Tác giả:

Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…

Chương 498: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 183

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… "Ngươi đồng ý rồi à?" Pháo Thiên Minh vội vàng hỏi."Đều là con cháu thế gia... Hơn nữa, ta đã xem trận tranh tài minh chủ rồi,sau đó cảm thấy những lời hắn nói rất có lý... Dẫu sao ngươi cũng không cần lolắng, có Lam Sắc ở đây rồi, muốn thua cũng khó, huống hồ còn có ngươi, VôSong Ngư, Vụ Lý Hoa, còn có cả Tinh Ảnh trợ giúp, chắc chắn có thể giànhngôi đệ nhất."Pháo Thiên Minh hậm hực cúp máy, đành phải đi giải quyết thủ tục rời bangcủa Thiên Hạ bang, sau đó tới Hoàng Gia Thiên Đường của Quyền Lợi bangtìm Lãnh Nhược Tuyết giải quyết thủ tục gia nhập bang, rồi chờ tới ngày maitham chiến.Ngày hôm sau, hệ thống công bố chi tiết về trận chiến giữa các bang phái.Điều này khiến các bang chủ phải liều mạng.Bang chủ tử trận là thua.Mỗi bang được bổ nhiệm năm Hộ pháp, sau khi tất cả Hộ pháp tử trận, Bangchủ mới xuất hiện trên chiến trường.Cuộc chiến giữa các bang phái áp dụng hình thức tiêu hao, tất cả người chếtsẽ bị rời khỏi phó bản, không được hồi sinh trong trận sau.Khung cảnh đều là tiểu trấn, khoảng 5 km vuông, ra khỏi trấn sẽ bị coi là tửtrận, nằm yên tại chỗ 3 phút không di chuyển sẽ bị đánh dấu và chịu sát thươngtừ hệ thống. (Tham khảo CS chống nấp hố).Nếu có thuốc chữa thương, tốc độ hồi phục tính như người chơi, không cóthuốc thì tùy vào thương tích mà chậm rãi hồi phục hay nặng dần thêm.Người trong cuộc không thể liên lạc với bên ngoài.Khi chi tiết này vừa được công bố, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.Đặc biệt là điều thứ ba, không được hưởng quyền sống lại, sẽ khiến chiếntrường của các bang hội thêm hấp dẫn. Số người quan tâm tất nhiên tăng lên.Pháo Thiên Minh thì chỉ lướt qua, không có hứng thú lắm, tiếp tục uốngCocacola ở quán rượu của mình cũng được. Lãnh Nhược Tuyết không có y làmhộ pháp, nên hắn đang suy nghĩ có nên xông lên đi chịu chết ngay trận đầu haykhông? Sau đó rút ngân phiếu ra, hò hét một tiếng: Các đồng chí, đây là tiềnbang phí của hạ, xin hãy gửi lên đại ca.Điện thoại vang lên, Pháo Thiên Minh nhấc máy lên nhìn, là tiểu nhị: "Alô!""Huynh đệ, đang bận gì đó?""Có việc cứ nói thẳng, chớ vòng vo." Trong mối quan hệ với Tiểu Nhị, PháoThiên Minh vẫn giữ khoảng cách. Tức là chỉ giúp đỡ khi có việc, không thìkhông gọi điện."Đại ca của chúng ta tìm ngươi đấy.""Huyết Ảnh?""Đúng vậy, ngươi có rảnh dùng cơm không?""Không... à có!" Pháo Thiên Minh vừa nói quanh co vừa đoán đoán HuyếtẢnh mời mình có mục đích gì. Không lẽ định thu mua mình làm gián điệp, vạnnhất hai bang gặp nhau thì sai mình dò la tin tức? "Hay là mời lão đại ngươi đếnquán rượu của hạ. Tất nhiên... ta sẽ chiêu đãi."Tiểu nhị trả lời: "Như vậy e ngươi không tiện lắm, bên ta đã sắp xếp tiệcrượu ở phòng 208 Lạc Dương Tùng Hạc lâu, đang chờ ngươi đến đây.""Vậy thì được, ta thay quần áo rồi liền sang đó ngay.""Thay quần áo?" Tiểu Nhị buông điện thoại xuống hỏi: "Lão đại, cái gì gọilà thay quần áo?""A! Câu hỏi của ngươi rất cổ rồi. Ta đoán chẳng mấy ai người Trung Quốchiểu nổi, thay quần áo chính là đi nhà xí đấy." Huyết Ảnh đáp xong lại hỏi:"Ngươi thật sự tin chỉ một mình hắn là đủ sao?""Được hay không được, lúc thi đấu minh chủ tỷ ngươi cũng đã chứng kiếnrồi đấy. Nếu hắn không được thì chẳng ai làm được."... Lạc DươngPháo Thiên Minh vừa bước vào phòng, Huyết Ảnh đã nhanh chóng tiến lạinắm tay y rất nồng nhiệt: "Chử Trà huynh đệ, huynh đệ đến rồi sao. Đã lâukhông gặp, chẳng lẽ bận rộn đến nỗi quên cả bằng hữu cũ à? Nếu không nhờtiểu nhị mời, chắc ngươi cũng không chịu nể mặt ta."Pháo Thiên Minh lập tức tỏ ra khách khí: "Ảnh ca, huynh nói gì thế, huynhđệ chúng ta sao lại khách sáo như vậy? Tuy gần đây quả thật có hơi bận rộn,huynh cũng biết ta vừa mới vang danh mà, bọn đại lý quảng cáo đại diệnthương hiệu như con ruồi ngửi thấy mùi phân, xúm xít chạy tới hết. Xin lỗi, rấtxin lỗi.""Ta thấy đây là chuyện tốt mà. Ngồi đã, ngồi đã! Tiểu Nhị, báo tiểu nhị cóthể đem món lên rồi." Huyết Ảnh thân mật giúp Pháo Thiên Minh kéo ghế, TiểuNhị thì chạy đi gọi tiểu nhị... Xem cách đặt tên đi.Thức ăn nhanh chóng được bưng lên. Tiểu Nhị cũng không quay lại. Trongphòng chỉ có Huyết Ảnh với Pháo Thiên Minh. Huyết Ảnh rót rượu vào chéncho Pháo Thiên Minh rồi thở dài một tiếng: "Ài..."Mẹ nó! Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, còn diễn trò này làm gì? Pháo ThiênMinh lập tức hùa theo: "Ảnh ca có tâm sự gì không, cứ nói ra xem huynh đệ cóchỗ nào giúp được không.""Còn không phải vì nữ nhân ư!”"Hả?” Pháo Thiên Minh phối hợp tỏ vẻ nghi hoặc.Huyết Ảnh tiếp tục thở dài cười khổ: "Không muốn lừa gạt huynh đệ ngươi!Từ nhỏ ta đã là con ông cháu cha mà các ngươi vẫn nói đến. Cho nên, đối vớinữ nhân, dù họ có trong sáng hay mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần ta muốn, khôngmấy ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta được. Nhưng... như tục ngữ đã nói,quả đúng là báo ứng, lão ca của ngươi lại đem lòng yêu một nữ nhân rất mạnhmẽ. Không sợ huynh đệ ngươi chê cười, ca có tình, muội vô ý, khiến cho ta phảingày mong đêm nhớ, ngủ không yên giấc.”

