Tác giả:

Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…

Chương 302: Nam nhi phải tự cường 41

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Cho dù không khí rất khó xử, các đệ tử Nga Mi nhận ra Chân Hán Tử bịcám dỗ bởi mỹ sắc, bỏ bóng tối theo ánh sáng, nên cũng hạ thấp cảnh giác.Chân Hán Tử giả vờ như vừa phát hiện, chỉ vào Song Anh bị trói ngoài đónăm trượng mà hỏi: "Sao các ngươi hành hạ hai NPC này, chúng có thù với NgaMi phái sao?" Chỉ thấy Song Anh bị trói ngược trên cột, miệng nhét khăn.Thiên Thiên thở dài đáp: "Không có thù. Hai tên này cũng là người của NgaMi phái ta. Chẳng qua chúng nhàn rỗi muốn tìm Tây Môn Xuy Tuyết báo thù, tavì nhiệm vụ đành phải đánh trọng thương rồi trói lại."Chân Hán Tử hỏi tiếp: "Vậy khi về núi các ngươi sẽ giải thích ra sao?""Ta cũng không biết. đại sư huynh đang lo lắng về việc này. Phải biết nói thếnào thì hai NPC này cũng coi là bề trên của người chơi, khi về núi sẽ tố cáo, dùkhông trừng trị mọi người, nhưng bị khó tránh khỏi chịu chút phạt nhẹ."Chân Hán Tử nói: "Ta có cách giải quyết." Nói rồi đứng ngoài một trượngngắm nghía cổ họng Song Anh."Cách gì?""Giết người, diệt khẩu." Chân Hán Tử nói tách hai chữ giết người, diệt khẩu,cứ nói một lời là trực tiếp đâm chết một người.Chân Hán Tử rút kiếm giết người liền một mạch, mọi việc xảy ra cực kì độtngột khiến Thiên Thiên ngây ra tại chỗ, đợi cho cô kịp hiểu ra diệt khẩu cũngkhông phải là diệt ngay lúc này, quanh người đã bốc lên ánh sáng trắng, đếnđiểm hồi sinh báo tin.Chân Hán Tử thu kiếm khấn vái: Lạy trời, xin hãy cho tên khốn kiếp kia đôilúc cũng có chút lương tâm!Đám đệ tử Nga Mi chung quanh cũng ngơ ra một lúc, Chân Hán Tử nhân cơhội ấy phá cửa bên phải, chuồn mất. Phía sau hắn, đám đệ Nga Mi giận dữ tỉnhngộ đuổi theo, cho dù khinh công của Chân Hán Tử tạm được nhưng bộ phápcủa hắn lại vô cùng ph*ng đ*ng, cao thủ số một nhà Nga Mi đã hóa thành tiasáng, cho dù có ai bắt kịp hắn cũng có thể uốn éo múa may thoát thân.Chân Hán Tử vừa thoát khỏi Hỏa Táng tràng, ra đến chợ phố sầm uất, VôSong Ngư và Xa đã đưa vài huynh đệ chặn ngang đường phố rộng, bọn họkhông ra tay, chỉ trực tiếp ngăn lối đi.Chân Hán Tử xông tới thì tạo ra một lỗ hổng, còn tất cả mọi người đều bịngăn cản. Vài người khinh công khá, truy đuổi sát phía sau mà không đề phòng,bị Chân Hán Tử quay người phản kích. Bốn, chỉ trong chốc lát năm cao thủ đãbị Chân Hán Tử g**t ch*t hai người, ba người, sau đó nhẹ nhàng leo lên xe ngựabỏ đi.Đến Hàng Châu, Chân Hán Tử không quan tâm đến gì khác mà lập tức gửimột tin nhắn vừa dài vừa thối hoắc cho Thiên Thiên: "Thiên Thiên, ta biết cóxin lỗi cũng vô ích. Nhưng nàng có hiểu phải làm tổn thương người mình yêu,lòng ta đau đớn dường nào không? Ta..." Chân Hán Tử suy nghĩ một lúc rồiquyết định lấy giấy ra chép: "Ta chỉ là người bình thường, nhưng ta cũng là namnhi, ta phải giữ chữ tín. Giả như trước khi hứa hẹn với Thanh Mai, ta biết sẽ làmnàng bị tổn thương, đừng nói là trở mặt hắn, dù có không chơi trò chơi này nữata cũng xin làm. Ta biết lần này nàng bị tổn thương rất lớn, nhưng ta biết tráchnhiệm là gì. Ta đã thực hiện lời hứa với Thanh Mai Chử Trà, bây giờ phải chịutrách nhiệm với nàng, chịu trách nhiệm vì đã làm nàng bị tổn thương." ChânHán Tử rùng mình: Sến chết đi được!"Cho dù nàng bắt ta tự sát trước mặt nàng hay tự tay đâm kẻ đứng sau, tacũng sẽ không nhíu mày. Ta không dám mong nàng tha thứ. Chỉ xin nàng đừngvì ta mà buồn phiền. Nhưng có điều này ta muốn nói với nàng, nàng còn nhớ ởlúc ở quảng trường Trường An nàng từng bố thí cho một bộ trang bị cho mộtngười khốn cùng không? Người ấy chính là ta. Ta luôn tìm kiếm nàng, nhưngkhông ngờ bằng hữu của ta... Không! Là Thanh Mai Chử Trà tự xưng là bằnghữu của ta, lại lợi dụng ta nhớ thương nàng mà bắt ép ta đồng ý làm một số việcvô điều kiện. Rất xin lỗi, thật không ngờ mục tiêu lại là nàng, ta thực sự khôngbiết phải nói sao, chỉ trách ta quá cổ hủ, quá bám víu lời hứa của mình."Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm ăn uống no say đang tán gẫu, Chân Hán Tửđẩy cửa bước vào nói: "Đồ ăn đâu?""Bên ngươi thế nào rồi?" Pháo Thiên Minh duỗi vai hỏi."Mọi việc ổn thỏa. Ài, Thiên Thiên nhất quyêts yêu cầu ta đồng ý cô ấy thathứ cho ta, hóa ra làm một nam nhân ưu tú cũng rất phiền não." Gương mặtChân Hán Tử nở nụ cười hạnh phúc bổ sung: "Đúng rồi! Thiên Thiên nhà ta dặndò ta cẩn thận ngươi một chút, tránh bị ngươi dạy hư.""Nhà ngươi?"Chân Hán Tử cười hí hửng nói: "Sớm muộn gì thôi, thành lũy kiên cố cũngcó lỗ hổng xuất hiện. Chử Trà, cho ta mượn mười mấy vạn đồng ăn tiêu đã.Cuối tuần sau ta phải bay tới thành phố B thăm Thiên Thiên.

