Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…
Chương 245: Lại tiếp tục bang chiến
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Mọi người đã từng trải nghiệm ngồi tù chưa? Chưa từng bị bắt thì ít nhấtcũng từng vào trại tạm giam chứ? Cũng chưa? Đồng chí à, thế thì không đúngrồi, những tiện nghi này đều do người dân đóng thuế mà có, không vào ở vàingày thì sao xứng đáng với tiền của mình không? (Đùa thôi, cá nhân Hà Tả đềnghị bãi bỏ hình phạt tù, những ai cần bị tù thì nên xử bắn cho xong, vừa tiếtkiệm được nhiều nguồn lực xã hội, vừa có thể đóng góp cho công cuộc kếhoạch hóa gia đình. )Chưa từng làm cai ngục, nhưng có lần Pháo Thiên Minh quả thực từng báocáo tạm giam một lần, tất nhiên là sau khi nhập ngũ, bằng không những ai cótiền án tiền sự sẽ không được phép nhập ngũ. So trong trò chơi, đặc điểm lớnnhất của việc ngồi tù là nhàm chán giống nhau. Đặc biệt, ngồi chung phònggiam với một kẻ cứ ngồi bất động một chỗ là cực kỳ nhàm chán. Lần đầu còn cóđồng bọn, có thể tụ tập chơi mạt chược; lần thứ hai có Vụ Lý Hoa để chơi bàivà tán gẫu; đến lần thứ ba thì có Thiên Hậu làm bao cát, ngồi trong ngục giamnhưng trải nghiệm phong phú. Nhưng hôm nay...Một tiếng đồng hồ sau, Pháo Thiên Minh cuối cùng không nhịn được nữahỏi: "Đại tỷ à, có phải cô đang suy ngẫm những vấn đề triết học về ý nghĩa cuộcsống của nhân loại hay không?"Thiên Nhãn vẫn lơ đãng vuốt tóc, nghe Pháo Thiên Minh nói xong bèn quayđầu hỏi lại: "Ngươi nói gì cơ?""Ta nói, ngươi cũng không lo lắng tình hình chiến sự bên Tiểu Tuyết à?"Thiên Nhãn ừ một tiếng, lại chìm đắm trong trầm mặc mười phút. Độtnhiên, lên tiếng: "Ta muốn rời bỏ nơi này một thời gian."Pháo Thiên Minh lười biếng đáp lại: "Ừ.""Theo ngươi, ta nên đến đâu?" Thiên Nhãn hỏi."Ta đề nghị cô ra ngoài vũ trụ," Pháo Thiên Minh đáp."Ta đang hỏi ngươi về trò chơi. Ta chẳng có bằng hữu nào khác."Pháo Thiên Minh ngạc nhiên: "Đi đâu à? Đây chỉ là trò chơi thôi, thích điđâu thì cứ đi.""Ví dụ?" Thiên Nhãn hỏi."Còn phải ví dụ làm gì nữa," Pháo Thiên Minh nói."Mọi người chơi trò nàycả ngày vất vả như chó, phải luyện cấp, làm nhiệm vụ, phải đánh nhau, phảimua đồ, phải yêu đương. Ai mà chẳng mong có thể kéo dài một phút thành haiphút chứ?"Thiên Nhãn nghi ngờ hỏi: "Nghe ngươi nói thế, có vẻ như đang bàn về thờigian làm việc đấy."Pháo Thiên Minh đáp: "Thời gian làm việc à? Thà rằng có thể rút ngắn haiphút thành một phút còn hơn. Thôi được rồi! Ngươi thật sự không biết đi đâu, tasẽ giới thiệu vài nơi cho ngươi.""Ừ, ngươi nói thử xem." Thiên Nhãn nổi hứng thú."Ngươi muốn hưởng thụ hàng ngàn nam nhân theo đuổi thì đến Anh Hùngbang, nếu ngươi ưa ngồi quây quần tốp năm tụm ba tán gẫu với nhau thì đếnPhượng Hoàng môn. Nếu muốn không bị trói buộc thì một thân một mình đigiang hồ.""Ta đi cùng ngươi nhé?""Không được ." Pháo Thiên Minh từ chối ngay."Tại sao?""... Ta sẽ tự ti!""Vậy ta nên đi đâu bây giờ?"Pháo Thiên Minh gãi đầu. Thật đúng là không dễ bố trí. Cô nàng này baonăm qua chỉ sống vì Lãnh Nhược Tuyết, rời đi quả thật có phần mờ mịt. Đề cửcô ấy đi theo Hoa Hoa? Không được. Cô nàng này có tiền lệ rồi, cẩn thận thịtluôn cả Hoa Hoa. Bây giờ lưu manh nhiều như vậy, vạn nhất có chuyện gì xảyra thì sao, chẳng phải thành ra mình có lỗi với tổ quốc và nhân dân. Đi cùngTinh Ảnh? Sẽ thành người thứ ba, khơi mào chiến tranh gia đình... Pháo ThiênMinh lấy giấy bút ra vừa địa chỉ nói: "Cô đến nơi này tìm một nha đầu tên làKiếm Cầm, chơi với cô ấy, sẽ rất k*ch th*ch đấy."Thiên Nhãn nhận lấy tờ giấy, nghi hoặc hỏi: "Hoa Sơn?""Cô tới Hoa Sơn nhắn tin cho ta, ta sẽ đưa tin cho cô ấy đi đón cô. Cô phảibiết rằng cao thủ bình thường mở kết bạn.""Cảm ơn nha!""Đừng khách khí, chơi hai ván không?" Pháo Thiên Minh bị lừa gạt cho quachuyện xong lại muốn lừa tiền."