Tôi sống ở khu chung cư số 2. Chiều thứ tư, ở đầu hành lang tòa nhà chúng tôi bị người ta dán lên một tờ giấy. Nửa trên tờ giấy kia viết ba chữ [Trịnh Đại Tài]. Nửa phần dưới, là một chữ rất to [chết]. Thu Vũ Miên Miên Trịnh Đại Tài là chủ của căn hộ 704. Tờ giấy này có lẽ là do kẻ thù nào đó của anh ta dán lên, chuyện này làm anh ta thấy rất ghê tởm. Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc trước việc này, rất nhiều người vây quanh đầu hành lang thảo luận. Xuất phát từ sự tò mò, tôi tìm lão Từ - bảo vệ của tòa nhà trong đám người rồi hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì. Lão Từ nói rằng hôm nay tờ giấy này bị người ta dán lên. Nhưng không biết ai đã làm. Ông ta còn nói Trịnh Đại Tài rất tức giận vì chuyện này, nói mình nhất định sẽ cho người dán giấy biết tay. Lão Từ đang hoài nghi có lẽ là người nào đó có tranh chấp về chỗ đậu xe với anh ta nên mới dán tờ giấy này. Tiểu khu chúng tôi ít chỗ đậu xe, bởi vậy khó đỗ xe vẫn là một vướng mắc trong lòng chủ tiểu khu. Nghe nói trước khi tôi dọn vào, ở…
Chương 16: Chương 16
Dự Báo Cái Chết - Siêu Nhân Ếch XanhTác giả: Siêu Nhân Ếch XanhTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámTôi sống ở khu chung cư số 2. Chiều thứ tư, ở đầu hành lang tòa nhà chúng tôi bị người ta dán lên một tờ giấy. Nửa trên tờ giấy kia viết ba chữ [Trịnh Đại Tài]. Nửa phần dưới, là một chữ rất to [chết]. Thu Vũ Miên Miên Trịnh Đại Tài là chủ của căn hộ 704. Tờ giấy này có lẽ là do kẻ thù nào đó của anh ta dán lên, chuyện này làm anh ta thấy rất ghê tởm. Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc trước việc này, rất nhiều người vây quanh đầu hành lang thảo luận. Xuất phát từ sự tò mò, tôi tìm lão Từ - bảo vệ của tòa nhà trong đám người rồi hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì. Lão Từ nói rằng hôm nay tờ giấy này bị người ta dán lên. Nhưng không biết ai đã làm. Ông ta còn nói Trịnh Đại Tài rất tức giận vì chuyện này, nói mình nhất định sẽ cho người dán giấy biết tay. Lão Từ đang hoài nghi có lẽ là người nào đó có tranh chấp về chỗ đậu xe với anh ta nên mới dán tờ giấy này. Tiểu khu chúng tôi ít chỗ đậu xe, bởi vậy khó đỗ xe vẫn là một vướng mắc trong lòng chủ tiểu khu. Nghe nói trước khi tôi dọn vào, ở… Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy vẫn không nên nói với anh ta rằng tôi là ai.Quách Thanh An không có mối liên hệ sâu với cha tôi, nếu chuyện tôi và cha làm bị phát hiện, không phải tử hình thì cũng là tù chung thân.Nhưng Quách Thanh An làm những chuyện này cũng chỉ có vài năm tù.Tôi chỉ sợ nếu như tôi nói thật với anh ta, đến lúc đó nếu anh ta bị bắt muốn được khoan hồng có thể sẽ khai tôi ra.Cho nên, để an toàn, tôi cảm thấy vẫn nên để cha nói bóng nói gió nhắc nhở anh ta không nên động thủ với tôi.Vì vậy, tôi đã gọi cho cha tôi và nói ngắn gọn về chuyện này.Sau khi ông ta nghe xong, im lặng nửa phút, cuối cùng nói rằng sẽ đi tìm Quách Thanh An hỏi rõ ràng.Đồng thời, ông ta tỏ vẻ cảm thấy việc này không phải Quách Thanh An làm, bởi vì Quách Thanh An không phải người như thế.Sau khi cúp điện thoại, tôi đứng ngồi không yên.Bây giờ ngẫm lại, muốn nói Quách Thanh An vì giấu diếm vụ án kia mà liên tiếp g.i.ế.c người quả thật có chút vô nghĩa, bởi vì nguy hiểm cùng lợi ích hoàn toàn không cân bằng.Huống chi, cho dù là anh ta giết, những dự báo tử vong này cũng không có ý nghĩa.Nhưng nếu không phải anh ta làm, vậy tại sao lại theo dõi tôi?Tôi không biết.Suốt hai mươi mấy phút, điện thoại bên kia của cha mới trả lời.