Cho dù không khí rất khó xử, các đệ tử Nga Mi nhận ra Chân Hán Tử bị

cám dỗ bởi mỹ sắc, bỏ bóng tối theo ánh sáng, nên cũng hạ thấp cảnh giác.

Chân Hán Tử giả vờ như vừa phát hiện, chỉ vào Song Anh bị trói ngoài đó

năm trượng mà hỏi: "Sao các ngươi hành hạ hai NPC này, chúng có thù với Nga

Mi phái sao?" Chỉ thấy Song Anh bị trói ngược trên cột, miệng nhét khăn.

Thiên Thiên thở dài đáp: "Không có thù. Hai tên này cũng là người của Nga

Mi phái ta. Chẳng qua chúng nhàn rỗi muốn tìm Tây Môn Xuy Tuyết báo thù, ta

vì nhiệm vụ đành phải đánh trọng thương rồi trói lại."

Chân Hán Tử hỏi tiếp: "Vậy khi về núi các ngươi sẽ giải thích ra sao?"

"Ta cũng không biết. đại sư huynh đang lo lắng về việc này. Phải biết nói thế

nào thì hai NPC này cũng coi là bề trên của người chơi, khi về núi sẽ tố cáo, dù

không trừng trị mọi người, nhưng bị khó tránh khỏi chịu chút phạt nhẹ."

