Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…
Chương 319: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 3
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… "Vậy bọn họ phải làm sao đây?""Làm sao à? Bọn chúng độc hại chính là muốn g**t ch*t chúng ta. Khinhcông của ta chỉ đủ mang theo một người.""Ngươi không thể bảo vệ chúng ta hay sao?" Khoai Lang bên cạnh lẩm bẩm."Bảo vệ?..." Pháo Thiên Minh chưa dứt lời, một đệ tử Hoa Sơn đột nhiên chỉvề phía đông, mọi người nhìn theo hướng đó, ngàn vạn yêu ma đột nhiên xuấthiện cách đó mười dặm, tay cầm đủ loại binh khí xông tới chỗ bọn họ."Cái gì?" Pháo Thiên Minh nhíu mày nhìn một hồi, không phải chỉ là sa mạcsao? Có gì đáng kinh ngạc đâu."Ngươi không thấy à?" Nhất Kiếm Đoạt Tâm bên cạnh kinh ngạc hỏi. Ngoạitrừ người mù, cục diện lớn như vậy sao có thể nhìn không thấy? "Nếu ngươikhông thấy, chẳng lẽ không cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển?" Một đệtử Hoa Sơn gần đó nhìn Pháo Thiên Minh với vẻ khó tin."Không có..." Pháo Thiên Minh tự ti trừng mắt, trước mắt vẫn chỉ là cátvàng trải dài, mặt trời chói lòa."Liều chết bảo vệ, giết." Đột nhiên Bành Nhất Hổ hô to một tiếng, Thất Hổnhư hổ dữ lao về phía những yêu ma kia. "Mê Huyễn dược, đây là thứ được chếtừ c*n s*. Người uống vào sẽ mất trí nhớ, rồi nhiệt độ cơ thể tăng lên. Nhiệt độcao sẽ khiến mạch máu co lại, làm suy yếu tuần hoàn máu, rồi hôn mê, tửvong." Kiếm Cầm rất chuyên nghiệp giải thích.Pháo Thiên Minh cẩn thận hỏi: "Vậy các ngươi có thấy gì ở phía tâykhông?""Phía tây?" Mọi người quay đầu nhìn rồi lắc đầu: "Không có gì cả!"Pháo Thiên Minh hít một hơi lạnh nói: "Vậy ta sẽ ầm thầm nói cho cácngươi biết, hai mươi dặm phía tây có khoảng ba trăm tên mã tặc, phía nam kháhơn một chút có hai trăm, còn phía bắc chỉ có một trăm tên. Ta nghĩ bọn chúngđợi các ngươi kiệt sức rồi mới tấn công.""A... Toàn quân bị diệt rồi." Nhất Kiếm Đoạt Tâm lẩm bẩm: "Chưa giaochiến mà đã toàn quân bị diệt rồi..."Pháo Thiên Minh thấy Nhất Kiếm Đoạt Tâm có dấu hiệu sụp đổ, cười khúckhích nói với Kiếm Cầm: "Ta đoán trước được hắn sẽ như thế này mà, nên tacũng không dám nói với hắn ấy rằng số người đông gấp mười lần. " Y chẳngquan tâm tới sinh tử của đệ tử Hoa Sơn. Theo như tình hình hiện tại, cho dù bịvây hãm thì y cứu Kiếm Cầm ra đi cũng khá dễ dàng. Y không tin vài ngàn tênmã phỉ lại có võ công trung cấp."Còn cách nào khác không? Ta không muốn thấy họ chết." Kiếm Cầm hỏi."Cách à... có, hay là không có?" Dĩ nhiên là có cách, nhưng bản thân lâmnguy vì mạng sống của bọn họ, đó không phải thứ y thích làm lắm."Chử Trà chết tiệt, có cách thì nghĩ mau." Kiếm Cầm hung hăng mắng PháoThiên Minh. Cô biết tên này, chưa bao giờ làm việc vì người lạ. Ích kỷ tớikhông có thuốc chữa. Tất nhiên đối với bằng