Tác giả:

1. Trước khi xuyên không, tôi đang tham dự tiệc tất niên của công ty. Lãnh đạo đứng trên sân khấu hăng say diễn thuyết, còn đồng nghiệp thì ngồi dưới ăn uống. Rồi, tòa nhà công ty phát nổ. Bữa tiệc này trở thành bữa ăn cuối cùng của chúng tôi. Đừng vội thắc mắc tại sao công ty lại nổ. Tóm lại, tôi không chết, mà còn xuyên thành nữ chính trong một câu chuyện ngược tâm. Khi tôi nghĩ rằng mình sắp bị nam chính ngược thân, ngược tâm, tôi chợt nhận ra đồng nghiệp của tôi cũng không chết. Họ xuyên không cùng tôi. Chỉ có điều, tất cả đồng nghiệp trong công ty chúng tôi... dùng chung một cơ thể. Thậm chí, sau mỗi 12 giờ đêm, quyền kiểm soát cơ thể sẽ được chuyển ngẫu nhiên cho một người. "Ngày nào cũng khoai tây! Tôi sắp phát ngán rồi đây!" Đồng nghiệp bên bộ phận sáng tạo nội dung gào lên trong đầu tôi. "Khoai tây thì sao? Khoai tây ngon mà." Chị HR vừa nói vừa nhét thêm một miếng khoai tây vào miệng. "Theo nghiên cứu, ăn khoai tây liên tục có thể gây ngộ độc." Anh lập trình viên nhăn nhó…

