Tác giả:

Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…

Chương 247: Kết thúc

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Một bên Pháo Thiên Minh reo hò sung sướng, một bên Huyết Ảnh lại ramáu cam, bởi vì hắn vừa nhận được tin nhắn của Tiểu Nhị ;à vội vàng gửi liêntiếp ba tin nhắn: "Giết!". Nhưng ngoại trừ Tiểu Nhị là nội gian có phản ứng, bốnhộ pháp khác đều không hề trả lời tin nhắn.Chẳng có nghề nào trung thành kém hơn người chơi, thường ngày còn phảigiữ thể diện, nhưng đổi lại trong trò chơi thì khác. Trong đời thực, nội gian là kẻđáng ghét nhất. Nhưng trong trò chơi lại trở thành một kỹ năng: Mẹ, hôm naylại có vài thằng phá của cho nhà mình một vạn đồng.Mẹ già nhẹ nhàng vuốt đầu đứa trẻ: Đừng lừa người tốt.Con trai gật đầu nói: Mẹ cứ yên tâm, toàn là những người giàu có tiềnkhông biết tiêu đâu.Bà già: Làm tốt lắm, làm thêm vài tháng nữa, gom đủ tiền, mẹ con mình làmchút buôn bán nhỏ.Đứa trẻ: Vâng. Nhưng gần đây danh tiếng của con trong trò chơi đã đixuống.Bà già: Chơi trò chơi thì sợ gì? Đám người lấy tiền mồ hôi nước mắt củacha mẹ để đổi lấy vinh hoa trong trò chơi cũng chỉ là mồi ngon thôi. Hồi đó, mẹcủa con từng chơi trò chơi, đã từng dùng ngựa gỗ để cướp trang bị, mỗi lần đềuchuẩn. Đúng là người rảnh rỗi giải trí, lấy đâu ra lắm vinh hoa như thế.Tiểu Nhị thể hiện sự thủ đoạn của mình, cũng không phải là một mình lao rahy sinh. Hắn nhảy lên nóc nhà hô to: "Đại ca nói, sau khi xong việc, tiền thưởngcủa mọi người sẽ được nhân lên gấp ba lần." Đám bang chúng phe Võ nghe vậyliền im bặt, chú ý nghe Pháo Thiên Minh trên nóc nhà bên kia."Gấp bốn lần!" Pháo Thiên Minh mắt cũng không chớp, hôm nay bản thânsẽ cướp giàu cứu nghèo đến cùng, trừ phi..."Gấp năm lần!" Tiểu Nhị gầm lên bổ sung: "Bang chúng Hoàng Gia ThiênĐường chịu đổi chỗ, sẽ được đối xử như nhau. Thanh Mai Chử Trà, ngươi nhậntiền thưởng cấp đường chủ.""Tới đây!" Pháo Thiên Minh nhảy xuống nóc nhà, các bang chúng pheHoàng loạt xoạt chạy vào đám bang chúng phe Võ.Thiên Nhãn mắt tinh phản ứng nhanh, tóm chặt lấy Pháo Thiên Minh, khổsở cầu khẩn: "Đừng đi".Pháo Thiên Minh vùng vẫy hai cái không thoát, bèn nhẫn nại dạy dỗ: "Sốngở trên đời không thể chỉ an ổn hưởng thụ, phải có hoài bão. Nếu con người màkhông có lý tưởng, khác nào con diều không dây. Nhưng mua dây diều cũng tốntiền. Vì thế trước hoài bão, mục tiêu cấp bách là làm giàu. Chúng ta cùng đinhé? Ta sang đó hưởng đãi ngộ của đường chủ, ngươi qua thể nào cũng đượcđãi ngộ cỡ bang chủ"."Tiểu Tuyết nhắn tin: Cô ấy đồng ý cho ngươi đãi ngộ gấp hai đường chủ."Pháo Thiên Minh chấn động, phun ra nội lực mười thành: "Gấp mười, giờ làgấp mười." Tuy vậy vẫn còn lương tri, không hô gấp trăm. Chủ yếu vì tự kêulương cho mình, hơi lúng túng."Phát tài, phát tài." Bang chúng phe Võ và bang chúng phe Hoàng miệnglưỡi lặp đi lặp lại hai chữ ấy, chạy ào ào tới chỗ Thiên Nhãn."Gấp mười lăm!" Tiểu Nhị hét to."Gấp hai mươi." Pháo Thiên Minh đáp lời.Tiểu Nhị thấy tin nhắn, kinh hãi hô: "Ta con mẹ nó ra gấp trăm... Đây lànguyên văn của đại ca như thế". Lời vừa dứt, trong ngoài trò chơi ai nấy sữngsờ. Bởi vì phú hộ hiếm hoi, bình dân đã thấy ai vì dỗ bạn gái vui vẻ, trực tiếp bỏtiền mua du thuyền? Thí dụ một đài truyền hình nào đó bỏ vài ngàn vạn thuê duthuyền ba ngày, chỉ để làm vừa lòng bạn gái giận dỗi... Dĩ nhiên sau đó cô gáikia cũng bị dày vò trở lại. Đứng trước tiền bạc, không có việc gì là không làmđược!Lúc này Thiên Nhãn bỗng cười nói: "Các ngươi qua đi, bên ta sẽ không tănggiá nữa". Đám người bị tiền đập cho choáng váng bấy giờ mới tỉnh ngộ, lục tụcqua bên Tiểu Nhị. Thiên Nhãn thấy Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư vẫnkhông sang, kinh ngạc hỏi: "Sao các ngươi sao không?".Pháo Thiên Minh run rẩy nói: "Một đường chủ năm ngàn, gấp hai mươi lầntức là ta nhận mười vạn, lại thêm ngươi cho ta hai đường chủ, đã là hai mươivạn. Ta thiết nghĩ không cần phải qua nữa"."Ngươi có thể lấy năm mươi vạn cơ mà." Thiên Nhãn nghi hoặc hỏi."Ngươi bị ngốc à. Bên kia năm đường chủ là 250 vạn. Hơn nữa cộng thêmvài trăm đệ tử, mỗi người 10 vạn. Vài chục triệu tiền thật... Hắn chỉ là con ôngcháu cha, không phải ông già nhà hắn, ta không tin hắn làm ra nhiều tiền đếnthế. Hơn nữa nếu gia tộc hắn thực sự giúp hắn trả số tiền lớn như vậy, chắc chắnchuyện này sẽ trở thành tin tức lớn nhất trong cả nước. Như vậy gia tộc bọn họđừng nghĩ tới chuyện vay ngân hàng nữa, hơn nữa những khoản đã vay chắcchắn sẽ bị đòi lại.""Ngươi... trong tình huống như vậy mà vẫn không mất lý trí?" Thiên Nhãncực kỳ kinh ngạc, nam nhân này quả thực không tầm thường. Cô quay sang hỏiVô Song Ngư: "Còn ngươi, ngươi cũng hiểu đạo lý này à?"Vô Song Ngư vỗ vai Pháo Thiên Minh nói: "Ta không có nhiều tâm tư đếnthế. Nhưng ta biết chỉ cần một lòng đi theo Trà, từ trước tới nay chưa bao giờthiệt thòi." Nói xong vỗ tay cười với Pháo Thiên Minh: "Mười vạn, không đượcthiếu một xu.""Các ngươi không sợ vạn nhất Tiểu Tuyết..."Pháo Thiên Minh cắt ngang: "Cô sẽ không vì 30 vạn mà mất mặt trước mặtchúng ta đâu. Điểm này ta chắc chắn.""Thôi không nói với các ngươi nữa, ta phải tự sát đây, bà chủ của các ngươimuốn tự mình ra nói chuyện.""