1. Ta thường nghi ngờ tỷ tỷ có thể nhìn thấy những thứ mà ta không thể nhìn thấy. Khi không có người xung quanh, chỉ còn lại mỗi hai chúng ta. Tỷ tỷ nằm trên giường, giơ nắm tay nhỏ nhắn lên không trung, giương nanh múa vuốt, ánh mắt tràn đầy điên cuồng. "Chà, một bát lẩu cay thật lớn! Ta ăn, ăn, ăn!" "Oa, còn có một ly trà sữa khoai môn trân châu, ta uống, uống, uống!" "Wow, gà rán, hamburger, khoai tây chiên, khoai lát, bánh kem, mau mau chui hết vào miệng ta!" Mỗi lần như vậy, ta đều không nhịn được mà bò ra xa hơn một chút. Chỉ sợ nàng ăn luôn cả ta. 2. Tính cách tỷ tỷ hoạt bát, mẫu thân đặt tên là Hỉ Nhi. Ta trầm lặng hơn, mẫu thân gọi ta là Xảo Nhi. Phụ mẫu ta đều là nô bộc của Cao gia. Phụ thân vì bảo vệ tiểu thiếu gia mà bị ngựa giẫm gãy xương sườn, chẳng bao lâu sau liền qua đời. Ta và tỷ tỷ bẩm sinh đã trở thành nô bộc, cũng là con của một quả phụ. Đời này ngoài chủ nhân ra, không ai có thể định đoạt sinh tử của ta, kể cả là tướng công của ta đi chăng nữa. Ta vui mừng vì…
Chương 12: Chương 12
Mấy Đời Phiêu Bạt - Phẫn Nộ Đích Hàm Áp ĐảnTác giả: Phẫn Nộ Đích Hàm Áp ĐảnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên Không1. Ta thường nghi ngờ tỷ tỷ có thể nhìn thấy những thứ mà ta không thể nhìn thấy. Khi không có người xung quanh, chỉ còn lại mỗi hai chúng ta. Tỷ tỷ nằm trên giường, giơ nắm tay nhỏ nhắn lên không trung, giương nanh múa vuốt, ánh mắt tràn đầy điên cuồng. "Chà, một bát lẩu cay thật lớn! Ta ăn, ăn, ăn!" "Oa, còn có một ly trà sữa khoai môn trân châu, ta uống, uống, uống!" "Wow, gà rán, hamburger, khoai tây chiên, khoai lát, bánh kem, mau mau chui hết vào miệng ta!" Mỗi lần như vậy, ta đều không nhịn được mà bò ra xa hơn một chút. Chỉ sợ nàng ăn luôn cả ta. 2. Tính cách tỷ tỷ hoạt bát, mẫu thân đặt tên là Hỉ Nhi. Ta trầm lặng hơn, mẫu thân gọi ta là Xảo Nhi. Phụ mẫu ta đều là nô bộc của Cao gia. Phụ thân vì bảo vệ tiểu thiếu gia mà bị ngựa giẫm gãy xương sườn, chẳng bao lâu sau liền qua đời. Ta và tỷ tỷ bẩm sinh đã trở thành nô bộc, cũng là con của một quả phụ. Đời này ngoài chủ nhân ra, không ai có thể định đoạt sinh tử của ta, kể cả là tướng công của ta đi chăng nữa. Ta vui mừng vì… 39.Ta ra chiến trường chữa trị cho các thương binh, còn Chân Ni ở lại hậu phương. Cách duy nhất để chúng ta liên lạc với nhau là qua thư tín.Có lúc nàng mắng chính mình mù quáng, sao lại nhìn trúng Trình Vọng gió chiều nào theo chiều ấy. Có lúc nàng cũng cảm thấy buồn bã, nghĩ rằng chỉ có thể viết vài bài báo, mà không thể làm gì cho quốc gia. Còn phần lớn, nàng chỉ dặn dò ta nhất định phải chú ý an toàn. Nàng không ngừng sáng tác, khi rảnh rỗi lại dịch những cuốn sách tiến bộ từ nước ngoài. Chiến tranh vốn dĩ vô tình. Một hồi chiến tranh, doanh trại của chúng ta bị tấn công bất ngờ. Ta ngã xuống dưới mưa b.o.m đạn, nhìn thấy vết đỏ trên mu bàn tay, từ từ nhắm mắt lại. Chỉ tiếc là không thể nhìn thấy chiến tranh thắng lợi ngày hôm ấy. Ta chỉ có thể đi đến đây, phần còn lại sẽ nhờ cả vào các ngươi rồi.40."Vẫn là một đứa bé gái, mang đi dìm c.h.