Được, bài brit.""Bài brit?" Pháo Thiên Minh lau mồ hôi: "cá nhân ta đề nghị chơi bài tiếnlên hoặc ù?""Ngươi không biết?" Thiên Nhãn cẩn thận hỏi."Ai bảo... Từ Barracat, 21 tới bài nói dối ta không gì không làm được. cóđiều ta chỉ chơi qua bài brit cấp thành phố, còn liên hệ tới quốc tế. Cô phải nóiqua cách chơi trước đã, phải chi tiết và nghiêm túc."Thiên Nhãn cũng không vạch trần, nhịn cười nói: "Được."Trong ngục, hai người vô ưu vô lo mà chơi bài brit, nước mắt Lãnh NhượcTuyết chảy xuống. Đường Đường gia này đúng là lợi hại ... Ít ra là cô nhìn rabọn họ bị hại. Ba mươi mấy người bên Phượng Hoàng bang phần lớn là võ côngcao cấp, nhưng trăm người trong Hoàng Gia Thiên Đường đều là võ công caocấp, tuyệt học không trọn vẹn cũng không ít, huống hồ còn có cao thủ như ChânHán Tử và Vô Song Ngư... Nhưng mà... nhưng mà... những từ ấy thật chướngtai gai mắt nhưng vẫn phải nói, ngay từ đầu Đường Đường đã lợi dụng ưukhuyết điểm của các phái, mà tiến hành tàn sát phe của Lãnh Nhược Tuyết.Thí dụ, hai bang chúng Phượng Hoàng bang không vũ khí đối đầu bốn bangchúng Hoàng Gia Thiên Đường có trường kiếm. Hai bang chúng bên Phượngtránh sáng hai bên, một kỵ binh trực tiếp lao về phía bốn bang chúng bênHoàng, không quan tâm có giẫm chết ai hay không, bốn bang chúng bên Hoàngđương nhiên phải lẩn tránh. Lúc này hai bang chúng bên Phượng đã giết tới,hợp cùng nhau công kích bốn bang chúng phe Hoàng. Lúc này bốn bang chúngphe Hoảng đang hoảng hốt lúng túng. Đường Đường gia âm hiểm còn ẩn giấuđệ tử Nga Mi, chậc, Thiên Địa Đồng Thọ, kiếm xuất người đi.Bang chủ chỉ ra lệnh được cho hộ pháp. hộ pháp lại phải ra lệnh cho toàn bộbang chúng. Hộ pháp duy nhất Chân Hán Tử vùi đầu vào so chiêu với Mã, cănbản là không thể cân đối nhịp độ tấn công. Trong khi Đường Đường gia lại lợidụng ưu thế tập trung lực lượng, ba đánh một, năm đánh một, thậm chí bảyđánh một, hợp lực tiêu diệt đối thủ chỉ trong giây lát. Sau khi tiêu diệt, ngườitrước trận không chữa thương, người sau trận người khỏe mạnh đột ngột xônglên, tạo thành ba làn sóng.Chiến đấu ở đầu phố số 1 thì bùng nổ. Nhìn thì như bang chúng phe Hoàngvây xung quanh phe Phượng, nhưng bang chúng phe Hoàng nhiều người lạikhông dùng được. Tiền quân bị ngăn trở, vậy thì lên nóc nhà nhảy từ trái phải,nhưng tất nhiên việc này cũng bị Đường Đường tính toán trong đó, bốn bangchúng Anh Hùng môn phe Phượng không có việc gì dựng thẳng cây thương lêntrên, nếu người nhảy không cẩn thận, rất có thể sẽ biến thành mứt quả. Ai cũngbiết, năng lực phòng không của Anh Hùng môn là đứng đầu trong Thập ĐạiMôn Phái.Trước không được, trái phải không dám, vậy thì vòng ra sau nóc nhà, côngkích thương binh của kẻ địch. Nhưng các bang chúng phe Hoàng vòng quanhđằng sau bang chúng phe Phượng, đều sợ hãi phát hiện, tất cả thương binh đềulà muội muội Nga Mi, hai người một tổ cầm kiếm canh gác. Đối phó với mộtThiên Địa Đồng Thọ thì thân thủ hiện tại vẫn có thể tự tin tránh được, nhưngnếu hai người cùng dùng, không chết chính là tổ tiên phù hộ.Có thể thấy biểu hiện của cao thủ sẽ ảnh hưởng tới chiến cuộc...Chân Hán Tử khổ chiến với Mã, hai người chiến lực tương đương. Mà VôSong Ngư ở phụ cận chơi đùa với Diệp Tử, Vô Song Ngư cũng không dám đẩyDiệp Tử vào chỗ chết, chỉ có thể ra từng chiêu chập chạp lề mề. Hắn không cócảnh giới cao như Pháo Thiên Minh, coi chuyện phản bội còn đơn giản hơn ănđiểm tâm. Nhưng hắn càng không dám làm thịt vợ của bằng hữu... tuy hắn vàMã không quá quen thuộc... , nhưng Xe, Pháo Thiên Minh còn có ĐườngĐường thì rất quen thuộc. Vì hạnh phúc tương lai mà hiện tại chỉ có thể kiênđịnh với đường lối cách mạng ta không liều mạng ta cũng không phản bội, talười biếng có được không?Nhưng cục diện như vậy chỉ duy trì vẻn vẹn mười mấy phút, dù sao đệ tửNga Mi không phải máy móc, trọng thương cũng cần thời gian khôi phục. Màcác bang chúng phe Hoàng bị đấu pháp này làm cho nổi nóng, lấy hai đổi mộtlao vào chỗ chết.Đường Đường dùng hết biện pháp, tổ hợp Yển Nguyệt trận bên ngoài. Địchnhân đến gần, bên ngoài co rụt lại, tầng bên trong tập kích. nhân viên tầng thứhai hỗ trợ... Nhưng không bột khó gột nên hồ, nửa giờ sau, bang chúng phePhượng trên chiến trường còn lại: Đường Đường, Diệp Tử. Sau Về phần Mãsau khi trận địa bị phá đã đồng quy vu tận với Chân Hán Tử.Sắp thắng rồi, Lãnh Nhược Tuyết lại không cười ra được. Ngược lại, cômuốn khóc. Võ công, khí chất nhân số đều áp đảo, xuất hiện thương vong gầnba đổi một, bang chúng phe Phượng tử trận ba mươi người, bang chúng pheHoàng chết trận tám mươi người, chỉ còn thừa hai mươi lăm người, hơn nữangười ta còn có một bang chủ cấp BOSS, còn không biết mang đi mấy mạngngười.