“Dì à, đây là cá hổ vằn phải không? “Loại cá này thịt thường, không ngon bằng cá đổng đâu. Lần sau dì nên làm cá mú nhá.” “Còn tôm hùm này là tôm hùm châu Á phải không? “Phải mua tôm hùm Úc, sẽ ngon hơn.” Cô gái này rất xinh đẹp. Trà Sữa Tiên Sinh Dù đang nhíu mày và có vẻ không hài lòng, vẫn có thể nhìn thấy những đường nét tinh xảo và đôi mắt thanh tú của cô ta. Miệng có vẻ kén chọn, nhưng động tác cầm đũa của cô ta không hề chậm chạp. Một nửa con tôm hùm và cá đã vào bát của cô ta. Tôi nhìn vào đũa của cô ta đảo quanh, cảm thấy có chút mơ hồ. Đây chính là cô gái mà con trai tôi nói, tuy gia cảnh nghèo khó nhưng tâm hồn lương thiện, chăm chỉ và hiền lành, trong sáng như một thiên thần? Tôi nhớ con tsts trai tôi đã nói rằng cô ta lớn lên ở nông thôn, gia đình nghèo khó, suýt phải bỏ học khi học trung học. Cô ta chỉ có cơ hội học tiếp nhờ vào sự quyên góp từ trường học. Ngay cả đại học cũng được hoàn thành nhờ sự trợ giúp của những nhà từ thiện tốt bụng…
Chương 11
Bảng Quy Tắc Của Cô Con Dâu Chưa Vào CửaTác giả: Anh Đào Tiểu TửuTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường“Dì à, đây là cá hổ vằn phải không? “Loại cá này thịt thường, không ngon bằng cá đổng đâu. Lần sau dì nên làm cá mú nhá.” “Còn tôm hùm này là tôm hùm châu Á phải không? “Phải mua tôm hùm Úc, sẽ ngon hơn.” Cô gái này rất xinh đẹp. Trà Sữa Tiên Sinh Dù đang nhíu mày và có vẻ không hài lòng, vẫn có thể nhìn thấy những đường nét tinh xảo và đôi mắt thanh tú của cô ta. Miệng có vẻ kén chọn, nhưng động tác cầm đũa của cô ta không hề chậm chạp. Một nửa con tôm hùm và cá đã vào bát của cô ta. Tôi nhìn vào đũa của cô ta đảo quanh, cảm thấy có chút mơ hồ. Đây chính là cô gái mà con trai tôi nói, tuy gia cảnh nghèo khó nhưng tâm hồn lương thiện, chăm chỉ và hiền lành, trong sáng như một thiên thần? Tôi nhớ con tsts trai tôi đã nói rằng cô ta lớn lên ở nông thôn, gia đình nghèo khó, suýt phải bỏ học khi học trung học. Cô ta chỉ có cơ hội học tiếp nhờ vào sự quyên góp từ trường học. Ngay cả đại học cũng được hoàn thành nhờ sự trợ giúp của những nhà từ thiện tốt bụng… Tôi chưa kịp mở miệng, Xuân Hiểu Thuý đã phản đối: “Mẹ, không phải đã nói chỉ cần một triệu tệ tiền sính lễ sao?! “ “Tại sao còn đòi thêm tiền sinh hoạt nữa?” Mẹ của cô ta trợn mắt, một cái tát vào tay con gái: “Mày đúng là đồ vô ơn!” “Không phải mày nói là họ mỗi tháng có thể kiếm được bảy tám vạn sao?” “Bảy tám vạn, trừ đi một vạn gửi về nhà có gì không hợp lý?! “Tôi đã vất vả nuôi con lớn như vậy, con không chịu gửi cho gia đình một ít tiền sao?” Ba mẹ Xuân Hiểu Thuye bắt đầu cãi nhau với cô ta. Ba người họ tranh cãi dữ dội, sau khoảng nửa tiếng mới đạt được thỏa thuận. Tiền sính lễ vẫn là một triệu tệ, tiệc cưới tổ chức sáu mươi bàn. Tiền sinh hoạt thì từ một vạn mỗi tháng giảm xuống còn sáu ngàn mỗi tháng. 