Lần đầu Lý Triển Nhan chụp ảnh, nhân viên quản lý lập tức xông tới. Cậu ấy đưa tay chặn ống kính của cô ta. “Xin lỗi, ở đây không thể chụp ảnh, mong cô tuân thủ quy định của viện bảo tàng, cũng như chịu trách nhiệm với bản thân.” Nói xong, cậu ấy còn chỉ vào một cái biển cảnh cáo bên cạnh. [Cấm chụp ảnh với xác ướp, người vi phạm tự gánh chịu hậu quả.] Lý Triển Nhan gật đầu cười, đồng ý với cậu ấy. Nhưng người nọ vừa đi, cô ta lập tức mở điện thoại ra chụp liên tiếp mấy tấm. “Đừng chụp nữa, xui xẻo lắm.” Tôi nhỏ giọng nhắc nhở cô ta, càng nhìn xác ướp nữ kia, tôi càng thấy khiếp sợ. Cô ta không để ý lắm, đưa ảnh cho tôi xem. “Thú vị quá, cậu xem, bọn tôi đổi mặt rồi, hahaha, trông giống như tôi nằm đó thật vậy, đợi lát nữa tôi đăng lên web, chắc chắn sẽ có một lượng lớn truy cập.” Tôi nhìn tấm hình kia, toàn thân rét run. Dưới mái tóc xoăn bồng bềnh của Lý Triển Nhan là một khuôn mặt xác ướp không có ngũ quan, mà xác ướp trong kệ trưng bày lại là một khuôn mặt trang điểm đậm đang tươi…

Chương 6

Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm TuổiTác giả: Nhất Mai Cương Phô NhiTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh DịLần đầu Lý Triển Nhan chụp ảnh, nhân viên quản lý lập tức xông tới. Cậu ấy đưa tay chặn ống kính của cô ta. “Xin lỗi, ở đây không thể chụp ảnh, mong cô tuân thủ quy định của viện bảo tàng, cũng như chịu trách nhiệm với bản thân.” Nói xong, cậu ấy còn chỉ vào một cái biển cảnh cáo bên cạnh. [Cấm chụp ảnh với xác ướp, người vi phạm tự gánh chịu hậu quả.] Lý Triển Nhan gật đầu cười, đồng ý với cậu ấy. Nhưng người nọ vừa đi, cô ta lập tức mở điện thoại ra chụp liên tiếp mấy tấm. “Đừng chụp nữa, xui xẻo lắm.” Tôi nhỏ giọng nhắc nhở cô ta, càng nhìn xác ướp nữ kia, tôi càng thấy khiếp sợ. Cô ta không để ý lắm, đưa ảnh cho tôi xem. “Thú vị quá, cậu xem, bọn tôi đổi mặt rồi, hahaha, trông giống như tôi nằm đó thật vậy, đợi lát nữa tôi đăng lên web, chắc chắn sẽ có một lượng lớn truy cập.” Tôi nhìn tấm hình kia, toàn thân rét run. Dưới mái tóc xoăn bồng bềnh của Lý Triển Nhan là một khuôn mặt xác ướp không có ngũ quan, mà xác ướp trong kệ trưng bày lại là một khuôn mặt trang điểm đậm đang tươi… Lúc Lý Triển Nhan quay về thì đã hơn mười hai giờ, hai người bạn cùng phòng khác cũng đã ngủ.Tôi lặng lẽ kéo cô ta ra nói chuyện.Khoảnh khắc nắm chặt cổ tay của cô ta, thật sự giống như nắm một bộ xương, đáng sợ tới mức tôi vội vàng rụt tay lại.“Làm gì vậy, tôi buồn ngủ muốn chết, tôi còn chưa tẩy trang nữa.”“Nhan Nhan, cậu thấy bình luận trên Weibo mà bảo cậu tự cầu phúc chưa.”Cô ta không kiên nhẫn nhíu mày:“Tên đó bị điên chắc, tôi xóa rồi, sao vậy?”“Cậu xóa rồi? Tôi thấy cậu ấy nói cũng có lý, lần trước cậu ấy bình luận nói cậu chụp ảnh với xác ướp nữ đã phạm vào điều cấm kỵ, khuyên cậu xóa ảnh chụp đi, còn cần phải làm gì đó nữa mà tôi vẫn chưa xem xong, không thì cậu liên lạc với cậu ấy chút đi? Tôi hỏi cậu ấy mà cậu ấy không nói.”Cô ta nhìn vẻ mặt tôi, đột nhiên trở nên có chút quái lạ, trên mặt sinh ra chút chán ghét.“Tề Dao, cậu có ý gì? Ý cậu là tôi trúng tà à? Cậu ta là antifan của tôi, cậu cũng là anti fan của tôi sao?”“Ý của tôi không phải vậy, sao cậu có thể nghĩ tôi như vậy chứ, tôi chỉ thấy quãng thời gian này cậu gầy đến mức quái lạ, sao cậu có thể gầy nhanh như vậy được? Chuyện này có bình thường đâu?”“Sao lại không bình thường? Bác sĩ nói tôi bình thường, dựa vào đâu mà các cậu nói tôi không bình thường, có phải cậu thấy tôi gầy mà cậu không gầy được nên cậu ghen tỵ với tôi không? Nhìn tôi đứng hàng đầu trong đội cổ vũ nên đỏ mắt sao?”“Không ngờ cậu lại là loại người này.”Nói xong, cô ta không đợi tôi giải thích đã đẩy tôi sang một bên, một mình quay về phòng.Tôi tức giận đến mức câm nín nửa ngày không nói nên lời.Thu Vũ Miên MiênLòng tốt trở thành lòng lang dạ thú, rõ ràng là tôi lo lắng cho cô ta, vì muốn tốt cho cô ta, thế mà cô ta lại nói tôi như vậy.Tôi lấy điện thoại ra gõ vài chữ tới tài khoản kia.[Cô ta có bệnh!]

