Năm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai…
Chương 554: Quỳ Hoa Khiếu Giang Hồ 240
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Trên đây hoàn toàn là não tôm nhất thời điên rồ. Cho dù bọn họ thật sự phátra ngọn lửa dữ dội, nhưng đáng tiếc mục tiêu nhắm vào đồ vật chứ không phảicon người. So với lần đầu tiên vô sỉ, lần này Thiên Hậu thật sự kém một chút,cuối cùng vì mắt đau nhức không nhịn được chớp mắt vài cái, nhưng khí thếkhông kém nói: "Hình như bây giờ ta có chút vốn đàm phán, ngươi nói phảikhông?""Khó nói lắm!" Pháo Thiên Minh lắc đầu nói: "Phải xem ta vui vẻ đến đâu,ta không vui là mỗi người một đằng. Ta vẫn là cao thủ số một võ lâm, còn ngươivẫn bị truy sát."Thiên Hậu trong lòng hồi hộp, cô biết Pháo Thiên Minh không nói dối,người này rất coi trọng lợi ích, nhưng đôi khi lại rất mất lý trí.Pháo Thiên Minh cười, một nụ cười của kẻ chiến thắng: Nhãi con, ngươicòn non lắm."Vậy ngươi có đang vui vẻ hay không vui?" Dẫu Thiên Hậu vẫn giữ vẻmạnh mẽ, nhưng nội dung câu nói đã lộ rõ nỗi sợ hãi trong lòng cô có."Ta vui hay không vui, hoàn toàn quyết định bởi điều kiện ngươi đưa ra.""Vậy... Hình như nơi này không phải chỗ bàn chuyện, không bằng đến quánrượu của ngươi đi.""Ngại quá, tầng một quán rượu quá tạp nham, tầng hai phải là bằng hữu mớicó thể vào được."Thiên Hậu nhìn Pháo Thiên Minh nói vài vấn đề, những vấn đề đều bị y ápchế, cực kỳ bị động! "Vậy thì đi Lạc Dương tìm một phòng riêng?" Thiên Hậulùi lại một bước."Hay là đi tới chỗ ta đi! Ta tạm thời mở chỗ cho ngươi.""... " Thiên Hậu cắn răng, nhưng ả không phải người thường, lập tức khôiphục nói: "Được. Ngươi đi trước đi, hai giờ sau gặp lại. Ta còn có mấy vị bằnghữu ở Thiếu Lâm phái, tìm bọn họ có chút việc riêng.""Được!" Pháo Thiên Minh đáp ứng, trước khi đi còn tiện thể quay đầu lại nởmột nụ cười quỷ dị, chuyện này khiến cho Thiên Hậu có cơn kích động muốnăn tươi nuốt sống y.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vô Song Ngư nói: “Ngươi có chú ý tới áo choàng của cô ta không?”"Áo choàng?""Oh! Ta quên ngươi luôn thờ ơ với trang bị, là một món đồ trắng không cóyêu cầu đẳng cấp, thậm chí không có bất kỳ phòng ngự nào kèm theo, tác dụngduy nhất chính là trang trí.""Hả?" Pháo Thiên Minh rơi vào trầm tư, đây là mạnh nhất cũng có lúc trúngchiêu, Thiên Hậu cầm Đồ Long đao, nói thật tuy y hơi kinh ngạc nhưng cũngchẳng suy nghĩ gì nhiều. Trò chơi này vốn là trí tuệ hơn võ lực, nhất định là cótrọng điểm mà mình không nghĩ đến, bị Thiên Hậu bắt được.... Hàng Châu Không Có quán rượu.Trên bàn trống không, thân là địa chủ nên Pháo Thiên Minh cũng không cóý định mời khách.