Đợi đã!" Pháo Thiên Minh gọi một tiếng.Thiên Nhãn giật mình hỏi: "Chuyện gì?"Pháo Thiên Minh rút kiếm đâm chết Thiên Nhãn: "Tự sát thì không rơi đồ.Lãng phí lắm.""Ta..." Thiên Nhãn bộc phát tiểu vũ trụ ở điểm hồi sinh, sát khí b*n r* bốnphía.Lãnh Nhược Tuyết mỉm cười liếc mắt nhìn Pháo Thiên Minh và Vô SongNgư một cái: "Các ngươi cũng coi như có lương tâm. Lát nữa đưa sổ hàng choThiên Nhãn, không thiếu phần của các ngươi.""Cảm tạ. Cảm tạ." Pháo Thiên Minh vội vàng khách sáo một phen, nói khẽvào tai Vô Song Ngư: "Lát nữa phải có nên giết Thiên Nhãn diệt khẩu không?""Ừ, ta đề nghị đầu tiên là xe đâm chết, sau đó bỏ 10 vạn tìm người gánh tộithay. Ta tìm người, ngươi bỏ tiền.""Mẹ nó, ngươi đọc báo lá cải nhiều quá rồi. Ý ta là chúng ta góp mười vạncho Thiên Nhãn xem có được không..."Vô Song Ngư bác bỏ ngay: "Không được! Tiền thật là của mình, tiên tròchơi là của người khác.""Ài!" Pháo Thiên Minh thở dài: "Xem ra phải phiền đến Kiếm Cầm rồi,muốn giữ hình tượng chính nghĩa thật không dễ dàng gì.""Gọi đại ca của các ngươi xuống đây đi!" Lãnh Nhược Tuyết mỉm cười thảnnhiên nói với Tiểu Nhị. Pháo Thiên Minh đã phần thấy biểu cảm này, là một thứloại tự tin và cao ngạo, nắm giữ mọi thứ trong tay mình. Không thể phủ nhận,mỹ nhân như thế thật sự có sức hút. Sức hút ấy biến mất từ bao giờ? Hình nhưlà sau khi gặp Pháo Thiên Minh..."Xoạt xoạt..." Sau khi năm luồng ánh sáng trắng lóe lên, ngũ hộ pháp pheVõ tự sát tập thể, cuối cùng Huyết Ảnh cũng hiện ra.Huyết Ảnh rất lúng túng. Hắn biết bản thân không thể trả thưởng gấp trămlần, nhưng trước mặt mĩ nữ lại không thể tỏ ra yếu đuối như vậy. Dẫu vậy cũngkhông biết nên nói gì cho phải, đành phải xoa xoa hai bàn tay liên tục.Lãnh Nhược Tuyết đưa mắt nhìn bang chúng phe Võ và bang chúng pheHoàng, cao giọng chất vấn: "Chơi phản bội thú vị lắm à? Đứng trước tiền bạc,trung thành khó khăn đến thế ư?... Mỗi người thưởng gấp ba, nhiều hơn khôngcó? Ai có ý kiến cũng đừng nghĩ chiếm được một đồng."Không ai có ý kiến gì, thái độ nói chuyện của Lãnh Nhược Tuyết khiến mọingười nhận ra rằng nhận nhận thưởng gấp ba đã là người ta bố thí rồi, ngườinhư mình đáng lý ra không những không nên nhận tiền, mà còn phải tự sát tậpthể để bù đắp lỗi lầm trong lòng."Tiểu Tuyết... Rồi chúng ta thì sao?" Huyết Ảnh đã thèm muốn."Ngươi không được. Ngươi có thể không có tiền, ngươi có thể hồ đồ mộtchút, nhưng ngươi không thể thiếu một sở trường nhất định, không có một tiêuchuẩn đạo đức nhất định. Ngoài việc dùng tiền mua chuộc người ngoài, ngươicòn làm được gì?" Lãnh Nhược Tuyết quay người chỉ về phía Pháo Thiên Minh:"Hắn mạnh hơn ngươi, trước tiền bạc chưa từng khuất phục lần nào, kiên quyếtbảo vệ lập trường của mình. Người như thế..." Lãnh Nhược Tuyết bước tới bêncạnh Pháo Thiên Minh: "Mới là người ta có thể giao phó. Hôm nay ta mới pháthiện ra, xưa nay ta vẫn nhìn lầm hắn."Pháo Thiên Minh lau mồ hôi tuôn ra nhứ thác trên đầu, lén lút gửi tin nhắncho Vô Song Ngư: "Đi tìm người, ta trả tiền, rẻ một chút, xử lý Thiên Nhãn.""Ác vậy sao?" Vô Song Ngư kinh hãi."Nếu không sớm muộn gì ta cũng bị cô ấy g**t ch*t." Pháo Thiên Minh lạilau mồ hôi, được mỹ nữ sủng ái, không phải ai cũng có phước hưởng."Hắn..." Huyết Ảnh kích động chỉ vào Pháo Thiên Minh: "Hắn... mẹ nócũng nhận tiền của ta.""Vu oan giá họa là một tội ác." Pháo Thiên Minh chống cự, chỉ mình ThiênNhãn có chứng cứ trực tiếp, hiện trường lúc đó không ghi hình, nói năng cũngnghe không rõ. . Lần này Lãnh Nhược Tuyết lên tiếng không phải chuyện đơngiản. Mình vẫn nên làm công dân gương mẫu, bớt dính dáng đến những chuyệnriêng của gia tộc như thế này. Nguyên Thủy, Chân Võ Vũ, lão Trương phù hộcho ta lần này rửa trắng cái mông, ta nhất định hối cải làm con người mới, mộtlần nữa trở thành người tử tế. Chuyện lần này lộ ra, Pháo Thiên Minh tin chắcLãnh Nhược Tuyết không còn mặt mũi nào mà sống, theo tính khí của cô, trướckhi chết nhất định sẽ kéo theo người chôn cùng, mà mình chính là lựa chọn tốtnhất."Ài!" Lãnh Nhược Tuyết thở dài nói: "Cho dù có vu oan giá họa gì, hắncũng không phải là người ta muốn. Hắn thật sự không có chí tiến thủ."Pháo Thiên Minh thở dài ra một hơi, Vô Song Ngư nói: "Ngươi cũng có tìm.Lần đầu tiên ta biết hóa ra ngươi không có chí cầu tiến, lại là một ưu điểm rấtlớn." Lão Trương, lời hứa vừa rồi của ta không tính nhé, Chính đạo chốn nhângian vốn tang thương, ta không xuống địa ngục thì ai vào địa ngục?Cuối cùng Huyết Ảnh không tiếp tục kiên trì nói Pháo Thiên Minh là nộigian, cũng không nói thêm câu nào nữa, chán nản tự sát. Hoàng Gia ThiênĐường lấy được ngôi vị đệ nhất; ban thưởng: Lấy Trường An làm cứ điểm,phương viên một ngàn dặm quanh đây đều thuộc phạm vi thế lực của bang phái,lúc cần thiết hệ thống sẽ cung cấp bảo hộ nhất định. Sau khi lấy được phầnthưởng, Lãnh Nhược Tuyết rất hài lòng thăng cấp cho Pháo Thiên Minh và VôSong Ngư thành hai trong phó bang chủ. Hành động này khiến cho trong lòngcủa Pháo Thiên Minh lại một lần nữa căng thẳng lên. Hiện tại Lãnh NhượcTuyết cho y một nụ cười, y lại căng thẳng thêm một phần. Đúng là khó tiêu hóanhất chính là ân huệ của mỹ nhân.Mà nhân chứng duy nhất – Thiên Nhãn, lúc này đang bò lên Hoa Sơn, tronglòng vô cùng buồn bực: Vì sao nhất định phải đi Hoa Sơn tìm người, không thểgặp mặt ở thành trấn sao? Chẳng lẽ Kiếm Cầm bị hệ thống che đậy công năngtruyền tống trận?

