[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có…
Chương 82: Ngoại truyện 3
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có… Tôi nói với cô ấy rằng tôi cần suy nghĩ thêm một chút.Không phải tôi làm màu, mà là tôi muốn hiểu rõ hơn về cái gọi là “Công hội số một”, xem nó có thực sự phù hợp với lý tưởng của ông La hay không.Dù sao thì, tôi cũng đang giúp ông ấy thực hiện tâm nguyện.Ninh Niệm cũng không vội, vẫn cười tủm tỉm:“Không sao, cứ yên tâm ở lại công hội Ngôi Nhà Hạnh Phúc của chúng tôi đi. Tôi còn đặc biệt chuẩn bị hẳn một căn nhà cho cô và bạn bè đấy.”Trước khi rời đi, cô ấy còn chỉ vào cổ tay tôi:“Chiếc chuông Nhiếp Hồn này sau khi trải qua một vòng trong phó bản, khí tức đã mạnh lên rất nhiều, bây giờ nó còn có cả không gian riêng nữa. Cậu thử nhìn vào trong xem, có khi sẽ có bất ngờ đấy.”Nói xong, cô ấy kéo cả gia đình rời đi.Tôi tò mò cầm lấy chiếc chuông Nhiếp Hồn màu đỏ sẫm, vừa khẽ động ý niệm, bên trong lập tức bật ra ba người.“Chị Gia Hồi! Chị quá đáng lắm luôn đó! Sao lâu như vậy không chịu thả bọn em ra? Lo muốn c.h.ế.t luôn đây này!”Tống Khinh Khinh la lên rồi nhào về phía tôi.“Chị, chị không sao chứ?”Hạo Hạo cũng lo lắng nhìn tôi.“Chủ nhân…”A Liễm thì ít nói hơn, chỉ chớp đôi mắt dài hẹp màu tím, ánh mắt đầy sâu lắng nhìn tôi chăm chú.Tôi ôm cả hai bên, dáng vẻ lười nhác đáp:“Xin lỗi nha, vừa nãy có người tìm tôi bàn chuyện đại sự—vị trí hội trưởng công hội số một đấy. Bận quá nên quên mất mấy người luôn.”Tống Khinh Khinh ngơ ngác:Vịt Bay Lạc Bầy“Hả? Công hội của bọn tôi á? Ai tìm chị vậy?”“Ninh Niệm.”“Trời đất ơi! Là Ninh Thần hả?!”
Tôi nói với cô ấy rằng tôi cần suy nghĩ thêm một chút.
Không phải tôi làm màu, mà là tôi muốn hiểu rõ hơn về cái gọi là “Công hội số một”, xem nó có thực sự phù hợp với lý tưởng của ông La hay không.
Dù sao thì, tôi cũng đang giúp ông ấy thực hiện tâm nguyện.
Ninh Niệm cũng không vội, vẫn cười tủm tỉm:
“Không sao, cứ yên tâm ở lại công hội Ngôi Nhà Hạnh Phúc của chúng tôi đi. Tôi còn đặc biệt chuẩn bị hẳn một căn nhà cho cô và bạn bè đấy.”
Trước khi rời đi, cô ấy còn chỉ vào cổ tay tôi:
“Chiếc chuông Nhiếp Hồn này sau khi trải qua một vòng trong phó bản, khí tức đã mạnh lên rất nhiều, bây giờ nó còn có cả không gian riêng nữa. Cậu thử nhìn vào trong xem, có khi sẽ có bất ngờ đấy.”
Nói xong, cô ấy kéo cả gia đình rời đi.
Tôi tò mò cầm lấy chiếc chuông Nhiếp Hồn màu đỏ sẫm, vừa khẽ động ý niệm, bên trong lập tức bật ra ba người.
“Chị Gia Hồi! Chị quá đáng lắm luôn đó! Sao lâu như vậy không chịu thả bọn em ra? Lo muốn c.h.ế.t luôn đây này!”
Tống Khinh Khinh la lên rồi nhào về phía tôi.
“Chị, chị không sao chứ?”
Hạo Hạo cũng lo lắng nhìn tôi.
“Chủ nhân…”
A Liễm thì ít nói hơn, chỉ chớp đôi mắt dài hẹp màu tím, ánh mắt đầy sâu lắng nhìn tôi chăm chú.