Đúng là hẹp hòi! Trong lòng Thiên Hậu lại mắng một tiếng. Nhưng địa chủkhông mời khách mà bản thân lại phải uất ức mời tên địa chủ này, ả ta cảm thấychuyện này không nên xảy ra trên người mình. Vì vậy ả không gọi, cũng khôngnói gì, cứ ngồi như vậy."Bộp." một tiếng, Pháo Thiên Minh lấy ra chai một Cocacola, uống haingụm, cảm thấy không đúng, nâng chai nước hỏi Thiên Hậu: "Hay là... cùnguống?""Ta tự có." Thiên Hậu thở dài, từ trong túi lấy ra một chai nước suối, nhưngkhi ta vặn nắp ra thì phát hiện Pháo Thiên Minh lại nở nụ cười quỷ dị ấy, lúc ấytâm trạng uống nước trực tiếp biến thành tâm trạng uống máu. Mỗi lần bị coithường, cảm giác này thật sự khiến cô ả nổi điên.Pháo Thiên Minh thấy cũng đã đủ, gọi lớn: "Tiểu nhị mang thức ăn lên." Rấtnhanh một đĩa mì xào được bày ra trước mặt Pháo Thiên Minh. Pháo ThiênMinh ăn một miếng rồi đột nhiên nói với Thiên Hậu: "Chỗ ta quen chia đều tiềnăn, nếu không... cùng ăn với ta?""Ta không đói!" Thiên Hậu nghiến răng nói: "Ngươi cứ ăn đi, ăn chậm mộtchút, đừng bị nghẹn chết."Pháo Thiên Minh lại ăn thêm hai miếng, nghe thấy bên kia truyền đến mộttiếng nuốt nước bọt, tay trái ôm bụng, mặt vô cảm tập trung ăn mì. Lúc này bênkia lại truyền đến một tiếng nuốt nước bọt nữa, lần này Pháo Thiên Minh thật sựkhông nhịn được, trực tiếp ra một sợi mì qua lỗ mũi, vừa cười vừa gọi to: "Tiểunhị, mang cho ta một bát canh.""Thanh Mai Chử Trà! Ngươi đủ chưa?" Thiên Hậu vỗ mạnh xuống bàn, nổigiận đùng đùng, rất tức giận, vô cùng tức giận.“Tiểu nhị, mang bát mì là được rồi.” Pháo Thiên Minh mỉm cười nhìn ThiênHậu nói: “Hiện tại ta biết ngươi lấy được Đồ Long đao như thế nào rồi. Nhưngngươi làm chuyện xấu xa như vậy, không cảm thấy rất ghê tởm sao?”"Cái gì xấu xa... chuyện gì?" Thiên Hậu nhỏ giọng hơn rất nhiều.Pháo Thiên Minh nhìn Thiên Hậu rồi hỏi: “Vì trò chơi mà đến mức đó sao?”Sau khi Thiên Hậu im lặng một hồi, Cô nói: “Một con gà rừng thì giá 100đồng, hơn nữa ta cũng không làm gì.” Nói thì nói như vậy, nhưng nước mắt thìkhông nghe lệnh mà rơi xuống.
Trên đây hoàn toàn là não tôm nhất thời điên rồ. Cho dù bọn họ thật sự phát
ra ngọn lửa dữ dội, nhưng đáng tiếc mục tiêu nhắm vào đồ vật chứ không phải
con người. So với lần đầu tiên vô sỉ, lần này Thiên Hậu thật sự kém một chút,
cuối cùng vì mắt đau nhức không nhịn được chớp mắt vài cái, nhưng khí thế
không kém nói: "Hình như bây giờ ta có chút vốn đàm phán, ngươi nói phải
không?"
"Khó nói lắm!" Pháo Thiên Minh lắc đầu nói: "Phải xem ta vui vẻ đến đâu,
ta không vui là mỗi người một đằng. Ta vẫn là cao thủ số một võ lâm, còn ngươi
vẫn bị truy sát."
Thiên Hậu trong lòng hồi hộp, cô biết Pháo Thiên Minh không nói dối,
người này rất coi trọng lợi ích, nhưng đôi khi lại rất mất lý trí.
Pháo Thiên Minh cười, một nụ cười của kẻ chiến thắng: Nhãi con, ngươi
còn non lắm.
"Vậy ngươi có đang vui vẻ hay không vui?" Dẫu Thiên Hậu vẫn giữ vẻ
mạnh mẽ, nhưng nội dung câu nói đã lộ rõ nỗi sợ hãi trong lòng cô có.
"Ta vui hay không vui, hoàn toàn quyết định bởi điều kiện ngươi đưa ra."
"Vậy... Hình như nơi này không phải chỗ bàn chuyện, không bằng đến quán
rượu của ngươi đi."
"Ngại quá, tầng một quán rượu quá tạp nham, tầng hai phải là bằng hữu mới
có thể vào được."
Thiên Hậu nhìn Pháo Thiên Minh nói vài vấn đề, những vấn đề đều bị y áp
chế, cực kỳ bị động! "Vậy thì đi Lạc Dương tìm một phòng riêng?" Thiên Hậu
lùi lại một bước.
