Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…
Chương 433: Quỳ Hoa khiếu giang hồ 118
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… "Đi đâu mà tìm?""Ác Nhân cốc, đến khi tới Vũ Hán thì hướng về phía đông một trăm dặm làtới.""Giết vào bên trong à?""Ác Nhân cốc là cấm địa, ai vào cũng giết. Nói thật nhé, với võ công của tacũng rất khó có thể giết vào được. Có điều... ta nghĩ rằng ngươi có thể khôngphải giết vào bên trong.""Tại sao?... Con mẹ nó, ngươi nghĩ ông chủ của ngươi tồi tệ như vậy à?Ngươi xem đạo đức của ta vẫn còn bị giữ ở mức trên 60 kia kìa." Pháo ThiênMinh tức giận."Hành vi... Ta nói hành vi, ta nghĩ chắc chắn ngài có thể vượt qua khảonghiệm, thành công trở thành một thành viên trong Ác Nhân cốc.""Câu này nghe ngứa tai quá." Từ khi bước chân vào trò chơi, Pháo ThiênMinh đã chọn danh môn chính phái, quyết tâm trở thành đại hiệp võ lâm, tấmgương của giang hồ. Nhưng không ngờ danh tiếng của y dù là với NPC hayngười chơi đều ngày càng tồi tệ, thế này là oan nghiệt gì đây.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Pháo Thiên Minh thân thiết ôm vai Vô Song Ngư: "Tiểu Ngư, chúng ta đilàm nhiệm vụ đi.""Tìm cha hay tìm mẹ?" Vô Song Ngư rùng mình một cái."Tìm đại hiệp.""Vậy còn tốt hơn một chút, lúc nào xuất phát?""Bây giờ."Ác Nhân cốc, nghe tên đã biết đây là nơi tụ tập của ác nhân. Sau khi YênPháo Thiên Minh và Vô Song ngư đến mục tiêu, trước mắt bọn họ là một tấmbia đá, trên đó khắc ba chữ lớn: Ác Nhân cốc, cùng một hàng chữ nhỏ cỡ conkiến. Phía sau tấm bia đá là một sơn cốc, bên trong khói lửa cuồn cuộn, loángthoáng còn có tiếng người nói chuyện.Vô Song Ngư vừa định xoay người nhìn chữ con kiến, Pháo Thiên Minh vộivàng kéo hắn lui ra ngoài mười trượng: "Dùng kính viễn vọng đọc xem, hơnnữa phải đọc to lên." Ngày trước ở cổ mộ, Pháo Thiên Minh đã từng làmchuyện như vậy, nên đương nhiên đã có kinh nghiệm."Cẩn... thận... cơ quan." Vô Song Ngư vừa nói xong, xung quanh chỗ bia đánăm trượng đất sụp xuống, xuất hiện một cái hố lớn sâu năm trượng. Đồng thờitrên cành cây đá trên đỉnh bia đá đã có những mũi tên bắn xuống như mưa.Chúng kéo dài nửa khắc đồng hồ mới hết."Khà khà, học theo ca đi. Tiểu Ngư, đọc lại lần nữa.""Cẩn thận cơ quan." Lỗ hổng năm trượng đột nhiên kéo ra một tấm lướiđánh cá khổng lồ, dây thừng lưới đánh cá bị treo ở đầu nhánh cây. Bật ra mộtcái, lưới đánh cá bay lên không trung, sau đó từ trong rừng rậm bay ra ba mũithương dài xuyên qua lưới đánh cá.Vô Song Ngư há hốc mồm, ch** n**c miếng, trầm trồ ngưỡng mộ bản lĩnhcủa Pháo Thiên Minh: "Anh hùng! Có cần tiểu đệ mang hành lý cho ngàikhông?""Đừng gọi ta là anh hùng!" Pháo Thiên Minh khiêm tốn nói: "Ta chỉ là đặtmình vào vị trí của bọn họ đưa ra suy nghĩ xấu xa nhất của bản thân thôi. Giả sửcó người đến quấy rối cuộc sống của ta, ta sẽ dùng thủ đoạn gì để bẫy chết bọnchúng. Chỉ cần đổi vị trí và suy nghĩ thôi, không có gì đáng khoe khoang. Vậytheo tưởng tượng của ngươi, nếu hai chiêu này vẫn chưa hạ được địch, chiêuthứ ba của ngươi là gì?”