Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…
Chương 217: Vô nhân vô nghĩa
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Toàn bộ chiến trường đã được dọn dẹp xong xuôi, những người không nhặtđược gì đều mặt mày ủ rũ. Lúc này không phải lúc khoác lác, nhặt được đồ quýchỉ có thể nuốt vào bụng, nếu không rất dễ bị người khác căm thù. Dù sao thìcủa cải cũng chỉ có thể thuộc về một số ít người.Pháo Thiên Minh dùng kiếm chọc vào đống đồ vật trông giống như hộp sọ,rồi đi đến trước mặt mấy người NPC hỏi: "Đây là đại hay là nhị cung chủ?"Yến Nam Thiên lập tức trả lời: "Là Nhị Cung chủ của Di Hoa cung LiênTinh."Pháo Thiên Minh kinh hãi hỏi: "Đã thành heo rồi, ta đoán chừng mẹ cô ảcũng chưa chắc đã nhận ra, làm sao ngài nhận ra được?""Bọn chúng có hóa thành tro ta cũng nhận ra." Yến Nam Thiên trả lời thậtsự rất... cao minh, trực tiếp làm cho Pháo Thiên Minh nghẹn họng không nóinên lời.Pháo Thiên Minh nhận 3000 vàng lẻ một văn tiền rồi đó tuyên bố trongkênh bằng hữu: "Tiền không để chia mà là để sau này mọi người cùng KhôngCó quán rượu tiêu pha." Dứt lời, kênh bằng hữu nổi nóng tập thể biểu thị khinhbỉ tên này.Nhưng mọi người đều hiểu, cách phân chia của Pháo Thiên Minh cũng làbiện pháp tốt nhất. Mọi người chia đều 3000 vàng vừa kiếm được, theo như giasản hiện tại, thật sự có phần tổn hại tình cảm; hơn nữa trong đó còn liên quanđến vấn đề phân phối dựa theo công việc. Những người này đều là bằng hữu tốtcủa Pháo Thiên Minh, nhưng giữa bọn họ chưa chắc là bằng hữu, thậm chí còncó người ngứa mắt với nhau, cho nên khi diễn vai hề cũng chỉ có thể lý lẽ thẳngthừng, người khác không những không thấy ngươi ích kỷ mà ngược lại còn cảmtạ ngươi giải quyết một nan đề. Đương nhiên không ai nói ra, đều là ngườitrưởng thành cả, trong lòng chỉ cần hiểu rõ là được, nói ra ngược lại thành thôtục.Do Hoa Vô Khuyết rút lui khỏi giang hồ, nhiệm vụ của Pháo Thiên Minhcoi như hoàn thành. Ngay trong lúc Đường Đường và Vụ Lý Hoa đang mởmiệng dụ dỗ Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư, lại đột nhiên xảy ra biến cố.Một người áo trắng trang phục giống hệt Liên Tinh lúc trước hét lên một tiếngrồi chạy như điên xuống sơn cốc. Chỉ nhắm một mục tiêu duy nhất trong sơncốc Pháo Thiên Minh.Người này có điểm khác với Liên Tinh, thân pháp nhanh hơn, sát khí càngmạnh. Bốn người chơi cách đó gần nhất, đột nhiên thấy lại có BOSS tới, tronglòng mừng rỡ cực kỳ: Gần như vậy? Không tới thử đầu tiên cũng thấy có lỗi vớitổ tiên.Ánh kiếm lóe lên, ánh sáng trắng bùng khắp bốn phía. Bốn người chơi vậymà chẳng phải đối thủ, tập thể tới điểm tái sinh. Người tới chợt chậm bước, độtnhiên Vụ Lý Hoa hiện ra phía sau. Hai chưởng vô tình đánh vào xương sườnngười tới. Mọi người đang định reo hò thì Vụ Lý Hoa đã hóa thành ánh sángtrắng. Lại nhìn người tới, chẳng những không bị thương mà ngay cả thân thểcũng không rung động."Minh Ngọc công tầng thứ chín, có thể hấp thu toàn bộ đòn tấn công nộilực, là Đại Cung chủ Di Hoa cung Yêu Nguyệt." Yến Nam Thiên trầm giọngnói: "Tiểu Ngư, lưu lại núi xanh, sợ gì thiếu củi đốt. Chúng ta đi trước." GiangTiểu Ngư gật đầu, kéo Yến Nam Thiên và ba NPC chạy trốn bán sống bát chết.Pháo Thiên Minh nhìn năm người đi xa, không khỏi rơi lệ đầy mặt: "Cho dùlà NPC, cũng phải có chút nghĩa khí chứ."Trong gió bay đến câu nói của Giang Tiểu Ngư: "Yến bá bá bảo ta nói vớingươi. Sau khi khôi phục võ công, bá bá sẽ báo thù giúp ngươi.""... Đúng là có phong cách của Hà Tả." Pháo Thiên Minh vội vã lao lên từmặt đất, muốn đuổi theo NPC kia. Nhưng lại thấy Yêu Nguyệt đã sát tới trướcmặt hắn, trong chớp mắt này, Pháo Thiên Minh dựa vào tốc độ suy nghĩ nhưCPU tính toán ra nếu cứ thế chạy trốn thì có tới 99,9% tỷ lệ tử vong, chỉ có0,1% cơ hội sống sót. Sinh tồn chính là bản năng của con người, đạo đức vàsinh mệnh bên nào nặng bên nào nhẹ cũng rõ, cho nên Pháo Thiên Minh chỉmicro giây đã tính toán xong, sau đó lao thẳng xuống sườn Đông.Người chơi ở sườn đông thấy vậy, chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, PháoThiên Minh đã bay ngang qua đầu họ, Yêu Nguyệt đuổi theo sau. Trong mắtYêu Nguyệt chỉ có Pháo Thiên Minh, bất kỳ sinh vật nào che khuất tầm nhìncủa ả đều bị bổ đôi. Thanh kiếm phát ra ánh sáng lấp lóe, chưa từng bị ngăncản. Cho dù có người cố ý tập hợp lực lượng đối đầu, mưu đồ hạ BOSS,nhưng... Thật