Tôi sống ở khu chung cư số 2. Chiều thứ tư, ở đầu hành lang tòa nhà chúng tôi bị người ta dán lên một tờ giấy. Nửa trên tờ giấy kia viết ba chữ [Trịnh Đại Tài]. Nửa phần dưới, là một chữ rất to [chết]. Thu Vũ Miên Miên Trịnh Đại Tài là chủ của căn hộ 704. Tờ giấy này có lẽ là do kẻ thù nào đó của anh ta dán lên, chuyện này làm anh ta thấy rất ghê tởm. Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc trước việc này, rất nhiều người vây quanh đầu hành lang thảo luận. Xuất phát từ sự tò mò, tôi tìm lão Từ - bảo vệ của tòa nhà trong đám người rồi hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì. Lão Từ nói rằng hôm nay tờ giấy này bị người ta dán lên. Nhưng không biết ai đã làm. Ông ta còn nói Trịnh Đại Tài rất tức giận vì chuyện này, nói mình nhất định sẽ cho người dán giấy biết tay. Lão Từ đang hoài nghi có lẽ là người nào đó có tranh chấp về chỗ đậu xe với anh ta nên mới dán tờ giấy này. Tiểu khu chúng tôi ít chỗ đậu xe, bởi vậy khó đỗ xe vẫn là một vướng mắc trong lòng chủ tiểu khu. Nghe nói trước khi tôi dọn vào, ở…

Chương 18: Chương 18

Dự Báo Cái Chết - Siêu Nhân Ếch XanhTác giả: Siêu Nhân Ếch XanhTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámTôi sống ở khu chung cư số 2. Chiều thứ tư, ở đầu hành lang tòa nhà chúng tôi bị người ta dán lên một tờ giấy. Nửa trên tờ giấy kia viết ba chữ [Trịnh Đại Tài]. Nửa phần dưới, là một chữ rất to [chết]. Thu Vũ Miên Miên Trịnh Đại Tài là chủ của căn hộ 704. Tờ giấy này có lẽ là do kẻ thù nào đó của anh ta dán lên, chuyện này làm anh ta thấy rất ghê tởm. Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc trước việc này, rất nhiều người vây quanh đầu hành lang thảo luận. Xuất phát từ sự tò mò, tôi tìm lão Từ - bảo vệ của tòa nhà trong đám người rồi hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì. Lão Từ nói rằng hôm nay tờ giấy này bị người ta dán lên. Nhưng không biết ai đã làm. Ông ta còn nói Trịnh Đại Tài rất tức giận vì chuyện này, nói mình nhất định sẽ cho người dán giấy biết tay. Lão Từ đang hoài nghi có lẽ là người nào đó có tranh chấp về chỗ đậu xe với anh ta nên mới dán tờ giấy này. Tiểu khu chúng tôi ít chỗ đậu xe, bởi vậy khó đỗ xe vẫn là một vướng mắc trong lòng chủ tiểu khu. Nghe nói trước khi tôi dọn vào, ở… "Cái gì?" Tôi nhíu nhíu mày: "Lão Từ, ông có ý gì?”Tại sao tôi phải đầu thú?Còn nữa, tại sao lão Từ lại gọi tôi là đại ca?Ông ta đưa sữa cho tôi và nói:"Đại ca, cậu...Cậu thật sự không nhớ rõ gì sao?"Tôi nhớ được cái gì?" Vẻ mặt tôi nghi hoặc."Đại ca, cậu uống sữa trước đi, cậu vừa uống tôi vừa nói."Tôi ngoan ngoãn mở sữa ra, uống một ngụm rồi hỏi:"Lão Từ, ông nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc ông có ý gì?""Đại ca, năm đó ở thành phố Lệ Hà, tôi vẫn đi theo bên cạnh cậu.""Lần đó vì một dự án mà chúng ta nổi lên xung đột với người khác, trong lúc đánh nhau, bọn họ đã... đánh vào đầu cậu.""Tôi cũng không biết cậu là đột nhiên mất trí nhớ hay là nhân cách phân liệt, nhưng cậu thật sự không nhớ rõ mấy ngày nay cậu đã làm cái gì sao?"Lão Từ là thuộc hạ cũ của tôi?Vì sao tôi không có chút ấn tượng nào?Chờ một chút... Không đúng, hình như lúc ấy dưới trướng tôi quả thật có một người như vậy.Nhưng theo ý của ông ta, mấy ngày nay tôi đã làm chuyện gì ghê gớm?"Rốt cuộc tôi đã làm gì?" Tôi hỏi."Cậu g.i.ế.c c.h.ế.t Trịnh Đại Tài, Phó Yến, còn có Quách Thanh An!" Vẻ mặt ông ta nghiêm túc nói."Không đúng, không đúng, tôi không có g.i.ế.c bọn họ, tôi không có g.i.ế.c bọn họ!"Nhưng không biết tại sao, trong lòng có một giọng nói lại đang nói cho tôi biết, là tôi g.i.ế.c bọn họ."Là cậu động tay động chân trong phòng kiểm soát thang máy, khống chế thời gian làm cho nó vừa hay rơi xuống lúc Trịnh Đại Tài tiến vào. Là cậu thay thuốc tim của Phó Yến, khiến cho lúc cô ta phát bệnh dù có uống thuốc cũng không thể giảm bớt. Là cậu lái xe tải vào công viên Đông Giang, cố ý đ.â.m hỏng hàng rào bảo vệ bờ sông. Sau đó để xe dừng ở một bên sườn dốc trên, lúc Quách Thanh An đi qua cố ý dùng thiết bị điều khiển từ xa để cho xe từ trên sườn dốc lao xuống, khiến anh ta rơi xuống sông. Đại ca, thật sự cậu không nhớ một chút nào sao?!"Mấy chữ cuối cùng, lão Từ gần như cắn răng nói."Tôi... Tôi..."Tôi thực sự không có bất kỳ ký ức liên quan nào.Nhưng trong lòng tôi tự nhiên cảm thấy, lời lão Từ nói, đều là sự thật..."Đại ca, hiện tại cảnh sát đã tra được, thiết bị để động thủ với thang máy và điều khiển từ xa là tôi đi mua. Bây giờ bọn họ nghi ngờ người là do tôi giết! Lúc trước cậu đã hứa với tôi, một khi cảnh sát tra được chuyện này của tôi thì cậu sẽ đi tự thú, nhận hết thảy mọi việc, tuyệt đối không tiện liên lụy đến tôi. Đại ca, cậu nói được phải làm được!"Lão Từ chân thành nói.Tôi sững sờ.Thì ra... đây mới là chân tướng sao?"Nhưng tại sao tôi phải g.i.ế.c họ?"Thu Vũ Miên MiênTrong đầu tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vì thế tôi hỏi."Bọn họ đều là đối thủ cũ của chúng ta, cậu nói chỉ có diệt trừ bọn họ thì giám đốc Trần mới có thể sống tốt, các anh em cũng mới có thể tiếp tục ăn miếng cơm này. Đại ca, đi tự thú đi!"Tôi trầm tư hồi lâu, hồi đáp:"Được...Tôi đi tự thú."