Chương 5: Chương 5

Tôi Xuyên Không Cùng Cả Công TyTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Xuyên Không1. Trước khi xuyên không, tôi đang tham dự tiệc tất niên của công ty. Lãnh đạo đứng trên sân khấu hăng say diễn thuyết, còn đồng nghiệp thì ngồi dưới ăn uống. Rồi, tòa nhà công ty phát nổ. Bữa tiệc này trở thành bữa ăn cuối cùng của chúng tôi. Đừng vội thắc mắc tại sao công ty lại nổ. Tóm lại, tôi không chết, mà còn xuyên thành nữ chính trong một câu chuyện ngược tâm. Khi tôi nghĩ rằng mình sắp bị nam chính ngược thân, ngược tâm, tôi chợt nhận ra đồng nghiệp của tôi cũng không chết. Họ xuyên không cùng tôi. Chỉ có điều, tất cả đồng nghiệp trong công ty chúng tôi... dùng chung một cơ thể. Thậm chí, sau mỗi 12 giờ đêm, quyền kiểm soát cơ thể sẽ được chuyển ngẫu nhiên cho một người. "Ngày nào cũng khoai tây! Tôi sắp phát ngán rồi đây!" Đồng nghiệp bên bộ phận sáng tạo nội dung gào lên trong đầu tôi. "Khoai tây thì sao? Khoai tây ngon mà." Chị HR vừa nói vừa nhét thêm một miếng khoai tây vào miệng. "Theo nghiên cứu, ăn khoai tây liên tục có thể gây ngộ độc." Anh lập trình viên nhăn nhó… 5."Không sao, vẽ tranh à? Chẳng phải đúng lúc gặp được chuyên gia đây sao?" Đồng nghiệp mỹ thuật hừ lạnh một tiếng: "Đợi tin tốt từ tôi!"Giấy bút được phát xuống, đồng nghiệp mỹ thuật hít một hơi thật sâu.Đồng nghiệp mỹ thuật mài mực.Đồng nghiệp mỹ thuật đặt bút.Đồng nghiệp mỹ thuật hạ nét.Đồng nghiệp mỹ thuật vẽ tranh.Đồng nghiệp mỹ thuật đã hoàn thành.Tất cả chúng tôi nhìn bức tranh trước mặt, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời."Rất có tính nghệ thuật!" Lãnh đạo vỗ tay tán thưởng."Phong cách khiến người ta mê mẩn." Đồng nghiệp nội dung mỉm cười."Tôi xem ai dám nói là không đẹp." Trưởng phòng tài chính cũng chen vào một câu."Quả thật không tệ." Tôi nói, "Nhưng có thể giải thích một chút không, cậu vừa vẽ cái gì thế này?""Tất nhiên rồi." Đồng nghiệp mỹ thuật nghiêm túc trả lời: "Đây là... Asuka Langley Soryu."*Asuka Langley Soryu là một nhân vật hư cấu trong loạt phim Neon Genesis Evangelion."Ồ, thì ra là Asuka à.""Là Asuka thật sao!""Bảo sao tim tôi đập thình thịch không ngừng."Nhưng mà, tại sao lại là Asuka chứ?"Chuyện này... tôi cũng hết cách rồi!" Đồng nghiệp mỹ thuật đập tay xuống sàn, vẻ mặt đầy bất lực: "Tôi đã nhiều năm không vẽ tranh hiện thực rồi, hoàn toàn quên hết kỹ năng đó luôn!""Dù sao thì, chúng ta cũng là một công ty game về thế giới 2D.""Ồ, bảo sao gu thẩm mỹ của mọi người lại đồng bộ thế.""Nhưng mà cũng không thể gượng ép nói đây là một bông hoa được!"Đúng lúc đó, thái giám đã mang bức tranh của đồng nghiệp mỹ thuật đi rồi.Chuyện đã đến nước này, Bách Hoa Thịnh Yến Đồ chắc chắn không còn hy vọng lấy được. Chúng tôi chỉ có thể hóa bi phẫn thành sức ăn, bắt đầu càn quét đ ĩa điểm tâm trước mặt.Thôi thì, trọng ở tinh thần tham gia, trọng ở tinh thần tham gia.Hoàng thượng ngồi ở vị trí chính, lần lượt xem qua từng bức tranh.Cuối cùng, khi đến lượt bức tranh của chúng tôi, ánh mắt Hoàng thượng bỗng trầm xuống."Đây là ai vẽ?"Bị Hoàng thượng chỉ đích danh là điều không thể tránh khỏi. Đồng nghiệp mỹ thuật, sau khi được chúng tôi an ủi, đã sẵn sàng tâm lý.Cậu ấy hít một hơi thật sâu, chậm rãi bước lên: "Bẩm bệ hạ, là thần thiếp."Đồng nghiệp mỹ thuật tiến lên, từng bước từng bước, càng đến gần nam chính, càng nhìn rõ khuôn mặt tuấn mỹ của người ấy."Nói chứ, các cậu có thấy mặt nam chính này trông quen quen không?" Đồng nghiệp mỹ thuật hạ giọng hỏi chúng tôi."Không quen sao được? Ba ngày trước chẳng phải còn cùng nhau ngủ qua đêm sao?""Không nhớ gì cả, chắc lúc đó tối quá.""Chỉ nhớ là kỹ thuật của anh ta cũng chẳng ra gì."Đại lão lập trình nghe vậy, òa khóc nức nở.Ngay khi đồng nghiệp mỹ thuật sắp đến trước mặt Hoàng thượng, một sự cố bất ngờ xảy ra.Chúng tôi không ngờ rằng, vì đồng nghiệp mỹ thuật nhét quá nhiều điểm tâm vào túi, dây buộc túi bất ngờ đứt tung.Điểm tâm rơi ào ào từ túi ra, giống như chúng tôi đang phun đạn... nhưng là đạn phân dê.Nhưng đó chưa phải là vấn đề chính. Vấn đề chính là thái giám của Hoàng thượng lại có võ công cao cường và phản ứng cực nhanh.Thái giám tưởng rằng chúng tôi là thích khách, còn điểm tâm là ám khí.Ngay khoảnh khắc điểm tâm tung tóe, thái giám lập tức bay đến chắn trước mặt Hoàng thượng."Bảo vệ bệ hạ—"Tiếng hét còn chưa dứt, thái giám đã đạp phải một miếng điểm tâm.Kết quả, chân thái giám trượt mạnh, mất kiểm soát, lao thẳng về phía nam chính.Nam chính không kịp phản ứng, cũng không kịp tự vệ, bị thái giám đạp một cú rơi thẳng xuống hồ nước.Mọi người đều c.h.ế.t lặng.Nam... nam chính rơi xuống nước rồi!