không may, tất cả đều hóa thành ánh sáng trắng.Mấy chục người trên sườn đông bị Pháo Thiên Minh chạy trốn với YêuNguyệt truy đuổi, số người sống sót nhanh chóng giảm xuống một chữ số. PháoThiên Minh thấy vậy, quả nhiên không được, vật cản quá ít, không thể ảnhhưởng tới khinh công của đối phương. Vì thế hắn xông thẳng xuống sườn nam.Người xem ở phía nam tuy hoảng hốt nhưng trong lòng sáng suốt như gương,thấy Pháo Thiên Minh như thấy ôn thần, lật đật chạy hết lên sườn bắc.Chờ Pháo Thiên Minh đứng trên sườn bắc lại tuyệt vọng phát hiện nơi đâykhông có tới một con vật nào. Vội quay đầu lại hô: "Dừng chân!"Yêu Nguyệt rất nghe lời, dừng lại cách đó năm mét, với khoảng cách này thìPháo Thiên Minh chỉ là mồi ngon của ả.Pháo Thiên Minh giận dữ chỉ vào Yêu Nguyệt mắng: "Sao chỉ đuổi theota?""Ngươi giết muội muội của ta." Yêu Nguyệt lần đầu lên tiếng. Giọng điệulạnh băng, nghe chẳng giống đang nói chuyện muội muội bị giết, mà như đangdặn dò một câu rồi đi ra ngoài."Không thể nào, ta chỉ ném một thanh phi đao thôi. Ta không phục, cho taxem bằng chứng đi." Pháo Thiên Minh tuyệt đối không tin mình có thể phátđộng tỷ lệ 2%, hơn nữa sau khi Kiếm Cầm thi triển Thiên Ngoại Phi Long, ycòn thấy chân Liên Tinh đạp một cái. Vả lại ý tưởng này là của Mộ Dung DuDu, trận thế trói ngựa là do Đường Đường đặt ra, tấn công là do Tinh Ảnh thựchiện, đoạt mạng già là tập thể người chơi, bới xác chết là do Tiểu Tuyết dẫnđầu, lúc phân thây y có bằng chứng không có mặt tại chỗ... có liên quan gì tớiy? Vô cớ vu oan, y còn oan ức hơn cả Bạch Phát Nữ.Yêu Nguyệt thấy Pháo Thiên Minh gầm lên cũng không tức giận, chỉ nhẹnhàng chỉ vào thanh kiếm trên tay. Pháo Thiên Minh cúi đầu nhìn, lập tức cócảm giác choáng váng. Cái xương sọ kia sao vẫn còn treo crên kiếm của mình?Đối diện với bằng chứng sắt đá, Pháo Thiên Minh vẫn kiên cường nói:"Xem ra ta chỉ có thể thuê luật sư thôi.""Có phải ngươi cho rằng ta muốn giết ngươi?" Yêu Nguyệt hỏi."... Chẳng lẽ không phải sao?" Pháo Thiên Minh siết chặt nắm đấm nói: "Tahiểu rồi, chắc chắn là cô ả này đoạt nam nhân của ngươi, chính ngươi ngại độngthủ, sau đó ta giúp ngươi xử lý hắn, ngươi sẽ thưởng công cho ta, có phảikhông?" Trong mắt lấp lánh ánh sao. Đám người chơi may mắn sống sót bênmạn bắc đều đều mang ánh mắt lấp lánh: "Hình như còn có chuyện tốt máu chónhư vậy?""Muội muội của ta và ta tình cảm như chân tay. Trong thiên hạ này chỉ cómột mình muội ấy hiểu được lòng ta, lại càng không hề có mâu thuẫn gì với ta.Muội ấy vừa mất... Ngươi có biết không? Cảm giác đầu tiên của ta là: Trời sậpxuống..."Pháo Thiên Minh thương cảm an ủi nói: "Đối với cảnh ngộ của ngươi, tathật lòng chia buồn. Tục ngữ có câu: Người đã khuất không thể sống lại, xinhãy kiên nhẫn chịu đựng nỗi đau mất mát... Bây giờ, chúng ta hãy cùng cầunguyện cho linh hồn của cô ấy có thể chiếm được một chỗ tốt ở thiên đường, Amen!""Điều gì hay vật gì khiến ngươi sợ hãi nhất?" Giọng điệu của Yêu Nguyệtvẫn bình tĩnh như nước, như một nhà tâm lý trị liệu đang nói chuyện với bệnhnhân."Ngài hỏi việc này làm gì? Tử Cống từng nói: người đã khuất thì mọi sự đềuhư vô. Lúc này chúng ta không nên quan tâm đến niềm vui hay nỗi buồn của kẻkhác, mà nên cầu nguyện cho người quá cố." Pháo Thiên Minh đáp lại vớigiọng run sợ, y đọc được ý đồ của Yêu Nguyệt."Nếu ngươi không chịu nói cho ta biết, ta sẽ đưa ngươi đến một thôn xómhẻo lánh, giết ngươi một lần rồi cho phục sinh, rồi lại giết. Có lẽ ngươi sẽ nói làngươi không ra ngoài khu an toàn. Nhưng ta nói cho ngươi biết, muội muội củata đã mất, ta không còn gì để mất nữa. Ta có thể ở đó với ngươi cả vạn năm.""Không cần thiết phải vậy... Tỷ tỷ, ta bị hôi thối, ngươi không ngửi đượcđâu." Pháo Thiên Minh bi ai, chiêu này thật sự quá độc ác."Nói cho ta biết, ngươi sợ nhất cái gì? Chỉ cần khiến ngươi sợ hãi hơn mườingày, ân oán đất đai của chúng ta sẽ xóa bỏ, thậm chí ta cũng có thể không giếtngươi.""... Nhất định phải biết?" Pháo Thiên Minh hỏi."Ừm!""