“Khiêu thứ ba? Bái phục rồi. Ta sẽ ôm đùi người ta mà nói: Ngài chính làthần tượng mà ta hết mực ngưỡng mộ, trí tuệ của ngài đã khiến Gia Cát Lượnghổ thẹn tột cùng, sau này ta là người của ngài, để thể hiện lòng kính trọng của tađối với ngài...”Vô Song Ngư lấy làm lạ, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?”“Sau đó? Không có sau đó, nói nhiều lời như thế đã thừa đủ chọc hắn thủngcả trăm lỗ rồi.”"Nếu không ôm được đùi thì sao?" Vô Song Ngư chân thành hỏi tiếp, vừa tòmò vừa khiêm tốn.“Không ôm được? Vậy ngươi cứ nói: Ta biết ngài là bậc anh hùng cái thế.Thật sự là để cho kẻ tiểu nhân như ta... Cái khác không nói nữa, anh hùng mờingài uống chén rượu này, trong Ác Nhân cốc này ngài có thể qua lại tự nhiên,chắc chắn sẽ không ai làm khó ngài đâu. Nếu không uống, ngươi cứ nói: Thì raanh hùng khinh hạng tôm tép, kính mời ngài bước qua thi của ta đi. Ta tuyệt đốikhông dám động thủ với ngài ngài. Cứ như vậy, hắn ta chỉ có hai sự lựa chọn,hoặc g**t ch*t người hết lòng kính trọng mình, hoặc uống rượu độc của anhhùng.”"Hai vị anh hùng.” Một gã đầu trọc đột nhiên ló đầu ra từ trong rừng, trựctiếp đi tới cách hai người khoảng hai thước, quỳ xuống nói: "Hai vị anh hùng trídũng song toàn, xin nhận của Cáp Cáp Nhân này một lạy.” Nói xong thật sự cúiđầu xuống rồi bò lại gần để ôm chân.Pháo Thiên Minh vận nội lực, giẫm mạnh lên tay phải hắn, ngồi xuống nói:"Tứ hải ai cũng là huynh đệ, cần gì phải khách khí thái quá như vậy. Ta biết talà anh hùng vô địch, nhưng ngươi cũng không cần phải cảm động đến rơi nướcmắt như thế.” Rồi túm lấy tay trái Cáp Cáp Nhân, chân thành nói: “Đúng là quákhách khí rồi. Người thân à, người thân ơi.” Lại vận nội lực, cổ tay trật khớp:"Huynh đệ à, đừng trách anh hùng ta, ta đối với ngươi... vừa gặp đã thân thiếtnhư người nhà, kết quả quá kích động. Ngươi sẽ không trách ta chứ?”
"Đi đâu mà tìm?"
"Ác Nhân cốc, đến khi tới Vũ Hán thì hướng về phía đông một trăm dặm là
tới."
"Giết vào bên trong à?"
"Ác Nhân cốc là cấm địa, ai vào cũng giết. Nói thật nhé, với võ công của ta
cũng rất khó có thể giết vào được. Có điều... ta nghĩ rằng ngươi có thể không
phải giết vào bên trong."
"Tại sao?... Con mẹ nó, ngươi nghĩ ông chủ của ngươi tồi tệ như vậy à?
Ngươi xem đạo đức của ta vẫn còn bị giữ ở mức trên 60 kia kìa." Pháo Thiên
Minh tức giận.
"Hành vi... Ta nói hành vi, ta nghĩ chắc chắn ngài có thể vượt qua khảo
nghiệm, thành công trở thành một thành viên trong Ác Nhân cốc."
"Câu này nghe ngứa tai quá." Từ khi bước chân vào trò chơi, Pháo Thiên
Minh đã chọn danh môn chính phái, quyết tâm trở thành đại hiệp võ lâm, tấm
gương của giang hồ. Nhưng không ngờ danh tiếng của y dù là với NPC hay
người chơi đều ngày càng tồi tệ, thế này là oan nghiệt gì đây.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Pháo Thiên Minh thân thiết ôm vai Vô Song Ngư: "Tiểu Ngư, chúng ta đi
làm nhiệm vụ đi."
