Tác giả:

Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…

Chương 514: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 200

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh, trong lời nói này bao hàm quá nhiều uyh**p: Thứ nhất, lại ăn thêm một thùng kem. Thứ hai: Tới chỗ ông già tố cáo.Thứ ba, hai đánh một, ngươi nghĩ sao?"Lãng tử hồi đầu, là điều đáng quý." Mã nói năng thấm thía."Ý là...phản bội?" Pháo Thiên Minh rút kiếm ra: "Được! Để tổ chức nhìnbiểu hiện của ta. Giết tên hộ pháp trước để tỏ ý ăn năn nhé?""Dừng tay!" Thiên Nhãn lau mồ hôi lạnh, mũi kiếm cách cổ họng của mìnhlà 0,1 centimét. Tên này thật sự định phản bội, hơn nữa còn không thèm nóinăng gì trước. Thiên Nhãn thở dài, cúi đầu trầm ngâm một lúc: "Chử Trà, takhông trách ngươi đứng chung với bằng hữu. Nhưng dù ngươi muốn giết ta,cũng phải nói một tiếng chứ, bởi vì chúng ta từng yêu nhau một thời...""Cái gì?!" Pháo Thiên Minh, Đường Đường, Mã và Diệp Tử đồng thời bị tindữ làm cho kinh hãi, bốn người há hốc mồm, đứng bất động ba giây."Chàng không còn yêu ta nữa sao?" Thiên Nhãn hạ quyết tâm lau mắt mộtcái, mắt vì bị trang điểm k*ch th*ch, lệ tuôn trào."Ừm..." Mã phản ứng lại trước tiên, hoài nghi nhìn về phía Pháo ThiênMinh, Pháo Thiên Minh vẫn chưa khép miệng lại. "Trà?""Hả?" Pháo Thiên Minh lập tức phản ứng, ngón tay chỉ Thiên Nhãn rốnggiận: "Con mẹ nó, ngươi nói linh tinh!"Thiên Nhãn hai mắt đẫm lệ, nức nở hỏi: "Chàng... Chàng không phải làngười! Lúc nãy chàng còn hôn ta mà?!""Không có!" Pháo Thiên Minh kiên quyết phủ nhận."Ngươi thề đi?" Bên cạnh Đường Đường lên tiếng bồi thêm."Ta... ta chỉ hôn không gió thôi, lại còn cách xa nữa. Ta chẳng được lợi gì."Toàn bộ đám bang chúng Phượng Hoàng vây quanh, đối mặt với hàng chục ánhmắt sát khí, lời biện giải của Pháo Thiên Minh rất yếu ớt."Khụ!" Mã vỗ vai Pháo Thiên Minh: "Xa nhờ ta chuyển lời tới ngươi, thứnhất: Ngươi đã có vợ, chúng ta làm bằng hữu, có bất nhân thế nào cũng khôngthể để ngươi lâm vào thế khó xử. Vậy nên phải làm thế nào thì cứ làm thế nấy.Thứ hai: Yêu đương mà không báo trước với chúng ta, chuyện này chúng ta sẽnói với ông già nhà ngươi. Thứ ba: Cút đi.Pháo Thiên Minh kéo tay Mã năn nỉ: "Ta thật sự không yêu đương gì cả."Mã kéo tai Pháo Thiên Minh thì thầm: "Đương nhiên ta và Xa tin ngươi,nhưng bên này còn hơn ba mươi cô nương không tin. Nhưng lát nữa ngươikhông những phải về, hơn nữ còn phải cùng với... cô gái này tên gì nhỉ?""Thiên Nhãn.""Còn phải rất tình tứ quay lại với cô ấy nữa.""Tại sao?""Bởi vì bây giờ tất cả các cô nương đều đưa thỉnh cầu thịt ngươi ngay tạichỗ. Ai nấy đều nổi giận cả đó!"Sắc mặt Pháo Thiên Minh lặng thinh suy tư hồi lâu. Sau đó hắn hung hăngnắm lấy cánh tay Thiên Nhãn, nhìn Thiên Nhãn đầy âu yếm và thâm tình:"Honey, ta sai rồi, xin tha thứ." Không đợi Thiên Nhãn kịp trả lời, y lập tức hônmột cái. Hắc Bạch Song Sát lập tức từ trên trời giáng xuống. Pháo Thiên Minhkêu thảm thiết: "Mau bắt ta đi, đừng bắt cô ấy.”Thiên Nhãn kinh hãi nhìn xiềng xích trên người, gào lên oan ức: "Là hắnxâm phạm ta, ta bị oan uổng! Mau tháo xiềng cho ta!".Pháo Thiên Minh cười khì khì: "Chúng ta là người yêu, ngươi có thể hỏimọi người xem".Bạch Sát không chút hoang mang quay đầu hỏi: "Bọn họ có phải là ngườiyêu không?"."Đúng vậy!" Mọi người đồng thanh đáp lại.Đường Đường nghiến răng ra lệnh: "Bày Phong Thỉ trận!".Mã vội vàng nói: "Chúng ta ít người, có phải nên bố trí Yển Nguyệt trậnkhông?".Đường Đường phất tay: "Vậy ngươi làm đi"."Thôi thôi! Các cô nương, mau bày Phong Thỉ trận!".Lãnh Nhược Tuyết phát điên, hệ thống thông báo quân sư số một và taychân số một của mình bị cầm tù bốn giờ. Cô biết tới Đường Đường, có ThiênNhãn ở đây, cho dù Đường Đường bày binh bố trận tốt hơn, nhưng ỷ vào thựclực cường đại vẫn có thể dễ dàng chiến thắng. Nhưng giờ đây Thiên Nhãn bịgiam, như mất đi trụ cột, trên chiến trường chỉ còn đệ đệ của mình là Đườngchủ, muốn ra lệnh cũng chỉ có thể nhờ hắn, nhưng hắn lại là chủ lực chiến đấu...Càng nghĩ Lãnh Nhược Tuyết càng phát điên.Trong nhà lao, Thiên Nhãn tức giận chỉ vào Pháo Thiên Minh vẫn đang chơibài."Người yêu mà! Hôn một cái cũng có sao." Pháo Thiên Minh lật bài tú lơkhơ hỏi: "Ngục tù đằng đẵng, đánh hai ván chứ?""Ngươi có biết không, như vậy có thể Tiểu Tuyết sẽ thất bại. Cô sẽ yêuđương với tên con ông cháu cha kia.""Ồ?" Pháo Thiên Minh thờ ơ hỏi: "Vậy ngươi nói xem Tiểu Tuyết của ngươiyêu đương với ai thích hợp hơn? Ăn mày? Hay là một thanh niên ba không nhưta?""..." Thiên Nhãn bị những lời này làm nghẹn họng. Đúng thế, Lãnh NhượcTuyết sớm muộn gì cũng phải thành gia lập thất. Từ lợi ích gia tộc mà nói, kếthôn với Huyết Ảnh không phải chuyện xấu, ngược lại là chuyện rất tốt. Cho dùcô có yêu một thằng nhãi nghèo khó, liệu có thể chịu áp lực lớn như vậy mà bỏtrốn? Huống hồ, Huyết Ảnh vẫn thật lòng với Lãnh Nhược Tuyết. Nghĩ tới nghĩlui, Thiên Nhãn nhận ra rằng, ngược lại Huyết Ảnh là lựa chọn thích hợp nhấtvới Lãnh Nhược Tuyết.

Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh, trong lời nói này bao hàm quá nhiều uy

h**p: Thứ nhất, lại ăn thêm một thùng kem. Thứ hai: Tới chỗ ông già tố cáo.

Thứ ba, hai đánh một, ngươi nghĩ sao?

"Lãng tử hồi đầu, là điều đáng quý." Mã nói năng thấm thía.

"Ý là...phản bội?" Pháo Thiên Minh rút kiếm ra: "Được! Để tổ chức nhìn

biểu hiện của ta. Giết tên hộ pháp trước để tỏ ý ăn năn nhé?"

"Dừng tay!" Thiên Nhãn lau mồ hôi lạnh, mũi kiếm cách cổ họng của mình

là 0,1 centimét. Tên này thật sự định phản bội, hơn nữa còn không thèm nói

năng gì trước. Thiên Nhãn thở dài, cúi đầu trầm ngâm một lúc: "Chử Trà, ta

không trách ngươi đứng chung với bằng hữu. Nhưng dù ngươi muốn giết ta,

cũng phải nói một tiếng chứ, bởi vì chúng ta từng yêu nhau một thời..."

"Cái gì?!" Pháo Thiên Minh, Đường Đường, Mã và Diệp Tử đồng thời bị tin

dữ làm cho kinh hãi, bốn người há hốc mồm, đứng bất động ba giây.

"Chàng không còn yêu ta nữa sao?" Thiên Nhãn hạ quyết tâm lau mắt một

cái, mắt vì bị trang điểm k*ch th*ch, lệ tuôn trào.

