Tác giả:

Thánh chỉ ban xuống khi ta vừa uống thuốc xong. Thường Thục nói Bệ hạ có lệnh, do thân thể ta yếu ớt, cứ việc ngồi yên tiếp chỉ, không cần hành lễ. Sau khi tuyên chỉ, cả cung điện chìm vào tĩnh lặng. Ta loạng choạng đứng dậy nhận lấy thánh chỉ, mỉm cười với Thường Thục, nói lời cảm tạ. Tên tiểu thái giám này trong nháy mắt đã đỏ hoe vành mắt, vội vàng quỳ xuống dập đầu trước ta, không dám nhận lễ. Vì bệnh tình của ta mãi không thuyên giảm, nên ta cũng không tham gia lễ sách phong Hoàng hậu. Cảnh Thịnh ban thưởng rất nhiều thứ, toàn là những món đồ quý giá, hắn cũng đến thăm ta vài lần, nhưng vì ta dặn dò rằng sợ lây bệnh, nên hắn chỉ đứng ngoài cửa hỏi han vài câu rồi rời đi. Đế hậu hòa thuận, loan phượng hòa minh, vốn dĩ cũng chẳng có mấy tâm trí để dành cho ta. Hắn chỉ là cảm thấy áy náy với ta mà thôi. Việc lập Hậu rồi mới lập Phi, vốn đã đảo lộn tôn ti trật tự, nhưng trong triều cũng không có mấy ai phản đối. Xét cho cùng, Hoàng hậu mà hắn muốn lập là đích nữ của Đại tướng quân…

