Tác giả:

Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…

Chương 468: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 153

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Túi đồ của hai người đầy ắp, Pháo Thiên Minh thiết kế một cái mồi lửa nhỏ,sau khi đốt nến trên bàn, đặt trong một đống giấy rồi nghênh ngang mở cửa đira ngoài.Chỉ cần không cho NPC cơ hội cảnh báo, cơ bản sẽ không có nguy hiểm bịủ lò. Pháo Thiên Minh đã sớm tổng kết ra kinh nghiệm, nếu không chẳng phảilà người chơi vào trấn là bị giết? Bắt trộm phải có tang chứng, bắt gian phải bắtcả cặp. Gà quay vào bụng, chứng cớ biến mất, tiểu nhị bị thịt giữa chợ, nhânchứng biến mất. Dựa vào đâu mà nói mình làm chuyện xấu?"Còn cướp không?" Vụ Lý Hoa tuy đang hỏi, nhưng ánh mắt lại chuyển vềphía tiền trang ngầm, vì sao lại nói là tiền trang ngầm? Bởi vì trên tấm biểntrước cửa tiền trang viết ba chữ lớn tiền trang ngầm."Không dễ làm!" Pháo Thiên Minh nhìn từ bên ngoài vào, trong đó cókhông dưới mười NPC, đừng nói hai người bọn họ rất khó hạ được những NPCnày, cho dù có thể thắng được, cũng tuyệt đối không thể giết sạch chỉ trong giâylát. Chỉ cần có một người cảnh báo, vậy toàn trấn... Trấn này ít cũng phải cóhơn hai ngàn người a! Bình quân mỗi người ném 30 mũi ám khí, đó chính là 6vạn mũi, sau khi chia đều mình trúng ba vạn mũi. Ba vạn mũi đấy! Cho dù làđao thương bất nhập cũng bị dìm cho chết đuối...Đang lúc Vụ Lý Hoa và Pháo Thiên Minh do dự đi tới đi lui, bỗng nhiên lạithấy biến cố xảy ra. Trong tiền trang ngầm, có người chậm rãi lui ra. Người nàyvừa đến cửa, NPC trên trấn như gặp đại địch. Những người bán bánh bao, bánmì và các tiểu thương cùng nhau đóng cửa. Một trái pháo hiệu bay lên bầu trờirồi nổ tung, bùm bùm một hồi, nóc nhà Đường gia trấn đứng đầy NPC, nhìnchằm chằm vào người đang từng bước một lùi về phía cửa ra vào tiền trang.Người trong tiền trang cũng từng bước ép sát người đến, nhưng từ đầu đến cuốivẫn giữ khoảng cách mười mét. Chỉ thấy người nọ đi giữa ánh mắt của hàngngàn NPC, vẫn bình tĩnh bước tới, từ đầu đến cuối vẫn duy trì một bước mộtdấu chân.Pháo Thiên Minh thán phục nói với Vụ Lý Hoa: "Rất có khí chất thầntượng. Thần tượng cũng phải như vậy, cho dù đám đông muốn giết hay muốnhôn ngươi, cứ lo làm tốt phần mình là được."Pháo Thiên Minh còn đang nói, thần tượng kia đã ra khỏi cửa lớn tiền trang,quay người lại đối diện Pháo Thiên Minh. Thiên Minh liếc mắt nhìn xuống, độtnhiên phun ra một ngụm nước bọt từ lỗ mũi.Thần tượng này chính là Độc Hành, ngồi ghế thứ hai trong Tam Hại gianghồ. Tam Hại không ai yếu thế, đều là cao thủ. Ít ra Pháo Thiên Minh lập tứcthừa nhận mình kém cỏi hơn Độc Hành.Chỉ thấy Độc Hành tay trái xách theo một đứa trẻ năm tuổi, Viên NguyệtLoan Đao gác thẳng cổ nó. Trong miệng cắn hơn mười tờ giấy... là ngân phiếu.Pháo Thiên Minh tinh mắt lập tức nhìn thấy một tờ bay lên theo gió, bên trên cóghi 1000 vàng.Bắt cóc, chắc chắn là bắt cóc! Pháo Thiên Minh định nghĩa hành động tángtận thiên lương của Độc Hành.“Hóa ra còn có thể chơi trò chơi như vậy.”Vụ Lý Hoa há hốc miệng, khôngtiếc lời ca ngợi nhân vật huyền thoại này: Tam Hại giang hồ mà giang hồ đồnđại, quả thực không phải tùy tiện bịa đặt."Ừm ừm ừm ừm ừm!” Độc Hành gật đầu với Pháo Thiên Minh, rồi phát ranăm âm thanh không khác biệt.Pháo Thiên Minh hỏi nghi ngờ: "Giết ngươi đoạt ngân phiếu?"Độc Hành vội vàng lắc đầu: Cái tên khốn kiếp ngu ngốc này định chơi đenăn đen chắc? Sao ta lại bỏ tiền tài đi chịu chết được! Ai nói Tam Hại khôngchênh lệch gì? Rõ ràng IQ của tên đứng đầu kém hơn mình!"Ta bảy ngươi ba." Pháo Thiên Minh bấm ngón tay một cái.Độc Hành dù không gật đầu hay lắc đầu, nhưng ngọn lửa giận dữ đang bừngcháy trong đôi mắt nhỏ xíu, ấy! Thiêu đốt ngùn ngụt. Giá như bây giờ có lựachọn, hắn nhất định sẽ không lấy ngân phiếu. Chỉ cần có thể làm thịt PháoThiên Minh."Khụ!" Pháo Thiên Minh rút kiếm, mặt nghiêm nghị cất cao giọng nói: "Tađường đường là đệ tử Võ Đang, gặp chuyện bất bình liền rút kiếm tương trợ làbản tính hiệp khách của ta! * Giờ đây ta thấy loại ác ôn bắt cóc trẻ vị thành niêngây sự giữa chợ. Sao ta có thể ngồi yên? Người hiệp nghĩa nhất định phải làmchuyện hiệp nghĩa, đợi ta trừ tà diệt ma, trả lại cho nhân thế một vùng trời tươisáng...""Đồng ý đồng ý!" Độc Hành cắn răng nắm chặt ngân phiếu, vội vàng viếtvài chữ lên đó. Tên này chẳng phải NPC, sẽ không ngại việc một kiếm đâmxuyên qua hai người, cả kẻ xấu lẫn con tin. Điều kiện tiên quyết là thoải mái lấyđược ngân phiếu."Người có thể tự xưng là đại hiệp, tuyệt đối không phải kẻ đần độn, đángthương thay ta vì bảo vệ cho trẻ em, vì an nguy cho dân chúng, chỉ có thể tạmthời hợp tác cùng phường trộm cướp. Thế nào là đại hiệp? Đại hiệp chính làkhông quan tâm đến thân gia, không quan tâm đến tính mệnh, thậm chí cảkhông quan tâm tới cả danh dự, chỉ muốn bảo vệ an toàn cho dân chúng." PháoThiên Minh vung tay vẽ một đóa kiếm ném kiếm về hộp, sau đó vẫy tay: "Vậynên ta chính là đại hiệp trong các đại hiệp! Độc Hành huynh, có muốn tiểu đệlàm chút gì không?" Pháo Thiên Minh tiến tới hỏi.

