Tác giả:

Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…

Chương 416: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 101

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Vậy à... muội muội kia, ta có vài điều muốn nói với ngươi, nghe xong đừngđau lòng nhé?" Pháo Thiên Minh gãi đầu nói. Cô nàng giơ tay ra, ý bảo mờingươi cứ nói.“Chuyện thứ nhất, quang minh chính đại lợi dụng quy tắc của trò chơi. Tathua ta phục. Nhưng đối với người dám bẫy ta, cho tới nay không bất luận namnữ già trẻ, chỉ cần bẫy ta, ta nhất định phải đòi lại. Điểm thứ hai, ngươi chẳnghề bận tâm tới việc cười nhạo ta, là cho rằng trong nhà lao không thể dùng đượcvõ công. Nếu ta dám giáo huấn ngươi trong lao, ngươi còn đáp trả, bởi vì ngươibiết lực lượng cơ bản trong trò chơi của mọi người đều giống nhau phảikhông?”Cô gái giơ tay chữ V, lại nhe răng cười một tiếng.“Còn có chuyện thứ ba, ngươi nghe xong rồi hãy cười. Chuyện thứ ba là,thật có lỗi vô cùng, trong đời thực ta cũng là một cao thủ võ công. Song LongThủ Châu.” Pháo Thiên Minh hô một tiếng, hai ngón tay đâm thẳng vào mắt côả, Cô nàng vô thức muốn dùng khinh công, lại phát hiện không đúng, ngã xuốngdưới bàn. Pháo Thiên Minh lộn một vòng trên bàn, bắt lấy cô ả, tay nâng chânhạ một quyền đánh vào phần dạ dày của cô nàng. Khuỷu tay giơ cao định đánhvào phần xương tỳ bà của cô ả.“Lấy tĩnh chế động, lấy nhanh chế thắng, ra tay hung mãnh, tận dụng mọithứ... Đánh phải độc, người phải ác, cước phải nhanh... Nếu có biến cố, tiến tớiáp sát..." Nhạc gia tán thủ là kỹ thuật chiến đấu mà con trai Nhạc Phi - NhạcChấn lưu truyền lại từ thời đại binh khí lạnh, không có ác nhất, chỉ có ác hơn.Điểm chú trọng chính là đánh tay không, hoặc khuỷu tay hoặc vai va chạm, hếtchụp lại tới bắt. Liên miên không dứt, không đánh chết kẻ địch của ngươi thìtuyệt đối không dừng tay.Mặc dù những chiêu này đặt trong trò chơi đúng là ngay cả võ công sơ cấpcũng không bằng, nhưng đặt ra trong đời thực vẫn có thể hạ gục năm sáu namnhân tráng niên, huống hồ là đánh một kẻ lực lượng bằng nhau. lại huống hồ cônàng này bị đánh ngất hoặc bị dọa ngất. Ai có thể ngờ y còn có thủ đoạn này, cônàng đã trúng mấy chiêu như vậy, trực tiếp muốn cắn cắn chết tươi Pháo ThiênMinh, muốn mọi người cùng nhau giam giữ tám tiếng, hoặc là thêm 16 tiếng, 24tiếng thậm chí đến 10 ngày. Nhưng Pháo