Một bên Pháo Thiên Minh reo hò sung sướng, một bên Huyết Ảnh lại ra

máu cam, bởi vì hắn vừa nhận được tin nhắn của Tiểu Nhị ;à vội vàng gửi liên

tiếp ba tin nhắn: "Giết!". Nhưng ngoại trừ Tiểu Nhị là nội gian có phản ứng, bốn

hộ pháp khác đều không hề trả lời tin nhắn.

Chẳng có nghề nào trung thành kém hơn người chơi, thường ngày còn phải

giữ thể diện, nhưng đổi lại trong trò chơi thì khác. Trong đời thực, nội gian là kẻ

đáng ghét nhất. Nhưng trong trò chơi lại trở thành một kỹ năng: Mẹ, hôm nay

lại có vài thằng phá của cho nhà mình một vạn đồng.

Mẹ già nhẹ nhàng vuốt đầu đứa trẻ: Đừng lừa người tốt.

Con trai gật đầu nói: Mẹ cứ yên tâm, toàn là những người giàu có tiền

không biết tiêu đâu.

Bà già: Làm tốt lắm, làm thêm vài tháng nữa, gom đủ tiền, mẹ con mình làm

chút buôn bán nhỏ.

Đứa trẻ: Vâng. Nhưng gần đây danh tiếng của con trong trò chơi đã đi

xuống.

Bà già: Chơi trò chơi thì sợ gì? Đám người lấy tiền mồ hôi nước mắt của

cha mẹ để đổi lấy vinh hoa trong trò chơi cũng chỉ là mồi ngon thôi. Hồi đó, mẹ

của con từng chơi trò chơi, đã từng dùng ngựa gỗ để cướp trang bị, mỗi lần đều

chuẩn. Đúng là người rảnh rỗi giải trí, lấy đâu ra lắm vinh hoa như thế.

Tiểu Nhị thể hiện sự thủ đoạn của mình, cũng không phải là một mình lao ra

hy sinh. Hắn nhảy lên nóc nhà hô to: "Đại ca nói, sau khi xong việc, tiền thưởng

của mọi người sẽ được nhân lên gấp ba lần." Đám bang chúng phe Võ nghe vậy

liền im bặt, chú ý nghe Pháo Thiên Minh trên nóc nhà bên kia.