"Ngươi đồng ý rồi à?" Pháo Thiên Minh vội vàng hỏi.

"Đều là con cháu thế gia... Hơn nữa, ta đã xem trận tranh tài minh chủ rồi,

sau đó cảm thấy những lời hắn nói rất có lý... Dẫu sao ngươi cũng không cần lo

lắng, có Lam Sắc ở đây rồi, muốn thua cũng khó, huống hồ còn có ngươi, Vô

Song Ngư, Vụ Lý Hoa, còn có cả Tinh Ảnh trợ giúp, chắc chắn có thể giành

ngôi đệ nhất."

Pháo Thiên Minh hậm hực cúp máy, đành phải đi giải quyết thủ tục rời bang

của Thiên Hạ bang, sau đó tới Hoàng Gia Thiên Đường của Quyền Lợi bang

tìm Lãnh Nhược Tuyết giải quyết thủ tục gia nhập bang, rồi chờ tới ngày mai

tham chiến.

Ngày hôm sau, hệ thống công bố chi tiết về trận chiến giữa các bang phái.

Điều này khiến các bang chủ phải liều mạng.

Bang chủ tử trận là thua.

Mỗi bang được bổ nhiệm năm Hộ pháp, sau khi tất cả Hộ pháp tử trận, Bang

chủ mới xuất hiện trên chiến trường.

Cuộc chiến giữa các bang phái áp dụng hình thức tiêu hao, tất cả người chết

sẽ bị rời khỏi phó bản, không được hồi sinh trong trận sau.