Thiên Minh thấy địch xông tới là né,tay chân không ngừng, , bắt lấy thân thể cô nàng quăng ngang ra, tay cầm tayđầu đập đầu, quyền đánh tim gan thận. Chân đá đùi và đầu gối. Mặc dù khôngcó đau đớn, nhưng khó chịu vẫn có... Một giờ sau.Pháo Thiên Minh vuốt mái tóc có phần rối loạn, nhìn điệu bộ ôm đầu ngồixổm nơi góc tường của cô nàng, thở một hơi nói: "Ba mươi hai đường một trămbảy mươi ba chiêu, đã đánh hai lượt rồi, còn muốn thêm hai lượt nữa không?"Cô nàng vừa khóc vừa lắc đầu, hắn vẫn không nói gì, đương nhiên thấydáng vẻ không chút nhân tính của Pháo Thiên Minh, lại càng không dám lêntiếng. Cho dù thế nào đi nữa bên này vất vả bốn giờ đồng hồ là có thể ra ngoàisống cả đời. Hơn nữa, đối phương chẳng thể trắng trợn cướp đoạt y phục củamình, kể cả khăn che mặt, trừ phi y có thể đập nát khăn che mặt, làm cho độ bềnxuống 0 mới được.“Xua tay là xong chắc? Hơn một mười triệu vạn, hơn mười triệu đã khôngcòn. Hơn nữa ngươi lấy được sao? Nếu nói có một người có thể mang vật kia rangoài, đó chính là ta, chỉ có taThanh Mai Chử Trà. Các ngươi có thể mang củacải ra ngoài, ba mươi mấy người khuân vác, không đủ cho người truy đuổinhắm rượu... Chết tiệt, lại bị lật thuyền trong mương.” Pháo Thiên Minh pháttiết xong, ngồi xuống bàn mở nước ra uống. Y cũng chán rồi, ba mươi mấy KimLa Hán kia không mang ra ngoài thì thiệt hại bao nhiêu, thật ra đây không phảiđiều y quan tâm nhất. Y để tâm nhất là mọi người dồn thuốc men đồ ăn chomình,, cam tâm làm mồi nhử cho kẻ địch. Mà mình lại cô phụ trách nhiệm, nếuchiến đấu cật lực hy sinh, ngược lại trong lòng thanh thản, cũng dễ bàn giao vớimọi người. Nhưng cứ thế bị bẫy bị giam vào đại lao... Không nói tới chuyệnmất hàng, còn không biết đối thủ là ai, đây thật sự là biểu hiện trốn tránh tráchnhiệm.Pháo Thiên Minh càng nghĩ càng tức giận, thấy cô ả kia định đứng lên,không nhịn được lại chạy tới đạp một cước. Cô nàng rất ngoan ngoãn trở lạingồi xổm góc tường, hai tay che mặt, để lộ ra một khe nhỏ quan sát Pháo ThiênMinh đang đùng đùng giận dữ.“Nhìn cái quái gì.” Pháo Thiên Minh liếc nhìn cô ả, lấy bài ra chơi, có gấpcũng vô ích, chỉ có thể chờ đủ bốn giờ đồng hồ rồi đi ra ngoài. Sau đó trở lạituyết nguyên xem có nhặt nhạnh được chút gì không. Còn việc đi đào kho báu,y không làm nữa, vất vả kéo hàng mấy ngày rồi ngửi miệng thối của nữ nhân làmất... 

