Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…
Chương 191: Kho báu
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Nhưng hỗn loạn chưa kịp bắt đầu, giang hồ đã rối tung cả lên. Nguyên nhânchính là bản đồ kho báu.Vào giờ Tý một ngày nọ, một trò chơi thủ mới chơi đang luyện cấp thì thịtđược một quái vật cấp 20, rơi xuống một mảnh giấy ghi bốn chữ "Bản đồ khobáu". Vui mừng khôn xiết, vội vã quay về thành, dọc đường lại vô tình chémchết một con chó nhỏ cấp 10, lại nhặt được một bản đồ kho báu khác. Càng thắcmắc, tiếp tục chém thêm bốn con quái vật nhỏ nữa, kết quả lại nhặt được haibản đồ giống hệt nhau...Chỉ trong một ngày, giang hồ vì bản đồ kho báu mà sôi sục trở lại, từ khitam đại bang hội gia nhập vào trò chơi này, người chơi không ngày nào làkhông trong giai đoạn sôi nổi. Ngày nọ sôi sùng sục một phen, ngày kia lại sôisục một lượt, ngày mốt vẫn còn phải sôi sục, chờ đến ngày nào không còn sựviệc khiến sôi sục, một lượng máu nóng vẫn còn trên trăm độ, biết làm saođược, đành phải tiếp tục sôi sục... Nhưng không thể trách bọn họ kinh ngạc vớvẩn. Ngay cả Pháo Thiên Minh vừa thấy giới thiệu về bản đồ kho báu kia cũngsuýt nữa đã rớt cằm xuống bàn.Bản đồ rất đơn giản, ở giữa một ngọn núi tuyết trắng xóa, có cái dấu X màuđỏ chỉ vị trí kho báu. Nhưng lời giới thiệu thì vô cùng hấp dẫn: Kho báu củaSấm Vương, bên trong có đồ vật tổng giá trị trên năm trăm triệu vàng, bất cứ aicũng có thể tự do bán chúng ở bất kỳ cửa hàng hệ thống nào để đổi lấy phiếungân giá trị tương đươngLưu ý: Đồ chưa bán sau khi chết sẽ bị rơi toàn bộ.Trên giang hồ, người nào người nấy lập tức mang bầu... một bầu âm mưu.Hơn một nửa số người chỉ cần liếc mắt qua đã biết đó đây là dãy núi tuyết baola hàng vạn dặm ở Liêu Đông, dựa vào sức một người không thể tìm ra báu vậttrong vùng núi tuyết rộng lớn đến thế được. Cách duy nhất là dựa vào sức mạnhtập thể. Thí dụ như một đội một trăm người, tìm được kho báu sẽ chia đều, mỗingười có thể được năm trăm vạn vàng. Chớ nói là trong thời buổi kinh tế khókhăn như giang hồ hiện giờ, ngay cả thời kỳ giang hồ thái bình ban đầu, con sốđó cũng đủ khiến người ta kinh hoàng.Không tập hợp được nhiều người thì khó mà thực hiện được việc gì, nhưngnếu nhiều người quá thì lại khó kiểm soát. Nếu thật sự tìm được kho báu, lỡ độingũ xuất hiện vài tên nội gián, gọi người khác đến trực tiếp chém giết... Vì vậy,cách tốt nhất là tập hợp theo đơn vị bang hội và môn phái, thứ nhất có ngườilãnh đạo đáng tin cậy, thứ hai còn có hỏa lực yểm trợ. Lượng châu báu nămtrăm triệu vàng, cho dù là đội quân vạn người, mỗi người cũng có thể chia đượcnăm vạn vàng."Mẹ nó, đám nhà hiết kế này chỉ sợ không chơi chết người ta hay sao, cònlập ra quy tắc: người chết mất phần. Thật vô liêm sĩ, chẳng lẽ phải khiến mọingười quay về tân thủ thôn thì bọn họ mới vui vẻ? Hay là thấy những ngày quachưa đủ loạn?" Tinh Ảnh tự mình tìm đến Pháo Thiên Minh để bàn luận việcnày."Ngươi có thể không đi được mà!""Không đi... thế thì không tốt lắm. Mọi người đều đã đi rồi, nếu ta ở lạichẳng phải là thoát ly quần chúng hay sao? Chử Trà, theo ngươi thì việc tìm khobáu này do người Võ Đang tổ chức hay là do liên minh tinh anh tổ chức?""Võ Đang tổ chức? Tổ chức bao nhiêu người? Một vạn người? Ngươi khôngsợ trong một vạn người ấy lại có một tên nội gián sao? Đến lúc đó cho dù chúngta tìm được, chỉ cần đăng bài trên diễn đàn, Võ Đang sẽ trở thành kẻ thù côngkhai của cả giang hồ, hàng trăm vạn người nhìn thấy Võ Đang là giết. Lúc đóđịa vị sinh tồn của chúng ta cũng chẳng hơn con chuột là bao. Ngay cả người tựtin như ta, cũng không dám bảo đảm mình có thể sống sót ra khỏi dãy núituyết." Pháo Thiên Minh thở dài, lần tìm kho báu này không biết sẽ có baonhiêu người chết. Mẹ nó, bản đồ kho báu mà lại rẻ hơn cả giấy nháp, gần nhưngười nào cũng có mười tờ."... Vậy ngươi có mưu kế gì không?""Có, nhưng ta chắc chắn ngươi không dám dùng.""Ngươi nói trước đi!""Ngươi tìm một trăm đệ tử Võ Đang đáng tin cậy trà trộn vào tất cả cácđoàn thể. Sau đó phát hiện tung tích của kho báu, ta điều tất cả nhân mã VõĐang mai phục ở cánh đồng tuyết đi cướp. Chỗ tốt là như vậy chúng ta có thểđiều động ba vạn người. Hơn nữa mục tiêu bị mọi người công kích đầu tiênchính sẽ không phải là chúng ta Hơn nữa cho dù toàn bộ giang hồ vây giếtchúng ta, ta cũng có thể dựa vào võ công, thừa dịp hỗn loạn, bình yên thoátthân...""... Vậy võ công yếu một chút thì sao?""Thôi xin, kẻ địch chung của mọi người đó! Tốt một chút cũng phải chết!Huống chi là kém.""Ngươi đi chết đi!" Tinh Ảnh xuất cước bay tới.Cuối cùng cũng chỉ có thể triệu tập hội nghị tầm bảo mở rộng, mọi ngườinhất trí rằng vận mệnh của mình chưa bao giờ hưng vượng, mua vé số cũngkhông trúng quá năm trăm vạn, cho nên hoàn toàn không có khả năng tìm ramột điểm đỏ trong phạm vi vạn dặm. Cuối cùng nhất trí biểu quyết: nhất địnhphải dựa vào lực lượng của quần chúng tìm kiếm. Sau đó thông qua các loại tintức khác nhau chém quần chúng mới là cách đúng.Danh sách nhóm tầm bảo cũng như dưới đây: Pháo Thiên Minh, Xa, Vụ LýHoa, Uống Hát Bất Túy, Phích Lịch Lịch, Tinh Ảnh, Kiếm Cầm, Vô Song Ngưdo tám người hợp thành. Tạm thời đặt tên là Ái Tâm Tổ Hợp. Còn có Ái NiếpNiếp và Đường Đường tham gia làm nhân viên ngoại biên, phụ trách tin tức.Không còn cách nào khác. Người ta cưỡi ngựa bình thường