Ông ấy nói cho tôi biết, Quách Thanh An nói việc này không phải anh ta làm.Đối với chuyện anh ta đặt camera tàng hình trước cửa nhà ta, Quách Thanh An cũng giải thích, nói là muốn xem ai sẽ tới cửa nhà tôi động tay động chân.Chuyện này có chút vượt ngoài dự tính của tôi.Thu Vũ Miên MiênTôi không ngờ, Quách Thanh An thế mà lấy tôi làm mồi nhử.Sau khi hàn huyên cùng cha vài câu, tôi kết thúc cuộc điện thoại.Đặt điện thoại xuống, tôi lại nhớ lại từng lời nói cử chỉ của Quách Thanh An.Thật sự không phải anh ta sao?Tôi không dám chắc.Cơn buồn ngủ lại ập tới.Đầu óc tôi hỗn loạn, không tập trung tinh thần suy nghĩ gì được nữa.Tôi không chịu đựng nữa mà trực tiếp đi ngủ.Giấc ngủ này rất sâu.Đến khi tôi tỉnh lại thì sắc trời đã sáng choang.Vừa nhìn điện thoại không ngờ đã qua mười giờ rưỡi.Tôi mở nhóm cư dân ra. Sau khi xem lại lịch sử trò chuyện, tôi phát hiện ra một tin tức rất sốc.Trên dự báo tử vong, xuất hiện tên Quách Thanh An.Hơn nữa Quách Thanh An... đã mất tích.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy vẫn không nên nói với anh ta rằng tôi là ai.
Quách Thanh An không có mối liên hệ sâu với cha tôi, nếu chuyện tôi và cha làm bị phát hiện, không phải tử hình thì cũng là tù chung thân.
Nhưng Quách Thanh An làm những chuyện này cũng chỉ có vài năm tù.
Tôi chỉ sợ nếu như tôi nói thật với anh ta, đến lúc đó nếu anh ta bị bắt muốn được khoan hồng có thể sẽ khai tôi ra.
Cho nên, để an toàn, tôi cảm thấy vẫn nên để cha nói bóng nói gió nhắc nhở anh ta không nên động thủ với tôi.
Vì vậy, tôi đã gọi cho cha tôi và nói ngắn gọn về chuyện này.
Sau khi ông ta nghe xong, im lặng nửa phút, cuối cùng nói rằng sẽ đi tìm Quách Thanh An hỏi rõ ràng.
Đồng thời, ông ta tỏ vẻ cảm thấy việc này không phải Quách Thanh An làm, bởi vì Quách Thanh An không phải người như thế.
Sau khi cúp điện thoại, tôi đứng ngồi không yên.
Bây giờ ngẫm lại, muốn nói Quách Thanh An vì giấu diếm vụ án kia mà liên tiếp g.i.ế.c người quả thật có chút vô nghĩa, bởi vì nguy hiểm cùng lợi ích hoàn toàn không cân bằng.
Huống chi, cho dù là anh ta giết, những dự báo tử vong này cũng không có ý nghĩa.
Nhưng nếu không phải anh ta làm, vậy tại sao lại theo dõi tôi?
Tôi không biết.
Suốt hai mươi mấy phút, điện thoại bên kia của cha mới trả lời.
Ông ấy nói cho tôi biết, Quách Thanh An nói việc này không phải anh ta làm.
Đối với chuyện anh ta đặt camera tàng hình trước cửa nhà ta, Quách Thanh An cũng giải thích, nói là muốn xem ai sẽ tới cửa nhà tôi động tay động chân.
Chuyện này có chút vượt ngoài dự tính của tôi.
Thu Vũ Miên Miên
Tôi không ngờ, Quách Thanh An thế mà lấy tôi làm mồi nhử.
Sau khi hàn huyên cùng cha vài câu, tôi kết thúc cuộc điện thoại.
Đặt điện thoại xuống, tôi lại nhớ lại từng lời nói cử chỉ của Quách Thanh An.
Thật sự không phải anh ta sao?
Tôi không dám chắc.
Cơn buồn ngủ lại ập tới.
Đầu óc tôi hỗn loạn, không tập trung tinh thần suy nghĩ gì được nữa.
Tôi không chịu đựng nữa mà trực tiếp đi ngủ.
Giấc ngủ này rất sâu.
Đến khi tôi tỉnh lại thì sắc trời đã sáng choang.
Vừa nhìn điện thoại không ngờ đã qua mười giờ rưỡi.
Tôi mở nhóm cư dân ra. Sau khi xem lại lịch sử trò chuyện, tôi phát hiện ra một tin tức rất sốc.
Trên dự báo tử vong, xuất hiện tên Quách Thanh An.
Hơn nữa Quách Thanh An... đã mất tích.