... Tiền, ta bất an về tiền. Ta đặc biệt bất an khi người khác nhét tấm ngânphiếu khổng lồ kia vào tay ta, không bỏ công lao động mà thu hoạch. Như vậyta sẽ cảm thấy tội lỗi sâu sắc trước ánh mắt thất vọng của phụ mẫu, trước ánhmắt khinh bỉ của huynh đệ bằng hữu. Đối thủ của ta sẽ dành cho ta ánh mắt vôtình, thần linh sẽ khinh bỉ... Ta nhớ hồi bé lão cha ta cho ta một đồng tiền, kếtquả một đêm ta không về nhà... Thuốc lào rẻ nhất cũng cần một đồng hai xu...Ngươi muốn làm gì? Đừng có nhét ngân phiếu cho ta, ngươi cứ việc giết ta đi!"Pháo Thiên Minh kêu gào thảm thiết, cứ như đã bị dọa cho chết khiếp.Sườn núi phía bắc vô cùng không có lập trường, vừa dựng thẳng ngón giữavừa mắng: "vô sỉ.""Ngươi đã không muốn nói..." Yêu Nguyệt dứt lời, bỗng nhiên cảm nhậnđược một luồng sát khí dữ dội..."Dương Mạch Phong Tận!" Pháo Thiên Minh hét lớn một tiếng, JJ mát lạnh,một thanh kiếm nhanh như chớp giật hiện ra trước ngực Yêu Nguyệt. Kiếm đếnquá nhanh, khiến ngay cả Yêu Nguyệt cũng kinh hãi biến sắc. Chỉ kịp nghiêngmình né tránh, đã bị xuyên thủng xương bả vai phải, tay phải không thể hoạtđộng trong vòng mười phút. Khi Pháo Thiên Minh q*** t** vung kiếm thứ hai,Yêu Nguyệt không hề do dự, lập tức bỏ chạy. Nhưng chuyện điều khiến cô tannát cõi lòng là Pháo Thiên Minh lại có thể đuổi kịp. Bất cứ lúc nào y cũng cóthể giáng xuống một kiếm trí mạng. Bởi vậy, cô học hỏi tại chỗ, lao thẳng vềsườn núi phía bắc...Trước đó, thấy sát thần Yêu Nguyệt là người chơi đã muốn chạy trốn, nhưngmục tiêu là Pháo Thiên Minh, đám người chơi đã bắt đầu pha trà quan sát. ĐợiPháo Thiên Minh thi triển một chiêu kiếm kinh thiên động địa kia, ai nấy đềukhông hề có ý thoái lui, chờ thời cơ BOSS bị tiêu diệt để tự mình phát tài.Nhưng không ngờ Yêu Nguyệt chạy về phía họ, thậm chí không có thời gianchuẩn bị, lập tức rơi vào hỗn loạn.Một đuổi một chạy, vai trò đảo ngược, Pháo Thiên Minh biết thời gian củamình không còn nhiều, cắn răng liều mạng đuổi theo Yêu Nguyệt. Yêu Nguyệtbây giờ rất khách khí, không muốn giết người chơi nữa, chỉ lượn qua lượn lạigiữa đám đông. Nhưng ả thì không sao, Pháo Thiên Minh thì thất thủ ba lần, đãcướp đi sinh mạng của ba kẻ vô tội.Pháo Thiên Minh gầm lên: "Bọn Võ Đang chết xa ra đi chút nữa.""Ý gì vậy?" Tất cả người chơi cùng hỏi. Họ hiểu hành động của Pháo ThiênMinh, kiếm của y quá nhanh đến mức ngay cả chủ nhân cũng khó kiểm soáthoàn toàn. Mặc dù ở nơi nguy hiểm, nhưng thực ra mọi người âm thầm cổ vũ:ngươi giết BOSS, ta cướp trang bị. Còn việc Pháo Thiên Minh bảo bọn VõĐang chết xa ra, đám đông có hai cách giải thích: Một là Pháo Thiên Minh đạinhân đại nghĩa, không cho Võ Đang ưu tiên cướp xác, mà nhường người khác.Hai là tiểu nhân tiểu nghĩa, hy vọng đệ tử môn phái mình chết ít đi.Thấy mọi người đợi lời giải thích, Pháo Thiên Minh đành dừng bước nói:"Giết một đệ tử Võ Đang trừ năm điểm đạo đức... Chạy đi đâu." Nói xong, PháoThiên Minh lại tiếp tục truy kích.Tất cả đều chết lặng, hóa ra là vô nhân vô nghĩa.
Toàn bộ chiến trường đã được dọn dẹp xong xuôi, những người không nhặt
được gì đều mặt mày ủ rũ. Lúc này không phải lúc khoác lác, nhặt được đồ quý
chỉ có thể nuốt vào bụng, nếu không rất dễ bị người khác căm thù. Dù sao thì
của cải cũng chỉ có thể thuộc về một số ít người.
Pháo Thiên Minh dùng kiếm chọc vào đống đồ vật trông giống như hộp sọ,
rồi đi đến trước mặt mấy người NPC hỏi: "Đây là đại hay là nhị cung chủ?"
Yến Nam Thiên lập tức trả lời: "Là Nhị Cung chủ của Di Hoa cung Liên
Tinh."
Pháo Thiên Minh kinh hãi hỏi: "Đã thành heo rồi, ta đoán chừng mẹ cô ả
cũng chưa chắc đã nhận ra, làm sao ngài nhận ra được?"
"Bọn chúng có hóa thành tro ta cũng nhận ra." Yến Nam Thiên trả lời thật
sự rất... cao minh, trực tiếp làm cho Pháo Thiên Minh nghẹn họng không nói
nên lời.
Pháo Thiên Minh nhận 3000 vàng lẻ một văn tiền rồi đó tuyên bố trong
kênh bằng hữu: "Tiền không để chia mà là để sau này mọi người cùng Không
Có quán rượu tiêu pha." Dứt lời, kênh bằng hữu nổi nóng tập thể biểu thị khinh
bỉ tên này.
Nhưng mọi người đều hiểu, cách phân chia của Pháo Thiên Minh cũng là
biện pháp tốt nhất. Mọi người chia đều 3000 vàng vừa kiếm được, theo như gia
sản hiện tại, thật sự có phần tổn hại tình cảm; hơn nữa trong đó còn liên quan
đến vấn đề phân phối dựa theo công việc. Những người này đều là bằng hữu tốt
của Pháo Thiên Minh, nhưng giữa bọn họ chưa chắc là bằng hữu, thậm chí còn
có người ngứa mắt với nhau, cho nên khi diễn vai hề cũng chỉ có thể lý lẽ thẳng
thừng, người khác không những không thấy ngươi ích kỷ mà ngược lại còn cảm
tạ ngươi giải quyết một nan đề. Đương nhiên không ai nói ra, đều là người
trưởng thành cả, trong lòng chỉ cần hiểu rõ là được, nói ra ngược lại thành thô
tục.