Chương 10

Xuân Đình Mạn - Tô HạnhTác giả: Tô HạnhTruyện Cổ ĐạiThánh chỉ ban xuống khi ta vừa uống thuốc xong. Thường Thục nói Bệ hạ có lệnh, do thân thể ta yếu ớt, cứ việc ngồi yên tiếp chỉ, không cần hành lễ. Sau khi tuyên chỉ, cả cung điện chìm vào tĩnh lặng. Ta loạng choạng đứng dậy nhận lấy thánh chỉ, mỉm cười với Thường Thục, nói lời cảm tạ. Tên tiểu thái giám này trong nháy mắt đã đỏ hoe vành mắt, vội vàng quỳ xuống dập đầu trước ta, không dám nhận lễ. Vì bệnh tình của ta mãi không thuyên giảm, nên ta cũng không tham gia lễ sách phong Hoàng hậu. Cảnh Thịnh ban thưởng rất nhiều thứ, toàn là những món đồ quý giá, hắn cũng đến thăm ta vài lần, nhưng vì ta dặn dò rằng sợ lây bệnh, nên hắn chỉ đứng ngoài cửa hỏi han vài câu rồi rời đi. Đế hậu hòa thuận, loan phượng hòa minh, vốn dĩ cũng chẳng có mấy tâm trí để dành cho ta. Hắn chỉ là cảm thấy áy náy với ta mà thôi. Việc lập Hậu rồi mới lập Phi, vốn đã đảo lộn tôn ti trật tự, nhưng trong triều cũng không có mấy ai phản đối. Xét cho cùng, Hoàng hậu mà hắn muốn lập là đích nữ của Đại tướng quân… Hôm đó, ta đến gặp A Kỳ, thấy trên bàn nàng ấy có một quyển sử sách có chú thích, đoạn được chú thích chi tiết chính là việc Hoắc đại tướng quân chuyên quyền loạn chính của triều trước. Trước kia, ta vốn không hứng thú với sử sách, chỉ là lúc buồn chán mới thuận tay lật xem.Không ngờ, đêm đó ta lại gặp ác mộng.Ta mơ thấy hoàng đế triều trước sủng ái con trai của phi tần, muốn lập con trai của phi tần làm thái tử.Mẫu gia của hoàng hậu thế lực lớn mạnh, phát động cung biến đoạt quyền, giam cầm hoàng đế ở hậu cung, ủng hộ con trai nhỏ của hoàng hậu đăng cơ.Trong phút chốc, ta bỗng hiểu rõ nỗi lo lắng của phụ hoàng.Nuôi dưỡng ngoại thích, chẳng khác nào tự mình treo một thanh đao trên đầu, nếu thanh đao này rơi xuống, ta chắc chắn sẽ mất mạng.Trong những giấc mơ, ta luôn thấy cờ xí của quân đội Lưu gia, thấy thanh đao sáng loáng treo lơ lửng trên đầu.Thế mà đúng lúc này, Tuyết Lang lại vui mừng báo cho ta biết nàng ấy đã có thai. Ta đã từng mong mỏi biết bao, giữa ta và Tuyết Lang có một đứa con. Nhưng đứa trẻ này, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành bùa đòi mạng ta.Phải làm sao đây?Tuyết Lang ngủ thiếp đi trong lòng ta, ta nhìn cái bụng hơi nhô lên của nàng ấy, vô thức ôm chặt nàng ấy hơn.Rồi đứa bé không còn nữa, thân thể Tuyết Lang bị tổn thương nghiêm trọng, thái y chẩn đoán e rằng nàng ấy khó mà có con được nữa. Thị nữ nhận tội khai ra A Kỳ đứng sau mọi chuyện.Ta giận dữ tát A Kỳ một cái, giam nàng ấy trong cung, không cho gặp ai, ngay cả Giang Dương đến chẩn trị cũng không cho vào. Ta phải khiến Lưu Nghĩa Sơn tin rằng, ta vì đứa bé này mà hận A Kỳ thấu xương.Ta vốn nghĩ rằng triều thần sẽ bàn tán xôn xao, những kẻ bám víu vào Lưu gia nhất định sẽ dâng tấu sôi sục đòi ta xử trí A Kỳ. Nhưng ta đã hạ quyết tâm, ta sẽ bảo vệ A Kỳ, chỉ là để nàng ấy tạm thời chịu chút uất ức.Thế nhưng, chẳng có tấu chương nào cả.Điều này thật không hợp lý, hoàng hậu mất con, quý phi hãm hại, nhất định sẽ khiến triều thần bàn tán sôi nổi, chưa nói đến người khác, chỉ riêng Lưu Nghĩa Sơn, cùng với Lưu Tuyết Dực - đệ đệ ruột của Tuyết Lang, cũng đều không dâng tấu chương.A Kỳ không nơi nương tựa, Thẩm phủ thế lực nhỏ yếu, ai có thể ngăn cản những điều này cho nàng ấy, ngăn cản Lưu gia, ngăn cản sự chỉ trích của bá quan văn võ?Ta phái tâm phúc đi điều tra, đã có được đáp án.Tốt lắm, thì ra A Kỳ nhìn thì ngoan ngoãn hiền lành, vậy mà đã sớm phản bội ta. Ta từng muốn bù đắp cho nàng ấy thật tốt, nhưng nàng ấy không còn xứng đáng nữa rồi.Ta thả A Kỳ ra, cùng nàng ấy đi trên con đường nhỏ. Nhớ khi xưa chúng ta cùng nhau vào cung, đều đi trên con đường này, mười năm phu thê tay trong tay.Giờ đây là lần cuối cùng.A Kỳ tưởng ta không tin nàng ấy, nàng ấy lần đầu tiên lộ ra vẻ tủi thân. Nàng ấy hỏi ta, nếu là con của nàng ấy và ta bị người khác hại chết, ta có tức giận như vậy không?Ta sững sờ.A Kỳ mỉm cười với ta, hành lễ cáo biệt, rồi lướt qua vai ta. Ta nhìn nàng ấy dần dần biến mất ở cuối con đường nhỏ, đây là lần đầu tiên nàng ấy đi trước ta, để lại cho ta một bóng lưng.Ánh đèn lay động, tựa như bóng hình giai nhân, khắc sâu trong lòng ta nhiều năm.Ta luôn nhớ lại ngày hôm đó, nếu ta biết, ta sẽ nói, ta sẽ. Nếu ta biết, ta tuyệt đối sẽ không để nàng ấy cứ thế cô độc rời đi, mang theo tất cả thương tổn mà rời đi.Nhưng ta không còn cơ hội nữa rồi.Thân thể ta ngày một suy yếu, dần dần đến cả việc triều chính cũng không thể tự mình xử lý. Tuyết Lang ngoan ngoãn hầu hạ ta, tự mình rót trà rót nước cho ta, như những cặp phu thê bình thường, mọi việc đều tận tâm.Thường Thục đã bệnh c.h.ế.t rồi, bên cạnh ta thay thế một nhóm người mới, bọn họ đều rất ngoan ngoãn, giống như con rối bị điều khiển vậy."Nàng xem, hoa mai ngoài cửa sổ có phải đã nở rồi không? Nhìn qua lớp rèm cửa sổ, cứ thấy không rõ ràng." Ta nằm trên giường, đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ.Tuyết Lang cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ, đến giờ uống thuốc rồi."