Túi đồ của hai người đầy ắp, Pháo Thiên Minh thiết kế một cái mồi lửa nhỏ,

sau khi đốt nến trên bàn, đặt trong một đống giấy rồi nghênh ngang mở cửa đi

ra ngoài.

Chỉ cần không cho NPC cơ hội cảnh báo, cơ bản sẽ không có nguy hiểm bị

ủ lò. Pháo Thiên Minh đã sớm tổng kết ra kinh nghiệm, nếu không chẳng phải

là người chơi vào trấn là bị giết? Bắt trộm phải có tang chứng, bắt gian phải bắt

cả cặp. Gà quay vào bụng, chứng cớ biến mất, tiểu nhị bị thịt giữa chợ, nhân

chứng biến mất. Dựa vào đâu mà nói mình làm chuyện xấu?

"Còn cướp không?" Vụ Lý Hoa tuy đang hỏi, nhưng ánh mắt lại chuyển về

phía tiền trang ngầm, vì sao lại nói là tiền trang ngầm? Bởi vì trên tấm biển

trước cửa tiền trang viết ba chữ lớn tiền trang ngầm.

"Không dễ làm!" Pháo Thiên Minh nhìn từ bên ngoài vào, trong đó có

không dưới mười NPC, đừng nói hai người bọn họ rất khó hạ được những NPC

này, cho dù có thể thắng được, cũng tuyệt đối không thể giết sạch chỉ trong giây

lát. Chỉ cần có một người cảnh báo, vậy toàn trấn... Trấn này ít cũng phải có

hơn hai ngàn người a! Bình quân mỗi người ném 30 mũi ám khí, đó chính là 6

vạn mũi, sau khi chia đều mình trúng ba vạn mũi. Ba vạn mũi đấy! Cho dù là

đao thương bất nhập cũng bị dìm cho chết đuối...