Do Hoa Vô Khuyết rút lui khỏi giang hồ, nhiệm vụ của Pháo Thiên Minh
coi như hoàn thành. Ngay trong lúc Đường Đường và Vụ Lý Hoa đang mở
miệng dụ dỗ Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư, lại đột nhiên xảy ra biến cố.
Một người áo trắng trang phục giống hệt Liên Tinh lúc trước hét lên một tiếng
rồi chạy như điên xuống sơn cốc. Chỉ nhắm một mục tiêu duy nhất trong sơn
cốc Pháo Thiên Minh.
Người này có điểm khác với Liên Tinh, thân pháp nhanh hơn, sát khí càng
mạnh. Bốn người chơi cách đó gần nhất, đột nhiên thấy lại có BOSS tới, trong
lòng mừng rỡ cực kỳ: Gần như vậy? Không tới thử đầu tiên cũng thấy có lỗi với
tổ tiên.
Ánh kiếm lóe lên, ánh sáng trắng bùng khắp bốn phía. Bốn người chơi vậy
mà chẳng phải đối thủ, tập thể tới điểm tái sinh. Người tới chợt chậm bước, đột
nhiên Vụ Lý Hoa hiện ra phía sau. Hai chưởng vô tình đánh vào xương sườn
người tới. Mọi người đang định reo hò thì Vụ Lý Hoa đã hóa thành ánh sáng
trắng. Lại nhìn người tới, chẳng những không bị thương mà ngay cả thân thể
cũng không rung động.
"Minh Ngọc công tầng thứ chín, có thể hấp thu toàn bộ đòn tấn công nội
lực, là Đại Cung chủ Di Hoa cung Yêu Nguyệt." Yến Nam Thiên trầm giọng
nói: "Tiểu Ngư, lưu lại núi xanh, sợ gì thiếu củi đốt. Chúng ta đi trước." Giang
Tiểu Ngư gật đầu, kéo Yến Nam Thiên và ba NPC chạy trốn bán sống bát chết.
Pháo Thiên Minh nhìn năm người đi xa, không khỏi rơi lệ đầy mặt: "Cho dù
là NPC, cũng phải có chút nghĩa khí chứ."
Trong gió bay đến câu nói của Giang Tiểu Ngư: "Yến bá bá bảo ta nói với
ngươi. Sau khi khôi phục võ công, bá bá sẽ báo thù giúp ngươi."
"... Đúng là có phong cách của Hà Tả." Pháo Thiên Minh vội vã lao lên từ
mặt đất, muốn đuổi theo NPC kia. Nhưng lại thấy Yêu Nguyệt đã sát tới trước
mặt hắn, trong chớp mắt này, Pháo Thiên Minh dựa vào tốc độ suy nghĩ như
CPU tính toán ra nếu cứ thế chạy trốn thì có tới 99,9% tỷ lệ tử vong, chỉ có
0,1% cơ hội sống sót. Sinh tồn chính là bản năng của con người, đạo đức và
sinh mệnh bên nào nặng bên nào nhẹ cũng rõ, cho nên Pháo Thiên Minh chỉ
micro giây đã tính toán xong, sau đó lao thẳng xuống sườn Đông.
Người chơi ở sườn đông thấy vậy, chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, Pháo
Thiên Minh đã bay ngang qua đầu họ, Yêu Nguyệt đuổi theo sau. Trong mắt
Yêu Nguyệt chỉ có Pháo Thiên Minh, bất kỳ sinh vật nào che khuất tầm nhìn
của ả đều bị bổ đôi. Thanh kiếm phát ra ánh sáng lấp lóe, chưa từng bị ngăn
cản. Cho dù có người cố ý tập hợp lực lượng đối đầu, mưu đồ hạ BOSS,
nhưng... Thật không may, tất cả đều hóa thành ánh sáng trắng.
Mấy chục người trên sườn đông bị Pháo Thiên Minh chạy trốn với Yêu
Nguyệt truy đuổi, số người sống sót nhanh chóng giảm xuống một chữ số. Pháo
Thiên Minh thấy vậy, quả nhiên không được, vật cản quá ít, không thể ảnh
hưởng tới khinh công của đối phương. Vì thế hắn xông thẳng xuống sườn nam.
Người xem ở phía nam tuy hoảng hốt nhưng trong lòng sáng suốt như gương,
thấy Pháo Thiên Minh như thấy ôn thần, lật đật chạy hết lên sườn bắc.
Chờ Pháo Thiên Minh đứng trên sườn bắc lại tuyệt vọng phát hiện nơi đây
không có tới một con vật nào. Vội quay đầu lại hô: "Dừng chân!"
Yêu Nguyệt rất nghe lời, dừng lại cách đó năm mét, với khoảng cách này thì
Pháo Thiên Minh chỉ là mồi ngon của ả.
Pháo Thiên Minh giận dữ chỉ vào Yêu Nguyệt mắng: "Sao chỉ đuổi theo
ta?"
"Ngươi giết muội muội của ta." Yêu Nguyệt lần đầu lên tiếng. Giọng điệu
lạnh băng, nghe chẳng giống đang nói chuyện muội muội bị giết, mà như đang
dặn dò một câu rồi đi ra ngoài.
"Không thể nào, ta chỉ ném một thanh phi đao thôi. Ta không phục, cho ta
xem bằng chứng đi." Pháo Thiên Minh tuyệt đối không tin mình có thể phát
động tỷ lệ 2%, hơn nữa sau khi Kiếm Cầm thi triển Thiên Ngoại Phi Long, y
còn thấy chân Liên Tinh đạp một cái. Vả lại ý tưởng này là của Mộ Dung Du
Du, trận thế trói ngựa là do Đường Đường đặt ra, tấn công là do Tinh Ảnh thực
hiện, đoạt mạng già là tập thể người chơi, bới xác chết là do Tiểu Tuyết dẫn
đầu, lúc phân thây y có bằng chứng không có mặt tại chỗ... có liên quan gì tới
y? Vô cớ vu oan, y còn oan ức hơn cả Bạch Phát Nữ.
