Tác giả:

Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…

Chương 299: Nam nhi phải tự cường 38

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Nếu Lục Tiểu Phụng không lấy ra được bằng chứng trực tiếp chứng minhDiệp Cô Thành là giả mạo, thì các cao thủ đại nội sẽ không nghe theo lời hắnsai khiến. Còn về vật chứng bản kế hoạch này, một là không có chữ ký, hai làkhông thể viết ra nên không thể tính là bằng chứng. Mà Pháo Thiên Minh xemra sẽ đưa bản kế hoạch thật này ra ngoài, hơn nữa còn phải không cẩn thận lộ rangoài.Nhưng đến giờ, Pháo Thiên Minh đã rất bình thản rồi, chỉ cần có một ngườicó thể chứng minh mình là Tư Không Trích Tinh. Y sẽ lập tức đưa kế hoạch nàycho người đó. Điều y lo ngại bây giờ là Tư Không Trích Tinh đã cầm mấy tờ giảmạo rồi bỏ trốn mất dạng. Nếu thật sự bỏ trốn, Pháo Thiên Minh chỉ có thể độtnhiên phát hiện lương tâm của mình, nhân cách tỉnh ngộ, quy phục Lục TiểuPhụng, hơn nữa phải khóc lóc kể lể một hồi lâu rồi mới đưa lên kế hoạch.Pháo Thiên Minh đi đến bên cạnh Tư Không Trích Tinh, cúi người xuốnghỏi: "Huynh đệ, có biết Tư Không Trích Tinh không?"Ánh mắt của Tư Không Trích Tinh sáng rực lên. Nhìn thấy một mảnh giấynhô ra từ túi áo trước ngực y, có vài chữ lớn viết mờ mờ hình như là: kế hoạchnhiệm vụ. Vì vậy hắn giả vờ điếc, lớn tiếng hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?" Gần rồi,sắp đạt được mục đích rồi, Tư Không Trích Tinh nhìn Pháo Thiên Minh, nhưnhìn một mỹ nhân đang c** q**n áo, còn bản thân thì im lặng ngồi trên giườngchờ đợi."Ta hỏi ngươi, ngươi có biết Tư Không Trích Tinh không?" Thấy Tư KhôngTrích Tinh sắp đạt được mục đích, đột nhiên một câu nói của người bên cạnhkhiến Tư Không Trích Tinh muốn lao vào đánh ngay kẻ đó."Ta biết." Một người bước ra từ cửa hàng bánh kẹo, nhẹ nhàng nói. Chỉ thấyngười này mặc toàn bộ quần áo trắng như tuyết, trong lúc vung tay nhấc chântoát lên vẻ cô độc. Loại cô độc này Pháo Thiên Minh từng thấy ở Độc Cô CầuBại. Một thứ cô độc ở nơi cao giá rét. Diệp Cô Thành rất giống, cũng toát ramột vẻ cô độc nhạt nhòa. Nhưng chỉ cần Diệp Cô Thành có kiếm trên người, vẻcô độc đó không tìm thấy nữa, toàn thân đều toát ra sát khí lạnh lẽo. Đây chínhlà thành tâm với kiếm.Còn người cô độc trước mắt, cô độc của hắn chỉ biến mất khi hắn quay đầunhìn về phía một người phụ nữ trong quán. Hắn chuyển cô độc thành tình cảm,tuy có kiếm nhưng vướng bận quá nhiều khiến hắn mất đi khí thế như của DiệpCô Thành, thanh kiếm trong tay, thiên hạ ta tất thắng. Đây có lẽ là thành tâm vớicon người."Tây Môn Xuy Tuyết?" Pháo Thiên Minh cẩn thận hỏi."Ngươi biết ta?" Tây Môn Xuy Tuyết rất kinh ngạc, hắn không nhận rangười trước mắt.Pháo Thiên Minh lắc đầu nói: "Ta đoán được. Trên người ngươi và Diệp CôThành đều toát ra ý vị tương tự.""Ý vị gì?" Tây Môn Xuy Tuyết hỏi lại."Ý vị nam nhân. Đến đây, ký tên trước đã." Pháo Thiên Minh đột nhiênhăng hái, áp sát tới bên Tây Môn Xuy Tuyết, kêu gào hệ thống ra chụp mấychục tấm, rồi rất tự nhiên rút ra bản kế hoạch trước ngực: "Ta nói cho ngươibiết, vốn dĩ chỉ có Lý Tầm Hoan được chụp chung với ta, nay đã có thêm ngươi.Vinh hạnh lắm đó! Nào, ký một chữ đi.""... Không có bút mực." Tây Môn Xuy Tuyết dở khóc dở cười."Ai cũng là người trong giang hồ, mang theo văn phòng tứ bảo làm gì. Cứcắn ngón tay rồi ký là xong." Pháo Thiên Minh lục túi đồ một hồi mới nhớ ramình đã bỏ quên cây bút ở nơi khác."Thôi khỏi ký!" Tư Không Trích Tinh thầm kêu trời. Quyển sách kia kia làkế hoạch tru di cửu tộc chứ đâu phải sổ ký tên.Dường như Pháo Thiên Minh cũng nghe thấy tiếng kêu thầm của Tư KhôngTrích Tinh. Y vội thu quyển sách lại nói: "Ký trên đó thì không được, ngươi kývào là phải chơi với Hòang đế đấy.” Sau đó vỗ đầu một cái nói: “À phải, ngươidùng kiếm, tay bị thương e không tiện, hay... dùng ngón chân ký vậy?"Tây Môn Xuy Tuyết đáp: "Dùng ngón tay cũng được, không sao cả." Nóirồi cắn vỡ ngón trỏ, viết tên mình lên và hỏi: "Ngươi họ gì tên gì?""Thanh Mai Chử Trà.""Xong rồi." Tây Môn Xuy Tuyết viết thêm Thanh Mai Chử Trà, coi nhưxong."Thực sự không có vấn đề gì chứ? Người sắp phải quyết đấu với Diệp CôThành, chớ vì giúp ta ký tên mà kết quả là bị đánh bại." Pháo Thiên Minh thuhồi quần áo, lấy ra một miếng băng cá nhân dán lên cho Tây Môn Xuy Tuyết."Không sao, lại nói... Cởi giày thì rắc rối lắm, còn phải cởi tất nữa." Có thểnhìn ra Tây Môn Xuy Tuyết rất ít giao lưu với người khác, bị vài câu nói lungtung của Pháo Thiên Minh làm cho trông rất lúng túng."Đi, vào trong nói chuyện." Pháo Thiên Minh rất thiếu lịch sự đi vào nói:"Ta đã phát tin nhắn triệu tập tất cả bằng hữu của ta đến thăm ngươi." Tây MônXuy Tuyết cảm thấy những những lời này như đang nói tiệm bánh ngọt này làvườn thú. Dù bản thân rất không hoan nghênh người khác đến quấy rầy sinhhoạt, nhưng cũng ngại đuổi khách ra ngoài.

