Tác giả:

Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…

Chương 370: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 55

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Bên trái đại điện có bốn vị trí, hai vị trí đầu đều trống không, vị trí thứ ba làmột ông lão tóc bạc râu bạc, hẳn là Bạch Mi Ưng vương Ân Thiên Chính, saulưng lão là con trai Ân Dã Vương. Vị trí thứ tư cũng là người quen, đó là ViNhất Tiếu.Phía bên trái đại sảnh có năm chỗ trống không, tám chín phần là chỗ ngồicủa Ngũ Tán Nhân.Trong điện yên tĩnh, vài NPC đứng đó ngây ngốc không nhúc nhích, khôngnói một lời, Pháo Thiên Minh cập nhật tình hình cho Tinh Ảnh qua kênh độingũ rồi hỏi: "Chúng làm gì đó?""Chịu!" Hai thiếu nữ đồng thanh đáp: "Xem trước đã!"Lại qua năm phút, ngay lúc Pháo Thiên Minh sắp ngủ gục, Vi Nhất Tiếubỗng cử động ngón trỏ, các NPC khác lập tức gào lên: "Cử động rồi, Vi NhấtTiếu, ngươi thua rồi!"Ba người khác phun máu: "Người ta đang chơi tượng gỗ!""Chán quá đi!" Trương Vô Kỵ thở dài nói: "Ngũ Tán Nhân và Tiểu Chiêu ởbên ngoài chỉ huy huynh đệ, tuy vất vả nhưng dù sao cũng hơn chúng ta ngồingây ra ở đây.""Thôi... Có cách nào chứ, tiếp theo chơi gì?" Dương Tiêu cũng thở dài.Trương Vô Kỵ nói: "Đương nhiên là tiếp tục chơi tượng gỗ, các vị nói cónên mời Thái Thượng giáo chủ cùng ra không, ngài ấy ẩn nấp trong địa đạo làmkỳ binh đã mười mấy ngày, không biết có nhàm chán tới mức thối rữa haykhông.""Thái Thượng giáo chủ là ai?" Pháo Thiên Minh hỏi.Thiên Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hình như tên là Dương Đỉnh Thiên,nhưng mười mấy năm trước vì mụ vợ hồng hạnh vượt tường nên tự sát rồi.Chẳng lẽ xác chết vùng dậy?"Kiếm Cầm tiếp lời: "Cái này không phải không thể! Ta nhớ trong nguyên táccòn nói, bọn họ bị một hòa thượng hạ gục toàn bộ, ta nghĩ nếu quả thật có hòathượng xuất hiện cũng hạ gục chúng ta."Thiên Thiên đứng bên nhìn động tĩnh trong điện, hỏi: "Hiện giờ vấn đề làlàm thế nào để thu hút sự chú ý của Ngũ Hành kỳ đến tổng điện. Chử Trà, ngươicó cách nào không?”Pháo Thiên Minh có vẻ rất khó xử, đáp: "Có thì cũng có, nhưng ta khôngdám dùng.”"Không sao, dù sao ba chúng ta đến đây cũng chẳng hy vọng sống sót rangoài.”"Được rồi! Nếu đã thế...” Pháo Thiên Minh giơ tay vận nội lực vỗ lên vaiThiên Thiên một cái. Ngói dưới chân cô vỡ vụn, Thiên Thiên kêu lên rồi rơixuống.Kiếm Cầm không hài lòng hỏi: "Này! Sao ngươi lại làm thế?”Pháo Thiên Minh đáp: "Hiện tại đây là cách tốt nhất để dò xét thực lực đốiphương. Hơn nữa, Thiên Thiên cũng là người thích hợp nhất, cô ấy không sợchết. Ta vẫn hơi sợ! Còn cô thì sao?”Kiếm Cầm nói: "Ta...ta vẫn bình thường, bình thường thôi.”Mấy tên NPC đột nhiên thấy người chơi rơi từ nóc nhà xuống, không nhữngkhông kinh hãi mà còn lấy làm vui mừng, ai nấy lên tiếng hỏi: "Người tới làai?”Thiên Thiên nghiến răng mắng: "Đồ khốn kiếp!” Cô vẫn còn chút lý trí,không ngẩng đầu nhìn lên.Mấy tên NPC liếc mắt nhìn nhau, Dương Tiêu cười ha hả nói: "Họ Đồ thì tatừng gặp không ít, nhưng cái tên này... thật sự quá hiếm thấy. Ta hỏi ngươi ĐồKhốn Kiếp, ngươi tới làm gì?""Ngươi mới là dồ khốn kiếp, ta tên Thiên Thiên, Nga Mi phái, ta tới giết cácngươi!" Thiên Thiên rất hào sảng nói."Ngươi? Giết chúng ta?" Vi Nhất Tiếu như nghe được trò cười hay nhấtthiên hạ."... Thật ra vừa rồi ta nói đùa, ta thấy các hạ buồn tẻ quá nên mới tới chơi cờvới các ngươi." Thiên Thiên nhận được tin nhắn bèn lập tức thay đổi âm điệu."Ồ?" Tất cả NPC đều liếc nhìn nhau.Không nên nói suông mà không làm, Thiên Thiên cầm kiếm nhanh tay vẽmột bàn cờ cá ngựa lên mặt đất và hỏi: "Các ngươi có biết chơi không?""Ta đi tìm quân cờ!" Vi Nhất Tiếu cười ha hả, thi triển thân pháp biến mấttrong đại sảnh. Có thể nói Vi Nhất Tiếu làm việc rất hiệu quả, chỉ sau chốc látđã mang vào một túi nhỏ, đổ ngay xuống đất. Trong túi có nến, đá, tỏi, bánhbao, củi và gỗ. Vi Nhất Tiếu nói: "Chúng ta thỏa thuận, nếu có người tới giếtchúng ta, trước tiên sẽ giết cô.""Dương tả sứ, không bằng mời Dương giáo chủ cùng ra ngoài vui chơi?Chắc hẳn cô nương này đã nói tin tức về ngài ấy cho người chơi rồi. Không cầnphải lén lút ẩn nấp nữa." Sau khi dặn dò, Dương Tiêu đi vào nội đường, tiếng cơquan vang lên, một nam nhân cường tráng chừng năm mươi tuổi tóc đen râu đentheo Dương Tiêu bước ra."Dù sao chúng ta cũng phải cược cái gì chứ?" Thiên Thiên thuận miệng hỏi."Ba người về cuối cuối cùng nộp mười vàng thì sao?" Có thể thấy TrươngVô Kỵ là người tốt, không đành lòng để Thiên Thiên phá sản quá nhanh, đươngnhiên không loại trừ khả năng khác. Trong nhiệm vụ, bọn họ phải canh giữtuyến phòng thủ cuối cùng, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong đại sảnh chờ ngườichơi giết đến núi, để tránh xao nhãng không được vui chơi giải trí. Nhưng nếucó người chơi tới thì khác, có thể tương tác. Ví dụ, có thể lấy cớ khiến ngườichơi phá sản để thuyết phục. Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc cơ bản đưa chongười ta tiền là được. 

