Tác giả:

[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị.  Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật.  Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca.  Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết.  Nếu có…

Chương 13: Chương 13

Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị.  Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật.  Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca.  Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết.  Nếu có… Bốn đại Boss đồng loạt xuất động, luyến tiếc tiễn tôi đến… lối cầu thang từ tầng 30 xuống dưới.Tôi ôm cả đống đạo cụ, nhìn chiếc váy đỏ trên người, cảm động đến mức suýt khóc.Vịt Bay Lạc BầyAi nói đám này là quái vật trong game kinh dị?Đây rõ ràng là những người thân yêu nhất của tôi mà!Bình luận chua lè:【“Nếu tôi cũng có đống đạo cụ này, tôi cũng thấy bọn họ đáng yêu.”】【“Không thể không thừa nhận, Ninh Thần có bản lĩnh thật, ít nhất cô ấy sống được đến giờ trên tầng 30, còn giành được sự yêu thích của bốn đại Boss.”】【“Cũng đúng, mấy người chơi trước đây còn chưa vào được cửa tầng 30, chỉ mới đến cửa đã bị L0li Huyết Y g.i.ế.c rồi.”】【“Theo tôi thấy, có bốn đại Boss làm chỗ dựa, lại có đống đạo cụ siêu cấp này, lần này Ninh Thần chắc chắn sẽ hoàn thành lần vượt ải đầu tiên!”】【“Tự nhiên thấy có cảm giác ‘con gái nhà ta đã trưởng thành’ quá, hu hu hu~”】Vừa bước vào tầng 29, tôi lịch sự gõ cửa.Chỉ mới gõ một tiếng, cửa đã tự động mở ra.Tôi xem tin nhắn nhóm, biết rằng người chơi tầng này đã c.h.ế.t sạch từ lâu.Từ trong cửa, hai khuôn mặt song sinh Long Phụng mỏng như tờ giấy ló ra.Bọn họ trông như thiếu niên, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào đạo cụ trên tay tôi, đặc biệt là con d.a.o phay cùn, nhưng vẫn cố gắng nặn ra nụ cười lấy lòng:“Là hàng xóm tầng 30 à? Đã là khách viếng thăm, sao còn mang theo vũ khí làm gì? Làm vậy xa cách quá, không phải sao?”“Đây là thẻ viếng thăm tầng 29, xin hãy nhận lấy.”Nếu bỏ qua cái đầu bị vỡ, ngũ quan không còn nguyên vẹn, cùng bộ quần áo bốc mùi hôi thối, thì chắc chắn bọn họ sẽ thân thiện hơn nhiều.Tôi nhẹ nhàng cầm lấy tấm thẻ giản dị, trên đó chỉ có vài nét mực đen, nhìn không rõ hình thù gì.Tôi cảm ơn bọn họ, rồi lịch sự hỏi:“Tôi có thể vào trong uống chén trà không? Tôi nghĩ… có lẽ chúng ta có thể nói chuyện về mẹ hai người, cũng như kết cục của kẻ thù của các người.”Đúng vậy.Thực ra, ngay khi vừa bước vào trò chơi kinh dị này, lúc còn đứng dưới tòa nhà, tôi không hề nhàn rỗi.Khi mọi người đều chạy tán loạn tìm cách giành giật tầng lầu, tôi chán quá, bèn lượn quanh tòa nhà năm vòng.Cuối cùng, giữa bãi rác đen kịt đầy hơi quỷ, trong một đống dịch nôn nhớp nháp không rõ nguồn gốc, tôi bới ra được một tờ báo cũ nát, bẩn thỉu.May thay, đây chính là sở trường của tôi—một kẻ đến từ đáy xã hội.Tôi là một đứa trẻ mồ côi, khi còn nhỏ việc tôi làm thường xuyên nhất chính là lục lọi bãi rác, xem có gì có thể ăn, có thể dùng.Mà những chỗ như vậy, thường bị người chơi bỏ qua.Hơn nữa, ai nấy đều sốt ruột cướp tầng, chẳng ai nghĩ rằng bên ngoài tòa nhà cũng có thứ để nhặt.Tôi chẳng ngại bẩn, ghé sát vào tờ báo, đọc thật kỹ.Trên đó, ghi chép rõ ràng về lý do 30 con quỷ của “Nhà Hạnh Phúc” xuất hiện, thậm chí còn đính kèm ảnh của bọn họ.