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Vậy à... muội muội kia, ta có vài điều muốn nói với ngươi, nghe xong đừng

đau lòng nhé?" Pháo Thiên Minh gãi đầu nói. Cô nàng giơ tay ra, ý bảo mời

ngươi cứ nói.

“Chuyện thứ nhất, quang minh chính đại lợi dụng quy tắc của trò chơi. Ta

thua ta phục. Nhưng đối với người dám bẫy ta, cho tới nay không bất luận nam

nữ già trẻ, chỉ cần bẫy ta, ta nhất định phải đòi lại. Điểm thứ hai, ngươi chẳng

hề bận tâm tới việc cười nhạo ta, là cho rằng trong nhà lao không thể dùng được

võ công. Nếu ta dám giáo huấn ngươi trong lao, ngươi còn đáp trả, bởi vì ngươi

biết lực lượng cơ bản trong trò chơi của mọi người đều giống nhau phải

không?”

Cô gái giơ tay chữ V, lại nhe răng cười một tiếng.

“Còn có chuyện thứ ba, ngươi nghe xong rồi hãy cười. Chuyện thứ ba là,

thật có lỗi vô cùng, trong đời thực ta cũng là một cao thủ võ công. Song Long

Thủ Châu.” Pháo Thiên Minh hô một tiếng, hai ngón tay đâm thẳng vào mắt cô

ả, Cô nàng vô thức muốn dùng khinh công, lại phát hiện không đúng, ngã xuống

dưới bàn. Pháo Thiên Minh lộn một vòng trên bàn, bắt lấy cô ả, tay nâng chân

hạ một quyền đánh vào phần dạ dày của cô nàng. Khuỷu tay giơ cao định đánh

vào phần xương tỳ bà của cô ả.

“Lấy tĩnh chế động, lấy nhanh chế thắng, ra tay hung mãnh, tận dụng mọi

thứ... Đánh phải độc, người phải ác, cước phải nhanh... Nếu có biến cố, tiến tới

áp sát..." Nhạc gia tán thủ là kỹ thuật chiến đấu mà con trai Nhạc Phi - Nhạc

Chấn lưu truyền lại từ thời đại binh khí lạnh, không có ác nhất, chỉ có ác hơn.

Điểm chú trọng chính là đánh tay không, hoặc khuỷu tay hoặc vai va chạm, hết

chụp lại tới bắt. Liên miên không dứt, không đánh chết kẻ địch của ngươi thì

tuyệt đối không dừng tay.

Mặc dù những chiêu này đặt trong trò chơi đúng là ngay cả võ công sơ cấp

cũng không bằng, nhưng đặt ra trong đời thực vẫn có thể hạ gục năm sáu nam

nhân tráng niên, huống hồ là đánh một kẻ lực lượng bằng nhau. lại huống hồ cô

nàng này bị đánh ngất hoặc bị dọa ngất. Ai có thể ngờ y còn có thủ đoạn này, cô

nàng đã trúng mấy chiêu như vậy, trực tiếp muốn cắn cắn chết tươi Pháo Thiên

Minh, muốn mọi người cùng nhau giam giữ tám tiếng, hoặc là thêm 16 tiếng, 24

tiếng thậm chí đến 10 ngày. Nhưng Pháo Thiên Minh thấy địch xông tới là né,

tay chân không ngừng, , bắt lấy thân thể cô nàng quăng ngang ra, tay cầm tay

đầu đập đầu, quyền đánh tim gan thận. Chân đá đùi và đầu gối. Mặc dù không

có đau đớn, nhưng khó chịu vẫn có... Một giờ sau.

Pháo Thiên Minh vuốt mái tóc có phần rối loạn, nhìn điệu bộ ôm đầu ngồi

xổm nơi góc tường của cô nàng, thở một hơi nói: "Ba mươi hai đường một trăm

bảy mươi ba chiêu, đã đánh hai lượt rồi, còn muốn thêm hai lượt nữa không?"

Cô nàng vừa khóc vừa lắc đầu, hắn vẫn không nói gì, đương nhiên thấy

dáng vẻ không chút nhân tính của Pháo Thiên Minh, lại càng không dám lên

tiếng. Cho dù thế nào đi nữa bên này vất vả bốn giờ đồng hồ là có thể ra ngoài

sống cả đời. Hơn nữa, đối phương chẳng thể trắng trợn cướp đoạt y phục của

mình, kể cả khăn che mặt, trừ phi y có thể đập nát khăn che mặt, làm cho độ bền

xuống 0 mới được.

“Xua tay là xong chắc? Hơn một mười triệu vạn, hơn mười triệu đã không

còn. Hơn nữa ngươi lấy được sao? Nếu nói có một người có thể mang vật kia ra

ngoài, đó chính là ta, chỉ có taThanh Mai Chử Trà. Các ngươi có thể mang của

cải ra ngoài, ba mươi mấy người khuân vác, không đủ cho người truy đuổi

nhắm rượu... Chết tiệt, lại bị lật thuyền trong mương.” Pháo Thiên Minh phát

tiết xong, ngồi xuống bàn mở nước ra uống. Y cũng chán rồi, ba mươi mấy Kim

La Hán kia không mang ra ngoài thì thiệt hại bao nhiêu, thật ra đây không phải

điều y quan tâm nhất. Y để tâm nhất là mọi người dồn thuốc men đồ ăn cho

mình,, cam tâm làm mồi nhử cho kẻ địch. Mà mình lại cô phụ trách nhiệm, nếu

chiến đấu cật lực hy sinh, ngược lại trong lòng thanh thản, cũng dễ bàn giao với

mọi người. Nhưng cứ thế bị bẫy bị giam vào đại lao... Không nói tới chuyện

mất hàng, còn không biết đối thủ là ai, đây thật sự là biểu hiện trốn tránh trách

nhiệm.

