Tác giả:

Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…

Chương 455: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 140

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… .... Tại nơi hoang vu nào đó....Yêu Nguyệt: "Nói hay không nói?”Pháo Thiên Minh: "Ta đã nói hai ngàn tám trăm sáu mươi hai lần rồi, một làsợ tiền, hai là sợ mỹ nữ. Ngài không nghe sao!” Sau màn trình diễn Quỳ Hoavừa rồi, y không tin Yêu Nguyệt dám kéo hắn đến thôn xóm hẻo lánh. Đến lúcấy ai thịt ai còn chưa biết được."Nếu ngươi không chịu nói, ta chỉ còn cách dẫn ngươi đi gặp một người.”Yêu Nguyệt nhấc bổng Pháo Thiên Minh đi về phía trước."Gặp ai?""Nghe tới Thập Nhị Tinh Tượng chưa?""Thập Nhị Sinh Tiếu thì ta biết."Yêu Nguyệt không để ý tới, tự mình nói: "Thập Nhị Tinh Tượng chính là kẻcòn xấu hơn tất cả đám người trong Ác Nhân cốc. Mà mười một người trong đócộng lại cũng không xấu bằng lão đại Ngụy Vô Nha của chúng. Ngươi đã khôngmuốn trả lời vấn đề của ta, ta chỉ đành để hắn giải đáp giúp ta. Hắn là người biếthết cực hình trong thiên hạ, độc hình trong thiên hạ hắn cũng biết...""Tình nhân của ngươi à?" Pháo Thiên Minh cắt ngang hỏi.Lửa giận của Yêu Nguyệt trực tiếp bốc lên hừng hực. Nhưng chỉ duy trìtrong một giây rồi lập tức tắt ngúm, từ khi Minh Ngọc công lên tới tầng thứchín, cô không biết cái gì gọi là đau khổ, cái gì gọi là tức giận, nhưng khôngngờ chỉ trong một ngày, bản thân đã trải nghiệm tư vị trong đó một lần."Không cần khích ta, ta sẽ không giết ngươi." Vì biểu thị bản thân thực sựkhông tức giận, Yêu Nguyệt tiếp tục giới thiệu: "Nguỵ Vô Nha h* th*n tê liệt,thân như đồng tử, dáng dấp đầu trâu mặt ngựa, đáng sợ khó nói. Hết lần này tớilần khác trí cao khí thịnh, năm đó lại dám lên Di Hoa cung cầu hôn, bị ta chomột chưởng đánh trọng thương.""... Tư tưởng của chúng ta có phải không cùng một đẳng cấp hay không."Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi: "Có nữ nhân nào dám đánh ta thành trọngthương, cho dù ta đánh không lại, không có cách nào tìm lại thể diện. Nhưng ítnhất cũng không thể giúp nữ nhân kia mới đúng."Yêu Nguyệt cười lạnh nói: "Hắn dám không giúp, ta sẽ san bằng ổ chuột củahắn."“Mỹ nữ, nghe ta khuyên một câu, loại người này ngươi không thể trêu vào.Nếu đổi lại là ta, thà đi chọc Kiều Phong, cũng không muốn đi chọc Mộ DungPhục. Quân tử dễ phòng, tiểu nhân khó cản! Có hai loại người miễn dịch đối vớiuy h**p bằng vũ lực, một loại là người chết, một loại khác là người xấu thôngminh. Loại người xấu này thường rất nhỏ mọn. một khi thất bại sẽ nhớ kỹ, khihắn có cơ hội lấy lại danh dự, hắn sẽ tuyệt đối không nương tay nhân từ... A?Hình như tính cách này có vẻ quen thuộc, là bằng hữu nào của ta thì phải? Thậtkhó hiểu...""Hừ!" Yêu Nguyệt không để ý tới Pháo Thiên Minh vẫn còn khó hiểu, lạivận công phóng thẳng tới phương xa.... Trong hang núi nào đó...Pháo Thiên Minh quan sát nam nhân trước mặt này, người này... giống nhưchuột, cứ một mực ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ giả làm Khổng Minh. Tên họthì hơi nghi ngờ là để lừa người, hàm răng vẫn còn, còn lại thì cơ bản khôngkhác gì những gì Yêu Nguyệt đã nói.Ngụy Vô Nha cung kính nói: "Yêu Nguyệt cung chủ đã yêu cầu, đươngnhiên không dám chậm trễ. Chi bằng cùng ta xuống địa cung, nơi đó có đầy đủcông cụ dụng hình. Chúng ta có thể thử toàn bộ xem sao.""Này! Nữ nhân kia” Pháo Thiên Minh quay đầu nói với Yêu Nguyệt: "Tađoan chắc tiểu tử này không có ý tốt, lát nữa là vào bẫy ngay thôi. Đừng nói takhông cảnh cáo ngươi.”"Miệng còn hôi sửa mà dám ngậm máu phun người. Ta hỏi ngươi, ngươi cóchứng cớ gì mà nói ta không có ý tốt?”Pháo Thiên Minh cười hí hí nói: "Nghe nói sau khi Liên Tinh ngỏm củ tỏi,dù trên mặt lộ vẻ thương tiếc, nhưng đối với kẻ gây ra tai họa này là ta.... bị oanức thấu trời xanh, nhưng vẫn không hề tỏ ra phẫn nộ. NPC tuy là NPC, nhưngvẫn chưa đủ xấu xa!”Yêu Nguyệt hừ một tiếng nói: "Ngụy Vô Nha, ngươi đi trước dẫn đường.Không được cách xa ta quá năm mét, nếu không đừng trách ta không kháchkhí.”Pháo Thiên Minh bị trói, bị Yêu Nguyệt dùng dây thừng nắm lấy phía sau.Thật ra, y cũng chẳng biết sợ cái gì? Trong trò chơi tính toán kỹ càng, chỉ có cáihang rắn mà Lam Sắc rơi xuống khiến y hơi run sợ, còn lại dường như không cónhiều cảm giác. Còn bị tra tấn thì càng không sao, nhắm mắt lại, muốn làm gìthì làm, có phải JJ chư từng rụng đâu? Ai sợ ai, rùa đen sợ chuỳ sắt...Ba người men theo một con dốc đi xuống phía dưới, càng đi càng sâu. Sauba phút mới tới trước một cánh cửa đá. Ngụy Vô Nha nhẹ nhàng xoay cơ quanbên cửa, cánh cửa đá nâng lên, bên trong tối om om. Rõ ràng là một phòng bímật không có chút ánh sáng nào. Ngụy Vô Nha đẩy xe đi trước, Yêu Nguyệtkhông chút do dự, giật mạnh dây thừng kéo Pháo Thiên Minh theo sau.