"Gấp bốn lần!" Pháo Thiên Minh mắt cũng không chớp, hôm nay bản thân

sẽ cướp giàu cứu nghèo đến cùng, trừ phi...

"Gấp năm lần!" Tiểu Nhị gầm lên bổ sung: "Bang chúng Hoàng Gia Thiên

Đường chịu đổi chỗ, sẽ được đối xử như nhau. Thanh Mai Chử Trà, ngươi nhận

tiền thưởng cấp đường chủ."

"Tới đây!" Pháo Thiên Minh nhảy xuống nóc nhà, các bang chúng phe

Hoàng loạt xoạt chạy vào đám bang chúng phe Võ.

Thiên Nhãn mắt tinh phản ứng nhanh, tóm chặt lấy Pháo Thiên Minh, khổ

sở cầu khẩn: "Đừng đi".

Pháo Thiên Minh vùng vẫy hai cái không thoát, bèn nhẫn nại dạy dỗ: "Sống

ở trên đời không thể chỉ an ổn hưởng thụ, phải có hoài bão. Nếu con người mà

không có lý tưởng, khác nào con diều không dây. Nhưng mua dây diều cũng tốn

tiền. Vì thế trước hoài bão, mục tiêu cấp bách là làm giàu. Chúng ta cùng đi

nhé? Ta sang đó hưởng đãi ngộ của đường chủ, ngươi qua thể nào cũng được

đãi ngộ cỡ bang chủ".

"Tiểu Tuyết nhắn tin: Cô ấy đồng ý cho ngươi đãi ngộ gấp hai đường chủ."

Pháo Thiên Minh chấn động, phun ra nội lực mười thành: "Gấp mười, giờ là

gấp mười." Tuy vậy vẫn còn lương tri, không hô gấp trăm. Chủ yếu vì tự kêu

lương cho mình, hơi lúng túng.

"Phát tài, phát tài." Bang chúng phe Võ và bang chúng phe Hoàng miệng

lưỡi lặp đi lặp lại hai chữ ấy, chạy ào ào tới chỗ Thiên Nhãn.

"Gấp mười lăm!" Tiểu Nhị hét to.

"Gấp hai mươi." Pháo Thiên Minh đáp lời.

Tiểu Nhị thấy tin nhắn, kinh hãi hô: "Ta con mẹ nó ra gấp trăm... Đây là

nguyên văn của đại ca như thế". Lời vừa dứt, trong ngoài trò chơi ai nấy sững

sờ. Bởi vì phú hộ hiếm hoi, bình dân đã thấy ai vì dỗ bạn gái vui vẻ, trực tiếp bỏ

tiền mua du thuyền? Thí dụ một đài truyền hình nào đó bỏ vài ngàn vạn thuê du

thuyền ba ngày, chỉ để làm vừa lòng bạn gái giận dỗi... Dĩ nhiên sau đó cô gái

kia cũng bị dày vò trở lại. Đứng trước tiền bạc, không có việc gì là không làm

được!

Lúc này Thiên Nhãn bỗng cười nói: "Các ngươi qua đi, bên ta sẽ không tăng

giá nữa". Đám người bị tiền đập cho choáng váng bấy giờ mới tỉnh ngộ, lục tục

qua bên Tiểu Nhị. Thiên Nhãn thấy Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư vẫn

không sang, kinh ngạc hỏi: "Sao các ngươi sao không?".

Pháo Thiên Minh run rẩy nói: "Một đường chủ năm ngàn, gấp hai mươi lần

tức là ta nhận mười vạn, lại thêm ngươi cho ta hai đường chủ, đã là hai mươi

vạn. Ta thiết nghĩ không cần phải qua nữa".

"Ngươi có thể lấy năm mươi vạn cơ mà." Thiên Nhãn nghi hoặc hỏi.

"Ngươi bị ngốc à. Bên kia năm đường chủ là 250 vạn. Hơn nữa cộng thêm

vài trăm đệ tử, mỗi người 10 vạn. Vài chục triệu tiền thật... Hắn chỉ là con ông

cháu cha, không phải ông già nhà hắn, ta không tin hắn làm ra nhiều tiền đến

thế. Hơn nữa nếu gia tộc hắn thực sự giúp hắn trả số tiền lớn như vậy, chắc chắn

chuyện này sẽ trở thành tin tức lớn nhất trong cả nước. Như vậy gia tộc bọn họ

đừng nghĩ tới chuyện vay ngân hàng nữa, hơn nữa những khoản đã vay chắc

chắn sẽ bị đòi lại."

"Ngươi... trong tình huống như vậy mà vẫn không mất lý trí?" Thiên Nhãn

cực kỳ kinh ngạc, nam nhân này quả thực không tầm thường. Cô quay sang hỏi

Vô Song Ngư: "Còn ngươi, ngươi cũng hiểu đạo lý này à?"

Vô Song Ngư vỗ vai Pháo Thiên Minh nói: "Ta không có nhiều tâm tư đến

thế. Nhưng ta biết chỉ cần một lòng đi theo Trà, từ trước tới nay chưa bao giờ

thiệt thòi." Nói xong vỗ tay cười với Pháo Thiên Minh: "Mười vạn, không được

thiếu một xu."

"Các ngươi không sợ vạn nhất Tiểu Tuyết..."

Pháo Thiên Minh cắt ngang: "Cô sẽ không vì 30 vạn mà mất mặt trước mặt

chúng ta đâu. Điểm này ta chắc chắn."

"Thôi không nói với các ngươi nữa, ta phải tự sát đây, bà chủ của các ngươi

muốn tự mình ra nói chuyện."

"Đợi đã!" Pháo Thiên Minh gọi một tiếng.

Thiên Nhãn giật mình hỏi: "Chuyện gì?"

