Tác giả:

Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…

Chương 534: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 220

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Vô Song Ngư thở dài: “Ta không biết câu này vốn có nửa câu sau. Mê muộihai mươi mấy năm, chán thật đấy. “Khai Phong, ra khỏi dịch trạm, phát hiện Khai Phong còn náo nhiệt hơnnông thôn trong dịp lễ hội. Khắp nơi đều là người. Phải biết Khai Phong đượcbố trí theo quy mô thật, tuy không lớn bằng thành phố hiện đại sáu ngàn cây sốvuông, nhưng cũng lên tới trăm dặm vuông. Nhưng liếc mắt nhìn quanh, khôngtìm thấy mảnh đất trống năm mét vuông nào.Pháo Thiên Minh vừa xuất hiện, đám đông đột nhiên vang lên tiếng hò reo:"Thanh Mai Chử Trà."Lập tức tất cả ánh mắt mọi người xung quanh trạm dịch đều nhìn về PháoThiên Minh, ào tới tập thể. Pháo Thiên Minh cười ha hả, không ngờ bản thâncòn có sức hấp dẫn lớn đến thế, vừa ra trận đã thành công rực rỡ."Thanh Mai Chử Trà, làm sao ngươi lấy được tuyệt học?""Lấy được ở đâu?""Lục soát thi thể nào?""Làm sao vào được hoàng cung?"Pháo Thiên Minh còn chưa kịp biên soạn, phốc một tiếng quần áo bị xéxuống một khối, hệ thống thông báo, trang phục bị tổn hại đến 50%. Còn chưakhôi phục tinh thần lại phốc một tiếng, tổn hại 80%."Ta nói, ta nói, không cần nắm quần, mẹ nó chứ." Pháo Thiên Minh la hétliên tục, mở mười thành nội lực đứng vững trước quần chúng nhiệt tình, vộivàng quay đầu đem một tấm ngân phiếu vỗ lên trên xa phu, trước mắt tối sầm,toàn thân rách nát xuất hiện ở Hàng Châu..."Các ngươi ở đâu rồi?" Pháo Thiên Minh nhìn lại bộ dạng thê lương củamình, hy vọng có thể thông qua điện thoại lại có thể được mấy tin tốt an ủimình.Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, Vô Song Ngư trả lời: "Ở quán rượu củangươi, người khác vừa gọi tên ngươi chúng ta đã trốn mất. Chỉ có thằng ngốcnhà ngươi đứng đấy thôi.""Ài!" Trong một gian phòng ở Không Có quán rượu Pháo Thiên Minh thởdài một hơi ưu tư nói: "Muốn tới Khai Phong chắc phải qua mấy tháng nữa.Người hâm mộ quá điên cuồng, không chống đỡ nổi, tránh chậm một chút thôilà bị xé nát."Thiên Nhãn mỉm cười rót cho Pháo Thiên Minh một chén rượu: "Sao khôngthay quần áo, hay là mặc ít vải mát mẻ hơn?""Đồ dự bị để trong bọc ở Thương Châu trấn, hơn nữa mọi người là huynhđệ, các ngươi ngắm nghía thân thể chẳng lẽ ta còn đòi tiền?""... Miệng chó không mọc nổi ngà voi." Thiên Nhãn đỏ mặt mắng một tiếng.Pháo Thiên Minh còn chưa trả lời, điện thoại đã vang lên. Là Phích Lịch:"Chử Trà đâu?"Bất luận trò chơi hay hiện thực, có việc tìm người thì cơ bản đều hỏi trướcmột câu, ở đâu?"Quán rượu đây. Đến làm hai chén?""Được!" Phích Lịch sảng khoái trả lời.Đúng là trong trò chơi, thiên nam địa bắc chỉ trong khắc lát, Phích Lịch vàKiếm Cầm đã cùng đến nơi này.Phích Lịch cùng Kiếm Cầm ngồi xuống, sau khi mọi người hàn huyên vàicâu, Phích Lịch lăn bắt đầu bày tỏ ý định của mình. Dù sao hắn và Thiên Nhãncũng không quen biết, nên khách sáo nói: "Chử Trà này, ngươi còn nhớ lầntrước ta và Thương Tâm bị giam trong Đào Hoa trận không?""Nhớ chứ. Làm sao vậy? Chẳng lẽ đã tìm ra cách phá trận rồi à?""Ngươi xem cái này." Phích Lịch đưa ra một vật gì đó rồi nói: "Cái này gọilà la bàn, tuy chủ yếu dùng để xem phong thủy, nhưng vẫn có thể chỉ hướng.Bên ngươi quen biết nhiều người, ngươi xem có ai am hiểu bát quái ngũ hànhkhông, ta bỏ ra khoản tiền lớn mời người ấy đến đó một chuyến.""Người biết cũng không ít." Phích Lịch nghe vậy mừng rỡ, Pháo ThiênMinh nói tiếp: "Nhưng biết nó là gì thì không có.""Ta biết một chút." Thiên Nhãn đột nhiên lên tiếng."Ngươi biết à?" Pháo Thiên Minh kinh ngạc."Đúng vậy, thiết kế trò chơi đôi khi phải tìm hiểu các lĩnh vực này, thời gianrảnh rỗi ta có đọc sách về lĩnh vực này."Pháo Thiên Minh không yên tâm: "Thật à? Đừng để cả đoàn kẹt trong đómười ngày đấy nhé."Thiên Nhãn không hài lòng nói: "Thật đấy. Ví dụ đây... Trước hết ta hỏingươi ngũ hành là gì.""Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.”"Sai rồi! Cách đọc chính xác là Kim Mộc Thổ Thủy Hỏa, là cách sắp xếptheo nguyên tắc tương khắc. Hậu nhân vì quen miệng nên đọc lung tung nhưvậy, rất dễ gây nhầm lẫn. Còn có bát quái: Càn và Đoài là Kim; Chấn và Tốn làMộc; Khôn và Cấn là Thổ; Ly là Hỏa; Khảm là Thủy. Chẳng hạn như ta đi đếnmột nơi đất trũng có nước, nước là Khảm, Khảm là Bắc, vậy ta phải đi vềhướng Bắc. Nghĩa là gặp thứ gì không phù hợp với cảnh tượng, thí dụ như nóicây không có lá là Mộc, đống đất nhỏ là Thổ, có kim loại là Kim, có mặt trờichiếu sáng là Hỏa. Càn ứng với Tây Bắc...”"Thôi được rồi!” Pháo Thiên Minh nhức đầu nói: "Ngươi nói nhiều thế, độcgiả cũng chẳng thèm đọc. Dù sao ngươi chỉ cần nói ngươi có thể phá trận làđược rồi. Phích Lịch! Cần bao nhiêu người giúp?”Phích Lịch cười hí hí đáp: "Chắc chắn là ngươi phải đi rồi, ta còn trôngmong ngươi đối phó với Chu Bá Thông nữa. Tiểu Ngư rảnh thì đi chơi, khôngrảnh thì thôi. Còn những người khác... ta thấy thôi. Cô tên Thiên Nhãn phảikhông? Không nói gì khác, tiền bạc với bằng hữu cũng không tiện dùng, sợ mấtlòng nhau. Sau này cô cần giúp đỡ gì cứ bảo ta một tiếng. Không dám nói có thếlực gì lớn lao gì, nhưng cũng có thể kêu được chừng trăm huynh đệ.” 