"Cái gì?" Tôi nhíu nhíu mày: "Lão Từ, ông có ý gì?”

Tại sao tôi phải đầu thú?

Còn nữa, tại sao lão Từ lại gọi tôi là đại ca?

Ông ta đưa sữa cho tôi và nói:

"Đại ca, cậu...Cậu thật sự không nhớ rõ gì sao?

"Tôi nhớ được cái gì?" Vẻ mặt tôi nghi hoặc.

"Đại ca, cậu uống sữa trước đi, cậu vừa uống tôi vừa nói."

Tôi ngoan ngoãn mở sữa ra, uống một ngụm rồi hỏi:

"Lão Từ, ông nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc ông có ý gì?"

"Đại ca, năm đó ở thành phố Lệ Hà, tôi vẫn đi theo bên cạnh cậu."

"Lần đó vì một dự án mà chúng ta nổi lên xung đột với người khác, trong lúc đánh nhau, bọn họ đã... đánh vào đầu cậu."

"Tôi cũng không biết cậu là đột nhiên mất trí nhớ hay là nhân cách phân liệt, nhưng cậu thật sự không nhớ rõ mấy ngày nay cậu đã làm cái gì sao?"

Lão Từ là thuộc hạ cũ của tôi?

Vì sao tôi không có chút ấn tượng nào?

Chờ một chút... Không đúng, hình như lúc ấy dưới trướng tôi quả thật có một người như vậy.

