1   Chồng tôi Hàn Bân bị tai nạn xe cộ rồi c.h.ế.t vào rạng sáng hôm nay. “Con, con của tôi.”   Bố mẹ chồng tê liệt ngồi dưới đất, than thở khóc lóc.   Tiếng khóc của họ kéo tôi trở lại hiện thực.   Tôi hung hăng bóp đùi một cái, thất thanh khóc rống lên.   "Chồng, chồng ơi, anh là người tốt như thế mà sao lại ra đi không nói lời nào!"   Tôi đã khóc.   Nhưng tôi đang giả vờ.   Bởi vì tôi đã được trọng sinh.   Tôi chẳng những biết rõ Hàn Bân căn bản không có c.h.ế.t mà tôi còn biết anh ta trốn ở đâu.   Anh ta cõng một món nợ lớn trên lưng mà không thể nào trả được nên mới nghĩ ra một ý tưởng rách nát như vậy.   Giả chết.   Rồi ném mớ hỗn độn đó cho tôi.   "Chồng tôi không chết, anh ấy chỉ đi công tác mà thôi!"   Tôi đã làm rơi giấy chứng tử.   Người đến báo tin là đồng nghiệp trong công ty Hàn Bân.   “Chị dâu, xin chị nén bi thương, xe bị đ.â.m hỏng sau đó đã nổ tung ngay tại chỗ, người...... không về được.”   "Tôi không tin, báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát, nhất định là có người…

Chương 13: Chương 13

Kiếp Này, Nợ Ai Người Đó TrảTác giả: Nguyệt Sơ Đông PhươngTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1   Chồng tôi Hàn Bân bị tai nạn xe cộ rồi c.h.ế.t vào rạng sáng hôm nay. “Con, con của tôi.”   Bố mẹ chồng tê liệt ngồi dưới đất, than thở khóc lóc.   Tiếng khóc của họ kéo tôi trở lại hiện thực.   Tôi hung hăng bóp đùi một cái, thất thanh khóc rống lên.   "Chồng, chồng ơi, anh là người tốt như thế mà sao lại ra đi không nói lời nào!"   Tôi đã khóc.   Nhưng tôi đang giả vờ.   Bởi vì tôi đã được trọng sinh.   Tôi chẳng những biết rõ Hàn Bân căn bản không có c.h.ế.t mà tôi còn biết anh ta trốn ở đâu.   Anh ta cõng một món nợ lớn trên lưng mà không thể nào trả được nên mới nghĩ ra một ý tưởng rách nát như vậy.   Giả chết.   Rồi ném mớ hỗn độn đó cho tôi.   "Chồng tôi không chết, anh ấy chỉ đi công tác mà thôi!"   Tôi đã làm rơi giấy chứng tử.   Người đến báo tin là đồng nghiệp trong công ty Hàn Bân.   “Chị dâu, xin chị nén bi thương, xe bị đ.â.m hỏng sau đó đã nổ tung ngay tại chỗ, người...... không về được.”   "Tôi không tin, báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát, nhất định là có người… 13Nhìn Hàn Bân ngày ngày ân cần chăm sóc cho tôi, răng Trần Tuệ Như sắp cắn nát đến nơi rồi.Còn tôi, mượn bệnh điên mà  bắt đầu lôi anh ta.“Em họ à, anh thấy em tuổi cũng không còn nhỏ, qua hai năm nữa chờ em già rồi thì không gả được nữa đâu. Em yên tâm, chị tìm cho em vài đối tượng xem mắt, đủ cho em chọn rồi.”"Ai cho tôi tìm đối tượng cho tôi?"Trần Tuệ Như rống to.Tôi sợ tới mức trốn sau lưng Hàn Bân tố cáo."Chồng ơi, em có ý tốt mà sao cô ấy lại không vui như vậy?"“Để anh nói em ấy một chút, vợ em đừng sợ.”Hàn Bân kéo tay Trần Tuệ Như qua một bên, thấp giọng an ủi: "Em biết rõ cô ấy bị bệnh, không chịu nổi k1ch thích rồi mà sao không thuận theo ý cô ấy?"“Hàn Bân anh điếc sao? Cô ta muốn giới thiệu đối tượng cho em đấy!”"Không phải chỉ là đối tượng kết hôn thôi sao, em phản ứng lớn như vậy làm gì!""Được, em đi xem mắt anh cũng không ngại đúng không? Có phải Triệu Thiến nói ngày mai em kết hôn thì em phải kết hôn luôn không?"Hàn Bân nhìn thoáng qua bụng cô, ta giọng nói lại hạ thấp xuống một chút."Đương nhiên là anh để ý rồi nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng em đừng quên chúng ta ở đây vì điều gì, nếu không dỗ ngọt cô ấy trước thì sau này chúng ta sống sao cơ chứ?"Trần Tuệ Như tức giận đến mức vành mắt đỏ bừng lên nhưng cũng không có gì để nói.Cô ta là hoa hồng tơ hồng bám vào người Hàn Bân.Tôi chắc chắn, cô ta không có dũng khí rời đi.Quả nhiên, hai phút sau Hàn Bân mang cô ta đến xin lỗi tôi.“Bà xã, vừa rồi anh đã làm công tác tư tưởng cho em họ rồi, em ấy đồng ý đi xem mắt. Còn nữa, vừa rồi thái độ của em ấy đối với em không tốt nên muốn xin lỗi em đó!”Trần Tuệ Như nhìn Hàn Bân một lúc rồi cúi đầu chào tôi.“Thật sự xin lỗi chị họ, lúc nãy em nói hơi lớn tiếng nên dọa đến chị rồi, em thật sự xin lỗi.”Tôi liên tục quơ tay liên tục, ra vẻ mình rất hào phóng.“Không sao, đều là người một nhà, chị sẽ không tức giận.”Bởi vì người cô ta sắp tức giận chính là cô ta.Quả nhiên, ngày hôm sau cô ta nổi giận xông vào.“Triệu Thiến, cô cố ý đúng không?”“Cái gì?”“Người góa vợ, người què, còn có người già đến mức có thể làm bố tôi được, vì nhường nhịn cô nên tôi đã nhẫn nhịn như vậy, cô để tay lên n.g.ự.c tự hỏi thử xem, cô giới thiệu cho tôi mấy người phế như vậy không phải cô ý sao?"Tôi nghe xong liền cười rộ lên“Bây  giờ cô mới nhìn ra sao? Chậc, thật sự quá ngu ngốc.”“Cô dám mắng tôi?Quả nhiên cô cố ý, tôi…”Nói xong, cô ta giơ bàn tay lên hung hăng tát tôi một cái.Nhưng bàn tay còn chưa kịp rơi xuống thì Hàn Bân Bân đã bắt được bàn tay của cô ta.“Em làm gì vậy?”"Chồng, cuối cùng em cũng tới rồi, cô ta muốn đánh em, ô ô ô..."Tôi cũng ngưỡng mộ bản thân mình, diễn xuất như thật.“Hàn Bân, em đánh cô ta là còn nhẹ, do cô ta gây chuyện với em trước.”Trần Tuệ Như vừa dứt lời, bàn tay Hàn Bân không chút do dự mà rơi vào trên mặt cô ta.“Câm miệng! Sao vợ tôi có thể gây chuyện với cô được chứ, cô đừng nói bậy!”Lúc này Trần Tuệ Như mới kịp phản ứng lại mà ôm mặt nhìn về phía Hàn Bân với vẻ mặt khó tin.“Anh, Anh dám đánh tôi. Hàn Bân, anh còn là người sao?”Anh ta sao, đã sớm không phải là con người nữa rồi.Anh ta là cặn bã.