không thể leo lênTuyết Sơn. Còn tên tiện nhân Mã... Hắn vẫn cho rằng đi ngắm tuyết cùng DiệpTử lãng mạn hơn so với đi ăn cướp. Về phần Chân Hán Tử, đã bị kéo đến độingũ tầm bảo trăm người của Lãnh Nhược Tuyết."Vậy ngươi làm nhiệm vụ bang hội thế nào rồi?" Trong lúc mọi người muadược liệu, Vụ Lý Hoa đột nhiên hỏi Pháo Thiên Minh.Pháo Thiên Minh ngẩn người, đúng rồi! Mình hai ngày là phải nhận mộtnhiệm vụ, nếu không nhiệm vụ liên tục sẽ không thành công. Đi Đại Tuyết Sơn,mười ngày nửa tháng cũng khó có một người qua lại, người khác không giống,một nhiệm vụ đưa tin là kéo dài ba ngày, phức tạp chừng mười ngày cũngkhông có vấn đề gì."Vậy làm sao bây giờ?"Tinh Ảnh cười cười đưa ra ý tưởng: "Nếu không ngươi viết tờ đơn xin nghỉphép?" Mọi người khinh thường Tinh Ảnh.Pháo Thiên Minh lại gãi đầu nói: "Ta đi thử xem sao!" Cả nhóm khinhthường Pháo Thiên Minh, kể cả Tinh Ảnh.Sau nửa giờ, Pháo Thiên Minh trở về, nét mặt lộ vẻ âm u bất định. Thấy ánhmắt thắc mắc của mọi người, y nói: "À, chỉ là phê duyệt tờ đơn nghỉ phép thôi."Tinh Ảnh lập tức khinh bỉ cả nhóm."... nhưng mỗi ngày phải trừ đi 30 vàng, nóilà lấy tiền tạm ngừng chức vụ, còn hy vọng ta xin nghỉ cả năm.""... Ta cũng nên xin nghỉ vài ngày. Ta còn ba ngày nữa là tới thời hạn nhiệmvụ, không ngờ thế mà lại xin nghỉ phép được... Trời ơi! Chuyện gì thế này?"Tinh Ảnh dặn dò một câu rồi chạy về phía trạm dịch."Ta cũng đi.""Ta cũng đi."Cả con đường chỉ còn một mình Pháo Thiên Minh, gió lạnh thổi tới, trời đấtim ắng, y tự nhủ hóa ra mình là con chuột trắng thí nghiệm. ... Tuyết Nam trấn...Ở cửa núi Đại Tuyết Sơn có bốn trấn, Tuyết Đông trấn, Tuyết Nam trấn,Tuyết Bắc trấn, Tuyết Tây trấn. Trong vòng một ngày, dấu hiệu chim bay lảngvảng trên núi tuyết hoàn toàn biến mất, người trong các trấn đều bắt đầu xônxao, giống như đang tham dự sự kiện của thần tượng ca nhạc nào đó.Đặc biệt hơn, ở lối vào núi tuyết có một cửa hàng, mức độ kinh doanh cựckỳ khủng khiếp. Với năng suất phục vụ hoàn mỹ mà vẫn còn xếp hàng dài.Pháo Thiên Minh ngẩng đầu nhìn, thấy cửa hiệu treo một tấm bảng viết: "Aikhông đeo kính râm khi vào vùng tuyết dễ bị tuyết mù". Hóa ra là cửa hàng bánkính.Nhóm Pháo Thiên Minh đành phải lấy số xếp hàng. Nhưng tốc độ phục vụcủa hệ thống nhanh gấp ngàn lần so với ngân hàng, chưa đầy 10 phút đã đếnlượt nhóm của họ. Vô Song Ngư làm đội trưởng, có trách nhiệm thanh toán. Saukhi vào trong, hắn tiến lên mấy bước, nói: "Chủ quán, cho ta 8 cái kính!" Rồiđưa ra một tờ ngân phiếu.Nhân viên liếc nhìn rồi hỏi: "Các ngài muốn mua mắt gọng kính à?""Gọng kính? Ý gì vậy?""Thật xin lỗi, 10 vàng chỉ đủ mua 8 cái gọng kính một bên."Vô Song Ngư nén giận hỏi: "Vậy cả cái kính râm giá bao nhiêu?""10 vàng...""10 vàng một cái kính râm? Chẳng thà các ngươi đi cướp đi." Tám tiếngquát đồng thanh nói."Hiểu lầm rồi." 079 cười giải thích: "10 vàng chỉ là một cái kính đơn, 20vàng là loại thường. 50 vàng có viền vàng, 100 vàng tự động điều chỉnh màusắc tùy theo cường độ ánh nắng. 300 vàng là loại có kỹ thuật, không những tiệndụng mà còn rất đẹp. 500 vàng có thể đặt làm theo kiểu riêng ngay tại chỗ."Vô Song Ngư quay đầu hỏi: "Ai đồng ý làm đội trưởng? Ta e ta sẽ giết hắnmất."Mọi người vội đồng thanh đáp: "Chúng ta chắc chắn sẽ giết hắn."Vô Song Ngư thấy thái độ mọi người quyết liệt, đành nén nước mắt bán cổphiếu gom góp được 150 vàng. Dù sao cũng là cao thủ, mua xong kính đi rangoài, tám tên độc nhãn long lập tức thành trò cười.Mua xong kính, 079 ân cần hỏi: "Các vị đi tìm kho báu phải không?"Mọi người sửng sốt, Vô Song Ngư nén vui mừng trong lòng hỏi: "Ông chủcó manh mối gì không?" Không có việc gì thì người ta sẽ không tìm mình nóichuyện, trừ khi... mình động được tới manh mối ẩn giấu."Các ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ hỏi các ngươi có mang theo cái xẻngkhông thôi.""Xẻng á?""Đúng vậy! Chắc chắn kho báu bị chôn dưới tuyết rồi, không mang theoxẻng, lẽ nào các ngươi dùng tay đào."Cả bọn đầu lắc lư: "Không có!""Vậy thì tốt, thật ra các ngươi mang xẻng theo cũng bất tiện dùng, xúc tuyếtphải dùng xẻng tuyết, chẳng những lấy nhanh, lại còn tiết kiệm sức lực. Một câychỉ cần 5 vàng. Xem các ngươi đông người, ta giảm 80%, mỗi chiếc 4 vàng, cácngươi lấy mấy cây?""Tám cái!" Vô Song Ngư vừa nói số lượng, 079 lập tức giao dịch cho hắntám cái xẻng. Nhận được tiền lẻ của Vô Song Ngư đúng bằng, trực tiếp giaodịch qua.Pháo Thiên Minh ngờ vực hỏi: "Chẳng phải ta đã nói là giết người cướp củasao? Ngươi mua xẻng làm gì? Lại nữa cho dù chúng ta tìm ra, chỉ dựa vào támngười chúng ta đi đào. Ngươi định đào tới bao giờ?""Có thể trả hàng không?" Vô Song Ngư tát mình một cái rồi mới hỏi 079."Không thể!" Thái độ của 079 vẫn rất tốt, vẫn là tác phong mỉm cười phụcvụ."Vậy ngươi nói cho ta biết, xẻng này khác gì xẻng thường ra sao?""Trên cán có hai chữ xẻng tuyết!" 079 lập tức đáp. Vô Song Ngư đám luôntới, nhưng không ngờ trên người tiểu nhị tỏa sóng nước màu lam, hoàn toàn hóagiải công kích. 079 vẫn mỉm cười nói: "Hôm nay ta tiếp 80 nhóm khách hàng,các ngươi là nhóm thứ tám muốn giết ta.""Xem như ngươi lợi hại, chúng ta đi!" Vô Song Ngư nghiến răng quayngười nói."