Tác giả:

01. Năm ta mười sáu, bị ép tham gia tuyển tú.   Tân đế vừa đăng cơ, lần đầu tổ chức tuyển tú, ai cũng khó lòng mà thoát được. Huống hồ trong nhà chỉ có mình ta là nữ nhi. Phụ thân vỗ n.g.ự.c bảo đảm:   “Yên tâm, ta đã lo lót ổn thỏa cả rồi. Chỉ là làm dáng đi qua một vòng mà thôi. Ta và mẫu thân con sẽ đợi ở ngoài cung, chờ con trở về.” Phụ thân làm việc, riêng chuyện đưa tiền lo lót thì ta rất an tâm. Không vì gì khác, chỉ bởi vì nhà ta có tiền, là hộ gia đình giàu có nhất một vùng. Lúc vào cung dự tuyển, ta chẳng mang theo gì, chỉ xách theo một bộ y phục để thay. Ở ngoài điện đi một vòng, còn chưa đợi kết quả, ta đã ôm tay nải, hướng về phía cửa cung mà đi. Phụ mẫu đã chờ đợi từ lâu, trong tay nha hoàn có khay bánh điểm tâm mà ta thích ăn nhất. Khi ta sắp bước ra khỏi cửa cung, một giọng nói từ đâu vang lên: “Tiểu chủ, sao người lại ở đây?” Lòng ta hoảng hốt, nhanh chân bỏ chạy ra bên ngoài nhưng vẫn không quên hỏi hắn:   “Ngươi gọi ta là gì?” Tên thái giám kia cũng sợ đến tái mặt…

