Tại Đại Lôi Âm Tự, ta càng chau mày, tâm thần càng bất an, tim trong n.g.ự.c cũng đập thình thịch như trống trận. Khi ấy, những hàng chữ sáng rực chợt hiện ra trước mắt, nhẹ nhàng lay động như sóng nước, từng chữ một không ngừng sinh trưởng: _ Nếu chẳng thể nhận ra kẻ giả đội lốt đồ đệ, ắt sẽ bị chúng tấn công. _ Khi lâm nguy, ngươi có thể cầu xin chư thần trợ giúp, nhưng chớ quên xét kỹ: người trước mặt thực là thần tiên hay là giả mạo. _ Hãy hồi tưởng nơi hai Ngộ Không đã từng giao đấu, suy xét kỹ lưỡng những chỗ bất thường. _ Hoa Quả Sơn có tử thi vùi lấp, Thủy Liêm Động ẩn náu yêu tà. _ Khi giả giả thành chân, chân lại hóa giả; khi có có thành không, không lại thành có. _ Xin hãy tiếp tục. Chữ nghĩa nhòa dần trong mắt ta, như khói sương tiêu tán vào cõi hư không. Ta rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên. Trước mặt ta, Phật Tổ ngự trên tòa sen, bảo tướng trang nghiêm, một bàn tay còn vương vết m.á.u đỏ thẫm, lặng lẽ nhìn xuống bãi thịt vụn đang nằm la liệt dưới đất. Ngộ Không đứng bên, cười…
Chương 10: Chương 10
Quy Tắc Quái Đàm Xích Nhật - Chân Giả Mỹ Hầu VươngTác giả: Hắc Dữ HồngTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh DịTại Đại Lôi Âm Tự, ta càng chau mày, tâm thần càng bất an, tim trong n.g.ự.c cũng đập thình thịch như trống trận. Khi ấy, những hàng chữ sáng rực chợt hiện ra trước mắt, nhẹ nhàng lay động như sóng nước, từng chữ một không ngừng sinh trưởng: _ Nếu chẳng thể nhận ra kẻ giả đội lốt đồ đệ, ắt sẽ bị chúng tấn công. _ Khi lâm nguy, ngươi có thể cầu xin chư thần trợ giúp, nhưng chớ quên xét kỹ: người trước mặt thực là thần tiên hay là giả mạo. _ Hãy hồi tưởng nơi hai Ngộ Không đã từng giao đấu, suy xét kỹ lưỡng những chỗ bất thường. _ Hoa Quả Sơn có tử thi vùi lấp, Thủy Liêm Động ẩn náu yêu tà. _ Khi giả giả thành chân, chân lại hóa giả; khi có có thành không, không lại thành có. _ Xin hãy tiếp tục. Chữ nghĩa nhòa dần trong mắt ta, như khói sương tiêu tán vào cõi hư không. Ta rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên. Trước mặt ta, Phật Tổ ngự trên tòa sen, bảo tướng trang nghiêm, một bàn tay còn vương vết m.á.u đỏ thẫm, lặng lẽ nhìn xuống bãi thịt vụn đang nằm la liệt dưới đất. Ngộ Không đứng bên, cười… Vừa nghe đến hai chữ “Đế Thính”, hắn liền như gặp quỷ, kinh hãi lùi về sau mấy bước, đồng thời cúi đầu nhìn xuống đôi tay mình.“Đế Thính… ngươi tìm Đế Thính làm gì?”Hắn không ngừng xoa xoa hai tay, thỉnh thoảng lại ngẩng lên liếc nhìn ta đầy vẻ bất an.Ta nheo mắt, chậm rãi nói:“Nghe đồn thuở đó tại địa phủ, chính Đế Thính là kẻ đầu tiên phân biệt hai vị Mỹ Hầu Vương, cho nên ta nghĩ, nó hẳn biết được không ít chuyện, đúng chăng?Bồ Tát chi bằng hãy triệu Đế Thính ra đây, bần tăng có vài điều muốn thỉnh hỏi.”Nói đoạn, ta chậm rãi bước lên phía trước, đối mặt với hắn.“Bồ Tát, chắc hẳn không thành vấn đề chứ?”