Hôm đó, ta đến gặp A Kỳ, thấy trên bàn nàng ấy có một quyển sử sách có chú thích, đoạn được chú thích chi tiết chính là việc Hoắc đại tướng quân chuyên quyền loạn chính của triều trước. 

Trước kia, ta vốn không hứng thú với sử sách, chỉ là lúc buồn chán mới thuận tay lật xem.

Không ngờ, đêm đó ta lại gặp ác mộng.

Ta mơ thấy hoàng đế triều trước sủng ái con trai của phi tần, muốn lập con trai của phi tần làm thái tử.

Mẫu gia của hoàng hậu thế lực lớn mạnh, phát động cung biến đoạt quyền, giam cầm hoàng đế ở hậu cung, ủng hộ con trai nhỏ của hoàng hậu đăng cơ.

Trong phút chốc, ta bỗng hiểu rõ nỗi lo lắng của phụ hoàng.

Nuôi dưỡng ngoại thích, chẳng khác nào tự mình treo một thanh đao trên đầu, nếu thanh đao này rơi xuống, ta chắc chắn sẽ mất mạng.

Trong những giấc mơ, ta luôn thấy cờ xí của quân đội Lưu gia, thấy thanh đao sáng loáng treo lơ lửng trên đầu.

Thế mà đúng lúc này, Tuyết Lang lại vui mừng báo cho ta biết nàng ấy đã có thai. 

Ta đã từng mong mỏi biết bao, giữa ta và Tuyết Lang có một đứa con. 

Nhưng đứa trẻ này, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành bùa đòi mạng ta.

Phải làm sao đây?

Tuyết Lang ngủ thiếp đi trong lòng ta, ta nhìn cái bụng hơi nhô lên của nàng ấy, vô thức ôm chặt nàng ấy hơn.

Rồi đứa bé không còn nữa, thân thể Tuyết Lang bị tổn thương nghiêm trọng, thái y chẩn đoán e rằng nàng ấy khó mà có con được nữa. 

Thị nữ nhận tội khai ra A Kỳ đứng sau mọi chuyện.

Ta giận dữ tát A Kỳ một cái, giam nàng ấy trong cung, không cho gặp ai, ngay cả Giang Dương đến chẩn trị cũng không cho vào. 

Ta phải khiến Lưu Nghĩa Sơn tin rằng, ta vì đứa bé này mà hận A Kỳ thấu xương.

Ta vốn nghĩ rằng triều thần sẽ bàn tán xôn xao, những kẻ bám víu vào Lưu gia nhất định sẽ dâng tấu sôi sục đòi ta xử trí A Kỳ. 

Nhưng ta đã hạ quyết tâm, ta sẽ bảo vệ A Kỳ, chỉ là để nàng ấy tạm thời chịu chút uất ức.

Thế nhưng, chẳng có tấu chương nào cả.

Điều này thật không hợp lý, hoàng hậu mất con, quý phi hãm hại, nhất định sẽ khiến triều thần bàn tán sôi nổi, chưa nói đến người khác, chỉ riêng Lưu Nghĩa Sơn, cùng với Lưu Tuyết Dực - đệ đệ ruột của Tuyết Lang, cũng đều không dâng tấu chương.

A Kỳ không nơi nương tựa, Thẩm phủ thế lực nhỏ yếu, ai có thể ngăn cản những điều này cho nàng ấy, ngăn cản Lưu gia, ngăn cản sự chỉ trích của bá quan văn võ?

Ta phái tâm phúc đi điều tra, đã có được đáp án.

Tốt lắm, thì ra A Kỳ nhìn thì ngoan ngoãn hiền lành, vậy mà đã sớm phản bội ta. 

Ta từng muốn bù đắp cho nàng ấy thật tốt, nhưng nàng ấy không còn xứng đáng nữa rồi.

Ta thả A Kỳ ra, cùng nàng ấy đi trên con đường nhỏ. 

Nhớ khi xưa chúng ta cùng nhau vào cung, đều đi trên con đường này, mười năm phu thê tay trong tay.

Giờ đây là lần cuối cùng.

A Kỳ tưởng ta không tin nàng ấy, nàng ấy lần đầu tiên lộ ra vẻ tủi thân. 

Nàng ấy hỏi ta, nếu là con của nàng ấy và ta bị người khác hại chết, ta có tức giận như vậy không?

Ta sững sờ.

