Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…
Chương 323: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 7
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Hồ Thiết Hoa gật đầu: "A, thì ra là thế. Khinh công không đạt tới tuyệt đỉnhthì không thể thi triển Thiên Ngoại Phi Tiên."Hai chàng trai bị bỏ rơi như vậy cứ thế trò chuyện, Pháo Thiên Minh cảmthấy Hồ Thiết Hoa cũng không tồi, ngoài nóng trong cũng nóng, suy nghĩ tronglòng không che giấu, thích thì nói to, không thích thì nói nhỏ. Trò chuyện vớiSở Lưu Hương thì hơi khó chịu, vị này luôn mỉm cười lịch sự, quá cẩn thận, quánhàm chán. Cơ Băng Nhạn thì lạnh nhạt, cũng khó gần gũi.Hồ Thiết Hoa là người rất thú vị, câu chuyện của hắn cũng rất thú vị, khônggiống như câu chuyện đại hiệp trừ ác chính diện tất thắng của của Sở LưuHương, phần nhiều là chuyện thường dân. Thí dụ như người ta có cái bệnhchung – đê tiện. Có nữ nịnh nọt đuổi theo ép gả, hắn không dám lấy, trái lại lạithích quả phụ luôn làm mặt lạnh với hắn. Nhưng một khi quả phụ thể hiện tâmý, hắn lập tức trốn chạy.Hai người cười nói, một ngày sau, tình bằng hữu dâng cao. Nếu không phảichỉ tìm được gà quay và khăn giấy, có lẽ hai người đã kết nghĩa huynh đệ. HồThiết Hoa cũng biết quan điểm của Pháo Thiên Minh về chuyến đi này, bấy giờvỗ ngực cam đoan, hắn nguyện đi ám sát Thạch Quan Âm cùng y.Hồ Thiết Hoa vốn là người vì bằng hữu có thể bỏ tất cả. Pháo Thiên Minhthầm cảm động trước điều này, cố gắng khuyên can, nếu là bằng hữu, ngàn vạnlần đừng đi ám sát Thạch Quan Âm, không cẩn thận mất mạng thì hỏng bét,nhưng có thể lừa lọc hai người khác tham gia.Hồ Thiết Hoa biểu lộ thái độ phê phán trước lời lẽ này. Hắn cho rằng lừa gạtngười khác là không đúng.Do đó Pháo Thiên Minh bắt đầu giảng đạo lý,Hồ Thiết Hoa phản bác rồi giảng đạo lý...Hai người thân thiện tẩy não lẫn nhau, trên đường đi cũng không cô độc.Trên đường đi gió êm sóng lặng, không có chuyện gì ngoài ý muốn, cho đếnngày thứ tư..."Bên kia có khói bếp!" Một đệ tử Hoa Sơn hô lên một tiếng, Pháo ThiênMinh ngẩng đầu nhìn lại, phía xa mười dặm quả thật có làn khói nhẹ bay lên.Mọi người đều reo hò một tiếng, đi trên sa mạc lâu ngày, tuy mang đủ nướcuống nhưng có chỗ nghỉ chân, pha trà, tán gẫu cũng tốt; đánh bài giải sầu cũngkhông tồi. Mấy ngày qua bọn họ cứ đi liên tục nên ăn uống cũng là vừa đi vừagiải quyết, ai nấy đều rất chán nản."Ta đoán không sai thì, đây có lẽ là hang ổ Bán Thiên Phong." Hồ Thiết Hoanói với Pháo Thiên Minh."Hang ổ?... Ta không ngại tiếp tục đi đường."Hồ Thiết Hoa cười nói: "Yên tâm, sa phỉ không giống đạo tặc bình thường,bọn chúng thường tụ tập năm mươi đến một trăm, chỉ khi nhắm đến con mồi lớnmới dùng chim ưng truyền tin.""