Chân Hán Tử nói: "Ta có cách giải quyết." Nói rồi đứng ngoài một trượng

ngắm nghía cổ họng Song Anh.

"Cách gì?"

"Giết người, diệt khẩu." Chân Hán Tử nói tách hai chữ giết người, diệt khẩu,

cứ nói một lời là trực tiếp đâm chết một người.

Chân Hán Tử rút kiếm giết người liền một mạch, mọi việc xảy ra cực kì đột

ngột khiến Thiên Thiên ngây ra tại chỗ, đợi cho cô kịp hiểu ra diệt khẩu cũng

không phải là diệt ngay lúc này, quanh người đã bốc lên ánh sáng trắng, đến

điểm hồi sinh báo tin.

Chân Hán Tử thu kiếm khấn vái: Lạy trời, xin hãy cho tên khốn kiếp kia đôi

lúc cũng có chút lương tâm!

Đám đệ tử Nga Mi chung quanh cũng ngơ ra một lúc, Chân Hán Tử nhân cơ

hội ấy phá cửa bên phải, chuồn mất. Phía sau hắn, đám đệ Nga Mi giận dữ tỉnh

ngộ đuổi theo, cho dù khinh công của Chân Hán Tử tạm được nhưng bộ pháp

của hắn lại vô cùng ph*ng đ*ng, cao thủ số một nhà Nga Mi đã hóa thành tia

sáng, cho dù có ai bắt kịp hắn cũng có thể uốn éo múa may thoát thân.

Chân Hán Tử vừa thoát khỏi Hỏa Táng tràng, ra đến chợ phố sầm uất, Vô

Song Ngư và Xa đã đưa vài huynh đệ chặn ngang đường phố rộng, bọn họ

không ra tay, chỉ trực tiếp ngăn lối đi.

Chân Hán Tử xông tới thì tạo ra một lỗ hổng, còn tất cả mọi người đều bị

ngăn cản. Vài người khinh công khá, truy đuổi sát phía sau mà không đề phòng,

bị Chân Hán Tử quay người phản kích. Bốn, chỉ trong chốc lát năm cao thủ đã

bị Chân Hán Tử g**t ch*t hai người, ba người, sau đó nhẹ nhàng leo lên xe ngựa

bỏ đi.

Đến Hàng Châu, Chân Hán Tử không quan tâm đến gì khác mà lập tức gửi

một tin nhắn vừa dài vừa thối hoắc cho Thiên Thiên: "Thiên Thiên, ta biết có

xin lỗi cũng vô ích. Nhưng nàng có hiểu phải làm tổn thương người mình yêu,

lòng ta đau đớn dường nào không? Ta..." Chân Hán Tử suy nghĩ một lúc rồi

quyết định lấy giấy ra chép: "Ta chỉ là người bình thường, nhưng ta cũng là nam

nhi, ta phải giữ chữ tín. Giả như trước khi hứa hẹn với Thanh Mai, ta biết sẽ làm

nàng bị tổn thương, đừng nói là trở mặt hắn, dù có không chơi trò chơi này nữa

ta cũng xin làm. Ta biết lần này nàng bị tổn thương rất lớn, nhưng ta biết trách

nhiệm là gì. Ta đã thực hiện lời hứa với Thanh Mai Chử Trà, bây giờ phải chịu

trách nhiệm với nàng, chịu trách nhiệm vì đã làm nàng bị tổn thương." Chân

Hán Tử rùng mình: Sến chết đi được!

"Cho dù nàng bắt ta tự sát trước mặt nàng hay tự tay đâm kẻ đứng sau, ta

cũng sẽ không nhíu mày. Ta không dám mong nàng tha thứ. Chỉ xin nàng đừng

vì ta mà buồn phiền. Nhưng có điều này ta muốn nói với nàng, nàng còn nhớ ở

lúc ở quảng trường Trường An nàng từng bố thí cho một bộ trang bị cho một

người khốn cùng không? Người ấy chính là ta. Ta luôn tìm kiếm nàng, nhưng

không ngờ bằng hữu của ta... Không! Là Thanh Mai Chử Trà tự xưng là bằng

hữu của ta, lại lợi dụng ta nhớ thương nàng mà bắt ép ta đồng ý làm một số việc

vô điều kiện. Rất xin lỗi, thật không ngờ mục tiêu lại là nàng, ta thực sự không

biết phải nói sao, chỉ trách ta quá cổ hủ, quá bám víu lời hứa của mình."

Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm ăn uống no say đang tán gẫu, Chân Hán Tử

đẩy cửa bước vào nói: "Đồ ăn đâu?"

"Bên ngươi thế nào rồi?" Pháo Thiên Minh duỗi vai hỏi.

"Mọi việc ổn thỏa. Ài, Thiên Thiên nhất quyêts yêu cầu ta đồng ý cô ấy tha

thứ cho ta, hóa ra làm một nam nhân ưu tú cũng rất phiền não." Gương mặt

Chân Hán Tử nở nụ cười hạnh phúc bổ sung: "Đúng rồi! Thiên Thiên nhà ta dặn

dò ta cẩn thận ngươi một chút, tránh bị ngươi dạy hư."

"Nhà ngươi?"

Chân Hán Tử cười hí hửng nói: "Sớm muộn gì thôi, thành lũy kiên cố cũng

có lỗ hổng xuất hiện. Chử Trà, cho ta mượn mười mấy vạn đồng ăn tiêu đã.

Cuối tuần sau ta phải bay tới thành phố B thăm Thiên Thiên.

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Cho dù không khí rất khó xử, các đệ tử Nga Mi nhận ra Chân Hán Tử bịcám dỗ bởi mỹ sắc, bỏ bóng tối theo ánh sáng, nên cũng hạ thấp cảnh giác.Chân Hán Tử giả vờ như vừa phát hiện, chỉ vào Song Anh bị trói ngoài đónăm trượng mà hỏi: "Sao các ngươi hành hạ hai NPC này, chúng có thù với NgaMi phái sao?" Chỉ thấy Song Anh bị trói ngược trên cột, miệng nhét khăn.Thiên Thiên thở dài đáp: "Không có thù. Hai tên này cũng là người của NgaMi phái ta. Chẳng qua chúng nhàn rỗi muốn tìm Tây Môn Xuy Tuyết báo thù, tavì nhiệm vụ đành phải đánh trọng thương rồi trói lại."Chân Hán Tử hỏi tiếp: "Vậy khi về núi các ngươi sẽ giải thích ra sao?""Ta cũng không biết. đại sư huynh đang lo lắng về việc này. Phải biết nói thếnào thì hai NPC này cũng coi là bề trên của người chơi, khi về núi sẽ tố cáo, dùkhông trừng trị mọi người, nhưng bị khó tránh khỏi chịu chút phạt nhẹ."Chân Hán Tử nói: "Ta có cách giải quyết." Nói rồi đứng ngoài một trượngngắm nghía cổ họng Song Anh."Cách gì?""Giết người, diệt khẩu." Chân Hán Tử nói tách hai chữ giết người, diệt khẩu,cứ nói một lời là trực tiếp đâm chết một người.Chân Hán Tử rút kiếm giết người liền một mạch, mọi việc xảy ra cực kì độtngột khiến Thiên Thiên ngây ra tại chỗ, đợi cho cô kịp hiểu ra diệt khẩu cũngkhông phải là diệt ngay lúc này, quanh người đã bốc lên ánh sáng trắng, đếnđiểm hồi sinh báo tin.Chân Hán Tử thu kiếm khấn vái: Lạy trời, xin hãy cho tên khốn kiếp kia đôilúc cũng có chút lương tâm!Đám đệ tử Nga Mi chung quanh cũng ngơ ra một lúc, Chân Hán Tử nhân cơhội ấy phá cửa bên phải, chuồn mất. Phía sau hắn, đám đệ Nga Mi giận dữ tỉnhngộ đuổi theo, cho dù khinh công của Chân Hán Tử tạm được nhưng bộ phápcủa hắn lại vô cùng ph*ng đ*ng, cao thủ số một nhà Nga Mi đã hóa thành tiasáng, cho dù có ai bắt kịp hắn cũng có thể uốn éo múa may thoát thân.Chân Hán Tử vừa thoát khỏi Hỏa Táng tràng, ra