Địa Tạng Vương Bồ Tát bất giác lùi lại hai bước, có phần lúng túng mà nói:“Đương nhiên được, đương nhiên được.”Hắn phất tay áo một cái, lập tức một dị thú hiện thân trước mặt chúng ta.Dị thú kia có đầu hổ, một sừng, tai chó, thân rồng, đuôi sư tử, chân kỳ lân, tập hợp vạn vật ưu tú mà sinh ra, có năng lực thông âm dương, phân biệt chân giả.Chỉ là, lúc này trên thân Đế Thính lại phủ đầy những vết thương lớn nhỏ, tựa hồ thân thể đã bị người xé nát.Khi nó trông thấy ta và Tiểu Bạch Long, trong mắt bỗng lóe lên một tia sáng, song lại mau chóng ảm đạm.“Đế Thính, hắn có mấy điều muốn hỏi ngươi, ngươi nhất định phải trả lời thật lòng.”Vịt Bay Lạc BầyĐế Thính ngoái đầu nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát một cái, rồi gật đầu đáp ứng.Ta hít sâu một hơi, đầu óc càng lúc càng tỉnh táo.Sau đó, ta cất tiếng, từng chữ một rõ ràng:“Đế Thính, ta là ai?”Chúng nhân trong điện lập tức ngây ra, Đế Thính trầm ngâm một chốc rồi đáp:“Ngươi là Đường Tam Tạng, chuyển thế của Kim Thiền Tử, người đi thỉnh kinh Tây Thiên.”Chân ngôn.“Người bên cạnh ta là ai?”Ta chỉ tay về phía Tiểu Bạch Long.Đế Thính lập tức trả lời:“Là Tam Thái tử Tây Hải Long Vương, hiện hóa thân thành Bạch Long Mã trong đoàn thỉnh kinh.”Chân ngôn.Ta nghiêng đầu, lặng lẽ liếc nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát, liền thấy thân thể hắn đang run rẩy dữ dội.Ta khẽ thở ra một hơi, tựa như mây mù trong lòng đều tan biến.Quy tắc từng nói: Đế Thính sẽ nói dối, Địa Tạng sẽ nói thật.Nhưng vừa nãy, Địa Tạng Vương Bồ Tát lại luôn tựa hồ đang gian dối, khiến ta mơ hồ sinh nghi.Cho nên, ta mượn cớ triệu Đế Thính ra, và khi trông thấy thân thể Đế Thính chi chít vết thương, liền liên tưởng đến cảnh Quan Âm Bồ Tát phá thể từ thân Trư Bát Giới chui ra.Vì vậy, ta lập tức tiến hành một phép thử.Ta liên tiếp hỏi hai câu đơn giản rõ ràng, phát hiện Đế Thính đều trả lời chân thực.Chân tướng lập tức hiện rõ.Ta nhìn Đế Thính, giơ tay chỉ về phía Địa Tạng, hỏi:“Hắn là ai?”Hai âm thanh, một trước một sau vang lên.“Hắn là Đế Thính.”Chân ngôn.“Ta là Địa Tạng!!”Giả ngôn.
Vừa nghe đến hai chữ “Đế Thính”, hắn liền như gặp quỷ, kinh hãi lùi về sau mấy bước, đồng thời cúi đầu nhìn xuống đôi tay mình.
“Đế Thính… ngươi tìm Đế Thính làm gì?”
Hắn không ngừng xoa xoa hai tay, thỉnh thoảng lại ngẩng lên liếc nhìn ta đầy vẻ bất an.
Ta nheo mắt, chậm rãi nói:
“Nghe đồn thuở đó tại địa phủ, chính Đế Thính là kẻ đầu tiên phân biệt hai vị Mỹ Hầu Vương, cho nên ta nghĩ, nó hẳn biết được không ít chuyện, đúng chăng?
Bồ Tát chi bằng hãy triệu Đế Thính ra đây, bần tăng có vài điều muốn thỉnh hỏi.”
Nói đoạn, ta chậm rãi bước lên phía trước, đối mặt với hắn.
“Bồ Tát, chắc hẳn không thành vấn đề chứ?”
Địa Tạng Vương Bồ Tát bất giác lùi lại hai bước, có phần lúng túng mà nói:
“Đương nhiên được, đương nhiên được.”
Hắn phất tay áo một cái, lập tức một dị thú hiện thân trước mặt chúng ta.