Pháo Thiên Minh càng nghĩ càng tức giận, thấy cô ả kia định đứng lên,

không nhịn được lại chạy tới đạp một cước. Cô nàng rất ngoan ngoãn trở lại

ngồi xổm góc tường, hai tay che mặt, để lộ ra một khe nhỏ quan sát Pháo Thiên

Minh đang đùng đùng giận dữ.

“Nhìn cái quái gì.” Pháo Thiên Minh liếc nhìn cô ả, lấy bài ra chơi, có gấp

cũng vô ích, chỉ có thể chờ đủ bốn giờ đồng hồ rồi đi ra ngoài. Sau đó trở lại

tuyết nguyên xem có nhặt nhạnh được chút gì không. Còn việc đi đào kho báu,

y không làm nữa, vất vả kéo hàng mấy ngày rồi ngửi miệng thối của nữ nhân là

mất... 

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Vậy à... muội muội kia, ta có vài điều muốn nói với ngươi, nghe xong đừngđau lòng nhé?" Pháo Thiên Minh gãi đầu nói. Cô nàng giơ tay ra, ý bảo mờingươi cứ nói.“Chuyện thứ nhất, quang minh chính đại lợi dụng quy tắc của trò chơi. Tathua ta phục. Nhưng đối với người dám bẫy ta, cho tới nay không bất luận namnữ già trẻ, chỉ cần bẫy ta, ta nhất định phải đòi lại. Điểm thứ hai, ngươi chẳnghề bận tâm tới việc cười nhạo ta, là cho rằng trong nhà lao không thể dùng đượcvõ công. Nếu ta dám giáo huấn ngươi trong lao, ngươi còn đáp trả, bởi vì ngươibiết lực lượng cơ bản trong trò chơi của mọi người đều giống nhau phảikhông?”Cô gái giơ tay chữ V, lại nhe răng cười một tiếng.“Còn có chuyện thứ ba, ngươi nghe xong rồi hãy cười. Chuyện thứ ba là,thật có lỗi vô cùng, trong đời thực ta cũng là một cao thủ võ công. Song LongThủ Châu.” Pháo Thiên Minh hô một tiếng, hai ngón tay đâm thẳng vào mắt côả, Cô nàng vô thức muốn dùng khinh công, lại phát hiện không đúng, ngã xuốngdưới bàn. Pháo Thiên Minh lộn một vòng trên bàn, bắt lấy cô ả, tay nâng chânhạ một quyền đánh vào phần dạ dày của cô nàng. Khuỷu tay giơ cao định đánhvào phần xương tỳ bà của cô ả.“Lấy tĩnh chế động, lấy nhanh chế thắng, ra tay hung mãnh, tận dụng mọithứ... Đánh phải độc, người phải ác, cước phải nhanh... Nếu có biến cố, tiến tớiáp sát..." Nhạc gia tán thủ là kỹ thuật chiến đấu mà con trai Nhạc Phi - NhạcChấn lưu truyền lại từ thời đại binh khí lạnh, không có ác nhất, chỉ có ác hơn.Điểm chú trọng chính là đánh tay không, hoặc khuỷu tay hoặc vai va chạm, hếtchụp lại tới bắt. Liên miên không dứt, không đánh chết kẻ địch của ngươi thìtuyệt đối không dừng tay.Mặc dù những chiêu này đặt trong trò chơi đúng là ngay cả võ công sơ cấpcũng không bằng, nhưng đặt ra trong đời thực vẫn có thể hạ gục năm sáu namnhân tráng niên, huống hồ là đánh một kẻ lực lượng bằng nhau. lại huống hồ cônàng này bị đánh ngất hoặc bị dọa ngất. Ai có thể ngờ y còn có thủ đoạn này, cônàng