Yêu Nguyệt thấy Pháo Thiên Minh gầm lên cũng không tức giận, chỉ nhẹ
nhàng chỉ vào thanh kiếm trên tay. Pháo Thiên Minh cúi đầu nhìn, lập tức có
cảm giác choáng váng. Cái xương sọ kia sao vẫn còn treo crên kiếm của mình?
Đối diện với bằng chứng sắt đá, Pháo Thiên Minh vẫn kiên cường nói:
"Xem ra ta chỉ có thể thuê luật sư thôi."
"Có phải ngươi cho rằng ta muốn giết ngươi?" Yêu Nguyệt hỏi.
"... Chẳng lẽ không phải sao?" Pháo Thiên Minh siết chặt nắm đấm nói: "Ta
hiểu rồi, chắc chắn là cô ả này đoạt nam nhân của ngươi, chính ngươi ngại động
thủ, sau đó ta giúp ngươi xử lý hắn, ngươi sẽ thưởng công cho ta, có phải
không?" Trong mắt lấp lánh ánh sao. Đám người chơi may mắn sống sót bên
mạn bắc đều đều mang ánh mắt lấp lánh: "Hình như còn có chuyện tốt máu chó
như vậy?"
"Muội muội của ta và ta tình cảm như chân tay. Trong thiên hạ này chỉ có
một mình muội ấy hiểu được lòng ta, lại càng không hề có mâu thuẫn gì với ta.
Muội ấy vừa mất... Ngươi có biết không? Cảm giác đầu tiên của ta là: Trời sập
xuống..."
Pháo Thiên Minh thương cảm an ủi nói: "Đối với cảnh ngộ của ngươi, ta
thật lòng chia buồn. Tục ngữ có câu: Người đã khuất không thể sống lại, xin
hãy kiên nhẫn chịu đựng nỗi đau mất mát... Bây giờ, chúng ta hãy cùng cầu
nguyện cho linh hồn của cô ấy có thể chiếm được một chỗ tốt ở thiên đường, Amen!"
"Điều gì hay vật gì khiến ngươi sợ hãi nhất?" Giọng điệu của Yêu Nguyệt
vẫn bình tĩnh như nước, như một nhà tâm lý trị liệu đang nói chuyện với bệnh
nhân.
"Ngài hỏi việc này làm gì? Tử Cống từng nói: người đã khuất thì mọi sự đều
hư vô. Lúc này chúng ta không nên quan tâm đến niềm vui hay nỗi buồn của kẻ
khác, mà nên cầu nguyện cho người quá cố." Pháo Thiên Minh đáp lại với
giọng run sợ, y đọc được ý đồ của Yêu Nguyệt.
"Nếu ngươi không chịu nói cho ta biết, ta sẽ đưa ngươi đến một thôn xóm
hẻo lánh, giết ngươi một lần rồi cho phục sinh, rồi lại giết. Có lẽ ngươi sẽ nói là
ngươi không ra ngoài khu an toàn. Nhưng ta nói cho ngươi biết, muội muội của
ta đã mất, ta không còn gì để mất nữa. Ta có thể ở đó với ngươi cả vạn năm."
"Không cần thiết phải vậy... Tỷ tỷ, ta bị hôi thối, ngươi không ngửi được
đâu." Pháo Thiên Minh bi ai, chiêu này thật sự quá độc ác.
"Nói cho ta biết, ngươi sợ nhất cái gì? Chỉ cần khiến ngươi sợ hãi hơn mười
ngày, ân oán đất đai của chúng ta sẽ xóa bỏ, thậm chí ta cũng có thể không giết
ngươi."
"... Nhất định phải biết?" Pháo Thiên Minh hỏi.
"Ừm!"
"... Tiền, ta bất an về tiền. Ta đặc biệt bất an khi người khác nhét tấm ngân
phiếu khổng lồ kia vào tay ta, không bỏ công lao động mà thu hoạch. Như vậy
ta sẽ cảm thấy tội lỗi sâu sắc trước ánh mắt thất vọng của phụ mẫu, trước ánh
mắt khinh bỉ của huynh đệ bằng hữu. Đối thủ của ta sẽ dành cho ta ánh mắt vô
tình, thần linh sẽ khinh bỉ... Ta nhớ hồi bé lão cha ta cho ta một đồng tiền, kết
quả một đêm ta không về nhà... Thuốc lào rẻ nhất cũng cần một đồng hai xu...
Ngươi muốn làm gì? Đừng có nhét ngân phiếu cho ta, ngươi cứ việc giết ta đi!"
Pháo Thiên Minh kêu gào thảm thiết, cứ như đã bị dọa cho chết khiếp.
Sườn núi phía bắc vô cùng không có lập trường, vừa dựng thẳng ngón giữa
vừa mắng: "vô sỉ."
"Ngươi đã không muốn nói..." Yêu Nguyệt dứt lời, bỗng nhiên cảm nhận
được một luồng sát khí dữ dội...
"Dương Mạch Phong Tận!" Pháo Thiên Minh hét lớn một tiếng, JJ mát lạnh,
một thanh kiếm nhanh như chớp giật hiện ra trước ngực Yêu Nguyệt. Kiếm đến
quá nhanh, khiến ngay cả Yêu Nguyệt cũng kinh hãi biến sắc. Chỉ kịp nghiêng
mình né tránh, đã bị xuyên thủng xương bả vai phải, tay phải không thể hoạt
động trong vòng mười phút. Khi Pháo Thiên Minh q*** t** vung kiếm thứ hai,
Yêu Nguyệt không hề do dự, lập tức bỏ chạy. Nhưng chuyện điều khiến cô tan
nát cõi lòng là Pháo Thiên Minh lại có thể đuổi kịp. Bất cứ lúc nào y cũng có
thể giáng xuống một kiếm trí mạng. Bởi vậy, cô học hỏi tại chỗ, lao thẳng về
sườn núi phía bắc...