"Tìm cha hay tìm mẹ?" Vô Song Ngư rùng mình một cái.
"Tìm đại hiệp."
"Vậy còn tốt hơn một chút, lúc nào xuất phát?"
"Bây giờ."
Ác Nhân cốc, nghe tên đã biết đây là nơi tụ tập của ác nhân. Sau khi Yên
Pháo Thiên Minh và Vô Song ngư đến mục tiêu, trước mắt bọn họ là một tấm
bia đá, trên đó khắc ba chữ lớn: Ác Nhân cốc, cùng một hàng chữ nhỏ cỡ con
kiến. Phía sau tấm bia đá là một sơn cốc, bên trong khói lửa cuồn cuộn, loáng
thoáng còn có tiếng người nói chuyện.
Vô Song Ngư vừa định xoay người nhìn chữ con kiến, Pháo Thiên Minh vội
vàng kéo hắn lui ra ngoài mười trượng: "Dùng kính viễn vọng đọc xem, hơn
nữa phải đọc to lên." Ngày trước ở cổ mộ, Pháo Thiên Minh đã từng làm
chuyện như vậy, nên đương nhiên đã có kinh nghiệm.
"Cẩn... thận... cơ quan." Vô Song Ngư vừa nói xong, xung quanh chỗ bia đá
năm trượng đất sụp xuống, xuất hiện một cái hố lớn sâu năm trượng. Đồng thời
trên cành cây đá trên đỉnh bia đá đã có những mũi tên bắn xuống như mưa.
Chúng kéo dài nửa khắc đồng hồ mới hết.
"Khà khà, học theo ca đi. Tiểu Ngư, đọc lại lần nữa."
"Cẩn thận cơ quan." Lỗ hổng năm trượng đột nhiên kéo ra một tấm lưới
đánh cá khổng lồ, dây thừng lưới đánh cá bị treo ở đầu nhánh cây. Bật ra một
cái, lưới đánh cá bay lên không trung, sau đó từ trong rừng rậm bay ra ba mũi
thương dài xuyên qua lưới đánh cá.
Vô Song Ngư há hốc mồm, ch** n**c miếng, trầm trồ ngưỡng mộ bản lĩnh
của Pháo Thiên Minh: "Anh hùng! Có cần tiểu đệ mang hành lý cho ngài
không?"
"Đừng gọi ta là anh hùng!" Pháo Thiên Minh khiêm tốn nói: "Ta chỉ là đặt
mình vào vị trí của bọn họ đưa ra suy nghĩ xấu xa nhất của bản thân thôi. Giả sử
có người đến quấy rối cuộc sống của ta, ta sẽ dùng thủ đoạn gì để bẫy chết bọn
chúng. Chỉ cần đổi vị trí và suy nghĩ thôi, không có gì đáng khoe khoang. Vậy
theo tưởng tượng của ngươi, nếu hai chiêu này vẫn chưa hạ được địch, chiêu
thứ ba của ngươi là gì?”
“Khiêu thứ ba? Bái phục rồi. Ta sẽ ôm đùi người ta mà nói: Ngài chính là
thần tượng mà ta hết mực ngưỡng mộ, trí tuệ của ngài đã khiến Gia Cát Lượng
hổ thẹn tột cùng, sau này ta là người của ngài, để thể hiện lòng kính trọng của ta
đối với ngài...”
Vô Song Ngư lấy làm lạ, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Không có sau đó, nói nhiều lời như thế đã thừa đủ chọc hắn thủng
cả trăm lỗ rồi.”
"Nếu không ôm được đùi thì sao?" Vô Song Ngư chân thành hỏi tiếp, vừa tò
mò vừa khiêm tốn.
“Không ôm được? Vậy ngươi cứ nói: Ta biết ngài là bậc anh hùng cái thế.
Thật sự là để cho kẻ tiểu nhân như ta... Cái khác không nói nữa, anh hùng mời
ngài uống chén rượu này, trong Ác Nhân cốc này ngài có thể qua lại tự nhiên,
chắc chắn sẽ không ai làm khó ngài đâu. Nếu không uống, ngươi cứ nói: Thì ra
anh hùng khinh hạng tôm tép, kính mời ngài bước qua thi của ta đi. Ta tuyệt đối
không dám động thủ với ngài ngài. Cứ như vậy, hắn ta chỉ có hai sự lựa chọn,
hoặc g**t ch*t người hết lòng kính trọng mình, hoặc uống rượu độc của anh
hùng.”
