Tác giả:

Tỷ tỷ là đích nữ của tướng phủ, tự xưng là người lạnh lùng và cao quý như tiên nữ bước xuống thế giới của người bình thường, không dính bụi trần.   Ngày nhà bị lục soát, mọi người chỉ lo cất giấu vàng bạc, trang sức và nhiều đồ đạc có giá trị khác, nhưng nàng chỉ giữ lại cây đàn bị hỏng, ôm chặt không buông.   "Các ngươi không sợ làm mất tôn nghiêm của dòng họ cao quý chúng ta hay sao mà lại tranh tới đoạt lui như thế, hoàn toàn không để ý lễ nghĩa liêm sỉ gì cả, mấy người làm mất hết mặt mũi của liệt tổ liệt tông Tô gia rồi!"   Sau đó, mọi người bị trục xuất làm nô lệ, ta liều c.h.ế.t ôm chặt lấy chân của Thành vương mãi không buông và cầu xin hắn cứu ta, hắn là người đã từng nghị thân với ta.   Tỷ tỷ mắng ta không có liêm sỉ vì đã cúi đầu trước kẻ thù lục soát nhà mình, nàng bất đắc dĩ phải theo ta đến vương phủ làm nô lệ.   Sau đó, ta cố gắng đi lên từng bước một và thành công trở thành thiếp thất của Thành vương, lúc sắp sinh con, tỷ tỷ lấy cớ chăm sóc cho ta nhưng lại múa một…

Chương 20: Chương 20

Truyện Về Tô Ngu - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Trọng SinhTỷ tỷ là đích nữ của tướng phủ, tự xưng là người lạnh lùng và cao quý như tiên nữ bước xuống thế giới của người bình thường, không dính bụi trần.   Ngày nhà bị lục soát, mọi người chỉ lo cất giấu vàng bạc, trang sức và nhiều đồ đạc có giá trị khác, nhưng nàng chỉ giữ lại cây đàn bị hỏng, ôm chặt không buông.   "Các ngươi không sợ làm mất tôn nghiêm của dòng họ cao quý chúng ta hay sao mà lại tranh tới đoạt lui như thế, hoàn toàn không để ý lễ nghĩa liêm sỉ gì cả, mấy người làm mất hết mặt mũi của liệt tổ liệt tông Tô gia rồi!"   Sau đó, mọi người bị trục xuất làm nô lệ, ta liều c.h.ế.t ôm chặt lấy chân của Thành vương mãi không buông và cầu xin hắn cứu ta, hắn là người đã từng nghị thân với ta.   Tỷ tỷ mắng ta không có liêm sỉ vì đã cúi đầu trước kẻ thù lục soát nhà mình, nàng bất đắc dĩ phải theo ta đến vương phủ làm nô lệ.   Sau đó, ta cố gắng đi lên từng bước một và thành công trở thành thiếp thất của Thành vương, lúc sắp sinh con, tỷ tỷ lấy cớ chăm sóc cho ta nhưng lại múa một… "Trước đó nô tỳ có nhìn thấy một người rất khả nghi, đối phương còn hỏi đường nô tỳ, nô tỳ cảm thấy không đúng nên mới đi theo." "Lúc lửa cháy, nô tỳ có ngửi thấy mùi dầu lửa." "Vốn dĩ nô tỳ định mở cửa cứu hoàng tôn, ai ngờ cửa đã bị ai đó khóa lại." “Cũng may hoàng tôn đã từ khe cửa đưa tín vật ra, nô tỳ mới có thể đi tìm Trần công công để báo tin.” Ta vừa nói xong, sắc mặt của hoàng hậu và Thành vương đều thay đổi. Hoàng đế: "Mẹ con các ngươi còn gì để nói hay không?" Thành vương và hoàng hậu vội vàng quỳ xuống đất. “Bệ hạ, thần thiếp oan uổng!” “Phụ hoàng, nhi thần oan uổng!” Trong lúc nói oan, hai người họ còn không quên dùng ánh mắt trừng ta như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy. Buồn cười, bọn họ nhìn ta làm gì? Ta cũng đâu có nói là họ làm. 16  Dưới sự chung sức hợp tác của thái giám và thị vệ, Tạ Lâm được cứu ra khỏi lửa. Chỉ là cánh tay của hắn bị bỏng một phần lớn, da tróc thịt bong, hoàng đế tan nát cõi lòng sau khi nhìn thấy. “Lâm Nhi, là hoàng gia gia không chăm sóc tốt cho con, sau này hoàng gia gia sẽ không để con rời khỏi hoàng gia gia dù chỉ là nửa bước.” Hai mẹ con Thành Vương nhìn Tạ Lâm được hoàng đế ôm vào lòng, sắc mặt hết trắng lại xanh, xanh xong chuyển sang đen. Họ chỉ thiếu điều muốn viết hai chữ hung thủ lên trên mặt mình, đáng tiếc không có chứng cứ. Mưu hại hoàng tôn là tội lớn, hoàng đế hạ lệnh cho Hình bộ điều tra rõ ràng. Chẳng mấy chốc, cung nữ đốt cung đã bị tìm ra, bị tra tấn rất nặng. Không giống với kiếp trước đối phương trực tiếp bị đánh chết, lần này cung nữ kia đã khai ra, còn nói thẳng là Thành Vương đã sai nàng ta làm. Mục đích chính là hại c.h.ế.t hoàng tôn, để cho đại hoàng tử không có cơ hội trở mình, bản thân có thể leo lên ngôi vị Thái tử. Ta thầm nghĩ, chắc đây không phải là mưu kế của tiểu tử Tạ Lâm kia đâu nhỉ. Trước là một chiêu khổ nhục kế, sau là một chiêu liên hoàn kế. Không chỉ lấy lại thánh sủng, còn kéo Thành vương xuống nước. Tuy vậy, Hình bộ tra tới tra lui vẫn không điều tra ra chứng cứ thực tế, cuối cùng qua loa cho xong việc. Nhưng miệng đời rất đáng sợ, một khi hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống thì nó sẽ mọc rễ nảy mầm. Trong quá trình bị điều tra, mọi công việc trong tay Thành Vương đều bị hủy bỏ, hơn nữa hắn còn bị cấm nếu không có chiếu chỉ thì không được tiến cung, hiện giờ hắn đang ở nhà làm một vương gia nhàn rỗi. Mà ta đã lập công lớn trong việc báo tin điện Thanh Huy bị cháy, hoàng thượng bàn thưởng ngàn lượng bạc cùng với vô số đồ ăn, đồ dùng các loại. Trần công công còn tự mình hỏi ta có khó khăn gì, có thể nói với công công. Ta không dám nhắc tới chuyện gia đình mình, chỉ cầu xin công công giúp mình tìm tung tích đệ đệ. Dưới sự giúp đỡ của Trần công công, rất nhanh ta đã tìm được đệ đệ. Biết ta đang là người làm việc trong cung, gia đình bên kia cũng không gây khó dễ mà lấy khế ước bán thân của đệ đệ ra. Chỉ là tội nô không thể thoát tịch, ta chỉ có thể tìm một người mình từng quen biết để gửi nuôi, nhờ đối phương chăm sóc hắn thật tốt. Vốn tưởng rằng, chuyện này đã là chuyện rất tốt và may mắn đối với cả nhà chúng ta, không ngờ có một ngày nọ, ta vậy mà lại bị đưa tới trước mặt Tạ Lâm. Sau khi dưỡng thương hơn nửa tháng, tinh thần của Tạ Lâm đã tốt hơn chút. Đôi mày và ánh mắt của hắn càng trở nên sắc bén hơn, khiến người ta không dám nhìn kỹ.