Đường Đường vẻ vang mang theo một người cùng chết, Xa xuất hiện, kháhài lòng với kết quả này. Cô không định ra tay, cười nói với một bang chúngphe Hoàng gần đây: "Chuyển lời cho đại tỷ của các ngươi, bất kể là nhìn ngườihay là năng lực điều khiển bộ hạ, cô ta đều kém ta không phải chỉ chút xíu." Nóixong ngửa mặt lên trời cười dài, giơ chưởng tự sát...Một chưởng này như cho Lãnh Nhược Tuyết một cái bạt tai, cục diện chỉnhthể thì cô đã thắng, nhưng trong trận giao chiến giữa người nối nghiệp hai giatộc cô lại bại trận. Bản thân đầu tư gần trăm vạn vào trong trò chơi này, lại đàogóc tường, sắp xếp là nội gian. Thế nhưng người ta không tiêu pha một đồng đãđánh mình tơi bời hoa lá. Mặc dù Thiên Nhãn thất thủ là ngoài ý muốn, nhưngngười ta có đồng đảng là đệ nhất cao thủ Pháo Thiên Minh, chẳng phải cũngkhông đứng về phe cô ta hay sao?Lãnh Nhược Tuyết uể oải quan sát chiến trường, hai mươi mấy tên thươngbinh sĩ khí giảm sút... Sau 20 phút, cuối cùng đối thủ tiếp theo của Hoàng GiaThiên Đường cũng xuất hiện. Bang hội là phân đà số một của Tinh Ảnh đường,bang chủ tên là Trùng Tựu, cũng là nhân vật cùng Long Thành đứng hàng số baở Thiếu Lâm.Lúc này Lãnh Nhược Tuyết mới cười phá lên: Trời cao đã phù hộ ta, ta vẫnlà con cưng của ông trời. Cô viết một bức thư, rồi giao thư cho một bang chúngthân tín...Bốn giờ đồng hồ cuối cùng cũng hết, Pháo Thiên Minh cười hí hửng hỏi:"Không muốn đến quán rượu của ta uống vài chén sao?""Ta chỉ uống nước thôi." Thiên Nhãn cười đáp lại, cũng không từ chối lờimời của Pháo Thiên Minh.Hai người bước vào truyền tống trận, ánh sáng trắng lóe lên, cùng nhausững sờ, hai người lại xuất hiện ở Vô Danh trấn, trong khi cách đó không xa,Lãnh Nhược Tuyết vẫn đang trò chuyện thân mật với một nam nhân."Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Pháo Thiên Minh hỏi. Bốn giờ đồng hồ, món ăncũng nguội lạnh, thế nào mà bang chiến vẫn chưa kết thúc.Thiên Nhãn suy nghĩ một lát rồi nói: "Trùng Tựu kia chính là người củaTiểu Tuyết. Ta nghĩ Tiểu Tuyết phái người đi báo tin cho hộ pháp đã mua chuộcsẵn, sau đó hộ pháp báo cho Trùng Tựu. Trùng Tựu đuổi tất cả thành viên trongbang ra ngoài bang hội. Rồi cứ thế trò chuyện bốn canh giờ để chờ chúng ta."Ba giây sau khi Thiên Nhãn xuất hiện, Lãnh Nhược Tuyết quay lại ghếkhách quý. Pháo Thiên Minh thầm mắng: Mẹ nó. Sau đó đi qua đâm kiếm đánhchết Trùng Tựu.Trận quyết chiến cuối cùng cũng sắp bắt đầu, Hoàng Gia Thiên Đường cònhơn 20 người vs Vô Địch môn còn lại hơn 300 người...
Mọi người đã từng trải nghiệm ngồi tù chưa? Chưa từng bị bắt thì ít nhất
cũng từng vào trại tạm giam chứ? Cũng chưa? Đồng chí à, thế thì không đúng
rồi, những tiện nghi này đều do người dân đóng thuế mà có, không vào ở vài
ngày thì sao xứng đáng với tiền của mình không? (Đùa thôi, cá nhân Hà Tả đề
nghị bãi bỏ hình phạt tù, những ai cần bị tù thì nên xử bắn cho xong, vừa tiết
kiệm được nhiều nguồn lực xã hội, vừa có thể đóng góp cho công cuộc kế
hoạch hóa gia đình. )
Chưa từng làm cai ngục, nhưng có lần Pháo Thiên Minh quả thực từng báo
cáo tạm giam một lần, tất nhiên là sau khi nhập ngũ, bằng không những ai có
tiền án tiền sự sẽ không được phép nhập ngũ. So trong trò chơi, đặc điểm lớn
nhất của việc ngồi tù là nhàm chán giống nhau. Đặc biệt, ngồi chung phòng
giam với một kẻ cứ ngồi bất động một chỗ là cực kỳ nhàm chán. Lần đầu còn có
đồng bọn, có thể tụ tập chơi mạt chược; lần thứ hai có Vụ Lý Hoa để chơi bài
và tán gẫu; đến lần thứ ba thì có Thiên Hậu làm bao cát, ngồi trong ngục giam
nhưng trải nghiệm phong phú. Nhưng hôm nay...
Một tiếng đồng hồ sau, Pháo Thiên Minh cuối cùng không nhịn được nữa
hỏi: "Đại tỷ à, có phải cô đang suy ngẫm những vấn đề triết học về ý nghĩa cuộc
sống của nhân loại hay không?"
Thiên Nhãn vẫn lơ đãng vuốt tóc, nghe Pháo Thiên Minh nói xong bèn quay
đầu hỏi lại: "Ngươi nói gì cơ?"
"Ta nói, ngươi cũng không lo lắng tình hình chiến sự bên Tiểu Tuyết à?"
