Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…
Chương 335: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 19
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Nhất Kiếm Đoạt nghiến răng nói: "Thôi để ta đi. Dù sao ta cũng mang danhđại sư huynh." Nói rồi liền định nhảy ra khỏi hố cát, nhưng không ngờ PháoThiên Minh giữ chặt hắn lại, Nhất Kiếm Đoạt cảm động! Dù sao cũng có ngườiquan tâm tính mạng của mình."Kiếm Cầm, đưa cho hắn hai cái mặt nạ.”"Được!" Nhất Kiếm Đoạt Tâm sống mũi cay cay, rầu rĩ muốn khóc. Thì rangười ta hoàn toàn không tin tưởng khinh công của mình.Hai mươi phút sau, Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi: "Làm sao ngươi cònsống quay về đây?""..." Nhất Kiếm Đoạt Tâm lướt nhìn mọi người, dường như cũng rất bất ngờ."Ta đã liên lạc được với Vương Xung, kì thực chính là Liễu Yên Phi. Hắn nóiThạch Quan Âm không chết thì hắn sẽ không rời đi. Ta để lại thư nhờ Liễu YênPhi chuyển lời: Cực Lạc Chi Tinh đang ở trong tay ta, nếu muốn lấy lại thì giờNgọ ngày mai trưa hãy đem theo Sở Lưu Hương tới hướng chính nam cách ốcđảo hai mươi dặm để giao dịch, chỉ được một mình tới.""Hay lắm." Pháo Thiên Minh khen ngợi."Ký tên là Thanh Mai Chử Trà." Nhất Kiếm Đoạt Tâm bổ sung."Ngươi đi chết đi!" Pháo Thiên Minh giậm mạnh chân xuống. Đây chẳngphải dồn mình vào đường cùng sao? Lần này nếu không g**t ch*t được tên này,danh sách thù oán của mình sẽ thêm một gã siêu cấp đại ác nhân. Chỉ sợ hắn tagiết tới quán trọ, Tiểu Hắc, Tiểu Bạch cộng thêm Tiểu Ngư chưa chắc đỡ nổi.Cho dù đỡ nổi, Tiểu Ngư thì kệ, Tiểu Hắc Tiểu Bạch dù sao cũng có tình nghĩakhông thấp, nếu có chút sai sót, mình sẽ đau lòng nửa giờ... sau này có kẻ thùđến thì ai cản cho?Nếu không chỉ còn cách đi dụ Trương Tam Phong tới làm phục vụ... Ừm,xác suất gần bằng không. Không cẩn thận bị người ta lừa đi quét dọn nhà vệsinh mới rắc rối. Nghe nói mấy ngày nay hơn ngàn người chơi trong bang hộicủa Huyết Ảnh bang bị tổn thương nặng nề, thống kê một nghìn một trămngười, trung bình mỗi người giảm hai cấp. Nghe nói nguyên nhân là do VươngLiên Hoa ban bố một nhiệm vụ cho người trong bang phái của Huyết Ảnh, yêucầu hắn phải đưa một bức thư đến một thành khác trong nửa ngày. Người ta vừanhận nhiệm vụ đã bị điểm hết các huyệt đạo trên người. Nửa ngày sau mới thảbang chúng kia ra, bang chúng kia vừa về tới trụ sở bang hội, hắn đã trắng trợnxông vào tàn sát lung tung. Sau này nếu không phải vì bản thân bị thương nặngnên tự rút lui, không biết có thể diệt sạch Huyết Ảnh bang hay không. Từ đó cóthể được độ hẹp hòi và âm hiểm của NPC. Dĩ nhiên Pháo Thiên Minh tuyệt đốisẽ không thừa nhận là mình giội nước bẩn.Phía nam ốc đảo hai mươi dặm về nam cũng như sa mạc bình thường. Chỗkhác biệt duy nhất là ở đâu đó, hơn hai mươi người mai phục trong hai gò cát.Năm người làm