Pháo Thiên Minh rút kiếm đâm chết Thiên Nhãn: "Tự sát thì không rơi đồ.

Lãng phí lắm."

"Ta..." Thiên Nhãn bộc phát tiểu vũ trụ ở điểm hồi sinh, sát khí b*n r* bốn

phía.

Lãnh Nhược Tuyết mỉm cười liếc mắt nhìn Pháo Thiên Minh và Vô Song

Ngư một cái: "Các ngươi cũng coi như có lương tâm. Lát nữa đưa sổ hàng cho

Thiên Nhãn, không thiếu phần của các ngươi."

"Cảm tạ. Cảm tạ." Pháo Thiên Minh vội vàng khách sáo một phen, nói khẽ

vào tai Vô Song Ngư: "Lát nữa phải có nên giết Thiên Nhãn diệt khẩu không?"

"Ừ, ta đề nghị đầu tiên là xe đâm chết, sau đó bỏ 10 vạn tìm người gánh tội

thay. Ta tìm người, ngươi bỏ tiền."

"Mẹ nó, ngươi đọc báo lá cải nhiều quá rồi. Ý ta là chúng ta góp mười vạn

cho Thiên Nhãn xem có được không..."

Vô Song Ngư bác bỏ ngay: "Không được! Tiền thật là của mình, tiên trò

chơi là của người khác."

"Ài!" Pháo Thiên Minh thở dài: "Xem ra phải phiền đến Kiếm Cầm rồi,

muốn giữ hình tượng chính nghĩa thật không dễ dàng gì."

"Gọi đại ca của các ngươi xuống đây đi!" Lãnh Nhược Tuyết mỉm cười thản

nhiên nói với Tiểu Nhị. Pháo Thiên Minh đã phần thấy biểu cảm này, là một thứ

loại tự tin và cao ngạo, nắm giữ mọi thứ trong tay mình. Không thể phủ nhận,

mỹ nhân như thế thật sự có sức hút. Sức hút ấy biến mất từ bao giờ? Hình như

là sau khi gặp Pháo Thiên Minh...

"Xoạt xoạt..." Sau khi năm luồng ánh sáng trắng lóe lên, ngũ hộ pháp phe

Võ tự sát tập thể, cuối cùng Huyết Ảnh cũng hiện ra.

Huyết Ảnh rất lúng túng. Hắn biết bản thân không thể trả thưởng gấp trăm

lần, nhưng trước mặt mĩ nữ lại không thể tỏ ra yếu đuối như vậy. Dẫu vậy cũng

không biết nên nói gì cho phải, đành phải xoa xoa hai bàn tay liên tục.

Lãnh Nhược Tuyết đưa mắt nhìn bang chúng phe Võ và bang chúng phe

Hoàng, cao giọng chất vấn: "Chơi phản bội thú vị lắm à? Đứng trước tiền bạc,

trung thành khó khăn đến thế ư?... Mỗi người thưởng gấp ba, nhiều hơn không

có? Ai có ý kiến cũng đừng nghĩ chiếm được một đồng."

Không ai có ý kiến gì, thái độ nói chuyện của Lãnh Nhược Tuyết khiến mọi

người nhận ra rằng nhận nhận thưởng gấp ba đã là người ta bố thí rồi, người

như mình đáng lý ra không những không nên nhận tiền, mà còn phải tự sát tập

thể để bù đắp lỗi lầm trong lòng.

"Tiểu Tuyết... Rồi chúng ta thì sao?" Huyết Ảnh đã thèm muốn.

"Ngươi không được. Ngươi có thể không có tiền, ngươi có thể hồ đồ một

chút, nhưng ngươi không thể thiếu một sở trường nhất định, không có một tiêu

chuẩn đạo đức nhất định. Ngoài việc dùng tiền mua chuộc người ngoài, ngươi

còn làm được gì?" Lãnh Nhược Tuyết quay người chỉ về phía Pháo Thiên Minh:

"Hắn mạnh hơn ngươi, trước tiền bạc chưa từng khuất phục lần nào, kiên quyết

bảo vệ lập trường của mình. Người như thế..." Lãnh Nhược Tuyết bước tới bên

cạnh Pháo Thiên Minh: "Mới là người ta có thể giao phó. Hôm nay ta mới phát

hiện ra, xưa nay ta vẫn nhìn lầm hắn."

Pháo Thiên Minh lau mồ hôi tuôn ra nhứ thác trên đầu, lén lút gửi tin nhắn

cho Vô Song Ngư: "Đi tìm người, ta trả tiền, rẻ một chút, xử lý Thiên Nhãn."

"Ác vậy sao?" Vô Song Ngư kinh hãi.

"Nếu không sớm muộn gì ta cũng bị cô ấy g**t ch*t." Pháo Thiên Minh lại

lau mồ hôi, được mỹ nữ sủng ái, không phải ai cũng có phước hưởng.

"Hắn..." Huyết Ảnh kích động chỉ vào Pháo Thiên Minh: "Hắn... mẹ nó

cũng nhận tiền của ta."

"Vu oan giá họa là một tội ác." Pháo Thiên Minh chống cự, chỉ mình Thiên

Nhãn có chứng cứ trực tiếp, hiện trường lúc đó không ghi hình, nói năng cũng

nghe không rõ. . Lần này Lãnh Nhược Tuyết lên tiếng không phải chuyện đơn

giản. Mình vẫn nên làm công dân gương mẫu, bớt dính dáng đến những chuyện

riêng của gia tộc như thế này. Nguyên Thủy, Chân Võ Vũ, lão Trương phù hộ

cho ta lần này rửa trắng cái mông, ta nhất định hối cải làm con người mới, một

lần nữa trở thành người tử tế. Chuyện lần này lộ ra, Pháo Thiên Minh tin chắc

Lãnh Nhược Tuyết không còn mặt mũi nào mà sống, theo tính khí của cô, trước

khi chết nhất định sẽ kéo theo người chôn cùng, mà mình chính là lựa chọn tốt

nhất.