Thiên Nhãn ừ một tiếng, lại chìm đắm trong trầm mặc mười phút. Đột
nhiên, lên tiếng: "Ta muốn rời bỏ nơi này một thời gian."
Pháo Thiên Minh lười biếng đáp lại: "Ừ."
"Theo ngươi, ta nên đến đâu?" Thiên Nhãn hỏi.
"Ta đề nghị cô ra ngoài vũ trụ," Pháo Thiên Minh đáp.
"Ta đang hỏi ngươi về trò chơi. Ta chẳng có bằng hữu nào khác."
Pháo Thiên Minh ngạc nhiên: "Đi đâu à? Đây chỉ là trò chơi thôi, thích đi
đâu thì cứ đi."
"Ví dụ?" Thiên Nhãn hỏi.
"Còn phải ví dụ làm gì nữa," Pháo Thiên Minh nói."Mọi người chơi trò này
cả ngày vất vả như chó, phải luyện cấp, làm nhiệm vụ, phải đánh nhau, phải
mua đồ, phải yêu đương. Ai mà chẳng mong có thể kéo dài một phút thành hai
phút chứ?"
Thiên Nhãn nghi ngờ hỏi: "Nghe ngươi nói thế, có vẻ như đang bàn về thời
gian làm việc đấy."
Pháo Thiên Minh đáp: "Thời gian làm việc à? Thà rằng có thể rút ngắn hai
phút thành một phút còn hơn. Thôi được rồi! Ngươi thật sự không biết đi đâu, ta
sẽ giới thiệu vài nơi cho ngươi."
"Ừ, ngươi nói thử xem." Thiên Nhãn nổi hứng thú.
"Ngươi muốn hưởng thụ hàng ngàn nam nhân theo đuổi thì đến Anh Hùng
bang, nếu ngươi ưa ngồi quây quần tốp năm tụm ba tán gẫu với nhau thì đến
Phượng Hoàng môn. Nếu muốn không bị trói buộc thì một thân một mình đi
giang hồ."
"Ta đi cùng ngươi nhé?"
"Không được ." Pháo Thiên Minh từ chối ngay.
"Tại sao?"
"... Ta sẽ tự ti!"
"Vậy ta nên đi đâu bây giờ?"
Pháo Thiên Minh gãi đầu. Thật đúng là không dễ bố trí. Cô nàng này bao
năm qua chỉ sống vì Lãnh Nhược Tuyết, rời đi quả thật có phần mờ mịt. Đề cử
cô ấy đi theo Hoa Hoa? Không được. Cô nàng này có tiền lệ rồi, cẩn thận thịt
luôn cả Hoa Hoa. Bây giờ lưu manh nhiều như vậy, vạn nhất có chuyện gì xảy
ra thì sao, chẳng phải thành ra mình có lỗi với tổ quốc và nhân dân. Đi cùng
Tinh Ảnh? Sẽ thành người thứ ba, khơi mào chiến tranh gia đình... Pháo Thiên
Minh lấy giấy bút ra vừa địa chỉ nói: "Cô đến nơi này tìm một nha đầu tên là
Kiếm Cầm, chơi với cô ấy, sẽ rất k*ch th*ch đấy."
Thiên Nhãn nhận lấy tờ giấy, nghi hoặc hỏi: "Hoa Sơn?"
"Cô tới Hoa Sơn nhắn tin cho ta, ta sẽ đưa tin cho cô ấy đi đón cô. Cô phải
biết rằng cao thủ bình thường mở kết bạn."
"Cảm ơn nha!"
"Đừng khách khí, chơi hai ván không?" Pháo Thiên Minh bị lừa gạt cho qua
chuyện xong lại muốn lừa tiền.
"Được, bài brit."
"Bài brit?" Pháo Thiên Minh lau mồ hôi: "cá nhân ta đề nghị chơi bài tiến
lên hoặc ù?"
"Ngươi không biết?" Thiên Nhãn cẩn thận hỏi.
"Ai bảo... Từ Barracat, 21 tới bài nói dối ta không gì không làm được. có
điều ta chỉ chơi qua bài brit cấp thành phố, còn liên hệ tới quốc tế. Cô phải nói
qua cách chơi trước đã, phải chi tiết và nghiêm túc."
Thiên Nhãn cũng không vạch trần, nhịn cười nói: "Được."
Trong ngục, hai người vô ưu vô lo mà chơi bài brit, nước mắt Lãnh Nhược
Tuyết chảy xuống. Đường Đường gia này đúng là lợi hại ... Ít ra là cô nhìn ra
bọn họ bị hại. Ba mươi mấy người bên Phượng Hoàng bang phần lớn là võ công
cao cấp, nhưng trăm người trong Hoàng Gia Thiên Đường đều là võ công cao
cấp, tuyệt học không trọn vẹn cũng không ít, huống hồ còn có cao thủ như Chân
Hán Tử và Vô Song Ngư... Nhưng mà... nhưng mà... những từ ấy thật chướng
tai gai mắt nhưng vẫn phải nói, ngay từ đầu Đường Đường đã lợi dụng ưu
khuyết điểm của các phái, mà tiến hành tàn sát phe của Lãnh Nhược Tuyết.
Thí dụ, hai bang chúng Phượng Hoàng bang không vũ khí đối đầu bốn bang
chúng Hoàng Gia Thiên Đường có trường kiếm. Hai bang chúng bên Phượng
tránh sáng hai bên, một kỵ binh trực tiếp lao về phía bốn bang chúng bên
Hoàng, không quan tâm có giẫm chết ai hay không, bốn bang chúng bên Hoàng
đương nhiên phải lẩn tránh. Lúc này hai bang chúng bên Phượng đã giết tới,
hợp cùng nhau công kích bốn bang chúng phe Hoàng. Lúc này bốn bang chúng
phe Hoảng đang hoảng hốt lúng túng. Đường Đường gia âm hiểm còn ẩn giấu
đệ tử Nga Mi, chậc, Thiên Địa Đồng Thọ, kiếm xuất người đi.