Trước đó, thấy sát thần Yêu Nguyệt là người chơi đã muốn chạy trốn, nhưng
mục tiêu là Pháo Thiên Minh, đám người chơi đã bắt đầu pha trà quan sát. Đợi
Pháo Thiên Minh thi triển một chiêu kiếm kinh thiên động địa kia, ai nấy đều
không hề có ý thoái lui, chờ thời cơ BOSS bị tiêu diệt để tự mình phát tài.
Nhưng không ngờ Yêu Nguyệt chạy về phía họ, thậm chí không có thời gian
chuẩn bị, lập tức rơi vào hỗn loạn.
Một đuổi một chạy, vai trò đảo ngược, Pháo Thiên Minh biết thời gian của
mình không còn nhiều, cắn răng liều mạng đuổi theo Yêu Nguyệt. Yêu Nguyệt
bây giờ rất khách khí, không muốn giết người chơi nữa, chỉ lượn qua lượn lại
giữa đám đông. Nhưng ả thì không sao, Pháo Thiên Minh thì thất thủ ba lần, đã
cướp đi sinh mạng của ba kẻ vô tội.
Pháo Thiên Minh gầm lên: "Bọn Võ Đang chết xa ra đi chút nữa."
"Ý gì vậy?" Tất cả người chơi cùng hỏi. Họ hiểu hành động của Pháo Thiên
Minh, kiếm của y quá nhanh đến mức ngay cả chủ nhân cũng khó kiểm soát
hoàn toàn. Mặc dù ở nơi nguy hiểm, nhưng thực ra mọi người âm thầm cổ vũ:
ngươi giết BOSS, ta cướp trang bị. Còn việc Pháo Thiên Minh bảo bọn Võ
Đang chết xa ra, đám đông có hai cách giải thích: Một là Pháo Thiên Minh đại
nhân đại nghĩa, không cho Võ Đang ưu tiên cướp xác, mà nhường người khác.
Hai là tiểu nhân tiểu nghĩa, hy vọng đệ tử môn phái mình chết ít đi.
Thấy mọi người đợi lời giải thích, Pháo Thiên Minh đành dừng bước nói:
"Giết một đệ tử Võ Đang trừ năm điểm đạo đức... Chạy đi đâu." Nói xong, Pháo
Thiên Minh lại tiếp tục truy kích.
Tất cả đều chết lặng, hóa ra là vô nhân vô nghĩa.
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Toàn bộ chiến trường đã được dọn dẹp xong xuôi, những người không nhặtđược gì đều mặt mày ủ rũ. Lúc này không phải lúc khoác lác, nhặt được đồ quýchỉ có thể nuốt vào bụng, nếu không rất dễ bị người khác căm thù. Dù sao thìcủa cải cũng chỉ có thể thuộc về một số ít người.Pháo Thiên Minh dùng kiếm chọc vào đống đồ vật trông giống như hộp sọ,rồi đi đến trước mặt mấy người NPC hỏi: "Đây là đại hay là nhị cung chủ?"Yến Nam Thiên lập tức trả lời: "Là Nhị Cung chủ của Di Hoa cung LiênTinh."Pháo Thiên Minh kinh hãi hỏi: "Đã thành heo rồi, ta đoán chừng mẹ cô ảcũng chưa chắc đã nhận ra, làm sao ngài nhận ra được?""Bọn chúng có hóa thành tro ta cũng nhận ra." Yến Nam Thiên trả lời thậtsự rất... cao minh, trực tiếp làm cho Pháo Thiên Minh nghẹn họng không nóinên lời.Pháo Thiên Minh nhận 3000 vàng lẻ một văn tiền rồi đó tuyên bố trongkênh bằng hữu: "Tiền không để chia mà là để sau này mọi người cùng KhôngCó quán rượu tiêu pha." Dứt lời, kênh bằng hữu nổi nóng tập thể biểu thị khinhbỉ tên này.Nhưng mọi người đều hiểu, cách phân chia của Pháo Thiên Minh cũng làbiện pháp tốt nhất. Mọi người chia đều 3000 vàng vừa kiếm được, theo như giasản hiện tại, thật sự có phần tổn hại tình cảm; hơn nữa trong đó còn liên quanđến vấn đề phân phối dựa theo công việc. Những người này đều là bằng hữu tốtcủa Pháo Thiên Minh, nhưng giữa bọn họ chưa chắc là bằng hữu, thậm chí còncó người ngứa mắt với nhau, cho nên khi diễn vai hề cũng chỉ có thể lý lẽ thẳngthừng, người khác không những không thấy ngươi ích kỷ mà ngược lại còn cảmtạ ngươi giải quyết một nan đề. Đương nhiên không ai nói ra, đều là ngườitrưởng thành cả, trong lòng chỉ cần hiểu rõ là được, nói ra ngược lại thành thôtục.Do Hoa Vô Khuyết rút lui khỏi giang hồ, nhiệm vụ của Pháo Thiên Minhcoi như hoàn thành. Ngay trong lúc Đường Đường và Vụ Lý Hoa đang mởmiệng dụ dỗ Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư, lại đột nhiên xảy ra biến cố.Một người áo trắng trang phục giống hệt Liên Tinh lúc trước hét lên một tiếngrồi chạy như điên xuống sơn cốc. Chỉ nhắm một mục tiêu duy nhất trong sơncốc Pháo Thiên Minh.Người này có điểm khác với Liên Tinh, thân pháp nhanh hơn, sát khí càngmạnh. Bốn người chơi cách đó gần nhất, đột nhiên thấy lại có BOSS tới, tronglòng mừng rỡ cực kỳ: Gần như vậy? Không tới thử đầu tiên cũng thấy có lỗi vớitổ tiên.