Một nữ sinh ngã từ tầng 2 trong tư thế đầu hướng xuống đất, máu trào ra lênh láng nhuộm đỏ những cuốn sách văng tứ tung. Tất cả học sinh và giáo viên đều chứng kiến thảm cảnh đó nhưng chẳng ai ngạc nhiên vì đó là việc đã diễn ra lần thứ tám kể từ sau 4 năm cái chết của một nữ sinh. 8 học sinh, 8 cái chết khác nhau nhưng đều có một điểm chung là họ chết trong vũng máu theo những cách kinh dị nhất. Đúng như cái tên của cô gái đó: Akako- màu đỏ. Những người đã chết đều là học sinh lớp B9. Quá đủ để người ta đều tin vào một điều khó tin nhất: ma ám. Kinh hãi, hoảng loạn, tưởng như tất cả học sinh sẽ rời khỏi lớp để tránh tai họa đang treo lơ lửng trên đầu. Nhưng không, bất kì ai có ý định đó dù chỉ nhỏ nhất đều chết thảm. Và cũng chẳng ai dám giải tán, luân chuyển hoc sinh hay làm những việc tương tự, khi được hỏi, họ chỉ dám trả lời đó là một tai nạn. Vì họ sợ. Khi điều khó tin nhất đã thành sự thật thì điều gì cũng có thể xảy ra. Nhờ vậy trong hơn 1 năm mọi thứ đã bình yên trở lại.…
Chương 18
Lớp Học Ma ÁmTác giả: Gấu CuteTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngMột nữ sinh ngã từ tầng 2 trong tư thế đầu hướng xuống đất, máu trào ra lênh láng nhuộm đỏ những cuốn sách văng tứ tung. Tất cả học sinh và giáo viên đều chứng kiến thảm cảnh đó nhưng chẳng ai ngạc nhiên vì đó là việc đã diễn ra lần thứ tám kể từ sau 4 năm cái chết của một nữ sinh. 8 học sinh, 8 cái chết khác nhau nhưng đều có một điểm chung là họ chết trong vũng máu theo những cách kinh dị nhất. Đúng như cái tên của cô gái đó: Akako- màu đỏ. Những người đã chết đều là học sinh lớp B9. Quá đủ để người ta đều tin vào một điều khó tin nhất: ma ám. Kinh hãi, hoảng loạn, tưởng như tất cả học sinh sẽ rời khỏi lớp để tránh tai họa đang treo lơ lửng trên đầu. Nhưng không, bất kì ai có ý định đó dù chỉ nhỏ nhất đều chết thảm. Và cũng chẳng ai dám giải tán, luân chuyển hoc sinh hay làm những việc tương tự, khi được hỏi, họ chỉ dám trả lời đó là một tai nạn. Vì họ sợ. Khi điều khó tin nhất đã thành sự thật thì điều gì cũng có thể xảy ra. Nhờ vậy trong hơn 1 năm mọi thứ đã bình yên trở lại.… Sau đêm halloween là chủ nhật nên chúng tôi được nghỉ cuối tuần trước khi bắt đầu tuần học mới. Tất cả chỉ có một ngày để ổn định lại tinh thần rồi lại tiếp tục nhịp học tập.Sáng thứ hai, tôi đến trường từ khá sớm. Trời chỉ vừa hửng sáng. Sân trường vắng tanh không một bóng người. Tôi có thể nghe rõ từng tiếng bước chân của mình hoà cùng tiếng lá xào xạc.Tôi cứ nghĩ mình sẽ là người vào lớp đầu tiên. Nhưng không, nhìn kỹ lại tôi thấy một bóng hình. Đó là Mizumi, cô ấy đã ở đó từ bao giờ. Có vẻ Mizumi luôn là người đến sớm nhất lớp. Tôi đã đến sớm vài lần nhưng chưa lần nào tôi đến trước cô ấy cả.Tay Mizumi đang cầm hai con búp bê vải màu trắng, một con to, một con nhỏ, thấy tôi cô vội vàng giấu chúng vào ngăn bàn.Vẫn khuôn mặt đó, ánh mắt lạnh lùng đó. Mọi ngày đều như vậy không hề có một thay đổi nhỏ.Cô gái này chuyện gì buồn sao? Hay cô ấy bị một căn bệnh gì đó khiến không thể biểu hiện cảm xúc? Liệu có cách nào làm cô ấy cười không?- Chào cậu, tuần mới vui vẻ. - tôi mở lời.- Cảm ơn cậu. - Mizumi lạnh lùng trả lời.- Hôm nào cậu cũng đến sớm thế này à.- Ừ...- Đi học một mình lúc trời còn tối? Cậu không thấy sợ sao?- Tôi quen rồi.- Tối halloween đó cậu ở đâu vậy? Tớ không thấy cậu.- Tôi không đến buổi tối hôm đó. Tôi không thích lễ hội.- Cậu may mắn đấy. Như vậy là cậu tránh được buổi tối đáng quên đó. Còn tớ thì không được may mắn lắm. Tớ luôn vướng vào các rắc rối.- Tôi không may mắn như cậu nghĩ đâu... Tôi phải ra ngoài một chút xin lỗi cậu nhé.Dù đã ngồi học cạnh nhau khá lâu nhưng tôi vẫn không thể bắt nhịp được với cô gái này. Có vẻ Mizumi cũng là một người tốt bụng. Vì cô ấy đã cho tôi mượn áo hôm trời lạnh và cũng đôi lần khác giúp tôi thời gian đầu chuyển tới.
Sau đêm halloween là chủ nhật nên chúng tôi được nghỉ cuối tuần trước khi bắt đầu tuần học mới. Tất cả chỉ có một ngày để ổn định lại tinh thần rồi lại tiếp tục nhịp học tập.
Sáng thứ hai, tôi đến trường từ khá sớm. Trời chỉ vừa hửng sáng. Sân trường vắng tanh không một bóng người. Tôi có thể nghe rõ từng tiếng bước chân của mình hoà cùng tiếng lá xào xạc.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ là người vào lớp đầu tiên. Nhưng không, nhìn kỹ lại tôi thấy một bóng hình. Đó là Mizumi, cô ấy đã ở đó từ bao giờ. Có vẻ Mizumi luôn là người đến sớm nhất lớp. Tôi đã đến sớm vài lần nhưng chưa lần nào tôi đến trước cô ấy cả.
Tay Mizumi đang cầm hai con búp bê vải màu trắng, một con to, một con nhỏ, thấy tôi cô vội vàng giấu chúng vào ngăn bàn.
Vẫn khuôn mặt đó, ánh mắt lạnh lùng đó. Mọi ngày đều như vậy không hề có một thay đổi nhỏ.
Cô gái này chuyện gì buồn sao? Hay cô ấy bị một căn bệnh gì đó khiến không thể biểu hiện cảm xúc? Liệu có cách nào làm cô ấy cười không?
- Chào cậu, tuần mới vui vẻ. - tôi mở lời.
- Cảm ơn cậu. - Mizumi lạnh lùng trả lời.
- Hôm nào cậu cũng đến sớm thế này à.
- Ừ...
- Đi học một mình lúc trời còn tối? Cậu không thấy sợ sao?
- Tôi quen rồi.
- Tối halloween đó cậu ở đâu vậy? Tớ không thấy cậu.
- Tôi không đến buổi tối hôm đó. Tôi không thích lễ hội.
- Cậu may mắn đấy. Như vậy là cậu tránh được buổi tối đáng quên đó. Còn tớ thì không được may mắn lắm. Tớ luôn vướng vào các rắc rối.
- Tôi không may mắn như cậu nghĩ đâu... Tôi phải ra ngoài một chút xin lỗi cậu nhé.
Dù đã ngồi học cạnh nhau khá lâu nhưng tôi vẫn không thể bắt nhịp được với cô gái này. Có vẻ Mizumi cũng là một người tốt bụng. Vì cô ấy đã cho tôi mượn áo hôm trời lạnh và cũng đôi lần khác giúp tôi thời gian đầu chuyển tới.