ế.t đi." "Sao lại là đứa không có của quý?" "Đưa đi bỏ đi." Ba lần đầu, ta đều không thể đầu thai thành công. Hoặc là bị dìm chết, hoặc là bị vứt vào giếng đầy xác trẻ con thối rữa, hoặc là bị vứt ra ngoài cho dã thú ăn thịt. Lần đầu tiên trong mấy đời ta cảm thấy hoảng loạn. Thế giới này là sao vậy? Thật sự quá không bình thường! May mà lần thứ năm, cuối cùng ta cũng đầu thai thành công.Dù cha mẹ không ưa ta vì ta là con gái, nhưng vì họ không có đứa con nào khác, đành phải để ta lại ma nuôi nấng. Ta cứ tưởng tên của mình là "Yêu Muội," nhưng một ngày nọ ta mới biết tên thật là "Yểu Muội." Cha ta đặt tên cho ta, hy vọng sau này tất cả các muội muội phía sau ta đều sẽ c.h.ế.t hết đi. Có lẽ vì phía sau ta toàn là muội muội, ông ấy không còn đứa con trai nào khác. Để truyền thừa hương khói, ông ấy đã nhận đường ca nhà Đại bá về làm con nuôi, tránh không có người kế thừa sau khi chết. Từ nhỏ ta đã phải làm việc quần quật không ngừng nghỉ, trong khi ca ca được nhận nuôi lại chẳng phải làm bất cứ việc gì. "Món hàng lỗ vốn." Hắn gọi ta như vậy, là mẹ đã dạy hắn. Mỗi lần nghe được từ này, ta lại lao vào đánh nhau với hắn. Ta học võ, biết đánh vào chỗ nào vừa đau lại không để lại vết thương. Hắn đánh không lại ta, liền đi tố cáo với mẹ. Lúc này mẹ lại không phân biệt đúng sai mà đánh ta. Bà ấy đã cong eo nhún nhường cả đời, cuối cùng lại thẳng lưng mà đối xử với ta như kẻ thù. Vào lúc đó, ta thường im lặng, mặc cho từng cây gậy rơi xuống người mình. Chỉ là ánh mắt ta vẫn không rời khỏi hướng của ca ca. .Lần sau, ta sẽ đánh hắn đau hơn. Sau vài lần, hắn cũng không dám trêu chọc ta nữa.41.Khi rảnh rỗi, ta cũng sẽ lén lút đến trường gần đó nghe lén bài giảng. Mong rằng có thể nghe thấy những cái tên quen thuộc. "Hôm nay chúng ta sẽ học bài của 'Tân Canh Giả.'" Một đứa trẻ giơ tay: "Thưa thầy, Tân Canh Giả nghe có vẻ kỳ lạ, có phải là tên người không?" Cô giáo cười giải thích: "'Tân nghĩa là thời đại mới, Canh Giả là dân chúng, có thể coi là người dân trong thời đại mới.” "Thực ra, có một lý thuyết cho rằng Tân Canh Giả chính là Chân Ni, nhưng lý thuyết được nhiều người chấp nhận hơn là bút danh này thuộc về chồng cũ của nàng, Trình Vọng.” "Người ta cho rằng một người phụ nữ sẽ không có tư tưởng sắc bén như thế, nàng nhận bút danh này để nhận tội thay cho chồng.”"Ngày xưa, khi Trình Vọng bị bắt, không lâu sau vợ hắn chủ động nhận mình là Tân Canh Giả, yêu cầu thả hắn ra.” "Việc ly hôn và công khai này của hai người đều là vì bảo vệ Trình Vọng.” "Dĩ nhiên, cũng