
Thiên. Cả hai đều là song tuyệt học, mặc dù có chênh lệch về trình độ võ công
nhưng Vo Danh khoái kiếm cộng 20% tốc độ xuất thủ của Pháo Thiên Minh đã
rút ngắn không ít khoảng cách. Pháo Thiên Minh vốn không nghĩ sẽ toàn thân
trở ra, chỉ mong trước khi chết có thể cùng đối phương đồng quy vu tận, không
thể thì cũng phải khiến đối phương dính máu.
Dương Đỉnh Thiên không điên cuồng như Pháo Thiên Minh, thấy tốc độ
kiếm pháp là khẽ cau mày, thân hình biến mất trong không trung, rồi xuất hiện
sau lưng Pháo Thiên Minh bốn trượng. Chỉ trong khoảnh khắc đó đã có hơn hai
mươi đệ tử Võ Đang lao tới hai bên thi thể.
Do người đẩy người, người chen người Pháo Thiên Minh vội vàng né sang
một bên, hai mươi đồ đệ cũng không kịp s* s**ng thi thể, đột nhiên chỉ nghe
một tiếng vải rách, hai thi thể trên đất bỗng nhiên biến mất. Pháo Thiên Minh
chớp mắt, quả thật không nhìn lầm, xác chết đã biến mất mà không có ánh sáng
phục sinh xuất hiện. Điều này chỉ có thể nói lên một vấn đề: hệ thống gian lệnh.
Nhưng rõ ràng Pháo Thiên Minh đã bỏ qua chỉ số d*m d*c của phái Võ
Đang, một giây sau y sững sờ há hốc mồm. Một nữ đồ đệ dáng dấp xinh đẹp
thét lên: "Phát tài rồi! Ưng thủ trác, nội công tăng thêm 2 cấp." Bọn người chơi
nghe thế nhỏ nước miếng, đây là tăng cường của trang bị phụ kiện chứ không
chiếm chỗ trong bộ trang phục."A- kinh quá!" Một cô gái bên cạnh vừa run rẩy,
vừa ném một cánh tay từ trong túi ra.
Một diễn viên quần chúng A hô lớn: "Bạch Hồng kiếm, sắc bén cao cấp,
phẩm chất cao cấp!" rồi ném hai chân ra.
Một tên khác lẩm bẩm: "Ba cái bánh bao đang tiêu hóa, vẫn ăn được..." rồi
quăng một cái xác ra.
Một tên khác gào lên: "Thiên Ưng Kiếm Pháp không trọn vẹn, ô hô hô hô...
Con mẹ nó!" Hắn vốn đang mừng rỡ, nhưng phát hiện xác chết bị xé nát là rơi
thẳng xuống địa ngục: không biết bao giờ mới tập hợp đủ bản hoàn chỉnh. Theo
tốc độ nửa năm hồi sinh một lần ít nhất còn một năm nữa. Hơn nữa mỗi lần còn
phải mò được tới tay. Bán thì tiếc không nỡ bán, không bán lại lỗ vốn. Thật ai
oán!
Hai thi thể bị chia thành nhiều phần: Bạch Hồng kiếm, Thiên Ưng Kiếm
Pháp, Ưng Thủ Trạc, võ công cao cấp Ưng Trảo cầm nã thủ, Thiên Ưng bộ. Còn
bánh bao rau xanh thì kệ. Ngoài cầm nã thủ hơi kém, phần còn lại khiến cho
ngay cả Tinh Ảnh cũng ganh tị.
Pháo Thiên Minh chỉ có thể thở dài: Sóng sau đè sóng trước. Mình chỉ mò
mẫm trên xác chết, người ta đã bắt đầu chia nhỏ ra mò, không cam lòng cũng vô
ích. Đối thủ Dương Đỉnh Thiên đã trở lại ghế, im lặng nhìn đám người cuồng
loạn phía dưới, không hề ra tay.
Bên này Tinh Ảnh dựa vào Thái Cực quyền mượn lực đánh lực, bất chấp
trọng thương đá bay thi thể về phía đám người Võ Đang. Chiến lợi phẩm là một
tuyệt học, tên Hàn Băng Miên Chưởng. Tuy là võ công cao cấp nhưng lại có đặc
tính rất tàn nhẫn: có thể ép hàn khí vào người địch, lượng hàn khí tỷ lệ thuận
với nội lực bản thân và tỷ lệ nghịch với nội lực địch. Người chiến thắng là diễn
viên quần chúng E bị ủ lò hai lần ở hội nghị Võ Đang.
