[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có…
Chương 19: Chương 19
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có… Phì phì phì!Nói trắng ra, trong luật chơi của trò chơi kinh dị này, việc tàn sát lẫn nhau là hoàn toàn được phép, thậm chí còn được khuyến khích.Chỉ có điều, lần này, Hồng tỷ và Tuấn ca đã nhìn nhầm người.Tôi cởi áo khoác ngoài, để lộ chiếc váy dài màu đỏ, từ dưới tà váy rút ra con d.a.o phay của Đoạn Đầu Boss, một đoạn ruột và bàn tay khô quắt.“Tới đây, nói thử xem, hai người định g.i.ế.c tôi kiểu gì?”Tôi tiện tay vung d.a.o một cái.Chiếc lồ|\|g bảo hộ cấp S lập tức vỡ tan thành từng mảnh.Trên mặt Hồng tỷ và Tuấn ca, từng đường nứt nhỏ bắt đầu xuất hiện, dần dần lan rộng, cuối cùng cả hai hoàn toàn sụp đổ, mềm oặt ngã xuống đất.“Ninh Niệm, tôi sai rồi, tôi sai rồi!”“Tôi chỉ là quá khao khát được hồi sinh thôi! Cầu xin cô đừng g.i.ế.c chúng tôi! Tha mạng cho chúng tôi đi!”Tôi chẳng có chút thương hại, cũng chẳng bận t@m đến lời cầu xin của họ, chỉ thản nhiên hỏi:“Những người chơi dưới lầu, họ cũng đã cầu xin các người như thế, đúng không?”“Vậy các người có tha cho họ không?”Cuối cùng, con d.a.o phay han gỉ như thể có ý thức riêng, tự động vung xuống.Dao cùn cắt thịt, từng nhát từng nhát đều có thể khiến họ đau đớn đến chết.Thế nhưng, còn chưa kịp chạm vào họ, chỉ vừa thấy món đạo cụ cấp SSSSS lao về phía mình, mức độ hoảng sợ của Hồng tỷ và Tuấn ca đã ngay lập tức đạt đến 100.Cả hai nổ tung tại chỗ, hồn bay phách tán, thậm chí không để lại dù chỉ một giọt máu.Tôi nhẹ nhàng ôm lấy con d.a.o phay vẫn đang hừng hực sát khí, dịu dàng dỗ dành:Vịt Bay Lạc Bầy“Được rồi, đừng giận nữa, đừng giận nữa. Tôi không bị thương đâu.”
Phì phì phì!
Nói trắng ra, trong luật chơi của trò chơi kinh dị này, việc tàn sát lẫn nhau là hoàn toàn được phép, thậm chí còn được khuyến khích.
Chỉ có điều, lần này, Hồng tỷ và Tuấn ca đã nhìn nhầm người.
Tôi cởi áo khoác ngoài, để lộ chiếc váy dài màu đỏ, từ dưới tà váy rút ra con d.a.o phay của Đoạn Đầu Boss, một đoạn ruột và bàn tay khô quắt.
“Tới đây, nói thử xem, hai người định g.i.ế.c tôi kiểu gì?”
Tôi tiện tay vung d.a.o một cái.
Chiếc lồ|\|g bảo hộ cấp S lập tức vỡ tan thành từng mảnh.
Trên mặt Hồng tỷ và Tuấn ca, từng đường nứt nhỏ bắt đầu xuất hiện, dần dần lan rộng, cuối cùng cả hai hoàn toàn sụp đổ, mềm oặt ngã xuống đất.
“Ninh Niệm, tôi sai rồi, tôi sai rồi!”
“Tôi chỉ là quá khao khát được hồi sinh thôi! Cầu xin cô đừng g.i.ế.c chúng tôi! Tha mạng cho chúng tôi đi!”
Tôi chẳng có chút thương hại, cũng chẳng bận t@m đến lời cầu xin của họ, chỉ thản nhiên hỏi:
“Những người chơi dưới lầu, họ cũng đã cầu xin các người như thế, đúng không?”
“Vậy các người có tha cho họ không?”
Cuối cùng, con d.a.o phay han gỉ như thể có ý thức riêng, tự động vung xuống.
Dao cùn cắt thịt, từng nhát từng nhát đều có thể khiến họ đau đớn đến chết.
Thế nhưng, còn chưa kịp chạm vào họ, chỉ vừa thấy món đạo cụ cấp SSSSS lao về phía mình, mức độ hoảng sợ của Hồng tỷ và Tuấn ca đã ngay lập tức đạt đến 100.
Cả hai nổ tung tại chỗ, hồn bay phách tán, thậm chí không để lại dù chỉ một giọt máu.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy con d.a.o phay vẫn đang hừng hực sát khí, dịu dàng dỗ dành:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Được rồi, đừng giận nữa, đừng giận nữa. Tôi không bị thương đâu.”
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có… Phì phì phì!Nói trắng ra, trong luật chơi của trò chơi kinh dị này, việc tàn sát lẫn nhau là hoàn toàn được phép, thậm chí còn được khuyến khích.Chỉ có điều, lần này, Hồng tỷ và Tuấn ca đã nhìn nhầm người.Tôi cởi áo khoác ngoài, để lộ chiếc váy dài màu đỏ, từ dưới tà váy rút ra con d.a.o phay của Đoạn Đầu Boss, một đoạn ruột và bàn tay khô quắt.“Tới đây, nói thử xem, hai người định g.i.ế.c tôi kiểu gì?”Tôi tiện tay vung d.a.o một cái.Chiếc lồ|\|g bảo hộ cấp S lập tức vỡ tan thành từng mảnh.Trên mặt Hồng tỷ và Tuấn ca, từng đường nứt nhỏ bắt đầu xuất hiện, dần dần lan rộng, cuối cùng cả hai hoàn toàn sụp đổ, mềm oặt ngã xuống đất.“Ninh Niệm, tôi sai rồi, tôi sai rồi!”“Tôi chỉ là quá khao khát được hồi sinh thôi! Cầu xin cô đừng g.i.ế.c chúng tôi! Tha mạng cho chúng tôi đi!”Tôi chẳng có chút thương hại, cũng chẳng bận t@m đến lời cầu xin của họ, chỉ thản nhiên hỏi:“Những người chơi dưới lầu, họ cũng đã cầu xin các người như thế, đúng không?”“Vậy các người có tha cho họ không?”Cuối cùng, con d.a.o phay han gỉ như thể có ý thức riêng, tự động vung xuống.Dao cùn cắt thịt, từng nhát từng nhát đều có thể khiến họ đau đớn đến chết.Thế nhưng, còn chưa kịp chạm vào họ, chỉ vừa thấy món đạo cụ cấp SSSSS lao về phía mình, mức độ hoảng sợ của Hồng tỷ và Tuấn ca đã ngay lập tức đạt đến 100.Cả hai nổ tung tại chỗ, hồn bay phách tán, thậm chí không để lại dù chỉ một giọt máu.Tôi nhẹ nhàng ôm lấy con d.a.o phay vẫn đang hừng hực sát khí, dịu dàng dỗ dành:Vịt Bay Lạc Bầy“Được rồi, đừng giận nữa, đừng giận nữa. Tôi không bị thương đâu.”