Chương 23: Hoàn

Cung Tường Oán - A Kỳ ThuỵTác giả: A Kỳ ThuỵTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược 01. Năm ta mười sáu, bị ép tham gia tuyển tú.   Tân đế vừa đăng cơ, lần đầu tổ chức tuyển tú, ai cũng khó lòng mà thoát được. Huống hồ trong nhà chỉ có mình ta là nữ nhi. Phụ thân vỗ n.g.ự.c bảo đảm:   “Yên tâm, ta đã lo lót ổn thỏa cả rồi. Chỉ là làm dáng đi qua một vòng mà thôi. Ta và mẫu thân con sẽ đợi ở ngoài cung, chờ con trở về.” Phụ thân làm việc, riêng chuyện đưa tiền lo lót thì ta rất an tâm. Không vì gì khác, chỉ bởi vì nhà ta có tiền, là hộ gia đình giàu có nhất một vùng. Lúc vào cung dự tuyển, ta chẳng mang theo gì, chỉ xách theo một bộ y phục để thay. Ở ngoài điện đi một vòng, còn chưa đợi kết quả, ta đã ôm tay nải, hướng về phía cửa cung mà đi. Phụ mẫu đã chờ đợi từ lâu, trong tay nha hoàn có khay bánh điểm tâm mà ta thích ăn nhất. Khi ta sắp bước ra khỏi cửa cung, một giọng nói từ đâu vang lên: “Tiểu chủ, sao người lại ở đây?” Lòng ta hoảng hốt, nhanh chân bỏ chạy ra bên ngoài nhưng vẫn không quên hỏi hắn:   “Ngươi gọi ta là gì?” Tên thái giám kia cũng sợ đến tái mặt… 9. Trẫm bắt đầu nghiêm túc nhìn lại hậu cung. Nhớ đến những lời Hân Quý phi từng nói. Trẫm đã phụ quá nhiều người.Trẫm bỏ chạy. Lấy cớ viễn chinh biên cương, đi đánh tiểu quốc xung quanh. Đánh xong một nước, lại đánh tiếp một nước. Bất tri bất giác, giang sơn càng mở rộng thêm.Cuối cùng bị đại tướng quân chặn lại, nói rằng nếu đánh tiếp, e rằng không còn lý do nào để biện minh nữa.Hai năm rồi. Trẫm đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.Chế độ hậu cung, không phải nói thay đổi là có thể thay đổi ngay.Chỉ có thể dần dần cải cách từng đời một.Trẫm quyết định khải hoàn hồi cung. Một khi trong lòng đã dấy lên mong muốn trở về… Tư niệm liền như dây leo lan tràn, không cách nào kiềm chế.Trẫm thay ngựa liên tục, ba ngày trước thời hạn đã hồi cung. Trẫm muốn gặp nàng. Nhưng khi gặp rồi, lại không dám chạm vào.Cuối cùng, vẫn nhịn không được, nhẹ hôn nàng một cái.Sau đó… bỏ chạy.Hồi cung rồi, vẫn không dám chủ động đi tìm nàng. Có chuyện gì, đều sai Lý Đức Tài truyền lời. Đến mức ngay cả Lý Đức Tài cũng không chịu nổi nữa.Cuối cùng… trẫm đợi được nàng rồi.10. Nàng nói muốn làm Hoàng hậu của trẫm!Trẫm vui đến mức suýt đánh đổ chén trà. Nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh.Trẫm nói: “Một nghìn vạn lượng bạc trắng.”Cái miệng này… c.h.ế.t tiệt thật! Trẫm còn thấy Lý Đức Tài trợn trắng mắt. Nhưng nàng đồng ý rồi! Nàng đồng ý rồi!Nàng… còn có tình với trẫm sao? Vậy trẫm có thể… được voi đòi tiên một chút không?“Sinh cho trẫm một đứa bé nữa.”Trẫm không dám nhìn nàng. Tim đập thình thịch, thình thịch, thình thịch…Nàng không chịu. Nàng muốn rời đi.Tim trẫm… bỗng dưng chỉ còn lại tiếng trống dồn dập. Trẫm nhịn không được, níu lấy tay áo nàng. Lý Đức Tài giơ ngón tay cái với trẫm, sau đó thức thời lui ra ngoài.Nàng nhìn trẫm một cái. Trẫm lập tức hoảng sợ, buông tay.Có phải… hơi nhát gan quá rồi không?Nàng lại muốn đi. Lần này, trẫm không buông nữa.Trẫm lấy hết dũng khí, chậm rãi tiến lại gần. Nhưng không dám quá gần. Sợ nàng nghe được tiếng tim trẫm đập. Thình thịch, thình thịch, thình thịch… Nhanh đến mức sắp vỡ tung.Trẫm có rất nhiều điều muốn nói với nàng. Nhưng lời ra khỏi miệng lại là:“Đã lâu không gặp.”Nhưng dù có bị đánh chết, trẫm cũng sẽ không nói rằng… Trẫm vẫn luôn lén lút nhìn nàng mỗi ngày.Nhưng nàng không đáp. Trẫm không thể ép nàng.Định buông tay thì… Nàng chủ động đáp lại trẫm.Trẫm ôm lấy nàng. Muốn để nàng biết rằng…Trẫm nhớ nàng. Nhớ nàng. Nhớ nàng vô cùng!11. Hoàng tử của trẫm đã đủ rồi. Ngoài hài tử của nàng, những kẻ khác cũng không cần sinh thêm nữa. Trẫm bắt đầu vì nàng mà giữ mình trong sạch. Nhưng hậu cung vẫn cần được sủng hạnh. Thế nên trẫm ban ân điển khác, mỗi ngày đều thay đổi phi tần, trò chuyện cùng họ. Nói chuyện một canh giờ. Tròn mười canh giờ thì ban thưởng một lần. Nhưng trẫm lại ngã vào tay một tiểu Đáp ứng. Chẳng trách hôm đó tỉnh lại, tứ chi vô lực. Trẫm còn tưởng mình bị trúng tà. Thanh bạch của trẫm cứ thế bị hủy hoại.Trẫm suýt chút nữa muốn c.h.é.m đầu Lâm đáp ứng. Nhưng hậu cung đều do hoàng hậu làm chủ. Trẫm không thể can thiệp. Chỉ có thể ở bên cạnh xúi giục nàng, bảo nàng đày Lâm đáp ứng vào lãnh cung. Nhưng nàng không làm. Nàng chẳng hề quan tâm đến trong sạch của trẫm. Nể tình nàng sinh hạ hoàng tự, trẫm sẽ không tức giận nữa. Nữ tử mang thai vốn đã chín phần nguy hiểm một phần sống sót. Trẫm bắt đầu hối hận vì đã muốn có hài tử. May mắn là nàng vẫn trở về. Không bỏ lại trẫm một mình. Chỉ là, trẫm chật vật quá. Chỉ có thể đưa tay che mắt nàng, không cho nàng nhìn thấy.12. Có hài tử rồi, trẫm cực kỳ hối hận. Hài tử này quá phiền phức. Vì sao cứ bám lấy hoàng hậu của trẫm? Đi mà bám lấy nhũ mẫu của các ngươi đi! Trẫm đã bao lâu rồi chưa ôm hoàng hậu của trẫm? Nghịch tử! Nghịch tử! Khó khăn lắm mới đợi được chúng trưởng thành. Nhưng vì sao trẫm vẫn phải trèo cửa sổ? Trẫm đã không còn trẻ nữa. Đến tuổi cần giữ gìn sức khỏe rồi! Trẫm không muốn trèo cửa sổ! Trẫm muốn đường đường chính chính đi từ cửa chính!13. Lão Tam sao lại trở thành như vậy? Vì sao lại đúng như lời Hân Quý phi từng nói? Trẫm lại cãi nhau với Hoàng hậu rồi.14. Hòa hảo rồi. Hài tử cũng cũng chưa đến năm người. Đến tâm trạng cãi nhau trẫm cũng không còn nữa. Trẫm bắt đầu cầu Phật.15. Lại cãi nhau rồi. Trẫm thật sự không vừa mắt lão Lục. Cũng chướng mắt lão Thất. Đường đường là trẫm xuất chúng như thế này. Sao lại có nhi tử chẳng có chút văn tài nào như vậy!16. Trẫm sắp băng hà rồi. Nàng vẫn chưa yêu trẫm. Mệt mỏi quá. Nếu có kiếp sau, trẫm hy vọng không bao giờ gặp lại nàng nữa.17. Những lời vừa nói không tính. Kiếp sau, trẫm vẫn muốn gặp nàng.