Ừ... Ta hiểu ý của ngươi, ý ngươi là: Bán Thiên Phong cố ý để hang ổ trênđường đi của chúng ta mà không có gì bảo vệ, là để cho chúng ta giết cho sướngtay?""Nghe ngươi nói như vậy thật kỳ quái, cứ có cảm giác quái dị đâu đó." Saumấy ngày chịu đựng tẩy não từ Pháo Thiên Minh, Hồ Thiết Hoa rút ra kết luận:thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí cả, muốn thỏa mãn, khoái ý ân cừu,đều phải trả giá."Vậy nên, ta khẳng định: Chỗ này có vấn đề lớn.""Ta hoàn toàn tán thành với ý kiến của ngươi, nhưng cái gã con rệt củangươi kia chắc chắn không thể chấp nhận suy đoán linh tinh như ngươi được."Hồ Thiết Hoa vừa nói chuyện, một đám đệ tử Hoa Sơn cùng nhau rút kiếm rahô: "Chém Bán Thiên Phong." "Đoạt địa bàn của hắn" “... và nữ nhân của hắn.”Câu cuối cùng không biết là ai hô, nhưng rất hiển nhiên Sở Lưu Hương đãthông báo khói bếp này có liên quan rất lớn với Bán Thiên Phong.Cát vàng mênh mông chỉ còn lại ba người: Pháo Thiên Minh, Hồ Thiết Hoavà Kiếm Cầm."Cô nhóc này, sao ngươi không đi xả hơi?" Hồ Thiết Hoa lấy làm kỳ quáihỏi."Cá nhân ta cho rằng mọi chuyện đều phải ở cùng với bằng hữu, đặc biệt làvị bằng hữu này, ở cùng với hắn tuy rất nguy hiểm, nhưng rất an toàn." KiếmCầm cười hì hì hỏi: "Chử Trà, lần này ngươi lại định thiết kế trò quỷ gì đây?Lần này có Sở Lưu Hương đấy.""Cho nên ta rất buồn bực" Pháo Thiên Minh gõ đầu nói: "Có cho cho BánThiên Phong này gọi gọi toàn bộ huynh đệ, ta phỏng chừng cũng không làm gìđược mọi người... Ta phỏng đoán, việc này phải có quan hệ cùng Thạch QuanÂm. Bán Thiên Phong chỉ là một quân cờ mà thôi."Ba người vừa trò chuyện vừa đi về nơi khói bếp bay lên, đây chính là ýtưởng của Pháo Thiên Minh, ba người phải giữ lại mồi lửa cách mạng.Dọc đường đi hai nam nhân đều bàn bạc các loại khả năng, Kiếm Cầm thìtại một bên suy nghĩ. Có phải hai người này thần kinh nhạy cảm, quá tập trungvào thức trước mắt vốn chẳng có cạm bẫy gì? Phải biết rằng sức chiến đấu củađoàn thể kia chính là vô cùng cao cấp.
Hồ Thiết Hoa gật đầu: "A, thì ra là thế. Khinh công không đạt tới tuyệt đỉnh
thì không thể thi triển Thiên Ngoại Phi Tiên."
Hai chàng trai bị bỏ rơi như vậy cứ thế trò chuyện, Pháo Thiên Minh cảm
thấy Hồ Thiết Hoa cũng không tồi, ngoài nóng trong cũng nóng, suy nghĩ trong
lòng không che giấu, thích thì nói to, không thích thì nói nhỏ. Trò chuyện với
Sở Lưu Hương thì hơi khó chịu, vị này luôn mỉm cười lịch sự, quá cẩn thận, quá
nhàm chán. Cơ Băng Nhạn thì lạnh nhạt, cũng khó gần gũi.
Hồ Thiết Hoa là người rất thú vị, câu chuyện của hắn cũng rất thú vị, không
giống như câu chuyện đại hiệp trừ ác chính diện tất thắng của của Sở Lưu
Hương, phần nhiều là chuyện thường dân. Thí dụ như người ta có cái bệnh
chung – đê tiện. Có nữ nịnh nọt đuổi theo ép gả, hắn không dám lấy, trái lại lại
thích quả phụ luôn làm mặt lạnh với hắn. Nhưng một khi quả phụ thể hiện tâm
ý, hắn lập tức trốn chạy.