"Ài!" Lãnh Nhược Tuyết thở dài nói: "Cho dù có vu oan giá họa gì, hắn

cũng không phải là người ta muốn. Hắn thật sự không có chí tiến thủ."

Pháo Thiên Minh thở dài ra một hơi, Vô Song Ngư nói: "Ngươi cũng có tìm.

Lần đầu tiên ta biết hóa ra ngươi không có chí cầu tiến, lại là một ưu điểm rất

lớn." Lão Trương, lời hứa vừa rồi của ta không tính nhé, Chính đạo chốn nhân

gian vốn tang thương, ta không xuống địa ngục thì ai vào địa ngục?

Cuối cùng Huyết Ảnh không tiếp tục kiên trì nói Pháo Thiên Minh là nội

gian, cũng không nói thêm câu nào nữa, chán nản tự sát. Hoàng Gia Thiên

Đường lấy được ngôi vị đệ nhất; ban thưởng: Lấy Trường An làm cứ điểm,

phương viên một ngàn dặm quanh đây đều thuộc phạm vi thế lực của bang phái,

lúc cần thiết hệ thống sẽ cung cấp bảo hộ nhất định. Sau khi lấy được phần

thưởng, Lãnh Nhược Tuyết rất hài lòng thăng cấp cho Pháo Thiên Minh và Vô

Song Ngư thành hai trong phó bang chủ. Hành động này khiến cho trong lòng

của Pháo Thiên Minh lại một lần nữa căng thẳng lên. Hiện tại Lãnh Nhược

Tuyết cho y một nụ cười, y lại căng thẳng thêm một phần. Đúng là khó tiêu hóa

nhất chính là ân huệ của mỹ nhân.

Mà nhân chứng duy nhất – Thiên Nhãn, lúc này đang bò lên Hoa Sơn, trong

lòng vô cùng buồn bực: Vì sao nhất định phải đi Hoa Sơn tìm người, không thể

gặp mặt ở thành trấn sao? Chẳng lẽ Kiếm Cầm bị hệ thống che đậy công năng

truyền tống trận?