5.

"Không sao, vẽ tranh à? Chẳng phải đúng lúc gặp được chuyên gia đây sao?" Đồng nghiệp mỹ thuật hừ lạnh một tiếng: "Đợi tin tốt từ tôi!"

Giấy bút được phát xuống, đồng nghiệp mỹ thuật hít một hơi thật sâu.

Đồng nghiệp mỹ thuật mài mực.

Đồng nghiệp mỹ thuật đặt bút.

Đồng nghiệp mỹ thuật hạ nét.

Đồng nghiệp mỹ thuật vẽ tranh.

Đồng nghiệp mỹ thuật đã hoàn thành.

Tất cả chúng tôi nhìn bức tranh trước mặt, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

"Rất có tính nghệ thuật!" Lãnh đạo vỗ tay tán thưởng.

"Phong cách khiến người ta mê mẩn." Đồng nghiệp nội dung mỉm cười.

"Tôi xem ai dám nói là không đẹp." Trưởng phòng tài chính cũng chen vào một câu.

"Quả thật không tệ." Tôi nói, "Nhưng có thể giải thích một chút không, cậu vừa vẽ cái gì thế này?"

"Tất nhiên rồi." Đồng nghiệp mỹ thuật nghiêm túc trả lời: "Đây là... Asuka Langley Soryu."

*Asuka Langley Soryu là một nhân vật hư cấu trong loạt phim Neon Genesis Evangelion.

"Ồ, thì ra là Asuka à."

"Là Asuka thật sao!"

"Bảo sao tim tôi đập thình thịch không ngừng."

Nhưng mà, tại sao lại là Asuka chứ?

"Chuyện này... tôi cũng hết cách rồi!" Đồng nghiệp mỹ thuật đập tay xuống sàn, vẻ mặt đầy bất lực: "Tôi đã nhiều năm không vẽ tranh hiện thực rồi, hoàn toàn quên hết kỹ năng đó luôn!"

"Dù sao thì, chúng ta cũng là một công ty game về thế giới 2D."

"Ồ, bảo sao gu thẩm mỹ của mọi người lại đồng bộ thế."

"Nhưng mà cũng không thể gượng ép nói đây là một bông hoa được!"

Đúng lúc đó, thái giám đã mang bức tranh của đồng nghiệp mỹ thuật đi rồi.

Chuyện đã đến nước này, Bách Hoa Thịnh Yến Đồ chắc chắn không còn hy vọng lấy được. Chúng tôi chỉ có thể hóa bi phẫn thành sức ăn, bắt đầu càn quét đ ĩa điểm tâm trước mặt.

Thôi thì, trọng ở tinh thần tham gia, trọng ở tinh thần tham gia.

Hoàng thượng ngồi ở vị trí chính, lần lượt xem qua từng bức tranh.

Cuối cùng, khi đến lượt bức tranh của chúng tôi, ánh mắt Hoàng thượng bỗng trầm xuống.

"Đây là ai vẽ?"

Bị Hoàng thượng chỉ đích danh là điều không thể tránh khỏi. Đồng nghiệp mỹ thuật, sau khi được chúng tôi an ủi, đã sẵn sàng tâm lý.

Cậu ấy hít một hơi thật sâu, chậm rãi bước lên: "Bẩm bệ hạ, là thần thiếp."

Đồng nghiệp mỹ thuật tiến lên, từng bước từng bước, càng đến gần nam chính, càng nhìn rõ khuôn mặt tuấn mỹ của người ấy.

"Nói chứ, các cậu có thấy mặt nam chính này trông quen quen không?" Đồng nghiệp mỹ thuật hạ giọng hỏi chúng tôi.

"Không quen sao được? Ba ngày trước chẳng phải còn cùng nhau ngủ qua đêm sao?"

"Không nhớ gì cả, chắc lúc đó tối quá."

"Chỉ nhớ là kỹ thuật của anh ta cũng chẳng ra gì."

Đại lão lập trình nghe vậy, òa khóc nức nở.

