Tác giả:

Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…

Chương 529: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 215

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư đang ăn lạc, uống nước ngọt. Bây giờbang hội không vội, hoàng cung gặp chuyện rối ren, còn không phái ra cao thủcấp bậc Tông sư, Hoàng đế Tống triều tính cả ba ngàn mỹ nữ hậu cung, chắcđều phải tiếp nhận đãi ngộ s* s**ng thi thể.Vô Song Ngư hỏi: "Lúc nào thì thị trườngc hứng khoán sập? Chúng takhông đợi được nữa rồi.”“Vội gì? Ta đã bảo Thiên Nhãn đi sắp xếp. Thiên Nhãn nói việc này phải cócơ hội mới được. Thí dụ như trong tình huống nào đó có ngoại lực hùng hậu uyh**p, lại thêm chúng ta cùng nhau quậy phá, không cần tới mấy trăm vạn thì chỉcần ba bốn mươi vạn là có thể kiếm được trăm vạn. Ta cũng cảm thấy một mìnhmình làm thì quá phiền phức còn không bằng đợi thời cơ mọi người cùng nhaura tay.""Khà khà, có phải các ngươi tính kế cả Hoàng Gia Thiên Đường không?""Cho nên mới nói các ngươi đừng rời bang!""Có tiền tài mọi người cùng hưởng." Vô Song Ngư nâng chén."Có chết cùng chết." Pháo Thiên Minh nâng chén đột nhiên kêu lên, dừnglại. Vô Song Ngư còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Pháo Thiên Minh đã biếnmất như tia chớp. Hắn xoay người lại, một lão già đầu đội mũ rộng rộng vành,thân hf như quỷ mị xuất hiện cách mình mười mét. Không đợi hắn lấy lại tinhthần, lão già cũng biến mất như làn chớp.Lão già này đương nhiên là Gia Cát Tiểu Hoa. Pháo Thiên Minh mắt sángnão nhanh, lúc nâng chén lại nhìn thấy một cái bóng đánh về phía đỉnh núi,không kịp nói gì đã nhanh chân chạy trốn. Bất luận người ta tìm mình cóchuyện gì, dù sao cũng không phải chuyện tốt. Những người khác bây giờ cònchưa có hành vi công kích, chỉ riêng mình giết một cái mạng, không phải tìmmình mới là lạ."Đứng lại." Gia Cát Tiểu Hoa kinh ngạc, một đuổi một chạy mười phút,chớp mắt đã qua năm mươi dặm mà vẫn không ngăn được người. Theo hắn tínhtoán, Pháo Thiên Minh tuy khinh công tốt nhưng mình chỉ cần năm phút làxong, nhưng bây giờ hai người vẫn cách nhau trăm mét."Xem ta là đồ ngốc à?" Pháo Thiên Minh không quay đầu lại gầm lên mộtcâu. Sao lão già này cứ bám lấy mình không tha. Chẳng phải bị giết một đồ đệthôi sao? Đời người xưa nay ai chẳng chết, hơn nữa cũng không phải là phụcsinh, đâu cần truy đuổi như bắt gian thế này.Pháo Thiên Minh xông vào một trấn nhỏ, tới trạm dịch, cầm tờ ngân phiếuvỗ một cái, lập tức về Hàng Châu. Lúc trước nếu không phải Gia Cát Tiểu Hoađẩy y đi ngược hướng về Thương Châu, khiến cho mình phải chạy vào nơihoang dã, chắc chỉ cần năm phút đồng hồ là mình đã an toàn. Gia Cát Tiểu Hoathấy Pháo Thiên Minh biến mất, chỉ có thể thở dài lẩm bẩm: "Ta đâu có tới giếtngươi. Chạy cái gì mà chạy? Không biết suy nghĩ kỹ càng à."Pháo Thiên Minh là lính đánh thuế không có nhiệm vụ trên người, giết cũngkhông mất nhiệm vụ. Mà người có thể mất nhiệm vụ toàn bộ phân tán ở nơihoang dã. Nếu muốn đuổi giết từng người một, khinh công có tốt hơn nữa cũngkhông có thời gian.Vô Song Ngư bên này đang cầm kính viễn vọng chiêm ngưỡng hai người thitriển khinh công. Đợi mục tiêu ra khỏi tầm mắt mới dừng lại tiếp tục ăn đồ.Nhưng không ngờ vài phút sau Gia Cát Tiểu Hoa âm thầm xuất hiện phía sauhắn..."Lão già chết tiệt kia đâu?" Pháo Thiên Minh đi xe ngựa, rất nhanh lại quaytrở về.Vô Song Ngư quan sát bốn phía một chút, lặng lẽ lấy ra một tấm kim bàinói: "Đi rồi! Lão già cho. Mỗi người một tấm.""Cái gì vậy?" Pháo Thiên Minh quan sát tấm kim bài, trên đó có viết: ngườisở hữu có thể tự do ra vào tất cả cung điện hoàng gia. Nhìn bề ngoài dường nhưkhông có tác dụng gì.Vô Song Ngư lén lút ghé vào tai y nói: "Lão già này nói nếu chúng ta pháđược đại lao lớn ở Thương Châu trấn thì hắn mời chúng ta giết hắn trước khi SởTương Ngọc rời khỏi trấn. Sau đó dùng tấm kim bài này đi tìm hắn. Hắn sẽ chomỗi người chúng ta một bản chân giải võ công tùy ý.""Võ công tùy ý?" Pháo Thiên Minh vui mừng. Tiểu Lý Phi Đao sắp tiếnthêm một bước nữa.Vô Song Ngư im lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Ngươi cứ thẳng thừng đồng ýnhư vậy sao? Dù sao ta cũng phải đắn đo mười mấy giây rồi mới chịu chứ."Pháo Thiên Minh nói: "Đây gọi là quyết đoán."Vô Song Ngư nói tiếp: "Ngươi không sợ Phượng Hoàng oán trách ngươisao?"Pháo Thiên Minh buồn bã: "Sợ chứ! Thực ra ta biết cô ấy lo ngại ta thấy lợiquên nghĩa. Nói thật, ta cũng cảm thấy việc này không đúng. Ài... " Pháo ThiênMinh đột nhiên giơ tay lên: "Nhưng mà, chỉ cần cô ấy không biết, ta sẽ không bịcoi là bội nghĩa. Vì vậy chúng ta phải thay đổi kế hoạch chút ít..."Gia Cát Tiểu Hoa vừa xuất hiện ở Khai Phong, tai mắt đã báo cho LãnhNhược Tuyết, nên bước hai bắt đầu...

Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư đang ăn lạc, uống nước ngọt. Bây giờ

bang hội không vội, hoàng cung gặp chuyện rối ren, còn không phái ra cao thủ

cấp bậc Tông sư, Hoàng đế Tống triều tính cả ba ngàn mỹ nữ hậu cung, chắc

đều phải tiếp nhận đãi ngộ s* s**ng thi thể.

Vô Song Ngư hỏi: "Lúc nào thì thị trườngc hứng khoán sập? Chúng ta

không đợi được nữa rồi.”

“Vội gì? Ta đã bảo Thiên Nhãn đi sắp xếp. Thiên Nhãn nói việc này phải có

cơ hội mới được. Thí dụ như trong tình huống nào đó có ngoại lực hùng hậu uy

h**p, lại thêm chúng ta cùng nhau quậy phá, không cần tới mấy trăm vạn thì chỉ

cần ba bốn mươi vạn là có thể kiếm được trăm vạn. Ta cũng cảm thấy một mình

mình làm thì quá phiền phức còn không bằng đợi thời cơ mọi người cùng nhau

ra tay."

"Khà khà, có phải các ngươi tính kế cả Hoàng Gia Thiên Đường không?"

"Cho nên mới nói các ngươi đừng rời bang!"

"Có tiền tài mọi người cùng hưởng." Vô Song Ngư nâng chén.