"Ừm..." Mã phản ứng lại trước tiên, hoài nghi nhìn về phía Pháo Thiên

Minh, Pháo Thiên Minh vẫn chưa khép miệng lại. "Trà?"

"Hả?" Pháo Thiên Minh lập tức phản ứng, ngón tay chỉ Thiên Nhãn rống

giận: "Con mẹ nó, ngươi nói linh tinh!"

Thiên Nhãn hai mắt đẫm lệ, nức nở hỏi: "Chàng... Chàng không phải là

người! Lúc nãy chàng còn hôn ta mà?!"

"Không có!" Pháo Thiên Minh kiên quyết phủ nhận.

"Ngươi thề đi?" Bên cạnh Đường Đường lên tiếng bồi thêm.

"Ta... ta chỉ hôn không gió thôi, lại còn cách xa nữa. Ta chẳng được lợi gì."

Toàn bộ đám bang chúng Phượng Hoàng vây quanh, đối mặt với hàng chục ánh

mắt sát khí, lời biện giải của Pháo Thiên Minh rất yếu ớt.

"Khụ!" Mã vỗ vai Pháo Thiên Minh: "Xa nhờ ta chuyển lời tới ngươi, thứ

nhất: Ngươi đã có vợ, chúng ta làm bằng hữu, có bất nhân thế nào cũng không

thể để ngươi lâm vào thế khó xử. Vậy nên phải làm thế nào thì cứ làm thế nấy.

Thứ hai: Yêu đương mà không báo trước với chúng ta, chuyện này chúng ta sẽ

nói với ông già nhà ngươi. Thứ ba: Cút đi.

Pháo Thiên Minh kéo tay Mã năn nỉ: "Ta thật sự không yêu đương gì cả."

Mã kéo tai Pháo Thiên Minh thì thầm: "Đương nhiên ta và Xa tin ngươi,

nhưng bên này còn hơn ba mươi cô nương không tin. Nhưng lát nữa ngươi

không những phải về, hơn nữ còn phải cùng với... cô gái này tên gì nhỉ?"

"Thiên Nhãn."

"Còn phải rất tình tứ quay lại với cô ấy nữa."

"Tại sao?"

"Bởi vì bây giờ tất cả các cô nương đều đưa thỉnh cầu thịt ngươi ngay tại

chỗ. Ai nấy đều nổi giận cả đó!"

Sắc mặt Pháo Thiên Minh lặng thinh suy tư hồi lâu. Sau đó hắn hung hăng

nắm lấy cánh tay Thiên Nhãn, nhìn Thiên Nhãn đầy âu yếm và thâm tình:

"Honey, ta sai rồi, xin tha thứ." Không đợi Thiên Nhãn kịp trả lời, y lập tức hôn

một cái. Hắc Bạch Song Sát lập tức từ trên trời giáng xuống. Pháo Thiên Minh

kêu thảm thiết: "Mau bắt ta đi, đừng bắt cô ấy.”

Thiên Nhãn kinh hãi nhìn xiềng xích trên người, gào lên oan ức: "Là hắn

xâm phạm ta, ta bị oan uổng! Mau tháo xiềng cho ta!".

Pháo Thiên Minh cười khì khì: "Chúng ta là người yêu, ngươi có thể hỏi

mọi người xem".

Bạch Sát không chút hoang mang quay đầu hỏi: "Bọn họ có phải là người

yêu không?".

"Đúng vậy!" Mọi người đồng thanh đáp lại.

Đường Đường nghiến răng ra lệnh: "Bày Phong Thỉ trận!".

Mã vội vàng nói: "Chúng ta ít người, có phải nên bố trí Yển Nguyệt trận

không?".

Đường Đường phất tay: "Vậy ngươi làm đi".

"Thôi thôi! Các cô nương, mau bày Phong Thỉ trận!".

Lãnh Nhược Tuyết phát điên, hệ thống thông báo quân sư số một và tay

chân số một của mình bị cầm tù bốn giờ. Cô biết tới Đường Đường, có Thiên

Nhãn ở đây, cho dù Đường Đường bày binh bố trận tốt hơn, nhưng ỷ vào thực

lực cường đại vẫn có thể dễ dàng chiến thắng. Nhưng giờ đây Thiên Nhãn bị

giam, như mất đi trụ cột, trên chiến trường chỉ còn đệ đệ của mình là Đường

chủ, muốn ra lệnh cũng chỉ có thể nhờ hắn, nhưng hắn lại là chủ lực chiến đấu...

Càng nghĩ Lãnh Nhược Tuyết càng phát điên.