bia đỡ đạn đứng ngay ngắn ở giữa sa mạc. Trong tay Cà Chuacầm một cái hộp đỏ. Lúc trước Nhất Kiếm Đoạt Tâm không mở ra xem rốt cuộclà thứ hàng gì. Khi ấy Bành Thất Hổ vẫn còn nên rất bất tiện, mà sau này cóthêm Sở Lưu Hương càng bất tiện hơn. Lần đầu nhìn thấy vật trong hộp, NhấtKiếm Đoạt Tâm cho là khối nhỏ đen thui không theo quy luật nào là thiênthạch. Ngoài giả thuyết này, hắn đã không nghĩ ra thứ gì đã trông như vậy màcòn được coi là hàng hoá quý giá.Thực ra đây là thiết cầu, Pháo Thiên Minh trước tiên nung chảy kiếm mỏngchảy, rồi dùng đáy chai Coca làm khuôn đúc, tuy phần đáy cũng bị nấu chảyhết, lại dính thêm chút cát, nhưng tổng trọng lượng không sai biệt lắm, tuy hìnhdáng sẽ hơi lạ mắt.Qua giờ Ngọ được một khắc, Thạch Quan Âm cưỡi ngựa tới. Sau lưng cô ảcó hai con lạc đà, trên đó bị trói chặt Hồ Thiết Hoa và Sở Lưu Hương."Các ngươi? Làm sao các ngươi trốn thoát ra được?" Thạch Quan Âm đếngần, thấy năm người đội cảm tử thì kinh ngạc hỏi."Hang ổ của ngươi đã bị chúng ta đốt. Đương nhiên chúng ta cũng trốn rađược." Khoai Lang cười hí hửng nói. Mặc dù Thạch Quan Âm không dịchdung, nhưng khi thấy người trước mặt cô biết ngay đối phương là Thạch QuanÂm, là khuôn mặt vốn có của Thạch Quan Âm. Không chỉ bởi vì dung mạotuyệt thế ấy, không chỉ vì dáng vẻ uyển chuyển, còn bởi vì từng thấy cô tronghang động."Là Thanh Mai Chử Trà đốt à? Gọi hắn ra đây." Thạch Quan Âm gầm lênmột tiếng giận dữ. Cơ nghiệp nhiều năm cứ thế biến mất, chắc chắn những đệ tửhuấn luyện nhiều năm đều đã chết sạch, cũng chắc chắn hoa anh túc và cỏ cầnsa được vun trồng nhiều năm không còn. Mặc dù bản thân ả đã không cầnnhững thứ đó nữa nhưng ả thà rằng tự mình phá hủy."Tìm ta à?" Pháo Thiên Minh nghe vậy. biết vấn đề này mình không cáchnào bàn được, đành phải ló đầu ra: "Có việc gì thì nói đi. Không có việc thì cútđi."
Nhất Kiếm Đoạt nghiến răng nói: "Thôi để ta đi. Dù sao ta cũng mang danh
đại sư huynh." Nói rồi liền định nhảy ra khỏi hố cát, nhưng không ngờ Pháo
Thiên Minh giữ chặt hắn lại, Nhất Kiếm Đoạt cảm động! Dù sao cũng có người
quan tâm tính mạng của mình.
"Kiếm Cầm, đưa cho hắn hai cái mặt nạ.”
"Được!" Nhất Kiếm Đoạt Tâm sống mũi cay cay, rầu rĩ muốn khóc. Thì ra
người ta hoàn toàn không tin tưởng khinh công của mình.
Hai mươi phút sau, Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi: "Làm sao ngươi còn
sống quay về đây?"
"..." Nhất Kiếm Đoạt Tâm lướt nhìn mọi người, dường như cũng rất bất ngờ.
"Ta đã liên lạc được với Vương Xung, kì thực chính là Liễu Yên Phi. Hắn nói
Thạch Quan Âm không chết thì hắn sẽ không rời đi. Ta để lại thư nhờ Liễu Yên
Phi chuyển lời: Cực Lạc Chi Tinh đang ở trong tay ta, nếu muốn lấy lại thì giờ
Ngọ ngày mai trưa hãy đem theo Sở Lưu Hương tới hướng chính nam cách ốc
đảo hai mươi dặm để giao dịch, chỉ được một mình tới."