Bên trái đại điện có bốn vị trí, hai vị trí đầu đều trống không, vị trí thứ ba là

một ông lão tóc bạc râu bạc, hẳn là Bạch Mi Ưng vương Ân Thiên Chính, sau

lưng lão là con trai Ân Dã Vương. Vị trí thứ tư cũng là người quen, đó là Vi

Nhất Tiếu.

Phía bên trái đại sảnh có năm chỗ trống không, tám chín phần là chỗ ngồi

của Ngũ Tán Nhân.

Trong điện yên tĩnh, vài NPC đứng đó ngây ngốc không nhúc nhích, không

nói một lời, Pháo Thiên Minh cập nhật tình hình cho Tinh Ảnh qua kênh đội

ngũ rồi hỏi: "Chúng làm gì đó?"

"Chịu!" Hai thiếu nữ đồng thanh đáp: "Xem trước đã!"

Lại qua năm phút, ngay lúc Pháo Thiên Minh sắp ngủ gục, Vi Nhất Tiếu

bỗng cử động ngón trỏ, các NPC khác lập tức gào lên: "Cử động rồi, Vi Nhất

Tiếu, ngươi thua rồi!"

Ba người khác phun máu: "Người ta đang chơi tượng gỗ!"

"Chán quá đi!" Trương Vô Kỵ thở dài nói: "Ngũ Tán Nhân và Tiểu Chiêu ở

bên ngoài chỉ huy huynh đệ, tuy vất vả nhưng dù sao cũng hơn chúng ta ngồi

ngây ra ở đây."