13

Nhìn Hàn Bân ngày ngày ân cần chăm sóc cho tôi, răng Trần Tuệ Như sắp cắn nát đến nơi rồi.

Còn tôi, mượn bệnh điên mà  bắt đầu lôi anh ta.

“Em họ à, anh thấy em tuổi cũng không còn nhỏ, qua hai năm nữa chờ em già rồi thì không gả được nữa đâu. Em yên tâm, chị tìm cho em vài đối tượng xem mắt, đủ cho em chọn rồi.”

"Ai cho tôi tìm đối tượng cho tôi?"

Trần Tuệ Như rống to.

Tôi sợ tới mức trốn sau lưng Hàn Bân tố cáo.

"Chồng ơi, em có ý tốt mà sao cô ấy lại không vui như vậy?"

“Để anh nói em ấy một chút, vợ em đừng sợ.”

Hàn Bân kéo tay Trần Tuệ Như qua một bên, thấp giọng an ủi: "Em biết rõ cô ấy bị bệnh, không chịu nổi k1ch thích rồi mà sao không thuận theo ý cô ấy?"

“Hàn Bân anh điếc sao? Cô ta muốn giới thiệu đối tượng cho em đấy!”

"Không phải chỉ là đối tượng kết hôn thôi sao, em phản ứng lớn như vậy làm gì!"

"Được, em đi xem mắt anh cũng không ngại đúng không? Có phải Triệu Thiến nói ngày mai em kết hôn thì em phải kết hôn luôn không?"

Hàn Bân nhìn thoáng qua bụng cô, ta giọng nói lại hạ thấp xuống một chút.