"Hay là đi tới chỗ ta đi! Ta tạm thời mở chỗ cho ngươi."
"... " Thiên Hậu cắn răng, nhưng ả không phải người thường, lập tức khôi
phục nói: "Được. Ngươi đi trước đi, hai giờ sau gặp lại. Ta còn có mấy vị bằng
hữu ở Thiếu Lâm phái, tìm bọn họ có chút việc riêng."
"Được!" Pháo Thiên Minh đáp ứng, trước khi đi còn tiện thể quay đầu lại nở
một nụ cười quỷ dị, chuyện này khiến cho Thiên Hậu có cơn kích động muốn
ăn tươi nuốt sống y.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vô Song Ngư nói: “Ngươi có chú ý tới áo choàng của cô ta không?”
"Áo choàng?"
"Oh! Ta quên ngươi luôn thờ ơ với trang bị, là một món đồ trắng không có
yêu cầu đẳng cấp, thậm chí không có bất kỳ phòng ngự nào kèm theo, tác dụng
duy nhất chính là trang trí."
"Hả?" Pháo Thiên Minh rơi vào trầm tư, đây là mạnh nhất cũng có lúc trúng
chiêu, Thiên Hậu cầm Đồ Long đao, nói thật tuy y hơi kinh ngạc nhưng cũng
chẳng suy nghĩ gì nhiều. Trò chơi này vốn là trí tuệ hơn võ lực, nhất định là có
trọng điểm mà mình không nghĩ đến, bị Thiên Hậu bắt được.
... Hàng Châu Không Có quán rượu.
Trên bàn trống không, thân là địa chủ nên Pháo Thiên Minh cũng không có
ý định mời khách.
Đúng là hẹp hòi! Trong lòng Thiên Hậu lại mắng một tiếng. Nhưng địa chủ
không mời khách mà bản thân lại phải uất ức mời tên địa chủ này, ả ta cảm thấy
chuyện này không nên xảy ra trên người mình. Vì vậy ả không gọi, cũng không
nói gì, cứ ngồi như vậy.
"Bộp." một tiếng, Pháo Thiên Minh lấy ra chai một Cocacola, uống hai
ngụm, cảm thấy không đúng, nâng chai nước hỏi Thiên Hậu: "Hay là... cùng
uống?"
"Ta tự có." Thiên Hậu thở dài, từ trong túi lấy ra một chai nước suối, nhưng
khi ta vặn nắp ra thì phát hiện Pháo Thiên Minh lại nở nụ cười quỷ dị ấy, lúc ấy
tâm trạng uống nước trực tiếp biến thành tâm trạng uống máu. Mỗi lần bị coi
thường, cảm giác này thật sự khiến cô ả nổi điên.
Pháo Thiên Minh thấy cũng đã đủ, gọi lớn: "Tiểu nhị mang thức ăn lên." Rất
nhanh một đĩa mì xào được bày ra trước mặt Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên
Minh ăn một miếng rồi đột nhiên nói với Thiên Hậu: "Chỗ ta quen chia đều tiền
ăn, nếu không... cùng ăn với ta?"
"Ta không đói!" Thiên Hậu nghiến răng nói: "Ngươi cứ ăn đi, ăn chậm một
chút, đừng bị nghẹn chết."
Pháo Thiên Minh lại ăn thêm hai miếng, nghe thấy bên kia truyền đến một
tiếng nuốt nước bọt, tay trái ôm bụng, mặt vô cảm tập trung ăn mì. Lúc này bên
kia lại truyền đến một tiếng nuốt nước bọt nữa, lần này Pháo Thiên Minh thật sự
không nhịn được, trực tiếp ra một sợi mì qua lỗ mũi, vừa cười vừa gọi to: "Tiểu
nhị, mang cho ta một bát canh."
"Thanh Mai Chử Trà! Ngươi đủ chưa?" Thiên Hậu vỗ mạnh xuống bàn, nổi
giận đùng đùng, rất tức giận, vô cùng tức giận.
“Tiểu nhị, mang bát mì là được rồi.” Pháo Thiên Minh mỉm cười nhìn Thiên
Hậu nói: “Hiện tại ta biết ngươi lấy được Đồ Long đao như thế nào rồi. Nhưng
ngươi làm chuyện xấu xa như vậy, không cảm thấy rất ghê tởm sao?”