Đang lúc Vụ Lý Hoa và Pháo Thiên Minh do dự đi tới đi lui, bỗng nhiên lại

thấy biến cố xảy ra. Trong tiền trang ngầm, có người chậm rãi lui ra. Người này

vừa đến cửa, NPC trên trấn như gặp đại địch. Những người bán bánh bao, bán

mì và các tiểu thương cùng nhau đóng cửa. Một trái pháo hiệu bay lên bầu trời

rồi nổ tung, bùm bùm một hồi, nóc nhà Đường gia trấn đứng đầy NPC, nhìn

chằm chằm vào người đang từng bước một lùi về phía cửa ra vào tiền trang.

Người trong tiền trang cũng từng bước ép sát người đến, nhưng từ đầu đến cuối

vẫn giữ khoảng cách mười mét. Chỉ thấy người nọ đi giữa ánh mắt của hàng

ngàn NPC, vẫn bình tĩnh bước tới, từ đầu đến cuối vẫn duy trì một bước một

dấu chân.

Pháo Thiên Minh thán phục nói với Vụ Lý Hoa: "Rất có khí chất thần

tượng. Thần tượng cũng phải như vậy, cho dù đám đông muốn giết hay muốn

hôn ngươi, cứ lo làm tốt phần mình là được."

Pháo Thiên Minh còn đang nói, thần tượng kia đã ra khỏi cửa lớn tiền trang,

quay người lại đối diện Pháo Thiên Minh. Thiên Minh liếc mắt nhìn xuống, đột

nhiên phun ra một ngụm nước bọt từ lỗ mũi.

Thần tượng này chính là Độc Hành, ngồi ghế thứ hai trong Tam Hại giang

hồ. Tam Hại không ai yếu thế, đều là cao thủ. Ít ra Pháo Thiên Minh lập tức

thừa nhận mình kém cỏi hơn Độc Hành.

Chỉ thấy Độc Hành tay trái xách theo một đứa trẻ năm tuổi, Viên Nguyệt

Loan Đao gác thẳng cổ nó. Trong miệng cắn hơn mười tờ giấy... là ngân phiếu.

Pháo Thiên Minh tinh mắt lập tức nhìn thấy một tờ bay lên theo gió, bên trên có

ghi 1000 vàng.

Bắt cóc, chắc chắn là bắt cóc! Pháo Thiên Minh định nghĩa hành động táng

tận thiên lương của Độc Hành.

“Hóa ra còn có thể chơi trò chơi như vậy.”Vụ Lý Hoa há hốc miệng, không

tiếc lời ca ngợi nhân vật huyền thoại này: Tam Hại giang hồ mà giang hồ đồn

đại, quả thực không phải tùy tiện bịa đặt.

"Ừm ừm ừm ừm ừm!” Độc Hành gật đầu với Pháo Thiên Minh, rồi phát ra

năm âm thanh không khác biệt.

Pháo Thiên Minh hỏi nghi ngờ: "Giết ngươi đoạt ngân phiếu?"

Độc Hành vội vàng lắc đầu: Cái tên khốn kiếp ngu ngốc này định chơi đen

ăn đen chắc? Sao ta lại bỏ tiền tài đi chịu chết được! Ai nói Tam Hại không

chênh lệch gì? Rõ ràng IQ của tên đứng đầu kém hơn mình!

"Ta bảy ngươi ba." Pháo Thiên Minh bấm ngón tay một cái.

Độc Hành dù không gật đầu hay lắc đầu, nhưng ngọn lửa giận dữ đang bừng

cháy trong đôi mắt nhỏ xíu, ấy! Thiêu đốt ngùn ngụt. Giá như bây giờ có lựa

chọn, hắn nhất định sẽ không lấy ngân phiếu. Chỉ cần có thể làm thịt Pháo

Thiên Minh.

"Khụ!" Pháo Thiên Minh rút kiếm, mặt nghiêm nghị cất cao giọng nói: "Ta

đường đường là đệ tử Võ Đang, gặp chuyện bất bình liền rút kiếm tương trợ là

bản tính hiệp khách của ta! * Giờ đây ta thấy loại ác ôn bắt cóc trẻ vị thành niên

gây sự giữa chợ. Sao ta có thể ngồi yên? Người hiệp nghĩa nhất định phải làm

chuyện hiệp nghĩa, đợi ta trừ tà diệt ma, trả lại cho nhân thế một vùng trời tươi

sáng..."