Nếu Lục Tiểu Phụng không lấy ra được bằng chứng trực tiếp chứng minh

Diệp Cô Thành là giả mạo, thì các cao thủ đại nội sẽ không nghe theo lời hắn

sai khiến. Còn về vật chứng bản kế hoạch này, một là không có chữ ký, hai là

không thể viết ra nên không thể tính là bằng chứng. Mà Pháo Thiên Minh xem

ra sẽ đưa bản kế hoạch thật này ra ngoài, hơn nữa còn phải không cẩn thận lộ ra

ngoài.

Nhưng đến giờ, Pháo Thiên Minh đã rất bình thản rồi, chỉ cần có một người

có thể chứng minh mình là Tư Không Trích Tinh. Y sẽ lập tức đưa kế hoạch này

cho người đó. Điều y lo ngại bây giờ là Tư Không Trích Tinh đã cầm mấy tờ giả

mạo rồi bỏ trốn mất dạng. Nếu thật sự bỏ trốn, Pháo Thiên Minh chỉ có thể đột

nhiên phát hiện lương tâm của mình, nhân cách tỉnh ngộ, quy phục Lục Tiểu

Phụng, hơn nữa phải khóc lóc kể lể một hồi lâu rồi mới đưa lên kế hoạch.

Pháo Thiên Minh đi đến bên cạnh Tư Không Trích Tinh, cúi người xuống

hỏi: "Huynh đệ, có biết Tư Không Trích Tinh không?"