Hai người cười nói, một ngày sau, tình bằng hữu dâng cao. Nếu không phải
chỉ tìm được gà quay và khăn giấy, có lẽ hai người đã kết nghĩa huynh đệ. Hồ
Thiết Hoa cũng biết quan điểm của Pháo Thiên Minh về chuyến đi này, bấy giờ
vỗ ngực cam đoan, hắn nguyện đi ám sát Thạch Quan Âm cùng y.
Hồ Thiết Hoa vốn là người vì bằng hữu có thể bỏ tất cả. Pháo Thiên Minh
thầm cảm động trước điều này, cố gắng khuyên can, nếu là bằng hữu, ngàn vạn
lần đừng đi ám sát Thạch Quan Âm, không cẩn thận mất mạng thì hỏng bét,
nhưng có thể lừa lọc hai người khác tham gia.
Hồ Thiết Hoa biểu lộ thái độ phê phán trước lời lẽ này. Hắn cho rằng lừa gạt
người khác là không đúng.
Do đó Pháo Thiên Minh bắt đầu giảng đạo lý,
Hồ Thiết Hoa phản bác rồi giảng đạo lý...
Hai người thân thiện tẩy não lẫn nhau, trên đường đi cũng không cô độc.
Trên đường đi gió êm sóng lặng, không có chuyện gì ngoài ý muốn, cho đến
ngày thứ tư...
"Bên kia có khói bếp!" Một đệ tử Hoa Sơn hô lên một tiếng, Pháo Thiên
Minh ngẩng đầu nhìn lại, phía xa mười dặm quả thật có làn khói nhẹ bay lên.
Mọi người đều reo hò một tiếng, đi trên sa mạc lâu ngày, tuy mang đủ nước
uống nhưng có chỗ nghỉ chân, pha trà, tán gẫu cũng tốt; đánh bài giải sầu cũng
không tồi. Mấy ngày qua bọn họ cứ đi liên tục nên ăn uống cũng là vừa đi vừa
giải quyết, ai nấy đều rất chán nản.
"Ta đoán không sai thì, đây có lẽ là hang ổ Bán Thiên Phong." Hồ Thiết Hoa
nói với Pháo Thiên Minh.
"Hang ổ?... Ta không ngại tiếp tục đi đường."
Hồ Thiết Hoa cười nói: "Yên tâm, sa phỉ không giống đạo tặc bình thường,
bọn chúng thường tụ tập năm mươi đến một trăm, chỉ khi nhắm đến con mồi lớn
mới dùng chim ưng truyền tin."
"Ừ... Ta hiểu ý của ngươi, ý ngươi là: Bán Thiên Phong cố ý để hang ổ trên
đường đi của chúng ta mà không có gì bảo vệ, là để cho chúng ta giết cho sướng
tay?"
"Nghe ngươi nói như vậy thật kỳ quái, cứ có cảm giác quái dị đâu đó." Sau
mấy ngày chịu đựng tẩy não từ Pháo Thiên Minh, Hồ Thiết Hoa rút ra kết luận:
thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí cả, muốn thỏa mãn, khoái ý ân cừu,
đều phải trả giá.
"Vậy nên, ta khẳng định: Chỗ này có vấn đề lớn."
"Ta hoàn toàn tán thành với ý kiến của ngươi, nhưng cái gã con rệt của
ngươi kia chắc chắn không thể chấp nhận suy đoán linh tinh như ngươi được."
Hồ Thiết Hoa vừa nói chuyện, một đám đệ tử Hoa Sơn cùng nhau rút kiếm ra
hô: "Chém Bán Thiên Phong." "Đoạt địa bàn của hắn" “... và nữ nhân của hắn.”
Câu cuối cùng không biết là ai hô, nhưng rất hiển nhiên Sở Lưu Hương đã
thông báo khói bếp này có liên quan rất lớn với Bán Thiên Phong.
Cát vàng mênh mông chỉ còn lại ba người: Pháo Thiên Minh, Hồ Thiết Hoa
và Kiếm Cầm.
"Cô nhóc này, sao ngươi không đi xả hơi?" Hồ Thiết Hoa lấy làm kỳ quái
hỏi.