BOSS nhỏ còn được nhiều như thế, tất cả đám người Võ Đang trợn trừng
nhìn vào hai BOSS siêu cấp trong đại điện.
Tinh Ảnh gầm lên trong kênh bang phái: "Dừng dừng dừng! Đi bao nhiêu đi
chết bấy nhiêu, tất cả lui khỏi đại điện!" Đám người chen lấn nhau lao ra, chắc
chắn đi ba ngàn, chết một ngàn năm trăm.
Mấy vị đại sư huynh lại tụ tập với nhau.
"Mẹ nó, Võ Đang phái các ngươi rõ là xấu bụng! Dể bọn ta làm thế thân cho
các ngươi!" Ba đại môn phái cùng chỉ trích Tinh Ảnh. Hiện giờ tam đại môn
phái vây quét Ngũ Hành kỳ, cộng thêm vụ thảm sát vừa rồi, toàn bộ chỉ còn sót
lại vạn người. Đặc biệt là vây giết Ngũ Tán Nhân, dưới sự khích lệ của thi thể,
người trước ngã xuống, người sau tiếp tục xông lên, người chết theo tiếng hô
hào liên tiếp bị đánh gục. Cuối cùng vẫn phải nhờ vào ám khí đồng loạt tấn
công, cộng thêm ba vị đại sư huynh ra tay mới bắt được. Nhưng vừa xuất hiện
xác chết, Hoa Sơn, Nga Mi, Thiếu Lâm lập tức trở mặt đánh lẫn nhau, thương
vong vô cùng thảm khốc, không thua kém đợt tấn công đầu tiên dưới chân núi.
"Ăn may, ăn may thôi. Bây giờ thì sao? Hai người này cũng không phải là
dễ đối phó đâu." Tinh Ảnh cười ha hả nói.
"Ta thấy Dương Đỗ Thiên vốn đã là người chết, cho nên trong nhiệm vụ
nhất định phải chết. Còn Trương Vô Kỵ ta nghĩ hắn sẽ không chết, cũng không
thể chết được. Bởi vì Tiểu Trương còn dính líu tới rất nhiều nhiệm vụ khác,
không giống những người khác rảnh rỗi không việc gì mà ở cái nơi hoang vu
này. Cho nên ta cho rằng chỉ cần có thể g**t ch*t Dương Đỗ Thiên, Trương Vô
Kỵ sẽ bỏ trốn. Đương nhiên nếu hắn thực sự muốn đi, bọn ta ai cũng không
ngăn nổi." Tử Phi Tử đột nhiên nói một câu.
"Có bằng chứng không?" Xa hỏi.
"Không có, đó chỉ là một người bằng hữu của ta đoán thế. Tên là Thiên
Nhãn, Chử Trà. Ngươi biết chứ?"
"Ừm! Có biết, trước kia từng thiết kế trò chơi, có chút hiểu biết về những
chuyện này, đề xuất của cô ấy có thể tham khảo." Trong tay Pháo Thiên Minh
vẫn cầm cuốn cẩm nang chiến thuật cho trò chơi Tam Độ mà Thiên Nhãn đưa.
Theo y, Thiên Nhãn thực sự có tài, không những suy tính được mức độ đê tiện
của nhà thiết và những chuyện có thể xảy ra, mà còn liệt kê chi tiết mọi cách
thức và điều kiện; còn có thể suy luận ra vài khả năng khác.
Tinh Ảnh tổng kết: "Vậy bây giờ chỉ còn một vấn đề là giết Dương Đỉnh
Thiên. Có vẻ việc này chỉ dễ dàng hơn chế tạo vệ tinh một chút thôi."
Xa tiếp lời: "Nói rất đúng! Ủ lò thì không có tác dụng rồi, ai nấy không thể
phát huy thân pháp, dễ đả thương người mình chứ chẳng nói làm được gì, hơn
nữa chỉ là hy sinh vô ích mà thôi. Hắn không biết mệt mỏi. Cho nên ta nghĩ ra
một biện pháp!"
"Biện pháp gì?"
"Đơn đấu!"
Pháo Thiên Minh lập tức nói: "Ta có việc đi trước! Hẹn gặp lại mọi người."
Nhưng Xa lại giống như đã sớm biết, nắm chặt lấy tay áo Pháo Thiên Minh
tiếp tục nói: "Chúng ta lợi dụng xa luân chiến, chọn ra cao thủ so chiêu với hắn,
chỉ cần mỗi cao thủ có thể lưu lại một vết thương trên người hắn, như vậy là đủ
rồi. Cứ như vậy, ta nghĩ Trương Vô Kỵ cũng không ngại lấy hai chọi một."