17 Gia đình này quả thật rất thú vị. Chúng tôi còn đang ngồi bên cạnh, họ đã bắt đầu phân chia tài sản và tiền bạc của chúng tôi. Mức độ mặt dày thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi. “Các người nói xong chưa?” “Nếu xong rồi, đến lượt tôi.” “Tôi có thể xem xét các yêu cầu của các người, nhưng tôi cần thấy chứng nhận từ bệnh viện.” “Tôi không tin com gái các người đang mang thai.” Gia đình của Xuân Hiểu Thuý lải nhải thề thốt, nhảy nhót và mắng mỏ. Âm thanh lớn nhưng khí thế thì rất yếu. “Lời nói miệng không có giá trị, đợi khi có giấy từ bệnh viện rồi hãy quay lại đây.” Gia đình Xuân Hiểu Thuý vẫn muốn mắng chửi thêm, nhưng cô ta đã ngăn họ lại. Cô ta tự tin liếc nhìn tôi một cái: “Dì ơi, mong dì giữ lời hứa nhá!” Gia đình Xuân Hiểu Thuye đã đến thành phố một lần, đương nhiên không muốn ra về như vậy. “Đây là nhà của con rể tôi, sao tôi không thể ở lại?” Để làm hài lòng Xuân Hiểu Thuý, Chu Hào đã nghiêm mặt đến nói với chúng tôi: “Bố mẹ, căn nhà này là của con.” “Thuý Thuý là vợ con… nên bố mẹ cô ấy cũng có thể ở đây.” Tôi lập tức gọi điện cho công ty chuyển nhà: “Được, nhà là tên của cậu, nhưng tất cả đồ đạc trong đó đều là tiền của tôi bỏ ra mua, không liên quan gì đến cậu.” Mặt Chu Hào biến sắc, vẻ mặt không thể tin nổi: “Mẹ, sao mẹ có thể tuyệt tình như vậy? Không để lại chút thể diện nào cho con sao?” Tôi không thèm nhìn anh ta: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con bấ t h iếu nào như cậu.”
Tôi chưa kịp mở miệng, Xuân Hiểu Thuý đã phản đối:
“Mẹ, không phải đã nói chỉ cần một triệu tệ tiền sính lễ sao?! “
“Tại sao còn đòi thêm tiền sinh hoạt nữa?”
Mẹ của cô ta trợn mắt, một cái tát vào tay con gái:
“Mày đúng là đồ vô ơn!”
“Không phải mày nói là họ mỗi tháng có thể kiếm được bảy tám vạn sao?”
“Bảy tám vạn, trừ đi một vạn gửi về nhà có gì không hợp lý?!
“Tôi đã vất vả nuôi con lớn như vậy, con không chịu gửi cho gia đình một ít tiền sao?”
Ba mẹ Xuân Hiểu Thuye bắt đầu cãi nhau với cô ta.
Ba người họ tranh cãi dữ dội, sau khoảng nửa tiếng mới đạt được thỏa thuận.
Tiền sính lễ vẫn là một triệu tệ, tiệc cưới tổ chức sáu mươi bàn.
Tiền sinh hoạt thì từ một vạn mỗi tháng giảm xuống còn sáu ngàn mỗi tháng.
17
Gia đình này quả thật rất thú vị.
Chúng tôi còn đang ngồi bên cạnh, họ đã bắt đầu phân chia tài sản và tiền bạc của chúng tôi.
Mức độ mặt dày thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi.
“Các người nói xong chưa?”
“Nếu xong rồi, đến lượt tôi.”
“Tôi có thể xem xét các yêu cầu của các người, nhưng tôi cần thấy chứng nhận từ bệnh viện.”
“Tôi không tin com gái các người đang mang thai.”
Gia đình của Xuân Hiểu Thuý lải nhải thề thốt, nhảy nhót và mắng mỏ.
Âm thanh lớn nhưng khí thế thì rất yếu.
“Lời nói miệng không có giá trị, đợi khi có giấy từ bệnh viện rồi hãy quay lại đây.”
Gia đình Xuân Hiểu Thuý vẫn muốn mắng chửi thêm, nhưng cô ta đã ngăn họ lại.
Cô ta tự tin liếc nhìn tôi một cái:
“Dì ơi, mong dì giữ lời hứa nhá!”
Gia đình Xuân Hiểu Thuye đã đến thành phố một lần, đương nhiên không muốn ra về như vậy.
“Đây là nhà của con rể tôi, sao tôi không thể ở lại?”
Để làm hài lòng Xuân Hiểu Thuý, Chu Hào đã nghiêm mặt đến nói với chúng tôi:
“Bố mẹ, căn nhà này là của con.”
“Thuý Thuý là vợ con… nên bố mẹ cô ấy cũng có thể ở đây.”
Tôi lập tức gọi điện cho công ty chuyển nhà:
“Được, nhà là tên của cậu, nhưng tất cả đồ đạc trong đó đều là tiền của tôi bỏ ra mua, không liên quan gì đến cậu.”
Mặt Chu Hào biến sắc, vẻ mặt không thể tin nổi:
“Mẹ, sao mẹ có thể tuyệt tình như vậy? Không để lại chút thể diện nào cho con sao?”
Tôi không thèm nhìn anh ta:
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con bấ t h iếu nào như cậu.”