có người không đồng ý với lý thuyết này, hai phe tranh cãi không ngừng, cho nên các bài viết của Tân Canh Giả vẫn không được ký tên rõ ràng." Cô giáo cười nói: "Chưa chắc hai người vẫn còn tình cảm tốt đâu." "Nói hươu nói vượn!" Ta từ góc tường nhảy ra, quát lớn, "Ngươi đang làm hại học sinh đấy!" Cô giáo khoanh tay trước ngực: "Ta nói hươu nói vượn như thế nào? Sách giáo khoa chỉ dạy là như thế." "Sách giáo khoa thì đúng sao?" Ta như thể đã nghe qua phản bác này trong một kiếp trước, nhưng không có thời gian để suy nghĩ nhiều. "Cô có biết 'Lục Uyển Nghi' không?" Cô giáo quả thật có chút kiến thức: "Ngươi nói là Lục Uyển Nghi, người được gọi là 'Cặp tỷ muội đầu trọc' với Chân Ni?" Cặp tỷ muội đầu trọc? Cái gì vậy? Ta nhớ lại, đúng là cả hai chúng ta đều cạo trọc đầu, ta thừa nhận. "Chính là nàng ấy, ta có những bức thư trao đổi giữa nàng và Chân Ni, trong đó rõ ràng viết rằng, Trình Vọng là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, là một kẻ bạc tình." Nếu Chân Ni biết được sau này người ta dựng lên câu chuyện tình yêu giữa nàng và Trình Vọng, chắc nàng sẽ tức đến mức đội mồ sống dậy quá.
39.
Ta ra chiến trường chữa trị cho các thương binh, còn Chân Ni ở lại hậu phương. Cách duy nhất để chúng ta liên lạc với nhau là qua thư tín.
Có lúc nàng mắng chính mình mù quáng, sao lại nhìn trúng Trình Vọng gió chiều nào theo chiều ấy.
Có lúc nàng cũng cảm thấy buồn bã, nghĩ rằng chỉ có thể viết vài bài báo, mà không thể làm gì cho quốc gia. Còn phần lớn, nàng chỉ dặn dò ta nhất định phải chú ý an toàn. Nàng không ngừng sáng tác, khi rảnh rỗi lại dịch những cuốn sách tiến bộ từ nước ngoài.
Chiến tranh vốn dĩ vô tình. Một hồi chiến tranh, doanh trại của chúng ta bị tấn công bất ngờ. Ta ngã xuống dưới mưa b.o.m đạn, nhìn thấy vết đỏ trên mu bàn tay, từ từ nhắm mắt lại.
Chỉ tiếc là không thể nhìn thấy chiến tranh thắng lợi ngày hôm ấy.
Ta chỉ có thể đi đến đây, phần còn lại sẽ nhờ cả vào các ngươi rồi.
40.
"Vẫn là một đứa bé gái, mang đi dìm c.h.ế.t đi."
"Sao lại là đứa không có của quý?"
"Đưa đi bỏ đi."
Ba lần đầu, ta đều không thể đầu thai thành công. Hoặc là bị dìm chết, hoặc là bị vứt vào giếng đầy xác trẻ con thối rữa, hoặc là bị vứt ra ngoài cho dã thú ăn thịt.
Lần đầu tiên trong mấy đời ta cảm thấy hoảng loạn.
Thế giới này là sao vậy?
Thật sự quá không bình thường!
May mà lần thứ năm, cuối cùng ta cũng đầu thai thành công.
Dù cha mẹ không ưa ta vì ta là con gái, nhưng vì họ không có đứa con nào khác, đành phải để ta lại ma nuôi nấng.
Ta cứ tưởng tên của mình là "Yêu Muội," nhưng một ngày nọ ta mới biết tên thật là "Yểu Muội."
Cha ta đặt tên cho ta, hy vọng sau này tất cả các muội muội phía sau ta đều sẽ c.h.ế.t hết đi. Có lẽ vì phía sau ta toàn là muội muội, ông ấy không còn đứa con trai nào khác.