"Ý kiến hay!" Ba người còn lại trầm trồ khen ngợi. Trong lòng đồng thời nói
thêm một câu: Nếu cao thủ chết sạch, mọi người cùng nhau chạy trốn, lúc về
cũng bàn giáo được.
Pháo Thiên Minh trừng mắt nhìn Xa, Xa xoay người cúi đầu nhìn ngực
Pháo Thiên Minh, giống như tiểu cô nương vừa làm sai chuyện gì, vừa mân mê
nút thắt áo của Pháo Thiên Minh vừa nhỏ giọng nói: "Chử Trà, ta biết ngươi vẫn
nguyện chết vì ta mà. Lần này người ta thật sự rất tức giận, không làm thịt tên
khốn kiếp kia thì trong lòng sẽ khó chịu. Một khi khó chịu, người ta sẽ mất ngủ,
một mất ngủ sẽ già nua, một khi già nua sẽ không ai lấy, không ai lấy buộc phải
gả cho ngươi hoặc Thương Tâm, nhưng Thương Tâm đã có người..."
"Dừng dừng dừng! Ta nói này, ngươi có thể không khiến ta kéo xuống nước
được không, nước này sâu lắm, không chịu nổi đâu!"
Lúc này Xa đột nhiên nói với giọng càng nhẹ nhàng: "Nếu ngươi thật sự
không muốn đi thì thôi, thật ra ta cũng không nỡ..."
"Ngao..." Pháo Thiên Minh như chuột bị mèo cắn, xuất hiện trong đại điện
bằng tốc độ ánh sáng: "Dương Đỉnh Thiên, có gan cùng ta đơn đấu."
"Đơn đấu? Ha ha. Ngươi muốn chết, ta sẽ tác thành cho ngươi." Dương
Đỉnh Thiên bay xuống sảnh.
"Ta muốn chết? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết võ học đệ nhất thiên hạ.
Dương Mạch Phong Tẫn" Pháo Thiên Minh dứt lời, một vệt tàn ảnh bắn thẳng
đến Dương Đính Thiên cách đó mười mét. Dương Đỉnh vừa thấy kinh hãi, miễn
cưỡng khởi động Càn Khôn Đại Na Di trước khi mũi kiếm đâm vào ngực. Pháo
Thiên Minh đâm hụt, dường như ngay cả bước chân cũng không chuyển, lập tức
lại một tàn ảnh xuất hiện, đánh thẳng tới Dương Đính Thiên cách đó mười mét.
Lúc này Dương Đỉnh Thiên đang sợ hãi, hắn vốn nghĩ rằng tốc độ như vậy
chỉ là một loại quán tính, không ngờ Pháo Thiên Minh cứ như toàn thể mềm
dẻo, không động thì thôi, động là thay đổi tùy ý: xoay người, trượt bước, rút
kiếm liền mạch lưu loát. Tốc độ được diễn hóa đến cực hạn.
"Ta dịch chuyển!" Dương Đỉnh Thiên miễn cưỡng lùi lại mười trượng.
Nhưng kiếm của Pháo Thiên Minh cũng theo sát tới."Ta dịch chuyển... tiếp
tục... dịch chuyển... dịch ... dịch..."
Đám người chơi ngây người đứng nhìn, khắp đại điện đầy ảnh tàn của Pháo
Thiên Minh, như trăm người cùng rút kiếm, chật kín cả đại điện. Cảnh giới này
là thứ bọn họ không bao giờ có thể cảm nhận được. Lúc này Kiếm Cầm lại lật
tay một cái, nói nói với bốn vị đại sư huynh: "Trả tiền đi! Một người một ngàn
lượng. Ta đã nói Chử Trà có át chủ bài không đành lòng lấy ra mà."
Xa thận trọng nói: "Ta không cho, ta đã dùng mỹ nhân kế rồi, hi sinh rất
lớn."
"Thôi đi!" Pháo Thiên Minh và Dương Đỉnh Thiên chơi trò mèo vờn chuột
được ba phút, Dương Đỉnh Thiên bỗng dưng di chuyển sang một bên kêu: "Ta
đếm một, hai, ba cùng dừng lại."