hữu thì không thể nói như vậy. Côkhông biết đây chính là cái giá phải trả cho việc làm người tử tế trong xã hội.Những người làm việc thiện ít khi có kết cục tốt đẹp. Chẳng hạn như nửa nămtrước, khi Pháo Thiên Minh đi đón xe ở sân bay thì thấy một vụ tai nạn giaothông bỏ trốn, một bà lão bị thương nằm bên đường, tất cả xe cộ đều lạnh lùngné tránh, chỉ riêng Xa nhanh chóng chở bà ấy đi cấp cứu.Kết quả thế nào? Kết quả là bà lão đó cắn chặt không buông nói là tài xế củaXa va vào, ép bồi phải thường mấy vạn là chuyện nhỏ. Về nhà, xa bị ông già tamắng cho một trận té tát: Con người ai chẳng đồng tình. Con tưởng mấy lái xeđi ngang qua không phải là người à? Muốn làm việc thiện phải xem đối tượngcái đã. Bà ấy là phụ nữ, trong hoàn cảnh đó lấy đâu ra tiền chữa bệnh? Nếukhông bám dính lấy con thì bà ta sống sao nổi. Cha nói cho con biết, lần này làmay mắn lắm rồi, bà ta không đòi bồi thường thêm, cũng coi như còn chútlương tâm. Con hãy đi xem mấy người trong nông thôn, nghề nghiệp của họ làđi đâm xe để kiếm tiền đấy.Lúc bị mắng, Xa cãi: Ít ra con cũng cứu người mà.Ông già tức giận quát: Cứu người người có sẽ trả ơn không? Con có biết câuơn nhiều người lại thành thù không? Con không hiểu, nhiều người cũng khônghiểu...Kiếm Cầm cấu một cái, khiến Pháo Thiên Minh giật bắn mình. Trong lòng ycảm thán: Đã lâu rồi không được thưởng thức loại bạo lực mập mờ thú vị nhưthế này. Bèn vỗ ngựa nói: "Giao cho ta, ta sẽ đi giết tên đầu sỏ của bọn chúng.""Đầu sỏ? Ở đâu?""Phía bắc, ta không lừa ngươi đâu, thực sự có cả trăm tên, đầu sỏ đang ởđó."“Xa thế làm sao ngươi biết đó là đầu sỏ?" Nhất Kiếm Đoạt Tâm hỏi."Vấn đề này bây giờ rất khó giải thích với ngươi, ngươi đâu có nhìn thấy.""Ngươi dựa vào đâu mà phán đoán hắn là thủ lĩnh, chẳng phải ngươi bảocách hai mươi dặm à?""... chỉ có một mình cô ta là nữ."
"Vậy bọn họ phải làm sao đây?"
"Làm sao à? Bọn chúng độc hại chính là muốn g**t ch*t chúng ta. Khinh
công của ta chỉ đủ mang theo một người."
"Ngươi không thể bảo vệ chúng ta hay sao?" Khoai Lang bên cạnh lẩm bẩm.
"Bảo vệ?..." Pháo Thiên Minh chưa dứt lời, một đệ tử Hoa Sơn đột nhiên chỉ
về phía đông, mọi người nhìn theo hướng đó, ngàn vạn yêu ma đột nhiên xuất
hiện cách đó mười dặm, tay cầm đủ loại binh khí xông tới chỗ bọn họ.
"Cái gì?" Pháo Thiên Minh nhíu mày nhìn một hồi, không phải chỉ là sa mạc
sao? Có gì đáng kinh ngạc đâu.
"Ngươi không thấy à?" Nhất Kiếm Đoạt Tâm bên cạnh kinh ngạc hỏi. Ngoại
trừ người mù, cục diện lớn như vậy sao có thể nhìn không thấy? "Nếu ngươi
không thấy, chẳng lẽ không cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển?" Một đệ
tử Hoa Sơn gần đó nhìn Pháo Thiên Minh với vẻ khó tin.
"Không có..." Pháo Thiên Minh tự ti trừng mắt, trước mắt vẫn chỉ là cát
vàng trải dài, mặt trời chói lòa.