Nhưng theo ý của ông ta, mấy ngày nay tôi đã làm chuyện gì ghê gớm?

"Rốt cuộc tôi đã làm gì?" Tôi hỏi.

"Cậu g.i.ế.c c.h.ế.t Trịnh Đại Tài, Phó Yến, còn có Quách Thanh An!" Vẻ mặt ông ta nghiêm túc nói.

"Không đúng, không đúng, tôi không có g.i.ế.c bọn họ, tôi không có g.i.ế.c bọn họ!"

Nhưng không biết tại sao, trong lòng có một giọng nói lại đang nói cho tôi biết, là tôi g.i.ế.c bọn họ.

"Là cậu động tay động chân trong phòng kiểm soát thang máy, khống chế thời gian làm cho nó vừa hay rơi xuống lúc Trịnh Đại Tài tiến vào. Là cậu thay thuốc tim của Phó Yến, khiến cho lúc cô ta phát bệnh dù có uống thuốc cũng không thể giảm bớt. Là cậu lái xe tải vào công viên Đông Giang, cố ý đ.â.m hỏng hàng rào bảo vệ bờ sông. Sau đó để xe dừng ở một bên sườn dốc trên, lúc Quách Thanh An đi qua cố ý dùng thiết bị điều khiển từ xa để cho xe từ trên sườn dốc lao xuống, khiến anh ta rơi xuống sông. Đại ca, thật sự cậu không nhớ một chút nào sao?!"

Mấy chữ cuối cùng, lão Từ gần như cắn răng nói.

"Tôi... Tôi..."

Tôi thực sự không có bất kỳ ký ức liên quan nào.

Nhưng trong lòng tôi tự nhiên cảm thấy, lời lão Từ nói, đều là sự thật...

"Đại ca, hiện tại cảnh sát đã tra được, thiết bị để động thủ với thang máy và điều khiển từ xa là tôi đi mua. Bây giờ bọn họ nghi ngờ người là do tôi giết! Lúc trước cậu đã hứa với tôi, một khi cảnh sát tra được chuyện này của tôi thì cậu sẽ đi tự thú, nhận hết thảy mọi việc, tuyệt đối không tiện liên lụy đến tôi. Đại ca, cậu nói được phải làm được!"

Lão Từ chân thành nói.

Tôi sững sờ.

Thì ra... đây mới là chân tướng sao?

"Nhưng tại sao tôi phải g.i.ế.c họ?"

Thu Vũ Miên Miên

Trong đầu tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vì thế tôi hỏi.

"Bọn họ đều là đối thủ cũ của chúng ta, cậu nói chỉ có diệt trừ bọn họ thì giám đốc Trần mới có thể sống tốt, các anh em cũng mới có thể tiếp tục ăn miếng cơm này. Đại ca, đi tự thú đi!"

Tôi trầm tư hồi lâu, hồi đáp:

"Được...Tôi đi tự thú."

