Một cơn đau nhức ập tới khiến hắn cảm thấy có chút không khỏe - Hửm? Đây là đâu?- Bao quanh hắn là vùng không gian trắng sáng phá lệ chói mắt. [ Ngươi tỉnh?]- thanh âm cứng ngắt xuất hiện trong đầu hắn. - Ngươi là ai? [ Ký chủ chẳng lẽ ngươi đã quên? Chúng ta đã kí định khế ước lúc ngươi sắp chết] - Khế ước?...- trong đầu hắn hiện lên một chút mơ hồ ký ức, đúng thật hắn đã chết a~ Tu Y hắn là cái toàn thân song vong, hắn có cái lão thái thái yêu thương hắn nhưng một năm sau lão thái thái cũng đi theo cha mẹ hắn- bỏ hắn mà đi- năm ấy hắn 5 tuổi. Tu Y trực tiếp bị ném vào cái cô nhi viện, là một đứa trẻ nhưng dường như tâm hắn đã thiếu thứ gì- hắn không thể cười được nữa. Năm hắn 16 tuổi, do điều kiện cô nhi viện thiếu thốn nên hắn buộc phải nghỉ học, bắt đầu đi công trường dọn gạch. Ngày trước sinh nhật 18 của hắn, hắn chân phế vì tai nạn lao động, nhưng do không có hợp đồng nên hắn chẳng được bồi thường. Năm 20 tuổi, Tu Y hắn chân chính là một trạch nam, luyện game viết văn để kiếm…
Chương 60: Ngọt ngào một khắc 11
Ta Muốn Nghỉ HưuTác giả: Ngạn NgônTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng SinhMột cơn đau nhức ập tới khiến hắn cảm thấy có chút không khỏe - Hửm? Đây là đâu?- Bao quanh hắn là vùng không gian trắng sáng phá lệ chói mắt. [ Ngươi tỉnh?]- thanh âm cứng ngắt xuất hiện trong đầu hắn. - Ngươi là ai? [ Ký chủ chẳng lẽ ngươi đã quên? Chúng ta đã kí định khế ước lúc ngươi sắp chết] - Khế ước?...- trong đầu hắn hiện lên một chút mơ hồ ký ức, đúng thật hắn đã chết a~ Tu Y hắn là cái toàn thân song vong, hắn có cái lão thái thái yêu thương hắn nhưng một năm sau lão thái thái cũng đi theo cha mẹ hắn- bỏ hắn mà đi- năm ấy hắn 5 tuổi. Tu Y trực tiếp bị ném vào cái cô nhi viện, là một đứa trẻ nhưng dường như tâm hắn đã thiếu thứ gì- hắn không thể cười được nữa. Năm hắn 16 tuổi, do điều kiện cô nhi viện thiếu thốn nên hắn buộc phải nghỉ học, bắt đầu đi công trường dọn gạch. Ngày trước sinh nhật 18 của hắn, hắn chân phế vì tai nạn lao động, nhưng do không có hợp đồng nên hắn chẳng được bồi thường. Năm 20 tuổi, Tu Y hắn chân chính là một trạch nam, luyện game viết văn để kiếm… "Gần đây người kia thế nào?" vị nào đó cả một tháng nay tâm trạng chả có vui vẻ gì." Ách boss ngươi đây là đang hỏi ai?" Phẩm Xán thân một cái đa cấp trợ lí đành " vui vẻ" chịu đựng. ( vui vẻ cái beep ấy (┛ಠДಠ)┛彡┻━┻)" Người nam nhân kia ấy, hắn dạo này có liên lạc với ngươi không" Kiến Viên Chí hơi nhíu mày cả người ngả ngửa về phía sau ghế hắn cũng không rõ gần đây hắn bị cái gì.Nam nhân? Vĩnh Phúc đại thúc kia á? Boss ơi từ ngày đó ngươi không nói gì với ta, ta làm sao biết được mà cho người theo dõi. Nhớ tới ngày đó quay mặt đi đại thúc kia liền gửi thư từ chức còn đem hắn vào sổ đen (ಠ ∩ಠ) hai người đây là muốn hành hắn đúng không? đúng không?" Boss ngày ấy vị kia nam nhân liền gửi đơn từ chức sau đó liền không liên lạc gì cả" nói xong Phẩm Xán cảm nhận được không khí trong văn phòng hạ xuống thật nhiều, may mắn mà Kiến Viên Chí cũng không tiếp tục nói gì mà kêu hắn ra ngoài. Thoát khỏi " địa ngục" Phẩm Xán cảm thấy mình nên mướn người theo nam nhân kia phòng trừ boss nhà mình lại lên cơn.Bên này Tu Y hoàn toàn mặc kệ chuyện gì xảy ra, hắn đang ngồi trong góc caffe nhàn nhã nhấp một ngụm trà sữa ăn một ngụm bánh ngọt, tiệm của hắn hoàn thành sớm hơn dự định- quả