"Liều chết bảo vệ, giết." Đột nhiên Bành Nhất Hổ hô to một tiếng, Thất Hổ
như hổ dữ lao về phía những yêu ma kia. "Mê Huyễn dược, đây là thứ được chế
từ c*n s*. Người uống vào sẽ mất trí nhớ, rồi nhiệt độ cơ thể tăng lên. Nhiệt độ
cao sẽ khiến mạch máu co lại, làm suy yếu tuần hoàn máu, rồi hôn mê, tử
vong." Kiếm Cầm rất chuyên nghiệp giải thích.
Pháo Thiên Minh cẩn thận hỏi: "Vậy các ngươi có thấy gì ở phía tây
không?"
"Phía tây?" Mọi người quay đầu nhìn rồi lắc đầu: "Không có gì cả!"
Pháo Thiên Minh hít một hơi lạnh nói: "Vậy ta sẽ ầm thầm nói cho các
ngươi biết, hai mươi dặm phía tây có khoảng ba trăm tên mã tặc, phía nam khá
hơn một chút có hai trăm, còn phía bắc chỉ có một trăm tên. Ta nghĩ bọn chúng
đợi các ngươi kiệt sức rồi mới tấn công."
"A... Toàn quân bị diệt rồi." Nhất Kiếm Đoạt Tâm lẩm bẩm: "Chưa giao
chiến mà đã toàn quân bị diệt rồi..."
Pháo Thiên Minh thấy Nhất Kiếm Đoạt Tâm có dấu hiệu sụp đổ, cười khúc
khích nói với Kiếm Cầm: "Ta đoán trước được hắn sẽ như thế này mà, nên ta
cũng không dám nói với hắn ấy rằng số người đông gấp mười lần. " Y chẳng
quan tâm tới sinh tử của đệ tử Hoa Sơn. Theo như tình hình hiện tại, cho dù bị
vây hãm thì y cứu Kiếm Cầm ra đi cũng khá dễ dàng. Y không tin vài ngàn tên
mã phỉ lại có võ công trung cấp.
"Còn cách nào khác không? Ta không muốn thấy họ chết." Kiếm Cầm hỏi.
"Cách à... có, hay là không có?" Dĩ nhiên là có cách, nhưng bản thân lâm
nguy vì mạng sống của bọn họ, đó không phải thứ y thích làm lắm.
"Chử Trà chết tiệt, có cách thì nghĩ mau." Kiếm Cầm hung hăng mắng Pháo
Thiên Minh. Cô biết tên này, chưa bao giờ làm việc vì người lạ. Ích kỷ tới
không có thuốc chữa. Tất nhiên đối với bằng hữu thì không thể nói như vậy. Cô
không biết đây chính là cái giá phải trả cho việc làm người tử tế trong xã hội.
Những người làm việc thiện ít khi có kết cục tốt đẹp. Chẳng hạn như nửa năm
trước, khi Pháo Thiên Minh đi đón xe ở sân bay thì thấy một vụ tai nạn giao
thông bỏ trốn, một bà lão bị thương nằm bên đường, tất cả xe cộ đều lạnh lùng
né tránh, chỉ riêng Xa nhanh chóng chở bà ấy đi cấp cứu.
Kết quả thế nào? Kết quả là bà lão đó cắn chặt không buông nói là tài xế của
Xa va vào, ép bồi phải thường mấy vạn là chuyện nhỏ. Về nhà, xa bị ông già ta
mắng cho một trận té tát: Con người ai chẳng đồng tình. Con tưởng mấy lái xe
đi ngang qua không phải là người à? Muốn làm việc thiện phải xem đối tượng
cái đã. Bà ấy là phụ nữ, trong hoàn cảnh đó lấy đâu ra tiền chữa bệnh? Nếu
không bám dính lấy con thì bà ta sống sao nổi. Cha nói cho con biết, lần này là
may mắn lắm rồi, bà ta không đòi bồi thường thêm, cũng coi như còn chút
lương tâm. Con hãy đi xem mấy người trong nông thôn, nghề nghiệp của họ là
đi đâm xe để kiếm tiền đấy.