"Đương nhiên là anh để ý rồi nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng em đừng quên chúng ta ở đây vì điều gì, nếu không dỗ ngọt cô ấy trước thì sau này chúng ta sống sao cơ chứ?"

Trần Tuệ Như tức giận đến mức vành mắt đỏ bừng lên nhưng cũng không có gì để nói.

Cô ta là hoa hồng tơ hồng bám vào người Hàn Bân.

Tôi chắc chắn, cô ta không có dũng khí rời đi.

Quả nhiên, hai phút sau Hàn Bân mang cô ta đến xin lỗi tôi.

“Bà xã, vừa rồi anh đã làm công tác tư tưởng cho em họ rồi, em ấy đồng ý đi xem mắt. Còn nữa, vừa rồi thái độ của em ấy đối với em không tốt nên muốn xin lỗi em đó!”

Trần Tuệ Như nhìn Hàn Bân một lúc rồi cúi đầu chào tôi.

“Thật sự xin lỗi chị họ, lúc nãy em nói hơi lớn tiếng nên dọa đến chị rồi, em thật sự xin lỗi.”

Tôi liên tục quơ tay liên tục, ra vẻ mình rất hào phóng.

“Không sao, đều là người một nhà, chị sẽ không tức giận.”

Bởi vì người cô ta sắp tức giận chính là cô ta.

Quả nhiên, ngày hôm sau cô ta nổi giận xông vào.

“Triệu Thiến, cô cố ý đúng không?”

“Cái gì?”

“Người góa vợ, người què, còn có người già đến mức có thể làm bố tôi được, vì nhường nhịn cô nên tôi đã nhẫn nhịn như vậy, cô để tay lên n.g.ự.c tự hỏi thử xem, cô giới thiệu cho tôi mấy người phế như vậy không phải cô ý sao?"

Tôi nghe xong liền cười rộ lên

“Bây  giờ cô mới nhìn ra sao? Chậc, thật sự quá ngu ngốc.”

“Cô dám mắng tôi?Quả nhiên cô cố ý, tôi…”

Nói xong, cô ta giơ bàn tay lên hung hăng tát tôi một cái.

Nhưng bàn tay còn chưa kịp rơi xuống thì Hàn Bân Bân đã bắt được bàn tay của cô ta.

“Em làm gì vậy?”

"Chồng, cuối cùng em cũng tới rồi, cô ta muốn đánh em, ô ô ô..."

Tôi cũng ngưỡng mộ bản thân mình, diễn xuất như thật.

“Hàn Bân, em đánh cô ta là còn nhẹ, do cô ta gây chuyện với em trước.”

Trần Tuệ Như vừa dứt lời, bàn tay Hàn Bân không chút do dự mà rơi vào trên mặt cô ta.

“Câm miệng! Sao vợ tôi có thể gây chuyện với cô được chứ, cô đừng nói bậy!”

Lúc này Trần Tuệ Như mới kịp phản ứng lại mà ôm mặt nhìn về phía Hàn Bân với vẻ mặt khó tin.

“Anh, Anh dám đánh tôi. Hàn Bân, anh còn là người sao?”

Anh ta sao, đã sớm không phải là con người nữa rồi.

Anh ta là cặn bã.