Ánh kiếm lóe lên, ánh sáng trắng bùng khắp bốn phía. Bốn người chơi vậymà chẳng phải đối thủ, tập thể tới điểm tái sinh. Người tới chợt chậm bước, độtnhiên Vụ Lý Hoa hiện ra phía sau. Hai chưởng vô tình đánh vào xương sườnngười tới. Mọi người đang định reo hò thì Vụ Lý Hoa đã hóa thành ánh sángtrắng. Lại nhìn người tới, chẳng những không bị thương mà ngay cả thân thểcũng không rung động."Minh Ngọc công tầng thứ chín, có thể hấp thu toàn bộ đòn tấn công nộilực, là Đại Cung chủ Di Hoa cung Yêu Nguyệt." Yến Nam Thiên trầm giọngnói: "Tiểu Ngư, lưu lại núi xanh, sợ gì thiếu củi đốt. Chúng ta đi trước." GiangTiểu Ngư gật đầu, kéo Yến Nam Thiên và ba NPC chạy trốn bán sống bát chết.Pháo Thiên Minh nhìn năm người đi xa, không khỏi rơi lệ đầy mặt: "Cho dùlà NPC, cũng phải có chút nghĩa khí chứ."Trong gió bay đến câu nói của Giang Tiểu Ngư: "Yến bá bá bảo ta nói vớingươi. Sau khi khôi phục võ công, bá bá sẽ báo thù giúp ngươi.""... Đúng là có phong cách của Hà Tả." Pháo Thiên Minh vội vã lao lên từmặt đất, muốn đuổi theo NPC kia. Nhưng lại thấy Yêu Nguyệt đã sát tới trướcmặt hắn, trong chớp mắt này, Pháo Thiên Minh dựa vào tốc độ suy nghĩ nhưCPU tính toán ra nếu cứ thế chạy trốn thì có tới 99,9% tỷ lệ tử vong, chỉ có0,1% cơ hội sống sót. Sinh tồn chính là bản năng của con người, đạo đức vàsinh mệnh bên nào nặng bên nào nhẹ cũng rõ, cho nên Pháo Thiên Minh chỉmicro giây đã tính toán xong, sau đó lao thẳng xuống sườn Đông.Người chơi ở sườn đông thấy vậy, chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, PháoThiên Minh đã bay ngang qua đầu họ, Yêu Nguyệt đuổi theo sau. Trong mắtYêu Nguyệt chỉ có Pháo Thiên Minh, bất kỳ sinh vật nào che khuất tầm nhìncủa ả đều bị bổ đôi. Thanh kiếm phát ra ánh sáng lấp lóe, chưa từng bị ngăncản. Cho dù có người cố ý tập hợp lực lượng đối đầu, mưu đồ hạ BOSS,nhưng... Thật không may, tất cả đều hóa thành ánh sáng trắng.Mấy chục người trên sườn đông bị Pháo Thiên Minh chạy trốn với YêuNguyệt truy đuổi, số người sống sót nhanh chóng giảm xuống một chữ số. PháoThiên Minh thấy vậy, quả nhiên không được, vật cản quá ít, không thể ảnhhưởng tới khinh công của đối phương. Vì thế hắn xông thẳng xuống sườn nam.Người xem ở phía nam tuy hoảng hốt nhưng trong lòng sáng suốt như gương,thấy Pháo Thiên Minh như thấy ôn thần, lật đật chạy hết lên sườn bắc.Chờ Pháo Thiên Minh đứng trên sườn bắc lại tuyệt vọng phát hiện nơi đâykhông có tới một con vật nào. Vội quay đầu lại hô: "Dừng chân!"Yêu Nguyệt rất nghe lời, dừng lại cách đó năm mét, với khoảng cách này thìPháo Thiên Minh chỉ là mồi ngon của ả.Pháo Thiên Minh giận dữ chỉ vào Yêu Nguyệt mắng: "Sao chỉ đuổi theota?""Ngươi giết muội muội của ta." Yêu Nguyệt lần đầu lên tiếng. Giọng điệulạnh băng, nghe chẳng giống đang nói chuyện muội muội bị giết, mà như đangdặn dò một câu rồi đi ra ngoài."Không thể nào, ta chỉ ném một thanh phi đao thôi. Ta không phục, cho taxem bằng chứng đi." Pháo Thiên Minh tuyệt đối không tin mình có thể phátđộng tỷ lệ 2%, hơn nữa sau khi Kiếm Cầm thi triển Thiên Ngoại Phi Long, ycòn thấy chân Liên Tinh đạp một cái. Vả lại ý tưởng này là của Mộ Dung DuDu, trận thế trói ngựa là do Đường Đường đặt ra, tấn công là do Tinh Ảnh thựchiện, đoạt mạng già là tập thể người chơi, bới xác chết là do Tiểu Tuyết dẫnđầu, lúc phân thây y có bằng chứng không có mặt tại chỗ... có liên quan gì tớiy? Vô cớ vu oan, y còn oan ức hơn cả Bạch Phát Nữ.Yêu Nguyệt thấy Pháo Thiên Minh gầm lên cũng không tức giận, chỉ nhẹnhàng chỉ vào thanh kiếm trên tay. Pháo Thiên Minh cúi đầu nhìn, lập tức cócảm giác choáng váng. Cái xương sọ kia sao vẫn còn treo crên kiếm của mình?Đối diện với bằng chứng sắt đá, Pháo Thiên Minh vẫn kiên cường nói:"Xem ra ta chỉ có thể thuê luật sư thôi.""Có phải ngươi cho rằng ta muốn giết ngươi?" Yêu Nguyệt hỏi."... Chẳng lẽ không phải sao?" Pháo Thiên Minh siết chặt nắm đấm nói: "Tahiểu rồi, chắc chắn là cô ả này đoạt nam nhân của ngươi, chính ngươi ngại độngthủ, sau đó ta giúp ngươi xử lý hắn, ngươi sẽ thưởng công cho ta, có phảikhông?" Trong mắt lấp lánh ánh sao. Đám người chơi may mắn sống sót bênmạn bắc đều đều mang ánh mắt lấp lánh: "Hình như còn có chuyện tốt máu chónhư vậy?""Muội muội của ta và ta tình cảm như chân tay. Trong thiên hạ này chỉ cómột mình muội ấy hiểu được lòng ta, lại càng không hề có mâu thuẫn gì với ta.Muội ấy vừa mất... Ngươi có biết không? Cảm giác đầu tiên của ta là: Trời sậpxuống..."Pháo Thiên Minh thương cảm an ủi nói: "Đối với cảnh ngộ của ngươi, tathật lòng chia buồn. Tục ngữ có câu: Người đã khuất không thể sống lại, xinhãy kiên nhẫn chịu đựng nỗi đau mất mát... Bây giờ, chúng ta hãy cùng cầunguyện cho linh hồn của cô ấy có thể chiếm được một chỗ tốt ở thiên đường, Amen!""