Dự Báo Cái Chết - Siêu Nhân Ếch XanhTác giả: Siêu Nhân Ếch XanhTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámTôi sống ở khu chung cư số 2. Chiều thứ tư, ở đầu hành lang tòa nhà chúng tôi bị người ta dán lên một tờ giấy. Nửa trên tờ giấy kia viết ba chữ [Trịnh Đại Tài]. Nửa phần dưới, là một chữ rất to [chết]. Thu Vũ Miên Miên Trịnh Đại Tài là chủ của căn hộ 704. Tờ giấy này có lẽ là do kẻ thù nào đó của anh ta dán lên, chuyện này làm anh ta thấy rất ghê tởm. Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc trước việc này, rất nhiều người vây quanh đầu hành lang thảo luận. Xuất phát từ sự tò mò, tôi tìm lão Từ - bảo vệ của tòa nhà trong đám người rồi hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì. Lão Từ nói rằng hôm nay tờ giấy này bị người ta dán lên. Nhưng không biết ai đã làm. Ông ta còn nói Trịnh Đại Tài rất tức giận vì chuyện này, nói mình nhất định sẽ cho người dán giấy biết tay. Lão Từ đang hoài nghi có lẽ là người nào đó có tranh chấp về chỗ đậu xe với anh ta nên mới dán tờ giấy này. Tiểu khu chúng tôi ít chỗ đậu xe, bởi vậy khó đỗ xe vẫn là một vướng mắc trong lòng chủ tiểu khu. Nghe nói trước khi tôi dọn vào, ở… Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy vẫn không nên nói với anh ta rằng tôi là ai.Quách Thanh An không có mối liên hệ sâu với cha tôi, nếu chuyện tôi và cha làm bị phát hiện, không phải tử hình thì cũng là tù chung thân.Nhưng Quách Thanh An làm những chuyện này cũng chỉ có vài năm tù.Tôi chỉ sợ nếu như tôi nói thật với anh ta, đến lúc đó nếu anh ta bị bắt muốn được khoan hồng có thể sẽ khai tôi ra.Cho nên, để an toàn, tôi cảm thấy vẫn nên để cha nói bóng nói gió nhắc nhở anh ta không nên động thủ với tôi.Vì vậy, tôi đã gọi cho cha tôi và nói ngắn gọn về chuyện này.Sau khi ông ta nghe xong, im lặng nửa phút, cuối cùng nói rằng sẽ đi tìm Quách Thanh An hỏi rõ ràng.Đồng thời, ông ta tỏ vẻ cảm thấy việc này không phải Quách Thanh An làm, bởi vì Quách Thanh An không phải người như thế.Sau khi cúp điện thoại, tôi đứng ngồi không yên.Bây giờ ngẫm lại, muốn nói Quách Thanh An vì giấu diếm vụ án kia mà liên tiếp g.i.ế.c người quả thật có chút vô nghĩa, bởi vì nguy hiểm cùng lợi ích hoàn toàn không cân bằng.Huống chi, cho dù là anh ta giết, những dự báo tử vong này cũng không có ý nghĩa.Nhưng nếu không phải anh ta làm, vậy tại sao lại theo dõi tôi?Tôi không biết.Suốt hai mươi mấy phút, điện thoại bên kia của cha mới trả lời.Ông ấy nói cho tôi biết, Quách Thanh An nói việc này không phải anh ta làm.Đối với chuyện anh ta đặt camera tàng hình trước cửa nhà ta, Quách Thanh An cũng giải thích, nói là muốn xem ai sẽ tới cửa nhà tôi động tay động chân.Chuyện này có chút vượt ngoài dự tính của tôi.Thu Vũ Miên MiênTôi không ngờ, Quách Thanh An thế mà lấy tôi làm mồi nhử.Sau khi hàn huyên cùng cha vài câu, tôi kết thúc cuộc điện thoại.Đặt điện thoại xuống, tôi lại nhớ lại từng lời nói cử chỉ của Quách Thanh An.Thật sự không phải anh ta sao?Tôi không dám chắc.Cơn buồn ngủ lại ập tới.Đầu óc tôi hỗn loạn, không tập trung tinh thần suy nghĩ gì được nữa.Tôi không chịu đựng nữa mà trực tiếp đi ngủ.Giấc ngủ này rất sâu.Đến khi tôi tỉnh lại thì sắc trời đã sáng choang.Vừa nhìn điện thoại không ngờ đã qua mười giờ rưỡi.Tôi mở nhóm cư dân ra. Sau khi xem lại lịch sử trò chuyện, tôi phát hiện ra một tin tức rất sốc.Trên dự báo tử vong, xuất hiện tên Quách Thanh An.Hơn nữa Quách Thanh An... đã mất tích.