Dị thú kia có đầu hổ, một sừng, tai chó, thân rồng, đuôi sư tử, chân kỳ lân, tập hợp vạn vật ưu tú mà sinh ra, có năng lực thông âm dương, phân biệt chân giả.
Chỉ là, lúc này trên thân Đế Thính lại phủ đầy những vết thương lớn nhỏ, tựa hồ thân thể đã bị người xé nát.
Khi nó trông thấy ta và Tiểu Bạch Long, trong mắt bỗng lóe lên một tia sáng, song lại mau chóng ảm đạm.
“Đế Thính, hắn có mấy điều muốn hỏi ngươi, ngươi nhất định phải trả lời thật lòng.”
Vịt Bay Lạc Bầy
Đế Thính ngoái đầu nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát một cái, rồi gật đầu đáp ứng.
Ta hít sâu một hơi, đầu óc càng lúc càng tỉnh táo.
Sau đó, ta cất tiếng, từng chữ một rõ ràng:
“Đế Thính, ta là ai?”
Chúng nhân trong điện lập tức ngây ra, Đế Thính trầm ngâm một chốc rồi đáp:
“Ngươi là Đường Tam Tạng, chuyển thế của Kim Thiền Tử, người đi thỉnh kinh Tây Thiên.”
Chân ngôn.
“Người bên cạnh ta là ai?”
Ta chỉ tay về phía Tiểu Bạch Long.
Đế Thính lập tức trả lời:
“Là Tam Thái tử Tây Hải Long Vương, hiện hóa thân thành Bạch Long Mã trong đoàn thỉnh kinh.”
Chân ngôn.
Ta nghiêng đầu, lặng lẽ liếc nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát, liền thấy thân thể hắn đang run rẩy dữ dội.
Ta khẽ thở ra một hơi, tựa như mây mù trong lòng đều tan biến.
Quy tắc từng nói: Đế Thính sẽ nói dối, Địa Tạng sẽ nói thật.
Nhưng vừa nãy, Địa Tạng Vương Bồ Tát lại luôn tựa hồ đang gian dối, khiến ta mơ hồ sinh nghi.
Cho nên, ta mượn cớ triệu Đế Thính ra, và khi trông thấy thân thể Đế Thính chi chít vết thương, liền liên tưởng đến cảnh Quan Âm Bồ Tát phá thể từ thân Trư Bát Giới chui ra.
Vì vậy, ta lập tức tiến hành một phép thử.
Ta liên tiếp hỏi hai câu đơn giản rõ ràng, phát hiện Đế Thính đều trả lời chân thực.
Chân tướng lập tức hiện rõ.
Ta nhìn Đế Thính, giơ tay chỉ về phía Địa Tạng, hỏi:
“Hắn là ai?”
Hai âm thanh, một trước một sau vang lên.
“Hắn là Đế Thính.”
Chân ngôn.
“Ta là Địa Tạng!!”
Giả ngôn.
Quy Tắc Quái Đàm Xích Nhật - Chân Giả Mỹ Hầu VươngTác giả: Hắc Dữ HồngTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh DịTại Đại Lôi Âm Tự, ta càng chau mày, tâm thần càng bất an, tim trong n.g.ự.c cũng đập thình thịch như trống trận. Khi ấy, những hàng chữ sáng rực chợt hiện ra trước mắt, nhẹ nhàng lay động như sóng nước, từng chữ một không ngừng sinh trưởng: _ Nếu chẳng thể nhận ra kẻ giả đội lốt đồ đệ, ắt sẽ bị chúng tấn công. _ Khi lâm nguy, ngươi có thể cầu xin chư thần trợ giúp, nhưng chớ quên xét kỹ: người trước mặt thực là thần tiên hay là giả mạo. _ Hãy hồi tưởng nơi hai Ngộ Không đã từng giao đấu, suy xét kỹ lưỡng những chỗ bất thường. _ Hoa Quả Sơn có tử thi vùi lấp, Thủy Liêm Động ẩn náu yêu tà. _ Khi giả giả thành chân, chân lại hóa giả; khi có có thành không, không lại thành có. _ Xin hãy tiếp tục. Chữ nghĩa nhòa dần trong mắt ta, như khói sương tiêu tán vào cõi hư không. Ta rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên. Trước mặt ta, Phật Tổ ngự trên tòa sen, bảo tướng trang nghiêm, một bàn tay còn vương vết m.