Tôi ôm cả hai bên, dáng vẻ lười nhác đáp:
“Xin lỗi nha, vừa nãy có người tìm tôi bàn chuyện đại sự—vị trí hội trưởng công hội số một đấy. Bận quá nên quên mất mấy người luôn.”
Tống Khinh Khinh ngơ ngác:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Hả? Công hội của bọn tôi á? Ai tìm chị vậy?”
“Ninh Niệm.”
“Trời đất ơi! Là Ninh Thần hả?!”
Trò Chơi Kinh Dị - Thẩm Nam NhânTác giả: Thẩm Nam NhânTruyện Đô Thị, Truyện Linh Dị[Chào mừng đến với phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc”.] [Người chơi sống sót trong phó bản 7 ngày sẽ được coi là vượt ải.] [Số người chơi ban đầu: 30; số người còn sống: 30.] [Chúc các bạn chơi game vui vẻ~] Vịt Bay Lạc Bầy Sau khi c.h.ế.t vì tai nạn xe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi thấy mình đứng trước một tòa nhà lớn, bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ dị. Vì bị cận nặng, trong phạm vi ba mét, tôi không phân biệt được người hay động vật. Không nhìn rõ tòa nhà thế nào, cũng chẳng thấy rõ gương mặt những người xung quanh, chỉ có thể thấy loáng thoáng bóng người. Lúc này, một nữ sinh giọng yếu ớt bật khóc: “Hu hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!” Một tên tóc vàng cáu kỉnh chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, ai giở trò? Mau thả ông đây về đi!” Một nam một nữ có vẻ điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự giới thiệu là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca. Hai người tốt bụng giải thích cho chúng tôi: Đây là một trò chơi vô hạn lưu, tất cả những ai bị kéo vào đây đều là người đã chết. Nếu có… Tôi nói với cô ấy rằng tôi cần suy nghĩ thêm một chút.Không phải tôi làm màu, mà là tôi muốn hiểu rõ hơn về cái gọi là “Công hội số một”, xem nó có thực sự phù hợp với lý tưởng của ông La hay không.Dù sao thì, tôi cũng đang giúp ông ấy thực hiện tâm nguyện.Ninh Niệm cũng không vội, vẫn cười tủm tỉm:“Không sao, cứ yên tâm ở lại công hội Ngôi Nhà Hạnh Phúc của chúng tôi đi. Tôi còn đặc biệt chuẩn bị hẳn một căn nhà cho cô và bạn bè đấy.”Trước khi rời đi, cô ấy còn chỉ vào cổ tay tôi:“Chiếc chuông Nhiếp Hồn này sau khi trải qua một vòng trong phó bản, khí tức đã mạnh lên rất nhiều, bây giờ nó còn có cả không gian riêng nữa. Cậu thử nhìn vào trong xem, có khi sẽ có bất ngờ đấy.”Nói xong, cô ấy kéo cả gia đình rời đi.Tôi tò mò cầm lấy chiếc chuông Nhiếp Hồn màu đỏ sẫm, vừa khẽ động ý niệm, bên trong lập tức bật ra ba người.“Chị Gia Hồi! Chị quá đáng lắm luôn đó! Sao lâu như vậy không chịu thả bọn em ra? Lo muốn c.h.ế.t luôn đây này!”Tống Khinh Khinh la lên rồi nhào về phía tôi.“Chị, chị không sao chứ?”Hạo Hạo cũng lo lắng nhìn tôi.“Chủ nhân…”A Liễm thì ít nói hơn, chỉ chớp đôi mắt dài hẹp màu tím, ánh mắt đầy sâu lắng nhìn tôi chăm chú.Tôi ôm cả hai bên, dáng vẻ lười nhác đáp:“Xin lỗi nha, vừa nãy có người tìm tôi bàn chuyện đại sự—vị trí hội trưởng công hội số một đấy. Bận quá nên quên mất mấy người luôn.”Tống Khinh Khinh ngơ ngác:Vịt Bay Lạc Bầy“Hả? Công hội của bọn tôi á? Ai tìm chị vậy?”“Ninh Niệm.”“Trời đất ơi! Là Ninh Thần hả?!”