"Cái gì xấu xa... chuyện gì?" Thiên Hậu nhỏ giọng hơn rất nhiều.
Pháo Thiên Minh nhìn Thiên Hậu rồi hỏi: “Vì trò chơi mà đến mức đó sao?”
Sau khi Thiên Hậu im lặng một hồi, Cô nói: “Một con gà rừng thì giá 100
đồng, hơn nữa ta cũng không làm gì.” Nói thì nói như vậy, nhưng nước mắt thì
không nghe lệnh mà rơi xuống.
Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá ĐồTác giả: Hà TảTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Võng DuNăm Bắc Nguyên thứ 3000. Nghe nói tin tức hàng đầu hiện giờ là: Công ty du lịch ảo "Võ Lâm Bá Đồ" được quảng bá là trò chơi mô phỏng hoàn toàn thế giới giang hồ, đã chính thức mở cửa thử nghiệm. Nghe nói trong vòng 5 năm tới, không có trò chơi nào có thể vượt qua địa vị của "Võ Lâm Bá Đồ". Nghe nói rằng chiếc kính thực tế ảo chỉ cần có năm ngàn đồng. Nghe nói trò chơi rất vui nhộn. Nghe nói câu chuyện sắp bắt đầu. Tại quán cà phê: Pháo Thiên Minh: 24 tuổi, cao 1 mét 76, nặng 75 ki-lô-gram, ngoại hình trên mức trung bình. Xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã chuyển đến sống ở thị trấn A. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, vinh dự trở thành một binh sĩ bộ binh, hai năm sau giải ngũ, làm việc kinh doanh cho một công ty nhỏ. Hoàn cảnh gia đình... dù không đói khát nhưng cũng chẳng mấy khá giả, ít nhất vẫn chưa bị bạo hành. Ngồi cạnh Pháo Thiên Minh là bạn học thân thiết từ đại học Mã Kế Tiên. Mã Kế Tiên cũng 24 tuổi, ngoại hình khá đẹp, đẹp đến mức Pháo Thiên Minh cũng phải thừa nhận hắn ta đẹp trai… Trên đây hoàn toàn là não tôm nhất thời điên rồ. Cho dù bọn họ thật sự phátra ngọn lửa dữ dội, nhưng đáng tiếc mục tiêu nhắm vào đồ vật chứ không phảicon người. So với lần đầu tiên vô sỉ, lần này Thiên Hậu thật sự kém một chút,cuối cùng vì mắt đau nhức không nhịn được chớp mắt vài cái, nhưng khí thếkhông kém nói: "Hình như bây giờ ta có chút vốn đàm phán, ngươi nói phảikhông?""Khó nói lắm!" Pháo Thiên Minh lắc đầu nói: "Phải xem ta vui vẻ đến đâu,ta không vui là mỗi người một đằng. Ta vẫn là cao thủ số một võ lâm, còn ngươivẫn bị truy sát."Thiên Hậu trong lòng hồi hộp, cô biết Pháo Thiên Minh không nói dối,người này rất coi trọng lợi ích, nhưng đôi khi lại rất mất lý trí.Pháo Thiên Minh cười, một nụ cười của kẻ chiến thắng: Nhãi con, ngươicòn non lắm."Vậy ngươi có đang vui vẻ hay không vui?" Dẫu Thiên Hậu vẫn giữ vẻmạnh mẽ, nhưng nội dung câu nói đã lộ rõ nỗi sợ hãi trong lòng cô có."Ta vui hay không vui, hoàn toàn quyết định bởi điều kiện ngươi đưa ra.""Vậy... Hình như nơi này không phải chỗ bàn chuyện, không bằng đến quánrượu của ngươi đi.""Ngại quá, tầng một quán rượu quá tạp nham, tầng hai phải là bằng hữu mớicó thể vào được."Thiên Hậu nhìn Pháo Thiên Minh nói vài vấn đề, những vấn đề đều bị y ápchế, cực kỳ bị động! "Vậy thì đi Lạc Dương tìm một phòng riêng?" Thiên Hậulùi lại một bước."Hay là đi tới chỗ ta đi! Ta tạm thời mở chỗ cho ngươi.""... " Thiên Hậu cắn răng, nhưng ả không phải người thường, lập tức khôiphục nói: "Được. Ngươi đi trước đi, hai giờ sau gặp lại. Ta còn có mấy vị bằnghữu ở Thiếu Lâm phái, tìm bọn họ có chút việc riêng.""