"Trước đó nô tỳ có nhìn thấy một người rất khả nghi, đối phương còn hỏi đường nô tỳ, nô tỳ cảm thấy không đúng nên mới đi theo."

 

"Lúc lửa cháy, nô tỳ có ngửi thấy mùi dầu lửa."

 

"Vốn dĩ nô tỳ định mở cửa cứu hoàng tôn, ai ngờ cửa đã bị ai đó khóa lại."

 

“Cũng may hoàng tôn đã từ khe cửa đưa tín vật ra, nô tỳ mới có thể đi tìm Trần công công để báo tin.”

 

Ta vừa nói xong, sắc mặt của hoàng hậu và Thành vương đều thay đổi.

 

Hoàng đế: "Mẹ con các ngươi còn gì để nói hay không?"

 

Thành vương và hoàng hậu vội vàng quỳ xuống đất.

 

“Bệ hạ, thần thiếp oan uổng!”

 

“Phụ hoàng, nhi thần oan uổng!”

 

Trong lúc nói oan, hai người họ còn không quên dùng ánh mắt trừng ta như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy.

 

Buồn cười, bọn họ nhìn ta làm gì?

 

Ta cũng đâu có nói là họ làm.

 

16 

 

Dưới sự chung sức hợp tác của thái giám và thị vệ, Tạ Lâm được cứu ra khỏi lửa.

 

Chỉ là cánh tay của hắn bị bỏng một phần lớn, da tróc thịt bong, hoàng đế tan nát cõi lòng sau khi nhìn thấy.

 

“Lâm Nhi, là hoàng gia gia không chăm sóc tốt cho con, sau này hoàng gia gia sẽ không để con rời khỏi hoàng gia gia dù chỉ là nửa bước.”