Khung cảnh đều là tiểu trấn, khoảng 5 km vuông, ra khỏi trấn sẽ bị coi là tử

trận, nằm yên tại chỗ 3 phút không di chuyển sẽ bị đánh dấu và chịu sát thương

từ hệ thống. (Tham khảo CS chống nấp hố).

Nếu có thuốc chữa thương, tốc độ hồi phục tính như người chơi, không có

thuốc thì tùy vào thương tích mà chậm rãi hồi phục hay nặng dần thêm.

Người trong cuộc không thể liên lạc với bên ngoài.

Khi chi tiết này vừa được công bố, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Đặc biệt là điều thứ ba, không được hưởng quyền sống lại, sẽ khiến chiến

trường của các bang hội thêm hấp dẫn. Số người quan tâm tất nhiên tăng lên.

Pháo Thiên Minh thì chỉ lướt qua, không có hứng thú lắm, tiếp tục uống

Cocacola ở quán rượu của mình cũng được. Lãnh Nhược Tuyết không có y làm

hộ pháp, nên hắn đang suy nghĩ có nên xông lên đi chịu chết ngay trận đầu hay

không? Sau đó rút ngân phiếu ra, hò hét một tiếng: Các đồng chí, đây là tiền

bang phí của hạ, xin hãy gửi lên đại ca.

Điện thoại vang lên, Pháo Thiên Minh nhấc máy lên nhìn, là tiểu nhị: "A

lô!"

"Huynh đệ, đang bận gì đó?"

"Có việc cứ nói thẳng, chớ vòng vo." Trong mối quan hệ với Tiểu Nhị, Pháo

Thiên Minh vẫn giữ khoảng cách. Tức là chỉ giúp đỡ khi có việc, không thì

không gọi điện.

"Đại ca của chúng ta tìm ngươi đấy."

"Huyết Ảnh?"

"Đúng vậy, ngươi có rảnh dùng cơm không?"

"Không... à có!" Pháo Thiên Minh vừa nói quanh co vừa đoán đoán Huyết

Ảnh mời mình có mục đích gì. Không lẽ định thu mua mình làm gián điệp, vạn

nhất hai bang gặp nhau thì sai mình dò la tin tức? "Hay là mời lão đại ngươi đến

quán rượu của hạ. Tất nhiên... ta sẽ chiêu đãi."

Tiểu nhị trả lời: "Như vậy e ngươi không tiện lắm, bên ta đã sắp xếp tiệc

rượu ở phòng 208 Lạc Dương Tùng Hạc lâu, đang chờ ngươi đến đây."

"Vậy thì được, ta thay quần áo rồi liền sang đó ngay."

"Thay quần áo?" Tiểu Nhị buông điện thoại xuống hỏi: "Lão đại, cái gì gọi

là thay quần áo?"

"A! Câu hỏi của ngươi rất cổ rồi. Ta đoán chẳng mấy ai người Trung Quốc

hiểu nổi, thay quần áo chính là đi nhà xí đấy." Huyết Ảnh đáp xong lại hỏi:

"Ngươi thật sự tin chỉ một mình hắn là đủ sao?"

"Được hay không được, lúc thi đấu minh chủ tỷ ngươi cũng đã chứng kiến

rồi đấy. Nếu hắn không được thì chẳng ai làm được."

... Lạc Dương

Pháo Thiên Minh vừa bước vào phòng, Huyết Ảnh đã nhanh chóng tiến lại

nắm tay y rất nồng nhiệt: "Chử Trà huynh đệ, huynh đệ đến rồi sao. Đã lâu

không gặp, chẳng lẽ bận rộn đến nỗi quên cả bằng hữu cũ à? Nếu không nhờ

tiểu nhị mời, chắc ngươi cũng không chịu nể mặt ta."

Pháo Thiên Minh lập tức tỏ ra khách khí: "Ảnh ca, huynh nói gì thế, huynh

đệ chúng ta sao lại khách sáo như vậy? Tuy gần đây quả thật có hơi bận rộn,

huynh cũng biết ta vừa mới vang danh mà, bọn đại lý quảng cáo đại diện

thương hiệu như con ruồi ngửi thấy mùi phân, xúm xít chạy tới hết. Xin lỗi, rất

xin lỗi."

"Ta thấy đây là chuyện tốt mà. Ngồi đã, ngồi đã! Tiểu Nhị, báo tiểu nhị có

thể đem món lên rồi." Huyết Ảnh thân mật giúp Pháo Thiên Minh kéo ghế, Tiểu

Nhị thì chạy đi gọi tiểu nhị... Xem cách đặt tên đi.