Ánh mắt của Tư Không Trích Tinh sáng rực lên. Nhìn thấy một mảnh giấy

nhô ra từ túi áo trước ngực y, có vài chữ lớn viết mờ mờ hình như là: kế hoạch

nhiệm vụ. Vì vậy hắn giả vờ điếc, lớn tiếng hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?" Gần rồi,

sắp đạt được mục đích rồi, Tư Không Trích Tinh nhìn Pháo Thiên Minh, như

nhìn một mỹ nhân đang c** q**n áo, còn bản thân thì im lặng ngồi trên giường

chờ đợi.

"Ta hỏi ngươi, ngươi có biết Tư Không Trích Tinh không?" Thấy Tư Không

Trích Tinh sắp đạt được mục đích, đột nhiên một câu nói của người bên cạnh

khiến Tư Không Trích Tinh muốn lao vào đánh ngay kẻ đó.

"Ta biết." Một người bước ra từ cửa hàng bánh kẹo, nhẹ nhàng nói. Chỉ thấy

người này mặc toàn bộ quần áo trắng như tuyết, trong lúc vung tay nhấc chân

toát lên vẻ cô độc. Loại cô độc này Pháo Thiên Minh từng thấy ở Độc Cô Cầu

Bại. Một thứ cô độc ở nơi cao giá rét. Diệp Cô Thành rất giống, cũng toát ra

một vẻ cô độc nhạt nhòa. Nhưng chỉ cần Diệp Cô Thành có kiếm trên người, vẻ

cô độc đó không tìm thấy nữa, toàn thân đều toát ra sát khí lạnh lẽo. Đây chính

là thành tâm với kiếm.

Còn người cô độc trước mắt, cô độc của hắn chỉ biến mất khi hắn quay đầu

nhìn về phía một người phụ nữ trong quán. Hắn chuyển cô độc thành tình cảm,

tuy có kiếm nhưng vướng bận quá nhiều khiến hắn mất đi khí thế như của Diệp

Cô Thành, thanh kiếm trong tay, thiên hạ ta tất thắng. Đây có lẽ là thành tâm với

con người.

"Tây Môn Xuy Tuyết?" Pháo Thiên Minh cẩn thận hỏi.

"Ngươi biết ta?" Tây Môn Xuy Tuyết rất kinh ngạc, hắn không nhận ra

người trước mắt.

Pháo Thiên Minh lắc đầu nói: "Ta đoán được. Trên người ngươi và Diệp Cô

Thành đều toát ra ý vị tương tự."

"Ý vị gì?" Tây Môn Xuy Tuyết hỏi lại.

"Ý vị nam nhân. Đến đây, ký tên trước đã." Pháo Thiên Minh đột nhiên

hăng hái, áp sát tới bên Tây Môn Xuy Tuyết, kêu gào hệ thống ra chụp mấy

chục tấm, rồi rất tự nhiên rút ra bản kế hoạch trước ngực: "Ta nói cho ngươi

biết, vốn dĩ chỉ có Lý Tầm Hoan được chụp chung với ta, nay đã có thêm ngươi.

Vinh hạnh lắm đó! Nào, ký một chữ đi."

"... Không có bút mực." Tây Môn Xuy Tuyết dở khóc dở cười.

"Ai cũng là người trong giang hồ, mang theo văn phòng tứ bảo làm gì. Cứ

cắn ngón tay rồi ký là xong." Pháo Thiên Minh lục túi đồ một hồi mới nhớ ra

mình đã bỏ quên cây bút ở nơi khác.

"Thôi khỏi ký!" Tư Không Trích Tinh thầm kêu trời. Quyển sách kia kia là

kế hoạch tru di cửu tộc chứ đâu phải sổ ký tên.

Dường như Pháo Thiên Minh cũng nghe thấy tiếng kêu thầm của Tư Không

Trích Tinh. Y vội thu quyển sách lại nói: "Ký trên đó thì không được, ngươi ký

vào là phải chơi với Hòang đế đấy.” Sau đó vỗ đầu một cái nói: “À phải, ngươi

dùng kiếm, tay bị thương e không tiện, hay... dùng ngón chân ký vậy?"