"Hay lắm." Pháo Thiên Minh khen ngợi.
"Ký tên là Thanh Mai Chử Trà." Nhất Kiếm Đoạt Tâm bổ sung.
"Ngươi đi chết đi!" Pháo Thiên Minh giậm mạnh chân xuống. Đây chẳng
phải dồn mình vào đường cùng sao? Lần này nếu không g**t ch*t được tên này,
danh sách thù oán của mình sẽ thêm một gã siêu cấp đại ác nhân. Chỉ sợ hắn ta
giết tới quán trọ, Tiểu Hắc, Tiểu Bạch cộng thêm Tiểu Ngư chưa chắc đỡ nổi.
Cho dù đỡ nổi, Tiểu Ngư thì kệ, Tiểu Hắc Tiểu Bạch dù sao cũng có tình nghĩa
không thấp, nếu có chút sai sót, mình sẽ đau lòng nửa giờ... sau này có kẻ thù
đến thì ai cản cho?
Nếu không chỉ còn cách đi dụ Trương Tam Phong tới làm phục vụ... Ừm,
xác suất gần bằng không. Không cẩn thận bị người ta lừa đi quét dọn nhà vệ
sinh mới rắc rối. Nghe nói mấy ngày nay hơn ngàn người chơi trong bang hội
của Huyết Ảnh bang bị tổn thương nặng nề, thống kê một nghìn một trăm
người, trung bình mỗi người giảm hai cấp. Nghe nói nguyên nhân là do Vương
Liên Hoa ban bố một nhiệm vụ cho người trong bang phái của Huyết Ảnh, yêu
cầu hắn phải đưa một bức thư đến một thành khác trong nửa ngày. Người ta vừa
nhận nhiệm vụ đã bị điểm hết các huyệt đạo trên người. Nửa ngày sau mới thả
bang chúng kia ra, bang chúng kia vừa về tới trụ sở bang hội, hắn đã trắng trợn
xông vào tàn sát lung tung. Sau này nếu không phải vì bản thân bị thương nặng
nên tự rút lui, không biết có thể diệt sạch Huyết Ảnh bang hay không. Từ đó có
thể được độ hẹp hòi và âm hiểm của NPC. Dĩ nhiên Pháo Thiên Minh tuyệt đối
sẽ không thừa nhận là mình giội nước bẩn.
Phía nam ốc đảo hai mươi dặm về nam cũng như sa mạc bình thường. Chỗ
khác biệt duy nhất là ở đâu đó, hơn hai mươi người mai phục trong hai gò cát.
Năm người làm bia đỡ đạn đứng ngay ngắn ở giữa sa mạc. Trong tay Cà Chua
cầm một cái hộp đỏ. Lúc trước Nhất Kiếm Đoạt Tâm không mở ra xem rốt cuộc
là thứ hàng gì. Khi ấy Bành Thất Hổ vẫn còn nên rất bất tiện, mà sau này có
thêm Sở Lưu Hương càng bất tiện hơn. Lần đầu nhìn thấy vật trong hộp, Nhất
Kiếm Đoạt Tâm cho là khối nhỏ đen thui không theo quy luật nào là thiên
thạch. Ngoài giả thuyết này, hắn đã không nghĩ ra thứ gì đã trông như vậy mà
còn được coi là hàng hoá quý giá.
Thực ra đây là thiết cầu, Pháo Thiên Minh trước tiên nung chảy kiếm mỏng
chảy, rồi dùng đáy chai Coca làm khuôn đúc, tuy phần đáy cũng bị nấu chảy
hết, lại dính thêm chút cát, nhưng tổng trọng lượng không sai biệt lắm, tuy hình
dáng sẽ hơi lạ mắt.
Qua giờ Ngọ được một khắc, Thạch Quan Âm cưỡi ngựa tới. Sau lưng cô ả
có hai con lạc đà, trên đó bị trói chặt Hồ Thiết Hoa và Sở Lưu Hương.