9.

 

Trẫm bắt đầu nghiêm túc nhìn lại hậu cung. Nhớ đến những lời Hân Quý phi từng nói. Trẫm đã phụ quá nhiều người.

Trẫm bỏ chạy. Lấy cớ viễn chinh biên cương, đi đánh tiểu quốc xung quanh. Đánh xong một nước, lại đánh tiếp một nước. Bất tri bất giác, giang sơn càng mở rộng thêm.

Cuối cùng bị đại tướng quân chặn lại, nói rằng nếu đánh tiếp, e rằng không còn lý do nào để biện minh nữa.

Hai năm rồi. Trẫm đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Chế độ hậu cung, không phải nói thay đổi là có thể thay đổi ngay.

Chỉ có thể dần dần cải cách từng đời một.

Trẫm quyết định khải hoàn hồi cung. Một khi trong lòng đã dấy lên mong muốn trở về… Tư niệm liền như dây leo lan tràn, không cách nào kiềm chế.

Trẫm thay ngựa liên tục, ba ngày trước thời hạn đã hồi cung. Trẫm muốn gặp nàng. Nhưng khi gặp rồi, lại không dám chạm vào.

Cuối cùng, vẫn nhịn không được, nhẹ hôn nàng một cái.

Sau đó… bỏ chạy.

Hồi cung rồi, vẫn không dám chủ động đi tìm nàng. Có chuyện gì, đều sai Lý Đức Tài truyền lời. Đến mức ngay cả Lý Đức Tài cũng không chịu nổi nữa.

Cuối cùng… trẫm đợi được nàng rồi.

10.

 

Nàng nói muốn làm Hoàng hậu của trẫm!

Trẫm vui đến mức suýt đánh đổ chén trà. Nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh.

Trẫm nói:

 

“Một nghìn vạn lượng bạc trắng.”

Cái miệng này… c.h.ế.t tiệt thật!

 

Trẫm còn thấy Lý Đức Tài trợn trắng mắt. Nhưng nàng đồng ý rồi! Nàng đồng ý rồi!

Nàng… còn có tình với trẫm sao? Vậy trẫm có thể… được voi đòi tiên một chút không?

“Sinh cho trẫm một đứa bé nữa.”

Trẫm không dám nhìn nàng. Tim đập thình thịch, thình thịch, thình thịch…

Nàng không chịu. Nàng muốn rời đi.

Tim trẫm… bỗng dưng chỉ còn lại tiếng trống dồn dập. Trẫm nhịn không được, níu lấy tay áo nàng. Lý Đức Tài giơ ngón tay cái với trẫm, sau đó thức thời lui ra ngoài.

Nàng nhìn trẫm một cái. Trẫm lập tức hoảng sợ, buông tay.

Có phải… hơi nhát gan quá rồi không?

Nàng lại muốn đi. Lần này, trẫm không buông nữa.