"Thôi... Có cách nào chứ, tiếp theo chơi gì?" Dương Tiêu cũng thở dài.

Trương Vô Kỵ nói: "Đương nhiên là tiếp tục chơi tượng gỗ, các vị nói có

nên mời Thái Thượng giáo chủ cùng ra không, ngài ấy ẩn nấp trong địa đạo làm

kỳ binh đã mười mấy ngày, không biết có nhàm chán tới mức thối rữa hay

không."

"Thái Thượng giáo chủ là ai?" Pháo Thiên Minh hỏi.

Thiên Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hình như tên là Dương Đỉnh Thiên,

nhưng mười mấy năm trước vì mụ vợ hồng hạnh vượt tường nên tự sát rồi.

Chẳng lẽ xác chết vùng dậy?"

Kiếm Cầm tiếp lời: "Cái này không phải không thể! Ta nhớ trong nguyên tác

còn nói, bọn họ bị một hòa thượng hạ gục toàn bộ, ta nghĩ nếu quả thật có hòa

thượng xuất hiện cũng hạ gục chúng ta."

Thiên Thiên đứng bên nhìn động tĩnh trong điện, hỏi: "Hiện giờ vấn đề là

làm thế nào để thu hút sự chú ý của Ngũ Hành kỳ đến tổng điện. Chử Trà, ngươi

có cách nào không?”

Pháo Thiên Minh có vẻ rất khó xử, đáp: "Có thì cũng có, nhưng ta không

dám dùng.”

"Không sao, dù sao ba chúng ta đến đây cũng chẳng hy vọng sống sót ra

ngoài.”

"Được rồi! Nếu đã thế...” Pháo Thiên Minh giơ tay vận nội lực vỗ lên vai

Thiên Thiên một cái. Ngói dưới chân cô vỡ vụn, Thiên Thiên kêu lên rồi rơi

xuống.

Kiếm Cầm không hài lòng hỏi: "Này! Sao ngươi lại làm thế?”

Pháo Thiên Minh đáp: "Hiện tại đây là cách tốt nhất để dò xét thực lực đối

phương. Hơn nữa, Thiên Thiên cũng là người thích hợp nhất, cô ấy không sợ

chết. Ta vẫn hơi sợ! Còn cô thì sao?”

Kiếm Cầm nói: "Ta...ta vẫn bình thường, bình thường thôi.”

Mấy tên NPC đột nhiên thấy người chơi rơi từ nóc nhà xuống, không những

không kinh hãi mà còn lấy làm vui mừng, ai nấy lên tiếng hỏi: "Người tới là

ai?”

Thiên Thiên nghiến răng mắng: "Đồ khốn kiếp!” Cô vẫn còn chút lý trí,

không ngẩng đầu nhìn lên.

Mấy tên NPC liếc mắt nhìn nhau, Dương Tiêu cười ha hả nói: "Họ Đồ thì ta

từng gặp không ít, nhưng cái tên này... thật sự quá hiếm thấy. Ta hỏi ngươi Đồ

Khốn Kiếp, ngươi tới làm gì?"

"Ngươi mới là dồ khốn kiếp, ta tên Thiên Thiên, Nga Mi phái, ta tới giết các

ngươi!" Thiên Thiên rất hào sảng nói.

"Ngươi? Giết chúng ta?" Vi Nhất Tiếu như nghe được trò cười hay nhất

thiên hạ.

"... Thật ra vừa rồi ta nói đùa, ta thấy các hạ buồn tẻ quá nên mới tới chơi cờ

với các ngươi." Thiên Thiên nhận được tin nhắn bèn lập tức thay đổi âm điệu.

"Ồ?" Tất cả NPC đều liếc nhìn nhau.

Không nên nói suông mà không làm, Thiên Thiên cầm kiếm nhanh tay vẽ

một bàn cờ cá ngựa lên mặt đất và hỏi: "Các ngươi có biết chơi không?"

"Ta đi tìm quân cờ!" Vi Nhất Tiếu cười ha hả, thi triển thân pháp biến mất

trong đại sảnh. Có thể nói Vi Nhất Tiếu làm việc rất hiệu quả, chỉ sau chốc lát

đã mang vào một túi nhỏ, đổ ngay xuống đất. Trong túi có nến, đá, tỏi, bánh

bao, củi và gỗ. Vi Nhất Tiếu nói: "Chúng ta thỏa thuận, nếu có người tới giết

chúng ta, trước tiên sẽ giết cô."

