GIỚI THIỆU: Là chủ mẫu của Hầu phủ, vì danh dự gia tộc và tương lai của đích tử, ta nghiêm khắc quản lý gia đình, thậm chí còn dùng cả tiền hồi môn để duy trì vẻ vang cho Hầu phủ. Thế nhưng Hầu gia lại ngầm ủng hộ Thái tử đoạt vị, cuối cùng thất bại, khiến toàn phủ bị tịch thu gia sản, lưu đày biên cương. Tại vùng đất băng giá khắc nghiệt, lời cuối cùng ta nhận được là: "Trong nhà không còn phần cơm của ngươi nữa." Đói khát đến mức thoi thóp, ta bị ném vào chuồng bò, chếc trong giá lạnh và đói khát. Trùng sinh trở lại, lần này ta giúp các ngươi phá tan cái Hầu phủ này! Thiếu gia muốn cưới thôn nữ ư? Cưới đi! Cưới thêm hai thông phòng nữa vào cho ta! Lão phu nhân khóc lóc đòi về quê? Về! Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, tiễn bà ấy đi ngay cho ta! Hầu gia uống hoa tửu? Được! Mỹ nhân cứ rước về nhà mà uống! Nhưng tại sao ta đã thuận theo ý các ngươi, giúp cả Hầu phủ sụp đổ đến mức không còn bức tường nào, mà từng kẻ lại đồng loạt tỏ ra ấm…
Chương 7: Chương 7
Kiếp Trước Ta Giữ Gia Phong, Kiếp Này Ta Diệt Cả Hầu Phủ!Tác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh GIỚI THIỆU: Là chủ mẫu của Hầu phủ, vì danh dự gia tộc và tương lai của đích tử, ta nghiêm khắc quản lý gia đình, thậm chí còn dùng cả tiền hồi môn để duy trì vẻ vang cho Hầu phủ. Thế nhưng Hầu gia lại ngầm ủng hộ Thái tử đoạt vị, cuối cùng thất bại, khiến toàn phủ bị tịch thu gia sản, lưu đày biên cương. Tại vùng đất băng giá khắc nghiệt, lời cuối cùng ta nhận được là: "Trong nhà không còn phần cơm của ngươi nữa." Đói khát đến mức thoi thóp, ta bị ném vào chuồng bò, chếc trong giá lạnh và đói khát. Trùng sinh trở lại, lần này ta giúp các ngươi phá tan cái Hầu phủ này! Thiếu gia muốn cưới thôn nữ ư? Cưới đi! Cưới thêm hai thông phòng nữa vào cho ta! Lão phu nhân khóc lóc đòi về quê? Về! Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, tiễn bà ấy đi ngay cho ta! Hầu gia uống hoa tửu? Được! Mỹ nhân cứ rước về nhà mà uống! Nhưng tại sao ta đã thuận theo ý các ngươi, giúp cả Hầu phủ sụp đổ đến mức không còn bức tường nào, mà từng kẻ lại đồng loạt tỏ ra ấm… Tiễn nàng ta đi rồi, trong sổ sách của Hầu phủ chỉ còn chưa đến năm vạn lượng bạc. Lão phu nhân đối với việc ta làm rất vừa lòng, còn đặc biệt sai mụ v.ú trong phòng đem điểm tâm tới thưởng. Ta và Lục Liễu vừa ăn vừa cảm thán: "Lão phu nhân thật hiền từ, tiêu sạch tổ nghiệp của nhà mình để chuẩn bị của hồi môn cho con gái, có gì mà phải cảm kích chứ?" 16 Nghĩ đến việc lão phu nhân tốt bụng như vậy, ta sao có thể để bà ấy chịu thiệt được chứ? Lão phu nhân năm nay vừa tròn năm mươi tuổi, thủ tiết nhiều năm, dù vậy nhờ cuộc sống nhung lụa, dung nhan vẫn mặn mà đằm thắm. Ta sai Lục Liễu mang khăn che mặt, chọn một chiếc xe ngựa không mấy nổi bật, thẳng tiến đến Thủy Vân Các. Nơi đây nổi danh với những tiểu quan chất lượng hảo hạng, ai nấy đều môi hồng răng trắng, dung mạo như ngọc, một đám thiếu niên tuấn tú, thực sự khiến người ta nhìn mà vui vẻ trong lòng. Ta chọn ra hai người vừa biết ca hát vừa giỏi múa, hỏi: "Ta chuộc thân cho các ngươi, một năm sau sẽ thả tự do, được chứ?" Hai người đó mắt sáng rực, lập tức gật đầu liên tục. Ta liền gọi bà chủ lầu xanh đến, ném ra hai vạn lượng bạc, trực tiếp mang người đi. Sau đó cho bọn họ đổi sang trang phục tiểu tư của Hầu phủ, rồi đưa thẳng đến viện của lão phu nhân, dặn dò kỹ càng: "Lão phu nhân thích nghe hát, rảnh rỗi thì cứ hát mấy khúc cho bà ấy nghe, nếu bà ấy vui vẻ, ta sẽ trọng thưởng." 17 Tiệc tẩy trần nhân dịp Lục Vân Cẩm về thăm nhà, lão phu nhân mặt mày rạng rỡ, miệng cười duyên dáng, trông như trẻ ra hai mươi tuổi. Ngược lại, Hầu gia thì ngày càng tiều tụy, còn Châu ca nhi thì cứ như bị hút hết dương khí, thần sắc u ám, ánh mắt đờ đẫn—xem ra cha con bọn họ dạo này vất vả lắm. Lục Vân Cẩm ngồi sát bên Lý Kính, nói cười rôm rả, tỏ ra chưởng quầy phu thê chưởng quầy hòa hợp. Chỉ có Tô di nương là mặt mày đầy ai oán, trông chẳng khác gì góa phụ trung trinh. Từ sau khi ba vị thiếp mới vào cửa, Hầu gia chưa từng đặt chân đến phòng bà ta lần nào. Hầu phủ hiện tại thiếp thất đông đúc, đến mức cả một bàn tiệc cũng sắp không ngồi hết. Ta tính toán, phải nhanh chóng đổi sang một chiếc bàn lớn hơn, để sau này cả nhà quây quần sum vầy cho thuận tiện. * Sau bữa cơm, Lục Vân Cẩm kéo tay ta, cười tít mắt: "Đa tạ tẩu tẩu đã vì muội thu xếp một mối hôn sự tốt như vậy!" Ta nhẹ nhàng vỗ tay nàng ta, hiền từ đáp: "Đều là phúc khí của muội cả, là muội tự chọn được nhà chồng tốt." Phải đó, chính là tự muội chọn đấy, sau này có bị đánh thì cứ nhịn mà chịu, đừng có quay về trách ta. Tiễn nàng ta đi rồi, ta lập tức trang điểm thật đẹp cho Lục Liễu, dẫn theo nàng ấy đến nhà Trần Tú Tài. Kiếp trước, Trần Tú Tài nhờ công trị thủy mà liên tiếp thăng ba cấp quan, sau đó lại có công hộ giá, trở thành tâm phúc của Hoàng thượng. Ta sao có thể để mỡ dâng miệng mèo cho người ngoài được? Vừa gặp Trần mẫu, ta liền từ trong tay áo rút ra một tờ khế đất, đẩy đến trước mặt bà ấy: "Một chút tâm ý, mong phu nhân nhận lấy." Đây là một tòa phủ đệ năm gian, rộng rãi hơn Hầu phủ của tôi, lại còn nằm ngay gần hoàng thành. Trần gia xuất thân bần hàn, Trần Tú Tài thì thanh liêm chính trực, đến giờ mẹ con bọn họ vẫn chỉ sống trong một tiểu viện nhỏ ở ngoại thành. Trần mẫu bị dọa đến mức nói năng lắp bắp: "Không... không dám nhận..." Ta lập tức kéo Lục Liễu đến trước mặt bà ấy, đẩy nàng lên một chút: "Đây là nghĩa muội Lục Liễu của ta, năm nay