Bốn đại Boss đồng loạt xuất động, luyến tiếc tiễn tôi đến… lối cầu thang từ tầng 30 xuống dưới.

Tôi ôm cả đống đạo cụ, nhìn chiếc váy đỏ trên người, cảm động đến mức suýt khóc.

Vịt Bay Lạc Bầy

Ai nói đám này là quái vật trong game kinh dị?

Đây rõ ràng là những người thân yêu nhất của tôi mà!

Bình luận chua lè:

【“Nếu tôi cũng có đống đạo cụ này, tôi cũng thấy bọn họ đáng yêu.”】

【“Không thể không thừa nhận, Ninh Thần có bản lĩnh thật, ít nhất cô ấy sống được đến giờ trên tầng 30, còn giành được sự yêu thích của bốn đại Boss.”】

【“Cũng đúng, mấy người chơi trước đây còn chưa vào được cửa tầng 30, chỉ mới đến cửa đã bị L0li Huyết Y g.i.ế.c rồi.”】

【“Theo tôi thấy, có bốn đại Boss làm chỗ dựa, lại có đống đạo cụ siêu cấp này, lần này Ninh Thần chắc chắn sẽ hoàn thành lần vượt ải đầu tiên!”】

【“Tự nhiên thấy có cảm giác ‘con gái nhà ta đã trưởng thành’ quá, hu hu hu~”】

Vừa bước vào tầng 29, tôi lịch sự gõ cửa.

Chỉ mới gõ một tiếng, cửa đã tự động mở ra.

Tôi xem tin nhắn nhóm, biết rằng người chơi tầng này đã c.h.ế.t sạch từ lâu.

Từ trong cửa, hai khuôn mặt song sinh Long Phụng mỏng như tờ giấy ló ra.

Bọn họ trông như thiếu niên, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào đạo cụ trên tay tôi, đặc biệt là con d.a.o phay cùn, nhưng vẫn cố gắng nặn ra nụ cười lấy lòng:

“Là hàng xóm tầng 30 à? Đã là khách viếng thăm, sao còn mang theo vũ khí làm gì? Làm vậy xa cách quá, không phải sao?”

“Đây là thẻ viếng thăm tầng 29, xin hãy nhận lấy.”

Nếu bỏ qua cái đầu bị vỡ, ngũ quan không còn nguyên vẹn, cùng bộ quần áo bốc mùi hôi thối, thì chắc chắn bọn họ sẽ thân thiện hơn nhiều.

Tôi nhẹ nhàng cầm lấy tấm thẻ giản dị, trên đó chỉ có vài nét mực đen, nhìn không rõ hình thù gì.

Tôi cảm ơn bọn họ, rồi lịch sự hỏi:

“Tôi có thể vào trong uống chén trà không? Tôi nghĩ… có lẽ chúng ta có thể nói chuyện về mẹ hai người, cũng như kết cục của kẻ thù của các người.”

Đúng vậy.

Thực ra, ngay khi vừa bước vào trò chơi kinh dị này, lúc còn đứng dưới tòa nhà, tôi không hề nhàn rỗi.

Khi mọi người đều chạy tán loạn tìm cách giành giật tầng lầu, tôi chán quá, bèn lượn quanh tòa nhà năm vòng.

Cuối cùng, giữa bãi rác đen kịt đầy hơi quỷ, trong một đống dịch nôn nhớp nháp không rõ nguồn gốc, tôi bới ra được một tờ báo cũ nát, bẩn thỉu.

May thay, đây chính là sở trường của tôi—một kẻ đến từ đáy xã hội.

Tôi là một đứa trẻ mồ côi, khi còn nhỏ việc tôi làm thường xuyên nhất chính là lục lọi bãi rác, xem có gì có thể ăn, có thể dùng.

Mà những chỗ như vậy, thường bị người chơi bỏ qua.

Hơn nữa, ai nấy đều sốt ruột cướp tầng, chẳng ai nghĩ rằng bên ngoài tòa nhà cũng có thứ để nhặt.

Tôi chẳng ngại bẩn, ghé sát vào tờ báo, đọc thật kỹ.

Trên đó, ghi chép rõ ràng về lý do 30 con quỷ của “Nhà Hạnh Phúc” xuất hiện, thậm chí còn đính kèm ảnh của bọn họ.

Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị.  Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật.  Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca.  Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết.  Nếu có… Bốn đại Boss đồng loạt xuất động, luyến tiếc tiễn tôi đến… lối cầu thang từ tầng 30 xuống dưới.Tôi ôm cả đống đạo cụ, nhìn chiếc váy đỏ trên người, cảm động đến mức suýt khóc.Vịt Bay Lạc BầyAi nói đám này là quái vật trong game kinh dị?Đây rõ ràng là những người thân yêu nhất của tôi mà!Bình luận chua lè:【“Nếu tôi cũng có đống đạo cụ này, tôi cũng thấy bọn họ đáng yêu.”】【“Không thể không thừa nhận, Ninh Thần có bản lĩnh thật, ít nhất cô ấy sống được đến giờ trên tầng 30, còn giành được sự yêu thích của bốn đại Boss.”】【“Cũng đúng, mấy người chơi trước đây còn chưa vào được cửa tầng 30, chỉ mới đến cửa đã bị L0li Huyết Y g.i.ế.c rồi.”】【“Theo tôi thấy, có bốn đại Boss làm chỗ dựa, lại có đống đạo cụ siêu cấp này, lần này Ninh Thần chắc chắn sẽ hoàn thành lần vượt ải đầu tiên!”】【“Tự nhiên thấy có cảm giác ‘con gái nhà ta đã trưởng thành’ quá, hu hu hu~”】Vừa bước vào tầng 29, tôi lịch sự gõ cửa.Chỉ mới gõ một tiếng, cửa đã tự động mở ra.Tôi xem tin nhắn nhóm, biết rằng người chơi tầng này đã c.h.ế.t sạch từ lâu.Từ trong cửa, hai khuôn mặt song sinh Long Phụng mỏng như tờ giấy ló ra.Bọn họ trông như thiếu niên, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào đạo cụ trên tay tôi, đặc biệt là con d.a.o phay cùn, nhưng vẫn cố gắng nặn ra nụ cười lấy lòng:“Là hàng xóm tầng 30 à? Đã là khách viếng thăm, sao còn mang theo vũ khí làm gì? Làm vậy xa cách quá, không phải sao?”“Đây là thẻ viếng thăm tầng 29, xin hãy nhận lấy.”Nếu bỏ qua cái đầu bị vỡ, ngũ quan không còn nguyên vẹn, cùng bộ quần áo bốc mùi hôi thối, thì chắc chắn bọn họ sẽ thân thiện hơn nhiều.Tôi nhẹ nhàng cầm lấy tấm thẻ giản dị, trên đó chỉ có vài nét mực đen, nhìn không rõ hình thù gì.Tôi cảm ơn bọn họ, rồi lịch sự hỏi:“Tôi có thể vào trong uống chén trà không? Tôi nghĩ… có lẽ chúng ta có thể nói chuyện về mẹ hai người, cũng như kết cục của kẻ thù của các người.”Đúng vậy.Thực ra, ngay khi vừa bước vào trò chơi kinh dị này, lúc còn đứng dưới tòa nhà, tôi không hề nhàn rỗi.Khi mọi người đều chạy tán loạn tìm cách giành giật tầng lầu, tôi chán quá, bèn lượn quanh tòa nhà năm vòng.Cuối cùng, giữa bãi rác đen kịt đầy hơi quỷ, trong một đống dịch nôn nhớp nháp không rõ nguồn gốc, tôi bới ra được một tờ báo cũ nát, bẩn thỉu.May thay, đây chính là sở trường của tôi—một kẻ đến từ đáy xã hội.Tôi là một đứa trẻ mồ côi, khi còn nhỏ việc tôi làm thường xuyên nhất chính là lục lọi bãi rác, xem có gì có thể ăn, có thể dùng.Mà những chỗ như vậy, thường bị người chơi bỏ qua.Hơn nữa, ai nấy đều sốt ruột cướp tầng, chẳng ai nghĩ rằng bên ngoài tòa nhà cũng có thứ để nhặt.Tôi chẳng ngại bẩn, ghé sát vào tờ báo, đọc thật kỹ.Trên đó, ghi chép rõ ràng về lý do 30 con quỷ của “Nhà Hạnh Phúc” xuất hiện, thậm chí còn đính kèm ảnh của bọn họ.

Chương 13: Chương 13