Trong nhà lao, Thiên Nhãn tức giận chỉ vào Pháo Thiên Minh vẫn đang chơi

bài.

"Người yêu mà! Hôn một cái cũng có sao." Pháo Thiên Minh lật bài tú lơ

khơ hỏi: "Ngục tù đằng đẵng, đánh hai ván chứ?"

"Ngươi có biết không, như vậy có thể Tiểu Tuyết sẽ thất bại. Cô sẽ yêu

đương với tên con ông cháu cha kia."

"Ồ?" Pháo Thiên Minh thờ ơ hỏi: "Vậy ngươi nói xem Tiểu Tuyết của ngươi

yêu đương với ai thích hợp hơn? Ăn mày? Hay là một thanh niên ba không như

ta?"

"..." Thiên Nhãn bị những lời này làm nghẹn họng. Đúng thế, Lãnh Nhược

Tuyết sớm muộn gì cũng phải thành gia lập thất. Từ lợi ích gia tộc mà nói, kết

hôn với Huyết Ảnh không phải chuyện xấu, ngược lại là chuyện rất tốt. Cho dù

cô có yêu một thằng nhãi nghèo khó, liệu có thể chịu áp lực lớn như vậy mà bỏ

trốn? Huống hồ, Huyết Ảnh vẫn thật lòng với Lãnh Nhược Tuyết. Nghĩ tới nghĩ

lui, Thiên Nhãn nhận ra rằng, ngược lại Huyết Ảnh là lựa chọn thích hợp nhất

với Lãnh Nhược Tuyết.