thiệt là có tiền thì mua tiên cũng được- Tu Y nghĩ.Người nam nhân kia hơn một tháng cũng không gọi điện quan tâm, hay gặp mặt hắn. Tu Y buồn bực có phải do hắn nhầm chẳng có gì là theo đuổi đời đời kiếp kiếp... haizzz thở dài, Tu Y nhìn vào cuốn sách mình đang đọc, là một quyển tiểu thuyết thể loại giống như hắn lúc này, vực dậy tinh thần, mặc kệ hắn đời này còn dài không tin không trị được nam nhân đó (σ`・∀・´)σTiệm cũng dần đông khách, khách hàng của hắn chủ yếu là các nữ sinh và đừng hỏi lí do tại sao." Chủ quán ơi, quán chú còn nhận người không?"" HÌ hì không nhận người cũng không sao? Chú có nhận vợ không nè"Nói xong cả đám nữ sinh liền phá lên cười, Tu Y cảm thấy thế giới này quả thật đáng sợ hắn cái này cổ nhân mấy kiếp không bắt kịp được giới trẻ, mà hắn gương mặt này cũng được hoan nghênh đấy chứ.Hơi mỉm cười " Xin lỗi nhưng chú đây thích nam nhân" tưởng sẽ làm bình ổn thâm tâm thiếu nữ ai ngờ đón đến là thêm tràn tiếng hét lớn.Tu Y vội vàng bịt tai lại, hắn quên thế giới này vẫn tồn tại hủ nữ." Ấy tao nói mè không tin"" Tao ship chủ quán với pha chế đừng cản tao "(๑>ᴗ
"Gần đây người kia thế nào?" vị nào đó cả một tháng nay tâm trạng chả có vui vẻ gì.
" Ách boss ngươi đây là đang hỏi ai?" Phẩm Xán thân một cái đa cấp trợ lí đành " vui vẻ" chịu đựng. ( vui vẻ cái beep ấy (┛ಠДಠ)┛彡┻━┻)
" Người nam nhân kia ấy, hắn dạo này có liên lạc với ngươi không" Kiến Viên Chí hơi nhíu mày cả người ngả ngửa về phía sau ghế hắn cũng không rõ gần đây hắn bị cái gì.
Nam nhân? Vĩnh Phúc đại thúc kia á? Boss ơi từ ngày đó ngươi không nói gì với ta, ta làm sao biết được mà cho người theo dõi. Nhớ tới ngày đó quay mặt đi đại thúc kia liền gửi thư từ chức còn đem hắn vào sổ đen (ಠ ∩ಠ) hai người đây là muốn hành hắn đúng không? đúng không?
" Boss ngày ấy vị kia nam nhân liền gửi đơn từ chức sau đó liền không liên lạc gì cả" nói xong Phẩm Xán cảm nhận được không khí trong văn phòng hạ xuống thật nhiều, may mắn mà Kiến Viên Chí cũng không tiếp tục nói gì mà kêu hắn ra ngoài. Thoát khỏi " địa ngục" Phẩm Xán cảm thấy mình nên mướn người theo nam nhân kia phòng trừ boss nhà mình lại lên cơn.
Bên này Tu Y hoàn toàn mặc kệ chuyện gì xảy ra, hắn đang ngồi trong góc caffe nhàn nhã nhấp một ngụm trà sữa ăn một ngụm bánh ngọt, tiệm của hắn hoàn thành sớm hơn dự định- quả thiệt là có tiền thì mua tiên cũng được- Tu Y nghĩ.
Người nam nhân kia hơn một tháng cũng không gọi điện quan tâm, hay gặp mặt hắn. Tu Y buồn bực có phải do hắn nhầm chẳng có gì là theo đuổi đời đời kiếp kiếp... haizzz thở dài, Tu Y nhìn vào cuốn sách mình đang đọc, là một quyển tiểu thuyết thể loại giống như hắn lúc này, vực dậy tinh thần, mặc kệ hắn đời này còn dài không tin không trị được nam nhân đó (σ`・∀・´)σ
Tiệm cũng dần đông khách, khách hàng của hắn chủ yếu là các nữ sinh và đừng hỏi lí do tại sao.
" Chủ quán ơi, quán chú còn nhận người không?"
" HÌ hì không nhận người cũng không sao? Chú có nhận vợ không nè"
Nói xong cả đám nữ sinh liền phá lên cười, Tu Y cảm thấy thế giới này quả thật đáng sợ hắn cái này cổ nhân mấy kiếp không bắt kịp được giới trẻ, mà hắn gương mặt này cũng được hoan nghênh đấy chứ.
Hơi mỉm cười " Xin lỗi nhưng chú đây thích nam nhân" tưởng sẽ làm bình ổn thâm tâm thiếu nữ ai ngờ đón đến là thêm tràn tiếng hét lớn.
Tu Y vội vàng bịt tai lại, hắn quên thế giới này vẫn tồn tại hủ nữ.