"Có chết cùng chết." Pháo Thiên Minh nâng chén đột nhiên kêu lên, dừng

lại. Vô Song Ngư còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Pháo Thiên Minh đã biến

mất như tia chớp. Hắn xoay người lại, một lão già đầu đội mũ rộng rộng vành,

thân hf như quỷ mị xuất hiện cách mình mười mét. Không đợi hắn lấy lại tinh

thần, lão già cũng biến mất như làn chớp.

Lão già này đương nhiên là Gia Cát Tiểu Hoa. Pháo Thiên Minh mắt sáng

não nhanh, lúc nâng chén lại nhìn thấy một cái bóng đánh về phía đỉnh núi,

không kịp nói gì đã nhanh chân chạy trốn. Bất luận người ta tìm mình có

chuyện gì, dù sao cũng không phải chuyện tốt. Những người khác bây giờ còn

chưa có hành vi công kích, chỉ riêng mình giết một cái mạng, không phải tìm

mình mới là lạ.

"Đứng lại." Gia Cát Tiểu Hoa kinh ngạc, một đuổi một chạy mười phút,

chớp mắt đã qua năm mươi dặm mà vẫn không ngăn được người. Theo hắn tính

toán, Pháo Thiên Minh tuy khinh công tốt nhưng mình chỉ cần năm phút là

xong, nhưng bây giờ hai người vẫn cách nhau trăm mét.

"Xem ta là đồ ngốc à?" Pháo Thiên Minh không quay đầu lại gầm lên một

câu. Sao lão già này cứ bám lấy mình không tha. Chẳng phải bị giết một đồ đệ

thôi sao? Đời người xưa nay ai chẳng chết, hơn nữa cũng không phải là phục

sinh, đâu cần truy đuổi như bắt gian thế này.

Pháo Thiên Minh xông vào một trấn nhỏ, tới trạm dịch, cầm tờ ngân phiếu

vỗ một cái, lập tức về Hàng Châu. Lúc trước nếu không phải Gia Cát Tiểu Hoa

đẩy y đi ngược hướng về Thương Châu, khiến cho mình phải chạy vào nơi

hoang dã, chắc chỉ cần năm phút đồng hồ là mình đã an toàn. Gia Cát Tiểu Hoa

thấy Pháo Thiên Minh biến mất, chỉ có thể thở dài lẩm bẩm: "Ta đâu có tới giết

ngươi. Chạy cái gì mà chạy? Không biết suy nghĩ kỹ càng à."

Pháo Thiên Minh là lính đánh thuế không có nhiệm vụ trên người, giết cũng

không mất nhiệm vụ. Mà người có thể mất nhiệm vụ toàn bộ phân tán ở nơi

hoang dã. Nếu muốn đuổi giết từng người một, khinh công có tốt hơn nữa cũng

không có thời gian.

Vô Song Ngư bên này đang cầm kính viễn vọng chiêm ngưỡng hai người thi

triển khinh công. Đợi mục tiêu ra khỏi tầm mắt mới dừng lại tiếp tục ăn đồ.

Nhưng không ngờ vài phút sau Gia Cát Tiểu Hoa âm thầm xuất hiện phía sau

hắn...

"Lão già chết tiệt kia đâu?" Pháo Thiên Minh đi xe ngựa, rất nhanh lại quay

trở về.

Vô Song Ngư quan sát bốn phía một chút, lặng lẽ lấy ra một tấm kim bài

nói: "Đi rồi! Lão già cho. Mỗi người một tấm."

"Cái gì vậy?" Pháo Thiên Minh quan sát tấm kim bài, trên đó có viết: người

sở hữu có thể tự do ra vào tất cả cung điện hoàng gia. Nhìn bề ngoài dường như

không có tác dụng gì.

Vô Song Ngư lén lút ghé vào tai y nói: "Lão già này nói nếu chúng ta phá

được đại lao lớn ở Thương Châu trấn thì hắn mời chúng ta giết hắn trước khi Sở

Tương Ngọc rời khỏi trấn. Sau đó dùng tấm kim bài này đi tìm hắn. Hắn sẽ cho

mỗi người chúng ta một bản chân giải võ công tùy ý."