Vô Song Ngư thở dài: “Ta không biết câu này vốn có nửa câu sau. Mê muội

hai mươi mấy năm, chán thật đấy. “

Khai Phong, ra khỏi dịch trạm, phát hiện Khai Phong còn náo nhiệt hơn

nông thôn trong dịp lễ hội. Khắp nơi đều là người. Phải biết Khai Phong được

bố trí theo quy mô thật, tuy không lớn bằng thành phố hiện đại sáu ngàn cây số

vuông, nhưng cũng lên tới trăm dặm vuông. Nhưng liếc mắt nhìn quanh, không

tìm thấy mảnh đất trống năm mét vuông nào.

Pháo Thiên Minh vừa xuất hiện, đám đông đột nhiên vang lên tiếng hò reo:

"Thanh Mai Chử Trà."

Lập tức tất cả ánh mắt mọi người xung quanh trạm dịch đều nhìn về Pháo

Thiên Minh, ào tới tập thể. Pháo Thiên Minh cười ha hả, không ngờ bản thân

còn có sức hấp dẫn lớn đến thế, vừa ra trận đã thành công rực rỡ.

"Thanh Mai Chử Trà, làm sao ngươi lấy được tuyệt học?"

"Lấy được ở đâu?"

"Lục soát thi thể nào?"

"Làm sao vào được hoàng cung?"

Pháo Thiên Minh còn chưa kịp biên soạn, phốc một tiếng quần áo bị xé

xuống một khối, hệ thống thông báo, trang phục bị tổn hại đến 50%. Còn chưa

khôi phục tinh thần lại phốc một tiếng, tổn hại 80%.