"Cá nhân ta cho rằng mọi chuyện đều phải ở cùng với bằng hữu, đặc biệt là
vị bằng hữu này, ở cùng với hắn tuy rất nguy hiểm, nhưng rất an toàn." Kiếm
Cầm cười hì hì hỏi: "Chử Trà, lần này ngươi lại định thiết kế trò quỷ gì đây?
Lần này có Sở Lưu Hương đấy."
"Cho nên ta rất buồn bực" Pháo Thiên Minh gõ đầu nói: "Có cho cho Bán
Thiên Phong này gọi gọi toàn bộ huynh đệ, ta phỏng chừng cũng không làm gì
được mọi người... Ta phỏng đoán, việc này phải có quan hệ cùng Thạch Quan
Âm. Bán Thiên Phong chỉ là một quân cờ mà thôi."
Ba người vừa trò chuyện vừa đi về nơi khói bếp bay lên, đây chính là ý
tưởng của Pháo Thiên Minh, ba người phải giữ lại mồi lửa cách mạng.
Dọc đường đi hai nam nhân đều bàn bạc các loại khả năng, Kiếm Cầm thì
tại một bên suy nghĩ. Có phải hai người này thần kinh nhạy cảm, quá tập trung
vào thức trước mắt vốn chẳng có cạm bẫy gì? Phải biết rằng sức chiến đấu của
đoàn thể kia chính là vô cùng cao cấp.
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Hồ Thiết Hoa gật đầu: "A, thì ra là thế. Khinh công không đạt tới tuyệt đỉnhthì không thể thi triển Thiên Ngoại Phi Tiên."Hai chàng trai bị bỏ rơi như vậy cứ thế trò chuyện, Pháo Thiên Minh cảmthấy Hồ Thiết Hoa cũng không tồi, ngoài nóng trong cũng nóng, suy nghĩ tronglòng không che giấu, thích thì nói to, không thích thì nói nhỏ. Trò chuyện vớiSở Lưu Hương thì hơi khó chịu, vị này luôn mỉm cười lịch sự, quá cẩn thận, quánhàm chán. Cơ Băng Nhạn thì lạnh nhạt, cũng khó gần gũi.Hồ Thiết Hoa là người rất thú vị, câu chuyện của hắn cũng rất thú vị, khônggiống như câu chuyện đại hiệp trừ ác chính diện tất thắng của của Sở LưuHương, phần nhiều là chuyện thường dân. Thí dụ như người ta có cái bệnhchung – đê tiện. Có nữ nịnh nọt đuổi theo ép gả, hắn không dám lấy, trái lại lạithích quả phụ luôn làm mặt lạnh với hắn. Nhưng một khi quả phụ thể hiện tâmý, hắn lập tức trốn chạy.Hai người cười nói, một ngày sau, tình bằng hữu dâng cao. Nếu không phảichỉ tìm được gà quay và khăn giấy, có lẽ hai người đã kết nghĩa huynh đệ. HồThiết Hoa cũng biết quan điểm của Pháo Thiên Minh về chuyến đi này, bấy giờvỗ ngực cam đoan, hắn nguyện đi ám sát Thạch Quan Âm cùng y.Hồ Thiết Hoa vốn là người vì bằng hữu có thể bỏ tất cả. Pháo Thiên Minhthầm cảm động trước điều này, cố gắng khuyên can, nếu là bằng hữu, ngàn vạnlần đừng đi ám sát Thạch Quan Âm, không cẩn thận mất mạng thì hỏng bét,nhưng có thể lừa lọc hai người khác tham gia.Hồ Thiết Hoa biểu lộ thái độ phê phán trước lời lẽ này. Hắn cho rằng lừa gạtngười khác là không đúng.Do đó Pháo Thiên Minh bắt đầu giảng đạo lý,Hồ Thiết Hoa phản bác rồi giảng đạo lý...Hai người thân thiện tẩy não lẫn nhau, trên đường đi cũng không cô độc.Trên đường đi gió êm sóng lặng, không có chuyện gì ngoài