Trẫm lấy hết dũng khí, chậm rãi tiến lại gần. Nhưng không dám quá gần. Sợ nàng nghe được tiếng tim trẫm đập. Thình thịch, thình thịch, thình thịch… Nhanh đến mức sắp vỡ tung.

Trẫm có rất nhiều điều muốn nói với nàng. Nhưng lời ra khỏi miệng lại là:

“Đã lâu không gặp.”

Nhưng dù có bị đánh chết, trẫm cũng sẽ không nói rằng… Trẫm vẫn luôn lén lút nhìn nàng mỗi ngày.

Nhưng nàng không đáp. Trẫm không thể ép nàng.

Định buông tay thì… Nàng chủ động đáp lại trẫm.

Trẫm ôm lấy nàng. Muốn để nàng biết rằng…

Trẫm nhớ nàng.

 

Nhớ nàng.

 

Nhớ nàng vô cùng!

11.

 

Hoàng tử của trẫm đã đủ rồi.

 

Ngoài hài tử của nàng, những kẻ khác cũng không cần sinh thêm nữa. Trẫm bắt đầu vì nàng mà giữ mình trong sạch. Nhưng hậu cung vẫn cần được sủng hạnh. Thế nên trẫm ban ân điển khác, mỗi ngày đều thay đổi phi tần, trò chuyện cùng họ. Nói chuyện một canh giờ.

 

Tròn mười canh giờ thì ban thưởng một lần. Nhưng trẫm lại ngã vào tay một tiểu Đáp ứng. Chẳng trách hôm đó tỉnh lại, tứ chi vô lực. Trẫm còn tưởng mình bị trúng tà. Thanh bạch của trẫm cứ thế bị hủy hoại.

Trẫm suýt chút nữa muốn c.h.é.m đầu Lâm đáp ứng. Nhưng hậu cung đều do hoàng hậu làm chủ. Trẫm không thể can thiệp.

 

Chỉ có thể ở bên cạnh xúi giục nàng, bảo nàng đày Lâm đáp ứng vào lãnh cung. Nhưng nàng không làm. Nàng chẳng hề quan tâm đến trong sạch của trẫm.

 

Nể tình nàng sinh hạ hoàng tự, trẫm sẽ không tức giận nữa. Nữ tử mang thai vốn đã chín phần nguy hiểm một phần sống sót. Trẫm bắt đầu hối hận vì đã muốn có hài tử. May mắn là nàng vẫn trở về.

 

Không bỏ lại trẫm một mình.

 

Chỉ là, trẫm chật vật quá.

 

Chỉ có thể đưa tay che mắt nàng, không cho nàng nhìn thấy.

12.

 

Có hài tử rồi, trẫm cực kỳ hối hận.

 

Hài tử này quá phiền phức.

 

Vì sao cứ bám lấy hoàng hậu của trẫm?

 

Đi mà bám lấy nhũ mẫu của các ngươi đi!

 

Trẫm đã bao lâu rồi chưa ôm hoàng hậu của trẫm?

 

Nghịch tử!

 

Nghịch tử!

 

Khó khăn lắm mới đợi được chúng trưởng thành. Nhưng vì sao trẫm vẫn phải trèo cửa sổ? Trẫm đã không còn trẻ nữa. Đến tuổi cần giữ gìn sức khỏe rồi!

 

Trẫm không muốn trèo cửa sổ!

 

Trẫm muốn đường đường chính chính đi từ cửa chính!

13.

 

Lão Tam sao lại trở thành như vậy?

 

Vì sao lại đúng như lời Hân Quý phi từng nói?

 

Trẫm lại cãi nhau với Hoàng hậu rồi.

14.

 

Hòa hảo rồi.

 

Hài tử cũng cũng chưa đến năm người.

 

Đến tâm trạng cãi nhau trẫm cũng không còn nữa.

 

Trẫm bắt đầu cầu Phật.

15.

 

Lại cãi nhau rồi.

 

Trẫm thật sự không vừa mắt lão Lục.

 

Cũng chướng mắt lão Thất.

 

Đường đường là trẫm xuất chúng như thế này.

 

Sao lại có nhi tử chẳng có chút văn tài nào như vậy!

16.

 

Trẫm sắp băng hà rồi.

 

Nàng vẫn chưa yêu trẫm.

 

Mệt mỏi quá.

 

Nếu có kiếp sau, trẫm hy vọng không bao giờ gặp lại nàng nữa.

17.