Điều gì hay vật gì khiến ngươi sợ hãi nhất?" Giọng điệu của Yêu Nguyệtvẫn bình tĩnh như nước, như một nhà tâm lý trị liệu đang nói chuyện với bệnhnhân."Ngài hỏi việc này làm gì? Tử Cống từng nói: người đã khuất thì mọi sự đềuhư vô. Lúc này chúng ta không nên quan tâm đến niềm vui hay nỗi buồn của kẻkhác, mà nên cầu nguyện cho người quá cố." Pháo Thiên Minh đáp lại vớigiọng run sợ, y đọc được ý đồ của Yêu Nguyệt."Nếu ngươi không chịu nói cho ta biết, ta sẽ đưa ngươi đến một thôn xómhẻo lánh, giết ngươi một lần rồi cho phục sinh, rồi lại giết. Có lẽ ngươi sẽ nói làngươi không ra ngoài khu an toàn. Nhưng ta nói cho ngươi biết, muội muội củata đã mất, ta không còn gì để mất nữa. Ta có thể ở đó với ngươi cả vạn năm.""Không cần thiết phải vậy... Tỷ tỷ, ta bị hôi thối, ngươi không ngửi đượcđâu." Pháo Thiên Minh bi ai, chiêu này thật sự quá độc ác."Nói cho ta biết, ngươi sợ nhất cái gì? Chỉ cần khiến ngươi sợ hãi hơn mườingày, ân oán đất đai của chúng ta sẽ xóa bỏ, thậm chí ta cũng có thể không giếtngươi.""... Nhất định phải biết?" Pháo Thiên Minh hỏi."Ừm!""... Tiền, ta bất an về tiền. Ta đặc biệt bất an khi người khác nhét tấm ngânphiếu khổng lồ kia vào tay ta, không bỏ công lao động mà thu hoạch. Như vậyta sẽ cảm thấy tội lỗi sâu sắc trước ánh mắt thất vọng của phụ mẫu, trước ánhmắt khinh bỉ của huynh đệ bằng hữu. Đối thủ của ta sẽ dành cho ta ánh mắt vôtình, thần linh sẽ khinh bỉ... Ta nhớ hồi bé lão cha ta cho ta một đồng tiền, kếtquả một đêm ta không về nhà... Thuốc lào rẻ nhất cũng cần một đồng hai xu...Ngươi muốn làm gì? Đừng có nhét ngân phiếu cho ta, ngươi cứ việc giết ta đi!"Pháo Thiên Minh kêu gào thảm thiết, cứ như đã bị dọa cho chết khiếp.Sườn núi phía bắc vô cùng không có lập trường, vừa dựng thẳng ngón giữavừa mắng: "vô sỉ.""Ngươi đã không muốn nói..." Yêu Nguyệt dứt lời, bỗng nhiên cảm nhậnđược một luồng sát khí dữ dội..."Dương Mạch Phong Tận!" Pháo Thiên Minh hét lớn một tiếng, JJ mát lạnh,một thanh kiếm nhanh như chớp giật hiện ra trước ngực Yêu Nguyệt. Kiếm đếnquá nhanh, khiến ngay cả Yêu Nguyệt cũng kinh hãi biến sắc. Chỉ kịp nghiêngmình né tránh, đã bị xuyên thủng xương bả vai phải, tay phải không thể hoạtđộng trong vòng mười phút. Khi Pháo Thiên Minh q*** t** vung kiếm thứ hai,Yêu Nguyệt không hề do dự, lập tức bỏ chạy. Nhưng chuyện điều khiến cô tannát cõi lòng là Pháo Thiên Minh lại có thể đuổi kịp. Bất cứ lúc nào y cũng cóthể giáng xuống một kiếm trí mạng. Bởi vậy, cô học hỏi tại chỗ, lao thẳng vềsườn núi phía bắc...Trước đó, thấy sát thần Yêu Nguyệt là người chơi đã muốn chạy trốn, nhưngmục tiêu là Pháo Thiên Minh, đám người chơi đã bắt đầu pha trà quan sát. ĐợiPháo Thiên Minh thi triển một chiêu kiếm kinh thiên động địa kia, ai nấy đềukhông hề có ý thoái lui, chờ thời cơ BOSS bị tiêu diệt để tự mình phát tài.Nhưng không ngờ Yêu Nguyệt chạy về phía họ, thậm chí không có thời gianchuẩn bị, lập tức rơi vào hỗn loạn.Một đuổi một chạy, vai trò đảo ngược, Pháo Thiên Minh biết thời gian củamình không còn nhiều, cắn răng liều mạng đuổi theo Yêu Nguyệt. Yêu Nguyệtbây giờ rất khách khí, không muốn giết người chơi nữa, chỉ lượn qua lượn lạigiữa đám đông. Nhưng ả thì không sao, Pháo Thiên Minh thì thất thủ ba lần, đãcướp đi sinh mạng của ba kẻ vô tội.Pháo Thiên Minh gầm lên: "Bọn Võ Đang chết xa ra đi chút nữa.""Ý gì vậy?" Tất cả người chơi cùng hỏi. Họ hiểu hành động của Pháo ThiênMinh, kiếm của y quá nhanh đến mức ngay cả chủ nhân cũng khó kiểm soáthoàn toàn. Mặc dù ở nơi nguy hiểm, nhưng thực ra mọi người âm thầm cổ vũ:ngươi giết BOSS, ta cướp trang bị. Còn việc Pháo Thiên Minh bảo bọn VõĐang chết xa ra, đám đông có hai cách giải thích: Một là Pháo Thiên Minh đạinhân đại nghĩa, không cho Võ Đang ưu tiên cướp xác, mà nhường người khác.Hai là tiểu nhân tiểu nghĩa, hy vọng đệ tử môn phái mình chết ít đi.Thấy mọi người đợi lời giải thích, Pháo Thiên Minh đành dừng bước nói:"Giết một đệ tử Võ Đang trừ năm điểm đạo đức... Chạy đi đâu." Nói xong, PháoThiên Minh lại tiếp tục truy kích.Tất cả đều chết lặng, hóa ra là vô nhân vô nghĩa.