.... Tại nơi hoang vu nào đó....

Yêu Nguyệt: "Nói hay không nói?”

Pháo Thiên Minh: "Ta đã nói hai ngàn tám trăm sáu mươi hai lần rồi, một là

sợ tiền, hai là sợ mỹ nữ. Ngài không nghe sao!” Sau màn trình diễn Quỳ Hoa

vừa rồi, y không tin Yêu Nguyệt dám kéo hắn đến thôn xóm hẻo lánh. Đến lúc

ấy ai thịt ai còn chưa biết được.

"Nếu ngươi không chịu nói, ta chỉ còn cách dẫn ngươi đi gặp một người.”

Yêu Nguyệt nhấc bổng Pháo Thiên Minh đi về phía trước.

"Gặp ai?"

"Nghe tới Thập Nhị Tinh Tượng chưa?"

"Thập Nhị Sinh Tiếu thì ta biết."

Yêu Nguyệt không để ý tới, tự mình nói: "Thập Nhị Tinh Tượng chính là kẻ

còn xấu hơn tất cả đám người trong Ác Nhân cốc. Mà mười một người trong đó

cộng lại cũng không xấu bằng lão đại Ngụy Vô Nha của chúng. Ngươi đã không

muốn trả lời vấn đề của ta, ta chỉ đành để hắn giải đáp giúp ta. Hắn là người biết

hết cực hình trong thiên hạ, độc hình trong thiên hạ hắn cũng biết..."