Đợi một chút.""Lại làm gì nữa!!" Vô Song Ngư vội vàng xoay người, ánh mắt dò hỏi."Tìm bảo vật sao có thể thiếu bản đồ chỉ dẫn tìm bảo vật?" 079 lôi ra một tờbản đồ lượt giới thiệu: "Trên đây vẽ các đỉnh núi tuyết lớn, vị trí các sôngbăng."Vô Song Ngư nhận lấy xem qua, đây là một tờ bản đồ điện tử, trên đó vẽbốn đồng bằng tuyết Đông, Tây, Nam, Bắc, và một đồng bằng tuyết trung tâmgọi là Trung Hải, diện tích gần mười dặm vuông, mỗi đồng bằng đều có mộtcon đường dẫn tới Trung Hải tuyết nguyên.079 lại giới thiệu tiếp: "Chỉ cần ngươi mua bản đồ, vị trí của ngươi sẽ hiệnthành chấm đỏ, và cứ nửa canh giờ lại cập nhật một lần. Thế nào? Món đồ nàylà bảo vật trấn tiệm của chúng ta, ta thấy chư vị quý khách đều là người có thânphận, nên mới lừa chủ quán lấy trộm ra bán."Pháo Thiên Minh vội ngăn Vô Song Ngư nói thêm, hỏi: "Bao nhiêu tiền?""800 vàng.""20 lượng, bán thì bán, không bán dẹp đi.""700.""21.""... Làm gì có ai trả giá như ngươi! Ta giảm đi hàng trăm, ngươi tăng lênhàng đơn vị. 600 chốt giá! Ơ, xin đừng bỏ đi.""22." Pháo Thiên Minh nhìn chằm chằm vào 079.""500.""Chử Trà, ngươi được lắm, 800 vàng bị ngươi mặc cả xuống 30 vàng vàng.Này! Ta hỏi ngươi, nếu hắn thật sự không bán thì làm sao?" Kiếm Cầm đứngbên cạnh quan sát bản đồ."Ta đã chụp lại bản đồ rồi, hơn nữa còn mang cả la bàn chỉ Bắc." PháoThiên Minh cười hì hì trả lời.Cánh động tuyết, biển ả và sa mạc, trông có vẻ không liên quan, nhưngchúng đều có một số đặc điểm chung: Vẻ đẹp và cái chết. Quan trọng hơn,chúng đều là những nơi con người không thể chinh phục hoàn toàn, nơi tự nhiênvô tình và sự sống được thể hiện rõ nét nhất.Nam Hải tuyết nguyên có vô số đỉnh tuyết cao hơn ba ngàn mét so với mặtbiển, tạo thành một con đường tự nhiên. Tổ đội Ái Tâm không đi theo conđường ấy, nguyên nhân chủ yếu là vì tuyết rất dày, không dùng khinh công mộtbước thôi là lún sâu đến đùi. Thứ hai, vì có rất đông người đã đi trên con đườngđó, nếu có thì chắc chắn bảo vật đã bị người khác tìm thấy trước rồi. Điều quantrọng nhất là mấy cô gái cho rằng ngắm cảnh tuyết trên đỉnh núi sẽ đẹp hơn, nêntổ đội Ái Tâm mới leo núi vượt suối như thế này. Còn đa số người chơi cũngkhông đi theo lối mòn, họ lang thang khắp nơi, thấy ngọn núi tuyết là lại lấy bảnđồ kho báu ra đối chiếu.Các nhóm người chơi lớn thường có cả ngàn người, nhóm nhỏ cũng trămngười trở lên. Chỉ riêng đội ngũ Pháo Thiên Minh quá ít ỏi. Dọc đường, cácnhóm hoàn toàn không giao lưu với nhau, mọi người tự giác nói chuyện trongkênh riêng của đội mình. Nếu vô tình đi ngang qua nhau, lại phần nhiều lànhòm ngó bằng ánh mắt căm thù.Hôm sau, khi Ái Tâm tiểu đội đến trung tâm Nam Hải tuyết nguyên thìĐường Đường và Ái Niếp Niếp ngoài chiến trường chuyển đến hai tin buồncho.Tin thứ nhất: 50 cao thủ tinh anh trong Huyết Ảnh đường bị sập băng rơixuống hồ, toàn quân bị diệt. Nguyên nhân là vì mặt hồ bị phủ một lớp băngmỏng 0,1 mm rồi lại phủ tuyết trắng lên trên để ngụy trang. Một mình dùngkhinh công qua thì không sao, quá 10 người không có khinh công cao cấp thìkhông thể đi qua, 50 người trở lên thì dù là Sở Lưu Hương cũng chết hết 50 SởLưu Hương.Tin buồn thứ hai: khi 100 thủ hạ của Lãnh Nhược Tuyết dừng chân gầntrung tâm Tuyết Nguyên thì bị một NPC dùng đao phục kích từ dưới tuyết xônglên tấn công, kể cả Chân Hán Tử cũng chết trận trong đám đông ấy. TheoĐường Đường điều tra, người này chính là Hồ Phỉ, võ công trên tuyết của hắncó thể xưng là BOSS cấp độ cao nhất.
Nhưng hỗn loạn chưa kịp bắt đầu, giang hồ đã rối tung cả lên. Nguyên nhân
chính là bản đồ kho báu.
Vào giờ Tý một ngày nọ, một trò chơi thủ mới chơi đang luyện cấp thì thịt
được một quái vật cấp 20, rơi xuống một mảnh giấy ghi bốn chữ "Bản đồ kho
báu". Vui mừng khôn xiết, vội vã quay về thành, dọc đường lại vô tình chém
chết một con chó nhỏ cấp 10, lại nhặt được một bản đồ kho báu khác. Càng thắc
mắc, tiếp tục chém thêm bốn con quái vật nhỏ nữa, kết quả lại nhặt được hai
bản đồ giống hệt nhau...
Chỉ trong một ngày, giang hồ vì bản đồ kho báu mà sôi sục trở lại, từ khi
tam đại bang hội gia nhập vào trò chơi này, người chơi không ngày nào là
không trong giai đoạn sôi nổi. Ngày nọ sôi sùng sục một phen, ngày kia lại sôi
sục một lượt, ngày mốt vẫn còn phải sôi sục, chờ đến ngày nào không còn sự
việc khiến sôi sục, một lượng máu nóng vẫn còn trên trăm độ, biết làm sao
được, đành phải tiếp tục sôi sục... Nhưng không thể trách bọn họ kinh ngạc vớ
vẩn. Ngay cả Pháo Thiên Minh vừa thấy giới thiệu về bản đồ kho báu kia cũng
suýt nữa đã rớt cằm xuống bàn.
Bản đồ rất đơn giản, ở giữa một ngọn núi tuyết trắng xóa, có cái dấu X màu
đỏ chỉ vị trí kho báu. Nhưng lời giới thiệu thì vô cùng hấp dẫn: Kho báu của
Sấm Vương, bên trong có đồ vật tổng giá trị trên năm trăm triệu vàng, bất cứ ai
cũng có thể tự do bán chúng ở bất kỳ cửa hàng hệ thống nào để đổi lấy phiếu
ngân giá trị tương đương
Lưu ý: Đồ chưa bán sau khi chết sẽ bị rơi toàn bộ.
Trên giang hồ, người nào người nấy lập tức mang bầu... một bầu âm mưu.
Hơn một nửa số người chỉ cần liếc mắt qua đã biết đó đây là dãy núi tuyết bao
la hàng vạn dặm ở Liêu Đông, dựa vào sức một người không thể tìm ra báu vật
trong vùng núi tuyết rộng lớn đến thế được. Cách duy nhất là dựa vào sức mạnh
tập thể. Thí dụ như một đội một trăm người, tìm được kho báu sẽ chia đều, mỗi
người có thể được năm trăm vạn vàng. Chớ nói là trong thời buổi kinh tế khó
khăn như giang hồ hiện giờ, ngay cả thời kỳ giang hồ thái bình ban đầu, con số
đó cũng đủ khiến người ta kinh hoàng.