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Một bên Pháo Thiên Minh reo hò sung sướng, một bên Huyết Ảnh lại ramáu cam, bởi vì hắn vừa nhận được tin nhắn của Tiểu Nhị ;à vội vàng gửi liêntiếp ba tin nhắn: "Giết!". Nhưng ngoại trừ Tiểu Nhị là nội gian có phản ứng, bốnhộ pháp khác đều không hề trả lời tin nhắn.Chẳng có nghề nào trung thành kém hơn người chơi, thường ngày còn phảigiữ thể diện, nhưng đổi lại trong trò chơi thì khác. Trong đời thực, nội gian là kẻđáng ghét nhất. Nhưng trong trò chơi lại trở thành một kỹ năng: Mẹ, hôm naylại có vài thằng phá của cho nhà mình một vạn đồng.Mẹ già nhẹ nhàng vuốt đầu đứa trẻ: Đừng lừa người tốt.Con trai gật đầu nói: Mẹ cứ yên tâm, toàn là những người giàu có tiềnkhông biết tiêu đâu.Bà già: Làm tốt lắm, làm thêm vài tháng nữa, gom đủ tiền, mẹ con mình làmchút buôn bán nhỏ.Đứa trẻ: Vâng. Nhưng gần đây danh tiếng của con trong trò chơi đã đixuống.Bà già: Chơi trò chơi thì sợ gì? Đám người lấy tiền mồ hôi nước mắt củacha mẹ để đổi lấy vinh hoa trong trò chơi cũng chỉ là mồi ngon thôi. Hồi đó, mẹcủa con từng chơi trò chơi, đã từng dùng ngựa gỗ để cướp trang bị, mỗi lần đềuchuẩn. Đúng là người rảnh rỗi giải trí, lấy đâu ra lắm vinh hoa như thế.Tiểu Nhị thể hiện sự thủ đoạn của mình, cũng không phải là một mình lao rahy sinh. Hắn nhảy lên nóc nhà hô to: "Đại ca nói, sau khi xong việc, tiền thưởngcủa mọi người sẽ được nhân lên gấp ba lần." Đám bang chúng phe Võ nghe vậyliền im bặt, chú ý nghe Pháo Thiên Minh trên nóc nhà bên kia."Gấp bốn lần!" Pháo Thiên Minh mắt cũng không chớp, hôm nay bản thânsẽ cướp giàu cứu nghèo đến cùng, trừ phi..."Gấp năm lần!" Tiểu Nhị gầm lên bổ sung: "Bang chúng Hoàng Gia ThiênĐường chịu đổi chỗ, sẽ được đối xử như nhau. Thanh Mai Chử Trà, ngươi nhậntiền thưởng cấp đường chủ.""Tới đây!" Pháo Thiên Minh nhảy xuống nóc nhà, các bang chúng pheHoàng loạt xoạt chạy vào đám bang chúng phe Võ.Thiên Nhãn mắt tinh phản ứng nhanh, tóm chặt lấy Pháo Thiên Minh, khổsở cầu khẩn: "Đừng đi".Pháo Thiên Minh vùng vẫy hai cái không thoát, bèn nhẫn nại dạy dỗ: "Sốngở trên đời không thể chỉ an ổn hưởng thụ, phải có hoài bão. Nếu con người màkhông có lý tưởng, khác nào con diều không dây. Nhưng mua dây diều cũng tốntiền. Vì thế trước hoài bão, mục tiêu cấp bách là làm giàu. Chúng ta cùng đinhé? Ta sang đó hưởng đãi ngộ của đường chủ, ngươi qua thể nào cũng đượcđãi ngộ cỡ bang chủ"."Tiểu Tuyết nhắn tin: Cô ấy đồng ý cho ngươi đãi ngộ gấp hai đường chủ."Pháo Thiên Minh chấn động, phun ra nội lực mười thành: "Gấp mười, giờ làgấp mười." Tuy vậy vẫn còn lương tri, không hô gấp trăm. Chủ yếu vì tự kêulương cho mình, hơi lúng túng."Phát tài, phát tài." Bang chúng phe Võ và bang chúng phe Hoàng miệnglưỡi lặp đi lặp lại hai chữ ấy, chạy ào ào tới chỗ Thiên Nhãn."Gấp mười lăm!" Tiểu Nhị hét to."Gấp hai mươi." Pháo Thiên Minh đáp lời.Tiểu Nhị thấy tin nhắn, kinh hãi hô: "Ta con mẹ nó ra gấp trăm... Đây lànguyên văn của đại ca như thế". Lời vừa dứt, trong ngoài trò chơi ai nấy sữngsờ. Bởi vì phú hộ hiếm hoi, bình dân đã thấy ai vì dỗ bạn gái vui vẻ, trực tiếp bỏtiền mua du thuyền? Thí dụ một đài truyền hình nào đó bỏ vài ngàn vạn thuê duthuyền ba ngày, chỉ để làm vừa lòng bạn gái giận dỗi... Dĩ nhiên sau đó cô gáikia cũng bị dày vò trở lại. Đứng trước tiền bạc, không có việc gì là không làmđược!Lúc này Thiên Nhãn bỗng cười nói: "Các ngươi qua đi, bên ta sẽ không tănggiá nữa". Đám người bị tiền đập cho choáng váng bấy giờ mới tỉnh ngộ, lục tụcqua bên Tiểu Nhị. Thiên Nhãn thấy Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư vẫnkhông sang, kinh ngạc hỏi: "Sao các ngươi sao không?".Pháo Thiên Minh run rẩy nói: "Một đường chủ năm ngàn, gấp hai mươi lầntức là ta nhận mười vạn, lại thêm ngươi cho ta hai đường chủ, đã là hai mươivạn. Ta thiết nghĩ không cần phải qua nữa"."Ngươi có thể lấy năm mươi vạn cơ mà." Thiên Nhãn nghi hoặc hỏi."Ngươi bị ngốc à. Bên kia năm đường chủ là 250 vạn. Hơn nữa cộng thêmvài trăm đệ tử, mỗi người 10 vạn. Vài chục triệu tiền thật... Hắn chỉ là con ôngcháu cha, không phải ông già nhà hắn, ta không tin hắn làm ra nhiều tiền đếnthế. Hơn nữa nếu gia tộc hắn thực sự giúp hắn trả số tiền lớn như vậy, chắc chắnchuyện này sẽ trở thành tin tức lớn nhất trong cả nước. Như vậy gia tộc bọn họđừng nghĩ tới chuyện vay ngân hàng nữa, hơn nữa những khoản đã vay chắcchắn sẽ bị đòi lại.""Ngươi... trong tình huống như vậy mà vẫn không mất lý trí?" Thiên Nhãncực kỳ kinh ngạc, nam nhân này quả thực không tầm thường. Cô quay sang hỏiVô Song Ngư: "Còn ngươi, ngươi cũng hiểu đạo lý này à?"Vô Song Ngư vỗ vai Pháo Thiên Minh nói: "Ta không có nhiều tâm tư đếnthế. Nhưng ta biết chỉ cần một lòng đi theo Trà, từ trước tới nay chưa bao giờthiệt thòi." Nói xong vỗ tay cười với Pháo Thiên Minh: "Mười vạn, không đượcthiếu một xu.""Các ngươi không sợ vạn nhất Tiểu Tuyết..."Pháo Thiên Minh cắt ngang: "Cô sẽ không vì 30 vạn mà mất mặt trước mặtchúng ta đâu. Điểm này ta chắc chắn.""Thôi không nói với các ngươi nữa, ta phải tự sát đây, bà chủ của các ngươimuốn tự mình ra nói chuyện.""