Để truyền thừa hương khói, ông ấy đã nhận đường ca nhà Đại bá về làm con nuôi, tránh không có người kế thừa sau khi chết. Từ nhỏ ta đã phải làm việc quần quật không ngừng nghỉ, trong khi ca ca được nhận nuôi lại chẳng phải làm bất cứ việc gì.
"Món hàng lỗ vốn."
Hắn gọi ta như vậy, là mẹ đã dạy hắn.
Mỗi lần nghe được từ này, ta lại lao vào đánh nhau với hắn. Ta học võ, biết đánh vào chỗ nào vừa đau lại không để lại vết thương. Hắn đánh không lại ta, liền đi tố cáo với mẹ. Lúc này mẹ lại không phân biệt đúng sai mà đánh ta.
Bà ấy đã cong eo nhún nhường cả đời, cuối cùng lại thẳng lưng mà đối xử với ta như kẻ thù.
Vào lúc đó, ta thường im lặng, mặc cho từng cây gậy rơi xuống người mình. Chỉ là ánh mắt ta vẫn không rời khỏi hướng của ca ca.
.
Lần sau, ta sẽ đánh hắn đau hơn.
Sau vài lần, hắn cũng không dám trêu chọc ta nữa.
41.
Khi rảnh rỗi, ta cũng sẽ lén lút đến trường gần đó nghe lén bài giảng. Mong rằng có thể nghe thấy những cái tên quen thuộc.
"Hôm nay chúng ta sẽ học bài của 'Tân Canh Giả.'"
Một đứa trẻ giơ tay: "Thưa thầy, Tân Canh Giả nghe có vẻ kỳ lạ, có phải là tên người không?"
Cô giáo cười giải thích: "'Tân nghĩa là thời đại mới, Canh Giả là dân chúng, có thể coi là người dân trong thời đại mới.”
"Thực ra, có một lý thuyết cho rằng Tân Canh Giả chính là Chân Ni, nhưng lý thuyết được nhiều người chấp nhận hơn là bút danh này thuộc về chồng cũ của nàng, Trình Vọng.”
"Người ta cho rằng một người phụ nữ sẽ không có tư tưởng sắc bén như thế, nàng nhận bút danh này để nhận tội thay cho chồng.”
"Ngày xưa, khi Trình Vọng bị bắt, không lâu sau vợ hắn chủ động nhận mình là Tân Canh Giả, yêu cầu thả hắn ra.”
"Việc ly hôn và công khai này của hai người đều là vì bảo vệ Trình Vọng.”
"Dĩ nhiên, cũng có người không đồng ý với lý thuyết này, hai phe tranh cãi không ngừng, cho nên các bài viết của Tân Canh Giả vẫn không được ký tên rõ ràng."
Cô giáo cười nói: "Chưa chắc hai người vẫn còn tình cảm tốt đâu."
"Nói hươu nói vượn!" Ta từ góc tường nhảy ra, quát lớn, "Ngươi đang làm hại học sinh đấy!"
Cô giáo khoanh tay trước ngực: "Ta nói hươu nói vượn như thế nào? Sách giáo khoa chỉ dạy là như thế."
"Sách giáo khoa thì đúng sao?"
Ta như thể đã nghe qua phản bác này trong một kiếp trước, nhưng không có thời gian để suy nghĩ nhiều.
"Cô có biết 'Lục Uyển Nghi' không?"
Cô giáo quả thật có chút kiến thức: "Ngươi nói là Lục Uyển Nghi, người được gọi là 'Cặp tỷ muội đầu trọc' với Chân Ni?"
Cặp tỷ muội đầu trọc?
Cái gì vậy?
Ta nhớ lại, đúng là cả hai chúng ta đều cạo trọc đầu, ta thừa nhận.
"Chính là nàng ấy, ta có những bức thư trao đổi giữa nàng và Chân Ni, trong đó rõ ràng viết rằng, Trình Vọng là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, là một kẻ bạc tình."
Nếu Chân Ni biết được sau này người ta dựng lên câu chuyện tình yêu giữa nàng và Trình Vọng, chắc nàng sẽ tức đến mức đội mồ sống dậy quá.