Không tập hợp được nhiều người thì khó mà thực hiện được việc gì, nhưng
nếu nhiều người quá thì lại khó kiểm soát. Nếu thật sự tìm được kho báu, lỡ đội
ngũ xuất hiện vài tên nội gián, gọi người khác đến trực tiếp chém giết... Vì vậy,
cách tốt nhất là tập hợp theo đơn vị bang hội và môn phái, thứ nhất có người
lãnh đạo đáng tin cậy, thứ hai còn có hỏa lực yểm trợ. Lượng châu báu năm
trăm triệu vàng, cho dù là đội quân vạn người, mỗi người cũng có thể chia được
năm vạn vàng.
"Mẹ nó, đám nhà hiết kế này chỉ sợ không chơi chết người ta hay sao, còn
lập ra quy tắc: người chết mất phần. Thật vô liêm sĩ, chẳng lẽ phải khiến mọi
người quay về tân thủ thôn thì bọn họ mới vui vẻ? Hay là thấy những ngày qua
chưa đủ loạn?" Tinh Ảnh tự mình tìm đến Pháo Thiên Minh để bàn luận việc
này.
"Ngươi có thể không đi được mà!"
"Không đi... thế thì không tốt lắm. Mọi người đều đã đi rồi, nếu ta ở lại
chẳng phải là thoát ly quần chúng hay sao? Chử Trà, theo ngươi thì việc tìm kho
báu này do người Võ Đang tổ chức hay là do liên minh tinh anh tổ chức?"
"Võ Đang tổ chức? Tổ chức bao nhiêu người? Một vạn người? Ngươi không
sợ trong một vạn người ấy lại có một tên nội gián sao? Đến lúc đó cho dù chúng
ta tìm được, chỉ cần đăng bài trên diễn đàn, Võ Đang sẽ trở thành kẻ thù công
khai của cả giang hồ, hàng trăm vạn người nhìn thấy Võ Đang là giết. Lúc đó
địa vị sinh tồn của chúng ta cũng chẳng hơn con chuột là bao. Ngay cả người tự
tin như ta, cũng không dám bảo đảm mình có thể sống sót ra khỏi dãy núi
tuyết." Pháo Thiên Minh thở dài, lần tìm kho báu này không biết sẽ có bao
nhiêu người chết. Mẹ nó, bản đồ kho báu mà lại rẻ hơn cả giấy nháp, gần như
người nào cũng có mười tờ.
"... Vậy ngươi có mưu kế gì không?"
"Có, nhưng ta chắc chắn ngươi không dám dùng."
"Ngươi nói trước đi!"
"Ngươi tìm một trăm đệ tử Võ Đang đáng tin cậy trà trộn vào tất cả các
đoàn thể. Sau đó phát hiện tung tích của kho báu, ta điều tất cả nhân mã Võ
Đang mai phục ở cánh đồng tuyết đi cướp. Chỗ tốt là như vậy chúng ta có thể
điều động ba vạn người. Hơn nữa mục tiêu bị mọi người công kích đầu tiên
chính sẽ không phải là chúng ta Hơn nữa cho dù toàn bộ giang hồ vây giết
chúng ta, ta cũng có thể dựa vào võ công, thừa dịp hỗn loạn, bình yên thoát
thân..."
"... Vậy võ công yếu một chút thì sao?"
"Thôi xin, kẻ địch chung của mọi người đó! Tốt một chút cũng phải chết!
Huống chi là kém."
"Ngươi đi chết đi!" Tinh Ảnh xuất cước bay tới.
Cuối cùng cũng chỉ có thể triệu tập hội nghị tầm bảo mở rộng, mọi người
nhất trí rằng vận mệnh của mình chưa bao giờ hưng vượng, mua vé số cũng
không trúng quá năm trăm vạn, cho nên hoàn toàn không có khả năng tìm ra
một điểm đỏ trong phạm vi vạn dặm. Cuối cùng nhất trí biểu quyết: nhất định
phải dựa vào lực lượng của quần chúng tìm kiếm. Sau đó thông qua các loại tin
tức khác nhau chém quần chúng mới là cách đúng.
Danh sách nhóm tầm bảo cũng như dưới đây: Pháo Thiên Minh, Xa, Vụ Lý
Hoa, Uống Hát Bất Túy, Phích Lịch Lịch, Tinh Ảnh, Kiếm Cầm, Vô Song Ngư
do tám người hợp thành. Tạm thời đặt tên là Ái Tâm Tổ Hợp. Còn có Ái Niếp
Niếp và Đường Đường tham gia làm nhân viên ngoại biên, phụ trách tin tức.
Không còn cách nào khác. Người ta cưỡi ngựa bình thường không thể leo lên
Tuyết Sơn. Còn tên tiện nhân Mã... Hắn vẫn cho rằng đi ngắm tuyết cùng Diệp
Tử lãng mạn hơn so với đi ăn cướp. Về phần Chân Hán Tử, đã bị kéo đến đội
ngũ tầm bảo trăm người của Lãnh Nhược Tuyết.
"Vậy ngươi làm nhiệm vụ bang hội thế nào rồi?" Trong lúc mọi người mua
dược liệu, Vụ Lý Hoa đột nhiên hỏi Pháo Thiên Minh.
Pháo Thiên Minh ngẩn người, đúng rồi! Mình hai ngày là phải nhận một
nhiệm vụ, nếu không nhiệm vụ liên tục sẽ không thành công. Đi Đại Tuyết Sơn,
mười ngày nửa tháng cũng khó có một người qua lại, người khác không giống,
một nhiệm vụ đưa tin là kéo dài ba ngày, phức tạp chừng mười ngày cũng
không có vấn đề gì."Vậy làm sao bây giờ?"
Tinh Ảnh cười cười đưa ra ý tưởng: "Nếu không ngươi viết tờ đơn xin nghỉ
phép?" Mọi người khinh thường Tinh Ảnh.
Pháo Thiên Minh lại gãi đầu nói: "Ta đi thử xem sao!" Cả nhóm khinh
thường Pháo Thiên Minh, kể cả Tinh Ảnh.
Sau nửa giờ, Pháo Thiên Minh trở về, nét mặt lộ vẻ âm u bất định. Thấy ánh
mắt thắc mắc của mọi người, y nói: "À, chỉ là phê duyệt tờ đơn nghỉ phép thôi."
Tinh Ảnh lập tức khinh bỉ cả nhóm."... nhưng mỗi ngày phải trừ đi 30 vàng, nói
là lấy tiền tạm ngừng chức vụ, còn hy vọng ta xin nghỉ cả năm."
"... Ta cũng nên xin nghỉ vài ngày. Ta còn ba ngày nữa là tới thời hạn nhiệm
vụ, không ngờ thế mà lại xin nghỉ phép được... Trời ơi! Chuyện gì thế này?"
Tinh Ảnh dặn dò một câu rồi chạy về phía trạm dịch.
"Ta cũng đi."
"Ta cũng đi."
Cả con đường chỉ còn một mình Pháo Thiên Minh, gió lạnh thổi tới, trời đất
im ắng, y tự nhủ hóa ra mình là con chuột trắng thí nghiệm. ... Tuyết Nam trấn...
Ở cửa núi Đại Tuyết Sơn có bốn trấn, Tuyết Đông trấn, Tuyết Nam trấn,
Tuyết Bắc trấn, Tuyết Tây trấn. Trong vòng một ngày, dấu hiệu chim bay lảng
vảng trên núi tuyết hoàn toàn biến mất, người trong các trấn đều bắt đầu xôn
xao, giống như đang tham dự sự kiện của thần tượng ca nhạc nào đó.