"Đồng ý đồng ý!" Độc Hành cắn răng nắm chặt ngân phiếu, vội vàng viết

vài chữ lên đó. Tên này chẳng phải NPC, sẽ không ngại việc một kiếm đâm

xuyên qua hai người, cả kẻ xấu lẫn con tin. Điều kiện tiên quyết là thoải mái lấy

được ngân phiếu.

"Người có thể tự xưng là đại hiệp, tuyệt đối không phải kẻ đần độn, đáng

thương thay ta vì bảo vệ cho trẻ em, vì an nguy cho dân chúng, chỉ có thể tạm

thời hợp tác cùng phường trộm cướp. Thế nào là đại hiệp? Đại hiệp chính là

không quan tâm đến thân gia, không quan tâm đến tính mệnh, thậm chí cả

không quan tâm tới cả danh dự, chỉ muốn bảo vệ an toàn cho dân chúng." Pháo

Thiên Minh vung tay vẽ một đóa kiếm ném kiếm về hộp, sau đó vẫy tay: "Vậy

nên ta chính là đại hiệp trong các đại hiệp! Độc Hành huynh, có muốn tiểu đệ

làm chút gì không?" Pháo Thiên Minh tiến tới hỏi.

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Túi đồ của hai người đầy ắp, Pháo Thiên Minh thiết kế một cái mồi lửa nhỏ,sau khi đốt nến trên bàn, đặt trong một đống giấy rồi nghênh ngang mở cửa đira ngoài.Chỉ cần không cho NPC cơ hội cảnh báo, cơ bản sẽ không có nguy hiểm bịủ lò. Pháo Thiên Minh đã sớm tổng kết ra kinh nghiệm, nếu không chẳng phảilà người chơi vào trấn là bị giết? Bắt trộm phải có tang chứng, bắt gian phải bắtcả cặp. Gà quay vào bụng, chứng cớ biến mất, tiểu nhị bị thịt giữa chợ, nhânchứng biến mất. Dựa vào đâu mà nói mình làm chuyện xấu?"Còn cướp không?" Vụ Lý Hoa tuy đang hỏi, nhưng ánh mắt lại chuyển vềphía tiền trang ngầm, vì sao lại nói là tiền trang ngầm? Bởi vì trên tấm biểntrước cửa tiền trang viết ba chữ lớn tiền trang ngầm."Không dễ làm!" Pháo Thiên Minh nhìn từ bên ngoài vào, trong đó cókhông dưới mười NPC, đừng nói hai người bọn họ rất khó hạ được những NPCnày, cho dù có thể thắng được, cũng tuyệt đối không thể giết sạch chỉ trong giâylát. Chỉ cần có một người cảnh báo, vậy toàn trấn... Trấn này ít cũng phải cóhơn hai ngàn người a! Bình quân mỗi người ném 30 mũi ám khí, đó chính là 6vạn mũi, sau khi chia đều mình trúng ba vạn mũi. Ba vạn mũi đấy! Cho dù làđao thương bất nhập cũng bị dìm cho chết đuối...Đang lúc Vụ Lý Hoa và Pháo Thiên Minh do dự đi tới đi lui, bỗng nhiên lạithấy biến cố xảy ra. Trong tiền trang ngầm, có người chậm rãi lui ra. Người nàyvừa đến cửa, NPC trên trấn như gặp đại địch. Những người bán bánh bao, bánmì và các tiểu thương cùng nhau đóng cửa. Một trái pháo hiệu bay lên bầu trờirồi nổ tung, bùm bùm một hồi, nóc nhà Đường gia trấn đứng đầy NPC, nhìnchằm chằm vào người đang từng bước một lùi về phía cửa ra vào tiền trang.Người trong tiền trang cũng từng bước ép sát người đến, nhưng từ đầu đến cuốivẫn giữ khoảng cách mười mét. Chỉ thấy người nọ đi giữa ánh mắt của hàngngàn NPC, vẫn bình tĩnh bước tới, từ đầu đến cuối vẫn duy trì một bước mộtdấu chân.Pháo Thiên Minh thán phục nói với Vụ Lý Hoa: "Rất có khí chất thầntượng. Thần tượng cũng phải như vậy, cho dù đám