Ngay khi đồng nghiệp mỹ thuật sắp đến trước mặt Hoàng thượng, một sự cố bất ngờ xảy ra.

Chúng tôi không ngờ rằng, vì đồng nghiệp mỹ thuật nhét quá nhiều điểm tâm vào túi, dây buộc túi bất ngờ đứt tung.

Điểm tâm rơi ào ào từ túi ra, giống như chúng tôi đang phun đạn... nhưng là đạn phân dê.

Nhưng đó chưa phải là vấn đề chính. Vấn đề chính là thái giám của Hoàng thượng lại có võ công cao cường và phản ứng cực nhanh.

Thái giám tưởng rằng chúng tôi là thích khách, còn điểm tâm là ám khí.

Ngay khoảnh khắc điểm tâm tung tóe, thái giám lập tức bay đến chắn trước mặt Hoàng thượng.

"Bảo vệ bệ hạ—"

Tiếng hét còn chưa dứt, thái giám đã đạp phải một miếng điểm tâm.

Kết quả, chân thái giám trượt mạnh, mất kiểm soát, lao thẳng về phía nam chính.

Nam chính không kịp phản ứng, cũng không kịp tự vệ, bị thái giám đạp một cú rơi thẳng xuống hồ nước.

Mọi người đều c.h.ế.t lặng.

Nam... nam chính rơi xuống nước rồi!