"Dương tả sứ, không bằng mời Dương giáo chủ cùng ra ngoài vui chơi?

Chắc hẳn cô nương này đã nói tin tức về ngài ấy cho người chơi rồi. Không cần

phải lén lút ẩn nấp nữa." Sau khi dặn dò, Dương Tiêu đi vào nội đường, tiếng cơ

quan vang lên, một nam nhân cường tráng chừng năm mươi tuổi tóc đen râu đen

theo Dương Tiêu bước ra.

"Dù sao chúng ta cũng phải cược cái gì chứ?" Thiên Thiên thuận miệng hỏi.

"Ba người về cuối cuối cùng nộp mười vàng thì sao?" Có thể thấy Trương

Vô Kỵ là người tốt, không đành lòng để Thiên Thiên phá sản quá nhanh, đương

nhiên không loại trừ khả năng khác. Trong nhiệm vụ, bọn họ phải canh giữ

tuyến phòng thủ cuối cùng, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong đại sảnh chờ người

chơi giết đến núi, để tránh xao nhãng không được vui chơi giải trí. Nhưng nếu

có người chơi tới thì khác, có thể tương tác. Ví dụ, có thể lấy cớ khiến người

chơi phá sản để thuyết phục. Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc cơ bản đưa cho

người ta tiền là được. 