"Các ngươi? Làm sao các ngươi trốn thoát ra được?" Thạch Quan Âm đến
gần, thấy năm người đội cảm tử thì kinh ngạc hỏi.
"Hang ổ của ngươi đã bị chúng ta đốt. Đương nhiên chúng ta cũng trốn ra
được." Khoai Lang cười hí hửng nói. Mặc dù Thạch Quan Âm không dịch
dung, nhưng khi thấy người trước mặt cô biết ngay đối phương là Thạch Quan
Âm, là khuôn mặt vốn có của Thạch Quan Âm. Không chỉ bởi vì dung mạo
tuyệt thế ấy, không chỉ vì dáng vẻ uyển chuyển, còn bởi vì từng thấy cô trong
hang động.
"Là Thanh Mai Chử Trà đốt à? Gọi hắn ra đây." Thạch Quan Âm gầm lên
một tiếng giận dữ. Cơ nghiệp nhiều năm cứ thế biến mất, chắc chắn những đệ tử
huấn luyện nhiều năm đều đã chết sạch, cũng chắc chắn hoa anh túc và cỏ cần
sa được vun trồng nhiều năm không còn. Mặc dù bản thân ả đã không cần
những thứ đó nữa nhưng ả thà rằng tự mình phá hủy.
"Tìm ta à?" Pháo Thiên Minh nghe vậy. biết vấn đề này mình không cách
nào bàn được, đành phải ló đầu ra: "Có việc gì thì nói đi. Không có việc thì cút
đi."
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Nhất Kiếm Đoạt nghiến răng nói: "Thôi để ta đi. Dù sao ta cũng mang danhđại sư huynh." Nói rồi liền định nhảy ra khỏi hố cát, nhưng không ngờ PháoThiên Minh giữ chặt hắn lại, Nhất Kiếm Đoạt cảm động! Dù sao cũng có ngườiquan tâm tính mạng của mình."Kiếm Cầm, đưa cho hắn hai cái mặt nạ.”"Được!" Nhất Kiếm Đoạt Tâm sống mũi cay cay, rầu rĩ muốn khóc. Thì rangười ta hoàn toàn không tin tưởng khinh công của mình.Hai mươi phút sau, Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi: "Làm sao ngươi cònsống quay về đây?""..." Nhất Kiếm Đoạt Tâm lướt nhìn mọi người, dường như cũng rất bất ngờ."Ta đã liên lạc được với Vương Xung, kì thực chính là Liễu Yên Phi. Hắn nóiThạch Quan Âm không chết thì hắn sẽ không rời đi. Ta để lại thư nhờ Liễu YênPhi chuyển lời: Cực Lạc Chi Tinh đang ở trong tay ta, nếu muốn lấy lại thì giờNgọ ngày mai trưa hãy đem theo Sở Lưu Hương tới hướng chính nam cách ốcđảo hai mươi dặm để giao dịch, chỉ được một mình tới.""Hay lắm." Pháo Thiên Minh khen ngợi."Ký tên là Thanh Mai Chử Trà." Nhất Kiếm Đoạt Tâm bổ sung."Ngươi đi chết đi!" Pháo Thiên Minh giậm mạnh chân xuống. Đây chẳngphải dồn mình vào đường cùng sao? Lần này nếu không g**t ch*t được tên này,danh sách thù oán của mình sẽ thêm một gã siêu cấp đại ác nhân. Chỉ sợ hắn tagiết tới quán trọ, Tiểu Hắc, Tiểu Bạch cộng thêm Tiểu Ngư chưa chắc đỡ nổi.Cho dù đỡ nổi, Tiểu Ngư thì kệ, Tiểu Hắc Tiểu Bạch dù sao cũng có tình nghĩakhông thấp, nếu có chút sai sót, mình sẽ đau lòng nửa giờ... sau này có kẻ thùđến thì ai cản cho?Nếu không chỉ còn cách đi dụ Trương Tam Phong tới làm phục vụ... Ừm,xác suất gần bằng không. Không cẩn thận bị người ta lừa đi quét dọn nhà vệsinh mới rắc rối. Nghe nói mấy ngày