Tác giả:

Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…

Chương 377: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 62

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… "Ăn may, ăn may thôi. Bây giờ thì sao? Hai người này cũng không phải làdễ đối phó đâu." Tinh Ảnh cười ha hả nói."Ta thấy Dương Đỗ Thiên vốn đã là người chết, cho nên trong nhiệm vụnhất định phải chết. Còn Trương Vô Kỵ ta nghĩ hắn sẽ không chết, cũng khôngthể chết được. Bởi vì Tiểu Trương còn dính líu tới rất nhiều nhiệm vụ khác,không giống những người khác rảnh rỗi không việc gì mà ở cái nơi hoang vunày. Cho nên ta cho rằng chỉ cần có thể g**t ch*t Dương Đỗ Thiên, Trương VôKỵ sẽ bỏ trốn. Đương nhiên nếu hắn thực sự muốn đi, bọn ta ai cũng khôngngăn nổi." Tử Phi Tử đột nhiên nói một câu."Có bằng chứng không?" Xa hỏi."Không có, đó chỉ là một người bằng hữu của ta đoán thế. Tên là ThiênNhãn, Chử Trà. Ngươi biết chứ?""Ừm! Có biết, trước kia từng thiết kế trò chơi, có chút hiểu biết về nhữngchuyện này, đề xuất của cô ấy có thể tham khảo." Trong tay Pháo Thiên Minhvẫn cầm cuốn cẩm nang chiến thuật cho trò chơi Tam Độ mà Thiên Nhãn đưa.Theo y, Thiên Nhãn thực sự có tài, không những suy tính được mức độ đê tiệncủa nhà thiết và những chuyện có thể xảy ra, mà còn liệt kê chi tiết mọi cáchthức và điều kiện; còn có thể suy luận ra vài khả năng khác.Tinh Ảnh tổng kết: "Vậy bây giờ chỉ còn một vấn đề là giết Dương ĐỉnhThiên. Có vẻ việc này chỉ dễ dàng hơn chế tạo vệ tinh một chút thôi."Xa tiếp lời: ”Nói rất đúng! Ủ lò thì không có tác dụng rồi, ai nấy không thểphát huy thân pháp, dễ đả thương người mình chứ chẳng nói làm được gì, hơnnữa chỉ là hy sinh vô ích mà thôi. Hắn không biết mệt mỏi. Cho nên ta nghĩ ramột biện pháp!”"Biện pháp gì?""Đơn đấu!"Pháo Thiên Minh lập tức nói: "Ta có việc đi trước! Hẹn gặp lại mọi người."Nhưng Xa lại giống như đã sớm biết, nắm chặt lấy tay áo Pháo Thiên Minhtiếp tục nói: "Chúng ta lợi dụng xa luân chiến, chọn ra cao thủ so chiêu với hắn,chỉ cần mỗi cao thủ có thể lưu lại một vết thương trên người hắn, như vậy là đủrồi. Cứ như vậy, ta nghĩ Trương Vô Kỵ cũng không ngại lấy hai chọi một.""Ý kiến hay!" Ba người còn lại trầm trồ khen ngợi. Trong lòng đồng thời nóithêm một câu: Nếu cao thủ chết sạch, mọi người cùng nhau chạy trốn, lúc vềcũng bàn giáo được.Pháo Thiên Minh trừng mắt nhìn Xa, Xa xoay người cúi đầu nhìn ngựcPháo Thiên Minh, giống như tiểu cô nương vừa làm sai chuyện gì, vừa mân mênút thắt áo của Pháo Thiên Minh vừa nhỏ giọng nói: "Chử Trà, ta biết ngươi vẫnnguyện chết vì ta mà. Lần này người ta thật sự rất tức giận, không làm thịt tênkhốn kiếp kia thì trong lòng sẽ khó chịu. Một khi khó chịu, người ta sẽ mất ngủ,một mất ngủ sẽ già nua, một khi già nua sẽ không ai lấy, không ai lấy buộc phảigả cho ngươi hoặc Thương Tâm, nhưng Thương Tâm đã có người...""Dừng dừng dừng! Ta nói này, ngươi có thể không khiến ta kéo xuống nướcđược không, nước này sâu lắm, không chịu nổi đâu!"Lúc này Xa đột nhiên nói với giọng càng nhẹ nhàng: "Nếu ngươi thật sựkhông muốn đi thì thôi, thật ra ta cũng không nỡ...""Ngao..." Pháo Thiên Minh như chuột bị mèo cắn, xuất hiện trong đại điệnbằng tốc độ ánh sáng: "Dương Đỉnh Thiên, có gan cùng ta đơn đấu.""Đơn đấu? Ha ha. Ngươi muốn chết, ta sẽ tác thành cho ngươi." DươngĐỉnh Thiên bay xuống sảnh."Ta muốn chết? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết võ học đệ nhất thiên hạ.Dương Mạch Phong Tẫn" Pháo Thiên Minh dứt lời, một vệt tàn ảnh bắn thẳngđến Dương Đính Thiên cách đó mười mét. Dương Đỉnh vừa thấy kinh hãi, miễncưỡng khởi động Càn Khôn Đại Na Di trước khi mũi kiếm đâm vào ngực. PháoThiên Minh đâm hụt, dường như ngay cả bước chân cũng không chuyển, lập tứclại một tàn ảnh xuất hiện, đánh thẳng tới Dương Đính Thiên cách đó mười mét.Lúc này Dương Đỉnh Thiên đang sợ hãi, hắn vốn nghĩ rằng tốc độ như vậychỉ là một loại quán tính, không ngờ Pháo Thiên Minh cứ như toàn thể mềmdẻo, không động thì thôi, động là thay đổi tùy ý: xoay người, trượt bước, rútkiếm liền mạch lưu loát. Tốc độ được diễn hóa đến cực hạn."Ta dịch chuyển!" Dương Đỉnh Thiên miễn cưỡng lùi lại mười trượng.Nhưng kiếm của Pháo Thiên Minh cũng theo sát tới. "Ta dịch chuyển... tiếptục... dịch chuyển... dịch ... dịch..."Đám người chơi ngây người đứng nhìn, khắp đại điện đầy ảnh tàn của PháoThiên Minh, như trăm người cùng rút kiếm, chật kín cả đại điện. Cảnh giới nàylà thứ bọn họ không bao giờ có thể cảm nhận được. Lúc này Kiếm Cầm lại lậttay một cái, nói nói với bốn vị đại sư huynh: "Trả tiền đi! Một người một ngànlượng. Ta đã nói Chử Trà có át chủ bài không đành lòng lấy ra mà."Xa thận trọng nói: "Ta không cho, ta đã dùng mỹ nhân kế rồi, hi sinh rấtlớn.""Thôi đi!" Pháo Thiên Minh và Dương Đỉnh Thiên chơi trò mèo vờn chuộtđược ba phút, Dương Đỉnh Thiên bỗng dưng di chuyển sang một bên kêu: "Tađếm một, hai, ba cùng dừng lại." 