 

Hai mẹ con Thành Vương nhìn Tạ Lâm được hoàng đế ôm vào lòng, sắc mặt hết trắng lại xanh, xanh xong chuyển sang đen.

 

Họ chỉ thiếu điều muốn viết hai chữ hung thủ lên trên mặt mình, đáng tiếc không có chứng cứ.

 

Mưu hại hoàng tôn là tội lớn, hoàng đế hạ lệnh cho Hình bộ điều tra rõ ràng.

 

Chẳng mấy chốc, cung nữ đốt cung đã bị tìm ra, bị tra tấn rất nặng.

 

Không giống với kiếp trước đối phương trực tiếp bị đánh chết, lần này cung nữ kia đã khai ra, còn nói thẳng là Thành Vương đã sai nàng ta làm.

 

Mục đích chính là hại c.h.ế.t hoàng tôn, để cho đại hoàng tử không có cơ hội trở mình, bản thân có thể leo lên ngôi vị Thái tử.

 

Ta thầm nghĩ, chắc đây không phải là mưu kế của tiểu tử Tạ Lâm kia đâu nhỉ.

 

Trước là một chiêu khổ nhục kế, sau là một chiêu liên hoàn kế.

 

Không chỉ lấy lại thánh sủng, còn kéo Thành vương xuống nước.

 

Tuy vậy, Hình bộ tra tới tra lui vẫn không điều tra ra chứng cứ thực tế, cuối cùng qua loa cho xong việc.

 

Nhưng miệng đời rất đáng sợ, một khi hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống thì nó sẽ mọc rễ nảy mầm.

 

Trong quá trình bị điều tra, mọi công việc trong tay Thành Vương đều bị hủy bỏ, hơn nữa hắn còn bị cấm nếu không có chiếu chỉ thì không được tiến cung, hiện giờ hắn đang ở nhà làm một vương gia nhàn rỗi.

 

Mà ta đã lập công lớn trong việc báo tin điện Thanh Huy bị cháy, hoàng thượng bàn thưởng ngàn lượng bạc cùng với vô số đồ ăn, đồ dùng các loại.

 

Trần công công còn tự mình hỏi ta có khó khăn gì, có thể nói với công công.

 

Ta không dám nhắc tới chuyện gia đình mình, chỉ cầu xin công công giúp mình tìm tung tích đệ đệ.

 

Dưới sự giúp đỡ của Trần công công, rất nhanh ta đã tìm được đệ đệ.

 

Biết ta đang là người làm việc trong cung, gia đình bên kia cũng không gây khó dễ mà lấy khế ước bán thân của đệ đệ ra.

 

Chỉ là tội nô không thể thoát tịch, ta chỉ có thể tìm một người mình từng quen biết để gửi nuôi, nhờ đối phương chăm sóc hắn thật tốt.

 

Vốn tưởng rằng, chuyện này đã là chuyện rất tốt và may mắn đối với cả nhà chúng ta, không ngờ có một ngày nọ, ta vậy mà lại bị đưa tới trước mặt Tạ Lâm.

 

Sau khi dưỡng thương hơn nửa tháng, tinh thần của Tạ Lâm đã tốt hơn chút.

 

Đôi mày và ánh mắt của hắn càng trở nên sắc bén hơn, khiến người ta không dám nhìn kỹ.