Thức ăn nhanh chóng được bưng lên. Tiểu Nhị cũng không quay lại. Trong

phòng chỉ có Huyết Ảnh với Pháo Thiên Minh. Huyết Ảnh rót rượu vào chén

cho Pháo Thiên Minh rồi thở dài một tiếng: "Ài..."

Mẹ nó! Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, còn diễn trò này làm gì? Pháo Thiên

Minh lập tức hùa theo: "Ảnh ca có tâm sự gì không, cứ nói ra xem huynh đệ có

chỗ nào giúp được không."

"Còn không phải vì nữ nhân ư!”

"Hả?” Pháo Thiên Minh phối hợp tỏ vẻ nghi hoặc.

Huyết Ảnh tiếp tục thở dài cười khổ: "Không muốn lừa gạt huynh đệ ngươi!

Từ nhỏ ta đã là con ông cháu cha mà các ngươi vẫn nói đến. Cho nên, đối với

nữ nhân, dù họ có trong sáng hay mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần ta muốn, không

mấy ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta được. Nhưng... như tục ngữ đã nói,

quả đúng là báo ứng, lão ca của ngươi lại đem lòng yêu một nữ nhân rất mạnh

mẽ. Không sợ huynh đệ ngươi chê cười, ca có tình, muội vô ý, khiến cho ta phải

ngày mong đêm nhớ, ngủ không yên giấc.”