"Hai vị anh hùng.” Một gã đầu trọc đột nhiên ló đầu ra từ trong rừng, trực
tiếp đi tới cách hai người khoảng hai thước, quỳ xuống nói: "Hai vị anh hùng trí
dũng song toàn, xin nhận của Cáp Cáp Nhân này một lạy.” Nói xong thật sự cúi
đầu xuống rồi bò lại gần để ôm chân.
Pháo Thiên Minh vận nội lực, giẫm mạnh lên tay phải hắn, ngồi xuống nói:
"Tứ hải ai cũng là huynh đệ, cần gì phải khách khí thái quá như vậy. Ta biết ta
là anh hùng vô địch, nhưng ngươi cũng không cần phải cảm động đến rơi nước
mắt như thế.” Rồi túm lấy tay trái Cáp Cáp Nhân, chân thành nói: “Đúng là quá
khách khí rồi. Người thân à, người thân ơi.” Lại vận nội lực, cổ tay trật khớp:
"Huynh đệ à, đừng trách anh hùng ta, ta đối với ngươi... vừa gặp đã thân thiết
như người nhà, kết quả quá kích động. Ngươi sẽ không trách ta chứ?”
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… "Đi đâu mà tìm?""Ác Nhân cốc, đến khi tới Vũ Hán thì hướng về phía đông một trăm dặm làtới.""Giết vào bên trong à?""Ác Nhân cốc là cấm địa, ai vào cũng giết. Nói thật nhé, với võ công của tacũng rất khó có thể giết vào được. Có điều... ta nghĩ rằng ngươi có thể khôngphải giết vào bên trong.""Tại sao?... Con mẹ nó, ngươi nghĩ ông chủ của ngươi tồi tệ như vậy à?Ngươi xem đạo đức của ta vẫn còn bị giữ ở mức trên 60 kia kìa." Pháo ThiênMinh tức giận."Hành vi... Ta nói hành vi, ta nghĩ chắc chắn ngài có thể vượt qua khảonghiệm, thành công trở thành một thành viên trong Ác Nhân cốc.""Câu này nghe ngứa tai quá." Từ khi bước chân vào trò chơi, Pháo ThiênMinh đã chọn danh môn chính phái, quyết tâm trở thành đại hiệp võ lâm, tấmgương của giang hồ. Nhưng không ngờ danh tiếng của y dù là với NPC hayngười chơi đều ngày càng tồi tệ, thế này là oan nghiệt gì đây.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Pháo Thiên Minh thân thiết ôm vai Vô Song Ngư: "Tiểu Ngư, chúng ta đilàm nhiệm vụ đi.""Tìm cha hay tìm mẹ?" Vô Song Ngư rùng mình một cái."Tìm đại hiệp.""Vậy còn tốt hơn một chút, lúc nào xuất phát?""Bây giờ."Ác Nhân cốc, nghe tên đã biết đây là nơi tụ tập của ác nhân. Sau khi YênPháo Thiên Minh và Vô Song ngư đến mục tiêu, trước mắt bọn họ là một tấmbia đá, trên đó khắc ba chữ lớn: Ác Nhân cốc, cùng một hàng chữ nhỏ cỡ conkiến. Phía sau tấm bia đá là một sơn cốc, bên trong khói lửa cuồn cuộn, loángthoáng còn có tiếng người nói chuyện.Vô Song Ngư vừa định xoay người nhìn chữ con kiến, Pháo Thiên Minh vộivàng kéo hắn lui ra ngoài mười trượng: "Dùng kính viễn vọng đọc xem, hơnnữa phải đọc to lên." Ngày trước ở cổ mộ, Pháo Thiên Minh đã từng làmchuyện như vậy, nên đương nhiên đã có kinh nghiệm."Cẩn... thận... cơ quan." Vô Song Ngư vừa nói xong, xung quanh chỗ bia đánăm trượng đất sụp xuống, xuất hiện một cái hố lớn sâu năm trượng. Đồng thờitrên cành cây đá trên đỉnh bia đá đã