Tinh Ảnh lắc lắc đầu nói: "Dương Đỉnh Thiên sắp bị hại chết rồi. Muốn Chử
Trà dừng tay trong lúc đang chiếm ưu thế, độ khó không kém chế tạo hai vệ
tinh." Những người khác đồng loạt gật đầu, rõ ràng không nghi ngờ gì nhân
phẩm của Pháo Thiên Minh. Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc hơn là sau khi
Dương Đỉnh Thiên đếm một hai ba, Pháo Thiên Minh thực sự dừng lại. Hai
người cách nhau mười mét, sắc mặt tái mét, có vẻ như đang đằng đằng sát khí
nhìn chòng chọc vào đối phương.
"Ọe..." Ba giây sau Dương Đỉnh Thiên ói ra một ngụm. Pháo Thiên Minh
cũng chẳng khá hơn là bao, trực tiếp nắm cổ xoay người nôn khan tại chỗ. Hai
người cuối cùng đã sụp đổ trong cuộc rượt đuổi với tốc độ hàng ngàn dặm mỗi
giờ. Dương Đỉnh Thiên chỉ lo di chuyển tức thời, một cái hoa mắt, lập tức hoa
mắt nữa, lại đổi cảnh khác, rồi tiếp tục...
Còn Pháo Thiên Minh chỉ là một bộ binh, cùng lắm chỉ lên xe bọc thép .
Bình thường dù là tốc độ cao cũng chỉ ổn định trong vòng trăm dặm mỗi giờ.
Đương nhiên không chỉ bộ binh, mà phi công và phi hành gia cũng chịu không
nổi tra tấn như thế này. Gió thổi ào ào, quay đầu choáng váng! Dừng bước
choáng váng! Tóm lại chỉ một chữ: Choáng váng!
"Đau đầu quá, đau đầu quá!" Sau khi ói ra thỏa thích, Dương Đỉnh Thiên
cuối cùng cũng lấy hết sức ép ra được vài câu, khuôn mặt tái mét vắng bóng
người.
"Chúng ta... ọe... sao phải như vậy chứ?" Pháo Thiên Minh với tư cách
người chơi chỉ biết nôn khan, trong lòng chửi rủa Diệp Cô Thành, Sở Lưu
Hương, còn cả cái tên dạy mình Nhạn Phi nữa, tiện thể thăm hỏi tổ tông mười
tám đời của họ.
"Chử Trà thật đáng thương!" Tinh Ảnh và Kiếm Cầm đồng thời cảm thán
trong lòng: Ép đáy hòm là ép đáy hòm, không nói võ công trâu bò, tác dụng phụ
cũng không phải trâu bò bình thường.
Dương Đỉnh Thiên lau khóe miệng nói: "Đến đây... tiếp tục! Hôm nay ta
liều mạng với ngươi, xem ai chơi tàn ai?"
"Còn tới?" Pháo Thiên Minh than khổ một tiếng nói: "Ngươi chờ một chút!"
Lấy ra một nén hương đốt lên rồi nói: "Ta đến đây!"
"Chậm đã! Đốt hương làm gì?"
"Cái này gọi là Đè Thần Tỉnh Não Thanh Lương hương, dùng chút đạo cụ
nhỏ cũng không được à? Ai nào cần nói nhảm nhiều như vậy. Rốt cuộc có đánh
hay không?" Pháo Thiên Minh bên cạnh thở hổn hển quát hỏi.
"Đánh chứ! Vì sao không đánh? Ta đếm mười ba, cùng bắt đầu đi!"