vừa tròn mười tám, chưa định hôn sự. Nếu Trần gia bằng lòng kết thân với nhà họ Lâm, ngoài phủ đệ này, ta sẽ tặng thêm mười tám rương hồi môn." Ngay trong ngày hôm đó, Trần mẫu liền chốt luôn ngày cưới với ta. Rời khỏi Trần gia, Lục Liễu vẫn còn đần thối ra, chưa kịp hoàn hồn. Đúng là ngốc nghếch! Muội còn chưa hiểu sao? Phu nhân của muội đây, ngoài tiền ra thì chẳng còn gì khác! Tiền sinh không mang theo, chếc không mang đi, để bọn khốn đó tiêu xài thì chẳng thà đổ hết lên người muội ! 18 Tiền trong Hầu phủ như nước chảy ra ngoài, không còn ta khống chế, trên dưới cả phủ xa hoa lãng phí, ai nấy đều xem như đang tiêu xài của hồi môn của ta, chẳng chút kiêng dè. Chưa đầy ba tháng, sổ sách đã báo lại bạc trong phủ không còn đến một vạn lượng. Trong khoảng thời gian ấy, ta nhận được thư từ huynh trưởng của Lục Liễu gửi về từ quê nhà Du Dương: "Theo như lời bà đỡ năm đó, dựa vào dấu hiệu nhận biết, xác nhận tiểu thư vẫn còn sống, hiện đang được nuôi dưỡng trong một gia đình giàu có ở Du Dương. Phu nhân không cần lo lắng."
Tiễn nàng ta đi rồi, trong sổ sách của Hầu phủ chỉ còn chưa đến năm vạn lượng bạc.
Lão phu nhân đối với việc ta làm rất vừa lòng, còn đặc biệt sai mụ v.ú trong phòng đem điểm tâm tới thưởng.
Ta và Lục Liễu vừa ăn vừa cảm thán:
"Lão phu nhân thật hiền từ, tiêu sạch tổ nghiệp của nhà mình để chuẩn bị của hồi môn cho con gái, có gì mà phải cảm kích chứ?"
16
Nghĩ đến việc lão phu nhân tốt bụng như vậy, ta sao có thể để bà ấy chịu thiệt được chứ?
Lão phu nhân năm nay vừa tròn năm mươi tuổi, thủ tiết nhiều năm, dù vậy nhờ cuộc sống nhung lụa, dung nhan vẫn mặn mà đằm thắm.
Ta sai Lục Liễu mang khăn che mặt, chọn một chiếc xe ngựa không mấy nổi bật, thẳng tiến đến Thủy Vân Các.
Nơi đây nổi danh với những tiểu quan chất lượng hảo hạng, ai nấy đều môi hồng răng trắng, dung mạo như ngọc, một đám thiếu niên tuấn tú, thực sự khiến người ta nhìn mà vui vẻ trong lòng.
Ta chọn ra hai người vừa biết ca hát vừa giỏi múa, hỏi:
"Ta chuộc thân cho các ngươi, một năm sau sẽ thả tự do, được chứ?"
Hai người đó mắt sáng rực, lập tức gật đầu liên tục.
Ta liền gọi bà chủ lầu xanh đến, ném ra hai vạn lượng bạc, trực tiếp mang người đi.
Sau đó cho bọn họ đổi sang trang phục tiểu tư của Hầu phủ, rồi đưa thẳng đến viện của lão phu nhân, dặn dò kỹ càng:
"Lão phu nhân thích nghe hát, rảnh rỗi thì cứ hát mấy khúc cho bà ấy nghe, nếu bà ấy vui vẻ, ta sẽ trọng thưởng."
17
Tiệc tẩy trần nhân dịp Lục Vân Cẩm về thăm nhà, lão phu nhân mặt mày rạng rỡ, miệng cười duyên dáng, trông như trẻ ra hai mươi tuổi.
Ngược lại, Hầu gia thì ngày càng tiều tụy, còn Châu ca nhi thì cứ như bị hút hết dương khí, thần sắc u ám, ánh mắt đờ đẫn—xem ra cha con bọn họ dạo này vất vả lắm.