Lúc bị mắng, Xa cãi: Ít ra con cũng cứu người mà.
Ông già tức giận quát: Cứu người người có sẽ trả ơn không? Con có biết câu
ơn nhiều người lại thành thù không? Con không hiểu, nhiều người cũng không
hiểu...
Kiếm Cầm cấu một cái, khiến Pháo Thiên Minh giật bắn mình. Trong lòng y
cảm thán: Đã lâu rồi không được thưởng thức loại bạo lực mập mờ thú vị như
thế này. Bèn vỗ ngựa nói: "Giao cho ta, ta sẽ đi giết tên đầu sỏ của bọn chúng."
"Đầu sỏ? Ở đâu?"
"Phía bắc, ta không lừa ngươi đâu, thực sự có cả trăm tên, đầu sỏ đang ở
đó."
“Xa thế làm sao ngươi biết đó là đầu sỏ?" Nhất Kiếm Đoạt Tâm hỏi.
"Vấn đề này bây giờ rất khó giải thích với ngươi, ngươi đâu có nhìn thấy."
"Ngươi dựa vào đâu mà phán đoán hắn là thủ lĩnh, chẳng phải ngươi bảo
cách hai mươi dặm à?"
"... chỉ có một mình cô ta là nữ."
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… "Vậy bọn họ phải làm sao đây?""Làm sao à? Bọn chúng độc hại chính là muốn g**t ch*t chúng ta. Khinhcông của ta chỉ đủ mang theo một người.""Ngươi không thể bảo vệ chúng ta hay sao?" Khoai Lang bên cạnh lẩm bẩm."Bảo vệ?..." Pháo Thiên Minh chưa dứt lời, một đệ tử Hoa Sơn đột nhiên chỉvề phía đông, mọi người nhìn theo hướng đó, ngàn vạn yêu ma đột nhiên xuấthiện cách đó mười dặm, tay cầm đủ loại binh khí xông tới chỗ bọn họ."Cái gì?" Pháo Thiên Minh nhíu mày nhìn một hồi, không phải chỉ là sa mạcsao? Có gì đáng kinh ngạc đâu."Ngươi không thấy à?" Nhất Kiếm Đoạt Tâm bên cạnh kinh ngạc hỏi. Ngoạitrừ người mù, cục diện lớn như vậy sao có thể nhìn không thấy? "Nếu ngươikhông thấy, chẳng lẽ không cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển?" Một đệtử Hoa Sơn gần đó nhìn Pháo Thiên Minh với vẻ khó tin."Không có..." Pháo Thiên Minh tự ti trừng mắt, trước mắt vẫn chỉ là cátvàng trải dài, mặt trời chói lòa."Liều chết bảo vệ, giết." Đột nhiên Bành Nhất Hổ hô to một tiếng, Thất Hổnhư hổ dữ lao về phía những yêu ma kia. "Mê Huyễn dược, đây là thứ được chếtừ c*n s*. Người uống vào sẽ mất trí nhớ, rồi nhiệt độ cơ thể tăng lên. Nhiệt độcao sẽ khiến mạch máu co lại, làm suy yếu tuần hoàn máu, rồi hôn mê, tửvong." Kiếm Cầm rất chuyên nghiệp giải thích.Pháo Thiên Minh cẩn thận hỏi: "Vậy các ngươi có thấy gì ở phía tâykhông?""Phía tây?" Mọi người quay đầu nhìn rồi lắc đầu: "Không có gì cả!"Pháo Thiên Minh hít một hơi lạnh nói: "Vậy ta sẽ ầm thầm nói cho cácngươi biết, hai mươi dặm phía tây có khoảng ba trăm tên mã tặc, phía nam kháhơn một chút có hai trăm, còn phía bắc chỉ có một trăm tên. Ta nghĩ bọn chúngđợi các ngươi kiệt sức rồi mới tấn công.""A... Toàn quân bị diệt rồi." Nhất Kiếm Đoạt Tâm lẩm bẩm: "Chưa giaochiến mà đã toàn quân