Đặc biệt hơn, ở lối vào núi tuyết có một cửa hàng, mức độ kinh doanh cực
kỳ khủng khiếp. Với năng suất phục vụ hoàn mỹ mà vẫn còn xếp hàng dài.
Pháo Thiên Minh ngẩng đầu nhìn, thấy cửa hiệu treo một tấm bảng viết: "Ai
không đeo kính râm khi vào vùng tuyết dễ bị tuyết mù". Hóa ra là cửa hàng bán
kính.
Nhóm Pháo Thiên Minh đành phải lấy số xếp hàng. Nhưng tốc độ phục vụ
của hệ thống nhanh gấp ngàn lần so với ngân hàng, chưa đầy 10 phút đã đến
lượt nhóm của họ. Vô Song Ngư làm đội trưởng, có trách nhiệm thanh toán. Sau
khi vào trong, hắn tiến lên mấy bước, nói: "Chủ quán, cho ta 8 cái kính!" Rồi
đưa ra một tờ ngân phiếu.
Nhân viên liếc nhìn rồi hỏi: "Các ngài muốn mua mắt gọng kính à?"
"Gọng kính? Ý gì vậy?"
"Thật xin lỗi, 10 vàng chỉ đủ mua 8 cái gọng kính một bên."
Vô Song Ngư nén giận hỏi: "Vậy cả cái kính râm giá bao nhiêu?"
"10 vàng..."
"10 vàng một cái kính râm? Chẳng thà các ngươi đi cướp đi." Tám tiếng
quát đồng thanh nói.
"Hiểu lầm rồi." 079 cười giải thích: "10 vàng chỉ là một cái kính đơn, 20
vàng là loại thường. 50 vàng có viền vàng, 100 vàng tự động điều chỉnh màu
sắc tùy theo cường độ ánh nắng. 300 vàng là loại có kỹ thuật, không những tiện
dụng mà còn rất đẹp. 500 vàng có thể đặt làm theo kiểu riêng ngay tại chỗ."
Vô Song Ngư quay đầu hỏi: "Ai đồng ý làm đội trưởng? Ta e ta sẽ giết hắn
mất."
Mọi người vội đồng thanh đáp: "Chúng ta chắc chắn sẽ giết hắn."
Vô Song Ngư thấy thái độ mọi người quyết liệt, đành nén nước mắt bán cổ
phiếu gom góp được 150 vàng. Dù sao cũng là cao thủ, mua xong kính đi ra
ngoài, tám tên độc nhãn long lập tức thành trò cười.
Mua xong kính, 079 ân cần hỏi: "Các vị đi tìm kho báu phải không?"
Mọi người sửng sốt, Vô Song Ngư nén vui mừng trong lòng hỏi: "Ông chủ
có manh mối gì không?" Không có việc gì thì người ta sẽ không tìm mình nói
chuyện, trừ khi... mình động được tới manh mối ẩn giấu.
"Các ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ hỏi các ngươi có mang theo cái xẻng
không thôi."
"Xẻng á?"
"Đúng vậy! Chắc chắn kho báu bị chôn dưới tuyết rồi, không mang theo
xẻng, lẽ nào các ngươi dùng tay đào."
Cả bọn đầu lắc lư: "Không có!"
"Vậy thì tốt, thật ra các ngươi mang xẻng theo cũng bất tiện dùng, xúc tuyết
phải dùng xẻng tuyết, chẳng những lấy nhanh, lại còn tiết kiệm sức lực. Một cây
chỉ cần 5 vàng. Xem các ngươi đông người, ta giảm 80%, mỗi chiếc 4 vàng, các
ngươi lấy mấy cây?"
"Tám cái!" Vô Song Ngư vừa nói số lượng, 079 lập tức giao dịch cho hắn
tám cái xẻng. Nhận được tiền lẻ của Vô Song Ngư đúng bằng, trực tiếp giao
dịch qua.
Pháo Thiên Minh ngờ vực hỏi: "Chẳng phải ta đã nói là giết người cướp của
sao? Ngươi mua xẻng làm gì? Lại nữa cho dù chúng ta tìm ra, chỉ dựa vào tám
người chúng ta đi đào. Ngươi định đào tới bao giờ?"
"Có thể trả hàng không?" Vô Song Ngư tát mình một cái rồi mới hỏi 079.
"Không thể!" Thái độ của 079 vẫn rất tốt, vẫn là tác phong mỉm cười phục
vụ.
"Vậy ngươi nói cho ta biết, xẻng này khác gì xẻng thường ra sao?"
"Trên cán có hai chữ xẻng tuyết!" 079 lập tức đáp. Vô Song Ngư đám luôn
tới, nhưng không ngờ trên người tiểu nhị tỏa sóng nước màu lam, hoàn toàn hóa
giải công kích. 079 vẫn mỉm cười nói: "Hôm nay ta tiếp 80 nhóm khách hàng,
các ngươi là nhóm thứ tám muốn giết ta."
"Xem như ngươi lợi hại, chúng ta đi!" Vô Song Ngư nghiến răng quay
người nói.
"Đợi một chút."
"Lại làm gì nữa!!" Vô Song Ngư vội vàng xoay người, ánh mắt dò hỏi.
"Tìm bảo vật sao có thể thiếu bản đồ chỉ dẫn tìm bảo vật?" 079 lôi ra một tờ
bản đồ lượt giới thiệu: "Trên đây vẽ các đỉnh núi tuyết lớn, vị trí các sông
băng."
Vô Song Ngư nhận lấy xem qua, đây là một tờ bản đồ điện tử, trên đó vẽ
bốn đồng bằng tuyết Đông, Tây, Nam, Bắc, và một đồng bằng tuyết trung tâm
gọi là Trung Hải, diện tích gần mười dặm vuông, mỗi đồng bằng đều có một
con đường dẫn tới Trung Hải tuyết nguyên.
079 lại giới thiệu tiếp: "Chỉ cần ngươi mua bản đồ, vị trí của ngươi sẽ hiện
thành chấm đỏ, và cứ nửa canh giờ lại cập nhật một lần. Thế nào? Món đồ này
là bảo vật trấn tiệm của chúng ta, ta thấy chư vị quý khách đều là người có thân
phận, nên mới lừa chủ quán lấy trộm ra bán."
Pháo Thiên Minh vội ngăn Vô Song Ngư nói thêm, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"800 vàng."
"20 lượng, bán thì bán, không bán dẹp đi."
"700."
"21."
"... Làm gì có ai trả giá như ngươi! Ta giảm đi hàng trăm, ngươi tăng lên
hàng đơn vị. 600 chốt giá! Ơ, xin đừng bỏ đi."
"22." Pháo Thiên Minh nhìn chằm chằm vào 079."
"500."
"Chử Trà, ngươi được lắm, 800 vàng bị ngươi mặc cả xuống 30 vàng vàng.
Này! Ta hỏi ngươi, nếu hắn thật sự không bán thì làm sao?" Kiếm Cầm đứng
bên cạnh quan sát bản đồ.
"Ta đã chụp lại bản đồ rồi, hơn nữa còn mang cả la bàn chỉ Bắc." Pháo
Thiên Minh cười hì hì trả lời.
Cánh động tuyết, biển ả và sa mạc, trông có vẻ không liên quan, nhưng
chúng đều có một số đặc điểm chung: Vẻ đẹp và cái chết. Quan trọng hơn,
chúng đều là những nơi con người không thể chinh phục hoàn toàn, nơi tự nhiên
vô tình và sự sống được thể hiện rõ nét nhất.