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Đoạn trên kể lại Tinh Ảnh thuyết phục Pháo Thiên Minh tặng thi thể làmquà cho đệ tử Võ Đang. Ngay khi Pháo Thiên Minh vừa đồng ý thì Kiếm Cầmbên cạnh đã đưa ra nghi vấn: "Đối phương có thể dịch chuyển tức thời, hìnhnhư hai người bọn họ có thể dùng vô hạn lần, còn có thể xác định vị trí muốnđến. Các ngươi làm thế nào giữ chân được bọn họ?""... Vậy thì giữ canh thi thể đi!" Tinh Ảnh quyết đoán đáp. Pháo Thiên Minhkhông quan tâm, lần này không những được đầy túi tiền mà điểm tích lũy cũngtăng vọt, đã vững vàng đứng đầu Võ Đang. Cho dù chết y cũng không thấy cógì đáng tiếc. Hiện giờ y cho rằng nhà thiết kế sắp xếp quá ác liệt, loại nhiệm vụnày chỉ cho điểm tích lũy mà không tăng võ công hay kinh nghiệm. Như vậy sẽhình thành một vòng luẩn quẩn, càng làm nhiệm vụ nhiều thì cấp độ càng thấp,nhưng người nổi danh trong giang hồ, phần lớn là người thường xuyên làmnhiệm vụ.Tinh Ảnh thấy các môn phái khác đã chết gần một nửa, ai nấy đều có ý địnhrút lui, vây quanh đại điện mà không dám xông vào, bèn ra lệnh: "Võ Đangchuẩn bị đi, ta và Chử Trà sẽ che chở cho các ngươi."Cửa gỗ và tường gỗ bốn phía đại điện đã bị hư hại trong cuộc chiến vừa rồi,gần ba ngàn đệ tử Võ Đang vây quanh đại điện chật như nêm cối. Chỉ chờ lệnhcủa Tinh Ảnh, ba thi thể thì có hai ở giữa, được Dương Đỉnh Thiên dùng làmmồi nhử. Một thi thể khác ở phía đông nam do Trương Vô Kỵ phụ trách câu cá.Đám đệ tử Võ Đang đều rõ: thứ gì ai cướp được gì thì thuộc về người đó,mỗi người một số phận, không ai yêu cầu người khác nhường lại cho mình."Tấn công!" Tinh Ảnh ra lệnh, đồng thời lao xuống cùng với Pháo ThiênMinh.Pháo Thiên Minh trực tiếp từ trên cao lao xuống hai thi thể. Đầu úp xuống,thanh kiếm mỏng nhắm thẳng đỉnh đầu Dương Đỉnh Thiên. Dương Đỉnh Thiênkhông dám khinh suất, di chuyển tức thời ra ngoài ba trượng, xoay người chụptới. Pháo Thiên Minh xoay mình tránh đi, trực tiếp đối đầu với Dương ĐỉnhThiên. Cả hai đều là song tuyệt học, mặc dù có chênh lệch về trình độ võ côngnhưng Vo Danh khoái kiếm cộng 20% tốc độ xuất thủ của Pháo Thiên Minh đãrút ngắn không ít khoảng cách. Pháo Thiên Minh vốn không nghĩ sẽ toàn thântrở ra, chỉ mong trước khi chết có thể cùng đối phương đồng quy vu tận, khôngthể thì cũng phải khiến đối phương dính máu.Dương Đỉnh Thiên không điên cuồng như Pháo Thiên Minh, thấy tốc độkiếm pháp là khẽ cau mày, thân hình biến mất trong không trung, rồi xuất hiệnsau lưng Pháo Thiên Minh bốn trượng. Chỉ trong khoảnh khắc đó đã có hơn haimươi đệ tử Võ Đang lao tới hai bên thi thể.Do người đẩy người, người chen người Pháo Thiên Minh vội vàng né sangmột bên, hai mươi đồ đệ cũng không kịp s* s**ng thi thể, đột nhiên chỉ nghemột tiếng vải rách, hai thi thể trên đất bỗng nhiên biến mất. Pháo Thiên Minhchớp mắt, quả thật không nhìn lầm, xác chết đã biến mất mà không có ánh sángphục sinh xuất hiện. Điều này chỉ có thể nói lên một vấn đề: hệ thống gian lệnh.Nhưng rõ ràng Pháo Thiên Minh đã bỏ qua chỉ số d*m d*c của phái VõĐang, một giây sau y sững sờ há hốc mồm. Một nữ đồ đệ dáng dấp xinh đẹpthét lên: "Phát tài rồi! Ưng thủ trác, nội công tăng thêm 2 cấp." Bọn người chơinghe thế nhỏ nước miếng, đây là tăng cường của