Bang chủ chỉ ra lệnh được cho hộ pháp. hộ pháp lại phải ra lệnh cho toàn bộ
bang chúng. Hộ pháp duy nhất Chân Hán Tử vùi đầu vào so chiêu với Mã, căn
bản là không thể cân đối nhịp độ tấn công. Trong khi Đường Đường gia lại lợi
dụng ưu thế tập trung lực lượng, ba đánh một, năm đánh một, thậm chí bảy
đánh một, hợp lực tiêu diệt đối thủ chỉ trong giây lát. Sau khi tiêu diệt, người
trước trận không chữa thương, người sau trận người khỏe mạnh đột ngột xông
lên, tạo thành ba làn sóng.
Chiến đấu ở đầu phố số 1 thì bùng nổ. Nhìn thì như bang chúng phe Hoàng
vây xung quanh phe Phượng, nhưng bang chúng phe Hoàng nhiều người lại
không dùng được. Tiền quân bị ngăn trở, vậy thì lên nóc nhà nhảy từ trái phải,
nhưng tất nhiên việc này cũng bị Đường Đường tính toán trong đó, bốn bang
chúng Anh Hùng môn phe Phượng không có việc gì dựng thẳng cây thương lên
trên, nếu người nhảy không cẩn thận, rất có thể sẽ biến thành mứt quả. Ai cũng
biết, năng lực phòng không của Anh Hùng môn là đứng đầu trong Thập Đại
Môn Phái.
Trước không được, trái phải không dám, vậy thì vòng ra sau nóc nhà, công
kích thương binh của kẻ địch. Nhưng các bang chúng phe Hoàng vòng quanh
đằng sau bang chúng phe Phượng, đều sợ hãi phát hiện, tất cả thương binh đều
là muội muội Nga Mi, hai người một tổ cầm kiếm canh gác. Đối phó với một
Thiên Địa Đồng Thọ thì thân thủ hiện tại vẫn có thể tự tin tránh được, nhưng
nếu hai người cùng dùng, không chết chính là tổ tiên phù hộ.
Có thể thấy biểu hiện của cao thủ sẽ ảnh hưởng tới chiến cuộc...
Chân Hán Tử khổ chiến với Mã, hai người chiến lực tương đương. Mà Vô
Song Ngư ở phụ cận chơi đùa với Diệp Tử, Vô Song Ngư cũng không dám đẩy
Diệp Tử vào chỗ chết, chỉ có thể ra từng chiêu chập chạp lề mề. Hắn không có
cảnh giới cao như Pháo Thiên Minh, coi chuyện phản bội còn đơn giản hơn ăn
điểm tâm. Nhưng hắn càng không dám làm thịt vợ của bằng hữu... tuy hắn và
Mã không quá quen thuộc... , nhưng Xe, Pháo Thiên Minh còn có Đường
Đường thì rất quen thuộc. Vì hạnh phúc tương lai mà hiện tại chỉ có thể kiên
định với đường lối cách mạng ta không liều mạng ta cũng không phản bội, ta
lười biếng có được không?
Nhưng cục diện như vậy chỉ duy trì vẻn vẹn mười mấy phút, dù sao đệ tử
Nga Mi không phải máy móc, trọng thương cũng cần thời gian khôi phục. Mà
các bang chúng phe Hoàng bị đấu pháp này làm cho nổi nóng, lấy hai đổi một
lao vào chỗ chết.
Đường Đường dùng hết biện pháp, tổ hợp Yển Nguyệt trận bên ngoài. Địch
nhân đến gần, bên ngoài co rụt lại, tầng bên trong tập kích. nhân viên tầng thứ
hai hỗ trợ... Nhưng không bột khó gột nên hồ, nửa giờ sau, bang chúng phe
Phượng trên chiến trường còn lại: Đường Đường, Diệp Tử. Sau Về phần Mã
sau khi trận địa bị phá đã đồng quy vu tận với Chân Hán Tử.
Sắp thắng rồi, Lãnh Nhược Tuyết lại không cười ra được. Ngược lại, cô
muốn khóc. Võ công, khí chất nhân số đều áp đảo, xuất hiện thương vong gần
ba đổi một, bang chúng phe Phượng tử trận ba mươi người, bang chúng phe
Hoàng chết trận tám mươi người, chỉ còn thừa hai mươi lăm người, hơn nữa
người ta còn có một bang chủ cấp BOSS, còn không biết mang đi mấy mạng
người.
Đường Đường vẻ vang mang theo một người cùng chết, Xa xuất hiện, khá
hài lòng với kết quả này. Cô không định ra tay, cười nói với một bang chúng
phe Hoàng gần đây: "Chuyển lời cho đại tỷ của các ngươi, bất kể là nhìn người
hay là năng lực điều khiển bộ hạ, cô ta đều kém ta không phải chỉ chút xíu." Nói
xong ngửa mặt lên trời cười dài, giơ chưởng tự sát...
Một chưởng này như cho Lãnh Nhược Tuyết một cái bạt tai, cục diện chỉnh
thể thì cô đã thắng, nhưng trong trận giao chiến giữa người nối nghiệp hai gia
tộc cô lại bại trận. Bản thân đầu tư gần trăm vạn vào trong trò chơi này, lại đào
góc tường, sắp xếp là nội gian. Thế nhưng người ta không tiêu pha một đồng đã
đánh mình tơi bời hoa lá. Mặc dù Thiên Nhãn thất thủ là ngoài ý muốn, nhưng
người ta có đồng đảng là đệ nhất cao thủ Pháo Thiên Minh, chẳng phải cũng
không đứng về phe cô ta hay sao?
Lãnh Nhược Tuyết uể oải quan sát chiến trường, hai mươi mấy tên thương
binh sĩ khí giảm sút... Sau 20 phút, cuối cùng đối thủ tiếp theo của Hoàng Gia
Thiên Đường cũng xuất hiện. Bang hội là phân đà số một của Tinh Ảnh đường,
bang chủ tên là Trùng Tựu, cũng là nhân vật cùng Long Thành đứng hàng số ba
ở Thiếu Lâm.