Nam Hải tuyết nguyên có vô số đỉnh tuyết cao hơn ba ngàn mét so với mặt
biển, tạo thành một con đường tự nhiên. Tổ đội Ái Tâm không đi theo con
đường ấy, nguyên nhân chủ yếu là vì tuyết rất dày, không dùng khinh công một
bước thôi là lún sâu đến đùi. Thứ hai, vì có rất đông người đã đi trên con đường
đó, nếu có thì chắc chắn bảo vật đã bị người khác tìm thấy trước rồi. Điều quan
trọng nhất là mấy cô gái cho rằng ngắm cảnh tuyết trên đỉnh núi sẽ đẹp hơn, nên
tổ đội Ái Tâm mới leo núi vượt suối như thế này. Còn đa số người chơi cũng
không đi theo lối mòn, họ lang thang khắp nơi, thấy ngọn núi tuyết là lại lấy bản
đồ kho báu ra đối chiếu.
Các nhóm người chơi lớn thường có cả ngàn người, nhóm nhỏ cũng trăm
người trở lên. Chỉ riêng đội ngũ Pháo Thiên Minh quá ít ỏi. Dọc đường, các
nhóm hoàn toàn không giao lưu với nhau, mọi người tự giác nói chuyện trong
kênh riêng của đội mình. Nếu vô tình đi ngang qua nhau, lại phần nhiều là
nhòm ngó bằng ánh mắt căm thù.
Hôm sau, khi Ái Tâm tiểu đội đến trung tâm Nam Hải tuyết nguyên thì
Đường Đường và Ái Niếp Niếp ngoài chiến trường chuyển đến hai tin buồn
cho.
Tin thứ nhất: 50 cao thủ tinh anh trong Huyết Ảnh đường bị sập băng rơi
xuống hồ, toàn quân bị diệt. Nguyên nhân là vì mặt hồ bị phủ một lớp băng
mỏng 0,1 mm rồi lại phủ tuyết trắng lên trên để ngụy trang. Một mình dùng
khinh công qua thì không sao, quá 10 người không có khinh công cao cấp thì
không thể đi qua, 50 người trở lên thì dù là Sở Lưu Hương cũng chết hết 50 Sở
Lưu Hương.
Tin buồn thứ hai: khi 100 thủ hạ của Lãnh Nhược Tuyết dừng chân gần
trung tâm Tuyết Nguyên thì bị một NPC dùng đao phục kích từ dưới tuyết xông
lên tấn công, kể cả Chân Hán Tử cũng chết trận trong đám đông ấy. Theo
Đường Đường điều tra, người này chính là Hồ Phỉ, võ công trên tuyết của hắn
có thể xưng là BOSS cấp độ cao nhất.
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Nhưng hỗn loạn chưa kịp bắt đầu, giang hồ đã rối tung cả lên. Nguyên nhânchính là bản đồ kho báu.Vào giờ Tý một ngày nọ, một trò chơi thủ mới chơi đang luyện cấp thì thịtđược một quái vật cấp 20, rơi xuống một mảnh giấy ghi bốn chữ "Bản đồ khobáu". Vui mừng khôn xiết, vội vã quay về thành, dọc đường lại vô tình chémchết một con chó nhỏ cấp 10, lại nhặt được một bản đồ kho báu khác. Càng thắcmắc, tiếp tục chém thêm bốn con quái vật nhỏ nữa, kết quả lại nhặt được haibản đồ giống hệt nhau...Chỉ trong một ngày, giang hồ vì bản đồ kho báu mà sôi sục trở lại, từ khitam đại bang hội gia nhập vào trò chơi này, người chơi không ngày nào làkhông trong giai đoạn sôi nổi. Ngày nọ sôi sùng sục một phen, ngày kia lại sôisục một lượt, ngày mốt vẫn còn phải sôi sục, chờ đến ngày nào không còn sựviệc khiến sôi sục, một lượng máu nóng vẫn còn trên trăm độ, biết làm saođược, đành phải tiếp tục sôi sục... Nhưng không thể trách bọn họ kinh ngạc vớvẩn. Ngay cả Pháo Thiên Minh vừa thấy giới thiệu về bản đồ kho báu kia cũngsuýt nữa đã rớt cằm xuống bàn.Bản đồ rất đơn giản, ở giữa một ngọn núi tuyết trắng xóa, có cái dấu X màuđỏ chỉ vị trí kho báu. Nhưng lời giới thiệu thì vô cùng hấp dẫn: Kho báu củaSấm Vương, bên trong có đồ vật tổng giá trị trên năm trăm triệu vàng, bất cứ aicũng có thể tự do bán chúng ở bất kỳ cửa hàng hệ thống nào để đổi lấy phiếungân giá trị tương đươngLưu ý: Đồ chưa bán sau khi chết sẽ bị rơi toàn bộ.Trên giang hồ, người nào người nấy lập tức mang bầu... một bầu âm mưu.Hơn một nửa số người chỉ cần liếc mắt qua đã biết đó đây là dãy núi tuyết baola hàng vạn dặm ở Liêu Đông, dựa vào sức một người không thể tìm ra báu vậttrong vùng núi tuyết rộng lớn đến thế được. Cách duy nhất là dựa vào sức mạnhtập thể. Thí dụ như một đội một trăm người, tìm được kho báu sẽ chia đều, mỗingười có thể được năm trăm vạn vàng. Chớ nói là trong thời buổi kinh tế khókhăn như giang hồ hiện giờ, ngay cả thời kỳ giang hồ thái bình ban đầu, con sốđó cũng đủ khiến người ta kinh hoàng.Không tập hợp được nhiều người thì khó mà thực hiện được việc gì, nhưngnếu nhiều người quá thì lại khó kiểm soát. Nếu thật sự tìm được kho báu, lỡ độingũ xuất hiện vài tên nội gián, gọi người khác đến trực tiếp chém giết... Vì vậy,cách tốt nhất là tập hợp theo đơn vị bang hội và môn phái, thứ nhất có ngườilãnh đạo đáng tin cậy, thứ hai còn có hỏa lực yểm trợ. Lượng châu báu nămtrăm triệu vàng, cho dù là đội quân vạn người, mỗi người cũng có thể chia đượcnăm vạn vàng."Mẹ nó, đám nhà hiết kế này chỉ sợ không chơi chết người ta hay sao, cònlập ra quy tắc: người chết mất phần. Thật vô liêm sĩ, chẳng lẽ phải khiến mọingười quay về tân thủ thôn thì bọn họ mới vui vẻ? Hay là thấy những ngày quachưa đủ loạn?" Tinh Ảnh tự mình tìm đến Pháo Thiên Minh để bàn luận việcnày."Ngươi có thể không đi được mà!""Không đi... thế thì không tốt lắm. Mọi người đều đã đi rồi, nếu ta ở lạichẳng phải là thoát ly quần chúng hay sao? Chử Trà, theo ngươi thì việc tìm khobáu này do người Võ Đang tổ chức hay là do liên minh tinh anh tổ chức?""Võ Đang tổ chức? Tổ chức bao nhiêu người? Một vạn người? Ngươi khôngsợ trong một vạn người ấy lại có một tên nội gián sao? Đến lúc đó cho dù chúngta tìm được, chỉ cần đăng bài trên diễn đàn, Võ Đang sẽ trở thành kẻ thù côngkhai của cả giang hồ, hàng trăm vạn người nhìn thấy Võ Đang là giết. Lúc đóđịa vị sinh tồn của chúng ta cũng chẳng hơn con chuột là bao. Ngay cả người tựtin như ta, cũng không dám bảo đảm mình có thể sống sót ra khỏi dãy núituyết." Pháo Thiên Minh thở dài, lần tìm kho báu này không biết sẽ có baonhiêu người chết. Mẹ nó, bản đồ kho báu mà lại rẻ hơn cả giấy nháp, gần nhưngười nào cũng có mười tờ."