 

Những lời vừa nói không tính.

 

Kiếp sau, trẫm vẫn muốn gặp nàng.

Cung Tường Oán - A Kỳ ThuỵTác giả: A Kỳ ThuỵTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược 01. Năm ta mười sáu, bị ép tham gia tuyển tú.   Tân đế vừa đăng cơ, lần đầu tổ chức tuyển tú, ai cũng khó lòng mà thoát được. Huống hồ trong nhà chỉ có mình ta là nữ nhi. Phụ thân vỗ n.g.ự.c bảo đảm:   “Yên tâm, ta đã lo lót ổn thỏa cả rồi. Chỉ là làm dáng đi qua một vòng mà thôi. Ta và mẫu thân con sẽ đợi ở ngoài cung, chờ con trở về.” Phụ thân làm việc, riêng chuyện đưa tiền lo lót thì ta rất an tâm. Không vì gì khác, chỉ bởi vì nhà ta có tiền, là hộ gia đình giàu có nhất một vùng. Lúc vào cung dự tuyển, ta chẳng mang theo gì, chỉ xách theo một bộ y phục để thay. Ở ngoài điện đi một vòng, còn chưa đợi kết quả, ta đã ôm tay nải, hướng về phía cửa cung mà đi. Phụ mẫu đã chờ đợi từ lâu, trong tay nha hoàn có khay bánh điểm tâm mà ta thích ăn nhất. Khi ta sắp bước ra khỏi cửa cung, một giọng nói từ đâu vang lên: “Tiểu chủ, sao người lại ở đây?” Lòng ta hoảng hốt, nhanh chân bỏ chạy ra bên ngoài nhưng vẫn không quên hỏi hắn:   “Ngươi gọi ta là gì?” Tên thái giám kia cũng sợ đến tái mặt… 9. Trẫm bắt đầu nghiêm túc nhìn lại hậu cung. Nhớ đến những lời Hân Quý phi từng nói. Trẫm đã phụ quá nhiều người.Trẫm bỏ chạy. Lấy cớ viễn chinh biên cương, đi đánh tiểu quốc xung quanh. Đánh xong một nước, lại đánh tiếp một nước. Bất tri bất giác, giang sơn càng mở rộng thêm.Cuối cùng bị đại tướng quân chặn lại, nói rằng nếu đánh tiếp, e rằng không còn lý do nào để biện minh nữa.Hai năm rồi. Trẫm đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.Chế độ hậu cung, không phải nói thay đổi là có thể thay đổi ngay.Chỉ có thể dần dần cải cách từng đời một.Trẫm quyết định khải hoàn hồi cung. Một khi trong lòng đã dấy lên mong muốn trở về… Tư niệm liền như dây leo lan tràn, không cách nào kiềm chế.Trẫm thay ngựa liên tục, ba ngày trước thời hạn đã hồi cung. Trẫm muốn gặp nàng. Nhưng khi gặp rồi, lại không dám chạm vào.Cuối cùng, vẫn nhịn không được, nhẹ hôn nàng một cái.Sau đó… bỏ chạy.Hồi cung rồi, vẫn không dám chủ động đi tìm nàng. Có chuyện gì, đều sai Lý Đức Tài truyền lời. Đến mức ngay cả Lý Đức Tài cũng không chịu nổi nữa.Cuối cùng… trẫm đợi được nàng rồi.10. Nàng nói muốn làm Hoàng hậu của trẫm!Trẫm vui đến mức suýt đánh đổ chén trà. Nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh.Trẫm nói: “Một nghìn vạn lượng bạc trắng.”Cái miệng này… c.h.ế.t tiệt thật! Trẫm còn thấy Lý Đức Tài trợn trắng mắt. Nhưng nàng đồng ý rồi! Nàng đồng ý rồi!Nàng… còn có tình với trẫm sao? Vậy trẫm có thể… được voi đòi tiên một chút không?