Lúc này Lãnh Nhược Tuyết mới cười phá lên: Trời cao đã phù hộ ta, ta vẫn
là con cưng của ông trời. Cô viết một bức thư, rồi giao thư cho một bang chúng
thân tín...
Bốn giờ đồng hồ cuối cùng cũng hết, Pháo Thiên Minh cười hí hửng hỏi:
"Không muốn đến quán rượu của ta uống vài chén sao?"
"Ta chỉ uống nước thôi." Thiên Nhãn cười đáp lại, cũng không từ chối lời
mời của Pháo Thiên Minh.
Hai người bước vào truyền tống trận, ánh sáng trắng lóe lên, cùng nhau
sững sờ, hai người lại xuất hiện ở Vô Danh trấn, trong khi cách đó không xa,
Lãnh Nhược Tuyết vẫn đang trò chuyện thân mật với một nam nhân.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Pháo Thiên Minh hỏi. Bốn giờ đồng hồ, món ăn
cũng nguội lạnh, thế nào mà bang chiến vẫn chưa kết thúc.
Thiên Nhãn suy nghĩ một lát rồi nói: "Trùng Tựu kia chính là người của
Tiểu Tuyết. Ta nghĩ Tiểu Tuyết phái người đi báo tin cho hộ pháp đã mua chuộc
sẵn, sau đó hộ pháp báo cho Trùng Tựu. Trùng Tựu đuổi tất cả thành viên trong
bang ra ngoài bang hội. Rồi cứ thế trò chuyện bốn canh giờ để chờ chúng ta."
Ba giây sau khi Thiên Nhãn xuất hiện, Lãnh Nhược Tuyết quay lại ghế
khách quý. Pháo Thiên Minh thầm mắng: Mẹ nó. Sau đó đi qua đâm kiếm đánh
chết Trùng Tựu.
Trận quyết chiến cuối cùng cũng sắp bắt đầu, Hoàng Gia Thiên Đường còn
hơn 20 người vs Vô Địch môn còn lại hơn 300 người...
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Mọi người đã từng trải nghiệm ngồi tù chưa? Chưa từng bị bắt thì ít nhấtcũng từng vào trại tạm giam chứ? Cũng chưa? Đồng chí à, thế thì không đúngrồi, những tiện nghi này đều do người dân đóng thuế mà có, không vào ở vàingày thì sao xứng đáng với tiền của mình không? (Đùa thôi, cá nhân Hà Tả đềnghị bãi bỏ hình phạt tù, những ai cần bị tù thì nên xử bắn cho xong, vừa tiếtkiệm được nhiều nguồn lực xã hội, vừa có thể đóng góp cho công cuộc kếhoạch hóa gia đình. )Chưa từng làm cai ngục, nhưng có lần Pháo Thiên Minh quả thực từng báocáo tạm giam một lần, tất nhiên là sau khi nhập ngũ, bằng không những ai cótiền án tiền sự sẽ không được phép nhập ngũ. So trong trò chơi, đặc điểm lớnnhất của việc ngồi tù là nhàm chán giống nhau. Đặc biệt, ngồi chung phònggiam với một kẻ cứ ngồi bất động một chỗ là cực kỳ nhàm chán. Lần đầu còn cóđồng bọn, có thể tụ tập chơi mạt chược; lần thứ hai có Vụ Lý Hoa để chơi bàivà tán gẫu; đến lần thứ ba thì có Thiên Hậu làm bao cát, ngồi trong ngục giamnhưng trải nghiệm phong phú. Nhưng hôm nay...Một tiếng đồng hồ sau, Pháo Thiên Minh cuối cùng không nhịn được nữahỏi: "Đại tỷ à, có phải cô đang suy ngẫm những vấn đề triết học về ý nghĩa cuộcsống của nhân loại hay không?"Thiên Nhãn vẫn lơ đãng vuốt tóc, nghe Pháo Thiên Minh nói xong bèn quayđầu hỏi lại: "Ngươi nói gì cơ?""Ta nói, ngươi cũng không lo lắng tình hình chiến sự bên Tiểu Tuyết à?"Thiên Nhãn ừ một tiếng, lại chìm đắm trong trầm mặc mười phút. Độtnhiên, lên tiếng: "Ta muốn rời bỏ nơi này một thời gian."Pháo Thiên Minh lười biếng đáp lại: "Ừ.""Theo ngươi, ta nên đến đâu?" Thiên Nhãn hỏi."Ta đề nghị cô ra ngoài vũ trụ," Pháo Thiên Minh đáp."Ta đang hỏi ngươi về trò chơi. Ta chẳng có bằng hữu nào khác."Pháo Thiên Minh ngạc nhiên: "Đi đâu à? Đây chỉ là trò chơi thôi, thích điđâu thì cứ đi.""Ví dụ?" Thiên Nhãn hỏi."Còn phải ví dụ làm gì nữa," Pháo Thiên Minh nói."Mọi người chơi trò nàycả ngày vất vả như chó, phải luyện cấp, làm nhiệm vụ, phải đánh nhau, phảimua đồ, phải yêu đương. Ai mà chẳng mong có thể kéo dài một phút thành haiphút chứ?"Thiên Nhãn nghi ngờ hỏi: "Nghe ngươi nói thế, có vẻ như đang bàn về thờigian làm việc đấy."Pháo Thiên Minh đáp: "Thời gian làm việc à? Thà rằng có thể rút ngắn haiphút thành một phút còn hơn. Thôi được rồi! Ngươi thật sự không biết đi đâu, tasẽ giới thiệu vài nơi cho ngươi.""Ừ, ngươi nói thử xem." Thiên Nhãn nổi hứng thú."Ngươi muốn hưởng thụ hàng ngàn nam nhân theo đuổi thì đến Anh Hùngbang, nếu ngươi ưa ngồi quây quần tốp năm tụm ba tán gẫu với nhau thì đếnPhượng Hoàng môn. Nếu muốn không bị trói buộc thì một thân một mình đigiang hồ.""Ta đi cùng ngươi nhé?""Không được ." Pháo Thiên Minh từ chối ngay."Tại sao?""