Tôi Xuyên Không Cùng Cả Công TyTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Xuyên Không1. Trước khi xuyên không, tôi đang tham dự tiệc tất niên của công ty. Lãnh đạo đứng trên sân khấu hăng say diễn thuyết, còn đồng nghiệp thì ngồi dưới ăn uống. Rồi, tòa nhà công ty phát nổ. Bữa tiệc này trở thành bữa ăn cuối cùng của chúng tôi. Đừng vội thắc mắc tại sao công ty lại nổ. Tóm lại, tôi không chết, mà còn xuyên thành nữ chính trong một câu chuyện ngược tâm. Khi tôi nghĩ rằng mình sắp bị nam chính ngược thân, ngược tâm, tôi chợt nhận ra đồng nghiệp của tôi cũng không chết. Họ xuyên không cùng tôi. Chỉ có điều, tất cả đồng nghiệp trong công ty chúng tôi... dùng chung một cơ thể. Thậm chí, sau mỗi 12 giờ đêm, quyền kiểm soát cơ thể sẽ được chuyển ngẫu nhiên cho một người. "Ngày nào cũng khoai tây! Tôi sắp phát ngán rồi đây!" Đồng nghiệp bên bộ phận sáng tạo nội dung gào lên trong đầu tôi. "Khoai tây thì sao? Khoai tây ngon mà." Chị HR vừa nói vừa nhét thêm một miếng khoai tây vào miệng. "Theo nghiên cứu, ăn khoai tây liên tục có thể gây ngộ độc." Anh lập trình viên nhăn nhó… 5."Không sao, vẽ tranh à? Chẳng phải đúng lúc gặp được chuyên gia đây sao?" Đồng nghiệp mỹ thuật hừ lạnh một tiếng: "Đợi tin tốt từ tôi!"Giấy bút được phát xuống, đồng nghiệp mỹ thuật hít một hơi thật sâu.Đồng nghiệp mỹ thuật mài mực.Đồng nghiệp mỹ thuật đặt bút.Đồng nghiệp mỹ thuật hạ nét.Đồng nghiệp mỹ thuật vẽ tranh.Đồng nghiệp mỹ thuật đã hoàn thành.Tất cả chúng tôi nhìn bức tranh trước mặt, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời."Rất có tính nghệ thuật!" Lãnh đạo vỗ tay tán thưởng."Phong cách khiến người ta mê mẩn." Đồng nghiệp nội dung mỉm cười."Tôi xem ai dám nói là không đẹp." Trưởng phòng tài chính cũng chen vào một câu."Quả thật không tệ." Tôi nói, "Nhưng có thể giải thích một chút không, cậu vừa vẽ cái gì thế này?""Tất nhiên rồi." Đồng nghiệp mỹ thuật nghiêm túc trả lời: "Đây là... Asuka Langley Soryu."*Asuka Langley Soryu là một nhân vật hư cấu trong loạt phim Neon Genesis Evangelion."Ồ, thì ra là Asuka à.""Là Asuka thật sao!""Bảo sao tim tôi đập thình thịch không ngừng."Nhưng mà, tại sao lại là Asuka chứ?"Chuyện này... tôi cũng hết cách rồi!" Đồng nghiệp mỹ thuật đập tay xuống sàn, vẻ mặt đầy bất lực: "Tôi đã nhiều năm không vẽ tranh hiện thực rồi, hoàn toàn quên hết kỹ năng đó luôn!""Dù sao thì, chúng ta cũng là một công ty game về thế giới 2D.""Ồ, bảo sao gu thẩm mỹ của mọi người lại đồng bộ thế.""Nhưng mà cũng không thể gượng ép nói đây là một bông hoa được!"Đúng lúc đó, thái giám đã mang bức tranh của đồng nghiệp mỹ thuật đi rồi.Chuyện đã đến nước này, Bách Hoa Thịnh Yến Đồ chắc chắn không còn hy vọng lấy được. Chúng tôi chỉ có thể hóa bi phẫn thành sức ăn, bắt đầu càn quét đ ĩa điểm tâm trước mặt.Thôi thì, trọng ở tinh thần tham gia, trọng ở tinh thần tham gia.Hoàng thượng ngồi ở vị trí chính, lần lượt xem qua từng bức tranh.Cuối cùng, khi đến lượt bức tranh của chúng tôi, ánh mắt Hoàng thượng bỗng trầm xuống."Đây là ai vẽ?"Bị Hoàng thượng chỉ đích danh là điều không thể tránh khỏi. Đồng nghiệp mỹ thuật, sau khi được chúng tôi an ủi, đã sẵn sàng tâm lý.Cậu ấy hít một hơi thật sâu, chậm rãi bước lên: "Bẩm bệ hạ, là thần thiếp."Đồng nghiệp mỹ thuật tiến lên, từng bước từng bước, càng đến gần nam chính, càng nhìn rõ khuôn mặt tuấn mỹ của người ấy."Nói chứ, các cậu có thấy mặt nam chính này trông quen quen không?" Đồng nghiệp mỹ thuật hạ giọng hỏi chúng tôi."Không quen sao được? Ba ngày trước chẳng phải còn cùng nhau ngủ qua đêm sao?""Không nhớ gì cả, chắc lúc đó tối quá.""Chỉ nhớ là kỹ thuật của anh ta cũng chẳng ra gì."Đại lão lập trình nghe vậy, òa khóc nức nở.Ngay khi đồng nghiệp mỹ thuật sắp đến trước mặt Hoàng thượng, một sự cố bất ngờ xảy ra.Chúng tôi không ngờ rằng, vì đồng nghiệp mỹ thuật nhét quá nhiều điểm tâm vào túi, dây buộc túi bất ngờ đứt tung.Điểm tâm rơi ào ào từ túi ra, giống như chúng tôi đang phun đạn... nhưng là đạn phân dê.Nhưng đó chưa phải là vấn đề chính. Vấn đề chính là thái giám của Hoàng thượng lại có võ công cao cường và phản ứng cực nhanh.Thái giám tưởng rằng chúng tôi là thích khách, còn điểm tâm là ám khí.Ngay khoảnh khắc điểm tâm tung tóe, thái giám lập tức bay đến chắn trước mặt Hoàng thượng."Bảo vệ bệ hạ—"Tiếng hét còn chưa dứt, thái giám đã đạp phải một miếng điểm tâm.Kết quả, chân thái giám trượt mạnh, mất kiểm soát, lao thẳng về phía nam chính.Nam chính không kịp phản ứng, cũng không kịp tự vệ, bị thái giám đạp một cú rơi thẳng xuống hồ nước.Mọi người đều c.h.ế.t lặng.Nam... nam chính rơi xuống nước rồi!

Chương 5: Chương 5