đã trúng mấy chiêu như vậy, trực tiếp muốn cắn cắn chết tươi Pháo ThiênMinh, muốn mọi người cùng nhau giam giữ tám tiếng, hoặc là thêm 16 tiếng, 24tiếng thậm chí đến 10 ngày. Nhưng Pháo Thiên Minh thấy địch xông tới là né,tay chân không ngừng, , bắt lấy thân thể cô nàng quăng ngang ra, tay cầm tayđầu đập đầu, quyền đánh tim gan thận. Chân đá đùi và đầu gối. Mặc dù khôngcó đau đớn, nhưng khó chịu vẫn có... Một giờ sau.Pháo Thiên Minh vuốt mái tóc có phần rối loạn, nhìn điệu bộ ôm đầu ngồixổm nơi góc tường của cô nàng, thở một hơi nói: "Ba mươi hai đường một trămbảy mươi ba chiêu, đã đánh hai lượt rồi, còn muốn thêm hai lượt nữa không?"Cô nàng vừa khóc vừa lắc đầu, hắn vẫn không nói gì, đương nhiên thấydáng vẻ không chút nhân tính của Pháo Thiên Minh, lại càng không dám lêntiếng. Cho dù thế nào đi nữa bên này vất vả bốn giờ đồng hồ là có thể ra ngoàisống cả đời. Hơn nữa, đối phương chẳng thể trắng trợn cướp đoạt y phục củamình, kể cả khăn che mặt, trừ phi y có thể đập nát khăn che mặt, làm cho độ bềnxuống 0 mới được.“Xua tay là xong chắc? Hơn một mười triệu vạn, hơn mười triệu đã khôngcòn. Hơn nữa ngươi lấy được sao? Nếu nói có một người có thể mang vật kia rangoài, đó chính là ta, chỉ có taThanh Mai Chử Trà. Các ngươi có thể mang củacải ra ngoài, ba mươi mấy người khuân vác, không đủ cho người truy đuổinhắm rượu... Chết tiệt, lại bị lật thuyền trong mương.” Pháo Thiên Minh pháttiết xong, ngồi xuống bàn mở nước ra uống. Y cũng chán rồi, ba mươi mấy KimLa Hán kia không mang ra ngoài thì thiệt hại bao nhiêu, thật ra đây không phảiđiều y quan tâm nhất. Y để tâm nhất là mọi người dồn thuốc men đồ ăn chomình,, cam tâm làm mồi nhử cho kẻ địch. Mà mình lại cô phụ trách nhiệm, nếuchiến đấu cật lực hy sinh, ngược lại trong lòng thanh thản, cũng dễ bàn giao vớimọi người. Nhưng cứ thế bị bẫy bị giam vào đại lao... Không nói tới chuyệnmất hàng, còn không biết đối thủ là ai, đây thật sự là biểu hiện trốn tránh tráchnhiệm.Pháo Thiên Minh càng nghĩ càng tức giận, thấy cô ả kia định đứng lên,không nhịn được lại chạy tới đạp một cước. Cô nàng rất ngoan ngoãn trở lạingồi xổm góc tường, hai tay che mặt, để lộ ra một khe nhỏ quan sát Pháo ThiênMinh đang đùng đùng giận dữ.“Nhìn cái quái gì.” Pháo Thiên Minh liếc nhìn cô ả, lấy bài ra chơi, có gấpcũng vô ích, chỉ có thể chờ đủ bốn giờ đồng hồ rồi đi ra ngoài. Sau đó trở lạituyết nguyên xem có nhặt nhạnh được chút gì không. Còn việc đi đào kho báu,y không làm nữa, vất vả kéo hàng mấy ngày rồi ngửi miệng thối của nữ nhân làmất... 

Chương 416: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 101