"Ăn may, ăn may thôi. Bây giờ thì sao? Hai người này cũng không phải là

dễ đối phó đâu." Tinh Ảnh cười ha hả nói.

"Ta thấy Dương Đỗ Thiên vốn đã là người chết, cho nên trong nhiệm vụ

nhất định phải chết. Còn Trương Vô Kỵ ta nghĩ hắn sẽ không chết, cũng không

thể chết được. Bởi vì Tiểu Trương còn dính líu tới rất nhiều nhiệm vụ khác,

không giống những người khác rảnh rỗi không việc gì mà ở cái nơi hoang vu

này. Cho nên ta cho rằng chỉ cần có thể g**t ch*t Dương Đỗ Thiên, Trương Vô

Kỵ sẽ bỏ trốn. Đương nhiên nếu hắn thực sự muốn đi, bọn ta ai cũng không

ngăn nổi." Tử Phi Tử đột nhiên nói một câu.

"Có bằng chứng không?" Xa hỏi.

"Không có, đó chỉ là một người bằng hữu của ta đoán thế. Tên là Thiên

Nhãn, Chử Trà. Ngươi biết chứ?"

"Ừm! Có biết, trước kia từng thiết kế trò chơi, có chút hiểu biết về những

chuyện này, đề xuất của cô ấy có thể tham khảo." Trong tay Pháo Thiên Minh

vẫn cầm cuốn cẩm nang chiến thuật cho trò chơi Tam Độ mà Thiên Nhãn đưa.