"Võ công tùy ý?" Pháo Thiên Minh vui mừng. Tiểu Lý Phi Đao sắp tiến

thêm một bước nữa.

Vô Song Ngư im lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Ngươi cứ thẳng thừng đồng ý

như vậy sao? Dù sao ta cũng phải đắn đo mười mấy giây rồi mới chịu chứ."

Pháo Thiên Minh nói: "Đây gọi là quyết đoán."

Vô Song Ngư nói tiếp: "Ngươi không sợ Phượng Hoàng oán trách ngươi

sao?"

Pháo Thiên Minh buồn bã: "Sợ chứ! Thực ra ta biết cô ấy lo ngại ta thấy lợi

quên nghĩa. Nói thật, ta cũng cảm thấy việc này không đúng. Ài... " Pháo Thiên

Minh đột nhiên giơ tay lên: "Nhưng mà, chỉ cần cô ấy không biết, ta sẽ không bị

coi là bội nghĩa. Vì vậy chúng ta phải thay đổi kế hoạch chút ít..."

Gia Cát Tiểu Hoa vừa xuất hiện ở Khai Phong, tai mắt đã báo cho Lãnh

Nhược Tuyết, nên bước hai bắt đầu...

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư đang ăn lạc, uống nước ngọt. Bây giờbang hội không vội, hoàng cung gặp chuyện rối ren, còn không phái ra cao thủcấp bậc Tông sư, Hoàng đế Tống triều tính cả ba ngàn mỹ nữ hậu cung, chắcđều phải tiếp nhận đãi ngộ s* s**ng thi thể.Vô Song Ngư hỏi: "Lúc nào thì thị trườngc hứng khoán sập? Chúng takhông đợi được nữa rồi.”“Vội gì? Ta đã bảo Thiên Nhãn đi sắp xếp. Thiên Nhãn nói việc này phải cócơ hội mới được. Thí dụ như trong tình huống nào đó có ngoại lực hùng hậu uyh**p, lại thêm chúng ta cùng nhau quậy phá, không cần tới mấy trăm vạn thì chỉcần ba bốn mươi vạn là có thể kiếm được trăm vạn. Ta cũng cảm thấy một mìnhmình làm thì quá phiền phức còn không bằng đợi thời cơ mọi người cùng nhaura tay.""Khà khà, có phải các ngươi tính kế cả Hoàng Gia Thiên Đường không?""Cho nên mới nói các ngươi đừng rời bang!""Có tiền tài mọi người cùng hưởng." Vô Song Ngư nâng chén."Có chết cùng chết." Pháo Thiên Minh nâng chén đột nhiên kêu lên, dừnglại. Vô Song Ngư còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Pháo Thiên Minh đã biếnmất như tia chớp. Hắn xoay người lại, một lão già đầu đội mũ rộng rộng vành,thân hf như quỷ mị xuất hiện cách mình mười mét. Không đợi hắn lấy lại tinhthần, lão già cũng biến mất như làn chớp.Lão già này đương nhiên là Gia Cát Tiểu Hoa. Pháo Thiên Minh mắt sángnão nhanh, lúc nâng chén lại nhìn thấy một cái bóng đánh về phía đỉnh núi,không kịp nói gì đã nhanh chân chạy trốn. Bất luận người ta tìm mình cóchuyện gì, dù sao cũng không phải chuyện tốt. Những người khác bây giờ cònchưa có hành vi công kích, chỉ riêng mình giết một cái mạng, không phải tìmmình mới là lạ."