“Sinh cho trẫm một đứa bé nữa.”Trẫm không dám nhìn nàng. Tim đập thình thịch, thình thịch, thình thịch…Nàng không chịu. Nàng muốn rời đi.Tim trẫm… bỗng dưng chỉ còn lại tiếng trống dồn dập. Trẫm nhịn không được, níu lấy tay áo nàng. Lý Đức Tài giơ ngón tay cái với trẫm, sau đó thức thời lui ra ngoài.Nàng nhìn trẫm một cái. Trẫm lập tức hoảng sợ, buông tay.Có phải… hơi nhát gan quá rồi không?Nàng lại muốn đi. Lần này, trẫm không buông nữa.Trẫm lấy hết dũng khí, chậm rãi tiến lại gần. Nhưng không dám quá gần. Sợ nàng nghe được tiếng tim trẫm đập. Thình thịch, thình thịch, thình thịch… Nhanh đến mức sắp vỡ tung.Trẫm có rất nhiều điều muốn nói với nàng. Nhưng lời ra khỏi miệng lại là:“Đã lâu không gặp.”Nhưng dù có bị đánh chết, trẫm cũng sẽ không nói rằng… Trẫm vẫn luôn lén lút nhìn nàng mỗi ngày.Nhưng nàng không đáp. Trẫm không thể ép nàng.Định buông tay thì… Nàng chủ động đáp lại trẫm.Trẫm ôm lấy nàng. Muốn để nàng biết rằng…Trẫm nhớ nàng. Nhớ nàng. Nhớ nàng vô cùng!11. Hoàng tử của trẫm đã đủ rồi. Ngoài hài tử của nàng, những kẻ khác cũng không cần sinh thêm nữa. Trẫm bắt đầu vì nàng mà giữ mình trong sạch. Nhưng hậu cung vẫn cần được sủng hạnh. Thế nên trẫm ban ân điển khác, mỗi ngày đều thay đổi phi tần, trò chuyện cùng họ. Nói chuyện một canh giờ. Tròn mười canh giờ thì ban thưởng một lần. Nhưng trẫm lại ngã vào tay một tiểu Đáp ứng. Chẳng trách hôm đó tỉnh lại, tứ chi vô lực. Trẫm còn tưởng mình bị trúng tà. Thanh bạch của trẫm cứ thế bị hủy hoại.Trẫm suýt chút nữa muốn c.h.é.m đầu Lâm đáp ứng. Nhưng hậu cung đều do hoàng hậu làm chủ. Trẫm không thể can thiệp. Chỉ có thể ở bên cạnh xúi giục nàng, bảo nàng đày Lâm đáp ứng vào lãnh cung. Nhưng nàng không làm. Nàng chẳng hề quan tâm đến trong sạch của trẫm. Nể tình nàng sinh hạ hoàng tự, trẫm sẽ không tức giận nữa. Nữ tử mang thai vốn đã chín phần nguy hiểm một phần sống sót. Trẫm bắt đầu hối hận vì đã muốn có hài tử. May mắn là nàng vẫn trở về. Không bỏ lại trẫm một mình. Chỉ là, trẫm chật vật quá. Chỉ có thể đưa tay che mắt nàng, không cho nàng nhìn thấy.12. Có hài tử rồi, trẫm cực kỳ hối hận. Hài tử này quá phiền phức. Vì sao cứ bám lấy hoàng hậu của trẫm? Đi mà bám lấy nhũ mẫu của các ngươi đi! Trẫm đã bao lâu rồi chưa ôm hoàng hậu của trẫm? Nghịch tử! Nghịch tử! Khó khăn lắm mới đợi được chúng trưởng thành. Nhưng vì sao trẫm vẫn phải trèo cửa sổ? Trẫm đã không còn trẻ nữa. Đến tuổi cần giữ gìn sức khỏe rồi! Trẫm không muốn trèo cửa sổ! Trẫm muốn đường đường chính chính đi từ cửa chính!13. Lão Tam sao lại trở thành như vậy? Vì sao lại đúng như lời Hân Quý phi từng nói? Trẫm lại cãi nhau với Hoàng hậu rồi.14. Hòa hảo rồi. Hài tử cũng cũng chưa đến năm người. Đến tâm trạng cãi nhau trẫm cũng không còn nữa. Trẫm bắt đầu cầu Phật.15. Lại cãi nhau rồi. Trẫm thật sự không vừa mắt lão Lục. Cũng chướng mắt lão Thất. Đường đường là trẫm xuất chúng như thế này. Sao lại có nhi tử chẳng có chút văn tài nào như vậy!16. Trẫm sắp băng hà rồi. Nàng vẫn chưa yêu trẫm. Mệt mỏi quá. Nếu có kiếp sau, trẫm hy vọng không bao giờ gặp lại nàng nữa.17. Những lời vừa nói không tính. Kiếp sau, trẫm vẫn muốn gặp nàng.

Chương 23: Hoàn