"Tình nhân của ngươi à?" Pháo Thiên Minh cắt ngang hỏi.

Lửa giận của Yêu Nguyệt trực tiếp bốc lên hừng hực. Nhưng chỉ duy trì

trong một giây rồi lập tức tắt ngúm, từ khi Minh Ngọc công lên tới tầng thứ

chín, cô không biết cái gì gọi là đau khổ, cái gì gọi là tức giận, nhưng không

ngờ chỉ trong một ngày, bản thân đã trải nghiệm tư vị trong đó một lần.

"Không cần khích ta, ta sẽ không giết ngươi." Vì biểu thị bản thân thực sự

không tức giận, Yêu Nguyệt tiếp tục giới thiệu: "Nguỵ Vô Nha h* th*n tê liệt,

thân như đồng tử, dáng dấp đầu trâu mặt ngựa, đáng sợ khó nói. Hết lần này tới

lần khác trí cao khí thịnh, năm đó lại dám lên Di Hoa cung cầu hôn, bị ta cho

một chưởng đánh trọng thương."

"... Tư tưởng của chúng ta có phải không cùng một đẳng cấp hay không."

Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi: "Có nữ nhân nào dám đánh ta thành trọng

thương, cho dù ta đánh không lại, không có cách nào tìm lại thể diện. Nhưng ít

nhất cũng không thể giúp nữ nhân kia mới đúng."

Yêu Nguyệt cười lạnh nói: "Hắn dám không giúp, ta sẽ san bằng ổ chuột của

hắn."

“Mỹ nữ, nghe ta khuyên một câu, loại người này ngươi không thể trêu vào.

Nếu đổi lại là ta, thà đi chọc Kiều Phong, cũng không muốn đi chọc Mộ Dung

Phục. Quân tử dễ phòng, tiểu nhân khó cản! Có hai loại người miễn dịch đối với

uy h**p bằng vũ lực, một loại là người chết, một loại khác là người xấu thông

minh. Loại người xấu này thường rất nhỏ mọn. một khi thất bại sẽ nhớ kỹ, khi

hắn có cơ hội lấy lại danh dự, hắn sẽ tuyệt đối không nương tay nhân từ... A?

Hình như tính cách này có vẻ quen thuộc, là bằng hữu nào của ta thì phải? Thật

khó hiểu..."

"Hừ!" Yêu Nguyệt không để ý tới Pháo Thiên Minh vẫn còn khó hiểu, lại

vận công phóng thẳng tới phương xa.

... Trong hang núi nào đó...

Pháo Thiên Minh quan sát nam nhân trước mặt này, người này... giống như

chuột, cứ một mực ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ giả làm Khổng Minh. Tên họ

thì hơi nghi ngờ là để lừa người, hàm răng vẫn còn, còn lại thì cơ bản không

khác gì những gì Yêu Nguyệt đã nói.

Ngụy Vô Nha cung kính nói: "Yêu Nguyệt cung chủ đã yêu cầu, đương

nhiên không dám chậm trễ. Chi bằng cùng ta xuống địa cung, nơi đó có đầy đủ

công cụ dụng hình. Chúng ta có thể thử toàn bộ xem sao."

"Này! Nữ nhân kia” Pháo Thiên Minh quay đầu nói với Yêu Nguyệt: "Ta

đoan chắc tiểu tử này không có ý tốt, lát nữa là vào bẫy ngay thôi. Đừng nói ta

không cảnh cáo ngươi.”

"Miệng còn hôi sửa mà dám ngậm máu phun người. Ta hỏi ngươi, ngươi có

chứng cớ gì mà nói ta không có ý tốt?”

Pháo Thiên Minh cười hí hí nói: "Nghe nói sau khi Liên Tinh ngỏm củ tỏi,

dù trên mặt lộ vẻ thương tiếc, nhưng đối với kẻ gây ra tai họa này là ta.... bị oan

ức thấu trời xanh, nhưng vẫn không hề tỏ ra phẫn nộ. NPC tuy là NPC, nhưng

vẫn chưa đủ xấu xa!”