Đứng lại." Gia Cát Tiểu Hoa kinh ngạc, một đuổi một chạy mười phút,chớp mắt đã qua năm mươi dặm mà vẫn không ngăn được người. Theo hắn tínhtoán, Pháo Thiên Minh tuy khinh công tốt nhưng mình chỉ cần năm phút làxong, nhưng bây giờ hai người vẫn cách nhau trăm mét."Xem ta là đồ ngốc à?" Pháo Thiên Minh không quay đầu lại gầm lên mộtcâu. Sao lão già này cứ bám lấy mình không tha. Chẳng phải bị giết một đồ đệthôi sao? Đời người xưa nay ai chẳng chết, hơn nữa cũng không phải là phụcsinh, đâu cần truy đuổi như bắt gian thế này.Pháo Thiên Minh xông vào một trấn nhỏ, tới trạm dịch, cầm tờ ngân phiếuvỗ một cái, lập tức về Hàng Châu. Lúc trước nếu không phải Gia Cát Tiểu Hoađẩy y đi ngược hướng về Thương Châu, khiến cho mình phải chạy vào nơihoang dã, chắc chỉ cần năm phút đồng hồ là mình đã an toàn. Gia Cát Tiểu Hoathấy Pháo Thiên Minh biến mất, chỉ có thể thở dài lẩm bẩm: "Ta đâu có tới giếtngươi. Chạy cái gì mà chạy? Không biết suy nghĩ kỹ càng à."Pháo Thiên Minh là lính đánh thuế không có nhiệm vụ trên người, giết cũngkhông mất nhiệm vụ. Mà người có thể mất nhiệm vụ toàn bộ phân tán ở nơihoang dã. Nếu muốn đuổi giết từng người một, khinh công có tốt hơn nữa cũngkhông có thời gian.Vô Song Ngư bên này đang cầm kính viễn vọng chiêm ngưỡng hai người thitriển khinh công. Đợi mục tiêu ra khỏi tầm mắt mới dừng lại tiếp tục ăn đồ.Nhưng không ngờ vài phút sau Gia Cát Tiểu Hoa âm thầm xuất hiện phía sauhắn..."Lão già chết tiệt kia đâu?" Pháo Thiên Minh đi xe ngựa, rất nhanh lại quaytrở về.Vô Song Ngư quan sát bốn phía một chút, lặng lẽ lấy ra một tấm kim bàinói: "Đi rồi! Lão già cho. Mỗi người một tấm.""Cái gì vậy?" Pháo Thiên Minh quan sát tấm kim bài, trên đó có viết: ngườisở hữu có thể tự do ra vào tất cả cung điện hoàng gia. Nhìn bề ngoài dường nhưkhông có tác dụng gì.Vô Song Ngư lén lút ghé vào tai y nói: "Lão già này nói nếu chúng ta pháđược đại lao lớn ở Thương Châu trấn thì hắn mời chúng ta giết hắn trước khi SởTương Ngọc rời khỏi trấn. Sau đó dùng tấm kim bài này đi tìm hắn. Hắn sẽ chomỗi người chúng ta một bản chân giải võ công tùy ý.""Võ công tùy ý?" Pháo Thiên Minh vui mừng. Tiểu Lý Phi Đao sắp tiếnthêm một bước nữa.Vô Song Ngư im lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Ngươi cứ thẳng thừng đồng ýnhư vậy sao? Dù sao ta cũng phải đắn đo mười mấy giây rồi mới chịu chứ."Pháo Thiên Minh nói: "Đây gọi là quyết đoán."Vô Song Ngư nói tiếp: "Ngươi không sợ Phượng Hoàng oán trách ngươisao?"Pháo Thiên Minh buồn bã: "Sợ chứ! Thực ra ta biết cô ấy lo ngại ta thấy lợiquên nghĩa. Nói thật, ta cũng cảm thấy việc này không đúng. Ài... " Pháo ThiênMinh đột nhiên giơ tay lên: "Nhưng mà, chỉ cần cô ấy không biết, ta sẽ không bịcoi là bội nghĩa. Vì vậy chúng ta phải thay đổi kế hoạch chút ít..."Gia Cát Tiểu Hoa vừa xuất hiện ở Khai Phong, tai mắt đã báo cho LãnhNhược Tuyết, nên bước hai bắt đầu...

Chương 529: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 215