ý muốn, cho đếnngày thứ tư..."Bên kia có khói bếp!" Một đệ tử Hoa Sơn hô lên một tiếng, Pháo ThiênMinh ngẩng đầu nhìn lại, phía xa mười dặm quả thật có làn khói nhẹ bay lên.Mọi người đều reo hò một tiếng, đi trên sa mạc lâu ngày, tuy mang đủ nướcuống nhưng có chỗ nghỉ chân, pha trà, tán gẫu cũng tốt; đánh bài giải sầu cũngkhông tồi. Mấy ngày qua bọn họ cứ đi liên tục nên ăn uống cũng là vừa đi vừagiải quyết, ai nấy đều rất chán nản."Ta đoán không sai thì, đây có lẽ là hang ổ Bán Thiên Phong." Hồ Thiết Hoanói với Pháo Thiên Minh."Hang ổ?... Ta không ngại tiếp tục đi đường."Hồ Thiết Hoa cười nói: "Yên tâm, sa phỉ không giống đạo tặc bình thường,bọn chúng thường tụ tập năm mươi đến một trăm, chỉ khi nhắm đến con mồi lớnmới dùng chim ưng truyền tin.""Ừ... Ta hiểu ý của ngươi, ý ngươi là: Bán Thiên Phong cố ý để hang ổ trênđường đi của chúng ta mà không có gì bảo vệ, là để cho chúng ta giết cho sướngtay?""Nghe ngươi nói như vậy thật kỳ quái, cứ có cảm giác quái dị đâu đó." Saumấy ngày chịu đựng tẩy não từ Pháo Thiên Minh, Hồ Thiết Hoa rút ra kết luận:thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí cả, muốn thỏa mãn, khoái ý ân cừu,đều phải trả giá."Vậy nên, ta khẳng định: Chỗ này có vấn đề lớn.""Ta hoàn toàn tán thành với ý kiến của ngươi, nhưng cái gã con rệt củangươi kia chắc chắn không thể chấp nhận suy đoán linh tinh như ngươi được."Hồ Thiết Hoa vừa nói chuyện, một đám đệ tử Hoa Sơn cùng nhau rút kiếm rahô: "Chém Bán Thiên Phong." "Đoạt địa bàn của hắn" “... và nữ nhân của hắn.”Câu cuối cùng không biết là ai hô, nhưng rất hiển nhiên Sở Lưu Hương đãthông báo khói bếp này có liên quan rất lớn với Bán Thiên Phong.Cát vàng mênh mông chỉ còn lại ba người: Pháo Thiên Minh, Hồ Thiết Hoavà Kiếm Cầm."Cô nhóc này, sao ngươi không đi xả hơi?" Hồ Thiết Hoa lấy làm kỳ quáihỏi."Cá nhân ta cho rằng mọi chuyện đều phải ở cùng với bằng hữu, đặc biệt làvị bằng hữu này, ở cùng với hắn tuy rất nguy hiểm, nhưng rất an toàn." KiếmCầm cười hì hì hỏi: "Chử Trà, lần này ngươi lại định thiết kế trò quỷ gì đây?Lần này có Sở Lưu Hương đấy.""Cho nên ta rất buồn bực" Pháo Thiên Minh gõ đầu nói: "Có cho cho BánThiên Phong này gọi gọi toàn bộ huynh đệ, ta phỏng chừng cũng không làm gìđược mọi người... Ta phỏng đoán, việc này phải có quan hệ cùng Thạch QuanÂm. Bán Thiên Phong chỉ là một quân cờ mà thôi."Ba người vừa trò chuyện vừa đi về nơi khói bếp bay lên, đây chính là ýtưởng của Pháo Thiên Minh, ba người phải giữ lại mồi lửa cách mạng.Dọc đường đi hai nam nhân đều bàn bạc các loại khả năng, Kiếm Cầm thìtại một bên suy nghĩ. Có phải hai người này thần kinh nhạy cảm, quá tập trungvào thức trước mắt vốn chẳng có cạm bẫy gì? Phải biết rằng sức chiến đấu củađoàn thể kia chính là vô cùng cao cấp.