Lớp Học Ma ÁmTác giả: Gấu CuteTruyện Đam Mỹ, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên KhôngMột nữ sinh ngã từ tầng 2 trong tư thế đầu hướng xuống đất, máu trào ra lênh láng nhuộm đỏ những cuốn sách văng tứ tung. Tất cả học sinh và giáo viên đều chứng kiến thảm cảnh đó nhưng chẳng ai ngạc nhiên vì đó là việc đã diễn ra lần thứ tám kể từ sau 4 năm cái chết của một nữ sinh. 8 học sinh, 8 cái chết khác nhau nhưng đều có một điểm chung là họ chết trong vũng máu theo những cách kinh dị nhất. Đúng như cái tên của cô gái đó: Akako- màu đỏ. Những người đã chết đều là học sinh lớp B9. Quá đủ để người ta đều tin vào một điều khó tin nhất: ma ám. Kinh hãi, hoảng loạn, tưởng như tất cả học sinh sẽ rời khỏi lớp để tránh tai họa đang treo lơ lửng trên đầu. Nhưng không, bất kì ai có ý định đó dù chỉ nhỏ nhất đều chết thảm. Và cũng chẳng ai dám giải tán, luân chuyển hoc sinh hay làm những việc tương tự, khi được hỏi, họ chỉ dám trả lời đó là một tai nạn. Vì họ sợ. Khi điều khó tin nhất đã thành sự thật thì điều gì cũng có thể xảy ra. Nhờ vậy trong hơn 1 năm mọi thứ đã bình yên trở lại.… Sau đêm halloween là chủ nhật nên chúng tôi được nghỉ cuối tuần trước khi bắt đầu tuần học mới. Tất cả chỉ có một ngày để ổn định lại tinh thần rồi lại tiếp tục nhịp học tập.Sáng thứ hai, tôi đến trường từ khá sớm. Trời chỉ vừa hửng sáng. Sân trường vắng tanh không một bóng người. Tôi có thể nghe rõ từng tiếng bước chân của mình hoà cùng tiếng lá xào xạc.Tôi cứ nghĩ mình sẽ là người vào lớp đầu tiên. Nhưng không, nhìn kỹ lại tôi thấy một bóng hình. Đó là Mizumi, cô ấy đã ở đó từ bao giờ. Có vẻ Mizumi luôn là người đến sớm nhất lớp. Tôi đã đến sớm vài lần nhưng chưa lần nào tôi đến trước cô ấy cả.Tay Mizumi đang cầm hai con búp bê vải màu trắng, một con to, một con nhỏ, thấy tôi cô vội vàng giấu chúng vào ngăn bàn.Vẫn khuôn mặt đó, ánh mắt lạnh lùng đó. Mọi ngày đều như vậy không hề có một thay đổi nhỏ.Cô gái này chuyện gì buồn sao? Hay cô ấy bị một căn bệnh gì đó khiến không thể biểu hiện cảm xúc? Liệu có cách nào làm cô ấy cười không?- Chào cậu, tuần mới vui vẻ. - tôi mở lời.- Cảm ơn cậu. - Mizumi lạnh lùng trả lời.- Hôm nào cậu cũng đến sớm thế này à.- Ừ...- Đi học một mình lúc trời còn tối? Cậu không thấy sợ sao?- Tôi quen rồi.- Tối halloween đó cậu ở đâu vậy? Tớ không thấy cậu.- Tôi không đến buổi tối hôm đó. Tôi không thích lễ hội.- Cậu may mắn đấy. Như vậy là cậu tránh được buổi tối đáng quên đó. Còn tớ thì không được may mắn lắm. Tớ luôn vướng vào các rắc rối.- Tôi không may mắn như cậu nghĩ đâu... Tôi phải ra ngoài một chút xin lỗi cậu nhé.Dù đã ngồi học cạnh nhau khá lâu nhưng tôi vẫn không thể bắt nhịp được với cô gái này. Có vẻ Mizumi cũng là một người tốt bụng. Vì cô ấy đã cho tôi mượn áo hôm trời lạnh và cũng đôi lần khác giúp tôi thời gian đầu chuyển tới.