có những mũi tên bắn xuống như mưa.Chúng kéo dài nửa khắc đồng hồ mới hết."Khà khà, học theo ca đi. Tiểu Ngư, đọc lại lần nữa.""Cẩn thận cơ quan." Lỗ hổng năm trượng đột nhiên kéo ra một tấm lướiđánh cá khổng lồ, dây thừng lưới đánh cá bị treo ở đầu nhánh cây. Bật ra mộtcái, lưới đánh cá bay lên không trung, sau đó từ trong rừng rậm bay ra ba mũithương dài xuyên qua lưới đánh cá.Vô Song Ngư há hốc mồm, ch** n**c miếng, trầm trồ ngưỡng mộ bản lĩnhcủa Pháo Thiên Minh: "Anh hùng! Có cần tiểu đệ mang hành lý cho ngàikhông?""Đừng gọi ta là anh hùng!" Pháo Thiên Minh khiêm tốn nói: "Ta chỉ là đặtmình vào vị trí của bọn họ đưa ra suy nghĩ xấu xa nhất của bản thân thôi. Giả sửcó người đến quấy rối cuộc sống của ta, ta sẽ dùng thủ đoạn gì để bẫy chết bọnchúng. Chỉ cần đổi vị trí và suy nghĩ thôi, không có gì đáng khoe khoang. Vậytheo tưởng tượng của ngươi, nếu hai chiêu này vẫn chưa hạ được địch, chiêuthứ ba của ngươi là gì?”“Khiêu thứ ba? Bái phục rồi. Ta sẽ ôm đùi người ta mà nói: Ngài chính làthần tượng mà ta hết mực ngưỡng mộ, trí tuệ của ngài đã khiến Gia Cát Lượnghổ thẹn tột cùng, sau này ta là người của ngài, để thể hiện lòng kính trọng của tađối với ngài...”Vô Song Ngư lấy làm lạ, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?”“Sau đó? Không có sau đó, nói nhiều lời như thế đã thừa đủ chọc hắn thủngcả trăm lỗ rồi.”"Nếu không ôm được đùi thì sao?" Vô Song Ngư chân thành hỏi tiếp, vừa tòmò vừa khiêm tốn.“Không ôm được? Vậy ngươi cứ nói: Ta biết ngài là bậc anh hùng cái thế.Thật sự là để cho kẻ tiểu nhân như ta... Cái khác không nói nữa, anh hùng mờingài uống chén rượu này, trong Ác Nhân cốc này ngài có thể qua lại tự nhiên,chắc chắn sẽ không ai làm khó ngài đâu. Nếu không uống, ngươi cứ nói: Thì raanh hùng khinh hạng tôm tép, kính mời ngài bước qua thi của ta đi. Ta tuyệt đốikhông dám động thủ với ngài ngài. Cứ như vậy, hắn ta chỉ có hai sự lựa chọn,hoặc g**t ch*t người hết lòng kính trọng mình, hoặc uống rượu độc của anhhùng.”"Hai vị anh hùng.” Một gã đầu trọc đột nhiên ló đầu ra từ trong rừng, trựctiếp đi tới cách hai người khoảng hai thước, quỳ xuống nói: "Hai vị anh hùng trídũng song toàn, xin nhận của Cáp Cáp Nhân này một lạy.” Nói xong thật sự cúiđầu xuống rồi bò lại gần để ôm chân.Pháo Thiên Minh vận nội lực, giẫm mạnh lên tay phải hắn, ngồi xuống nói:"Tứ hải ai cũng là huynh đệ, cần gì phải khách khí thái quá như vậy. Ta biết talà anh hùng vô địch, nhưng ngươi cũng không cần phải cảm động đến rơi nướcmắt như thế.” Rồi túm lấy tay trái Cáp Cáp Nhân, chân thành nói: “Đúng là quákhách khí rồi. Người thân à, người thân ơi.” Lại vận nội lực, cổ tay trật khớp:"Huynh đệ à, đừng trách anh hùng ta, ta đối với ngươi... vừa gặp đã thân thiếtnhư người nhà, kết quả quá kích động. Ngươi sẽ không trách ta chứ?”