Lúc Lý Triển Nhan quay về thì đã hơn mười hai giờ, hai người bạn cùng phòng khác cũng đã ngủ.

Tôi lặng lẽ kéo cô ta ra nói chuyện.

Khoảnh khắc nắm chặt cổ tay của cô ta, thật sự giống như nắm một bộ xương, đáng sợ tới mức tôi vội vàng rụt tay lại.

“Làm gì vậy, tôi buồn ngủ muốn chết, tôi còn chưa tẩy trang nữa.”

“Nhan Nhan, cậu thấy bình luận trên Weibo mà bảo cậu tự cầu phúc chưa.”

Cô ta không kiên nhẫn nhíu mày:

“Tên đó bị điên chắc, tôi xóa rồi, sao vậy?”

“Cậu xóa rồi? Tôi thấy cậu ấy nói cũng có lý, lần trước cậu ấy bình luận nói cậu chụp ảnh với xác ướp nữ đã phạm vào điều cấm kỵ, khuyên cậu xóa ảnh chụp đi, còn cần phải làm gì đó nữa mà tôi vẫn chưa xem xong, không thì cậu liên lạc với cậu ấy chút đi? Tôi hỏi cậu ấy mà cậu ấy không nói.”

Cô ta nhìn vẻ mặt tôi, đột nhiên trở nên có chút quái lạ, trên mặt sinh ra chút chán ghét.

“Tề Dao, cậu có ý gì? Ý cậu là tôi trúng tà à? Cậu ta là antifan của tôi, cậu cũng là anti fan của tôi sao?”

“Ý của tôi không phải vậy, sao cậu có thể nghĩ tôi như vậy chứ, tôi chỉ thấy quãng thời gian này cậu gầy đến mức quái lạ, sao cậu có thể gầy nhanh như vậy được? Chuyện này có bình thường đâu?”

“Sao lại không bình thường? Bác sĩ nói tôi bình thường, dựa vào đâu mà các cậu nói tôi không bình thường, có phải cậu thấy tôi gầy mà cậu không gầy được nên cậu ghen tỵ với tôi không? Nhìn tôi đứng hàng đầu trong đội cổ vũ nên đỏ mắt sao?”

“Không ngờ cậu lại là loại người này.”

Nói xong, cô ta không đợi tôi giải thích đã đẩy tôi sang một bên, một mình quay về phòng.

Tôi tức giận đến mức câm nín nửa ngày không nói nên lời.

Thu Vũ Miên Miên

Lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú, rõ ràng là tôi lo lắng cho cô ta, vì muốn tốt cho cô ta, thế mà cô ta lại nói tôi như vậy.

Tôi lấy điện thoại ra gõ vài chữ tới tài khoản kia.

[Cô ta có bệnh!]

