Tỷ tỷ là đích nữ của tướng phủ, tự xưng là người lạnh lùng và cao quý như tiên nữ bước xuống thế giới của người bình thường, không dính bụi trần. Ngày nhà bị lục soát, mọi người chỉ lo cất giấu vàng bạc, trang sức và nhiều đồ đạc có giá trị khác, nhưng nàng chỉ giữ lại cây đàn bị hỏng, ôm chặt không buông. "Các ngươi không sợ làm mất tôn nghiêm của dòng họ cao quý chúng ta hay sao mà lại tranh tới đoạt lui như thế, hoàn toàn không để ý lễ nghĩa liêm sỉ gì cả, mấy người làm mất hết mặt mũi của liệt tổ liệt tông Tô gia rồi!" Sau đó, mọi người bị trục xuất làm nô lệ, ta liều c.h.ế.t ôm chặt lấy chân của Thành vương mãi không buông và cầu xin hắn cứu ta, hắn là người đã từng nghị thân với ta. Tỷ tỷ mắng ta không có liêm sỉ vì đã cúi đầu trước kẻ thù lục soát nhà mình, nàng bất đắc dĩ phải theo ta đến vương phủ làm nô lệ. Sau đó, ta cố gắng đi lên từng bước một và thành công trở thành thiếp thất của Thành vương, lúc sắp sinh con, tỷ tỷ lấy cớ chăm sóc cho ta nhưng lại múa một…
Chương 24: Chương 24 (Hoàn)
Truyện Về Tô Ngu - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Trọng SinhTỷ tỷ là đích nữ của tướng phủ, tự xưng là người lạnh lùng và cao quý như tiên nữ bước xuống thế giới của người bình thường, không dính bụi trần. Ngày nhà bị lục soát, mọi người chỉ lo cất giấu vàng bạc, trang sức và nhiều đồ đạc có giá trị khác, nhưng nàng chỉ giữ lại cây đàn bị hỏng, ôm chặt không buông. "Các ngươi không sợ làm mất tôn nghiêm của dòng họ cao quý chúng ta hay sao mà lại tranh tới đoạt lui như thế, hoàn toàn không để ý lễ nghĩa liêm sỉ gì cả, mấy người làm mất hết mặt mũi của liệt tổ liệt tông Tô gia rồi!" Sau đó, mọi người bị trục xuất làm nô lệ, ta liều c.h.ế.t ôm chặt lấy chân của Thành vương mãi không buông và cầu xin hắn cứu ta, hắn là người đã từng nghị thân với ta. Tỷ tỷ mắng ta không có liêm sỉ vì đã cúi đầu trước kẻ thù lục soát nhà mình, nàng bất đắc dĩ phải theo ta đến vương phủ làm nô lệ. Sau đó, ta cố gắng đi lên từng bước một và thành công trở thành thiếp thất của Thành vương, lúc sắp sinh con, tỷ tỷ lấy cớ chăm sóc cho ta nhưng lại múa một… Được phục chức... Vậy Tô gia có thể đoàn tụ giống trước đúng không? Hơn nữa, nếu ta làm Thái tử phi, ta sẽ là mẫu thân Tạ Lâm. Vừa nghĩ tới việc Tạ Lâm phải đen mặt hành lễ thỉnh an ta, hình như cũng không phải không được? Nhưng dù sao Thái tử cũng lớn hơn ta hơn hai mươi tuổi, hơn nữa nếu như ta nhớ không lầm thì qua vài năm nữa Thái tử sẽ c.h.ế.t vì bệnh. Ta không muốn phải làm quả phụ thủ tiết mấy chục năm khi chưa đến hai mươi tuổi đâu, cho dù có làm thái hậu cũng không muốn. Vì thế ta bèn lấy lý do thoái thác rằng vết thương trên người mình còn chưa khỏi hẳn, bảo Thái tử cho ta thêm thời gian để suy nghĩ. Ban đêm, lúc ta đang ngủ say thì đột nhiên bị người ta bế khỏi giường. "Điện hạ, ngài đang làm cái gì vậy, đau..." Ta bị thương ở trên bụng, Tạ Lâm kéo ta ngồi dậy khiến ruột của ta xoắn lại. Ta thấy Tạ Lâm đang hung tợn nhìn ta. “Hôm nay phụ vương đã cầu thân ngươi à?” Ta không hiểu vì sao Tạ Lâm lại tức giận như thế: "A..." Hắn thấy ta lúng túng không nói gì thì tức giận nói: "Ngươi không từ chối ư? Ngươi còn muốn đồng ý à?” “Tô Ngu! Ngươi thật sự muốn làm kế mẫu của bổn điện hạ sao?” Ta nghĩ một lát rồi nói: "Sang năm điện hạ đã mười lăm tuổi rồi, nô tỳ vừa qua sinh nhật mười tám tuổi thôi, hình như hơi không ổn cho lắm..." Ai ngờ Tạ Lâm kéo ta xuống, cúi đầu hôn lên môi ta. Ta sợ tới mức vội vàng giãy dụa nhưng lại bị hắn cắn cánh môi, hắn cắn mạnh đến mức miệng ta đầy máu, vô cùng đau đớn. Trong lúc mơ hồ, ta nghe hắn nói. “Tỷ tỷ, ngươi là của ta, có muốn làm phi thì ngươi chỉ có thể làm Thái Tôn phi của ta!” Sau đó Tạ Lâm bỏ lại một câu: "Ngoan ngoãn đợi ta, chờ bản điện hạ thỉnh chỉ thành hôn với ngươi." "Nếu ngươi còn dám để bản điện hạ thấy ngươi quyến rũ phụ vương ta, bản điện hạ sẽ đánh gãy chân của ngươi!!" Ấy, cái này, cái này… Tiểu tử Tạ Lâm này, còn nhỏ mà lại bá đạo như thế. Còn nữa, Thái tử muốn cưới ta, Thái tôn cũng muốn cưới ta. Nếu lão hoàng đế biết được chuyện này, chắc bệ hạ sẽ không xem ta là yêu quái rồi bắt lại thiêu c.h.ế.t đâu nhỉ? Ta lo sợ bất an, lo lắng suốt cả ngày. Nhưng ta không dám nói thẳng nên chỉ làm rùa đen rụt đầu, trốn tránh để dưỡng thương. Không lâu sau, ta nghe được tin tức phụ thân được đặc xá và sắp trở về kinh để phục chức. Gia đình ta cũng bị hủy bỏ nô tịch, trở về sinh sống ở nhà cũ Tô gia. Đợi hai ba tháng sau, cuối cùng tất cả nam nhân của Tô gia đều trở về từ biên quan. Phụ thân lên triều để phục chức, Tô gia càng trở nên thịnh vượng hơn trước. Một hôm nọ, khi ta đang phơi nắng trong sân. Ta đã mệt mỏi với việc c.h.é.m g.i.ế.c ở trong cung vào mấy năm trước. Bây giờ ta đạm mạc như hoa cúc, trộm được một lúc để nhàn rỗi, nghỉ được một ngày thì cứ nghỉ ngơi cả ngày hôm đó. Từ xa, ta nghe thấy Thúy Trúc đang nói to. “Tiểu thư! Tiểu thư! Người trong cung tới gọi người ra ngoài tiếp chỉ!” Bởi vì Tô Tương đại nghịch bất đạo, dám ám sát Thái Tôn vào lúc Thành vương tạo phản nên đã bị gia tộc xóa tên. Nên người nhà chỉ gọi ta là tiểu thư, không gọi là nhị tiểu thư nữa, họ coi như không có đứa con gái Tô Tương này. “Tiếp chỉ? Chỉ gì cơ?” Trong lòng ta có hơi bất an. Thúy Trúc cười nói: "Là bệ hạ tự mình hạ chỉ, hình như là muốn tứ hôn cho tiểu thư đấy ạ!" Tuy nhiên trong lòng ta không khỏi tò mò. Rốt cuộc ta sẽ được ban hôn cho ai đây? Mãi cho đến khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Lâm, trái tim đang treo lơ lửng của ta rốt cục đã c.h.ế.t lặng. "Tỷ tỷ đang nhìn gì vậy?” “Đừng nói là tỷ tỷ đang đợi phụ vương của ta đấy nhé?” "Chỉ tiếc, hoàng gia gia đã chọn kế thất khác cho phụ vương rồi, nếu tỷ tỷ muốn làm Thái tử phi thì e là tỷ phải đợi vài năm nữa!" Ta run lẩy bẩy: "Ta đợi ngài thôi.” Không phải ta h*m m**n vị trí Thái Tôn phi, là do Tạ Lâm quá điên cuồng, ta sợ hắn đánh gãy chân của ta thật. (Hết)
Được phục chức... Vậy Tô gia có thể đoàn tụ giống trước đúng không?