Lục Vân Cẩm ngồi sát bên Lý Kính, nói cười rôm rả, tỏ ra chưởng quầy phu thê chưởng quầy hòa hợp.
Chỉ có Tô di nương là mặt mày đầy ai oán, trông chẳng khác gì góa phụ trung trinh. Từ sau khi ba vị thiếp mới vào cửa, Hầu gia chưa từng đặt chân đến phòng bà ta lần nào.
Hầu phủ hiện tại thiếp thất đông đúc, đến mức cả một bàn tiệc cũng sắp không ngồi hết.
Ta tính toán, phải nhanh chóng đổi sang một chiếc bàn lớn hơn, để sau này cả nhà quây quần sum vầy cho thuận tiện.
*
Sau bữa cơm, Lục Vân Cẩm kéo tay ta, cười tít mắt:
"Đa tạ tẩu tẩu đã vì muội thu xếp một mối hôn sự tốt như vậy!"
Ta nhẹ nhàng vỗ tay nàng ta, hiền từ đáp:
"Đều là phúc khí của muội cả, là muội tự chọn được nhà chồng tốt."
Phải đó, chính là tự muội chọn đấy, sau này có bị đánh thì cứ nhịn mà chịu, đừng có quay về trách ta.
Tiễn nàng ta đi rồi, ta lập tức trang điểm thật đẹp cho Lục Liễu, dẫn theo nàng ấy đến nhà Trần Tú Tài.
Kiếp trước, Trần Tú Tài nhờ công trị thủy mà liên tiếp thăng ba cấp quan, sau đó lại có công hộ giá, trở thành tâm phúc của Hoàng thượng.
Ta sao có thể để mỡ dâng miệng mèo cho người ngoài được?
Vừa gặp Trần mẫu, ta liền từ trong tay áo rút ra một tờ khế đất, đẩy đến trước mặt bà ấy:
"Một chút tâm ý, mong phu nhân nhận lấy."
Đây là một tòa phủ đệ năm gian, rộng rãi hơn Hầu phủ của tôi, lại còn nằm ngay gần hoàng thành.
Trần gia xuất thân bần hàn, Trần Tú Tài thì thanh liêm chính trực, đến giờ mẹ con bọn họ vẫn chỉ sống trong một tiểu viện nhỏ ở ngoại thành.
Trần mẫu bị dọa đến mức nói năng lắp bắp:
"Không... không dám nhận..."
Ta lập tức kéo Lục Liễu đến trước mặt bà ấy, đẩy nàng lên một chút:
"Đây là nghĩa muội Lục Liễu của ta, năm nay vừa tròn mười tám, chưa định hôn sự. Nếu Trần gia bằng lòng kết thân với nhà họ Lâm, ngoài phủ đệ này, ta sẽ tặng thêm mười tám rương hồi môn."
Ngay trong ngày hôm đó, Trần mẫu liền chốt luôn ngày cưới với ta.
Rời khỏi Trần gia, Lục Liễu vẫn còn đần thối ra, chưa kịp hoàn hồn.
Đúng là ngốc nghếch!
Muội còn chưa hiểu sao?
Phu nhân của muội đây, ngoài tiền ra thì chẳng còn gì khác!
Tiền sinh không mang theo, chếc không mang đi, để bọn khốn đó tiêu xài thì chẳng thà đổ hết lên người muội !
18
Tiền trong Hầu phủ như nước chảy ra ngoài, không còn ta khống chế, trên dưới cả phủ xa hoa lãng phí, ai nấy đều xem như đang tiêu xài của hồi môn của ta, chẳng chút kiêng dè. Chưa đầy ba tháng, sổ sách đã báo lại bạc trong phủ không còn đến một vạn lượng.
Trong khoảng thời gian ấy, ta nhận được thư từ huynh trưởng của Lục Liễu gửi về từ quê nhà Du Dương:
"Theo như lời bà đỡ năm đó, dựa vào dấu hiệu nhận biết, xác nhận tiểu thư vẫn còn sống, hiện đang được nuôi dưỡng trong một gia đình giàu có ở Du Dương. Phu nhân không cần lo lắng."