Dự Báo Cái Chết - Siêu Nhân Ếch XanhTác giả: Siêu Nhân Ếch XanhTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámTôi sống ở khu chung cư số 2. Chiều thứ tư, ở đầu hành lang tòa nhà chúng tôi bị người ta dán lên một tờ giấy. Nửa trên tờ giấy kia viết ba chữ [Trịnh Đại Tài]. Nửa phần dưới, là một chữ rất to [chết]. Thu Vũ Miên Miên Trịnh Đại Tài là chủ của căn hộ 704. Tờ giấy này có lẽ là do kẻ thù nào đó của anh ta dán lên, chuyện này làm anh ta thấy rất ghê tởm. Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc trước việc này, rất nhiều người vây quanh đầu hành lang thảo luận. Xuất phát từ sự tò mò, tôi tìm lão Từ - bảo vệ của tòa nhà trong đám người rồi hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì. Lão Từ nói rằng hôm nay tờ giấy này bị người ta dán lên. Nhưng không biết ai đã làm. Ông ta còn nói Trịnh Đại Tài rất tức giận vì chuyện này, nói mình nhất định sẽ cho người dán giấy biết tay. Lão Từ đang hoài nghi có lẽ là người nào đó có tranh chấp về chỗ đậu xe với anh ta nên mới dán tờ giấy này. Tiểu khu chúng tôi ít chỗ đậu xe, bởi vậy khó đỗ xe vẫn là một vướng mắc trong lòng chủ tiểu khu. Nghe nói trước khi tôi dọn vào, ở… "Cái gì?" Tôi nhíu nhíu mày: "Lão Từ, ông có ý gì?”Tại sao tôi phải đầu thú?Còn nữa, tại sao lão Từ lại gọi tôi là đại ca?Ông ta đưa sữa cho tôi và nói:"Đại ca, cậu...Cậu thật sự không nhớ rõ gì sao?"Tôi nhớ được cái gì?" Vẻ mặt tôi nghi hoặc."Đại ca, cậu uống sữa trước đi, cậu vừa uống tôi vừa nói."Tôi ngoan ngoãn mở sữa ra, uống một ngụm rồi hỏi:"Lão Từ, ông nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc ông có ý gì?""Đại ca, năm đó ở thành phố Lệ Hà, tôi vẫn đi theo bên cạnh cậu.""Lần đó vì một dự án mà chúng ta nổi lên xung đột với người khác, trong lúc đánh nhau, bọn họ đã... đánh vào đầu cậu.""Tôi cũng không biết cậu là đột nhiên mất trí nhớ hay là nhân cách phân liệt, nhưng cậu thật sự không nhớ rõ mấy ngày nay cậu đã làm cái gì sao?"Lão Từ là thuộc hạ cũ của tôi?Vì sao tôi không có chút ấn tượng nào?Chờ một chút... Không đúng, hình như lúc ấy dưới trướng tôi quả thật có một người như vậy.Nhưng theo ý của ông ta, mấy ngày nay tôi đã làm chuyện gì ghê gớm?"Rốt cuộc tôi đã làm gì?" Tôi hỏi."Cậu g.i.ế.c c.h.ế.t Trịnh Đại Tài, Phó Yến, còn có Quách Thanh An!" Vẻ mặt ông ta nghiêm túc nói."Không đúng, không đúng, tôi không có g.i.ế.c bọn họ, tôi không có g.i.ế.c bọn họ!"Nhưng không biết tại sao, trong lòng có một giọng nói lại đang nói cho tôi biết, là tôi g.i.ế.c bọn họ."Là cậu động tay động chân trong phòng kiểm soát thang máy, khống chế thời gian làm cho nó vừa hay rơi xuống lúc Trịnh Đại Tài tiến vào. Là cậu thay thuốc tim của Phó Yến, khiến cho lúc cô ta phát bệnh dù có uống thuốc cũng không thể giảm bớt. Là cậu lái xe tải vào công viên Đông Giang, cố ý đ.â.m hỏng hàng rào bảo vệ bờ sông. Sau đó để xe dừng ở một bên sườn dốc trên, lúc Quách Thanh An đi qua cố ý dùng thiết bị điều khiển từ xa để cho xe từ trên sườn dốc lao xuống, khiến anh ta rơi xuống sông. Đại ca, thật sự cậu không nhớ một chút nào sao?!"Mấy chữ cuối cùng, lão Từ gần như cắn răng nói."Tôi... Tôi..."Tôi thực sự không có bất kỳ ký ức liên quan nào.Nhưng trong lòng tôi tự nhiên cảm thấy, lời lão Từ nói, đều là sự thật..."Đại ca, hiện tại cảnh sát đã tra được, thiết bị để động thủ với thang máy và điều khiển từ xa là tôi đi mua. Bây giờ bọn họ nghi ngờ người là do tôi giết! Lúc trước cậu đã hứa với tôi, một khi cảnh sát tra được chuyện này của tôi thì cậu sẽ đi tự thú, nhận hết thảy mọi việc, tuyệt đối không tiện liên lụy đến tôi. Đại ca, cậu nói được phải làm được!"Lão Từ chân thành nói.Tôi sững sờ.Thì ra... đây mới là chân tướng sao?"Nhưng tại sao tôi phải g.i.ế.c họ?"Thu Vũ Miên MiênTrong đầu tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vì thế tôi hỏi."Bọn họ đều là đối thủ cũ của chúng ta, cậu nói chỉ có diệt trừ bọn họ thì giám đốc Trần mới có thể sống tốt, các anh em cũng mới có thể tiếp tục ăn miếng cơm này. Đại ca, đi tự thú đi!"Tôi trầm tư hồi lâu, hồi đáp:"Được...Tôi đi tự thú."

Chương 18: Chương 18