Yêu Nguyệt hừ một tiếng nói: "Ngụy Vô Nha, ngươi đi trước dẫn đường.

Không được cách xa ta quá năm mét, nếu không đừng trách ta không khách

khí.”

Pháo Thiên Minh bị trói, bị Yêu Nguyệt dùng dây thừng nắm lấy phía sau.

Thật ra, y cũng chẳng biết sợ cái gì? Trong trò chơi tính toán kỹ càng, chỉ có cái

hang rắn mà Lam Sắc rơi xuống khiến y hơi run sợ, còn lại dường như không có

nhiều cảm giác. Còn bị tra tấn thì càng không sao, nhắm mắt lại, muốn làm gì

thì làm, có phải JJ chư từng rụng đâu? Ai sợ ai, rùa đen sợ chuỳ sắt...

Ba người men theo một con dốc đi xuống phía dưới, càng đi càng sâu. Sau

ba phút mới tới trước một cánh cửa đá. Ngụy Vô Nha nhẹ nhàng xoay cơ quan

bên cửa, cánh cửa đá nâng lên, bên trong tối om om. Rõ ràng là một phòng bí

mật không có chút ánh sáng nào. Ngụy Vô Nha đẩy xe đi trước, Yêu Nguyệt

không chút do dự, giật mạnh dây thừng kéo Pháo Thiên Minh theo sau.