đến chợ phố sầm uất, VôSong Ngư và Xa đã đưa vài huynh đệ chặn ngang đường phố rộng, bọn họkhông ra tay, chỉ trực tiếp ngăn lối đi.Chân Hán Tử xông tới thì tạo ra một lỗ hổng, còn tất cả mọi người đều bịngăn cản. Vài người khinh công khá, truy đuổi sát phía sau mà không đề phòng,bị Chân Hán Tử quay người phản kích. Bốn, chỉ trong chốc lát năm cao thủ đãbị Chân Hán Tử g**t ch*t hai người, ba người, sau đó nhẹ nhàng leo lên xe ngựabỏ đi.Đến Hàng Châu, Chân Hán Tử không quan tâm đến gì khác mà lập tức gửimột tin nhắn vừa dài vừa thối hoắc cho Thiên Thiên: "Thiên Thiên, ta biết cóxin lỗi cũng vô ích. Nhưng nàng có hiểu phải làm tổn thương người mình yêu,lòng ta đau đớn dường nào không? Ta..." Chân Hán Tử suy nghĩ một lúc rồiquyết định lấy giấy ra chép: "Ta chỉ là người bình thường, nhưng ta cũng là namnhi, ta phải giữ chữ tín. Giả như trước khi hứa hẹn với Thanh Mai, ta biết sẽ làmnàng bị tổn thương, đừng nói là trở mặt hắn, dù có không chơi trò chơi này nữata cũng xin làm. Ta biết lần này nàng bị tổn thương rất lớn, nhưng ta biết tráchnhiệm là gì. Ta đã thực hiện lời hứa với Thanh Mai Chử Trà, bây giờ phải chịutrách nhiệm với nàng, chịu trách nhiệm vì đã làm nàng bị tổn thương." ChânHán Tử rùng mình: Sến chết đi được!"Cho dù nàng bắt ta tự sát trước mặt nàng hay tự tay đâm kẻ đứng sau, tacũng sẽ không nhíu mày. Ta không dám mong nàng tha thứ. Chỉ xin nàng đừngvì ta mà buồn phiền. Nhưng có điều này ta muốn nói với nàng, nàng còn nhớ ởlúc ở quảng trường Trường An nàng từng bố thí cho một bộ trang bị cho mộtngười khốn cùng không? Người ấy chính là ta. Ta luôn tìm kiếm nàng, nhưngkhông ngờ bằng hữu của ta... Không! Là Thanh Mai Chử Trà tự xưng là bằnghữu của ta, lại lợi dụng ta nhớ thương nàng mà bắt ép ta đồng ý làm một số việcvô điều kiện. Rất xin lỗi, thật không ngờ mục tiêu lại là nàng, ta thực sự khôngbiết phải nói sao, chỉ trách ta quá cổ hủ, quá bám víu lời hứa của mình."Pháo Thiên Minh và Kiếm Cầm ăn uống no say đang tán gẫu, Chân Hán Tửđẩy cửa bước vào nói: "Đồ ăn đâu?""Bên ngươi thế nào rồi?" Pháo Thiên Minh duỗi vai hỏi."Mọi việc ổn thỏa. Ài, Thiên Thiên nhất quyêts yêu cầu ta đồng ý cô ấy thathứ cho ta, hóa ra làm một nam nhân ưu tú cũng rất phiền não." Gương mặtChân Hán Tử nở nụ cười hạnh phúc bổ sung: "Đúng rồi! Thiên Thiên nhà ta dặndò ta cẩn thận ngươi một chút, tránh bị ngươi dạy hư.""Nhà ngươi?"Chân Hán Tử cười hí hửng nói: "Sớm muộn gì thôi, thành lũy kiên cố cũngcó lỗ hổng xuất hiện. Chử Trà, cho ta mượn mười mấy vạn đồng ăn tiêu đã.Cuối tuần sau ta phải bay tới thành phố B thăm Thiên Thiên.

Chương 302: Nam nhi phải tự cường 41