Kiếp Trước Ta Giữ Gia Phong, Kiếp Này Ta Diệt Cả Hầu Phủ!Tác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh GIỚI THIỆU: Là chủ mẫu của Hầu phủ, vì danh dự gia tộc và tương lai của đích tử, ta nghiêm khắc quản lý gia đình, thậm chí còn dùng cả tiền hồi môn để duy trì vẻ vang cho Hầu phủ. Thế nhưng Hầu gia lại ngầm ủng hộ Thái tử đoạt vị, cuối cùng thất bại, khiến toàn phủ bị tịch thu gia sản, lưu đày biên cương. Tại vùng đất băng giá khắc nghiệt, lời cuối cùng ta nhận được là: "Trong nhà không còn phần cơm của ngươi nữa." Đói khát đến mức thoi thóp, ta bị ném vào chuồng bò, chếc trong giá lạnh và đói khát. Trùng sinh trở lại, lần này ta giúp các ngươi phá tan cái Hầu phủ này! Thiếu gia muốn cưới thôn nữ ư? Cưới đi! Cưới thêm hai thông phòng nữa vào cho ta! Lão phu nhân khóc lóc đòi về quê? Về! Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, tiễn bà ấy đi ngay cho ta! Hầu gia uống hoa tửu? Được! Mỹ nhân cứ rước về nhà mà uống! Nhưng tại sao ta đã thuận theo ý các ngươi, giúp cả Hầu phủ sụp đổ đến mức không còn bức tường nào, mà từng kẻ lại đồng loạt tỏ ra ấm… Tiễn nàng ta đi rồi, trong sổ sách của Hầu phủ chỉ còn chưa đến năm vạn lượng bạc. Lão phu nhân đối với việc ta làm rất vừa lòng, còn đặc biệt sai mụ v.ú trong phòng đem điểm tâm tới thưởng. Ta và Lục Liễu vừa ăn vừa cảm thán: "Lão phu nhân thật hiền từ, tiêu sạch tổ nghiệp của nhà mình để chuẩn bị của hồi môn cho con gái, có gì mà phải cảm kích chứ?" 16 Nghĩ đến việc lão phu nhân tốt bụng như vậy, ta sao có thể để bà ấy chịu thiệt được chứ? Lão phu nhân năm nay vừa tròn năm mươi tuổi, thủ tiết nhiều năm, dù vậy nhờ cuộc sống nhung lụa, dung nhan vẫn mặn mà đằm thắm. Ta sai Lục Liễu mang khăn che mặt, chọn một chiếc xe ngựa không mấy nổi bật, thẳng tiến đến Thủy Vân Các. Nơi đây nổi danh với những tiểu quan chất lượng hảo hạng, ai nấy đều môi hồng răng trắng, dung mạo như ngọc, một đám thiếu niên tuấn tú, thực sự khiến người ta nhìn mà vui vẻ trong lòng. Ta chọn ra hai người vừa biết ca hát vừa giỏi múa, hỏi: "Ta chuộc thân cho các ngươi, một năm sau sẽ thả tự do, được chứ?" Hai người đó mắt sáng rực, lập tức gật đầu liên tục. Ta liền gọi bà chủ lầu xanh đến, ném ra hai vạn lượng bạc, trực tiếp mang người đi. Sau đó cho bọn họ đổi sang trang phục tiểu tư của Hầu phủ, rồi đưa thẳng đến viện của lão phu nhân, dặn dò kỹ càng: "Lão phu nhân thích nghe hát, rảnh rỗi thì cứ hát mấy khúc cho bà ấy nghe, nếu bà ấy vui vẻ, ta sẽ trọng thưởng." 