"Ta nói, ta nói, không cần nắm quần, mẹ nó chứ." Pháo Thiên Minh la hét

liên tục, mở mười thành nội lực đứng vững trước quần chúng nhiệt tình, vội

vàng quay đầu đem một tấm ngân phiếu vỗ lên trên xa phu, trước mắt tối sầm,

toàn thân rách nát xuất hiện ở Hàng Châu...

"Các ngươi ở đâu rồi?" Pháo Thiên Minh nhìn lại bộ dạng thê lương của

mình, hy vọng có thể thông qua điện thoại lại có thể được mấy tin tốt an ủi

mình.

Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, Vô Song Ngư trả lời: "Ở quán rượu của

ngươi, người khác vừa gọi tên ngươi chúng ta đã trốn mất. Chỉ có thằng ngốc

nhà ngươi đứng đấy thôi."

"Ài!" Trong một gian phòng ở Không Có quán rượu Pháo Thiên Minh thở

dài một hơi ưu tư nói: "Muốn tới Khai Phong chắc phải qua mấy tháng nữa.

Người hâm mộ quá điên cuồng, không chống đỡ nổi, tránh chậm một chút thôi

là bị xé nát."

Thiên Nhãn mỉm cười rót cho Pháo Thiên Minh một chén rượu: "Sao không

thay quần áo, hay là mặc ít vải mát mẻ hơn?"

"Đồ dự bị để trong bọc ở Thương Châu trấn, hơn nữa mọi người là huynh

đệ, các ngươi ngắm nghía thân thể chẳng lẽ ta còn đòi tiền?"

"... Miệng chó không mọc nổi ngà voi." Thiên Nhãn đỏ mặt mắng một tiếng.

Pháo Thiên Minh còn chưa trả lời, điện thoại đã vang lên. Là Phích Lịch:

"Chử Trà đâu?"

Bất luận trò chơi hay hiện thực, có việc tìm người thì cơ bản đều hỏi trước

một câu, ở đâu?

"Quán rượu đây. Đến làm hai chén?"

"Được!" Phích Lịch sảng khoái trả lời.

Đúng là trong trò chơi, thiên nam địa bắc chỉ trong khắc lát, Phích Lịch và

Kiếm Cầm đã cùng đến nơi này.

Phích Lịch cùng Kiếm Cầm ngồi xuống, sau khi mọi người hàn huyên vài

câu, Phích Lịch lăn bắt đầu bày tỏ ý định của mình. Dù sao hắn và Thiên Nhãn

cũng không quen biết, nên khách sáo nói: "Chử Trà này, ngươi còn nhớ lần

trước ta và Thương Tâm bị giam trong Đào Hoa trận không?"

"Nhớ chứ. Làm sao vậy? Chẳng lẽ đã tìm ra cách phá trận rồi à?"

"Ngươi xem cái này." Phích Lịch đưa ra một vật gì đó rồi nói: "Cái này gọi

là la bàn, tuy chủ yếu dùng để xem phong thủy, nhưng vẫn có thể chỉ hướng.

Bên ngươi quen biết nhiều người, ngươi xem có ai am hiểu bát quái ngũ hành

không, ta bỏ ra khoản tiền lớn mời người ấy đến đó một chuyến."

"Người biết cũng không ít." Phích Lịch nghe vậy mừng rỡ, Pháo Thiên

Minh nói tiếp: "Nhưng biết nó là gì thì không có."

"Ta biết một chút." Thiên Nhãn đột nhiên lên tiếng.

"Ngươi biết à?" Pháo Thiên Minh kinh ngạc.

"Đúng vậy, thiết kế trò chơi đôi khi phải tìm hiểu các lĩnh vực này, thời gian

rảnh rỗi ta có đọc sách về lĩnh vực này."

Pháo Thiên Minh không yên tâm: "Thật à? Đừng để cả đoàn kẹt trong đó

mười ngày đấy nhé."

Thiên Nhãn không hài lòng nói: "Thật đấy. Ví dụ đây... Trước hết ta hỏi

ngươi ngũ hành là gì."

"Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.”