nay hơn ngàn người chơi trong bang hộicủa Huyết Ảnh bang bị tổn thương nặng nề, thống kê một nghìn một trămngười, trung bình mỗi người giảm hai cấp. Nghe nói nguyên nhân là do VươngLiên Hoa ban bố một nhiệm vụ cho người trong bang phái của Huyết Ảnh, yêucầu hắn phải đưa một bức thư đến một thành khác trong nửa ngày. Người ta vừanhận nhiệm vụ đã bị điểm hết các huyệt đạo trên người. Nửa ngày sau mới thảbang chúng kia ra, bang chúng kia vừa về tới trụ sở bang hội, hắn đã trắng trợnxông vào tàn sát lung tung. Sau này nếu không phải vì bản thân bị thương nặngnên tự rút lui, không biết có thể diệt sạch Huyết Ảnh bang hay không. Từ đó cóthể được độ hẹp hòi và âm hiểm của NPC. Dĩ nhiên Pháo Thiên Minh tuyệt đốisẽ không thừa nhận là mình giội nước bẩn.Phía nam ốc đảo hai mươi dặm về nam cũng như sa mạc bình thường. Chỗkhác biệt duy nhất là ở đâu đó, hơn hai mươi người mai phục trong hai gò cát.Năm người làm bia đỡ đạn đứng ngay ngắn ở giữa sa mạc. Trong tay Cà Chuacầm một cái hộp đỏ. Lúc trước Nhất Kiếm Đoạt Tâm không mở ra xem rốt cuộclà thứ hàng gì. Khi ấy Bành Thất Hổ vẫn còn nên rất bất tiện, mà sau này cóthêm Sở Lưu Hương càng bất tiện hơn. Lần đầu nhìn thấy vật trong hộp, NhấtKiếm Đoạt Tâm cho là khối nhỏ đen thui không theo quy luật nào là thiênthạch. Ngoài giả thuyết này, hắn đã không nghĩ ra thứ gì đã trông như vậy màcòn được coi là hàng hoá quý giá.Thực ra đây là thiết cầu, Pháo Thiên Minh trước tiên nung chảy kiếm mỏngchảy, rồi dùng đáy chai Coca làm khuôn đúc, tuy phần đáy cũng bị nấu chảyhết, lại dính thêm chút cát, nhưng tổng trọng lượng không sai biệt lắm, tuy hìnhdáng sẽ hơi lạ mắt.Qua giờ Ngọ được một khắc, Thạch Quan Âm cưỡi ngựa tới. Sau lưng cô ảcó hai con lạc đà, trên đó bị trói chặt Hồ Thiết Hoa và Sở Lưu Hương."Các ngươi? Làm sao các ngươi trốn thoát ra được?" Thạch Quan Âm đếngần, thấy năm người đội cảm tử thì kinh ngạc hỏi."Hang ổ của ngươi đã bị chúng ta đốt. Đương nhiên chúng ta cũng trốn rađược." Khoai Lang cười hí hửng nói. Mặc dù Thạch Quan Âm không dịchdung, nhưng khi thấy người trước mặt cô biết ngay đối phương là Thạch QuanÂm, là khuôn mặt vốn có của Thạch Quan Âm. Không chỉ bởi vì dung mạotuyệt thế ấy, không chỉ vì dáng vẻ uyển chuyển, còn bởi vì từng thấy cô tronghang động."Là Thanh Mai Chử Trà đốt à? Gọi hắn ra đây." Thạch Quan Âm gầm lênmột tiếng giận dữ. Cơ nghiệp nhiều năm cứ thế biến mất, chắc chắn những đệ tửhuấn luyện nhiều năm đều đã chết sạch, cũng chắc chắn hoa anh túc và cỏ cầnsa được vun trồng nhiều năm không còn. Mặc dù bản thân ả đã không cầnnhững thứ đó nữa nhưng ả thà rằng tự mình phá hủy."Tìm ta à?" Pháo Thiên Minh nghe vậy. biết vấn đề này mình không cáchnào bàn được, đành phải ló đầu ra: "Có việc gì thì nói đi. Không có việc thì cútđi."