Theo y, Thiên Nhãn thực sự có tài, không những suy tính được mức độ đê tiện

của nhà thiết và những chuyện có thể xảy ra, mà còn liệt kê chi tiết mọi cách

thức và điều kiện; còn có thể suy luận ra vài khả năng khác.

Tinh Ảnh tổng kết: "Vậy bây giờ chỉ còn một vấn đề là giết Dương Đỉnh

Thiên. Có vẻ việc này chỉ dễ dàng hơn chế tạo vệ tinh một chút thôi."

Xa tiếp lời: ”Nói rất đúng! Ủ lò thì không có tác dụng rồi, ai nấy không thể

phát huy thân pháp, dễ đả thương người mình chứ chẳng nói làm được gì, hơn

nữa chỉ là hy sinh vô ích mà thôi. Hắn không biết mệt mỏi. Cho nên ta nghĩ ra

một biện pháp!”

"Biện pháp gì?"

"Đơn đấu!"

Pháo Thiên Minh lập tức nói: "Ta có việc đi trước! Hẹn gặp lại mọi người."

Nhưng Xa lại giống như đã sớm biết, nắm chặt lấy tay áo Pháo Thiên Minh

tiếp tục nói: "Chúng ta lợi dụng xa luân chiến, chọn ra cao thủ so chiêu với hắn,

chỉ cần mỗi cao thủ có thể lưu lại một vết thương trên người hắn, như vậy là đủ

rồi. Cứ như vậy, ta nghĩ Trương Vô Kỵ cũng không ngại lấy hai chọi một."

"Ý kiến hay!" Ba người còn lại trầm trồ khen ngợi. Trong lòng đồng thời nói

thêm một câu: Nếu cao thủ chết sạch, mọi người cùng nhau chạy trốn, lúc về

cũng bàn giáo được.

Pháo Thiên Minh trừng mắt nhìn Xa, Xa xoay người cúi đầu nhìn ngực

Pháo Thiên Minh, giống như tiểu cô nương vừa làm sai chuyện gì, vừa mân mê

nút thắt áo của Pháo Thiên Minh vừa nhỏ giọng nói: "Chử Trà, ta biết ngươi vẫn

nguyện chết vì ta mà. Lần này người ta thật sự rất tức giận, không làm thịt tên

khốn kiếp kia thì trong lòng sẽ khó chịu. Một khi khó chịu, người ta sẽ mất ngủ,

một mất ngủ sẽ già nua, một khi già nua sẽ không ai lấy, không ai lấy buộc phải

gả cho ngươi hoặc Thương Tâm, nhưng Thương Tâm đã có người..."

"Dừng dừng dừng! Ta nói này, ngươi có thể không khiến ta kéo xuống nước

được không, nước này sâu lắm, không chịu nổi đâu!"

Lúc này Xa đột nhiên nói với giọng càng nhẹ nhàng: "Nếu ngươi thật sự

không muốn đi thì thôi, thật ra ta cũng không nỡ..."

"Ngao..." Pháo Thiên Minh như chuột bị mèo cắn, xuất hiện trong đại điện

bằng tốc độ ánh sáng: "Dương Đỉnh Thiên, có gan cùng ta đơn đấu."

"Đơn đấu? Ha ha. Ngươi muốn chết, ta sẽ tác thành cho ngươi." Dương

Đỉnh Thiên bay xuống sảnh.

"Ta muốn chết? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết võ học đệ nhất thiên hạ.

Dương Mạch Phong Tẫn" Pháo Thiên Minh dứt lời, một vệt tàn ảnh bắn thẳng

đến Dương Đính Thiên cách đó mười mét. Dương Đỉnh vừa thấy kinh hãi, miễn

cưỡng khởi động Càn Khôn Đại Na Di trước khi mũi kiếm đâm vào ngực. Pháo

Thiên Minh đâm hụt, dường như ngay cả bước chân cũng không chuyển, lập tức

lại một tàn ảnh xuất hiện, đánh thẳng tới Dương Đính Thiên cách đó mười mét.