trang bị phụ kiện chứ khôngchiếm chỗ trong bộ trang phục."A- kinh quá!" Một cô gái bên cạnh vừa run rẩy,vừa ném một cánh tay từ trong túi ra.Một diễn viên quần chúng A hô lớn: "Bạch Hồng kiếm, sắc bén cao cấp,phẩm chất cao cấp!" rồi ném hai chân ra.Một tên khác lẩm bẩm: "Ba cái bánh bao đang tiêu hóa, vẫn ăn được..." rồiquăng một cái xác ra.Một tên khác gào lên: "Thiên Ưng Kiếm Pháp không trọn vẹn, ô hô hô hô...Con mẹ nó!" Hắn vốn đang mừng rỡ, nhưng phát hiện xác chết bị xé nát là rơithẳng xuống địa ngục: không biết bao giờ mới tập hợp đủ bản hoàn chỉnh. Theotốc độ nửa năm hồi sinh một lần ít nhất còn một năm nữa. Hơn nữa mỗi lần cònphải mò được tới tay. Bán thì tiếc không nỡ bán, không bán lại lỗ vốn. Thật aioán!Hai thi thể bị chia thành nhiều phần: Bạch Hồng kiếm, Thiên Ưng KiếmPháp, Ưng Thủ Trạc, võ công cao cấp Ưng Trảo cầm nã thủ, Thiên Ưng bộ. Cònbánh bao rau xanh thì kệ. Ngoài cầm nã thủ hơi kém, phần còn lại khiến chongay cả Tinh Ảnh cũng ganh tị.Pháo Thiên Minh chỉ có thể thở dài: Sóng sau đè sóng trước. Mình chỉ mòmẫm trên xác chết, người ta đã bắt đầu chia nhỏ ra mò, không cam lòng cũng vôích. Đối thủ Dương Đỉnh Thiên đã trở lại ghế, im lặng nhìn đám người cuồngloạn phía dưới, không hề ra tay.Bên này Tinh Ảnh dựa vào Thái Cực quyền mượn lực đánh lực, bất chấptrọng thương đá bay thi thể về phía đám người Võ Đang. Chiến lợi phẩm là mộttuyệt học, tên Hàn Băng Miên Chưởng. Tuy là võ công cao cấp nhưng lại có đặctính rất tàn nhẫn: có thể ép hàn khí vào người địch, lượng hàn khí tỷ lệ thuậnvới nội lực bản thân và tỷ lệ nghịch với nội lực địch. Người chiến thắng là diễnviên quần chúng E bị ủ lò hai lần ở hội nghị Võ Đang.BOSS nhỏ còn được nhiều như thế, tất cả đám người Võ Đang trợn trừngnhìn vào hai BOSS siêu cấp trong đại điện.Tinh Ảnh gầm lên trong kênh bang phái: "Dừng dừng dừng! Đi bao nhiêu đichết bấy nhiêu, tất cả lui khỏi đại điện!" Đám người chen lấn nhau lao ra, chắcchắn đi ba ngàn, chết một ngàn năm trăm.Mấy vị đại sư huynh lại tụ tập với nhau."Mẹ nó, Võ Đang phái các ngươi rõ là xấu bụng! Dể bọn ta làm thế thân chocác ngươi!" Ba đại môn phái cùng chỉ trích Tinh Ảnh. Hiện giờ tam đại mônphái vây quét Ngũ Hành kỳ, cộng thêm vụ thảm sát vừa rồi, toàn bộ chỉ còn sótlại vạn người. Đặc biệt là vây giết Ngũ Tán Nhân, dưới sự khích lệ của thi thể,người trước ngã xuống, người sau tiếp tục xông lên, người chết theo tiếng hôhào liên tiếp bị đánh gục. Cuối cùng vẫn phải nhờ vào ám khí đồng loạt tấncông, cộng thêm ba vị đại sư huynh ra tay mới bắt được. Nhưng vừa xuất hiệnxác chết, Hoa Sơn, Nga Mi, Thiếu Lâm lập tức trở mặt đánh lẫn nhau, thươngvong vô cùng thảm khốc, không thua kém đợt tấn công đầu tiên dưới chân núi."Ăn may, ăn may thôi. Bây giờ thì sao? Hai người này cũng không phải làdễ đối phó đâu." Tinh Ảnh cười ha hả nói."Ta thấy Dương Đỗ Thiên vốn đã là người chết, cho nên trong nhiệm vụnhất định phải chết. Còn Trương Vô Kỵ ta nghĩ hắn sẽ không chết, cũng khôngthể chết được. Bởi vì Tiểu Trương còn dính líu tới rất nhiều nhiệm vụ khác,không giống những người khác rảnh rỗi không việc gì mà ở cái nơi hoang vunày. Cho nên ta cho rằng chỉ cần có thể g**t ch*t Dương Đỗ Thiên, Trương VôKỵ sẽ bỏ trốn. Đương nhiên nếu hắn thực sự muốn đi, bọn ta ai cũng khôngngăn nổi." Tử Phi Tử đột nhiên nói một câu."Có bằng chứng không?" Xa hỏi."Không có, đó chỉ là một người bằng hữu của ta đoán thế. Tên là ThiênNhãn, Chử Trà. Ngươi biết chứ?""