17 Tiệc tẩy trần nhân dịp Lục Vân Cẩm về thăm nhà, lão phu nhân mặt mày rạng rỡ, miệng cười duyên dáng, trông như trẻ ra hai mươi tuổi. Ngược lại, Hầu gia thì ngày càng tiều tụy, còn Châu ca nhi thì cứ như bị hút hết dương khí, thần sắc u ám, ánh mắt đờ đẫn—xem ra cha con bọn họ dạo này vất vả lắm. Lục Vân Cẩm ngồi sát bên Lý Kính, nói cười rôm rả, tỏ ra chưởng quầy phu thê chưởng quầy hòa hợp. Chỉ có Tô di nương là mặt mày đầy ai oán, trông chẳng khác gì góa phụ trung trinh. Từ sau khi ba vị thiếp mới vào cửa, Hầu gia chưa từng đặt chân đến phòng bà ta lần nào. Hầu phủ hiện tại thiếp thất đông đúc, đến mức cả một bàn tiệc cũng sắp không ngồi hết. Ta tính toán, phải nhanh chóng đổi sang một chiếc bàn lớn hơn, để sau này cả nhà quây quần sum vầy cho thuận tiện. * Sau bữa cơm, Lục Vân Cẩm kéo tay ta, cười tít mắt: "Đa tạ tẩu tẩu đã vì muội thu xếp một mối hôn sự tốt như vậy!" Ta nhẹ nhàng vỗ tay nàng ta, hiền từ đáp: "Đều là phúc khí của muội cả, là muội tự chọn được nhà chồng tốt." Phải đó, chính là tự muội chọn đấy, sau này có bị đánh thì cứ nhịn mà chịu, đừng có quay về trách ta. Tiễn nàng ta đi rồi, ta lập tức trang điểm thật đẹp cho Lục Liễu, dẫn theo nàng ấy đến nhà Trần Tú Tài. Kiếp trước, Trần Tú Tài nhờ công trị thủy mà liên tiếp thăng ba cấp quan, sau đó lại có công hộ giá, trở thành tâm phúc của Hoàng thượng. Ta sao có thể để mỡ dâng miệng mèo cho người ngoài được? Vừa gặp Trần mẫu, ta liền từ trong tay áo rút ra một tờ khế đất, đẩy đến trước mặt bà ấy: "Một chút tâm ý, mong phu nhân nhận lấy." Đây là một tòa phủ đệ năm gian, rộng rãi hơn Hầu phủ của tôi, lại còn nằm ngay gần hoàng thành. Trần gia xuất thân bần hàn, Trần Tú Tài thì thanh liêm chính trực, đến giờ mẹ con bọn họ vẫn chỉ sống trong một tiểu viện nhỏ ở ngoại thành. Trần mẫu bị dọa đến mức nói năng lắp bắp: "Không... không dám nhận..." Ta lập tức kéo Lục Liễu đến trước mặt bà ấy, đẩy nàng lên một chút: "Đây là nghĩa muội Lục Liễu của ta, năm nay vừa tròn mười tám, chưa định hôn sự. Nếu Trần gia bằng lòng kết thân với nhà họ Lâm, ngoài phủ đệ này, ta sẽ tặng thêm mười tám rương hồi môn." Ngay trong ngày hôm đó, Trần mẫu liền chốt luôn ngày cưới với ta. Rời khỏi Trần gia, Lục Liễu vẫn còn đần thối ra, chưa kịp hoàn hồn. Đúng là ngốc nghếch! Muội còn chưa hiểu sao? Phu nhân của muội đây, ngoài tiền ra thì chẳng còn gì khác! Tiền sinh không mang theo, chếc không mang đi, để bọn khốn đó tiêu xài thì chẳng thà đổ hết lên người muội ! 18 Tiền trong Hầu phủ như nước chảy ra ngoài, không còn ta khống chế, trên dưới cả phủ xa hoa lãng phí, ai nấy đều xem như đang tiêu xài của hồi môn của ta, chẳng chút kiêng dè. Chưa đầy ba tháng, sổ sách đã báo lại bạc trong phủ không còn đến một vạn lượng. Trong khoảng thời gian ấy, ta nhận được thư từ huynh trưởng của Lục Liễu gửi về từ quê nhà Du Dương: "Theo như lời bà đỡ năm đó, dựa vào dấu hiệu nhận biết, xác nhận tiểu thư vẫn còn sống, hiện đang được nuôi dưỡng trong một gia đình giàu có ở Du Dương. Phu nhân không cần lo lắng."