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Bên trái đại điện có bốn vị trí, hai vị trí đầu đều trống không, vị trí thứ ba làmột ông lão tóc bạc râu bạc, hẳn là Bạch Mi Ưng vương Ân Thiên Chính, saulưng lão là con trai Ân Dã Vương. Vị trí thứ tư cũng là người quen, đó là ViNhất Tiếu.Phía bên trái đại sảnh có năm chỗ trống không, tám chín phần là chỗ ngồicủa Ngũ Tán Nhân.Trong điện yên tĩnh, vài NPC đứng đó ngây ngốc không nhúc nhích, khôngnói một lời, Pháo Thiên Minh cập nhật tình hình cho Tinh Ảnh qua kênh độingũ rồi hỏi: "Chúng làm gì đó?""Chịu!" Hai thiếu nữ đồng thanh đáp: "Xem trước đã!"Lại qua năm phút, ngay lúc Pháo Thiên Minh sắp ngủ gục, Vi Nhất Tiếubỗng cử động ngón trỏ, các NPC khác lập tức gào lên: "Cử động rồi, Vi NhấtTiếu, ngươi thua rồi!"Ba người khác phun máu: "Người ta đang chơi tượng gỗ!""Chán quá đi!" Trương Vô Kỵ thở dài nói: "Ngũ Tán Nhân và Tiểu Chiêu ởbên ngoài chỉ huy huynh đệ, tuy vất vả nhưng dù sao cũng hơn chúng ta ngồingây ra ở đây.""Thôi... Có cách nào chứ, tiếp theo chơi gì?" Dương Tiêu cũng thở dài.Trương Vô Kỵ nói: "Đương nhiên là tiếp tục chơi tượng gỗ, các vị nói cónên mời Thái Thượng giáo chủ cùng ra không, ngài ấy ẩn nấp trong địa đạo làmkỳ binh đã mười mấy ngày, không biết có nhàm chán tới mức thối rữa haykhông.""Thái Thượng giáo chủ là ai?" Pháo Thiên Minh hỏi.Thiên Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hình như tên là Dương Đỉnh Thiên,nhưng mười mấy năm trước vì mụ vợ hồng hạnh vượt tường nên tự sát rồi.Chẳng lẽ xác chết vùng dậy?"Kiếm Cầm tiếp lời: "Cái này không phải không thể! Ta nhớ trong nguyên táccòn nói, bọn họ bị một hòa thượng hạ gục toàn bộ, ta nghĩ nếu quả thật có hòathượng xuất hiện cũng hạ gục chúng ta."Thiên Thiên đứng bên nhìn động tĩnh trong điện, hỏi: "Hiện giờ vấn đề làlàm thế nào để thu hút sự chú ý của Ngũ Hành kỳ đến tổng điện. Chử Trà, ngươicó cách nào không?”Pháo Thiên Minh có vẻ rất khó xử, đáp: "Có thì cũng có, nhưng ta khôngdám dùng.”"Không sao, dù sao ba chúng ta đến đây cũng chẳng hy vọng sống sót rangoài.”"Được rồi! Nếu đã thế...” Pháo Thiên Minh giơ tay vận nội lực vỗ lên vaiThiên Thiên một cái. Ngói dưới chân cô vỡ vụn, Thiên Thiên kêu lên rồi rơixuống.Kiếm Cầm không hài lòng hỏi: "Này! Sao ngươi lại làm thế?”Pháo Thiên Minh đáp: "Hiện tại đây là cách tốt nhất để dò xét thực lực đốiphương. Hơn nữa, Thiên Thiên cũng là người thích hợp nhất, cô ấy không sợchết. Ta vẫn hơi sợ! Còn cô thì sao?”Kiếm Cầm nói: "Ta...ta vẫn bình thường, bình thường thôi.”Mấy tên NPC đột nhiên thấy người chơi rơi từ nóc nhà xuống, không nhữngkhông kinh hãi mà còn lấy làm vui mừng, ai nấy lên tiếng hỏi: "Người tới làai?”Thiên Thiên nghiến răng mắng: "Đồ khốn kiếp!” Cô vẫn còn chút lý trí,không ngẩng đầu nhìn lên.Mấy tên NPC liếc mắt nhìn nhau, Dương Tiêu cười ha hả nói: "Họ Đồ thì tatừng gặp không ít, nhưng cái tên này... thật sự quá hiếm thấy. Ta hỏi ngươi ĐồKhốn Kiếp, ngươi tới làm gì?""Ngươi mới là dồ khốn kiếp, ta tên Thiên Thiên, Nga Mi phái, ta tới giết cácngươi!" Thiên Thiên rất hào sảng nói."Ngươi? Giết chúng ta?" Vi Nhất Tiếu như nghe được trò cười hay nhấtthiên hạ."... Thật ra vừa rồi ta nói đùa, ta thấy các hạ buồn tẻ quá nên mới tới chơi cờvới các ngươi." Thiên Thiên nhận được tin nhắn bèn lập tức thay đổi âm điệu."Ồ?" Tất cả NPC đều liếc nhìn nhau.Không nên nói suông mà không làm, Thiên Thiên cầm kiếm nhanh tay vẽmột bàn cờ cá ngựa lên mặt đất và hỏi: "Các ngươi có biết chơi không?""Ta đi tìm quân cờ!" Vi Nhất Tiếu cười ha hả, thi triển thân pháp biến mấttrong đại sảnh. Có thể nói Vi Nhất Tiếu làm việc rất hiệu quả, chỉ sau chốc látđã mang vào một túi nhỏ, đổ ngay xuống đất. Trong túi có nến, đá, tỏi, bánhbao, củi và gỗ. Vi Nhất Tiếu nói: "Chúng ta thỏa thuận, nếu có người tới giếtchúng ta, trước tiên sẽ giết cô.""Dương tả sứ, không bằng mời Dương giáo chủ cùng ra ngoài vui chơi?Chắc hẳn cô nương này đã nói tin tức về ngài ấy cho người chơi rồi. Không cầnphải lén lút ẩn nấp nữa." Sau khi dặn dò, Dương Tiêu đi vào nội đường, tiếng cơquan vang lên, một nam nhân cường tráng chừng năm mươi tuổi tóc đen râu đentheo Dương Tiêu bước ra."Dù sao chúng ta cũng phải cược cái gì chứ?" Thiên Thiên thuận miệng hỏi."Ba người về cuối cuối cùng nộp mười vàng thì sao?" Có thể thấy TrươngVô Kỵ là người tốt, không đành lòng để Thiên Thiên phá sản quá nhanh, đươngnhiên không loại trừ khả năng khác. Trong nhiệm vụ, bọn họ phải canh giữtuyến phòng thủ cuối cùng, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong đại sảnh chờ ngườichơi giết đến núi, để tránh xao nhãng không được vui chơi giải trí. Nhưng nếucó người chơi tới thì khác, có thể tương tác. Ví dụ, có thể lấy cớ khiến ngườichơi phá sản để thuyết phục. Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc cơ bản đưa chongười ta tiền là được. 

Chương 370: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 55