á.u đỏ thẫm, lặng lẽ nhìn xuống bãi thịt vụn đang nằm la liệt dưới đất. Ngộ Không đứng bên, cười… Vừa nghe đến hai chữ “Đế Thính”, hắn liền như gặp quỷ, kinh hãi lùi về sau mấy bước, đồng thời cúi đầu nhìn xuống đôi tay mình.“Đế Thính… ngươi tìm Đế Thính làm gì?”Hắn không ngừng xoa xoa hai tay, thỉnh thoảng lại ngẩng lên liếc nhìn ta đầy vẻ bất an.Ta nheo mắt, chậm rãi nói:“Nghe đồn thuở đó tại địa phủ, chính Đế Thính là kẻ đầu tiên phân biệt hai vị Mỹ Hầu Vương, cho nên ta nghĩ, nó hẳn biết được không ít chuyện, đúng chăng?Bồ Tát chi bằng hãy triệu Đế Thính ra đây, bần tăng có vài điều muốn thỉnh hỏi.”Nói đoạn, ta chậm rãi bước lên phía trước, đối mặt với hắn.“Bồ Tát, chắc hẳn không thành vấn đề chứ?”Địa Tạng Vương Bồ Tát bất giác lùi lại hai bước, có phần lúng túng mà nói:“Đương nhiên được, đương nhiên được.”Hắn phất tay áo một cái, lập tức một dị thú hiện thân trước mặt chúng ta.Dị thú kia có đầu hổ, một sừng, tai chó, thân rồng, đuôi sư tử, chân kỳ lân, tập hợp vạn vật ưu tú mà sinh ra, có năng lực thông âm dương, phân biệt chân giả.Chỉ là, lúc này trên thân Đế Thính lại phủ đầy những vết thương lớn nhỏ, tựa hồ thân thể đã bị người xé nát.Khi nó trông thấy ta và Tiểu Bạch Long, trong mắt bỗng lóe lên một tia sáng, song lại mau chóng ảm đạm.“Đế Thính, hắn có mấy điều muốn hỏi ngươi, ngươi nhất định phải trả lời thật lòng.”Vịt Bay Lạc BầyĐế Thính ngoái đầu nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát một cái, rồi gật đầu đáp ứng.Ta hít sâu một hơi, đầu óc càng lúc càng tỉnh táo.Sau đó, ta cất tiếng, từng chữ một rõ ràng:“Đế Thính, ta là ai?”Chúng nhân trong điện lập tức ngây ra, Đế Thính trầm ngâm một chốc rồi đáp:“Ngươi là Đường Tam Tạng, chuyển thế của Kim Thiền Tử, người đi thỉnh kinh Tây Thiên.”Chân ngôn.“Người bên cạnh ta là ai?”Ta chỉ tay về phía Tiểu Bạch Long.Đế Thính lập tức trả lời:“Là Tam Thái tử Tây Hải Long Vương, hiện hóa thân thành Bạch Long Mã trong đoàn thỉnh kinh.”Chân ngôn.Ta nghiêng đầu, lặng lẽ liếc nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát, liền thấy thân thể hắn đang run rẩy dữ dội.Ta khẽ thở ra một hơi, tựa như mây mù trong lòng đều tan biến.Quy tắc từng nói: Đế Thính sẽ nói dối, Địa Tạng sẽ nói thật.Nhưng vừa nãy, Địa Tạng Vương Bồ Tát lại luôn tựa hồ đang gian dối, khiến ta mơ hồ sinh nghi.Cho nên, ta mượn cớ triệu Đế Thính ra, và khi trông thấy thân thể Đế Thính chi chít vết thương, liền liên tưởng đến cảnh Quan Âm Bồ Tát phá thể từ thân Trư Bát Giới chui ra.Vì vậy, ta lập tức tiến hành một phép thử.Ta liên tiếp hỏi hai câu đơn giản rõ ràng, phát hiện Đế Thính đều trả lời chân thực.Chân tướng lập tức hiện rõ.Ta nhìn Đế Thính, giơ tay chỉ về phía Địa Tạng, hỏi:“Hắn là ai?”Hai âm thanh, một trước một sau vang lên.“Hắn là Đế Thính.”Chân ngôn.“Ta là Địa Tạng!!”Giả ngôn.