A Kỳ mỉm cười với ta, hành lễ cáo biệt, rồi lướt qua vai ta. 

Ta nhìn nàng ấy dần dần biến mất ở cuối con đường nhỏ, đây là lần đầu tiên nàng ấy đi trước ta, để lại cho ta một bóng lưng.

Ánh đèn lay động, tựa như bóng hình giai nhân, khắc sâu trong lòng ta nhiều năm.

Ta luôn nhớ lại ngày hôm đó, nếu ta biết, ta sẽ nói, ta sẽ. 

Nếu ta biết, ta tuyệt đối sẽ không để nàng ấy cứ thế cô độc rời đi, mang theo tất cả thương tổn mà rời đi.

Nhưng ta không còn cơ hội nữa rồi.

Thân thể ta ngày một suy yếu, dần dần đến cả việc triều chính cũng không thể tự mình xử lý. 

Tuyết Lang ngoan ngoãn hầu hạ ta, tự mình rót trà rót nước cho ta, như những cặp phu thê bình thường, mọi việc đều tận tâm.

Thường Thục đã bệnh c.h.ế.t rồi, bên cạnh ta thay thế một nhóm người mới, bọn họ đều rất ngoan ngoãn, giống như con rối bị điều khiển vậy.

"Nàng xem, hoa mai ngoài cửa sổ có phải đã nở rồi không? Nhìn qua lớp rèm cửa sổ, cứ thấy không rõ ràng." Ta nằm trên giường, đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ.

Tuyết Lang cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ, đến giờ uống thuốc rồi."