Tây Môn Xuy Tuyết đáp: "Dùng ngón tay cũng được, không sao cả." Nói

rồi cắn vỡ ngón trỏ, viết tên mình lên và hỏi: "Ngươi họ gì tên gì?"

"Thanh Mai Chử Trà."

"Xong rồi." Tây Môn Xuy Tuyết viết thêm Thanh Mai Chử Trà, coi như

xong.

"Thực sự không có vấn đề gì chứ? Người sắp phải quyết đấu với Diệp Cô

Thành, chớ vì giúp ta ký tên mà kết quả là bị đánh bại." Pháo Thiên Minh thu

hồi quần áo, lấy ra một miếng băng cá nhân dán lên cho Tây Môn Xuy Tuyết.

"Không sao, lại nói... Cởi giày thì rắc rối lắm, còn phải cởi tất nữa." Có thể

nhìn ra Tây Môn Xuy Tuyết rất ít giao lưu với người khác, bị vài câu nói lung

tung của Pháo Thiên Minh làm cho trông rất lúng túng.

"Đi, vào trong nói chuyện." Pháo Thiên Minh rất thiếu lịch sự đi vào nói:

"Ta đã phát tin nhắn triệu tập tất cả bằng hữu của ta đến thăm ngươi." Tây Môn

Xuy Tuyết cảm thấy những những lời này như đang nói tiệm bánh ngọt này là

vườn thú. Dù bản thân rất không hoan nghênh người khác đến quấy rầy sinh

hoạt, nhưng cũng ngại đuổi khách ra ngoài.