"Sai rồi! Cách đọc chính xác là Kim Mộc Thổ Thủy Hỏa, là cách sắp xếp

theo nguyên tắc tương khắc. Hậu nhân vì quen miệng nên đọc lung tung như

vậy, rất dễ gây nhầm lẫn. Còn có bát quái: Càn và Đoài là Kim; Chấn và Tốn là

Mộc; Khôn và Cấn là Thổ; Ly là Hỏa; Khảm là Thủy. Chẳng hạn như ta đi đến

một nơi đất trũng có nước, nước là Khảm, Khảm là Bắc, vậy ta phải đi về

hướng Bắc. Nghĩa là gặp thứ gì không phù hợp với cảnh tượng, thí dụ như nói

cây không có lá là Mộc, đống đất nhỏ là Thổ, có kim loại là Kim, có mặt trời

chiếu sáng là Hỏa. Càn ứng với Tây Bắc...”

"Thôi được rồi!” Pháo Thiên Minh nhức đầu nói: "Ngươi nói nhiều thế, độc

giả cũng chẳng thèm đọc. Dù sao ngươi chỉ cần nói ngươi có thể phá trận là

được rồi. Phích Lịch! Cần bao nhiêu người giúp?”

Phích Lịch cười hí hí đáp: "Chắc chắn là ngươi phải đi rồi, ta còn trông

mong ngươi đối phó với Chu Bá Thông nữa. Tiểu Ngư rảnh thì đi chơi, không

rảnh thì thôi. Còn những người khác... ta thấy thôi. Cô tên Thiên Nhãn phải

không? Không nói gì khác, tiền bạc với bằng hữu cũng không tiện dùng, sợ mất

lòng nhau. Sau này cô cần giúp đỡ gì cứ bảo ta một tiếng. Không dám nói có thế

lực gì lớn lao gì, nhưng cũng có thể kêu được chừng trăm huynh đệ.” 

Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Vô Song Ngư thở dài: “Ta không biết câu này vốn có nửa câu sau. Mê muộihai mươi mấy năm, chán thật đấy. “Khai Phong, ra khỏi dịch trạm, phát hiện Khai Phong còn náo nhiệt hơnnông thôn trong dịp lễ hội. Khắp nơi đều là người. Phải biết Khai Phong đượcbố trí theo quy mô thật, tuy không lớn bằng thành phố hiện đại sáu ngàn cây sốvuông, nhưng cũng lên tới trăm dặm vuông. Nhưng liếc mắt nhìn quanh, khôngtìm thấy mảnh đất trống năm mét vuông nào.Pháo Thiên Minh vừa xuất hiện, đám đông đột nhiên vang lên tiếng hò reo:"Thanh Mai Chử Trà."Lập tức tất cả ánh mắt mọi người xung quanh trạm dịch đều nhìn về PháoThiên Minh, ào tới tập thể. Pháo Thiên Minh cười ha hả, không ngờ bản thâncòn có sức hấp dẫn lớn đến thế, vừa ra trận đã thành công rực rỡ."Thanh Mai Chử Trà, làm sao ngươi lấy được tuyệt học?""Lấy được ở đâu?""Lục soát thi thể nào?""Làm sao vào được hoàng cung?"Pháo Thiên Minh còn chưa kịp biên soạn, phốc một tiếng quần áo bị xéxuống một khối, hệ thống thông báo, trang phục bị tổn hại đến 50%. Còn chưakhôi phục tinh thần lại phốc một tiếng, tổn hại 80%."Ta nói, ta nói, không cần nắm quần, mẹ nó chứ." Pháo Thiên Minh la hétliên tục, mở mười thành nội lực đứng vững trước quần chúng nhiệt tình, vộivàng quay đầu đem một tấm ngân phiếu vỗ lên trên xa phu, trước mắt tối sầm,toàn thân rách nát xuất hiện ở Hàng Châu..."Các ngươi ở đâu rồi?" Pháo Thiên Minh nhìn lại bộ dạng thê lương củamình, hy vọng có thể thông qua điện thoại lại có thể được mấy tin tốt an ủimình.Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, Vô Song Ngư trả lời: "Ở quán rượu củangươi, người khác vừa gọi tên ngươi chúng ta đã trốn mất. Chỉ có thằng ngốcnhà ngươi đứng đấy thôi.""Ài!" Trong một gian phòng ở Không Có quán rượu Pháo Thiên Minh thởdài một hơi ưu tư nói: "Muốn tới Khai Phong chắc phải qua mấy tháng nữa.Người hâm mộ quá điên cuồng, không chống đỡ nổi, tránh chậm một chút thôilà bị xé nát."Thiên Nhãn mỉm cười rót cho Pháo Thiên Minh một chén rượu: "Sao khôngthay quần áo, hay là mặc ít vải mát mẻ hơn?""Đồ dự bị để trong bọc ở Thương Châu trấn, hơn nữa mọi người là huynhđệ, các ngươi ngắm nghía thân thể chẳng lẽ ta còn đòi tiền?""... Miệng chó không mọc nổi ngà voi." Thiên Nhãn đỏ mặt mắng một tiếng.Pháo Thiên Minh còn chưa trả lời, điện thoại đã vang lên. Là Phích Lịch:"Chử Trà đâu?"Bất luận trò chơi hay hiện thực, có việc tìm người thì cơ bản đều hỏi trướcmột câu, ở đâu?"Quán rượu đây. Đến làm hai chén?""Được!" Phích Lịch sảng khoái trả lời.Đúng là trong trò chơi, thiên nam địa bắc chỉ trong khắc lát, Phích Lịch vàKiếm Cầm đã cùng đến nơi này.Phích Lịch cùng Kiếm Cầm ngồi xuống, sau khi mọi người hàn huyên vàicâu, Phích Lịch lăn bắt đầu bày tỏ ý định của mình. Dù sao hắn và Thiên Nhãncũng không quen biết, nên khách sáo nói: "Chử Trà này, ngươi còn nhớ lầntrước ta và Thương Tâm bị giam trong Đào Hoa trận không?""Nhớ chứ. Làm sao vậy? Chẳng lẽ đã tìm ra cách phá trận rồi à?""Ngươi xem cái này." Phích Lịch đưa ra một vật gì đó rồi nói: "Cái này gọilà la bàn, tuy chủ yếu dùng để xem phong thủy, nhưng vẫn có thể chỉ hướng.Bên ngươi quen biết nhiều người, ngươi xem có ai am hiểu bát quái ngũ hànhkhông, ta bỏ ra khoản tiền lớn mời người ấy đến đó một chuyến.""Người biết cũng không ít." Phích Lịch nghe vậy mừng rỡ, Pháo ThiênMinh nói tiếp: "Nhưng biết nó là gì thì không có.""Ta biết một chút." Thiên Nhãn đột nhiên lên tiếng."Ngươi biết à?" Pháo Thiên Minh kinh ngạc."Đúng vậy, thiết kế trò chơi đôi khi phải tìm hiểu các lĩnh vực này, thời gianrảnh rỗi ta có đọc sách về lĩnh vực này."Pháo Thiên Minh không yên tâm: "Thật à? Đừng để cả đoàn kẹt trong đómười ngày đấy nhé."Thiên Nhãn không hài lòng nói: "Thật đấy. Ví dụ đây... Trước hết ta hỏingươi ngũ hành là gì.""Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.”"Sai rồi! Cách đọc chính xác là Kim Mộc Thổ Thủy Hỏa, là cách sắp xếptheo nguyên tắc tương khắc. Hậu nhân vì quen miệng nên đọc lung tung nhưvậy, rất dễ gây nhầm lẫn. Còn có bát quái: Càn và Đoài là Kim; Chấn và Tốn làMộc; Khôn và Cấn là Thổ; Ly là Hỏa; Khảm là Thủy. Chẳng hạn như ta đi đếnmột nơi đất trũng có nước, nước là Khảm, Khảm là Bắc, vậy ta phải đi vềhướng Bắc. Nghĩa là gặp thứ gì không phù hợp với cảnh tượng, thí dụ như nóicây không có lá là Mộc, đống đất nhỏ là Thổ, có kim loại là Kim, có mặt trờichiếu sáng là Hỏa. Càn ứng với Tây Bắc...”"Thôi được rồi!” Pháo Thiên Minh nhức đầu nói: "Ngươi nói nhiều thế, độcgiả cũng chẳng thèm đọc. Dù sao ngươi chỉ cần nói ngươi có thể phá trận làđược rồi. Phích Lịch! Cần bao nhiêu người giúp?”Phích Lịch cười hí hí đáp: "Chắc chắn là ngươi phải đi rồi, ta còn trôngmong ngươi đối phó với Chu Bá Thông nữa. Tiểu Ngư rảnh thì đi chơi, khôngrảnh thì thôi. Còn những người khác... ta thấy thôi. Cô tên Thiên Nhãn phảikhông? Không nói gì khác, tiền bạc với bằng hữu cũng không tiện dùng, sợ mấtlòng nhau. Sau này cô cần giúp đỡ gì cứ bảo ta một tiếng. Không dám nói có thếlực gì lớn lao gì, nhưng cũng có thể kêu được chừng trăm huynh đệ.” 

Chương 534: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 220