Bảng Quy Tắc Của Cô Con Dâu Chưa Vào CửaTác giả: Anh Đào Tiểu TửuTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường“Dì à, đây là cá hổ vằn phải không? “Loại cá này thịt thường, không ngon bằng cá đổng đâu. Lần sau dì nên làm cá mú nhá.” “Còn tôm hùm này là tôm hùm châu Á phải không? “Phải mua tôm hùm Úc, sẽ ngon hơn.” Cô gái này rất xinh đẹp. Trà Sữa Tiên Sinh Dù đang nhíu mày và có vẻ không hài lòng, vẫn có thể nhìn thấy những đường nét tinh xảo và đôi mắt thanh tú của cô ta. Miệng có vẻ kén chọn, nhưng động tác cầm đũa của cô ta không hề chậm chạp. Một nửa con tôm hùm và cá đã vào bát của cô ta. Tôi nhìn vào đũa của cô ta đảo quanh, cảm thấy có chút mơ hồ. Đây chính là cô gái mà con trai tôi nói, tuy gia cảnh nghèo khó nhưng tâm hồn lương thiện, chăm chỉ và hiền lành, trong sáng như một thiên thần? Tôi nhớ con tsts trai tôi đã nói rằng cô ta lớn lên ở nông thôn, gia đình nghèo khó, suýt phải bỏ học khi học trung học. Cô ta chỉ có cơ hội học tiếp nhờ vào sự quyên góp từ trường học. Ngay cả đại học cũng được hoàn thành nhờ sự trợ giúp của những nhà từ thiện tốt bụng… Tôi chưa kịp mở miệng, Xuân Hiểu Thuý đã phản đối: “Mẹ, không phải đã nói chỉ cần một triệu tệ tiền sính lễ sao?! “ “Tại sao còn đòi thêm tiền sinh hoạt nữa?” Mẹ của cô ta trợn mắt, một cái tát vào tay con gái: “Mày đúng là đồ vô ơn!” “Không phải mày nói là họ mỗi tháng có thể kiếm được bảy tám vạn sao?” “Bảy tám vạn, trừ đi một vạn gửi về nhà có gì không hợp lý?! “Tôi đã vất vả nuôi con lớn như vậy, con không chịu gửi cho gia đình một ít tiền sao?” Ba mẹ Xuân Hiểu Thuye bắt đầu cãi nhau với cô ta. Ba người họ tranh cãi dữ dội, sau khoảng nửa tiếng mới đạt được thỏa thuận. Tiền sính lễ vẫn là một triệu tệ, tiệc cưới tổ chức sáu mươi bàn. Tiền sinh hoạt thì từ một vạn mỗi tháng giảm xuống còn sáu ngàn mỗi tháng. 17 Gia đình này quả thật rất thú vị. Chúng tôi còn đang ngồi bên cạnh, họ đã bắt đầu phân chia tài sản và tiền bạc của chúng tôi. Mức độ mặt dày thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi. “Các người nói xong chưa?” “Nếu xong rồi, đến lượt tôi.” “Tôi có thể xem xét các yêu cầu của các người, nhưng tôi cần thấy chứng nhận từ bệnh viện.” “Tôi không tin com gái các người đang mang thai.” Gia đình của Xuân Hiểu Thuý lải nhải thề thốt, nhảy nhót và mắng mỏ. Âm thanh lớn nhưng khí thế thì rất yếu. “Lời nói miệng không có giá trị, đợi khi có giấy từ bệnh viện rồi hãy quay lại đây.” Gia đình Xuân Hiểu Thuý vẫn muốn mắng chửi thêm, nhưng cô ta đã ngăn họ lại. Cô ta tự tin liếc nhìn tôi một cái: “Dì ơi, mong dì giữ lời hứa nhá!” Gia đình Xuân Hiểu Thuye đã đến thành phố một lần, đương nhiên không muốn ra về như vậy. “Đây là nhà của con rể tôi, sao tôi không thể ở lại?” Để làm hài lòng Xuân Hiểu Thuý, Chu Hào đã nghiêm mặt đến nói với chúng tôi: “Bố mẹ, căn nhà này là của con.” “Thuý Thuý là vợ con… nên bố mẹ cô ấy cũng có thể ở đây.” Tôi lập tức gọi điện cho công ty chuyển nhà: “Được, nhà là tên của cậu, nhưng tất cả đồ đạc trong đó đều là tiền của tôi bỏ ra mua, không liên quan gì đến cậu.” Mặt Chu Hào biến sắc, vẻ mặt không thể tin nổi: “Mẹ, sao mẹ có thể tuyệt tình như vậy? Không để lại chút thể diện nào cho con sao?” Tôi không thèm nhìn anh ta: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con bấ t h iếu nào như cậu.”