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Nếu Lục Tiểu Phụng không lấy ra được bằng chứng trực tiếp chứng minhDiệp Cô Thành là giả mạo, thì các cao thủ đại nội sẽ không nghe theo lời hắnsai khiến. Còn về vật chứng bản kế hoạch này, một là không có chữ ký, hai làkhông thể viết ra nên không thể tính là bằng chứng. Mà Pháo Thiên Minh xemra sẽ đưa bản kế hoạch thật này ra ngoài, hơn nữa còn phải không cẩn thận lộ rangoài.Nhưng đến giờ, Pháo Thiên Minh đã rất bình thản rồi, chỉ cần có một ngườicó thể chứng minh mình là Tư Không Trích Tinh. Y sẽ lập tức đưa kế hoạch nàycho người đó. Điều y lo ngại bây giờ là Tư Không Trích Tinh đã cầm mấy tờ giảmạo rồi bỏ trốn mất dạng. Nếu thật sự bỏ trốn, Pháo Thiên Minh chỉ có thể độtnhiên phát hiện lương tâm của mình, nhân cách tỉnh ngộ, quy phục Lục TiểuPhụng, hơn nữa phải khóc lóc kể lể một hồi lâu rồi mới đưa lên kế hoạch.Pháo Thiên Minh đi đến bên cạnh Tư Không Trích Tinh, cúi người xuốnghỏi: "Huynh đệ, có biết Tư Không Trích Tinh không?"Ánh mắt của Tư Không Trích Tinh sáng rực lên. Nhìn thấy một mảnh giấynhô ra từ túi áo trước ngực y, có vài chữ lớn viết mờ mờ hình như là: kế hoạchnhiệm vụ. Vì vậy hắn giả vờ điếc, lớn tiếng hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?" Gần rồi,sắp đạt được mục đích rồi, Tư Không Trích Tinh nhìn Pháo Thiên Minh, nhưnhìn một mỹ nhân đang c** q**n áo, còn bản thân thì im lặng ngồi trên giườngchờ đợi."Ta hỏi ngươi, ngươi có biết Tư Không Trích Tinh không?" Thấy Tư KhôngTrích Tinh sắp đạt được mục đích, đột nhiên một câu nói của người bên cạnhkhiến Tư Không Trích Tinh muốn lao vào đánh ngay kẻ đó."Ta biết." Một người bước ra từ cửa hàng bánh kẹo, nhẹ nhàng nói. Chỉ thấyngười này mặc toàn bộ quần áo trắng như tuyết, trong lúc vung tay nhấc chântoát lên vẻ cô độc. Loại cô độc này Pháo Thiên Minh từng thấy ở Độc Cô CầuBại. Một thứ cô độc ở nơi cao giá rét. Diệp Cô Thành rất giống, cũng toát ramột vẻ cô độc nhạt nhòa. Nhưng chỉ cần Diệp Cô Thành có kiếm trên người, vẻcô độc đó không tìm thấy nữa, toàn thân đều toát ra sát khí lạnh lẽo. Đây chínhlà thành tâm với kiếm.Còn người cô độc trước mắt, cô độc của hắn chỉ biến mất khi hắn quay đầunhìn về phía một người phụ nữ trong quán. Hắn chuyển cô độc thành tình cảm,tuy có kiếm nhưng vướng bận quá nhiều khiến hắn mất đi khí thế như của DiệpCô Thành, thanh kiếm trong tay, thiên hạ ta tất thắng. Đây có lẽ là thành tâm vớicon người."Tây Môn Xuy Tuyết?" Pháo Thiên Minh cẩn thận hỏi."Ngươi biết ta?" Tây Môn Xuy Tuyết rất kinh ngạc, hắn không nhận rangười trước mắt.Pháo Thiên Minh lắc đầu nói: "Ta đoán được. Trên người ngươi và Diệp CôThành đều toát ra ý vị tương tự.""Ý vị gì?" Tây Môn Xuy Tuyết hỏi lại."Ý vị nam nhân. Đến đây, ký tên trước đã." Pháo Thiên Minh đột nhiênhăng hái, áp sát tới bên Tây Môn Xuy Tuyết, kêu gào hệ thống ra chụp mấychục tấm, rồi rất tự nhiên rút ra bản kế hoạch trước ngực: "Ta nói cho ngươibiết, vốn dĩ chỉ có Lý Tầm Hoan được chụp chung với ta, nay đã có thêm ngươi.Vinh hạnh lắm đó! Nào, ký một chữ đi.""... Không có bút mực." Tây Môn Xuy Tuyết dở khóc dở cười."Ai cũng là người trong giang hồ, mang theo văn phòng tứ bảo làm gì. Cứcắn ngón tay rồi ký là xong." Pháo Thiên Minh lục túi đồ một hồi mới nhớ ramình đã bỏ quên cây bút ở nơi khác."Thôi khỏi ký!" Tư Không Trích Tinh thầm kêu trời. Quyển sách kia kia làkế hoạch tru di cửu tộc chứ đâu phải sổ ký tên.Dường như Pháo Thiên Minh cũng nghe thấy tiếng kêu thầm của Tư KhôngTrích Tinh. Y vội thu quyển sách lại nói: "Ký trên đó thì không được, ngươi kývào là phải chơi với Hòang đế đấy.” Sau đó vỗ đầu một cái nói: “À phải, ngươidùng kiếm, tay bị thương e không tiện, hay... dùng ngón chân ký vậy?"Tây Môn Xuy Tuyết đáp: "Dùng ngón tay cũng được, không sao cả." Nóirồi cắn vỡ ngón trỏ, viết tên mình lên và hỏi: "Ngươi họ gì tên gì?""Thanh Mai Chử Trà.""Xong rồi." Tây Môn Xuy Tuyết viết thêm Thanh Mai Chử Trà, coi nhưxong."Thực sự không có vấn đề gì chứ? Người sắp phải quyết đấu với Diệp CôThành, chớ vì giúp ta ký tên mà kết quả là bị đánh bại." Pháo Thiên Minh thuhồi quần áo, lấy ra một miếng băng cá nhân dán lên cho Tây Môn Xuy Tuyết."Không sao, lại nói... Cởi giày thì rắc rối lắm, còn phải cởi tất nữa." Có thểnhìn ra Tây Môn Xuy Tuyết rất ít giao lưu với người khác, bị vài câu nói lungtung của Pháo Thiên Minh làm cho trông rất lúng túng."Đi, vào trong nói chuyện." Pháo Thiên Minh rất thiếu lịch sự đi vào nói:"Ta đã phát tin nhắn triệu tập tất cả bằng hữu của ta đến thăm ngươi." Tây MônXuy Tuyết cảm thấy những những lời này như đang nói tiệm bánh ngọt này làvườn thú. Dù bản thân rất không hoan nghênh người khác đến quấy rầy sinhhoạt, nhưng cũng ngại đuổi khách ra ngoài.

Chương 299: Nam nhi phải tự cường 38