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh, trong lời nói này bao hàm quá nhiều uyh**p: Thứ nhất, lại ăn thêm một thùng kem. Thứ hai: Tới chỗ ông già tố cáo.Thứ ba, hai đánh một, ngươi nghĩ sao?"Lãng tử hồi đầu, là điều đáng quý." Mã nói năng thấm thía."Ý là...phản bội?" Pháo Thiên Minh rút kiếm ra: "Được! Để tổ chức nhìnbiểu hiện của ta. Giết tên hộ pháp trước để tỏ ý ăn năn nhé?""Dừng tay!" Thiên Nhãn lau mồ hôi lạnh, mũi kiếm cách cổ họng của mìnhlà 0,1 centimét. Tên này thật sự định phản bội, hơn nữa còn không thèm nóinăng gì trước. Thiên Nhãn thở dài, cúi đầu trầm ngâm một lúc: "Chử Trà, takhông trách ngươi đứng chung với bằng hữu. Nhưng dù ngươi muốn giết ta,cũng phải nói một tiếng chứ, bởi vì chúng ta từng yêu nhau một thời...""Cái gì?!" Pháo Thiên Minh, Đường Đường, Mã và Diệp Tử đồng thời bị tindữ làm cho kinh hãi, bốn người há hốc mồm, đứng bất động ba giây."Chàng không còn yêu ta nữa sao?" Thiên Nhãn hạ quyết tâm lau mắt mộtcái, mắt vì bị trang điểm k*ch th*ch, lệ tuôn trào."Ừm..." Mã phản ứng lại trước tiên, hoài nghi nhìn về phía Pháo ThiênMinh, Pháo Thiên Minh vẫn chưa khép miệng lại. "Trà?""Hả?" Pháo Thiên Minh lập tức phản ứng, ngón tay chỉ Thiên Nhãn rốnggiận: "Con mẹ nó, ngươi nói linh tinh!"Thiên Nhãn hai mắt đẫm lệ, nức nở hỏi: "Chàng... Chàng không phải làngười! Lúc nãy chàng còn hôn ta mà?!""Không có!" Pháo Thiên Minh kiên quyết phủ nhận."Ngươi thề đi?" Bên cạnh Đường Đường lên tiếng bồi thêm."Ta... ta chỉ hôn không gió thôi, lại còn cách xa nữa. Ta chẳng được lợi gì."Toàn bộ đám bang chúng Phượng Hoàng vây quanh, đối mặt với hàng chục ánhmắt sát khí, lời biện giải của Pháo Thiên Minh rất yếu ớt."Khụ!" Mã vỗ vai Pháo Thiên Minh: "Xa nhờ ta chuyển lời tới ngươi, thứnhất: Ngươi đã có vợ, chúng ta làm bằng hữu, có bất nhân thế nào cũng khôngthể để ngươi lâm vào thế khó xử. Vậy nên phải làm thế nào thì cứ làm thế nấy.Thứ hai: Yêu đương mà không báo trước với chúng ta, chuyện này chúng ta sẽnói với ông già nhà ngươi. Thứ ba: Cút đi.Pháo Thiên Minh kéo tay Mã năn nỉ: "Ta thật sự không yêu đương gì cả."Mã kéo tai Pháo Thiên Minh thì thầm: "Đương nhiên ta và Xa tin ngươi,nhưng bên này còn hơn ba mươi cô nương không tin. Nhưng lát nữa ngươikhông những phải về, hơn nữ còn phải cùng với... cô gái này tên gì nhỉ?""Thiên Nhãn.""Còn phải rất tình tứ quay lại với cô ấy nữa.""Tại sao?""Bởi vì bây giờ tất cả các cô nương đều đưa thỉnh cầu thịt ngươi ngay tạichỗ. Ai nấy đều nổi giận cả đó!"Sắc mặt Pháo Thiên Minh lặng thinh suy tư hồi lâu. Sau đó hắn hung hăngnắm lấy cánh tay Thiên Nhãn, nhìn Thiên Nhãn đầy âu yếm và thâm tình:"Honey, ta sai rồi, xin tha thứ." Không đợi Thiên Nhãn kịp trả lời, y lập tức hônmột cái. Hắc Bạch Song Sát lập tức từ trên trời giáng xuống. Pháo Thiên Minhkêu thảm thiết: "Mau bắt ta đi, đừng bắt cô ấy.”Thiên Nhãn kinh hãi nhìn xiềng xích trên người, gào lên oan ức: "Là hắnxâm phạm ta, ta bị oan uổng! Mau tháo xiềng cho ta!".Pháo Thiên Minh cười khì khì: "Chúng ta là người yêu, ngươi có thể hỏimọi người xem".Bạch Sát không chút hoang mang quay đầu hỏi: "Bọn họ có phải là ngườiyêu không?"."Đúng vậy!" Mọi người đồng thanh đáp lại.Đường Đường nghiến răng ra lệnh: "Bày Phong Thỉ trận!".Mã vội vàng nói: "Chúng ta ít người, có phải nên bố trí Yển Nguyệt trậnkhông?".Đường Đường phất tay: "Vậy ngươi làm đi"."Thôi thôi! Các cô nương, mau bày Phong Thỉ trận!".Lãnh Nhược Tuyết phát điên, hệ thống thông báo quân sư số một và taychân số một của mình bị cầm tù bốn giờ. Cô biết tới Đường Đường, có ThiênNhãn ở đây, cho dù Đường Đường bày binh bố trận tốt hơn, nhưng ỷ vào thựclực cường đại vẫn có thể dễ dàng chiến thắng. Nhưng giờ đây Thiên Nhãn bịgiam, như mất đi trụ cột, trên chiến trường chỉ còn đệ đệ của mình là Đườngchủ, muốn ra lệnh cũng chỉ có thể nhờ hắn, nhưng hắn lại là chủ lực chiến đấu...Càng nghĩ Lãnh Nhược Tuyết càng phát điên.Trong nhà lao, Thiên Nhãn tức giận chỉ vào Pháo Thiên Minh vẫn đang chơibài."Người yêu mà! Hôn một cái cũng có sao." Pháo Thiên Minh lật bài tú lơkhơ hỏi: "Ngục tù đằng đẵng, đánh hai ván chứ?""Ngươi có biết không, như vậy có thể Tiểu Tuyết sẽ thất bại. Cô sẽ yêuđương với tên con ông cháu cha kia.""Ồ?" Pháo Thiên Minh thờ ơ hỏi: "Vậy ngươi nói xem Tiểu Tuyết của ngươiyêu đương với ai thích hợp hơn? Ăn mày? Hay là một thanh niên ba không nhưta?""..." Thiên Nhãn bị những lời này làm nghẹn họng. Đúng thế, Lãnh NhượcTuyết sớm muộn gì cũng phải thành gia lập thất. Từ lợi ích gia tộc mà nói, kếthôn với Huyết Ảnh không phải chuyện xấu, ngược lại là chuyện rất tốt. Cho dùcô có yêu một thằng nhãi nghèo khó, liệu có thể chịu áp lực lớn như vậy mà bỏtrốn? Huống hồ, Huyết Ảnh vẫn thật lòng với Lãnh Nhược Tuyết. Nghĩ tới nghĩlui, Thiên Nhãn nhận ra rằng, ngược lại Huyết Ảnh là lựa chọn thích hợp nhấtvới Lãnh Nhược Tuyết.

Chương 514: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 200