... Ta sẽ tự ti!""Vậy ta nên đi đâu bây giờ?"Pháo Thiên Minh gãi đầu. Thật đúng là không dễ bố trí. Cô nàng này baonăm qua chỉ sống vì Lãnh Nhược Tuyết, rời đi quả thật có phần mờ mịt. Đề cửcô ấy đi theo Hoa Hoa? Không được. Cô nàng này có tiền lệ rồi, cẩn thận thịtluôn cả Hoa Hoa. Bây giờ lưu manh nhiều như vậy, vạn nhất có chuyện gì xảyra thì sao, chẳng phải thành ra mình có lỗi với tổ quốc và nhân dân. Đi cùngTinh Ảnh? Sẽ thành người thứ ba, khơi mào chiến tranh gia đình... Pháo ThiênMinh lấy giấy bút ra vừa địa chỉ nói: "Cô đến nơi này tìm một nha đầu tên làKiếm Cầm, chơi với cô ấy, sẽ rất k*ch th*ch đấy."Thiên Nhãn nhận lấy tờ giấy, nghi hoặc hỏi: "Hoa Sơn?""Cô tới Hoa Sơn nhắn tin cho ta, ta sẽ đưa tin cho cô ấy đi đón cô. Cô phảibiết rằng cao thủ bình thường mở kết bạn.""Cảm ơn nha!""Đừng khách khí, chơi hai ván không?" Pháo Thiên Minh bị lừa gạt cho quachuyện xong lại muốn lừa tiền."Được, bài brit.""Bài brit?" Pháo Thiên Minh lau mồ hôi: "cá nhân ta đề nghị chơi bài tiếnlên hoặc ù?""Ngươi không biết?" Thiên Nhãn cẩn thận hỏi."Ai bảo... Từ Barracat, 21 tới bài nói dối ta không gì không làm được. cóđiều ta chỉ chơi qua bài brit cấp thành phố, còn liên hệ tới quốc tế. Cô phải nóiqua cách chơi trước đã, phải chi tiết và nghiêm túc."Thiên Nhãn cũng không vạch trần, nhịn cười nói: "Được."Trong ngục, hai người vô ưu vô lo mà chơi bài brit, nước mắt Lãnh NhượcTuyết chảy xuống. Đường Đường gia này đúng là lợi hại ... Ít ra là cô nhìn rabọn họ bị hại. Ba mươi mấy người bên Phượng Hoàng bang phần lớn là võ côngcao cấp, nhưng trăm người trong Hoàng Gia Thiên Đường đều là võ công caocấp, tuyệt học không trọn vẹn cũng không ít, huống hồ còn có cao thủ như ChânHán Tử và Vô Song Ngư... Nhưng mà... nhưng mà... những từ ấy thật chướngtai gai mắt nhưng vẫn phải nói, ngay từ đầu Đường Đường đã lợi dụng ưukhuyết điểm của các phái, mà tiến hành tàn sát phe của Lãnh Nhược Tuyết.Thí dụ, hai bang chúng Phượng Hoàng bang không vũ khí đối đầu bốn bangchúng Hoàng Gia Thiên Đường có trường kiếm. Hai bang chúng bên Phượngtránh sáng hai bên, một kỵ binh trực tiếp lao về phía bốn bang chúng bênHoàng, không quan tâm có giẫm chết ai hay không, bốn bang chúng bên Hoàngđương nhiên phải lẩn tránh. Lúc này hai bang chúng bên Phượng đã giết tới,hợp cùng nhau công kích bốn bang chúng phe Hoàng. Lúc này bốn bang chúngphe Hoảng đang hoảng hốt lúng túng. Đường Đường gia âm hiểm còn ẩn giấuđệ tử Nga Mi, chậc, Thiên Địa Đồng Thọ, kiếm xuất người đi.Bang chủ chỉ ra lệnh được cho hộ pháp. hộ pháp lại phải ra lệnh cho toàn bộbang chúng. Hộ pháp duy nhất Chân Hán Tử vùi đầu vào so chiêu với Mã, cănbản là không thể cân đối nhịp độ tấn công. Trong khi Đường Đường gia lại lợidụng ưu thế tập trung lực lượng, ba đánh một, năm đánh một, thậm chí bảyđánh một, hợp lực tiêu diệt đối thủ chỉ trong giây lát. Sau khi tiêu diệt, ngườitrước trận không chữa thương, người sau trận người khỏe mạnh đột ngột xônglên, tạo thành ba làn sóng.Chiến đấu ở đầu phố số 1 thì bùng nổ. Nhìn thì như bang chúng phe Hoàngvây xung quanh phe Phượng, nhưng bang chúng phe Hoàng nhiều người lạikhông dùng được. Tiền quân bị ngăn trở, vậy thì lên nóc nhà nhảy từ trái phải,nhưng tất nhiên việc này cũng bị Đường Đường tính toán trong đó, bốn bangchúng Anh Hùng môn phe Phượng không có việc gì dựng thẳng cây thương lêntrên, nếu người nhảy không cẩn thận, rất có thể sẽ biến thành mứt quả. Ai cũngbiết, năng lực phòng không của Anh Hùng môn là đứng đầu trong Thập ĐạiMôn Phái.Trước không được, trái phải không dám, vậy thì vòng ra sau nóc nhà, côngkích thương binh của kẻ địch. Nhưng các bang chúng phe Hoàng vòng quanhđằng sau bang chúng phe Phượng, đều sợ hãi phát hiện, tất cả thương binh đềulà muội muội Nga Mi, hai người một tổ cầm kiếm canh gác. Đối phó với mộtThiên Địa Đồng Thọ thì thân thủ hiện tại vẫn có thể tự tin tránh được, nhưngnếu hai người cùng dùng, không chết chính là tổ tiên phù hộ.Có thể thấy biểu hiện của cao thủ sẽ ảnh hưởng tới chiến cuộc...Chân Hán