Ừm! Có biết, trước kia từng thiết kế trò chơi, có chút hiểu biết về nhữngchuyện này, đề xuất của cô ấy có thể tham khảo." Trong tay Pháo Thiên Minhvẫn cầm cuốn cẩm nang chiến thuật cho trò chơi Tam Độ mà Thiên Nhãn đưa.Theo y, Thiên Nhãn thực sự có tài, không những suy tính được mức độ đê tiệncủa nhà thiết và những chuyện có thể xảy ra, mà còn liệt kê chi tiết mọi cáchthức và điều kiện; còn có thể suy luận ra vài khả năng khác.Tinh Ảnh tổng kết: "Vậy bây giờ chỉ còn một vấn đề là giết Dương ĐỉnhThiên. Có vẻ việc này chỉ dễ dàng hơn chế tạo vệ tinh một chút thôi."Xa tiếp lời: "Nói rất đúng! Ủ lò thì không có tác dụng rồi, ai nấy không thểphát huy thân pháp, dễ đả thương người mình chứ chẳng nói làm được gì, hơnnữa chỉ là hy sinh vô ích mà thôi. Hắn không biết mệt mỏi. Cho nên ta nghĩ ramột biện pháp!""Biện pháp gì?""Đơn đấu!"Pháo Thiên Minh lập tức nói: "Ta có việc đi trước! Hẹn gặp lại mọi người."Nhưng Xa lại giống như đã sớm biết, nắm chặt lấy tay áo Pháo Thiên Minhtiếp tục nói: "Chúng ta lợi dụng xa luân chiến, chọn ra cao thủ so chiêu với hắn,chỉ cần mỗi cao thủ có thể lưu lại một vết thương trên người hắn, như vậy là đủrồi. Cứ như vậy, ta nghĩ Trương Vô Kỵ cũng không ngại lấy hai chọi một.""Ý kiến hay!" Ba người còn lại trầm trồ khen ngợi. Trong lòng đồng thời nóithêm một câu: Nếu cao thủ chết sạch, mọi người cùng nhau chạy trốn, lúc vềcũng bàn giáo được.Pháo Thiên Minh trừng mắt nhìn Xa, Xa xoay người cúi đầu nhìn ngựcPháo Thiên Minh, giống như tiểu cô nương vừa làm sai chuyện gì, vừa mân mênút thắt áo của Pháo Thiên Minh vừa nhỏ giọng nói: "Chử Trà, ta biết ngươi vẫnnguyện chết vì ta mà. Lần này người ta thật sự rất tức giận, không làm thịt tênkhốn kiếp kia thì trong lòng sẽ khó chịu. Một khi khó chịu, người ta sẽ mất ngủ,một mất ngủ sẽ già nua, một khi già nua sẽ không ai lấy, không ai lấy buộc phảigả cho ngươi hoặc Thương Tâm, nhưng Thương Tâm đã có người...""Dừng dừng dừng! Ta nói này, ngươi có thể không khiến ta kéo xuống nướcđược không, nước này sâu lắm, không chịu nổi đâu!"Lúc này Xa đột nhiên nói với giọng càng nhẹ nhàng: "Nếu ngươi thật sựkhông muốn đi thì thôi, thật ra ta cũng không nỡ...""Ngao..." Pháo Thiên Minh như chuột bị mèo cắn, xuất hiện trong đại điệnbằng tốc độ ánh sáng: "Dương Đỉnh Thiên, có gan cùng ta đơn đấu.""Đơn đấu? Ha ha. Ngươi muốn chết, ta sẽ tác thành cho ngươi." DươngĐỉnh Thiên bay xuống sảnh."Ta muốn chết? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết võ học đệ nhất thiên hạ.Dương Mạch Phong Tẫn" Pháo Thiên Minh dứt lời, một vệt tàn ảnh bắn thẳngđến Dương Đính Thiên cách đó mười mét. Dương Đỉnh vừa thấy kinh hãi, miễncưỡng khởi động Càn Khôn Đại Na Di trước khi mũi kiếm đâm vào ngực. PháoThiên Minh đâm hụt, dường như ngay cả bước chân cũng không chuyển, lập tứclại một tàn ảnh xuất hiện, đánh thẳng tới Dương Đính Thiên cách đó mười mét.Lúc này Dương Đỉnh Thiên đang sợ hãi, hắn vốn nghĩ rằng tốc độ như vậychỉ là một loại quán tính, không ngờ Pháo Thiên Minh cứ như toàn thể mềmdẻo, không động thì thôi, động là thay đổi tùy ý: xoay người, trượt bước, rútkiếm liền mạch lưu loát. Tốc độ được diễn hóa đến cực hạn."Ta dịch chuyển!" Dương Đỉnh Thiên miễn cưỡng lùi lại mười trượng.Nhưng kiếm của Pháo Thiên Minh cũng theo sát tới."Ta dịch chuyển... tiếptục... dịch chuyển... dịch ... dịch..."