Mấy Đời Phiêu Bạt - Phẫn Nộ Đích Hàm Áp ĐảnTác giả: Phẫn Nộ Đích Hàm Áp ĐảnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên Không1. Ta thường nghi ngờ tỷ tỷ có thể nhìn thấy những thứ mà ta không thể nhìn thấy. Khi không có người xung quanh, chỉ còn lại mỗi hai chúng ta. Tỷ tỷ nằm trên giường, giơ nắm tay nhỏ nhắn lên không trung, giương nanh múa vuốt, ánh mắt tràn đầy điên cuồng. "Chà, một bát lẩu cay thật lớn! Ta ăn, ăn, ăn!" "Oa, còn có một ly trà sữa khoai môn trân châu, ta uống, uống, uống!" "Wow, gà rán, hamburger, khoai tây chiên, khoai lát, bánh kem, mau mau chui hết vào miệng ta!" Mỗi lần như vậy, ta đều không nhịn được mà bò ra xa hơn một chút. Chỉ sợ nàng ăn luôn cả ta. 2. Tính cách tỷ tỷ hoạt bát, mẫu thân đặt tên là Hỉ Nhi. Ta trầm lặng hơn, mẫu thân gọi ta là Xảo Nhi. Phụ mẫu ta đều là nô bộc của Cao gia. Phụ thân vì bảo vệ tiểu thiếu gia mà bị ngựa giẫm gãy xương sườn, chẳng bao lâu sau liền qua đời. Ta và tỷ tỷ bẩm sinh đã trở thành nô bộc, cũng là con của một quả phụ. Đời này ngoài chủ nhân ra, không ai có thể định đoạt sinh tử của ta, kể cả là tướng công của ta đi chăng nữa. Ta vui mừng vì… 39.Ta ra chiến trường chữa trị cho các thương binh, còn Chân Ni ở lại hậu phương. Cách duy nhất để chúng ta liên lạc với nhau là qua thư tín.Có lúc nàng mắng chính mình mù quáng, sao lại nhìn trúng Trình Vọng gió chiều nào theo chiều ấy. Có lúc nàng cũng cảm thấy buồn bã, nghĩ rằng chỉ có thể viết vài bài báo, mà không thể làm gì cho quốc gia. Còn phần lớn, nàng chỉ dặn dò ta nhất định phải chú ý an toàn. Nàng không ngừng sáng tác, khi rảnh rỗi lại dịch những cuốn sách tiến bộ từ nước ngoài. Chiến tranh vốn dĩ vô tình. Một hồi chiến tranh, doanh trại của chúng ta bị tấn công bất ngờ. Ta ngã xuống dưới mưa b.o.m đạn, nhìn thấy vết đỏ trên mu bàn tay, từ từ nhắm mắt lại. Chỉ tiếc là không thể nhìn thấy chiến tranh thắng lợi ngày hôm ấy. Ta chỉ có thể đi đến đây, phần còn lại sẽ nhờ cả vào các ngươi rồi.40."Vẫn là một đứa bé gái, mang đi dìm c.h.ế.t đi." "Sao lại là đứa không có của quý?" "Đưa đi bỏ đi." Ba lần đầu, ta đều không thể đầu thai thành công. Hoặc là bị dìm chết, hoặc là bị vứt vào giếng đầy xác trẻ con thối rữa, hoặc là bị vứt ra ngoài cho dã thú ăn thịt. Lần đầu tiên trong mấy đời ta cảm thấy hoảng loạn. Thế giới này là sao vậy? Thật sự quá không bình thường! May mà lần thứ năm, cuối cùng ta cũng đầu thai thành công.Dù cha mẹ không ưa ta vì ta là con gái, nhưng vì họ không có đứa con nào khác, đành phải để ta lại ma nuôi nấng. Ta cứ tưởng tên của mình là "Yêu Muội," nhưng một ngày nọ ta mới biết tên thật là "Yểu Muội." Cha ta đặt tên cho ta, hy vọng sau này tất cả các muội muội phía sau ta đều sẽ c.h.