Hơn nữa, nếu ta làm Thái tử phi, ta sẽ là mẫu thân Tạ Lâm.
Vừa nghĩ tới việc Tạ Lâm phải đen mặt hành lễ thỉnh an ta, hình như cũng không phải không được?
Nhưng dù sao Thái tử cũng lớn hơn ta hơn hai mươi tuổi, hơn nữa nếu như ta nhớ không lầm thì qua vài năm nữa Thái tử sẽ c.h.ế.t vì bệnh.
Ta không muốn phải làm quả phụ thủ tiết mấy chục năm khi chưa đến hai mươi tuổi đâu, cho dù có làm thái hậu cũng không muốn.
Vì thế ta bèn lấy lý do thoái thác rằng vết thương trên người mình còn chưa khỏi hẳn, bảo Thái tử cho ta thêm thời gian để suy nghĩ.
Ban đêm, lúc ta đang ngủ say thì đột nhiên bị người ta bế khỏi giường.
"Điện hạ, ngài đang làm cái gì vậy, đau..."
Ta bị thương ở trên bụng, Tạ Lâm kéo ta ngồi dậy khiến ruột của ta xoắn lại.
Ta thấy Tạ Lâm đang hung tợn nhìn ta.
“Hôm nay phụ vương đã cầu thân ngươi à?”
Ta không hiểu vì sao Tạ Lâm lại tức giận như thế: "A..."
Hắn thấy ta lúng túng không nói gì thì tức giận nói: "Ngươi không từ chối ư? Ngươi còn muốn đồng ý à?”
“Tô Ngu! Ngươi thật sự muốn làm kế mẫu của bổn điện hạ sao?”
Ta nghĩ một lát rồi nói: "Sang năm điện hạ đã mười lăm tuổi rồi, nô tỳ vừa qua sinh nhật mười tám tuổi thôi, hình như hơi không ổn cho lắm..."
Ai ngờ Tạ Lâm kéo ta xuống, cúi đầu hôn lên môi ta.
Ta sợ tới mức vội vàng giãy dụa nhưng lại bị hắn cắn cánh môi, hắn cắn mạnh đến mức miệng ta đầy máu, vô cùng đau đớn.
Trong lúc mơ hồ, ta nghe hắn nói.
“Tỷ tỷ, ngươi là của ta, có muốn làm phi thì ngươi chỉ có thể làm Thái Tôn phi của ta!”
Sau đó Tạ Lâm bỏ lại một câu: "Ngoan ngoãn đợi ta, chờ bản điện hạ thỉnh chỉ thành hôn với ngươi."
"Nếu ngươi còn dám để bản điện hạ thấy ngươi quyến rũ phụ vương ta, bản điện hạ sẽ đánh gãy chân của ngươi!!"
Ấy, cái này, cái này…
Tiểu tử Tạ Lâm này, còn nhỏ mà lại bá đạo như thế.
Còn nữa, Thái tử muốn cưới ta, Thái tôn cũng muốn cưới ta.
Nếu lão hoàng đế biết được chuyện này, chắc bệ hạ sẽ không xem ta là yêu quái rồi bắt lại thiêu c.h.ế.t đâu nhỉ?
Ta lo sợ bất an, lo lắng suốt cả ngày.
Nhưng ta không dám nói thẳng nên chỉ làm rùa đen rụt đầu, trốn tránh để dưỡng thương.
Không lâu sau, ta nghe được tin tức phụ thân được đặc xá và sắp trở về kinh để phục chức.
Gia đình ta cũng bị hủy bỏ nô tịch, trở về sinh sống ở nhà cũ Tô gia.
Đợi hai ba tháng sau, cuối cùng tất cả nam nhân của Tô gia đều trở về từ biên quan.
Phụ thân lên triều để phục chức, Tô gia càng trở nên thịnh vượng hơn trước.
Một hôm nọ, khi ta đang phơi nắng trong sân.
Ta đã mệt mỏi với việc c.h.é.m g.i.ế.c ở trong cung vào mấy năm trước.
Bây giờ ta đạm mạc như hoa cúc, trộm được một lúc để nhàn rỗi, nghỉ được một ngày thì cứ nghỉ ngơi cả ngày hôm đó.
Từ xa, ta nghe thấy Thúy Trúc đang nói to.
“Tiểu thư! Tiểu thư! Người trong cung tới gọi người ra ngoài tiếp chỉ!”