Đợi đã!" Pháo Thiên Minh gọi một tiếng.Thiên Nhãn giật mình hỏi: "Chuyện gì?"Pháo Thiên Minh rút kiếm đâm chết Thiên Nhãn: "Tự sát thì không rơi đồ.Lãng phí lắm.""Ta..." Thiên Nhãn bộc phát tiểu vũ trụ ở điểm hồi sinh, sát khí b*n r* bốnphía.Lãnh Nhược Tuyết mỉm cười liếc mắt nhìn Pháo Thiên Minh và Vô SongNgư một cái: "Các ngươi cũng coi như có lương tâm. Lát nữa đưa sổ hàng choThiên Nhãn, không thiếu phần của các ngươi.""Cảm tạ. Cảm tạ." Pháo Thiên Minh vội vàng khách sáo một phen, nói khẽvào tai Vô Song Ngư: "Lát nữa phải có nên giết Thiên Nhãn diệt khẩu không?""Ừ, ta đề nghị đầu tiên là xe đâm chết, sau đó bỏ 10 vạn tìm người gánh tộithay. Ta tìm người, ngươi bỏ tiền.""Mẹ nó, ngươi đọc báo lá cải nhiều quá rồi. Ý ta là chúng ta góp mười vạncho Thiên Nhãn xem có được không..."Vô Song Ngư bác bỏ ngay: "Không được! Tiền thật là của mình, tiên tròchơi là của người khác.""Ài!" Pháo Thiên Minh thở dài: "Xem ra phải phiền đến Kiếm Cầm rồi,muốn giữ hình tượng chính nghĩa thật không dễ dàng gì.""Gọi đại ca của các ngươi xuống đây đi!" Lãnh Nhược Tuyết mỉm cười thảnnhiên nói với Tiểu Nhị. Pháo Thiên Minh đã phần thấy biểu cảm này, là một thứloại tự tin và cao ngạo, nắm giữ mọi thứ trong tay mình. Không thể phủ nhận,mỹ nhân như thế thật sự có sức hút. Sức hút ấy biến mất từ bao giờ? Hình nhưlà sau khi gặp Pháo Thiên Minh..."Xoạt xoạt..." Sau khi năm luồng ánh sáng trắng lóe lên, ngũ hộ pháp pheVõ tự sát tập thể, cuối cùng Huyết Ảnh cũng hiện ra.Huyết Ảnh rất lúng túng. Hắn biết bản thân không thể trả thưởng gấp trămlần, nhưng trước mặt mĩ nữ lại không thể tỏ ra yếu đuối như vậy. Dẫu vậy cũngkhông biết nên nói gì cho phải, đành phải xoa xoa hai bàn tay liên tục.Lãnh Nhược Tuyết đưa mắt nhìn bang chúng phe Võ và bang chúng pheHoàng, cao giọng chất vấn: "Chơi phản bội thú vị lắm à? Đứng trước tiền bạc,trung thành khó khăn đến thế ư?... Mỗi người thưởng gấp ba, nhiều hơn khôngcó? Ai có ý kiến cũng đừng nghĩ chiếm được một đồng."Không ai có ý kiến gì, thái độ nói chuyện của Lãnh Nhược Tuyết khiến mọingười nhận ra rằng nhận nhận thưởng gấp ba đã là người ta bố thí rồi, ngườinhư mình đáng lý ra không những không nên nhận tiền, mà còn phải tự sát tậpthể để bù đắp lỗi lầm trong lòng."Tiểu Tuyết... Rồi chúng ta thì sao?" Huyết Ảnh đã thèm muốn."Ngươi không được. Ngươi có thể không có tiền, ngươi có thể hồ đồ mộtchút, nhưng ngươi không thể thiếu một sở trường nhất định, không có một tiêuchuẩn đạo đức nhất định. Ngoài việc dùng tiền mua chuộc người ngoài, ngươicòn làm được gì?" Lãnh Nhược Tuyết quay người chỉ về phía Pháo Thiên Minh:"Hắn mạnh hơn ngươi, trước tiền bạc chưa từng khuất phục lần nào, kiên quyếtbảo vệ lập trường của mình. Người như thế..." Lãnh Nhược Tuyết bước tới bêncạnh Pháo Thiên Minh: "Mới là người ta có thể giao phó. Hôm nay ta mới pháthiện ra, xưa nay ta vẫn nhìn lầm hắn."Pháo Thiên Minh lau mồ hôi tuôn ra nhứ thác trên đầu, lén lút gửi tin nhắncho Vô Song Ngư: "Đi tìm người, ta trả tiền, rẻ một chút, xử lý Thiên Nhãn.""Ác vậy sao?" Vô Song Ngư kinh hãi."Nếu không sớm muộn gì ta cũng bị cô ấy g**t ch*t." Pháo Thiên Minh lạilau mồ hôi, được mỹ nữ sủng ái, không phải ai cũng có phước hưởng."Hắn..." Huyết Ảnh kích động chỉ vào Pháo Thiên Minh: "Hắn... mẹ nócũng nhận tiền của ta.""Vu oan giá họa là một tội ác." Pháo Thiên Minh chống cự, chỉ mình ThiênNhãn có chứng cứ trực tiếp, hiện trường lúc đó không ghi hình, nói năng cũngnghe không rõ. . Lần này Lãnh Nhược Tuyết lên tiếng không phải chuyện đơngiản. Mình vẫn nên làm công dân gương mẫu, bớt dính dáng đến những chuyệnriêng của gia tộc như thế này. Nguyên Thủy, Chân Võ Vũ, lão Trương phù hộcho ta lần này rửa trắng cái mông, ta nhất định hối cải làm con người mới, mộtlần nữa trở thành người tử tế. Chuyện lần này lộ ra, Pháo Thiên Minh tin chắcLãnh Nhược Tuyết không còn mặt mũi nào mà sống, theo tính khí của cô, trướckhi chết nhất định sẽ kéo theo người chôn cùng, mà mình chính là lựa chọn tốtnhất."Ài!" Lãnh Nhược Tuyết thở dài nói: "Cho dù có vu oan giá họa gì, hắncũng không phải là người ta muốn. Hắn thật sự không có chí tiến thủ."Pháo Thiên Minh thở dài ra một hơi, Vô Song Ngư nói: "Ngươi cũng có tìm.Lần đầu tiên ta biết hóa ra ngươi không có chí cầu tiến, lại là một ưu điểm rấtlớn." Lão Trương, lời hứa vừa rồi của ta không tính nhé, Chính đạo chốn nhângian vốn tang thương, ta không xuống địa ngục thì ai vào địa ngục?Cuối cùng Huyết Ảnh không tiếp tục kiên trì nói Pháo Thiên Minh là nộigian, cũng không nói thêm câu nào nữa, chán nản tự sát. Hoàng Gia ThiênĐường lấy được ngôi vị đệ nhất; ban thưởng: Lấy Trường An làm cứ điểm,phương viên một ngàn dặm quanh đây đều thuộc phạm vi thế lực của bang phái,lúc cần thiết hệ thống sẽ cung cấp bảo hộ nhất định. Sau khi lấy được phầnthưởng, Lãnh Nhược Tuyết rất hài lòng thăng cấp cho Pháo Thiên Minh và VôSong Ngư thành hai trong phó bang chủ. Hành động này khiến cho trong lòngcủa Pháo Thiên Minh lại một lần nữa căng thẳng lên. Hiện tại Lãnh NhượcTuyết cho y một nụ cười, y lại căng thẳng thêm một phần. Đúng là khó tiêu hóanhất chính là ân huệ của mỹ nhân.Mà nhân chứng duy nhất – Thiên Nhãn, lúc này đang bò lên Hoa Sơn, tronglòng vô cùng buồn bực: Vì sao nhất định phải đi Hoa Sơn tìm người, không thểgặp mặt ở thành trấn sao? Chẳng lẽ Kiếm Cầm bị hệ thống che đậy công năngtruyền tống trận?

Chương 247: Kết thúc