ế.t hết đi. Có lẽ vì phía sau ta toàn là muội muội, ông ấy không còn đứa con trai nào khác. Để truyền thừa hương khói, ông ấy đã nhận đường ca nhà Đại bá về làm con nuôi, tránh không có người kế thừa sau khi chết. Từ nhỏ ta đã phải làm việc quần quật không ngừng nghỉ, trong khi ca ca được nhận nuôi lại chẳng phải làm bất cứ việc gì. "Món hàng lỗ vốn." Hắn gọi ta như vậy, là mẹ đã dạy hắn. Mỗi lần nghe được từ này, ta lại lao vào đánh nhau với hắn. Ta học võ, biết đánh vào chỗ nào vừa đau lại không để lại vết thương. Hắn đánh không lại ta, liền đi tố cáo với mẹ. Lúc này mẹ lại không phân biệt đúng sai mà đánh ta. Bà ấy đã cong eo nhún nhường cả đời, cuối cùng lại thẳng lưng mà đối xử với ta như kẻ thù. Vào lúc đó, ta thường im lặng, mặc cho từng cây gậy rơi xuống người mình. Chỉ là ánh mắt ta vẫn không rời khỏi hướng của ca ca. .Lần sau, ta sẽ đánh hắn đau hơn. Sau vài lần, hắn cũng không dám trêu chọc ta nữa.41.Khi rảnh rỗi, ta cũng sẽ lén lút đến trường gần đó nghe lén bài giảng. Mong rằng có thể nghe thấy những cái tên quen thuộc. "Hôm nay chúng ta sẽ học bài của 'Tân Canh Giả.'" Một đứa trẻ giơ tay: "Thưa thầy, Tân Canh Giả nghe có vẻ kỳ lạ, có phải là tên người không?" Cô giáo cười giải thích: "'Tân nghĩa là thời đại mới, Canh Giả là dân chúng, có thể coi là người dân trong thời đại mới.” "Thực ra, có một lý thuyết cho rằng Tân Canh Giả chính là Chân Ni, nhưng lý thuyết được nhiều người chấp nhận hơn là bút danh này thuộc về chồng cũ của nàng, Trình Vọng.” "Người ta cho rằng một người phụ nữ sẽ không có tư tưởng sắc bén như thế, nàng nhận bút danh này để nhận tội thay cho chồng.”"Ngày xưa, khi Trình Vọng bị bắt, không lâu sau vợ hắn chủ động nhận mình là Tân Canh Giả, yêu cầu thả hắn ra.” "Việc ly hôn và công khai này của hai người đều là vì bảo vệ Trình Vọng.” "Dĩ nhiên, cũng có người không đồng ý với lý thuyết này, hai phe tranh cãi không ngừng, cho nên các bài viết của Tân Canh Giả vẫn không được ký tên rõ ràng." Cô giáo cười nói: "Chưa chắc hai người vẫn còn tình cảm tốt đâu." "Nói hươu nói vượn!" Ta từ góc tường nhảy ra, quát lớn, "Ngươi đang làm hại học sinh đấy!" Cô giáo khoanh tay trước ngực: "Ta nói hươu nói vượn như thế nào? Sách giáo khoa chỉ dạy là như thế." "Sách giáo khoa thì đúng sao?" Ta như thể đã nghe qua phản bác này trong một kiếp trước, nhưng không có thời gian để suy nghĩ nhiều. "Cô có biết 'Lục Uyển Nghi' không?" Cô giáo quả thật có chút kiến thức: "Ngươi nói là Lục Uyển Nghi, người được gọi là 'Cặp tỷ muội đầu trọc' với Chân Ni?" Cặp tỷ muội đầu trọc? Cái gì vậy? Ta nhớ lại, đúng là cả hai chúng ta đều cạo trọc đầu, ta thừa nhận. "Chính là nàng ấy, ta có những bức thư trao đổi giữa nàng và Chân Ni, trong đó rõ ràng viết rằng, Trình Vọng là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, là một kẻ bạc tình." Nếu Chân Ni biết được sau này người ta dựng lên câu chuyện tình yêu giữa nàng và Trình Vọng, chắc nàng sẽ tức đến mức đội mồ sống dậy quá.