Đám người chơi ngây người đứng nhìn, khắp đại điện đầy ảnh tàn của PháoThiên Minh, như trăm người cùng rút kiếm, chật kín cả đại điện. Cảnh giới nàylà thứ bọn họ không bao giờ có thể cảm nhận được. Lúc này Kiếm Cầm lại lậttay một cái, nói nói với bốn vị đại sư huynh: "Trả tiền đi! Một người một ngànlượng. Ta đã nói Chử Trà có át chủ bài không đành lòng lấy ra mà."Xa thận trọng nói: "Ta không cho, ta đã dùng mỹ nhân kế rồi, hi sinh rấtlớn.""Thôi đi!" Pháo Thiên Minh và Dương Đỉnh Thiên chơi trò mèo vờn chuộtđược ba phút, Dương Đỉnh Thiên bỗng dưng di chuyển sang một bên kêu: "Tađếm một, hai, ba cùng dừng lại."Tinh Ảnh lắc lắc đầu nói: "Dương Đỉnh Thiên sắp bị hại chết rồi. Muốn ChửTrà dừng tay trong lúc đang chiếm ưu thế, độ khó không kém chế tạo hai vệtinh." Những người khác đồng loạt gật đầu, rõ ràng không nghi ngờ gì nhânphẩm của Pháo Thiên Minh. Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc hơn là sau khiDương Đỉnh Thiên đếm một hai ba, Pháo Thiên Minh thực sự dừng lại. Haingười cách nhau mười mét, sắc mặt tái mét, có vẻ như đang đằng đằng sát khínhìn chòng chọc vào đối phương."Ọe..." Ba giây sau Dương Đỉnh Thiên ói ra một ngụm. Pháo Thiên Minhcũng chẳng khá hơn là bao, trực tiếp nắm cổ xoay người nôn khan tại chỗ. Haingười cuối cùng đã sụp đổ trong cuộc rượt đuổi với tốc độ hàng ngàn dặm mỗigiờ. Dương Đỉnh Thiên chỉ lo di chuyển tức thời, một cái hoa mắt, lập tức hoamắt nữa, lại đổi cảnh khác, rồi tiếp tục...Còn Pháo Thiên Minh chỉ là một bộ binh, cùng lắm chỉ lên xe bọc thép .Bình thường dù là tốc độ cao cũng chỉ ổn định trong vòng trăm dặm mỗi giờ.Đương nhiên không chỉ bộ binh, mà phi công và phi hành gia cũng chịu khôngnổi tra tấn như thế này. Gió thổi ào ào, quay đầu choáng váng! Dừng bướcchoáng váng! Tóm lại chỉ một chữ: Choáng váng!"Đau đầu quá, đau đầu quá!" Sau khi ói ra thỏa thích, Dương Đỉnh Thiêncuối cùng cũng lấy hết sức ép ra được vài câu, khuôn mặt tái mét vắng bóngngười."Chúng ta... ọe... sao phải như vậy chứ?" Pháo Thiên Minh với tư cáchngười chơi chỉ biết nôn khan, trong lòng chửi rủa Diệp Cô Thành, Sở LưuHương, còn cả cái tên dạy mình Nhạn Phi nữa, tiện thể thăm hỏi tổ tông mườitám đời của họ."Chử Trà thật đáng thương!" Tinh Ảnh và Kiếm Cầm đồng thời cảm thántrong lòng: Ép đáy hòm là ép đáy hòm, không nói võ công trâu bò, tác dụng phụcũng không phải trâu bò bình thường.Dương Đỉnh Thiên lau khóe miệng nói: "Đến đây... tiếp tục! Hôm nay taliều mạng với ngươi, xem ai chơi tàn ai?""Còn tới?" Pháo Thiên Minh than khổ một tiếng nói: "Ngươi chờ một chút!"Lấy ra một nén hương đốt lên rồi nói: "Ta đến đây!""Chậm đã! Đốt hương làm gì?""Cái này gọi là Đè Thần Tỉnh Não Thanh Lương hương, dùng chút đạo cụnhỏ cũng không được à? Ai nào cần nói nhảm nhiều như vậy. Rốt cuộc có đánhhay không?" Pháo Thiên Minh bên cạnh thở hổn hển quát hỏi."Đánh chứ! Vì sao không đánh? Ta đếm mười ba, cùng bắt đầu đi!"