Được!" Pháo Thiên Minh đáp ứng, trước khi đi còn tiện thể quay đầu lại nởmột nụ cười quỷ dị, chuyện này khiến cho Thiên Hậu có cơn kích động muốnăn tươi nuốt sống y.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vô Song Ngư nói: “Ngươi có chú ý tới áo choàng của cô ta không?”"Áo choàng?""Oh! Ta quên ngươi luôn thờ ơ với trang bị, là một món đồ trắng không cóyêu cầu đẳng cấp, thậm chí không có bất kỳ phòng ngự nào kèm theo, tác dụngduy nhất chính là trang trí.""Hả?" Pháo Thiên Minh rơi vào trầm tư, đây là mạnh nhất cũng có lúc trúngchiêu, Thiên Hậu cầm Đồ Long đao, nói thật tuy y hơi kinh ngạc nhưng cũngchẳng suy nghĩ gì nhiều. Trò chơi này vốn là trí tuệ hơn võ lực, nhất định là cótrọng điểm mà mình không nghĩ đến, bị Thiên Hậu bắt được.... Hàng Châu Không Có quán rượu.Trên bàn trống không, thân là địa chủ nên Pháo Thiên Minh cũng không cóý định mời khách.Đúng là hẹp hòi! Trong lòng Thiên Hậu lại mắng một tiếng. Nhưng địa chủkhông mời khách mà bản thân lại phải uất ức mời tên địa chủ này, ả ta cảm thấychuyện này không nên xảy ra trên người mình. Vì vậy ả không gọi, cũng khôngnói gì, cứ ngồi như vậy."Bộp." một tiếng, Pháo Thiên Minh lấy ra chai một Cocacola, uống haingụm, cảm thấy không đúng, nâng chai nước hỏi Thiên Hậu: "Hay là... cùnguống?""Ta tự có." Thiên Hậu thở dài, từ trong túi lấy ra một chai nước suối, nhưngkhi ta vặn nắp ra thì phát hiện Pháo Thiên Minh lại nở nụ cười quỷ dị ấy, lúc ấytâm trạng uống nước trực tiếp biến thành tâm trạng uống máu. Mỗi lần bị coithường, cảm giác này thật sự khiến cô ả nổi điên.Pháo Thiên Minh thấy cũng đã đủ, gọi lớn: "Tiểu nhị mang thức ăn lên." Rấtnhanh một đĩa mì xào được bày ra trước mặt Pháo Thiên Minh. Pháo ThiênMinh ăn một miếng rồi đột nhiên nói với Thiên Hậu: "Chỗ ta quen chia đều tiềnăn, nếu không... cùng ăn với ta?""Ta không đói!" Thiên Hậu nghiến răng nói: "Ngươi cứ ăn đi, ăn chậm mộtchút, đừng bị nghẹn chết."Pháo Thiên Minh lại ăn thêm hai miếng, nghe thấy bên kia truyền đến mộttiếng nuốt nước bọt, tay trái ôm bụng, mặt vô cảm tập trung ăn mì. Lúc này bênkia lại truyền đến một tiếng nuốt nước bọt nữa, lần này Pháo Thiên Minh thật sựkhông nhịn được, trực tiếp ra một sợi mì qua lỗ mũi, vừa cười vừa gọi to: "Tiểunhị, mang cho ta một bát canh.""Thanh Mai Chử Trà! Ngươi đủ chưa?" Thiên Hậu vỗ mạnh xuống bàn, nổigiận đùng đùng, rất tức giận, vô cùng tức giận.“Tiểu nhị, mang bát mì là được rồi.” Pháo Thiên Minh mỉm cười nhìn ThiênHậu nói: “Hiện tại ta biết ngươi lấy được Đồ Long đao như thế nào rồi. Nhưngngươi làm chuyện xấu xa như vậy, không cảm thấy rất ghê tởm sao?”"Cái gì xấu xa... chuyện gì?" Thiên Hậu nhỏ giọng hơn rất nhiều.Pháo Thiên Minh nhìn Thiên Hậu rồi hỏi: “Vì trò chơi mà đến mức đó sao?”Sau khi Thiên Hậu im lặng một hồi, Cô nói: “Một con gà rừng thì giá 100đồng, hơn nữa ta cũng không làm gì.” Nói thì nói như vậy, nhưng nước mắt thìkhông nghe lệnh mà rơi xuống.