Bởi vì Tô Tương đại nghịch bất đạo, dám ám sát Thái Tôn vào lúc Thành vương tạo phản nên đã bị gia tộc xóa tên.
Nên người nhà chỉ gọi ta là tiểu thư, không gọi là nhị tiểu thư nữa, họ coi như không có đứa con gái Tô Tương này.
“Tiếp chỉ? Chỉ gì cơ?”
Trong lòng ta có hơi bất an.
Thúy Trúc cười nói: "Là bệ hạ tự mình hạ chỉ, hình như là muốn tứ hôn cho tiểu thư đấy ạ!"
Tuy nhiên trong lòng ta không khỏi tò mò.
Rốt cuộc ta sẽ được ban hôn cho ai đây?
Mãi cho đến khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Lâm, trái tim đang treo lơ lửng của ta rốt cục đã c.h.ế.t lặng.
"Tỷ tỷ đang nhìn gì vậy?”
“Đừng nói là tỷ tỷ đang đợi phụ vương của ta đấy nhé?”
"Chỉ tiếc, hoàng gia gia đã chọn kế thất khác cho phụ vương rồi, nếu tỷ tỷ muốn làm Thái tử phi thì e là tỷ phải đợi vài năm nữa!"
Ta run lẩy bẩy: "Ta đợi ngài thôi.”
Không phải ta h*m m**n vị trí Thái Tôn phi, là do Tạ Lâm quá điên cuồng, ta sợ hắn đánh gãy chân của ta thật.
(Hết)
Truyện Về Tô Ngu - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Trọng SinhTỷ tỷ là đích nữ của tướng phủ, tự xưng là người lạnh lùng và cao quý như tiên nữ bước xuống thế giới của người bình thường, không dính bụi trần. Ngày nhà bị lục soát, mọi người chỉ lo cất giấu vàng bạc, trang sức và nhiều đồ đạc có giá trị khác, nhưng nàng chỉ giữ lại cây đàn bị hỏng, ôm chặt không buông. "Các ngươi không sợ làm mất tôn nghiêm của dòng họ cao quý chúng ta hay sao mà lại tranh tới đoạt lui như thế, hoàn toàn không để ý lễ nghĩa liêm sỉ gì cả, mấy người làm mất hết mặt mũi của liệt tổ liệt tông Tô gia rồi!" Sau đó, mọi người bị trục xuất làm nô lệ, ta liều c.h.ế.t ôm chặt lấy chân của Thành vương mãi không buông và cầu xin hắn cứu ta, hắn là người đã từng nghị thân với ta. Tỷ tỷ mắng ta không có liêm sỉ vì đã cúi đầu trước kẻ thù lục soát nhà mình, nàng bất đắc dĩ phải theo ta đến vương phủ làm nô lệ. Sau đó, ta cố gắng đi lên từng bước một và thành công trở thành thiếp thất của Thành vương, lúc sắp sinh con, tỷ tỷ lấy cớ chăm sóc cho ta nhưng lại múa một… Được phục chức... Vậy Tô gia có thể đoàn tụ giống trước đúng không? Hơn nữa, nếu ta làm Thái tử phi, ta sẽ là mẫu thân Tạ Lâm. Vừa nghĩ tới việc Tạ Lâm phải đen mặt hành lễ thỉnh an ta, hình như cũng không phải không được? Nhưng dù sao Thái tử cũng lớn hơn ta hơn hai mươi tuổi, hơn nữa nếu như ta nhớ không lầm thì qua vài năm nữa Thái tử sẽ c.h.ế.t vì bệnh. Ta không muốn phải làm quả phụ thủ tiết mấy chục năm khi chưa đến hai mươi tuổi đâu, cho dù có làm thái hậu cũng không muốn. Vì thế ta bèn lấy lý do thoái thác rằng vết thương trên người mình còn chưa khỏi hẳn, bảo Thái tử cho ta thêm thời gian để suy nghĩ. Ban đêm, lúc ta đang ngủ say thì đột nhiên bị người ta bế khỏi giường. "Điện hạ, ngài đang làm cái gì vậy, đau..." Ta bị thương ở trên bụng, Tạ Lâm kéo ta ngồi dậy khiến ruột của ta xoắn lại. Ta thấy Tạ Lâm đang hung tợn nhìn ta. “Hôm nay phụ vương đã cầu thân ngươi à?” Ta không hiểu vì sao Tạ Lâm lại tức giận như thế: "A..." Hắn thấy ta lúng túng không nói gì thì tức giận nói: "Ngươi không từ chối ư? Ngươi còn muốn đồng ý à?” “Tô Ngu! Ngươi thật sự muốn làm kế mẫu của bổn điện hạ sao?” Ta nghĩ một lát rồi nói: "Sang năm điện hạ đã mười lăm tuổi rồi, nô tỳ vừa qua sinh nhật mười tám tuổi thôi, hình như hơi không ổn cho lắm..." Ai ngờ Tạ Lâm kéo ta xuống, cúi đầu hôn lên môi ta. Ta sợ tới mức vội vàng giãy dụa nhưng lại bị hắn cắn cánh môi, hắn cắn mạnh đến mức miệng ta đầy máu, vô cùng đau đớn. Trong lúc mơ hồ, ta nghe hắn nói. “Tỷ tỷ, ngươi là của ta, có muốn làm phi thì ngươi chỉ có thể làm Thái Tôn phi của ta!” Sau đó Tạ Lâm bỏ lại một câu: "Ngoan ngoãn đợi ta, chờ bản điện hạ thỉnh chỉ thành hôn với ngươi." "Nếu ngươi còn dám để bản điện hạ thấy ngươi quyến rũ phụ vương ta, bản điện hạ sẽ đánh gãy chân của ngươi!!" Ấy, cái này, cái này… Tiểu tử Tạ Lâm này, còn nhỏ mà lại bá đạo như thế. Còn nữa, Thái tử muốn cưới ta, Thái tôn cũng muốn cưới ta. Nếu lão hoàng đế biết được chuyện này, chắc bệ hạ sẽ không xem ta là yêu quái rồi bắt lại thiêu c.h.ế.t đâu nhỉ? Ta lo sợ bất an, lo lắng suốt cả ngày. Nhưng ta không dám nói thẳng nên chỉ làm rùa đen rụt đầu, trốn tránh để dưỡng thương. Không lâu sau, ta nghe được tin tức phụ thân được đặc xá và sắp trở về kinh để phục chức. Gia đình ta cũng bị hủy bỏ nô tịch, trở về sinh sống ở nhà cũ Tô gia. Đợi hai ba tháng sau, cuối cùng tất cả nam nhân của Tô gia đều trở về từ biên quan. Phụ thân lên triều để phục chức, Tô gia càng trở nên thịnh vượng hơn trước. Một hôm nọ, khi ta đang phơi nắng trong sân. Ta đã mệt mỏi với việc c.h.é.m g.i.ế.c ở trong cung vào mấy năm trước. Bây giờ ta đạm mạc như hoa cúc, trộm được một lúc để nhàn rỗi, nghỉ được một ngày thì cứ nghỉ ngơi cả ngày hôm đó. Từ xa, ta nghe thấy Thúy Trúc đang nói to. “Tiểu thư! Tiểu thư! Người trong cung tới gọi người ra ngoài tiếp chỉ!” Bởi vì Tô Tương đại nghịch bất đạo, dám ám sát Thái Tôn vào lúc Thành vương tạo phản nên đã bị gia tộc xóa tên. Nên người nhà chỉ gọi ta là tiểu thư, không gọi là nhị tiểu thư nữa, họ coi như không có đứa con gái Tô Tương này. “Tiếp chỉ? Chỉ gì cơ?” Trong lòng ta có hơi bất an. Thúy Trúc cười nói: "Là bệ hạ tự mình hạ chỉ, hình như là muốn tứ hôn cho tiểu thư đấy ạ!" Tuy nhiên trong lòng ta không khỏi tò mò. Rốt cuộc ta sẽ được ban hôn cho ai đây? Mãi cho đến khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Lâm, trái tim đang treo lơ lửng của ta rốt cục đã c.h.ế.t lặng. "Tỷ tỷ đang nhìn gì vậy?” “Đừng nói là tỷ tỷ đang đợi phụ vương của ta đấy nhé?” "Chỉ tiếc, hoàng gia gia đã chọn kế thất khác cho phụ vương rồi, nếu tỷ tỷ muốn làm Thái tử phi thì e là tỷ phải đợi vài năm nữa!" Ta run lẩy bẩy: "Ta đợi ngài thôi.” Không phải ta h*m m**n vị trí Thái Tôn phi, là do Tạ Lâm quá điên cuồng, ta sợ hắn đánh gãy chân của ta thật. (Hết)