" Ấy tao nói mè không tin"
" Tao ship chủ quán với pha chế đừng cản tao "(๑>ᴗ
Ta Muốn Nghỉ HưuTác giả: Ngạn NgônTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng SinhMột cơn đau nhức ập tới khiến hắn cảm thấy có chút không khỏe - Hửm? Đây là đâu?- Bao quanh hắn là vùng không gian trắng sáng phá lệ chói mắt. [ Ngươi tỉnh?]- thanh âm cứng ngắt xuất hiện trong đầu hắn. - Ngươi là ai? [ Ký chủ chẳng lẽ ngươi đã quên? Chúng ta đã kí định khế ước lúc ngươi sắp chết] - Khế ước?...- trong đầu hắn hiện lên một chút mơ hồ ký ức, đúng thật hắn đã chết a~ Tu Y hắn là cái toàn thân song vong, hắn có cái lão thái thái yêu thương hắn nhưng một năm sau lão thái thái cũng đi theo cha mẹ hắn- bỏ hắn mà đi- năm ấy hắn 5 tuổi. Tu Y trực tiếp bị ném vào cái cô nhi viện, là một đứa trẻ nhưng dường như tâm hắn đã thiếu thứ gì- hắn không thể cười được nữa. Năm hắn 16 tuổi, do điều kiện cô nhi viện thiếu thốn nên hắn buộc phải nghỉ học, bắt đầu đi công trường dọn gạch. Ngày trước sinh nhật 18 của hắn, hắn chân phế vì tai nạn lao động, nhưng do không có hợp đồng nên hắn chẳng được bồi thường. Năm 20 tuổi, Tu Y hắn chân chính là một trạch nam, luyện game viết văn để kiếm… "Gần đây người kia thế nào?" vị nào đó cả một tháng nay tâm trạng chả có vui vẻ gì." Ách boss ngươi đây là đang hỏi ai?" Phẩm Xán thân một cái đa cấp trợ lí đành " vui vẻ" chịu đựng. ( vui vẻ cái beep ấy (┛ಠДಠ)┛彡┻━┻)" Người nam nhân kia ấy, hắn dạo này có liên lạc với ngươi không" Kiến Viên Chí hơi nhíu mày cả người ngả ngửa về phía sau ghế hắn cũng không rõ gần đây hắn bị cái gì.Nam nhân? Vĩnh Phúc đại thúc kia á? Boss ơi từ ngày đó ngươi không nói gì với ta, ta làm sao biết được mà cho người theo dõi. Nhớ tới ngày đó quay mặt đi đại thúc kia liền gửi thư từ chức còn đem hắn vào sổ đen (ಠ ∩ಠ) hai người đây là muốn hành hắn đúng không? đúng không?" Boss ngày ấy vị kia nam nhân liền gửi đơn từ chức sau đó liền không liên lạc gì cả" nói xong Phẩm Xán cảm nhận được không khí trong văn phòng hạ xuống thật nhiều, may mắn mà Kiến Viên Chí cũng không tiếp tục nói gì mà kêu hắn ra ngoài. Thoát khỏi " địa ngục" Phẩm Xán cảm thấy mình nên mướn người theo nam nhân kia phòng trừ boss nhà mình lại lên cơn.Bên này Tu Y hoàn toàn mặc kệ chuyện gì xảy ra, hắn đang ngồi trong góc caffe nhàn nhã nhấp một ngụm trà sữa ăn một ngụm bánh ngọt, tiệm của hắn hoàn thành sớm hơn dự định- quả thiệt là có tiền thì mua tiên cũng được- Tu Y nghĩ.Người nam nhân kia hơn một tháng cũng không gọi điện quan tâm, hay gặp mặt hắn. Tu Y buồn bực có phải do hắn nhầm chẳng có gì là theo đuổi đời đời kiếp kiếp... haizzz thở dài, Tu Y nhìn vào cuốn sách mình đang đọc, là một quyển tiểu thuyết thể loại giống như hắn lúc này, vực dậy tinh thần, mặc kệ hắn đời này còn dài không tin không trị được nam nhân đó (σ`・∀・´)σTiệm cũng dần đông khách, khách hàng của hắn chủ yếu là các nữ sinh và đừng hỏi lí do tại sao." Chủ quán ơi, quán chú còn nhận người không?"" HÌ hì không nhận người cũng không sao? Chú có nhận vợ không nè"Nói xong cả đám nữ sinh liền phá lên cười, Tu Y cảm thấy thế giới này quả thật đáng sợ hắn cái này cổ nhân mấy kiếp không bắt kịp được giới trẻ, mà hắn gương mặt này cũng được hoan nghênh đấy chứ.Hơi mỉm cười " Xin lỗi nhưng chú đây thích nam nhân" tưởng sẽ làm bình ổn thâm tâm thiếu nữ ai ngờ đón đến là thêm tràn tiếng hét lớn.Tu Y vội vàng bịt tai lại, hắn quên thế giới này vẫn tồn tại hủ nữ." Ấy tao nói mè không tin"" Tao ship chủ quán với pha chế đừng cản tao "(๑>ᴗ