... Vậy ngươi có mưu kế gì không?""Có, nhưng ta chắc chắn ngươi không dám dùng.""Ngươi nói trước đi!""Ngươi tìm một trăm đệ tử Võ Đang đáng tin cậy trà trộn vào tất cả cácđoàn thể. Sau đó phát hiện tung tích của kho báu, ta điều tất cả nhân mã VõĐang mai phục ở cánh đồng tuyết đi cướp. Chỗ tốt là như vậy chúng ta có thểđiều động ba vạn người. Hơn nữa mục tiêu bị mọi người công kích đầu tiênchính sẽ không phải là chúng ta Hơn nữa cho dù toàn bộ giang hồ vây giếtchúng ta, ta cũng có thể dựa vào võ công, thừa dịp hỗn loạn, bình yên thoátthân...""... Vậy võ công yếu một chút thì sao?""Thôi xin, kẻ địch chung của mọi người đó! Tốt một chút cũng phải chết!Huống chi là kém.""Ngươi đi chết đi!" Tinh Ảnh xuất cước bay tới.Cuối cùng cũng chỉ có thể triệu tập hội nghị tầm bảo mở rộng, mọi ngườinhất trí rằng vận mệnh của mình chưa bao giờ hưng vượng, mua vé số cũngkhông trúng quá năm trăm vạn, cho nên hoàn toàn không có khả năng tìm ramột điểm đỏ trong phạm vi vạn dặm. Cuối cùng nhất trí biểu quyết: nhất địnhphải dựa vào lực lượng của quần chúng tìm kiếm. Sau đó thông qua các loại tintức khác nhau chém quần chúng mới là cách đúng.Danh sách nhóm tầm bảo cũng như dưới đây: Pháo Thiên Minh, Xa, Vụ LýHoa, Uống Hát Bất Túy, Phích Lịch Lịch, Tinh Ảnh, Kiếm Cầm, Vô Song Ngưdo tám người hợp thành. Tạm thời đặt tên là Ái Tâm Tổ Hợp. Còn có Ái NiếpNiếp và Đường Đường tham gia làm nhân viên ngoại biên, phụ trách tin tức.Không còn cách nào khác. Người ta cưỡi ngựa bình thường không thể leo lênTuyết Sơn. Còn tên tiện nhân Mã... Hắn vẫn cho rằng đi ngắm tuyết cùng DiệpTử lãng mạn hơn so với đi ăn cướp. Về phần Chân Hán Tử, đã bị kéo đến độingũ tầm bảo trăm người của Lãnh Nhược Tuyết."Vậy ngươi làm nhiệm vụ bang hội thế nào rồi?" Trong lúc mọi người muadược liệu, Vụ Lý Hoa đột nhiên hỏi Pháo Thiên Minh.Pháo Thiên Minh ngẩn người, đúng rồi! Mình hai ngày là phải nhận mộtnhiệm vụ, nếu không nhiệm vụ liên tục sẽ không thành công. Đi Đại Tuyết Sơn,mười ngày nửa tháng cũng khó có một người qua lại, người khác không giống,một nhiệm vụ đưa tin là kéo dài ba ngày, phức tạp chừng mười ngày cũngkhông có vấn đề gì."Vậy làm sao bây giờ?"Tinh Ảnh cười cười đưa ra ý tưởng: "Nếu không ngươi viết tờ đơn xin nghỉphép?" Mọi người khinh thường Tinh Ảnh.Pháo Thiên Minh lại gãi đầu nói: "Ta đi thử xem sao!" Cả nhóm khinhthường Pháo Thiên Minh, kể cả Tinh Ảnh.Sau nửa giờ, Pháo Thiên Minh trở về, nét mặt lộ vẻ âm u bất định. Thấy ánhmắt thắc mắc của mọi người, y nói: "À, chỉ là phê duyệt tờ đơn nghỉ phép thôi."Tinh Ảnh lập tức khinh bỉ cả nhóm."... nhưng mỗi ngày phải trừ đi 30 vàng, nóilà lấy tiền tạm ngừng chức vụ, còn hy vọng ta xin nghỉ cả năm.""... Ta cũng nên xin nghỉ vài ngày. Ta còn ba ngày nữa là tới thời hạn nhiệmvụ, không ngờ thế mà lại xin nghỉ phép được... Trời ơi! Chuyện gì thế này?"Tinh Ảnh dặn dò một câu rồi chạy về phía trạm dịch."Ta cũng đi.""Ta cũng đi."Cả con đường chỉ còn một mình Pháo Thiên Minh, gió lạnh thổi tới, trời đấtim ắng, y tự nhủ hóa ra mình là con chuột trắng thí nghiệm. ... Tuyết Nam trấn...Ở cửa núi Đại Tuyết Sơn có bốn trấn, Tuyết Đông trấn, Tuyết Nam trấn,Tuyết Bắc trấn, Tuyết Tây trấn. Trong vòng một ngày, dấu hiệu chim bay lảngvảng trên núi tuyết hoàn toàn biến mất, người trong các trấn đều bắt đầu xônxao, giống như đang tham dự sự kiện của thần tượng ca nhạc nào đó.Đặc biệt hơn, ở lối vào núi tuyết có một cửa hàng, mức độ kinh doanh cựckỳ khủng khiếp. Với năng suất phục vụ hoàn mỹ mà vẫn còn xếp hàng dài.Pháo Thiên Minh ngẩng đầu nhìn, thấy cửa hiệu treo một tấm bảng viết: "Aikhông đeo kính râm khi vào vùng tuyết dễ bị tuyết mù". Hóa ra là cửa hàng bánkính.Nhóm Pháo Thiên Minh đành phải lấy số xếp hàng. Nhưng tốc độ phục vụcủa hệ thống nhanh gấp ngàn lần so với ngân hàng, chưa đầy 10 phút đã đếnlượt nhóm của họ. Vô Song Ngư làm đội trưởng, có trách nhiệm thanh toán. Saukhi vào trong, hắn tiến lên mấy bước, nói: "Chủ quán, cho ta 8 cái kính!" Rồiđưa ra một tờ ngân phiếu.Nhân viên liếc nhìn rồi hỏi: "Các ngài muốn mua mắt gọng kính à?""Gọng kính? Ý gì vậy?""Thật xin lỗi, 10 vàng chỉ đủ mua 8 cái gọng kính một bên."Vô Song Ngư nén giận hỏi: "Vậy cả cái kính râm giá bao nhiêu?""10 vàng...""10 vàng một cái kính râm? Chẳng thà các ngươi đi cướp đi." Tám tiếngquát đồng thanh nói."Hiểu lầm rồi." 079 cười giải thích: "10 vàng chỉ là một cái kính đơn, 20vàng là loại thường. 