Lúc này Dương Đỉnh Thiên đang sợ hãi, hắn vốn nghĩ rằng tốc độ như vậy

chỉ là một loại quán tính, không ngờ Pháo Thiên Minh cứ như toàn thể mềm

dẻo, không động thì thôi, động là thay đổi tùy ý: xoay người, trượt bước, rút

kiếm liền mạch lưu loát. Tốc độ được diễn hóa đến cực hạn.

"Ta dịch chuyển!" Dương Đỉnh Thiên miễn cưỡng lùi lại mười trượng.

Nhưng kiếm của Pháo Thiên Minh cũng theo sát tới. "Ta dịch chuyển... tiếp

tục... dịch chuyển... dịch ... dịch..."

Đám người chơi ngây người đứng nhìn, khắp đại điện đầy ảnh tàn của Pháo

Thiên Minh, như trăm người cùng rút kiếm, chật kín cả đại điện. Cảnh giới này

là thứ bọn họ không bao giờ có thể cảm nhận được. Lúc này Kiếm Cầm lại lật

tay một cái, nói nói với bốn vị đại sư huynh: "Trả tiền đi! Một người một ngàn

lượng. Ta đã nói Chử Trà có át chủ bài không đành lòng lấy ra mà."

Xa thận trọng nói: "Ta không cho, ta đã dùng mỹ nhân kế rồi, hi sinh rất

lớn."

"Thôi đi!" Pháo Thiên Minh và Dương Đỉnh Thiên chơi trò mèo vờn chuột

được ba phút, Dương Đỉnh Thiên bỗng dưng di chuyển sang một bên kêu: "Ta

đếm một, hai, ba cùng dừng lại." 