Tử khổ chiến với Mã, hai người chiến lực tương đương. Mà VôSong Ngư ở phụ cận chơi đùa với Diệp Tử, Vô Song Ngư cũng không dám đẩyDiệp Tử vào chỗ chết, chỉ có thể ra từng chiêu chập chạp lề mề. Hắn không cócảnh giới cao như Pháo Thiên Minh, coi chuyện phản bội còn đơn giản hơn ănđiểm tâm. Nhưng hắn càng không dám làm thịt vợ của bằng hữu... tuy hắn vàMã không quá quen thuộc... , nhưng Xe, Pháo Thiên Minh còn có ĐườngĐường thì rất quen thuộc. Vì hạnh phúc tương lai mà hiện tại chỉ có thể kiênđịnh với đường lối cách mạng ta không liều mạng ta cũng không phản bội, talười biếng có được không?Nhưng cục diện như vậy chỉ duy trì vẻn vẹn mười mấy phút, dù sao đệ tửNga Mi không phải máy móc, trọng thương cũng cần thời gian khôi phục. Màcác bang chúng phe Hoàng bị đấu pháp này làm cho nổi nóng, lấy hai đổi mộtlao vào chỗ chết.Đường Đường dùng hết biện pháp, tổ hợp Yển Nguyệt trận bên ngoài. Địchnhân đến gần, bên ngoài co rụt lại, tầng bên trong tập kích. nhân viên tầng thứhai hỗ trợ... Nhưng không bột khó gột nên hồ, nửa giờ sau, bang chúng phePhượng trên chiến trường còn lại: Đường Đường, Diệp Tử. Sau Về phần Mãsau khi trận địa bị phá đã đồng quy vu tận với Chân Hán Tử.Sắp thắng rồi, Lãnh Nhược Tuyết lại không cười ra được. Ngược lại, cômuốn khóc. Võ công, khí chất nhân số đều áp đảo, xuất hiện thương vong gầnba đổi một, bang chúng phe Phượng tử trận ba mươi người, bang chúng pheHoàng chết trận tám mươi người, chỉ còn thừa hai mươi lăm người, hơn nữangười ta còn có một bang chủ cấp BOSS, còn không biết mang đi mấy mạngngười.Đường Đường vẻ vang mang theo một người cùng chết, Xa xuất hiện, kháhài lòng với kết quả này. Cô không định ra tay, cười nói với một bang chúngphe Hoàng gần đây: "Chuyển lời cho đại tỷ của các ngươi, bất kể là nhìn ngườihay là năng lực điều khiển bộ hạ, cô ta đều kém ta không phải chỉ chút xíu." Nóixong ngửa mặt lên trời cười dài, giơ chưởng tự sát...Một chưởng này như cho Lãnh Nhược Tuyết một cái bạt tai, cục diện chỉnhthể thì cô đã thắng, nhưng trong trận giao chiến giữa người nối nghiệp hai giatộc cô lại bại trận. Bản thân đầu tư gần trăm vạn vào trong trò chơi này, lại đàogóc tường, sắp xếp là nội gian. Thế nhưng người ta không tiêu pha một đồng đãđánh mình tơi bời hoa lá. Mặc dù Thiên Nhãn thất thủ là ngoài ý muốn, nhưngngười ta có đồng đảng là đệ nhất cao thủ Pháo Thiên Minh, chẳng phải cũngkhông đứng về phe cô ta hay sao?Lãnh Nhược Tuyết uể oải quan sát chiến trường, hai mươi mấy tên thươngbinh sĩ khí giảm sút... Sau 20 phút, cuối cùng đối thủ tiếp theo của Hoàng GiaThiên Đường cũng xuất hiện. Bang hội là phân đà số một của Tinh Ảnh đường,bang chủ tên là Trùng Tựu, cũng là nhân vật cùng Long Thành đứng hàng số baở Thiếu Lâm.Lúc này Lãnh Nhược Tuyết mới cười phá lên: Trời cao đã phù hộ ta, ta vẫnlà con cưng của ông trời. Cô viết một bức thư, rồi giao thư cho một bang chúngthân tín...Bốn giờ đồng hồ cuối cùng cũng hết, Pháo Thiên Minh cười hí hửng hỏi:"Không muốn đến quán rượu của ta uống vài chén sao?""Ta chỉ uống nước thôi." Thiên Nhãn cười đáp lại, cũng không từ chối lờimời của Pháo Thiên Minh.Hai người bước vào truyền tống trận, ánh sáng trắng lóe lên, cùng nhausững sờ, hai người lại xuất hiện ở Vô Danh trấn, trong khi cách đó không xa,Lãnh Nhược Tuyết vẫn đang trò chuyện thân mật với một nam nhân."Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Pháo Thiên Minh hỏi. Bốn giờ đồng hồ, món ăncũng nguội lạnh, thế nào mà bang chiến vẫn chưa kết thúc.Thiên Nhãn suy nghĩ một lát rồi nói: "Trùng Tựu kia chính là người củaTiểu Tuyết. Ta nghĩ Tiểu Tuyết phái người đi báo tin cho hộ pháp đã mua chuộcsẵn, sau đó hộ pháp báo cho Trùng Tựu. Trùng Tựu đuổi tất cả thành viên trongbang ra ngoài bang hội. Rồi cứ thế trò chuyện bốn canh giờ để chờ chúng ta."Ba giây sau khi Thiên Nhãn xuất hiện, Lãnh Nhược Tuyết quay lại ghếkhách quý. Pháo Thiên Minh thầm mắng: Mẹ nó. Sau đó đi qua đâm kiếm đánhchết Trùng Tựu.Trận quyết chiến cuối cùng cũng sắp bắt đầu, Hoàng Gia Thiên Đường cònhơn 20 người vs Vô Địch môn còn lại hơn 300 người...