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… .... Tại nơi hoang vu nào đó....Yêu Nguyệt: "Nói hay không nói?”Pháo Thiên Minh: "Ta đã nói hai ngàn tám trăm sáu mươi hai lần rồi, một làsợ tiền, hai là sợ mỹ nữ. Ngài không nghe sao!” Sau màn trình diễn Quỳ Hoavừa rồi, y không tin Yêu Nguyệt dám kéo hắn đến thôn xóm hẻo lánh. Đến lúcấy ai thịt ai còn chưa biết được."Nếu ngươi không chịu nói, ta chỉ còn cách dẫn ngươi đi gặp một người.”Yêu Nguyệt nhấc bổng Pháo Thiên Minh đi về phía trước."Gặp ai?""Nghe tới Thập Nhị Tinh Tượng chưa?""Thập Nhị Sinh Tiếu thì ta biết."Yêu Nguyệt không để ý tới, tự mình nói: "Thập Nhị Tinh Tượng chính là kẻcòn xấu hơn tất cả đám người trong Ác Nhân cốc. Mà mười một người trong đócộng lại cũng không xấu bằng lão đại Ngụy Vô Nha của chúng. Ngươi đã khôngmuốn trả lời vấn đề của ta, ta chỉ đành để hắn giải đáp giúp ta. Hắn là người biếthết cực hình trong thiên hạ, độc hình trong thiên hạ hắn cũng biết...""Tình nhân của ngươi à?" Pháo Thiên Minh cắt ngang hỏi.Lửa giận của Yêu Nguyệt trực tiếp bốc lên hừng hực. Nhưng chỉ duy trìtrong một giây rồi lập tức tắt ngúm, từ khi Minh Ngọc công lên tới tầng thứchín, cô không biết cái gì gọi là đau khổ, cái gì gọi là tức giận, nhưng khôngngờ chỉ trong một ngày, bản thân đã trải nghiệm tư vị trong đó một lần."Không cần khích ta, ta sẽ không giết ngươi." Vì biểu thị bản thân thực sựkhông tức giận, Yêu Nguyệt tiếp tục giới thiệu: "Nguỵ Vô Nha h* th*n tê liệt,thân như đồng tử, dáng dấp đầu trâu mặt ngựa, đáng sợ khó nói. Hết lần này tớilần khác trí cao khí thịnh, năm đó lại dám lên Di Hoa cung cầu hôn, bị ta chomột chưởng đánh trọng thương.""... Tư tưởng của chúng ta có phải không cùng một đẳng cấp hay không."Pháo Thiên Minh nghi hoặc hỏi: "Có nữ nhân nào dám đánh ta thành trọngthương, cho dù ta đánh không lại, không có cách nào tìm lại thể diện. Nhưng ítnhất cũng không thể giúp nữ nhân kia mới đúng."Yêu Nguyệt cười lạnh nói: "Hắn dám không giúp, ta sẽ san bằng ổ chuột củahắn."“Mỹ nữ, nghe ta khuyên một câu, loại người này ngươi không thể trêu vào.Nếu đổi lại là ta, thà đi chọc Kiều Phong, cũng không muốn đi chọc Mộ DungPhục. Quân tử dễ phòng, tiểu nhân khó cản! Có hai loại người miễn dịch đối vớiuy h**p bằng vũ lực, một loại là người chết, một loại khác là người xấu thôngminh. Loại người xấu này thường rất nhỏ mọn. một khi thất bại sẽ nhớ kỹ, khihắn có cơ hội lấy lại danh dự, hắn sẽ tuyệt đối không nương tay nhân từ... A?Hình như tính cách này có vẻ quen thuộc, là bằng hữu nào của ta thì phải? Thậtkhó hiểu...""Hừ!" Yêu Nguyệt không để ý tới Pháo Thiên Minh vẫn còn khó hiểu, lạivận công phóng thẳng tới phương xa.... Trong hang núi nào đó...Pháo Thiên Minh quan sát nam nhân trước mặt này, người này... giống nhưchuột, cứ một mực ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ giả làm Khổng Minh. Tên họthì hơi nghi ngờ là để lừa người, hàm răng vẫn còn, còn lại thì cơ bản khôngkhác gì những gì Yêu Nguyệt đã nói.Ngụy Vô Nha cung kính nói: "Yêu Nguyệt cung chủ đã yêu cầu, đươngnhiên không dám chậm trễ. Chi bằng cùng ta xuống địa cung, nơi đó có đầy đủcông cụ dụng hình. Chúng ta có thể thử toàn bộ xem sao.""Này! Nữ nhân kia” Pháo Thiên Minh quay đầu nói với Yêu Nguyệt: "Tađoan chắc tiểu tử này không có ý tốt, lát nữa là vào bẫy ngay thôi. Đừng nói takhông cảnh cáo ngươi.”"Miệng còn hôi sửa mà dám ngậm máu phun người. Ta hỏi ngươi, ngươi cóchứng cớ gì mà nói ta không có ý tốt?”Pháo Thiên Minh cười hí hí nói: "Nghe nói sau khi Liên Tinh ngỏm củ tỏi,dù trên mặt lộ vẻ thương tiếc, nhưng đối với kẻ gây ra tai họa này là ta.... bị oanức thấu trời xanh, nhưng vẫn không hề tỏ ra phẫn nộ. NPC tuy là NPC, nhưngvẫn chưa đủ xấu xa!”Yêu Nguyệt hừ một tiếng nói: "Ngụy Vô Nha, ngươi đi trước dẫn đường.Không được cách xa ta quá năm mét, nếu không đừng trách ta không kháchkhí.”Pháo Thiên Minh bị trói, bị Yêu Nguyệt dùng dây thừng nắm lấy phía sau.Thật ra, y cũng chẳng biết sợ cái gì? Trong trò chơi tính toán kỹ càng, chỉ có cáihang rắn mà Lam Sắc rơi xuống khiến y hơi run sợ, còn lại dường như không cónhiều cảm giác. Còn bị tra tấn thì càng không sao, nhắm mắt lại, muốn làm gìthì làm, có phải JJ chư từng rụng đâu? Ai sợ ai, rùa đen sợ chuỳ sắt...Ba người men theo một con dốc đi xuống phía dưới, càng đi càng sâu. Sauba phút mới tới trước một cánh cửa đá. Ngụy Vô Nha nhẹ nhàng xoay cơ quanbên cửa, cánh cửa đá nâng lên, bên trong tối om om. Rõ ràng là một phòng bímật không có chút ánh sáng nào. Ngụy Vô Nha đẩy xe đi trước, Yêu Nguyệtkhông chút do dự, giật mạnh dây thừng kéo Pháo Thiên Minh theo sau.

Chương 455: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 140