đông muốn giết hay muốnhôn ngươi, cứ lo làm tốt phần mình là được."Pháo Thiên Minh còn đang nói, thần tượng kia đã ra khỏi cửa lớn tiền trang,quay người lại đối diện Pháo Thiên Minh. Thiên Minh liếc mắt nhìn xuống, độtnhiên phun ra một ngụm nước bọt từ lỗ mũi.Thần tượng này chính là Độc Hành, ngồi ghế thứ hai trong Tam Hại gianghồ. Tam Hại không ai yếu thế, đều là cao thủ. Ít ra Pháo Thiên Minh lập tứcthừa nhận mình kém cỏi hơn Độc Hành.Chỉ thấy Độc Hành tay trái xách theo một đứa trẻ năm tuổi, Viên NguyệtLoan Đao gác thẳng cổ nó. Trong miệng cắn hơn mười tờ giấy... là ngân phiếu.Pháo Thiên Minh tinh mắt lập tức nhìn thấy một tờ bay lên theo gió, bên trên cóghi 1000 vàng.Bắt cóc, chắc chắn là bắt cóc! Pháo Thiên Minh định nghĩa hành động tángtận thiên lương của Độc Hành.“Hóa ra còn có thể chơi trò chơi như vậy.”Vụ Lý Hoa há hốc miệng, khôngtiếc lời ca ngợi nhân vật huyền thoại này: Tam Hại giang hồ mà giang hồ đồnđại, quả thực không phải tùy tiện bịa đặt."Ừm ừm ừm ừm ừm!” Độc Hành gật đầu với Pháo Thiên Minh, rồi phát ranăm âm thanh không khác biệt.Pháo Thiên Minh hỏi nghi ngờ: "Giết ngươi đoạt ngân phiếu?"Độc Hành vội vàng lắc đầu: Cái tên khốn kiếp ngu ngốc này định chơi đenăn đen chắc? Sao ta lại bỏ tiền tài đi chịu chết được! Ai nói Tam Hại khôngchênh lệch gì? Rõ ràng IQ của tên đứng đầu kém hơn mình!"Ta bảy ngươi ba." Pháo Thiên Minh bấm ngón tay một cái.Độc Hành dù không gật đầu hay lắc đầu, nhưng ngọn lửa giận dữ đang bừngcháy trong đôi mắt nhỏ xíu, ấy! Thiêu đốt ngùn ngụt. Giá như bây giờ có lựachọn, hắn nhất định sẽ không lấy ngân phiếu. Chỉ cần có thể làm thịt PháoThiên Minh."Khụ!" Pháo Thiên Minh rút kiếm, mặt nghiêm nghị cất cao giọng nói: "Tađường đường là đệ tử Võ Đang, gặp chuyện bất bình liền rút kiếm tương trợ làbản tính hiệp khách của ta! * Giờ đây ta thấy loại ác ôn bắt cóc trẻ vị thành niêngây sự giữa chợ. Sao ta có thể ngồi yên? Người hiệp nghĩa nhất định phải làmchuyện hiệp nghĩa, đợi ta trừ tà diệt ma, trả lại cho nhân thế một vùng trời tươisáng...""Đồng ý đồng ý!" Độc Hành cắn răng nắm chặt ngân phiếu, vội vàng viếtvài chữ lên đó. Tên này chẳng phải NPC, sẽ không ngại việc một kiếm đâmxuyên qua hai người, cả kẻ xấu lẫn con tin. Điều kiện tiên quyết là thoải mái lấyđược ngân phiếu."Người có thể tự xưng là đại hiệp, tuyệt đối không phải kẻ đần độn, đángthương thay ta vì bảo vệ cho trẻ em, vì an nguy cho dân chúng, chỉ có thể tạmthời hợp tác cùng phường trộm cướp. Thế nào là đại hiệp? Đại hiệp chính làkhông quan tâm đến thân gia, không quan tâm đến tính mệnh, thậm chí cảkhông quan tâm tới cả danh dự, chỉ muốn bảo vệ an toàn cho dân chúng." PháoThiên Minh vung tay vẽ một đóa kiếm ném kiếm về hộp, sau đó vẫy tay: "Vậynên ta chính là đại hiệp trong các đại hiệp! Độc Hành huynh, có muốn tiểu đệlàm chút gì không?" Pháo Thiên Minh tiến tới hỏi.

Chương 468: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 153