bị diệt rồi..."Pháo Thiên Minh thấy Nhất Kiếm Đoạt Tâm có dấu hiệu sụp đổ, cười khúckhích nói với Kiếm Cầm: "Ta đoán trước được hắn sẽ như thế này mà, nên tacũng không dám nói với hắn ấy rằng số người đông gấp mười lần. " Y chẳngquan tâm tới sinh tử của đệ tử Hoa Sơn. Theo như tình hình hiện tại, cho dù bịvây hãm thì y cứu Kiếm Cầm ra đi cũng khá dễ dàng. Y không tin vài ngàn tênmã phỉ lại có võ công trung cấp."Còn cách nào khác không? Ta không muốn thấy họ chết." Kiếm Cầm hỏi."Cách à... có, hay là không có?" Dĩ nhiên là có cách, nhưng bản thân lâmnguy vì mạng sống của bọn họ, đó không phải thứ y thích làm lắm."Chử Trà chết tiệt, có cách thì nghĩ mau." Kiếm Cầm hung hăng mắng PháoThiên Minh. Cô biết tên này, chưa bao giờ làm việc vì người lạ. Ích kỷ tớikhông có thuốc chữa. Tất nhiên đối với bằng hữu thì không thể nói như vậy. Côkhông biết đây chính là cái giá phải trả cho việc làm người tử tế trong xã hội.Những người làm việc thiện ít khi có kết cục tốt đẹp. Chẳng hạn như nửa nămtrước, khi Pháo Thiên Minh đi đón xe ở sân bay thì thấy một vụ tai nạn giaothông bỏ trốn, một bà lão bị thương nằm bên đường, tất cả xe cộ đều lạnh lùngné tránh, chỉ riêng Xa nhanh chóng chở bà ấy đi cấp cứu.Kết quả thế nào? Kết quả là bà lão đó cắn chặt không buông nói là tài xế củaXa va vào, ép bồi phải thường mấy vạn là chuyện nhỏ. Về nhà, xa bị ông già tamắng cho một trận té tát: Con người ai chẳng đồng tình. Con tưởng mấy lái xeđi ngang qua không phải là người à? Muốn làm việc thiện phải xem đối tượngcái đã. Bà ấy là phụ nữ, trong hoàn cảnh đó lấy đâu ra tiền chữa bệnh? Nếukhông bám dính lấy con thì bà ta sống sao nổi. Cha nói cho con biết, lần này làmay mắn lắm rồi, bà ta không đòi bồi thường thêm, cũng coi như còn chútlương tâm. Con hãy đi xem mấy người trong nông thôn, nghề nghiệp của họ làđi đâm xe để kiếm tiền đấy.Lúc bị mắng, Xa cãi: Ít ra con cũng cứu người mà.Ông già tức giận quát: Cứu người người có sẽ trả ơn không? Con có biết câuơn nhiều người lại thành thù không? Con không hiểu, nhiều người cũng khônghiểu...Kiếm Cầm cấu một cái, khiến Pháo Thiên Minh giật bắn mình. Trong lòng ycảm thán: Đã lâu rồi không được thưởng thức loại bạo lực mập mờ thú vị nhưthế này. Bèn vỗ ngựa nói: "Giao cho ta, ta sẽ đi giết tên đầu sỏ của bọn chúng.""Đầu sỏ? Ở đâu?""Phía bắc, ta không lừa ngươi đâu, thực sự có cả trăm tên, đầu sỏ đang ởđó."“Xa thế làm sao ngươi biết đó là đầu sỏ?" Nhất Kiếm Đoạt Tâm hỏi."Vấn đề này bây giờ rất khó giải thích với ngươi, ngươi đâu có nhìn thấy.""Ngươi dựa vào đâu mà phán đoán hắn là thủ lĩnh, chẳng phải ngươi bảocách hai mươi dặm à?""... chỉ có một mình cô ta là nữ."