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… "Ăn may, ăn may thôi. Bây giờ thì sao? Hai người này cũng không phải làdễ đối phó đâu." Tinh Ảnh cười ha hả nói."Ta thấy Dương Đỗ Thiên vốn đã là người chết, cho nên trong nhiệm vụnhất định phải chết. Còn Trương Vô Kỵ ta nghĩ hắn sẽ không chết, cũng khôngthể chết được. Bởi vì Tiểu Trương còn dính líu tới rất nhiều nhiệm vụ khác,không giống những người khác rảnh rỗi không việc gì mà ở cái nơi hoang vunày. Cho nên ta cho rằng chỉ cần có thể g**t ch*t Dương Đỗ Thiên, Trương VôKỵ sẽ bỏ trốn. Đương nhiên nếu hắn thực sự muốn đi, bọn ta ai cũng khôngngăn nổi." Tử Phi Tử đột nhiên nói một câu."Có bằng chứng không?" Xa hỏi."Không có, đó chỉ là một người bằng hữu của ta đoán thế. Tên là ThiênNhãn, Chử Trà. Ngươi biết chứ?""Ừm! Có biết, trước kia từng thiết kế trò chơi, có chút hiểu biết về nhữngchuyện này, đề xuất của cô ấy có thể tham khảo." Trong tay Pháo Thiên Minhvẫn cầm cuốn cẩm nang chiến thuật cho trò chơi Tam Độ mà Thiên Nhãn đưa.Theo y, Thiên Nhãn thực sự có tài, không những suy tính được mức độ đê tiệncủa nhà thiết và những chuyện có thể xảy ra, mà còn liệt kê chi tiết mọi cáchthức và điều kiện; còn có thể suy luận ra vài khả năng khác.Tinh Ảnh tổng kết: "Vậy bây giờ chỉ còn một vấn đề là giết Dương ĐỉnhThiên. Có vẻ việc này chỉ dễ dàng hơn chế tạo vệ tinh một chút thôi."Xa tiếp lời: ”Nói rất đúng! Ủ lò thì không có tác dụng rồi, ai nấy không thểphát huy thân pháp, dễ đả thương người mình chứ chẳng nói làm được gì, hơnnữa chỉ là hy sinh vô ích mà thôi. Hắn không biết mệt mỏi. Cho nên ta nghĩ ramột biện pháp!”"Biện pháp gì?""Đơn đấu!"Pháo Thiên Minh lập tức nói: "Ta có việc đi trước! Hẹn gặp lại mọi người."Nhưng Xa lại giống như đã sớm biết, nắm chặt lấy tay áo Pháo Thiên Minhtiếp tục nói: "Chúng ta lợi dụng xa luân chiến, chọn ra cao thủ so chiêu với hắn,chỉ cần mỗi cao thủ có thể lưu lại một vết thương trên người hắn, như vậy là đủrồi. Cứ như vậy, ta nghĩ Trương Vô Kỵ cũng không ngại lấy hai chọi một.""Ý kiến hay!" Ba người còn lại trầm trồ khen ngợi. Trong lòng đồng thời nóithêm một câu: Nếu cao thủ chết sạch, mọi người cùng nhau chạy trốn, lúc vềcũng bàn giáo được.Pháo Thiên Minh trừng mắt nhìn Xa, Xa xoay người cúi đầu nhìn ngựcPháo Thiên Minh, giống như tiểu cô nương vừa làm sai chuyện gì, vừa mân mênút thắt áo của Pháo Thiên Minh vừa nhỏ giọng nói: "Chử Trà, ta biết ngươi vẫnnguyện chết vì ta mà. Lần này người ta thật sự rất tức giận, không làm thịt tênkhốn kiếp kia thì trong lòng sẽ khó chịu. Một khi khó chịu, người ta sẽ mất ngủ,một mất ngủ sẽ già nua, một khi già nua sẽ không ai lấy, không ai lấy buộc phảigả cho ngươi hoặc Thương Tâm, nhưng Thương Tâm đã có người...""Dừng dừng dừng! Ta nói này, ngươi có thể không khiến ta kéo xuống nướcđược không, nước này sâu lắm, không chịu nổi đâu!"Lúc này Xa đột nhiên nói với giọng càng nhẹ nhàng: "Nếu ngươi thật sựkhông muốn đi thì thôi, thật ra ta cũng không nỡ...""Ngao..." Pháo Thiên Minh như chuột bị mèo cắn, xuất hiện trong đại điệnbằng tốc độ ánh sáng: "Dương Đỉnh Thiên, có gan cùng ta đơn đấu.""Đơn đấu? Ha ha. Ngươi muốn chết, ta sẽ tác thành cho ngươi." DươngĐỉnh Thiên bay xuống sảnh."Ta muốn chết? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết võ học đệ nhất thiên hạ.Dương Mạch Phong Tẫn" Pháo Thiên Minh dứt lời, một vệt tàn ảnh bắn thẳngđến Dương Đính Thiên cách đó mười mét. Dương Đỉnh vừa thấy kinh hãi, miễncưỡng khởi động Càn Khôn Đại Na Di trước khi mũi kiếm đâm vào ngực. PháoThiên Minh đâm hụt, dường như ngay cả bước chân cũng không chuyển, lập tứclại một tàn ảnh xuất hiện, đánh thẳng tới Dương Đính Thiên cách đó mười mét.Lúc này Dương Đỉnh Thiên đang sợ hãi, hắn vốn nghĩ rằng tốc độ như vậychỉ là một loại quán tính, không ngờ Pháo Thiên Minh cứ như toàn thể mềmdẻo, không động thì thôi, động là thay đổi tùy ý: xoay người, trượt bước, rútkiếm liền mạch lưu loát. Tốc độ được diễn hóa đến cực hạn."Ta dịch chuyển!" Dương Đỉnh Thiên miễn cưỡng lùi lại mười trượng.Nhưng kiếm của Pháo Thiên Minh cũng theo sát tới. "Ta dịch chuyển... tiếptục... dịch chuyển... dịch ... dịch..."Đám người chơi ngây người đứng nhìn, khắp đại điện đầy ảnh tàn của PháoThiên Minh, như trăm người cùng rút kiếm, chật kín cả đại điện. Cảnh giới nàylà thứ bọn họ không bao giờ có thể cảm nhận được. Lúc này Kiếm Cầm lại lậttay một cái, nói nói với bốn vị đại sư huynh: "Trả tiền đi! Một người một ngànlượng. Ta đã nói Chử Trà có át chủ bài không đành lòng lấy ra mà."Xa thận trọng nói: "Ta không cho, ta đã dùng mỹ nhân kế rồi, hi sinh rấtlớn.""Thôi đi!" Pháo Thiên Minh và Dương Đỉnh Thiên chơi trò mèo vờn chuộtđược ba phút, Dương Đỉnh Thiên bỗng dưng di chuyển sang một bên kêu: "Tađếm một, hai, ba cùng dừng lại." 

Chương 377: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 62