Nghiêm Cấm Chụp Hình Xác Phụ Nữ Ngàn Năm TuổiTác giả: Nhất Mai Cương Phô NhiTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh DịLần đầu Lý Triển Nhan chụp ảnh, nhân viên quản lý lập tức xông tới. Cậu ấy đưa tay chặn ống kính của cô ta. “Xin lỗi, ở đây không thể chụp ảnh, mong cô tuân thủ quy định của viện bảo tàng, cũng như chịu trách nhiệm với bản thân.” Nói xong, cậu ấy còn chỉ vào một cái biển cảnh cáo bên cạnh. [Cấm chụp ảnh với xác ướp, người vi phạm tự gánh chịu hậu quả.] Lý Triển Nhan gật đầu cười, đồng ý với cậu ấy. Nhưng người nọ vừa đi, cô ta lập tức mở điện thoại ra chụp liên tiếp mấy tấm. “Đừng chụp nữa, xui xẻo lắm.” Tôi nhỏ giọng nhắc nhở cô ta, càng nhìn xác ướp nữ kia, tôi càng thấy khiếp sợ. Cô ta không để ý lắm, đưa ảnh cho tôi xem. “Thú vị quá, cậu xem, bọn tôi đổi mặt rồi, hahaha, trông giống như tôi nằm đó thật vậy, đợi lát nữa tôi đăng lên web, chắc chắn sẽ có một lượng lớn truy cập.” Tôi nhìn tấm hình kia, toàn thân rét run. Dưới mái tóc xoăn bồng bềnh của Lý Triển Nhan là một khuôn mặt xác ướp không có ngũ quan, mà xác ướp trong kệ trưng bày lại là một khuôn mặt trang điểm đậm đang tươi… Lúc Lý Triển Nhan quay về thì đã hơn mười hai giờ, hai người bạn cùng phòng khác cũng đã ngủ.Tôi lặng lẽ kéo cô ta ra nói chuyện.Khoảnh khắc nắm chặt cổ tay của cô ta, thật sự giống như nắm một bộ xương, đáng sợ tới mức tôi vội vàng rụt tay lại.“Làm gì vậy, tôi buồn ngủ muốn chết, tôi còn chưa tẩy trang nữa.”“Nhan Nhan, cậu thấy bình luận trên Weibo mà bảo cậu tự cầu phúc chưa.”Cô ta không kiên nhẫn nhíu mày:“Tên đó bị điên chắc, tôi xóa rồi, sao vậy?”“Cậu xóa rồi? Tôi thấy cậu ấy nói cũng có lý, lần trước cậu ấy bình luận nói cậu chụp ảnh với xác ướp nữ đã phạm vào điều cấm kỵ, khuyên cậu xóa ảnh chụp đi, còn cần phải làm gì đó nữa mà tôi vẫn chưa xem xong, không thì cậu liên lạc với cậu ấy chút đi? Tôi hỏi cậu ấy mà cậu ấy không nói.”Cô ta nhìn vẻ mặt tôi, đột nhiên trở nên có chút quái lạ, trên mặt sinh ra chút chán ghét.“Tề Dao, cậu có ý gì? Ý cậu là tôi trúng tà à? Cậu ta là antifan của tôi, cậu cũng là anti fan của tôi sao?”“Ý của tôi không phải vậy, sao cậu có thể nghĩ tôi như vậy chứ, tôi chỉ thấy quãng thời gian này cậu gầy đến mức quái lạ, sao cậu có thể gầy nhanh như vậy được? Chuyện này có bình thường đâu?”“Sao lại không bình thường? Bác sĩ nói tôi bình thường, dựa vào đâu mà các cậu nói tôi không bình thường, có phải cậu thấy tôi gầy mà cậu không gầy được nên cậu ghen tỵ với tôi không? Nhìn tôi đứng hàng đầu trong đội cổ vũ nên đỏ mắt sao?”“Không ngờ cậu lại là loại người này.”Nói xong, cô ta không đợi tôi giải thích đã đẩy tôi sang một bên, một mình quay về phòng.Tôi tức giận đến mức câm nín nửa ngày không nói nên lời.Thu Vũ Miên MiênLòng tốt trở thành lòng lang dạ thú, rõ ràng là tôi lo lắng cho cô ta, vì muốn tốt cho cô ta, thế mà cô ta lại nói tôi như vậy.Tôi lấy điện thoại ra gõ vài chữ tới tài khoản kia.[Cô ta có bệnh!]

Chương 6