Truyện Về Tô Ngu - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Trọng SinhTỷ tỷ là đích nữ của tướng phủ, tự xưng là người lạnh lùng và cao quý như tiên nữ bước xuống thế giới của người bình thường, không dính bụi trần.   Ngày nhà bị lục soát, mọi người chỉ lo cất giấu vàng bạc, trang sức và nhiều đồ đạc có giá trị khác, nhưng nàng chỉ giữ lại cây đàn bị hỏng, ôm chặt không buông.   "Các ngươi không sợ làm mất tôn nghiêm của dòng họ cao quý chúng ta hay sao mà lại tranh tới đoạt lui như thế, hoàn toàn không để ý lễ nghĩa liêm sỉ gì cả, mấy người làm mất hết mặt mũi của liệt tổ liệt tông Tô gia rồi!"   Sau đó, mọi người bị trục xuất làm nô lệ, ta liều c.h.ế.t ôm chặt lấy chân của Thành vương mãi không buông và cầu xin hắn cứu ta, hắn là người đã từng nghị thân với ta.   Tỷ tỷ mắng ta không có liêm sỉ vì đã cúi đầu trước kẻ thù lục soát nhà mình, nàng bất đắc dĩ phải theo ta đến vương phủ làm nô lệ.   Sau đó, ta cố gắng đi lên từng bước một và thành công trở thành thiếp thất của Thành vương, lúc sắp sinh con, tỷ tỷ lấy cớ chăm sóc cho ta nhưng lại múa một… "Trước đó nô tỳ có nhìn thấy một người rất khả nghi, đối phương còn hỏi đường nô tỳ, nô tỳ cảm thấy không đúng nên mới đi theo." "Lúc lửa cháy, nô tỳ có ngửi thấy mùi dầu lửa." "Vốn dĩ nô tỳ định mở cửa cứu hoàng tôn, ai ngờ cửa đã bị ai đó khóa lại." “Cũng may hoàng tôn đã từ khe cửa đưa tín vật ra, nô tỳ mới có thể đi tìm Trần công công để báo tin.” Ta vừa nói xong, sắc mặt của hoàng hậu và Thành vương đều thay đổi. Hoàng đế: "Mẹ con các ngươi còn gì để nói hay không?" Thành vương và hoàng hậu vội vàng quỳ xuống đất. “Bệ hạ, thần thiếp oan uổng!” “Phụ hoàng, nhi thần oan uổng!” Trong lúc nói oan, hai người họ còn không quên dùng ánh mắt trừng ta như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy. Buồn cười, bọn họ nhìn ta làm gì? Ta cũng đâu có nói là họ làm. 16  Dưới sự chung sức hợp tác của thái giám và thị vệ, Tạ Lâm được cứu ra khỏi lửa. Chỉ là cánh tay của hắn bị bỏng một phần lớn, da tróc thịt bong, hoàng đế tan nát cõi lòng sau khi nhìn thấy. “Lâm Nhi, là hoàng gia gia không chăm sóc tốt cho con, sau này hoàng gia gia sẽ không để con rời khỏi hoàng gia gia dù chỉ là nửa bước.” Hai mẹ con Thành Vương nhìn Tạ Lâm được hoàng đế ôm vào lòng, sắc mặt hết trắng lại xanh, xanh xong chuyển sang đen. Họ chỉ thiếu điều muốn viết hai chữ hung thủ lên trên mặt mình, đáng tiếc không có chứng cứ. Mưu hại hoàng tôn là tội lớn, hoàng đế hạ lệnh cho Hình bộ điều tra rõ ràng. Chẳng mấy chốc, cung nữ đốt cung đã bị tìm ra, bị tra tấn rất nặng. Không giống với kiếp trước đối phương trực tiếp bị đánh chết, lần này cung nữ kia đã khai ra, còn nói thẳng là Thành Vương đã sai nàng ta làm. Mục đích chính là hại c.h.ế.t hoàng tôn, để cho đại hoàng tử không có cơ hội trở mình, bản thân có thể leo lên ngôi vị Thái tử. Ta thầm nghĩ, chắc đây không phải là mưu kế của tiểu tử Tạ Lâm kia đâu nhỉ. Trước là một chiêu khổ nhục kế, sau là một chiêu liên hoàn kế. Không chỉ lấy lại thánh sủng, còn kéo Thành vương xuống nước. Tuy vậy, Hình bộ tra tới tra lui vẫn không điều tra ra chứng cứ thực tế, cuối cùng qua loa cho xong việc. Nhưng miệng đời rất đáng sợ, một khi hạt giống nghi ngờ đã được gieo xuống thì nó sẽ mọc rễ nảy mầm. Trong quá trình bị điều tra, mọi công việc trong tay Thành Vương đều bị hủy bỏ, hơn nữa hắn còn bị cấm nếu không có chiếu chỉ thì không được tiến cung, hiện giờ hắn đang ở nhà làm một vương gia nhàn rỗi. Mà ta đã lập công lớn trong việc báo tin điện Thanh Huy bị cháy, hoàng thượng bàn thưởng ngàn lượng bạc cùng với vô số đồ ăn, đồ dùng các loại. Trần công công còn tự mình hỏi ta có khó khăn gì, có thể nói với công công. Ta không dám nhắc tới chuyện gia đình mình, chỉ cầu xin công công giúp mình tìm tung tích đệ đệ. Dưới sự giúp đỡ của Trần công công, rất nhanh ta đã tìm được đệ đệ. Biết ta đang là người làm việc trong cung, gia đình bên kia cũng không gây khó dễ mà lấy khế ước bán thân của đệ đệ ra. Chỉ là tội nô không thể thoát tịch, ta chỉ có thể tìm một người mình từng quen biết để gửi nuôi, nhờ đối phương chăm sóc hắn thật tốt. Vốn tưởng rằng, chuyện này đã là chuyện rất tốt và may mắn đối với cả nhà chúng ta, không ngờ có một ngày nọ, ta vậy mà lại bị đưa tới trước mặt Tạ Lâm. Sau khi dưỡng thương hơn nửa tháng, tinh thần của Tạ Lâm đã tốt hơn chút. Đôi mày và ánh mắt của hắn càng trở nên sắc bén hơn, khiến người ta không dám nhìn kỹ.

Chương 20: Chương 20