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… "Ngươi đồng ý rồi à?" Pháo Thiên Minh vội vàng hỏi."Đều là con cháu thế gia... Hơn nữa, ta đã xem trận tranh tài minh chủ rồi,sau đó cảm thấy những lời hắn nói rất có lý... Dẫu sao ngươi cũng không cần lolắng, có Lam Sắc ở đây rồi, muốn thua cũng khó, huống hồ còn có ngươi, VôSong Ngư, Vụ Lý Hoa, còn có cả Tinh Ảnh trợ giúp, chắc chắn có thể giànhngôi đệ nhất."Pháo Thiên Minh hậm hực cúp máy, đành phải đi giải quyết thủ tục rời bangcủa Thiên Hạ bang, sau đó tới Hoàng Gia Thiên Đường của Quyền Lợi bangtìm Lãnh Nhược Tuyết giải quyết thủ tục gia nhập bang, rồi chờ tới ngày maitham chiến.Ngày hôm sau, hệ thống công bố chi tiết về trận chiến giữa các bang phái.Điều này khiến các bang chủ phải liều mạng.Bang chủ tử trận là thua.Mỗi bang được bổ nhiệm năm Hộ pháp, sau khi tất cả Hộ pháp tử trận, Bangchủ mới xuất hiện trên chiến trường.Cuộc chiến giữa các bang phái áp dụng hình thức tiêu hao, tất cả người chếtsẽ bị rời khỏi phó bản, không được hồi sinh trong trận sau.Khung cảnh đều là tiểu trấn, khoảng 5 km vuông, ra khỏi trấn sẽ bị coi là tửtrận, nằm yên tại chỗ 3 phút không di chuyển sẽ bị đánh dấu và chịu sát thươngtừ hệ thống. (Tham khảo CS chống nấp hố).Nếu có thuốc chữa thương, tốc độ hồi phục tính như người chơi, không cóthuốc thì tùy vào thương tích mà chậm rãi hồi phục hay nặng dần thêm.Người trong cuộc không thể liên lạc với bên ngoài.Khi chi tiết này vừa được công bố, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.Đặc biệt là điều thứ ba, không được hưởng quyền sống lại, sẽ khiến chiếntrường của các bang hội thêm hấp dẫn. Số người quan tâm tất nhiên tăng lên.Pháo Thiên Minh thì chỉ lướt qua, không có hứng thú lắm, tiếp tục uốngCocacola ở quán rượu của mình cũng được. Lãnh Nhược Tuyết không có y làmhộ pháp, nên hắn đang suy nghĩ có nên xông lên đi chịu chết ngay trận đầu haykhông? Sau đó rút ngân phiếu ra, hò hét một tiếng: Các đồng chí, đây là tiềnbang phí của hạ, xin hãy gửi lên đại ca.Điện thoại vang lên, Pháo Thiên Minh nhấc máy lên nhìn, là tiểu nhị: "Alô!""Huynh đệ, đang bận gì đó?""Có việc cứ nói thẳng, chớ vòng vo." Trong mối quan hệ với Tiểu Nhị, PháoThiên Minh vẫn giữ khoảng cách. Tức là chỉ giúp đỡ khi có việc, không thìkhông gọi điện."Đại ca của chúng ta tìm ngươi đấy.""Huyết Ảnh?""Đúng vậy, ngươi có rảnh dùng cơm không?""Không... à có!" Pháo Thiên Minh vừa nói quanh co vừa đoán đoán HuyếtẢnh mời mình có mục đích gì. Không lẽ định thu mua mình làm gián điệp, vạnnhất hai bang gặp nhau thì sai mình dò la tin tức? "Hay là mời lão đại ngươi đếnquán rượu của hạ. Tất nhiên... ta sẽ chiêu đãi."Tiểu nhị trả lời: "Như vậy e ngươi không tiện lắm, bên ta đã sắp xếp tiệcrượu ở phòng 208 Lạc Dương Tùng Hạc lâu, đang chờ ngươi đến đây.""Vậy thì được, ta thay quần áo rồi liền sang đó ngay.""Thay quần áo?" Tiểu Nhị buông điện thoại xuống hỏi: "Lão đại, cái gì gọilà thay quần áo?""A! Câu hỏi của ngươi rất cổ rồi. Ta đoán chẳng mấy ai người Trung Quốchiểu nổi, thay quần áo chính là đi nhà xí đấy." Huyết Ảnh đáp xong lại hỏi:"Ngươi thật sự tin chỉ một mình hắn là đủ sao?""Được hay không được, lúc thi đấu minh chủ tỷ ngươi cũng đã chứng kiếnrồi đấy. Nếu hắn không được thì chẳng ai làm được."... Lạc DươngPháo Thiên Minh vừa bước vào phòng, Huyết Ảnh đã nhanh chóng tiến lạinắm tay y rất nồng nhiệt: "Chử Trà huynh đệ, huynh đệ đến rồi sao. Đã lâukhông gặp, chẳng lẽ bận rộn đến nỗi quên cả bằng hữu cũ à? Nếu không nhờtiểu nhị mời, chắc ngươi cũng không chịu nể mặt ta."Pháo Thiên Minh lập tức tỏ ra khách khí: "Ảnh ca, huynh nói gì thế, huynhđệ chúng ta sao lại khách sáo như vậy? Tuy gần đây quả thật có hơi bận rộn,huynh cũng biết ta vừa mới vang danh mà, bọn đại lý quảng cáo đại diệnthương hiệu như con ruồi ngửi thấy mùi phân, xúm xít chạy tới hết. Xin lỗi, rấtxin lỗi.""Ta thấy đây là chuyện tốt mà. Ngồi đã, ngồi đã! Tiểu Nhị, báo tiểu nhị cóthể đem món lên rồi." Huyết Ảnh thân mật giúp Pháo Thiên Minh kéo ghế, TiểuNhị thì chạy đi gọi tiểu nhị... Xem cách đặt tên đi.Thức ăn nhanh chóng được bưng lên. Tiểu Nhị cũng không quay lại. Trongphòng chỉ có Huyết Ảnh với Pháo Thiên Minh. Huyết Ảnh rót rượu vào chéncho Pháo Thiên Minh rồi thở dài một tiếng: "Ài..."Mẹ nó! Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, còn diễn trò này làm gì? Pháo ThiênMinh lập tức hùa theo: "Ảnh ca có tâm sự gì không, cứ nói ra xem huynh đệ cóchỗ nào giúp được không.""Còn không phải vì nữ nhân ư!”"Hả?” Pháo Thiên Minh phối hợp tỏ vẻ nghi hoặc.Huyết Ảnh tiếp tục thở dài cười khổ: "Không muốn lừa gạt huynh đệ ngươi!Từ nhỏ ta đã là con ông cháu cha mà các ngươi vẫn nói đến. Cho nên, đối vớinữ nhân, dù họ có trong sáng hay mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần ta muốn, khôngmấy ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta được. Nhưng... như tục ngữ đã nói,quả đúng là báo ứng, lão ca của ngươi lại đem lòng yêu một nữ nhân rất mạnhmẽ. Không sợ huynh đệ ngươi chê cười, ca có tình, muội vô ý, khiến cho ta phảingày mong đêm nhớ, ngủ không yên giấc.”

Chương 498: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 183