50 vàng có viền vàng, 100 vàng tự động điều chỉnh màusắc tùy theo cường độ ánh nắng. 300 vàng là loại có kỹ thuật, không những tiệndụng mà còn rất đẹp. 500 vàng có thể đặt làm theo kiểu riêng ngay tại chỗ."Vô Song Ngư quay đầu hỏi: "Ai đồng ý làm đội trưởng? Ta e ta sẽ giết hắnmất."Mọi người vội đồng thanh đáp: "Chúng ta chắc chắn sẽ giết hắn."Vô Song Ngư thấy thái độ mọi người quyết liệt, đành nén nước mắt bán cổphiếu gom góp được 150 vàng. Dù sao cũng là cao thủ, mua xong kính đi rangoài, tám tên độc nhãn long lập tức thành trò cười.Mua xong kính, 079 ân cần hỏi: "Các vị đi tìm kho báu phải không?"Mọi người sửng sốt, Vô Song Ngư nén vui mừng trong lòng hỏi: "Ông chủcó manh mối gì không?" Không có việc gì thì người ta sẽ không tìm mình nóichuyện, trừ khi... mình động được tới manh mối ẩn giấu."Các ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ hỏi các ngươi có mang theo cái xẻngkhông thôi.""Xẻng á?""Đúng vậy! Chắc chắn kho báu bị chôn dưới tuyết rồi, không mang theoxẻng, lẽ nào các ngươi dùng tay đào."Cả bọn đầu lắc lư: "Không có!""Vậy thì tốt, thật ra các ngươi mang xẻng theo cũng bất tiện dùng, xúc tuyếtphải dùng xẻng tuyết, chẳng những lấy nhanh, lại còn tiết kiệm sức lực. Một câychỉ cần 5 vàng. Xem các ngươi đông người, ta giảm 80%, mỗi chiếc 4 vàng, cácngươi lấy mấy cây?""Tám cái!" Vô Song Ngư vừa nói số lượng, 079 lập tức giao dịch cho hắntám cái xẻng. Nhận được tiền lẻ của Vô Song Ngư đúng bằng, trực tiếp giaodịch qua.Pháo Thiên Minh ngờ vực hỏi: "Chẳng phải ta đã nói là giết người cướp củasao? Ngươi mua xẻng làm gì? Lại nữa cho dù chúng ta tìm ra, chỉ dựa vào támngười chúng ta đi đào. Ngươi định đào tới bao giờ?""Có thể trả hàng không?" Vô Song Ngư tát mình một cái rồi mới hỏi 079."Không thể!" Thái độ của 079 vẫn rất tốt, vẫn là tác phong mỉm cười phụcvụ."Vậy ngươi nói cho ta biết, xẻng này khác gì xẻng thường ra sao?""Trên cán có hai chữ xẻng tuyết!" 079 lập tức đáp. Vô Song Ngư đám luôntới, nhưng không ngờ trên người tiểu nhị tỏa sóng nước màu lam, hoàn toàn hóagiải công kích. 079 vẫn mỉm cười nói: "Hôm nay ta tiếp 80 nhóm khách hàng,các ngươi là nhóm thứ tám muốn giết ta.""Xem như ngươi lợi hại, chúng ta đi!" Vô Song Ngư nghiến răng quayngười nói."Đợi một chút.""Lại làm gì nữa!!" Vô Song Ngư vội vàng xoay người, ánh mắt dò hỏi."Tìm bảo vật sao có thể thiếu bản đồ chỉ dẫn tìm bảo vật?" 079 lôi ra một tờbản đồ lượt giới thiệu: "Trên đây vẽ các đỉnh núi tuyết lớn, vị trí các sôngbăng."Vô Song Ngư nhận lấy xem qua, đây là một tờ bản đồ điện tử, trên đó vẽbốn đồng bằng tuyết Đông, Tây, Nam, Bắc, và một đồng bằng tuyết trung tâmgọi là Trung Hải, diện tích gần mười dặm vuông, mỗi đồng bằng đều có mộtcon đường dẫn tới Trung Hải tuyết nguyên.079 lại giới thiệu tiếp: "Chỉ cần ngươi mua bản đồ, vị trí của ngươi sẽ hiệnthành chấm đỏ, và cứ nửa canh giờ lại cập nhật một lần. Thế nào? Món đồ nàylà bảo vật trấn tiệm của chúng ta, ta thấy chư vị quý khách đều là người có thânphận, nên mới lừa chủ quán lấy trộm ra bán."Pháo Thiên Minh vội ngăn Vô Song Ngư nói thêm, hỏi: "Bao nhiêu tiền?""800 vàng.""20 lượng, bán thì bán, không bán dẹp đi.""700.""21.""... Làm gì có ai trả giá như ngươi! Ta giảm đi hàng trăm, ngươi tăng lênhàng đơn vị. 600 chốt giá! Ơ, xin đừng bỏ đi.""22." Pháo Thiên Minh nhìn chằm chằm vào 079.""500.""Chử Trà, ngươi được lắm, 800 vàng bị ngươi mặc cả xuống 30 vàng vàng.Này! Ta hỏi ngươi, nếu hắn thật sự không bán thì làm sao?" Kiếm Cầm đứngbên cạnh quan sát bản đồ."Ta đã chụp lại bản đồ rồi, hơn nữa còn mang cả la bàn chỉ Bắc." PháoThiên Minh cười hì hì trả lời.Cánh động tuyết, biển ả và sa mạc, trông có vẻ không liên quan, nhưngchúng đều có một số đặc điểm chung: Vẻ đẹp và cái chết. Quan trọng hơn,chúng đều là những nơi con người không thể chinh phục hoàn toàn, nơi tự nhiênvô tình và sự sống được thể hiện rõ nét nhất.Nam Hải tuyết nguyên có vô số đỉnh tuyết cao hơn ba ngàn mét so với mặtbiển, tạo thành một con đường tự nhiên. Tổ đội Ái Tâm không đi theo conđường ấy, nguyên nhân chủ yếu là vì tuyết rất dày, không dùng khinh công mộtbước thôi là lún sâu đến đùi. Thứ hai, vì có rất đông người đã đi trên con đườngđó, nếu có thì chắc chắn bảo vật đã bị người khác tìm thấy trước rồi. Điều quantrọng nhất là mấy cô gái cho rằng ngắm cảnh tuyết trên đỉnh núi sẽ đẹp hơn, nêntổ đội Ái Tâm mới leo núi vượt suối như thế này. Còn đa số người chơi cũngkhông đi theo lối mòn, họ lang thang khắp nơi, thấy ngọn núi tuyết là lại lấy bảnđồ kho báu ra đối chiếu.Các nhóm người chơi lớn thường có cả ngàn người, nhóm nhỏ cũng trămngười trở lên. Chỉ riêng đội ngũ Pháo Thiên Minh quá ít ỏi. Dọc đường, cácnhóm hoàn toàn không giao lưu với nhau, mọi người tự giác nói chuyện trongkênh riêng của đội mình. Nếu vô tình đi ngang qua nhau, lại phần nhiều lànhòm ngó bằng ánh mắt căm thù.Hôm sau, khi Ái Tâm tiểu đội đến trung tâm Nam Hải tuyết nguyên thìĐường Đường và Ái Niếp Niếp ngoài chiến trường chuyển đến hai tin buồncho.Tin thứ nhất: 50 cao thủ tinh anh trong Huyết Ảnh đường bị sập băng rơixuống hồ, toàn quân bị diệt. Nguyên nhân là vì mặt hồ bị phủ một lớp băngmỏng 0,1 mm rồi lại phủ tuyết trắng lên trên để ngụy trang. Một mình dùngkhinh công qua thì không sao, quá 10 người không có khinh công cao cấp thìkhông thể đi qua, 50 người trở lên thì dù là Sở Lưu Hương cũng chết hết 50 SởLưu Hương.Tin buồn thứ hai: khi 100 thủ hạ của Lãnh Nhược Tuyết dừng chân gầntrung tâm Tuyết Nguyên thì bị một NPC dùng đao phục kích từ dưới tuyết xônglên tấn công, kể cả Chân Hán Tử cũng chết trận trong đám đông ấy. TheoĐường Đường điều tra, người này chính là Hồ Phỉ, võ công trên tuyết của hắncó thể xưng là BOSS cấp độ cao nhất.