Xuân Đình Mạn - Tô HạnhTác giả: Tô HạnhTruyện Cổ ĐạiThánh chỉ ban xuống khi ta vừa uống thuốc xong. Thường Thục nói Bệ hạ có lệnh, do thân thể ta yếu ớt, cứ việc ngồi yên tiếp chỉ, không cần hành lễ. Sau khi tuyên chỉ, cả cung điện chìm vào tĩnh lặng. Ta loạng choạng đứng dậy nhận lấy thánh chỉ, mỉm cười với Thường Thục, nói lời cảm tạ. Tên tiểu thái giám này trong nháy mắt đã đỏ hoe vành mắt, vội vàng quỳ xuống dập đầu trước ta, không dám nhận lễ. Vì bệnh tình của ta mãi không thuyên giảm, nên ta cũng không tham gia lễ sách phong Hoàng hậu. Cảnh Thịnh ban thưởng rất nhiều thứ, toàn là những món đồ quý giá, hắn cũng đến thăm ta vài lần, nhưng vì ta dặn dò rằng sợ lây bệnh, nên hắn chỉ đứng ngoài cửa hỏi han vài câu rồi rời đi. Đế hậu hòa thuận, loan phượng hòa minh, vốn dĩ cũng chẳng có mấy tâm trí để dành cho ta. Hắn chỉ là cảm thấy áy náy với ta mà thôi. Việc lập Hậu rồi mới lập Phi, vốn đã đảo lộn tôn ti trật tự, nhưng trong triều cũng không có mấy ai phản đối. Xét cho cùng, Hoàng hậu mà hắn muốn lập là đích nữ của Đại tướng quân… Hôm đó, ta đến gặp A Kỳ, thấy trên bàn nàng ấy có một quyển sử sách có chú thích, đoạn được chú thích chi tiết chính là việc Hoắc đại tướng quân chuyên quyền loạn chính của triều trước. Trước kia, ta vốn không hứng thú với sử sách, chỉ là lúc buồn chán mới thuận tay lật xem.Không ngờ, đêm đó ta lại gặp ác mộng.Ta mơ thấy hoàng đế triều trước sủng ái con trai của phi tần, muốn lập con trai của phi tần làm thái tử.Mẫu gia của hoàng hậu thế lực lớn mạnh, phát động cung biến đoạt quyền, giam cầm hoàng đế ở hậu cung, ủng hộ con trai nhỏ của hoàng hậu đăng cơ.Trong phút chốc, ta bỗng hiểu rõ nỗi lo lắng của phụ hoàng.Nuôi dưỡng ngoại thích, chẳng khác nào tự mình treo một thanh đao trên đầu, nếu thanh đao này rơi xuống, ta chắc chắn sẽ mất mạng.Trong những giấc mơ, ta luôn thấy cờ xí của quân đội Lưu gia, thấy thanh đao sáng loáng treo lơ lửng trên đầu.Thế mà đúng lúc này, Tuyết Lang lại vui mừng báo cho ta biết nàng ấy đã có thai. Ta đã từng mong mỏi biết bao, giữa ta và Tuyết Lang có một đứa con. Nhưng đứa trẻ này, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành bùa đòi mạng ta.Phải làm sao đây?Tuyết Lang ngủ thiếp đi trong lòng ta, ta nhìn cái bụng hơi nhô lên của nàng ấy, vô thức ôm chặt nàng ấy hơn.Rồi đứa bé không còn nữa, thân thể Tuyết Lang bị tổn thương nghiêm trọng, thái y chẩn đoán e rằng nàng ấy khó mà có con được nữa. Thị nữ nhận tội khai ra A Kỳ đứng sau mọi chuyện.Ta giận dữ tát A Kỳ một cái, giam nàng ấy trong cung, không cho gặp ai, ngay cả Giang Dương đến chẩn trị cũng không cho vào. Ta phải khiến Lưu Nghĩa Sơn tin rằng, ta vì đứa bé này mà hận A Kỳ thấu xương.Ta vốn nghĩ rằng triều thần sẽ bàn tán xôn xao, những kẻ bám víu vào Lưu gia nhất định sẽ dâng tấu sôi sục đòi ta xử trí A Kỳ. Nhưng ta đã hạ quyết tâm, ta sẽ bảo vệ A Kỳ, chỉ là để nàng ấy tạm thời chịu chút uất ức.Thế nhưng, chẳng có tấu chương nào cả.Điều này thật không hợp lý, hoàng hậu mất con, quý phi hãm hại, nhất định sẽ khiến triều thần bàn tán sôi nổi, chưa nói đến người khác, chỉ riêng Lưu Nghĩa Sơn, cùng với Lưu Tuyết Dực - đệ đệ ruột của Tuyết Lang, cũng đều không dâng tấu chương.A Kỳ không nơi nương tựa, Thẩm phủ thế lực nhỏ yếu, ai có thể ngăn cản những điều này cho nàng ấy, ngăn cản Lưu gia, ngăn cản sự chỉ trích của bá quan văn võ?Ta phái tâm phúc đi điều tra, đã có được đáp án.Tốt lắm, thì ra A Kỳ nhìn thì ngoan ngoãn hiền lành, vậy mà đã sớm phản bội ta. Ta từng muốn bù đắp cho nàng ấy thật tốt, nhưng nàng ấy không còn xứng đáng nữa rồi.Ta thả A Kỳ ra, cùng nàng ấy đi trên con đường nhỏ. Nhớ khi xưa chúng ta cùng nhau vào cung, đều đi trên con đường này, mười năm phu thê tay trong tay.Giờ đây là lần cuối cùng.A Kỳ tưởng ta không tin nàng ấy, nàng ấy lần đầu tiên lộ ra vẻ tủi thân. Nàng ấy hỏi ta, nếu là con của nàng ấy và ta bị người khác hại chết, ta có tức giận như vậy không?Ta sững sờ.A Kỳ mỉm cười với ta, hành lễ cáo biệt, rồi lướt qua vai ta. Ta nhìn nàng ấy dần dần biến mất ở cuối con đường nhỏ, đây là lần đầu tiên nàng ấy đi trước ta, để lại cho ta một bóng lưng.Ánh đèn lay động, tựa như bóng hình giai nhân, khắc sâu trong lòng ta nhiều năm.Ta luôn nhớ lại ngày hôm đó, nếu ta biết, ta sẽ nói, ta sẽ. Nếu ta biết, ta tuyệt đối sẽ không để nàng ấy cứ thế cô độc rời đi, mang theo tất cả thương tổn mà rời đi.Nhưng ta không còn cơ hội nữa rồi.Thân thể ta ngày một suy yếu, dần dần đến cả việc triều chính cũng không thể tự mình xử lý. Tuyết Lang ngoan ngoãn hầu hạ ta, tự mình rót trà rót nước cho ta, như những cặp phu thê bình thường, mọi việc đều tận tâm.Thường Thục đã bệnh c.h.ế.t rồi, bên cạnh ta thay thế một nhóm người mới, bọn họ đều rất ngoan ngoãn, giống như con rối bị điều khiển vậy."Nàng xem, hoa mai ngoài cửa sổ có phải đã nở rồi không? Nhìn qua lớp rèm cửa sổ, cứ thấy không rõ ràng." Ta nằm trên giường, đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ.Tuyết Lang cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ, đến giờ uống thuốc rồi."

Chương 10