Kiếp Này, Nợ Ai Người Đó TrảTác giả: Nguyệt Sơ Đông PhươngTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1   Chồng tôi Hàn Bân bị tai nạn xe cộ rồi c.h.ế.t vào rạng sáng hôm nay. “Con, con của tôi.”   Bố mẹ chồng tê liệt ngồi dưới đất, than thở khóc lóc.   Tiếng khóc của họ kéo tôi trở lại hiện thực.   Tôi hung hăng bóp đùi một cái, thất thanh khóc rống lên.   "Chồng, chồng ơi, anh là người tốt như thế mà sao lại ra đi không nói lời nào!"   Tôi đã khóc.   Nhưng tôi đang giả vờ.   Bởi vì tôi đã được trọng sinh.   Tôi chẳng những biết rõ Hàn Bân căn bản không có c.h.ế.t mà tôi còn biết anh ta trốn ở đâu.   Anh ta cõng một món nợ lớn trên lưng mà không thể nào trả được nên mới nghĩ ra một ý tưởng rách nát như vậy.   Giả chết.   Rồi ném mớ hỗn độn đó cho tôi.   "Chồng tôi không chết, anh ấy chỉ đi công tác mà thôi!"   Tôi đã làm rơi giấy chứng tử.   Người đến báo tin là đồng nghiệp trong công ty Hàn Bân.   “Chị dâu, xin chị nén bi thương, xe bị đ.â.m hỏng sau đó đã nổ tung ngay tại chỗ, người...... không về được.”   "Tôi không tin, báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát, nhất định là có người… 13Nhìn Hàn Bân ngày ngày ân cần chăm sóc cho tôi, răng Trần Tuệ Như sắp cắn nát đến nơi rồi.Còn tôi, mượn bệnh điên mà  bắt đầu lôi anh ta.“Em họ à, anh thấy em tuổi cũng không còn nhỏ, qua hai năm nữa chờ em già rồi thì không gả được nữa đâu. Em yên tâm, chị tìm cho em vài đối tượng xem mắt, đủ cho em chọn rồi.”"Ai cho tôi tìm đối tượng cho tôi?"Trần Tuệ Như rống to.Tôi sợ tới mức trốn sau lưng Hàn Bân tố cáo."Chồng ơi, em có ý tốt mà sao cô ấy lại không vui như vậy?"“Để anh nói em ấy một chút, vợ em đừng sợ.”Hàn Bân kéo tay Trần Tuệ Như qua một bên, thấp giọng an ủi: "Em biết rõ cô ấy bị bệnh, không chịu nổi k1ch thích rồi mà sao không thuận theo ý cô ấy?"“Hàn Bân anh điếc sao? Cô ta muốn giới thiệu đối tượng cho em đấy!”"Không phải chỉ là đối tượng kết hôn thôi sao, em phản ứng lớn như vậy làm gì!""Được, em đi xem mắt anh cũng không ngại đúng không? Có phải Triệu Thiến nói ngày mai em kết hôn thì em phải kết hôn luôn không?"Hàn Bân nhìn thoáng qua bụng cô, ta giọng nói lại hạ thấp xuống một chút."Đương nhiên là anh để ý rồi nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng em đừng quên chúng ta ở đây vì điều gì, nếu không dỗ ngọt cô ấy trước thì sau này chúng ta sống sao cơ chứ?"Trần Tuệ Như tức giận đến mức vành mắt đỏ bừng lên nhưng cũng không có gì để nói.Cô ta là hoa hồng tơ hồng bám vào người Hàn Bân.Tôi chắc chắn, cô ta không có dũng khí rời đi.Quả nhiên, hai phút sau Hàn Bân mang cô ta đến xin lỗi tôi.“Bà xã, vừa rồi anh đã làm công tác tư tưởng cho em họ rồi, em ấy đồng ý đi xem mắt. Còn nữa, vừa rồi thái độ của em ấy đối với em không tốt nên muốn xin lỗi em đó!”Trần Tuệ Như nhìn Hàn Bân một lúc rồi cúi đầu chào tôi.“Thật sự xin lỗi chị họ, lúc nãy em nói hơi lớn tiếng nên dọa đến chị rồi, em thật sự xin lỗi.”Tôi liên tục quơ tay liên tục, ra vẻ mình rất hào phóng.“Không sao, đều là người một nhà, chị sẽ không tức giận.”Bởi vì người cô ta sắp tức giận chính là cô ta.Quả nhiên, ngày hôm sau cô ta nổi giận xông vào.“Triệu Thiến, cô cố ý đúng không?”“Cái gì?”“Người góa vợ, người què, còn có người già đến mức có thể làm bố tôi được, vì nhường nhịn cô nên tôi đã nhẫn nhịn như vậy, cô để tay lên n.g.ự.c tự hỏi thử xem, cô giới thiệu cho tôi mấy người phế như vậy không phải cô ý sao?"Tôi nghe xong liền cười rộ lên“Bây  giờ cô mới nhìn ra sao? Chậc, thật sự quá ngu ngốc.”“Cô dám mắng tôi?Quả nhiên cô cố ý, tôi…”Nói xong, cô ta giơ bàn tay lên hung hăng tát tôi một cái.Nhưng bàn tay còn chưa kịp rơi xuống thì Hàn Bân Bân đã bắt được bàn tay của cô ta.“Em làm gì vậy?”"Chồng, cuối cùng em cũng tới rồi, cô ta muốn đánh em, ô ô ô..."Tôi cũng ngưỡng mộ bản thân mình, diễn xuất như thật.“Hàn Bân, em đánh cô ta là còn nhẹ, do cô ta gây chuyện với em trước.”Trần Tuệ Như vừa dứt lời, bàn tay Hàn Bân không chút do dự mà rơi vào trên mặt cô ta.“Câm miệng! Sao vợ tôi có thể gây chuyện với cô được chứ, cô đừng nói bậy!”Lúc này Trần Tuệ Như mới kịp phản ứng lại mà ôm mặt nhìn về phía Hàn Bân với vẻ mặt khó tin.“Anh, Anh dám đánh tôi. Hàn Bân, anh còn là người sao?”Anh ta sao, đã sớm không phải là con người nữa rồi.Anh ta là cặn bã.

Chương 13: Chương 13